Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69 (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều hôm sau, Phác Xán Liệt đưa Ngô Thế Huân đến một nhà thờ nơi ngoại ô thành phố New York, tiến hành một buổi hôn lễ và nghi thức tuyên thệ đơn giản.

Phác Chí Mẫn nhìn hình bóng Phác Xán Liệt cùng Ngô Thế Huân tay trong tay đi vào nhà thờ, khóe môi rốt cục hơi hơi cong lên ý cười.

Anh hai và anh Thế Huân thực sự đã ở bên nhau, không còn bất luận kẻ nào có thể tách bọn họ ra nữa, tất cả mọi người đều biết quan hệ của bọn họ… Cho nên, Bạch Hiền, anh cũng nên triệt để hết hy vọng, đúng không?

Hai người bí mật kết hôn, không có bất kỳ ai đến xem lễ, nhưng dù vậy, Ngô Thế Huân vẫn là có chút hồi hộp.

Kết hôn a… Đây cũng không phải là nói giỡn, đây quả thực chính là gửi gắm nửa đời sau của mình.

Trước kia, thời điểm đối mặt với vô số câu hỏi của phóng viên cũng chưa từng căng thẳng như bây giờ, nhưng hôm nay, chỉ là nắm tay Phác Xán Liệt đi vào nhà thờ, lòng bàn tay Ngô Thế Huân đã hồi hộp đến chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn.

Hai người đứng trước mặt cha sứ, bắt đầu nghi thức tuyên thệ.

“Phác Xán Liệt tiên sinh, anh có đồng ý kết hôn với Ngô Thế Huân, dù là giàu sang hay nghèo khó, dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, anh vẫn sẽ mãi mãi sát cánh bên cậu ấy, vĩnh viễn không rời không bỏ hay không?”

Phác Xán Liệt quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, nghiêm túc nói: “Tôi đồng ý.”

“Ngô Thế Huân tiên sinh, anh có đồng ý kết hôn với Phác Xán Liệt, dù là giàu sang hay nghèo khó, dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, anh vẫn sẽ mãi mãi sát cánh bên cậu ấy, vĩnh viễn không rời không bỏ hay không?”

Ngô Thế Huân cũng nhìn vào mắt Phác Xán Liệt, nghiêm túc nói: “Tôi đồng ý.”

Hai người nhìn nhau một lát, đồng thời mỉm cười. Phác Xán Liệt lấy chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị ra, nhẹ nhàng cầm tay Ngô Thế Huân, thật cẩn thận đeo nhẫn lên tay cậu, Ngô Thế Huân cũng kéo tay Phác Xán Liệt, đeo chiếc nhẫn có khắc chữ “Huân” lên ngón áp út của hắn.

Đôi nhẫn màu bạc nhẹ nhàng va chạm, phát ra tiếng vang rất nhỏ,

Phác Xán Liệt vươn cánh tay, dùng sức ôm Ngô Thế Huân vào trong ngực, thấp giọng nói: “Anh yêu em.”

Câu trả lời của Ngô Thế Huân là trực tiếp lại gần hôn lên môi hắn.

Phác Xán Liệt thích chết động tác hỗn hợp thẹn thùng lẫn nhiệt tình này của Ngô Thế Huân, thuận thế ôm sát eo cậu, làm sâu nụ hôn.

Thời điểm hai người từ nhà thờ đi ra, đã là lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn phủ lên toàn bộ nhà thờ một tầng ánh sáng rám vàng, Ngô Thế Huân quay đầu nhìn thoáng qua nhà thờ đã chứng kiến hôn lễ của cậu cùng Phác Xán Liệt, nhịn không được khẽ mỉm cười, nắm tay hắn, cười tủm tỉm nói: “Xán Liệt, chúng mình vụng trộm kết hôn như vậy, cứ như là bỏ trốn ấy.”

Phác Xán Liệt cũng khẽ cười cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu nói: “Sau khi về nước anh làm chủ, mời gia đình em dùng bữa.”

Ngô Thế Huân hơi hơi rầu rĩ nói: “Em căn bản chưa thông báo gì cho họ đã vụng trộm kết hôn với anh, anh nói, liệu ông nội em mà biết, có thể mắng em hay không?”

“Sợ gì?.” Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu, “Cứ để bọn họ mắng anh là được, có anh gánh vác.”

Ngữ khí bao che khuyết điểm rõ ràng của nam nhân khiến đáy lòng Ngô Thế Huân đột nhiên dâng lên một trận ấm áp.

Hai người cùng nhau đi về phía trước, Ngô Thế Huân cũng nắm chặt tay Phác Xán Liệt, nhẹ giọng nói: “Kết hôn rồi, bước tiếp theo bình thường là làm cái gì?”

Phác Xán Liệt đáp: “Đương nhiên là hưởng tuần trăng mật.”

Ngô Thế Huân cúi đầu làm bộ lơ đãng nói: “À, vậy chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.”

Phác Xán Liệt quay đầu nhìn cậu: “Em muốn đi đâu?”

Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, hơi hơi đỏ mặt, nói: “Trước kia em từng nghĩ, nếu tương lai có một ngày lấy được vợ tốt, sau tân hôn sẽ đưa đối phương đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật… Hay là, chúng ta đi Phần Lan đi, hiện tại đúng lúc là mùa đông, em nghe nói cảnh tuyết bên kia khá là đẹp.”

Quả nhiên, Huân nhi từ nhỏ đã thích tuyết, lần này được ngày nghỉ hiếm có, đúng dịp có thể theo em ấy đi ngắm tuyết.

Phác Xán Liệt hơi hơi giương môi, nói: “Được, đi Phần Lan đi.”

Vì thế hai người lại thu dọn hành lý, tức tốc tiến đến Phần Lan.

Ngô Thế Huân cố ý đặt phòng tình nhân trong một khách sạn có chất lượng khá tốt, lúc hai người đến nơi cũng vừa dịp trời đổ tuyết, đẩy cửa sổ lớn sát đất ra, là có thể trực tiếp thưởng thức cảnh tuyết tráng lệ như thế giới được khắc bằng băng tuyết.

Sau khi dàn xếp ổn thoả, hai người đều mặc áo lông thật dày, ở nơi đất khách quê người căn bản không cần lo lắng bị người nhận ra, Ngô Thế Huân ngay cả sản phẩm thiết yếu khi ra ngoài như kính râm linh tinh đều lược bớt, chỉ quàng một chiếc khăn, đi ra ngoài tìm một bãi tuyết sạch sẽ, liền hưng phấn chạy đến chơi đạp tuyết tạo dấu chân.

Phác Xán Liệt không nhịn được nhớ lại cảnh tượng lần đầu nhìn thấy Ngô Thế Huân trước đây.

Cũng là mùa đông tuyết rơi lớn như vậy, mình đến Kim gia làm khách bị gia khoả bướng bỉnh này ném một quả cầu tuyết vào mặt. Giờ phút này, nhìn tuyết cầu trong tay cùng tươi cười sáng lạn trên mặt Ngô Thế Huân, đáy lòng Phác Xán Liệt không khỏi tràn ngập dịu dàng.

Người này cư nhiên đã hoàn toàn thuộc về mình… Đến bây giờ thậm chí vẫn có chút không thể tin.

Ngay lúc Phác Xán Liệt còn đang đăm chiêu, Ngô Thế Huân một quả cầu tuyết ném đến, Phác Xán Liệt không kịp tránh, nhất thời bị ném cho hoa tuyết đầy mặt. Hắn nhíu nhíu mày, xoay người đi về phía Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân thấy hắn hùng hổ xông tới, lập tức xoay người muốn chạy trốn, lại bị Phác Xán Liệt bắt lấy cổ tay, dùng sức lôi kéo, ấn vào dưới một thân cây.

Tuyết đọng trên cây rào rào rơi xuống, Ngô Thế Huân bị dính tuyết đến rụt cổ, nhìn Phác Xán Liệt nói: “Không tức giận đó chứ? Em chỉ là đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy anh, muốn ôn lại một chút mà thôi….”

Thấy biểu tình Phác Xán Liệt cực kỳ nghiêm túc, kính mắt cũng bị đánh lệch, cậu hơi chột dạ nói, “Khụ khụ, xin lỗi.”

Phác Xán Liệt tháo kính mắt xuống cho vào túi áo, sau đó ghé sát vào môi Ngô Thế Huân, thấp giọng nói: “Hôn anh.”

“… Hả?” Ngô Thế Huân cảm thấy kịch bản hình như có chút không đúng?

“Giải thích thì phải có thành ý.” Phác Xán Liệt vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cậu, “Một câu xin lỗi sao đủ?”

“…”

“Hôn anh, không thì đêm nay…”

Ngô Thế Huân lập tức thức thời dâng môi mình lên.

Hai người dưới tầng cây ngọt ngào ôm hôn một phen. Buổi tối lúc trở về, cởi áo lông dày cộm, tắm rửa xong cùng nhau nằm trên giường, Ngô Thế Huân cảm thấy lạnh, nhịn không được đánh vài cái hắt xì, vội cuốn chặt chăn lại.

Phác Xán Liệt lập tức xốc chăn lên, chui vào từ phía sau, ôm Ngô Thế Huân vào trong lòng, sau đó dùng một cái chăn bao chặt lấy hai người, thấp giọng hỏi: “Lạnh không? Em hôm nay có phải bị cảm rồi không?”

“.. Không sao, chắc là sổ mũi thôi.” Ngô Thế Huân nhẹ giọng nói, thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng hắn, ôm nhau sưởi ấm, cảm giác đặc biệt thoải mái.

Chỉ là, ôm ôm, đã cảm thấy có chút không thích hợp, hai người khoá lại trong một cái chăn, da thịt cọ xát, nam nhân phía sau nhanh chóng có phản ứng, vật cứng để ở đằng sau khiến đôi tai Ngô Thế Huân hơi hơi nổi lên sắc đỏ.

Ngô Thế Huân muốn lết về phía trước một đoạn, khổ nỗi chăn đem hai người bọc chặt, căn bản không có không gian hoạt động.

Cảm giác được tay Phác Xán Liệt chậm rãi trượt đến giữa khe hở xấu hổ kia, lưng Ngô Thế Huân cứng đờ, lập tức đưa tay bắt lấy bàn tay làm loạn của hắn, “Xán Liệt… Đừng…”

Phác Xán Liệt dịu dàng nói: “Trong tuần trăng mật, ngắm tuyết không thôi làm sao đủ được…”

Nói xong liền tách mở mông Ngô Thế Huân, làm trơn vài cái đơn giản, dùng lực đâm vào.

“Ưm…” Ngô Thế Huân kẹt trong chăn, bị Phác Xán Liệt lại một lần nữa ăn sạch sẽ.

Ngô Thế Huân trên giường mới đầu còn hơi thẹn thùng, cứng ngắc, sau đó trái lại dần thả lỏng thân thể mà hưởng thụ.

Lần thứ hai khi bị Phác Xán Liệt lấy tư thế mặt đối mặt tiến vào, cậu đột nhiên ôm chặt lấy hắn, không phục lại cắn lại cắn, muốn cào cấu lưu lại dấu vết trên lưng Phác Xán Liệt, trên vai hắn thậm chí còn có vài dấu răng do Ngô Thế Huân cắn ra.

Phác Xán Liệt đặc biệt thích Ngô Thế Huân như vậy. Ngô Thế Huân nhiệt tình, Ngô Thế Huân chân thật, chính là cảm thấy dù có đòi hỏi như thế nào cũng không đủ, đại khái bởi vì nhiều năm áp lực quá lâu đi?

“Ư…. Xán Liệt… Đủ, đủ…. A….”

Âm sắc mềm mại hơi khàn khàn, nghe vào trong tai Phác Xán Liệt càng là vô cùng tiêu hồn, Ngô Thế Huân rên rỉ cùng đáp lại khiến hắn gần như muốn mất đi lý trí, động tác dưới thân tự nhiên càng thêm điên cuồng.

“A…. Xán.... Xán Liệt…”

Trong phòng nhanh chóng chỉ còn tiếng thở dốc dồn dập đan xen cùng những tiếng vang ái muội.

Tết âm lịch này, hai người cùng đi Phần Lan hưởng tuần trăng mật, cả ngày dính lấy nhau, ngọt ngào vô cùng.

Bởi vì trong kỳ trăng mật, Ngô Thế Huân một khi mềm lòng, sẽ không nỡ cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của Phác Xán Liệt, vì thế… Phác Xán Liệt rất không khách khí đem các loại tư thế kỳ quái ra đều thử một lần, Ngô Thế Huân quay đầu nghĩ lại cũng đã thấy nóng mặt.

Kỳ hạn tuần trăng mật một tháng nhanh chóng kết thúc, hai người lúc này mới cùng nhau bay về nước.

Vừa đúng dịp Tết nguyên tiêu mười lăm tháng giêng, Phác Xán Liệt liền chủ động đề nghị làm chủ, mời mọi người Kim gia đến nhà hàng lớn dùng bữa.

Ngô Thế Huân vừa về nhà cái đã mặt dày xán đến trước mặt Kim Tuấn Miên, cười nói: “Anh, khụ khụ, em cùng Xán Liệt… đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài, khụ khụ…”

Kim Tuấn Miên sắc mặt cứng ngắc quay đầu lại:”Các cậu.. hết hôn?”

Kim Chung Nhân trái lại rất bình tĩnh, đi đến nhìn lướt qua chiếc nhẫn trên tay Ngô Thế Huân, cười cười nói: “Tôi biết ngay mà, anh ta xách anh ra nước ngoài chắc chắn là có ý đồ. Anh ta cầu hôn anh, anh đồng ý luôn?”

Ngô Thế Huân gãi gãi đầu, cười nói: “Anh cũng thích cậu ấy mà, vì sao không đồng ý?”

“…” Ngu ngốc này, Phác Xán Liệt hiển nhiên là ủ mưu đã lâu, anh cư nhiên không phát hiện tý ty nào đã trực tiếp theo người ta sang nước ngoài, vô cùng đơn giản đã bán mình đi — Kim Chung Nhân dưới đáy lòng bi ai thay anh thứ một chút.

Ngô Thế Huân tiếp tục quay đầu nhìn Kim Tuấn Miên, cười nói: “Anh à, anh cùng Xán Liệt đừng chiến tranh lạnh nữa có được hay không? Nể mặt em đi, làm hoà nhé? Dù sao hai người cũng là bạn bè gần hai mươi năm mà…”

Kim Tuấn Miên trầm mặc một lát, mới nói: “Được. Thời gian địa điểm?”

Ngô Thế Huân lập tức sung sướng nói: “Bảy giờ tối mai, em lái xe đưa mọi người đi!”

Chiều hôm sau, mọi người trong Kim gia quả nhiên toàn bộ trình diện, ngay cả Phác Chính Thù cùng Phác Mẫn Nghi cũng đến, thật là có mùi vị gia trưởng đôi bên gặp nhau, làm chứng cho hai vãn bối trăm năm hạnh phúc.,

Phác Mẫn Nghi nhỏ tuổi, Ngô Thế Huân trước đây cũng từng gặp cô bé kia, cậu gọi cô Nghi nhi tự nhiên là thuận miệng mười phần, nhưng còn Phác Chính Thù…. Vừa bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông kia nhìn, lưng Ngô Thế Huân nhất thời nổi hết cả da gà, vội vàng chủ động đi qua, giúp hắn kéo ghế, cười nói: “Tứ thúc, mời ngồi.”

“…” Đối diện với Ngô Thế Huân tươi cười lấy lòng, Phác Chính Thù cũng khó có được mỉm cười một cái. Nếu không phải Xán Liệt ở bên cạnh, mình thậm chí muốn vươn tay hung hăng vặn tai tiểu hỗn đản này vài cái — ai bảo ngươi trước đây luôn bắt nạt Xán Liệt nhà ta, về sau sẽ bảo Xán Liệt dạy dỗ ngươi thật tốt.

Không khí một bữa cơm coi như là ấm áp, Ngô Thế Huân cùng Phác Xán Liệt kính rượu với mọi người, các trưởng bối của nói vài câu may mắn chúc phúc.

Sau khi cơm nước xong, Kim Quang Diệu và Phác Chính Thù rời đi trước, trong phòng chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi, Kim Chung Nhân lúc này mới quay đầu nhìn Ngô Thế Huân nói: “Chuyện các anh kết hôn có định công khai với truyền thông không?”

Phác Xán Liệt nói: “Tạm thời không vội, scandal quá nhiều không có lợi đối với cậu ấy, cậu ấy sắp tới còn có một bộ phim cần quay không phải sau?.”

Kim Chung Nhân gật gật đầu nói: “Thế thì trong lúc quay phim vẫn là tạm thời tháo nhẫn ra đi, quay xong bộ phim này đã rồi nói.”

Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Ngô Thế Huân: “Nếu nhớ không nhầm, bộ phim tiếp theo của anh có rất nhiều cảnh bắn súng?”

Ngô Thế Huân nói: “Ừ, phim đề tài dân quốc, vai của anh là nam nhân vật chính nằm vùng, tình tiết cần bắn nhau quả thực rất nhiều.”

Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ nói: “Mấy ngày nay nếu nhàn rỗi, có thể đến trường bắn luyện bắn súng trước, nhờ anh hai dạy anh.”

Ngô Thế Huân nghi hoặc quay đầu: “Anh, anh biết ạ?”

Kim Tuấn Miên gật gật đầu: “Ừ.”

Ngô Thế Huân lập tức hưng phấn đứng lên, “Thế thì tốt quá, em đi theo anh đến trường bắn luyện trước, lúc quay phim chắc chắn dùng đến!”

Vì thế, Ngô Thế Huân làm một tấm thẻ hội viên trường bắn, bắt đầu khoá huấn luyện bắn súng trước khi quay phim, Phác Xán Liệt cũng cùng đến góp vui.

Có Kim Tuấn Miên ở bên tự mình chỉ dẫn, Ngô Thế Huân quả nhiên tiến bộ thần tốc, trải qua cả ngày luyện tập không chỉ có thể bắn trúng hồng tâm, tư thế cầm súng cũng đẹp trai đến mức không chống đỡ được.

“Đoàng” một tiếng, cư nhiên bắn trúng vòng 9.5, Ngô Thế Huân lập tức sung sướng giương miệng, tiếp tục hướng tới bia ngắm liên xạ vài phát, Phác Xán Liệt ngồi một bên, nhìn dáng vẻ mỉm cười của cậu, trong ánh mắt tràn ngập đều là dịu dàng chiều chuộng.

Kim Tuấn Miên liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt, lại theo ánh mắt hắn nhìn về phía sân chính Ngô Thế Huân đang hưng phấn chơi súng, đáy lòng không nhịn được bất đắc dĩ nghĩ: Tiểu hỗn đản Thế Huân từ nhỏ đến lớn nghịch ngợm gây sự, làm cho người đau đầu, rốt cuộc cũng gặp được định mệnh của nó rồi?

Người đàn ông tên Phác Xán Liệt này, dịu dàng lại cường đại, lạnh lùng lại khoan dung, Thế Huân ở bên cậu ấy, nhất định sẽ… rất hạnh phúc nhỉ?

Nghĩ đến đây, trên gương mặt lãnh đạm của Kim Tuấn Miên, cũng rốt cuộc cũng vẽ lên một chút mỉm cười.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top