Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1: Hồi ức (5) - Sinh biến (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm lạnh như nước, bao quanh mái cong cung điện trùng điệp là một màn sương mỏng, bầu trời đầy sao mờ mờ ảo ảo.

Vương cung huyên náo ban ngày rốt cuộc cũng trở lại tĩnh lặng, nhưng trong lòng Kiển Tân làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được. Xảy ra chuyện như vậy, ngày mai lâm triều hắn phải ứng đối thế nào với sự gây khó dễ của Thiên Quan thự, với sự khuyên can của quần thần? Phải có biện pháp gì để vừa giữ được tiểu Tề ở lại mà còn có thể có một lời giải thích hợp lý cho bách tính? Hắn suy nghĩ đến đau đầu cũng không tính ra được một sách lược vẹn toàn.

Quốc sư lúc bày cạm bẫy chắc hẳn cũng đã đoán được một điểm này.

Thật ra từ lúc xuất hiện nhật thực, hắn đã ý thức được là mình đã trúng kế. Quốc sư có bản lĩnh làm ra bàn phi tinh thì không thể không tính được thiên tượng dị biến lần này. Từ lúc phụng thường lệnh giật dây cử hành tế điển, hắn và tiểu Tề đã sớm nhảy vào cái bẫy này rồi.

Hắn đã từng giống quân phụ rất tin tưởng thiên tượng, cho rằng mỗi một lời của Nhược Mộc Hoa đều là ý chỉ của thần linh. Sau đó hắn càng nhìn thấu người này thì càng giảm bớt lòng tin. Chuyện hôm nay nào có phải là ý chỉ của thần linh, rõ ràng là quốc sư cố ý sắp đặt để hãm hại đối thủ.

Nói đến đây, hắn bắt đầu hoài nghi với cái gọi là "thiên ý" trong miệng Nhược Mộc Hoa cũng chính bởi vì tiểu Tề.

Năm đó sau khi hắn trở lại phủ thế tử, sáng sớm hôm sau liền ngồi kiệu vào cung thỉnh an quân phụ.

Bên trong cung từng hàng lư hương bác sơn tỏa khói trầm hương tràn ngập không gian, tạo cho người ta một cảm giác phú quý an nhàn.

Mấy năm sau khi Kiển Tân chấp chính, trong ngoài tẩm điện hắn đều bài trí trang sức binh giáp. Mà khi đó trong điện này vẫn còn treo ba bốn bức tranh tinh tú sông nước theo ý thích của quân phụ, góc tây nam đặt mấy thứ lễ khí cúng tế ngày đêm thờ phụng thần linh.

Kiển Tân được nội thị đưa vào trong điện, vừa vào đã bắt gặp quân phụ đang ngồi nghiêm trên tháp. Nhiều ngày không gặp, quân phụ dường như đã gầy đi một chút, sắc mặt xanh xám, nhìn qua khí sắc không tốt. Nghĩ đến hai người mặc dù không gần gũi được như phụ tử thông thường, nhưng mình đã mất tích một thời gian, ông rốt cuộc vẫn là nhớ mong.

Kiển Tân trong lòng thoáng cảm thấy áy náy, khẽ khom người vấn an: "Nhi thần thỉnh an quân phụ, đi đứng bất tiện không thể toàn lễ, mong quân phụ thứ tội."

Quân phụ nhíu mày nhìn hắn, nghiêm mặt nói: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì? Vì ngươi mà toàn thành cũng náo loạn." Giọng điệu của ông vẫn nghiêm nghị như thường lệ, mặc dù Kiển Tân đã sớm dự đoán được thái độ quân phụ sẽ như vậy, nhưng chính tai nghe được một lời lạnh băng vẫn không khỏi có chút thất vọng.

"Nhi thần bị ngã ngựa trong núi, may mắn được một thiếu niên cứu giúp, ở trên núi tĩnh dưỡng một thời gian, hôm qua mới trở về phủ thế tử."

"Thiếu niên? Chính là người hôm qua đưa ngươi về?" Trên khuôn mặt quân phụ vô thức lộ ra mấy phần khinh thường, "Y cứu ngươi, cho ít ngân lượng khen thưởng là được rồi, loại sơn dã thôn phu này cần gì phải đưa về phủ?"

Kiển Tân kiên định trả lời: "Quân phụ có điều chưa biết, người này tuy còn nhỏ tuổi nhưng kiến thức bất phàm, võ nghệ cao cường, nhi thần cố ý lưu lại bên cạnh làm một thị vệ."

"Ồ? Đã điều tra lai lịch chưa?"

Kiển Tân thuận miệng nói: "Đã phái ám vệ điều tra, gia thế trong sạch."

Quân phụ sau khi nghe xong, lơ đãng vung tay lên: "Ngươi tự quản chuyện của mình đi."

"Tạ ơn quân phụ." Vừa nói, hắn chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, "Đúng rồi, nhi thần trong núi đã từng nhìn thấy nhật thực, không biết trong thành..."

"Chuyện này ta đã hỏi Đại tư mệnh, Đại tư mệnh nói thiên tượng này chính là ứng trên người thế tử, nói ngươi trước mắt sẽ gặp đại kiếp."

"Đại kiếp?" Kiển Tân âm thầm mặc niệm, hắn không hề thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy có chút buồn cười.

Quân phụ thấy sắc mặt hắn cổ quái, cũng sợ hắn bị hù dọa, vì vậy lại giải thích: "Những ngày qua triều đình trên dưới lòng người bàng hoàng, nhưng ngươi đã bình an trở về, bọn họ cũng đều an tâm."

Ánh mắt ông chậm rãi chuyển xuống vết thương trên đùi Kiển Tân, đột nhiên hỏi: "Ngươi đã để y thừa xem vết thương chưa?"

Một câu hỏi này tuy rằng không tính là ôn tình, nhưng so với ngày thường thì cũng dịu xuống không ít. Cách đây rất lâu, phụ tử bọn họ ngoại trừ việc công ra thì không còn chuyện gì để nói. Trong ấn tượng của Kiển Tân, quân phụ lúc nói chuyện luôn mang một dáng vẻ trịnh trọng cao cao tại thượng, hắn không nhớ rõ lần cuối cùng nghe được một lời quan tâm như vậy là từ bao giờ.

Tình phụ tử đối với Kiển Tân mà nói cho tới bây giờ vẫn là một chuyện xa xỉ, vì vậy một câu hỏi ngắn gọn này lại khiến hắn có chút cảm động.

"Bẩm quân phụ, y thừa nói chân của nhi thần đã không còn đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ bình phục."

Ai ngờ quân phụ nghe một lời này thì đột nhiên đổi giọng: "Đây cũng là ngươi tự làm tự chịu! Ta đã nói bao nhiêu lần phải lấy đại sự làm trọng. Ngươi ngược lại suốt ngày ham thú chơi bời, làm những chuyện vô bổ nên hôm nay mới phải hứng chịu tai họa như vậy! Dù sao ngươi cũng không tiện đi lại, hai tháng sau phải ở trong phủ dưỡng thương, không cho phép ra ngoài dù chỉ một bước. Nếu để ta biết ngươi dám đi càn quấy nơi nào thì ta sẽ phạt nặng."

Lần trách mắng này ngược lại vẫn nằm trong dự liệu của Kiển Tân, chỉ là trong lòng hắn vừa dâng lên một chút cảm động thì bây giờ đã tiêu tan hoàn toàn không còn dấu vết.

"Nhi thần tuân chỉ."

Trong lúc bầu không khí đang rơi vào bế tắc thì nội thị đột nhiên vào bẩm báo: "Quân thượng, Điện hạ, Đại tư mệnh cầu kiến."

"Mau cho vào."

Nhược Mộc Hoa tươi cười đi vào điện: "Chúc mừng Quân thượng, chúc mừng thế tử, lão thần cả đêm vì thế tử mà bốc một quẻ, trong quẻ nói đại kiếp của thế tử đã qua, một thời gian sẽ không gặp tai họa nữa, thật đúng là trời cao phù hộ Thiên Ki ta!"

"Cũng nhờ Đại tư mệnh chúc lành." Quân phụ quay lại nhìn về phía hắn: "Còn không mau cảm tạ Đại tư mệnh. Trong hai tháng ngươi không ở đây, may mắn nhờ có Đại tư mệnh ngày đêm vì ngươi cầu khấn nên ngươi mới có thể bình yên vượt qua kiếp nạn này."

Những lời này nghe không hề xuôi tai, giống như muốn nói người cứu hắn không phải tiểu Tề mà là đại tư mệnh. Nhưng Kiển Tân khi đó vẫn chưa chán ghét Nhược Mộc Hoa như bây giờ, vì vậy cũng không so đo nhiều, chỉ cung kính chắp tay nói: "Làm phiền Đại tư mệnh rồi."

"Vi thần còn có một chuyện muốn bẩm báo với Quân thượng và thế tử."

"Chuyện gì? Đại tư mệnh có gì cứ nói."

"Đêm qua vi thần xem thiên tượng, phát hiện bên cạnh chủ tinh của thế tử đột nhiên xuất hiện một tiểu tinh."

Quân phụ hiếu kỳ hỏi: "Tiểu tinh? Là hung hay cát?"

"Tiểu tinh này vẫn còn mờ mịt, chưa thể kết luận hay hung hay cát. Không biết gần đây thế tử có gặp người nào hay chuyện gì đặc biệt không?"

Quân phụ trầm tư chốc lát, mở miệng nói với hắn: "Ta thấy tiểu tinh này hơn phân nửa là ứng với thiếu niên ngươi đưa về phủ. Ngươi đưa y đến gặp Đại tư mệnh một lần, xem y ở lại chỗ của ngươi có thỏa đáng hay không?"

Nhược Mộc Hoa cũng tiếp lời: "Thì ra là phủ thế tử có người mới. Để cẩn thận, Điện hạ có thể cho vi thần xem sinh thần bát tự của y được không, nói không chừng có thể thu được một chút manh mối."

"Không cần." Kiển Tân trả lời dứt khoát, "Y là ân nhân cứu mạng của ta, nếu thật sự ứng với y thì tự nhiên sẽ là cát tinh, sợ là Đại tư mệnh quá lo lắng rồi."

Quân phụ không nói lời nào, chỉ nhìn hắn đầy phức tạp.

Nhược Mộc Hoa nhìn tình hình, tự cảm thấy bị kẹp giữa phụ tử hai người cũng không ổn, vội vàng nặn ra một nụ cười khiêm nhường, phụ họa nói: "Điện hạ nói có lý, là thần đã nghĩ nhiều." Sau đó liền mượn cớ trở về Phụng thường thự.

Hắn cũng không còn lời nào để nói với quân phụ, đang suy nghĩ một lý do cáo từ thì chợt nghe quân phụ nói: "Ta biết ngươi nghi ngờ Đại tư mệnh, nhưng Thiên Ki hầu chúng ta luôn nhận lệnh thần linh, không thể làm trái ý chỉ của trời cao. Về sau ngươi nắm đại quyền, tuyệt đối không được xử trí theo cảm tính, hiểu chưa?"

Kiển Tân không trả lời. Hắn cảm thấy quân phụ có lẽ đã dự đoán được mình cuối cùng sẽ không trở thành dáng vẻ như ông kỳ vọng.

Điểm khác biệt nhất giữa phụ tử bọn họ chính là quân phụ chỉ tin tưởng thiên ý, mà hắn so với thiên ý càng muốn tin tưởng bản thân mình hơn. Nhật thực ngày hôm đó, trong một mảng tối mờ mịt hắn đã bắt được tay tiểu Tề, khi ấy một tia sáng lóe lên khiến hắn chợt nhận ra sự bất đồng này giữa mình và quân phụ.

Đại tư mệnh nói hắn gặp phải đại kiếp, một lời phán này nửa chữ hắn cũng không thể đồng ý.

Nếu như không phải đại tư mệnh nhìn nhầm thiên ý, thì đó chính là thần linh đã sai rồi.

Gặp được tiểu Tề tuyệt đối không phải kiếp nạn gì cả, mà chính là chuyện may mắn nhất xảy ra trong cuộc đời hắn.



"Vương thượng, Tề Tướng quân đến."

Tiếng thông báo của nội thị khiến Kiển Tân tỉnh lại. Hắn đêm nay cho gọi tiểu Tề, thứ nhất là vì muốn hỏi tình hình dân chúng trong thành, thứ hai là muốn thương nghị trước cách ứng phó cho buổi triều ngày hôm sau.

Tiểu Tề dường như thật sự tức giận, lúc báo cáo tình hình dân chúng với hắn trong lời nói đều mang sự châm chọc.

Kiển Tân hiểu tính khí của y, cũng để y phát tiết mà không so đo nhiều.

"Tiểu Tề, bản vương còn nhớ lần gặp nhật thực năm đó."

Thời khắc này hắn nhắc tới chuyện cũ, nhưng thật ra là muốn nói cho tiểu Tề biết rằng hắn cũng không tin điềm đại hung của nhật thực lần này. Năm đó hắn đã từng nói "Có ngươi ở đây, ta không sợ.", hôm nay hắn lại muốn tiểu Tề biết, chỉ cần có mình ở đây, y cũng không cần sợ hãi điều gì.

Tiểu Tề từ trước đến giờ luôn hiểu tâm ý của hắn, nhưng hôm nay, tiểu Tề lại không như vậy.

Hắn mỗi câu đều muốn trấn an tiểu Tề, nhưng tiểu Tề lại giống như cố ý chọc giận hắn.

"Không cần nghĩ, nếu Quốc sư biết chuyện này, nhất định sẽ nói mạt tướng từ ngày xuất hiện đã là một hung tướng rất lớn."

"Cũng không phải giận dỗi, mạt tướng chỉ nói thật mà thôi."

"Mạt tướng cho rằng không bằng Vương thượng sớm chuẩn bị một chiếu thư bãi nhiệm, tránh để chư vị đại nhân trong triều và Quốc sư lại lấy cớ làm khó."

"Ngài là Thiên Ki vương, không nên để ý tới được mất của một thần tử như mạt tướng."

Tiểu Tề ở trước mặt hắn luôn hòa nhã khiêm nhường, chưa từng nói ra những lời cương quyết gần như khiêu khích như đêm nay. Tại sao y không tin mình? Y rốt cuộc muốn mình phải làm thế nào đây?

Kiển Tân cũng không kiềm chế được, kích động nói: "Bản vương chưa bao giờ coi ngươi là thần tử!"

Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản tất cả gió bão cho tiểu Tề trong buổi triều ngày mai, hắn chỉ cần tiểu Tề lặng lẽ đứng bên mình là được. Nhưng bây giờ, tiểu Tề lại nói những lời hời hợt như vậy, nói rằng y không cần chức vị thượng tướng quân này.

Hắn ban đầu vì muốn thay y mưu cầu chức vị này mà đã hao tổn bao nhiêu tâm lực, mà bây giờ y lại muốn xin cách chức, y rốt cuộc có nghĩ đến cảm nhận của hắn hay không?

Kiển Tân không thể phủ nhận, tiểu Tề phân tích rất rõ ràng mạch lạc, trước mắt bãi nhiệm y có lẽ thật sự là lựa chọn thích hợp nhất.

Tiểu Tề vẫn luôn là một người rất có lý trí.

Nhưng trong tình huống này, tại sao y vẫn có thể lý trí như vậy?

Giới hạn quân quân thần thần, y ngay đến một bước cũng không lẫn lộn, giống như từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn hành sự theo cảm tính vậy. Y tỉnh táo như vậy, ngược lại càng khiến Kiển Tân nổi giận hơn.

Đúng lúc này, nội thị hô hoán như tưới thêm dầu vào lửa: "Vương thượng, ngài mau nhìn, trăng biến mất rồi." Lời còn chưa dứt, bốn phía đã truyền đến một tiếng gõ chói tai, tựa như trong nháy mắt lại trở về sự hỗn loạn ban ngày.

"Đây là tiếng gì?"

"Đây là thiên cẩu ăn trăng, bọn họ đang gõ chậu xua đuổi thiên cẩu."

"Hồ đồ!" Hắn nghiến răng quát: "Bắt bọn chúng dừng lại cho ta!"

Bầy người ngu muội, đáng thương đáng hận!

Bên ngoài biên giới cường địch nhòm ngó, bên trong triều đình đấu đá lẫn nhau, như vậy thật sự quá giới hạn rồi!

"Vương thượng nên trở về tẩm cung thì hơn." Giọng nói của tiểu Tề bình tĩnh không mang theo một chút tình cảm.

Bây giờ ngay đến tiểu Tề cũng... cũng không đứng về phía mình. Y thật sự cho rằng mình sẽ không nổi giận với y sao?

Kiển Tân cuối cùng liếc nhìn người bên cạnh một lần, nhưng Tề Chi Khản lại cúi đầu, cố ý tránh ánh mắt của hắn.

Hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, phất tay áo rồi sải bước đi về hướng tẩm điện. Hắn chưa từng quay đầu, vì vậy không hề nhìn thấy ánh mắt mất mát của Tề Chi Khản khi ngắm nhìn ánh trăng kia.

Kiển Tân thật ra đoán không sai, mục đích đêm nay của Tề Chi Khản chính là cố ý chọc giận hắn.

Tề Chi Khản rất hiểu cá tính của vương thượng, nếu như không làm như vậy, sợ rằng vương thượng sẽ không thể quyết định dứt khoát, sẽ càng lún sâu vào tình cảnh lưỡng nan trước mắt.

Trong lòng y rất rõ ràng, vương thượng luôn mềm lòng đối với mình. Chỉ cần mình nói với hắn đôi câu mềm mỏng thì ngày mai hắn nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà che chở mình. Nhưng sự mềm lòng này đối với một vị quân vương thì chính là trí mạng.

Trong truyền thuyết, nhật thực tượng trưng cho quân vương vô đạo, chính cục rối loạn, là điềm báo trời cao muốn giáng tội thiên hạ. Nếu như y không đứng ra gánh vác xử phạt lần này, còn không biết sẽ đưa tới bao nhiêu hỗn loạn nơi triều đình, còn có bách tính mông muội sẽ vì chuyện này mà đổ lỗi cho vương thượng.

Tam nhân thành hổ(*), chúng khẩu thước kim a.(**)

(*)三人成虎: Ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin là có hổ thật. Ý nói lời đồn lặp lại nhiều lần cũng thành lời đồn trong lòng người khác.

(**)众口铄金: Miệng lưỡi thế gian làm tan chảy được sắt đá, chỉ sức mạnh ghê gớm của dư luận.

Y biết việc bãi nhiệm mình đối với vương thượng là một lựa chọn rất khó khăn, nhưng nếu muốn thành nghiệp lớn, vương thượng nhất định phải học được đạo lý thí tốt bảo xe.

Từ cổ chí kim, có bao nhiêu tiền lệ về việc không do dự quyết đoán sẽ gây ra hậu họa, y không hy vọng vương thượng sẽ giẫm lên vết xe đổ của bọn họ.

Mà không chỉ là thời cổ, chuyện hành sự theo cảm tính mà bị người khống chế như vậy không phải mấy năm trước đã xảy ra một lần rồi sao?

Kiển Tân vừa kế vị năm đầu tiên đã từng bị hạ độc bất thành.

Loại độc này được bỏ vào thuốc đau đầu Kiển Tân dùng hàng ngày, mà chén thuốc kia là Tề Chi Khản nhìn tận mắt cung nhân chế biến, lại là y đích thân mang đến cho Kiển Tân. Cho dù là từ góc độ nào, y đều là nghi phạm hạ độc hàng đầu.

Trong điện, Tề Chi Khản cùng một đám nội thị đang quỳ dưới đất chờ xử trí, Kiển Tân mặt vô cảm đứng trên bậc thềm, toàn thân là một luồng khí hung tợn khiến người trong điện không rét mà run.

Tề Chi Khản thật ra có rất nhiều lý do có thể thanh minh cho mình, tỷ như ngoại trừ y ra thì còn rất nhiều người trong thiện phòng cũng tiếp xúc với chén thuốc, tỷ như nếu thật sự là y hạ độc thì sẽ không ngu ngốc đến mức để cung nhân thử thuốc ngay trước mặt hắn, lại tỷ như y căn bản không có động cơ ám sát quân chủ. Nhưng những thứ này, y một lời cũng không nói ra. Bởi vì y biết, những chuyện ám sát như vậy, từ trước đến nay đều là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Chỉ cần quân thượng có một tia nghi ngờ thì y có giải thích trăm câu ngàn lời cũng chỉ vô ích mà thôi.

Vì vậy Tề Chi Khản chỉ ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Kiển Tân. Y hy vọng, quân thượng có thể tin mình.

Không ngờ, Kiển Tân trầm tư một hồi lâu, mở miệng câu đầu tiên lại là nói với đại tư mệnh mượn cớ thỉnh an để tới xem náo nhiệt.

"Đại tư mệnh, thần linh có nói cho ngươi là kẻ nào đã hạ độc không?"

Nhược Mộc Hoa bị hỏi đến hoảng hốt, vội vàng phủi sạch quan hệ với chuyện này: "Quân thượng nói đùa, vi thần trước khi vào cung hoàn toàn không biết gì cả, mong Quân thượng minh giám."

Kiển Tân nén giận nói: "Nếu như vậy thì Đại tư mệnh mau trở về Phụng thường thự tạ ơn thần linh đã phù hộ bản hầu hôm nay có thể tai qua nạn khỏi. Còn những chuyện trong cung, cũng không dám phiền ngươi quan tâm."

Một lời này rất nặng. Nhược Mộc Hoa vốn là muốn đến xem màn kịch Kiển Tân bị tâm phúc hạ độc, nhưng giờ phút này trong lòng cũng biết không ổn, vội vàng thức thời nói: "Quân thượng nói đúng, vi thần sẽ lập tức trở về cảm tạ thần linh."

Sau khi thành công đuổi Nhược Mộc Hoa trở về, Kiển Tân cũng không thể kiềm chế được nữa, lật ngửa án thư trước mặt. Tấu chương, bút lông, chén vỡ, nước trà lộn xộn rơi đầy đất, trong điện nhất thời trở nên hỗn độn.

Hắn phẫn nộ quát: "Người đâu, đem toàn bộ cung nhân thiện phòng và nội thị tại hiện trường giam vào thiên lao, tra hỏi nghiêm ngặt!" Hắn hơi dừng lại, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Tề Chi Khản, "Còn Tề thị vệ, tạm thời trở về đóng cửa tự kiểm điểm, không được ta cho phép thì không được rời khỏi phòng nửa bước."

Tề Chi Khản sững sờ tại chỗ.

"Còn những người không liên quan thì cút hết cho ta! Đừng để ta nói lần thứ hai!"

Những người tránh được một kiếp giờ phút này như được đại xá, vội vàng biến mất ở ngoài điện. Chỉ có Tề Chi Khản vẫn đang bất động.

"Quân thượng, không phải ta." Y suy đi tính lại, cuối cùng chỉ nói ra một lời này.

Kiển Tân nhìn y đầy phức tạp, môi hơi giật giật như có lời muốn nói. Nhưng hồi lâu, hắn cũng không nói gì, chỉ quay đi, không để cho Tề Chi Khản nhìn thấy biểu cảm của mình.

"Tiểu Tề, ngươi về trước đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ tra rõ."

Trái tim Tề Chi Khản đập chậm mấy nhịp.

"... Vâng."

Kiển Tân tuy rằng hạ lệnh cấm túc Tề Chi Khản, nhưng lại không phái thêm thị vệ canh giữ, điều này càng khiến cho Tề Chi Khản không thể đoán ra tâm tư của quân thượng. Đến buổi tối, y quả thực không thể áp chế mong muốn được gặp Kiển Tân, y nghĩ thầm, bất kể quân thượng có tin hay không, y đều phải nói cho rõ.

Phối điện của y chỉ cách tẩm điện của Kiển Tân vài bước, trạm gác trên đường cũng đều là y tự tay bố trí, muốn tránh tai mắt thị vệ thì không hề khó, chỉ là y không ngờ đi tới nửa đường sẽ đụng phải Cổ thường thị hầu hạ bên cạnh quân thượng.

Cổ thường thị nhìn thấy y, vô cùng kinh ngạc nói: "Ai u, Lang vệ đại nhân, ngài sao lại ra đây? Công khai kháng chỉ, đây là tử tội a."

Tề Chi Khản khẩn thiết nói: "Làm phiền Cổ thường thị thông báo một tiếng, ta có chuyện gấp muốn khấu kiến Quân thượng."

Cổ thường thị khó xử nói: "Cái này lại không đúng dịp, Quân thượng vừa lệnh tiểu nhân đến truyền khẩu dụ cho đại nhân."

"Cái gì?"

"Quân thượng muốn Lang vệ đại nhân đêm nay rời khỏi cung, đi càng xa càng tốt, đừng trở về nữa."

Tề Chi Khản trợn tròn mắt, cảm thấy không thể tin nổi: "Quân thượng sao có thể hạ chỉ như vậy, ta nghĩ là thường thị đã nhầm rồi. Hay là cứ thông báo một tiếng, ta sẽ tự mình nói rõ chuyện này với Quân thượng."

"Quân thượng đã dặn dò, đêm nay ngài không muốn gặp ai, kể cả Lang vệ đại nhân." Cổ thường thị lấy trong tay áo một tấm lệnh bài, "Đây là lệnh bài Quân thượng cho ngài để rời khỏi thành, xin đại nhân nhận lấy."

Tề Chi Khản trong lòng lập tức trầm xuống, nơi cổ họng ngay đến một tiếng cũng không phát ra được.

Cổ thường thị thấy thần sắc ảm đạm của y, liền khuyên nhủ: "Lang vệ đại nhân chẳng lẽ không hiểu, Quân thượng chính là muốn tốt cho ngài a. Ngài không biết cung nhân trong thiên lao đều bị đánh đến biến dạng, nếu thật sự muốn tra rõ ràng thì ngài cũng không tránh khỏi phải đến đó một chuyến. Quân thượng nói, nếu đã như vậy, không bằng để ngài đi ngay bây giờ, tránh cho khó xử sau này. Quân thượng còn nói, những thứ ngày trước được ban thưởng đều có thể mang đi, coi như là lộ phí." Hắn dừng lại một chút, lại nói thêm một câu: "Tề đại nhân, đừng trách tiểu nhân nhiều lời, ngài cũng nên vì Quân thượng mà cân nhắc, đừng để Quân thượng bị khó xử."

Những lời này từ miệng Cổ thường thị nói ra đã đủ tổn thương người, Tề Chi Khản không biết nếu nghe được chính miệng Kiển Tân nói một lần nữa thì y còn có thể chịu được hay không.

Thật ra y không hề sợ mấy thứ nghiêm hình tra khảo, chỉ là, rốt cuộc y lại khiến quân thượng bị khó xử sao?

Tề Chi Khản trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy lệnh bài. Y hướng về phía tẩm điện nặng nề dập đầu ba cái, lại đứng dậy nói với Cổ thường thị: "Ngươi báo lại với Quân thượng là ta sẽ đi, đồ vật trong cung ta cũng không động vào, mong ngài sau này bảo trọng nhiều hơn." Nói xong y xoay người rời đi.

Nếu như khi đó y quay đầu lại, có lẽ sẽ nhìn thấy nụ cười nham hiểm đắc ý của Cổ thường thị. Nhưng y từ trước đến nay vốn không phải người dài dòng, nói đi thì sẽ dứt khoát đi, một khắc cũng không dừng lại.

Vệ binh thủ thành đã sớm quen biết y, lại thấy y cầm lệnh bài xuất thành, chỉ cho rằng y thay mặt quân thượng đi làm một chuyện cơ mật quan trọng, cũng không hỏi nhiều, chỉ thoải mái cho qua.

Đi tới khu rừng ngoài thành, mỗi bước chân bỗng trở nên nặng nề.

Con đường nhỏ trong rừng chính con đường năm ấy y đưa A Giản trở về, mà cây cổ thụ vững chắc này chính là nơi bọn họ nghỉ chân. Trong chớp mắt, không ngờ cảnh còn người mất.

Y chưa bao giờ quên tâm tình ngày đầu khi mình rời núi cùng A Giản, nhưng y không nghĩ tới đoạn duyên phận này của bọn họ lại kết thúc vội vàng qua loa như vậy. Y dừng bước, nhắm mắt lại, để cho gió đêm thổi thanh tỉnh đầu óc.

Y đột nhiên nhận ra chuyện này có chút kỳ lạ, quân thượng không phải là không hiểu tính cách của mình, như thế nào lại bỗng nhiên nói ra một lời như vậy? Đúng rồi, quân thượng nhất định là cố ý muốn khích mình rời đi.

Tề Chi Khản không khỏi cảm thấy hối hận, nếu thật sự y phải rời đi, bất luận thế nào cũng nên kiên quyết gặp mặt quân thượng để từ biệt một lần, dù sao thì sau này cũng không thể gặp được nữa.

Nghĩ như vậy, y lại bắt đầu cảm thấy mình buồn cười. Y là nghi phạm hạ độc hành thích, chẳng lẽ còn muốn lưu lại một ấn tượng tốt với quân thượng sao?

Nhưng mà chung quy vẫn là không nỡ bỏ. Mình đi rồi, sau này an nguy của quân thượng sẽ do ai phụ trách? Những chuyện vặt việc khó ai sẽ thay hắn làm? Còn nữa, nếu lúc hắn nổi giận thì ai sẽ dỗ dành hắn, ai có thể nghe hắn nói chuyện?

Tề Chi Khản mở mắt ra, lại cười tự giễu. Hắn là quân chủ Thiên Ki, hắn rất nhanh có thể tìm được một Tề Chi Khản thứ hai, thứ ba, rõ ràng là bản thân không bỏ được hắn, lại còn ở đây lừa mình dối người.

Áo lông cừu tay viền da báo,

Người trị dân tàn bạo dã man.

Bỏ đi thì quá dễ dàng,

Tình xưa không nỡ bỏ ngài đó thôi.

Năm ấy A Giản từng cười y không đọc thơ ca, sau đó y cũng đọc, cảm thấy rất hay. Nhưng bây giờ, trong đầu vô thức hiện lên những lời này, y thà rằng không bao giờ đọc còn hơn.

Tề Chi Khản thở dài, tiếp tục bước về phía trước, nhưng lần này đi rất chậm, giống như bị thứ gì kéo lại phía sau lưng. Cách đô thành ngày càng xa, lực kéo này ngày một lớn, lớn đến mức khiến y cảm thấy không thở nổi.

Lúc đó, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa vang dội cánh rừng, thỉnh thoảng lại xen lẫn một hai tiếng gãy cành.

Theo phán đoán phương hướng thì ngựa này hẳn là từ vương thành chạy tới. Nhưng giờ này trừ khi có lệnh bài của quân thượng, nếu không tướng sĩ thủ thành không thể cho người xuất thành.

Tề Chi Khản hoài nghi mình đã nghe nhầm, y dừng lại, không tự chủ quay người nhìn về phía sau, trong đáy lòng mơ hồ hiện lên một tia hy vọng.

Vó ngựa chạy đến gần, nhiễu động hàng cây xung quanh. Vào khoảnh khắc ấy, trong rừng đột nhiên lao ra một con tuấn mã thượng cấp, trên lưng ngựa là một thân bạch y, xuyên cành gạt lá, trên dưới tung bay, nổi bật trong màn đêm mờ mịt.

"Tiểu Tề!"

Là quân thượng!

Kiển Tân nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới nắm lấy tay y, lực đạo trên năm ngón tay mạnh mẽ đến kinh người.

"Tiểu Tề, ta biết không phải là ngươi. Ngươi đừng đi!"

Tề Chi Khản bị sự xuất hiện bất ngờ của hắn cùng câu nói không đầu không đuôi này làm cho mơ hồ. Không phải hắn đã hạ mật chỉ để mình rời đi sao? Sao lại xảy ra chuyện này?

Y còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên nhìn thấy một hàn quang khả nghi lóe lên từ trong bụi cây phía sau Kiển Tân.

"Quân thượng, cẩn thận!"

Y nắm tay Kiển Tân kéo hắn ra sau lưng. Đúng lúc đó, một bóng đen chui ra từ bụi cây, cầm trong tay một thanh kiếm sắc bén tấn công về phía hai người. Tề Chi Khản tiến lên trước một bước, vung kiếm đỡ một thế tấn công. Trong mấy chiêu ngắn ngủi, xung quanh bọn họ đã xuất hiện gần hai chục thích khách.

Đây không phải lần đầu tiên Kiển Tân và Tề Chi Khản gặp phải thích khách, thậm chí cũng không phải lần đầu tiên hai người đơn độc đối phó thích khách. Tình huống nguy cấp hơn cũng đã từng trải qua, tuy lần này có chút ứng phó không kịp, nhưng hai người ngược lại cũng không hề lúng túng.

Kiển Tân cũng rút kiếm ra, trao đổi ánh mắt với Tề Chi Khản, hai người ngay sau đó tựa lưng cùng đối phó với thích khách. Nếu đổi lại thành hai người xa lại cùng nghênh chiến, muốn lấy một địch mười, sợ rằng khó có phần thắng. Nhưng hai người Kiển Tề lại không như vậy, không nói tới bọn họ xuất chiêu thần giao cách cảm, phối hợp ăn ý, chỉ nói tới mỗi người đều không chú ý tới an nguy của bản thân mà dốc sức bảo vệ đối phương, đã đủ để khiến kẻ địch nhất thời cũng không biết nên hạ thủ từ đâu.

Giống như những lần trước, hai người ở trong nghịch cảnh thì càng chiến càng mạnh. Địch thủ lần lượt ngã xuống dưới lưỡi kiếm của bọn họ, từ hai mươi người đến mười người, rồi đến năm người, cuối cùng cũng chỉ còn lại hai tên thích khách áo đen.

Hai tên thích khách đưa mắt nhìn nhau, quyết ý phóng tay đánh một trận. Bọn chúng thấy Kiển Tân và Tề Chi Khản lúc này đang đứng hơi xa nhau, cũng không đợi bọn họ áp sát mà cùng giơ kiếm liều chết xông về phía Kiển Tân. Kiển Tân không ngờ bọn chúng sẽ tấn công đột ngột, động tác trên tay cũng chậm nửa nhịp, mắt thấy sẽ bị thương. Tề Chi Khản vội vàng thay hắn đỡ một kiếm, trong lúc hốt hoảng cũng để lộ sơ hở, bị một thế kiếm khác đâm tới. Thích khách thấy đồng bọn đắc thủ, tiếp tục nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Tề Chi Khản, ý đồ một kích chết người. Thời khắc mấu chốt, Kiển Tân gắng sức ngăn cản phía trước Tề Chi Khản, tuy hóa giải được sát chiêu nhưng bên hông cũng trúng một đường kiếm. Tề Chi Khản thấy vậy trong lòng cũng rối lên, vung kiếm thành một đường vòng cung tinh chuẩn chém cổ họng hai tên thích khách cuối cùng này.

Ngày đó sau trận kịch chiến này, Kiển Tân kiên trì khuyên y ở lại. Thật ra cho dù hắn không nói thì Tề Chi Khản cũng sẽ không đi.

Kiển Tân cho rằng y gật đầu là vì đại ân cứu mạng, nhưng Tề Chi Khản biết, y ở lại không phải chỉ vì Kiển Tân không để ý tới thân phận tôn quý mà đỡ cho mình một đường kiếm, mà còn bởi vì trên thế gian này lại có một người sẽ vì y mà không màng đến an nguy của bản thân.

Hai người sau đó đã bàn về chuyện hôm nay, một người nói là tuân lệnh rời khỏi thành, một người khác lại nói mình chưa bao giờ hạ khẩu dụ như vậy. Bọn họ trong nháy mắt có chung một phán đoán: Cổ thường thị này có vấn đề!

Trở về cung, Cổ thường thị quả nhiên đã trốn ra ngoài. Kiển Tân lập tức hạ lệnh phong tỏa cổng thành, nghiêm cấm bất cứ ai ra vào, cũng phái binh trong thành lục soát truy bắt, cuối cùng đã bắt được Cổ thường thị đang giả trang thành lái buôn trong một khách điếm. Hắn không chịu được tra khảo, rốt cuộc cũng khai ra đầu đuôi sự việc.

Thì ra kẻ đứng sau màn xúi giục lại là thế lực vương tộc Ngọc Hành còn sót lại, bọn chúng nghe ngóng biết được Cổ thường thị chơi bạc thiếu nợ rất nhiều, vì vậy đã mua chuộc hắn làm nội ứng, còn cam kết sau chuyện này hắn cả đời không cần lo cơm ăn áo mặc. Trên thực tế, nếu chậm một ngày, người tiếp ứng bên ngoài đã có thể an bài thỏa đáng chuyện đưa hắn ra khỏi thành. Còn chuyện thuốc độc là do một gián điệp khác của bọn chúng làm, hành động này dĩ nhiên không phải là muốn thật sự hạ độc Kiển Tân, mà là muốn mượn tay Kiển Tân để trừ bỏ tường đồng vách sắt bên cạnh hắn —— Tề Chi Khản. Đồng thời bọn chúng còn chuẩn bị một phương án khác. Nếu Kiển Tân không nỡ hạ thủ thì bọn chúng sẽ cho Cổ thường thị giả truyền khẩu dụ lừa Tề Chi Khản ra khỏi thành, lại xem tình hình mà nhử Kiển Tân một thân một mình xuất thành đuổi theo. Giả sử Kiển Tân trúng kế, thích khách mai phục ở ngoài thành sẽ tóm gọn hai người, còn nếu hắn không đuổi theo thì giết được một Tề Chi Khản cũng coi như có lợi.

Mưu đồ lần này quả nhiên vừa kín đáo lại thâm độc.

Kiển Tân giận dữ, sai người tới hỏi tội Ngọc Hành cố chủ từ sớm đã bị tước đoạt thực quyền, cũng quét sạch toàn bộ thế lực vương tộc ở biên giới Ngọc Hành. Ngọc Hành cố chủ sợ tội uống rượu độc tự vận, Kiển Tân nhân cơ hội này chia Ngọc Hành thành mấy phần, phái quân trú đóng, từ nay về sau quận Ngọc Hành đã hoàn toàn thuộc về Thiên Ki.

Tề Chi Khản đối với chuyện này cũng rất phẫn nộ, y tức giận không phải vì mình bị vu oan hãm hại, mà là vì có kẻ lại lợi dụng tình nghĩa của vương thượng đối với mình, lấy y làm mồi nhử dụ quân thượng vào hiểm cảnh.

Khi đó, y đã từng thề với lòng mình, sẽ không bao giờ để những chuyện tương tự phát sinh một lần nữa. Cũng là lúc đó, y mới quyết tâm tuân thủ nghiêm ngặt đạo quân thần với Kiển Tân, không thể để bất cứ ai có cơ hội lợi dụng mối quan hệ của bọn họ nữa.

Đại khái đó chính là "giữ khoảng cách" mà Kiển Tân đã nói.

Thế thì chuyện hôm nay của quốc sư không phải cũng giống như vậy sao? Lão ngoài mặt là mượn thiên tượng để đối phó mình, nhưng thật ra chính là muốn gây áp lực với vương thượng. Nếu vương thương lại vì y mà hành động tùy tiện, vì muốn bảo vệ y mà lật mặt với Thiên quan thự, chẳng phải sẽ dẫn đến họa lớn hay sao?

Vì vậy, nếu vương thượng vẫn còn do dự thì hãy để y giúp hắn hạ quyết tâm.

Y nhất định phải để vương thượng biết được, Tề Chi Khản này có thể vì hắn mà vào sinh ra tử, nhưng tuyệt đối không cho phép bản thân trở thành điểm yếu của hắn, càng không cho phép bất kỳ ai lợi dụng mình để làm hại hắn dù chỉ một chút.

Cho dù có phải trả giá đắt, y cũng cam lòng.

Tề Chi Khản ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng bị màn đêm thôn tính, trong lòng có một dự cảm mơ hồ, tương lai sợ rằng sẽ còn rất nhiều gian nan hiểm trở đang chờ bản thân và quân vương của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top