Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2: Kết cục (5) - Khó nói (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ Ngọ, mặt trời lên cao chiếu rọi đội ngũ nghênh giá xếp trận hình đại nhạn bên ngoài thành Tiệt Thủy.

Tề Chi Khản đứng một mình phía trên cùng, uy dũng như phượng hoàng. Mà sau lưng y mỗi người đều cầm binh khí, khí thế bừng bừng, so sánh với đội quân bị bao vây trong thành ngày đó thì đúng là một trời một vực.

Có thể khiến thượng tướng quân trấn quốc của Thiên Ki phải đích thân nghênh đón như vậy, ngoại trừ Thiên Ki vương thì không còn người nào nữa.

Tề Chi Khản cầm kiếm đứng lặng một hồi lâu, thần sắc trịnh trọng. Ngày trước lúc còn làm lang vệ, tư thế như vậy, y cũng đứng hơn nửa ngày. Hôm nay, tuy y đã là thượng tướng quân trấn quốc trên vạn người, nhưng đối với vương thượng cũng không vì vậy mà có chút nào khác biệt.

Chỉ là lần này, tâm tình chung quy là có chút không giống.

Lúc y cố thủ Tiệt Thủy trong lòng đã từng từ biệt Kiển Tân, lúc nhận được chiếu thư kia trong lòng lại chua xót tức giận, phải nhịn xuống đau thương mà viết lá thư xin hàng, y chưa từng biết khi đối diện với bờ vực sinh tử, mình lại bất lực mềm yếu như vậy.

Hôm nay gặp nhau, dường như đã cách một đời, cũng khiến y nảy sinh một cảm giác hồi hộp thấp thỏm, "cận hương tình khiếp"(*)

(*)近乡情怯: Chỉ cảm giác hồi hộp của người xa quê lâu ngày nay trở về.

Lá thư cuối cùng kia, mấy hôm nay y lại đọc một lần nữa, nhưng hôm nay lại càng không biết nên đối mặt thế nào với người chấp bút.

Tề Chi Khản hai mươi mấy năm qua vô sợ vô lo, điều duy nhất có thể khiến y quan tâm chỉ có sự an nguy của Kiển Tân, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình sẽ mất đi dũng khí đối mặt với người này.

Nhưng còn chưa chờ y bình tĩnh trở lại thì một đoàn người ngựa đã lao tới từ phía chân trời.

Đi đầu là một người mặc khôi giáp bạc sáng như tuyết, ánh nắng chiếu rọi một thân kim lân khiến khuôn mặt hắn cũng bừng sáng. Nhưng ánh sáng này không hề chói mắt, ngược lại càng tôn lên thần thái thanh quý ung dung.

Tề Chi Khản sững sờ, tim hẫng một nhịp. Y ngắm nhìn ánh sáng kia, bất chợt tựa như lại thấy được nét mặt nghiêng sáng ngời năm đó trong căn nhà trúc.

Thật ra chung quy vẫn chỉ là một người, nhưng chính là người này, trên thân lại mang theo đầy đủ tất cả những khát khao tuyệt đẹp của Tề Chi Khản liên quan đến hai chữ "Gia đình".

Binh họa liên miên, y mỗi ngày không phải thấy máu tươi xương trắng thì chính là cuộc sống lang thang lưu lạc. Y cũng sắp quên, mình vẫn là một người có gia đình, mà gia đình của y bây giờ đang mang hơi ấm không ngừng tiến đến gần.

Trái tim đang xao động bất an đột nhiên lại trầm tĩnh, giống như được dáng vẻ ôn nhu như nắng ấm kia sưởi ấm trong ngoài.

Nhìn thấy Tề Chi Khản dẫn quân ở ngoài thành nghênh đón, người đến vội vàng ghìm cương dừng lại. Chỉ có người dẫn đầu vẫn lao đến không ngừng, ngược lại còn quất thêm một roi, xông thẳng đến trước mặt Tề Chi Khản mới từ từ siết dây cương, khiến cho binh sĩ Tiệt Thủy đứng phía sau sợ hết hồn. Con ngựa kia ngửa đầu hí một tiếng, bốn vó đạp vững vàng xuống đất, người trên ngựa nhanh chóng xoay mình nhảy xuống, hai bàn tay không khách khí vịn lên bả vai Tề Chi Khản, trong con mắt những người xung quanh thì hắn giống như đang nhào tới vậy.

"Tiểu Tề, ta tới rồi."

Trong đôi mắt Tề Chi Khản phản chiếu nụ cười dịu dàng của Kiển Tân.

Thật ra y đã vô số lần tưởng tượng ra tình cảnh mình khải hoàn hồi triều.

Y thậm chí rất mong chờ được nói với Kiển Tân một lời:

"Vương thượng, mạt tướng đã trở về."

Trong mỗi lần tưởng tượng, Kiển Tân vẫn luôn mang một dáng vẻ nói cười như vậy. Trên thực tế, bất kể bọn họ gặp mặt ở đâu thì niềm vui khi được gặp lại đều không có sự khác biệt.

Nhưng đối với Tề Chi Khản, việc y trở về Tuy Dương hay là Kiển Tân tới Tiệt Thủy, lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Con đường ngăn cách bọn họ từ Tiệt Thủy đến Tuy Dương là sự cách biệt thấp thỏm mong nhớ, là sự cách biệt sinh tử vô thường. Đây lần đầu tiên bọn họ xa nhau lâu như vậy kể từ ngày đầu gặp gỡ.

Nhưng lần này, Kiển Tân lại vượt núi sông, chém bụi gai, toàn tâm phó thác, từng bước một đi về phía y.

—— Ta tới rồi.

Mọi hoài nghi và bất an của Tề Chi Khản, tất cả đều tan biến trong một lời này.

Bàn tay Kiển Tân vỗ nhẹ lên vai, nhưng giống như đã phủi đi một tầng dày bụi bặm đã tích tụ lâu ngày trong lòng y, những nỗi niềm nhớ nhung vẫn luôn tận lực đè nén trong khoảnh khắc chợt dâng trào, kích động phế phủ khiến y nhất thời hoảng hốt, tựa như một giây kế tiếp sẽ làm ra những chuyện vượt quá khuôn phép.

"Tiểu Tề." Kiển Tân thấy y sững sờ, lại mỉm cười khẽ gọi y một tiếng.

Tề Chi Khản lúc này mới hoàn hồn, vội vàng muốn hành lễ thì lại bị Kiển Tân vững vàng ngăn lại: "Trong quân doanh không cần đa lễ." Hắn thuận thế kéo tay Tề Chi Khản, "Lấy lại được thành Tiệt Thủy cũng không dễ dàng, ngươi phải đưa bản vương đi xem kỹ một chút."

Hai người vừa nói, lại rất tự nhiên cùng nhau đi vào trong thành. Tề Chi Khản dù sao vẫn còn kịp dặn dò hiệu úy bên cạnh mấy câu, nhưng Kiển Tân dường như đã sớm bỏ quên vệ binh của mình ngoài chín tầng mây.

Lệnh Hồ Duật một đường hộ giá nhìn theo bóng lưng hai người sánh vai tay trong tay, bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.

Hai người này, thật đúng là vẫn chẳng coi ai ra gì.

Lệnh Hồ Duật nhớ lại năm đó, tiên quân tiếp nhận thế tử can gián nói muốn chỉnh đốn biên phòng phía nam Thiên Ki, biểu thúc Nghiêm Duy Niên của hắn nhân cơ hội này nhận lấy việc phục chế địa đồ biên phòng. Mà trong số toàn bộ quan lại ở thành Lặc Thủy, chỉ có Lệnh Hồ Duật hiểu nhất về kỹ thuật vẽ bản đồ nên chuyện này cũng nghiễm nhiên rơi xuống đầu hắn.

Hôm đó, hắn từ sáng sớm đã dẫn người lên núi đo đạc, đến nửa đường bỗng bắt gặp một thiếu niên toàn thân đầy máu đang cõng một người hấp hối đi vòng quanh. Người nọ nhìn thấy đám người Lệnh Hồ Duật mặc quan phục, sau khi hỏi bóng gió thân phận của bọn họ thì vội vàng nói ra mình là thế tử Thiên Ki hầu, đêm qua bị hành thích trên núi, sau khi thoát hiểm thì lại bị lạc đường trong rừng, mà bằng hữu của mình đang bị thương rất nặng, muốn nhờ bọn họ giúp đỡ lập tức tìm một đại phu.

Lẽ ra thì thế tử lúc đó đang tuần tra phòng ngự vùng phụ cận Lặc Thủy, nhưng người này dáng vẻ phong trần, vô cùng chật vật, trên người chỉ có một chiếc áo mỏng, cũng không biết đã sớm bị máu ai thấm ướt, mà áo khoác đã bị xé thành mấy mảnh, tất cả đều băng bó trên vết thương của người hắn đang cõng trên lưng, lại nghe nói người này chỉ là thiếp thân thị vệ của hắn. Mọi người đều cảm thấy chuyện này rất cổ quái nên không ngừng hoài nghi.

Vẫn là Lệnh Hồ Duật tinh ý nhận ra ngọc bội bạch hổ thiếu niên mang tùy thân, đoàn người lúc này mới vội vàng đưa thế tử và thị vệ của hắn đến phủ thành lệnh. Kiển Tân khi ấy lạnh lùng lệnh cho Nghiêm Duy Niên tìm đại phu giỏi nhất trong thành để trị thương cho Tề Chi Khản. Chỉ trong chốc lát, bảy tám vị đại phu đã đứng đầy một phòng, Nghiêm Duy Niêm nhanh mắt phát hiện thấy trên tay thế tử cũng có vết thương, tuy đã băng bó sơ qua nhưng vì phải cõng một người đi đường núi cả đêm nên miệng vết thương đã sớm vỡ ra, máu chảy không ngừng dọc theo ống tay áo. Hắn bình tĩnh nháy mắt ra dấu với một đại phu đứng bên cạnh, người nọ hiểu ý, muốn tiến lên trị thương cho Kiển Tân, không nghĩ tới lại bị Kiển Tân đẩy ra, thần sắc nôn nóng thiếu kiên nhẫn:

"Các ngươi xem bệnh cho y đi, đừng để ý đến ta."

Lệnh Hồ Duật nghe giọng hắn khàn khàn vô lực, lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, nghĩ rằng hắn cũng mất không ít máu, vì vậy vội vàng khuyên nhủ: "Điện hạ cho dù cho lo lắng nhưng vẫn phải trị thương trước. Người này không màng tính mạng mà cứu thế tử, nhất định không muốn thấy ngài tự ngược đãi bản thân như vậy."

Kiển Tân nghe vậy mới thanh tỉnh một chút, lúc này mới cho phép đại phu cầm máu băng bó cho mình.

Một lát sau, một đại phu tới hồi bẩm, nói người bị thương sau lưng trúng ba đường kiếm, tuy chưa đến chỗ hiểm nhưng vết thương khá sâu, lại mất máu quá nhiều, có thể cứu hay không còn phải xem thiên ý. Một lời chưa nói hết, Kiển Tân đã tái mặt: "Cái gì mà xem thiên ý? Chỉ cần các ngươi có thể cứu người, mọi dược liệu trân quý ta đều có cách tìm về cho các ngươi. Bất kể dùng cách nào, nhất định cũng phải cứu được Tề thị vệ cho ta. Nếu y gặp chuyện bất trắc thì ta sẽ không tha cho các ngươi!"

Các đại phu đành phải vâng vâng dạ dạ, run rẩy đi ra ngoài cửa thương nghị chuyện bốc thuốc.

Nghiêm Duy Niên thấy thế tử nổi giận, sợ bị vạ lây nên cũng tìm cớ đi ra ngoài trước, chỉ dặn dò Lệnh Hồ Duật ở lại trông nom.

Bên trong phòng bỗng chốc trở nên vắng lặng.

Kiển Tân nhìn thiếu niên hai mắt nhắm nghiền đang nằm trên giường, bất giác đi lên hai bước, trong miệng thì thầm: "Tiểu Tề, nếu ngươi không ở đây thì ta phải làm sao?"

Thanh âm rất nhẹ nhưng Lệnh Hồ Duật ở ngay bên cạnh hắn nên cũng nghe được rõ ràng.

Lệnh Hồ Duật nghe nói vị thế tử Thiên Ki hầu này rất tài năng, còn trẻ tuổi nhưng đã có thể một mình đảm đương nhiều trọng trách, chỉ là thường ngày hay đa nghi, vui giận thất thường, tâm địa thâm sâu khó lường. Lệnh Hồ Duật chưa từng nghĩ đến một người như vậy cũng sẽ có lúc nói ra những lời giận dỗi như hài tử.

Ngày trước hắn nói với Nam Túc vương "Chim khôn lựa cành mà đậu, hiền thần chọn chủ mà thờ", thật ra đây chính là lời thật tâm của hắn. Hắn chỉ là một thư sinh, ở một quốc gia thịnh hành vu nghi như Thiên Ki, nếu không phụ thuộc vào quan hệ với vu quan thì sợ rằng có phải lăn lộn một đời cũng chẳng tìm thấy lối thoát. Cho dù hắn có quan hệ thân thích với Nghiêm Duy Niên, cùng lắm cũng chỉ có thể làm một quan văn nhỏ bé trong Lặc Thủy. Hắn không phải là không nghĩ tới chuyện đến nước khác để thực hiện hoài bão lý tưởng, chỉ là cố hương khó bỏ, mỗi lần quyết ý rời đi thì lại bị những tình cảm quyến luyến này ngăn cản bước chân.

Trước khi gặp Kiển Tân ngày đó, hắn chưa từng thấy một con cháu quý tộc nào sẽ để ý đến sự sống chết của thuộc hạ như vậy. Lệnh Hồ Duật không biết sức mạnh nào đã khiến Kiển Tân có thể chống chọi qua đêm hôm đó, vết thương của mình bị rạn nứt mà không hề ngó ngàng tới, cho đến buổi sáng lại tiếp tục bước đi, mặc dù đã không thể gắng gượng nhưng vẫn không chịu bỏ qua gánh nặng trên lưng để chạy trốn một mình.

Lệnh Hồ Duật tin tưởng ánh mắt của mình, chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên, hắn đã nhận định Kiển Tân là một người rất trọng tình nghĩa. Thời cuộc luôn gian trá xảo quyệt như vậy, thay vì đánh cược xem ai sẽ trở thành bá chủ thiên hạ, thà rằng mạo hiểm lựa chọn làm một quân chủ có tình có nghĩa, khiến người ta kính phục.

Lệnh Hồ Duật chính là vào lúc đó đã quyết định giao trọn vẹn tương lai của mình cho Thiên Ki, hắn đã đọc qua nhiều đạo lý to lớn như vậy, rốt cuộc vẫn là một người làm theo cảm tính.

Nhưng hắn không biết rằng, Kiển Tân trước kia cũng chưa từng nói những lời giận dỗi như hài tử này, chính là sau khi quen biết Tề Chi Khản mới dần dần nói ra.

Cuộc sống trong cung khiến Kiển Tân trưởng thành rất sớm, sớm đến mức hắn còn chưa kịp làm một hài tử.

Nhưng từ khoảnh khắc hắn mở mắt trong căn nhà trúc, những nội tâm đang ngủ say tựa như cũng tỉnh lại cùng hắn.

Những sự quyến luyến nhu hào, những sự bướng bỉnh thất thường, những tính khí hài tử không thể bộc lộ trước mặt người khác, rốt cuộc cũng có thể nói ra:

"Có ngươi ở đây, ta không sợ."

"Nhưng bản vương cảm thấy tiểu Tề sẽ lạc mất."

"Nói như vậy, tiểu Tề cũng coi như là môn đồ của bản vương."

"Nếu ngươi không ở đây thì ta phải làm sao?"

...

Mấy ngày sau đó, Tề Chi Khản vẫn không hạ sốt, Kiển Tân chăm sóc y cả ngày, một khắc cũng không rời, có nói gì cũng không chịu để người khác tới thay.

Nghiêm Duy Niên sợ rằng thế tử sẽ xảy ra chuyện trong phủ của mình, cẩn thận dặn đi dặn lại Lệnh Hồ Duật, để hắn phụ trách chuyện ăn uống dùng thuốc của thế tử, tuyệt đối không thể sơ suất. Sáng sớm hôm đó, Lệnh Hồ Duật đi thăm bệnh theo lệ, nhưng lại đến đúng lúc Tề Chi Khản tỉnh lại sau ba ngày hôn mê. Hắn vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong phòng.

"Tiểu Tề, ngươi đừng động. Ngươi yên tâm, đây là phủ thành lệnh Lặc Thủy."

"Thành Lặc Thủy? Sao chúng ta lại ở đây?"

"Đường núi khó đi, ta sợ ban đêm đưa ngươi đi không an toàn, chỉ có thể tìm một chỗ khuất để chờ đợi. Thật may trời vừa sáng liền gặp được người của thành Lặc Thủy nên mới tới nơi này."

Chẳng biết tại sao hắn lại nhẹ nhàng bỏ qua sự lặn lội gian nan đêm hôm đó, không biết có phải bởi vì lạc đường nên ngượng ngùng không muốn nói ra hay không.

"Như vậy quá mạo hiểm, điện hạ nên sớm xuống núi mới phải. Tính mạng thuộc hạ như con sâu cái kiến, không đáng để điện hạ phải hy sinh như vậy."

"Nói nhảm gì vậy! Tiểu Tề có ơn cứu mạng với ta, ta làm sao có thể bỏ lại ngươi chứ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là người bội bạc như vậy sao?" Giọng Kiển Tân khẽ run lên, không biết là vì tức giận hay buồn bực.

"Thuộc hạ không có ý này!" Vị Tề thị vệ kia tựa như cũng nôn nóng. Y dừng lại một chút, lại thấp giọng hỏi: "Vết thương của ngài sao rồi? Có nghiêm trọng không?"

Kiển Tân lập tức mềm giọng: "Chỉ trầy da mà thôi, đã sớm lành rồi, không có gì đáng ngại. Ngươi mới bị thương nặng, chờ một chút, ta đi gọi đại phu đến xem."

Lệnh Hồ Duật không khỏi lắc đầu, một vết thương sâu gần đến xương, đại phu nói nếu còn sâu hơn thì cánh tay này sợ rằng cũng phải phế, vậy mà chỉ tính là 'trầy da' thôi sao?

Hắn bước vào cửa: "Không cần làm phiền thế tử điện hạ, hạ quan đã cho người đi gọi đại phu."

Tề thị vệ nằm trên giường hơi liếc nhìn Kiển Tân.

Kiển Tân nhận được ánh mắt của y, mở miệng giới thiệu: "Lệnh Hồ tiên sinh, vị này là thiếp thân thị vệ của ta —— Tề Chi Khản. Tiểu Tề, vị này chính là người đưa chúng ta xuống núi, Lệnh Hồ tiên sinh."

"Đa tạ tiên sinh cứu giúp. Tại hạ bây giờ hoạt động bất tiện, hôm khác nhất định sẽ chính thức cảm tạ tiên sinh." Tề Chi Khản nói lời cảm tạ rất thành khẩn, nhưng lúc nói chuyện lại khiến người có một cảm giác hời hợt vô hình. Điều này khiến Lệnh Hồ Duật chợt suy nghĩ, người trước mặt và Tề Chi Khản vừa đối thoại với Kiển Tân thật ra không phải là một người.

"Ta đã thay ngươi cảm tạ rồi, ngươi không cần để tâm."

Lệnh Hồ Duật vốn định trả lời là không cần, nhưng bỗng nhiên bị Kiển Tân nói chen vào một câu như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải.

Cũng may đại phu lại bước vào đúng lúc này, hắn xem mạch cho Tề Chi Khản, lại kiểm tra miệng vết thương mới chẩn đoán rằng nếu người đã tỉnh thì không còn nguy hiểm đến tính mạng, vết thương thì chỉ cần nghỉ ngơi mấy tháng là có thể hết bệnh.

Đại phu vừa đi thì Lệnh Hồ Duật đã nghiêm mặt nói: "Nếu Tề thị vệ đã không còn đáng ngại, chi bằng điện hạ đi nghỉ ngơi trước đi. Hạ quan sẽ ở đây thay mặt chiếu cố, thế nào? Nếu ngài mệt mỏi mà sinh bệnh, chỉ sợ Tề thị vệ sẽ càng áy náy hơn."

"Lệnh Hồ tiên sinh nói đúng, thuộc hạ đã không sao rồi, mong điện hạ sớm về nghỉ ngơi."

Sau khi hai người khuyên nhủ mãi Kiển Tân mới chịu rời đi, Tề Chi Khản lần nữa nói một lời: "Đa tạ."

Lệnh Hồ Duật biết lời 'Đa tạ' này vì Kiển Tân. Hắn trong lòng cảm khái, nhưng trên mặt vẫn cười đùa: "Vừa rồi thế tử vì Tề thị vệ mà nói cảm tạ, bây giờ Tề thị vệ lại vì thế tử mà nói đa tạ, hai người thật thú vị."

Nói xong hắn nhìn về phía Tề Chi Khản, lại thấy y đang nhắm mắt dưỡng thần, mím chặt môi, là một dáng vẻ lười biếng không muốn tán gẫu với người khác.

Lệnh Hồ Duật lắc đầu cười.

Thật ra hắn có một lời đã nói thật với Nam Túc vương.

—— Hai người chính là điểm yếu của đối phương.

Ở bên kia Kiển Tân và Tề Chi Khản cũng không để ý tới Lệnh Hồ Duật đang nhớ lại chuyện cũ, bọn họ đang chậm rãi đi dạo trên tường thành. Nói là muốn xem thành Tiệt Thủy, ai lại không biết đây chỉ là mượn cớ? Hai người tuy đầy một bụng lời muốn nói, nhưng cũng đang chờ đối phương mở miệng trước.

Vào thời điểm như vậy, luôn là Tề Chi Khản nhân nhượng Kiển Tân nhiều hơn.

"Vương thượng sao lại tới đây?"

Kiển Tân chớp mắt, giả vờ tức giận nói: "Sao vậy, tiểu Tề không muốn gặp bản vương sao? Nam Túc vương có thể tới tiền tuyến, chẳng lẽ bản vương lại không được như vậy?"

Hắn vốn tưởng rằng tiểu Tề sẽ giống trước kia, vội vàng giải thích, nói mạt tướng không có ý này. Hắn cảm thấy tiểu Tề như vậy rất khả ái, vì vậy mới không nhịn được mà nảy sinh ý niệm muốn trêu chọc y một chút.

Nhưng lần này, Tề Chi Khản cũng không giải thích.

Y trực tiếp quỳ xuống.

"Mạt tướng xin nhận tội với Vương thượng."

"Chuyện này là sao?" Kiển Tân nhíu mày, cúi người nâng tiểu Tề đứng lên, "Tiểu Tề, bất kể là chuyện gì, đứng lên rồi nói tiếp."

Tề Chi Khản tuy được đỡ dậy, nhưng vẫn cúi đầu khom lưng xin trách tội: "Trận chiến này mặc dù mạt tướng may mắn đắc thắng, nhưng đã để Nam Túc vương chạy thoát, rốt cuộc vẫn không thể hoàn toàn đánh đuổi người Nam Túc ra khỏi Thiên Ki."

"Ta còn tưởng là chuyện gì." Kiển Tân thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vai y: "Tin chiến sự bản vương đã duyệt rồi, người Nam Túc bây giờ hao tổn binh lực cạn kiệt lương thực, tình thế bây giờ đã nghiêng về Thiên Ki ta. Cuộc chiến này của ngươi đã xoay chuyển càn khôn, đánh đẹp lắm! Chuyện trên chiến trường chính là như vậy, trước đó cho dù có mưu đồ chu toàn nhưng lúc lâm trận vẫn không tránh khỏi có chỗ sơ suất, bản vương hiểu. Hơn nữa, là ai thả Nam Túc vương trong lòng chúng ta cũng biết rõ, ngươi không nên tự trách."

Tề Chi Khản nhăn mày nói: "Chuyện này khiến mạt tướng rất khó hiểu, chiến sự đến nay thắng bại chưa phân, Thiên Tuyền và Thiên Xu bây giờ đã đối phó Thiên Ki ta có phải là hơi sớm không?"

"Bọn họ không gọi là đối phó, mà là biện pháp dự phòng." Kiển Tân cười khinh thường, "Bản vương hứa cho bọn họ thành trì và thông thương cũng chỉ là cam kết đầu môi, sau này lập ước, vẫn còn rất nhiều điều khoản chi tiết phải chờ bàn bạc, nếu bây giờ đuổi hết người Nam Túc thì trên tay bọn họ chẳng phải sẽ còn rất ít tiền đặt cược sao? Như vậy thì đâu có được nhiều lợi ích?"

Thấy Tề Chi Khản như có điều suy nghĩ, Kiển Tân lại tiếp tục nói: "Còn một nguyên nhân khác chính là bọn họ đang kiêng dè ngươi."

"Kiêng dè ta?"

Nói đến đây, Kiển Tân bất giác cao giọng: "Đương nhiên, tiểu Tề là tướng tinh hạ thế, bất kể Công Tôn Kiềm hay Trọng Khôn Nghi đều rất rõ ràng, nếu chính diện đối đầu với ngươi dưới tình huống thông thường thì rất khó nắm được phần thắng. Hiện tại bốn nước chúng ta tuy là liên minh, nhưng khó bảo toàn sau này sẽ không trở mặt. So với việc để Thiên Ki đánh tan tác Nam Túc, Thiên Tuyền và Thiên Xu đại khái càng muốn nhìn tình cảnh hai quân giằng co hơn. Hành động này của bọn họ, thứ nhất là muốn tiêu hao quốc lực Thiên Ki ta, thứ hai là muốn lưu lại con cờ Nam Túc vương này để mai sau có thể sử dụng, có thể nói đã phải suy tính rất nhiều a."

"Ngược lại đã khiến bọn họ toại nguyện rồi." Tề Chi Khản không khỏi tiếc nuối. Y hơi nghiêng đầu, sắc mặt thâm trầm.

Kiển Tân an ủi: "Đây cũng là chuyện thường, thời cuộc như vậy, không có chuyện một quốc gia có thể chiếm hết lợi ích."

Tề Chi Khản nghe vậy, vẻ mặt cũng dịu xuống, bất chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: "Còn một chuyện, trong chiến báo mạt tướng không tiện nói rõ. Mạt tướng đã cho người kiểm chứng, người tiếp ứng Nam Túc vương trên sông Khúc Thủy chính là Lan đài lệnh Thiên Quyền Mộ Dung Ly."

"Mộ Dung Ly sao?" Kiển Tân cười lạnh, "Xem ra chuyện lương thảo hơn phân nửa là do y giở trò sau lưng. Chỉ là không biết Thiên Quyền rốt cuộc có ý gì?"

"Chuyện này Trọng Khôn Nghi đã tra được một chút đầu mối."

Tề Chi Khản thuật lại những suy đoán của ba người đêm đó cho Kiển Tân nghe.

Kiển Tân trầm ngâm không nói. Qua hồi lâu, hắn hỏi Tề Chi Khản: "Ngươi thấy thế nào?"

"Bất kể y là gian tế của Nam Túc hay là Thiên Quyền cố ý giở trò sau lưng, chúng ta cũng nên phòng bị nhiều hơn. Trước đây y từng viết thư cho thần, cũng không biết có dụng ý gì?"

Kiển Tân nghiêm mặt nói: "Tiểu Tề, trong loạn thế tướng tài khó cầu. Thiên hạ này có bao nhiêu người muốn có được ngươi, lại có bao nhiêu người muốn giết ngươi, chính ngươi cũng tự hiểu rồi."

Do dự một chút, hắn lại mất tự nhiên bổ sung một câu: "Sau này, ngoại trừ ta, ngươi cũng không nên quá tin lời của người khác."

Trong đôi mắt hắn nửa là trách cứ, nửa là lo âu, nhưng trước sau vẫn mang một ánh sáng dịu dàng, vững vàng bao phủ người trước mắt.

Tề Chi Khản nhớ đến tính thù vặt của hắn, không khỏi cảm thấy buồn cười. Y nhìn Kiển Tân thật sâu, mỉm cười gật đầu: "Được."

Kiển Tân cũng bất giác nâng lên khóe miệng, nhưng một giây tiếp theo lại cố ý nghiêm mặt: "Có điều, bản vương đúng là muốn trị tội ngươi, chính là đại tội khi quân."

Tề Chi Khản nhất thời ngây người, mơ hồ không hiểu: "Mạt tướng chưa từng lừa gạt Vương thượng."

"Tại sao không có?" Kiển Tân trợn mắt nhìn y, nhưng mình lại bật cười trước: "Ngươi viết là 'Thấy chữ như thấy người', nhưng bản vương thấy chữ mà vẫn không thấy người. Ngươi nói, cái này có tính là khi quân hay không?"

Tề Chi Khản nhớ tới phong thư chiến sự chưa gửi đi kia, còn có một lời 'Thấy chữ như thấy người' mà dù thế nào cũng không thể hạ bút, nhất thời không lời chống đỡ.

"Hôm nay cuối cùng cũng gặp lại, còn không mau để bản vương xem một chút." Vừa nói, hắn lại kéo Tề Chi Khản đánh giá trên dưới một hồi, "Tiểu Tề sao lại gầy như vậy?"

Mặc giáp y trên người, làm sao có thể nhìn ra mập hay gầy? Nhưng Kiển Tân nói rất nghiêm túc, chân mày cũng nhăn lại thật sâu.

Tề Chi Khản muốn đưa tay vuốt lên đôi chân mày ấy, nhưng y không dám, y chỉ có thể đứng lặng si ngốc nhìn hắn.

Kiển Tân cũng mặc khôi giáp nên nhìn qua không rõ tình trạng, nhưng nhìn tường tận lại thấy hai gò má gầy nhom, viền mắt có những vết thâm quầng mơ hồ, thần sắc ảm đạm, lại có mấy phần tiều tụy. So với mình thì nhìn hắn còn thảm hơn.

Tề Chi Khản cảm thấy trong lòng đau đến tê dại.

Nhưng Kiển Tân dường như không để tâm đến chuyện này mà chỉ thản nhiên nói: "Trở về nhất định phải bồi bổ thật tốt cho ngươi. Đáng tiếc Túy khách cư ở cố đô đã dẹp tiệm rồi, cửa tiệm ở Tuy Dương vẫn chưa khai trương, nếu không bản vương nhất định sẽ để đầu bếp có tay nghề tốt nhất ở đó làm cho ngươi một tiệc rượu ăn mừng." Hắn lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.

Hắn vừa nhắc đến Tuy Dương, Tề Chi Khản tự nhiên cũng có ngàn vạn lời muốn hỏi hắn: "Nghe nói Vương thượng đã niêm phong Thiên quan thự, còn ép đại hộ trong vương thành giao lương?"

Kiển Tân sửng sốt, hỏi ngược lại: "Là Bạch Trạch nói?"

"Vương thượng đừng trách Bạch Tướng quân, là mạt tướng cố ý dò hỏi tình trạng gần đây của Tuy Dương, hắn cũng là trong lúc vô tình mà để lộ."

Kiển Tân khó xử: "Tên Bạch Trạch này cũng quá to gan rồi."

Tề Chi Khản cố ý nói đỡ cho Bạch Trạch: "Hắn cũng không cố ý, thủ hạ của mạt tướng cũng không có mấy người được thận trọng như hắn." Vừa nói, trong đầu y đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của hiệu úy Uy Viễn.

"Chuyện lớn như vậy, vì sao Vương thượng không nói cho mạt tướng?"

Vì sao không để cho mình được thay hắn gánh vác một phần?

"Thật ra không chỉ có những thứ này," Kiển Tân thở dài, nói ra một tin tức gây kinh động lòng người, "Bản vương đã chém Quốc sư rồi."

Tề Chi Khản sửng sốt: "Cái gì? Chuyện này xảy ra khi nào vậy?"

"Vào ngày ngươi phá vòng vây, bản vương đích thân động thủ trước mặt tam quân. Ban đầu dùng lão, cũng chỉ là vì lo ngại thế lực và danh vọng của lão. Hôm nay muốn trừ lão, phải tìm một cơ hội tốt để hạ thủ, mà ngày hôm đó chính là thời cơ tốt nhất. Nếu đêm đó phá vòng vây thất bại, Thiên Ki bị diệt cũng chỉ là chuyện sớm muộn, bản vương có lưu lại lão cũng vô dụng. Nhưng nếu như phá vòng vây thành công, vậy thì..." Kiển Tân lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.

"Vậy Vương thượng sẽ có thể bố cáo bách tính, nói quốc sự Thiên Ki không thuận là do Quốc sư. Bây giờ Quốc sư đã chết, thần linh sẽ phù hộ Thiên Ki một lần nữa. Lúc này nếu 'vừa vặn' truyền tới tin thắng trận của mạt tướng thì lòng dân nhất định sẽ yên ổn." Tề Chi Khản tiếp lời hắn.

"Vẫn là tiểu Tề hiểu bản vương nhất." Kiển Tân rất hài lòng, "Thế nào? Chiêu này của bản vương có phải rất đẹp không?"

Chính xác là rất đẹp, nhưng Tề Chi Khản lại buồn bã: "Nhưng Vương thượng làm như vậy sợ rằng đã đắc tội rất nhiều người."

"Không phải rất nhiều người," Kiển Tân lắc đầu, thản nhiên nói: "Là đắc tội với tất cả các thế lực ngoài sáng trong tối ở Tuy Dương. Thật may Thiên Ki hiện tại đang ở tình trạng này nên bọn chúng ngoài mặt cũng dám phản nghịch, có điều trong tối vẫn có những hành động khiến bản vương không vừa ý lắm."

"Tiểu Tề, bản vương mệt rồi, muốn tới nơi này để hít thở một chút." Đây là lần đầu tiên kể từ khi bọn họ gặp mặt, Kiển Tân lại để lộ một thần sắc mệt nhọc chán nản như vậy, hắn tựa như trong nháy mắt đã già đi mười tuổi.

Hắn cũng không nói nhiều, nhưng Tề Chi Khản từ mấy chữ ngắn gọn này đã có thể cảm nhận được tình cảnh minh thương ám tiễn lúc này trong thành Tuy Dương.

Mỗi khi truyền chính lệnh đều cần sự phối hợp nhịp nhàng của nhiều Thự nha, bất kỳ một khâu nào giở thủ đoạn thì vương thượng tất sẽ bị cản trở. Hôm nay vương thượng đắc tội những người đó, nếu bọn họ muốn liên hiệp làm khó vương thượng thì sợ rằng dụ lệnh ngay đến cửa cung cũng khó có thể ra khỏi. Y không biết hơn một tháng nay Kiển Tân phải một mình chống đỡ như thế nào, cũng không biết rốt cuộc mất bao nhiêu tâm tư mới có thể duy trì triều đình hoạt động bình thường như hôm nay.

Y đột nhiên rất muốn tiến lên ôm Kiển Tân, muốn để hắn dựa vào mình nghỉ ngơi một hồi. Nhưng y vẫn không dám, cũng không thể.

Kiển Tân trầm giọng nói: "Trước mắt thời cuộc không yên, lòng người bất an, phải tận lực đề phòng các phe phái làm loạn. Quốc khố cũng là thu không đủ chi, phần tích trữ từ năm ngoái gần như đều dùng để mua lương. Năm nay đất đai hoang phế, dù sao cũng phải qua mấy năm mới có thể khôi phục được, tiếp theo còn phải cứu tế nạn dân, cứu trợ cho thân quyến của các tướng sĩ hy sinh, hơn nữa quan thuế giảm nhiều, tình hình sẽ ngày càng khó khăn. May mắn trước mắt bốn nước kết minh, sau khi đánh lui Nam Túc thì Thiên Ki vẫn còn có được một thời gian tạm nghỉ ngơi."

Vừa nói, hắn lại nhìn Tề Chi Khản, nghiêm túc hỏi: "Sau này chúng ta sẽ phải cùng nhau trải qua những tháng ngày khó khăn, tiểu Tề, ngươi có sợ không?"

Tề Chi Khản vốn định nói mình không quan tâm đến những thứ phù danh hư vật này, nhưng lại bị một lời "chúng ta cùng nhau trải qua" kia của Kiển Tân làm chấn động, bất giác thốt lên: "Thần cam tâm tình nguyện."

Thật ra thì trong bảy năm qua cũng không có bao nhiêu tháng ngày được sống thoải mái. May mà bọn họ vẫn luôn thông cảm cho nhau, luôn tận lực khiến đối phương được sống nhẹ nhõm ung dung một chút.

Trên tường thành gió thu mát rượi, nhưng chân mày khóe mắt Kiển Tân lại bởi vì những lời này màn tràn ngập ý xuân: "Vậy sau này bản vương mỗi ngày đều đến phủ tướng quân được không? Còn có thể tiết kiệm tiền một bữa cơm."

"Vương thượng... Vương thượng nói đùa rồi."

"Được rồi, không đùa ngươi nữa." Kiển Tân thu lại nụ cười, "Vết thương trên tay ngươi thế nào rồi? Còn nghiêm trọng không?"

Tề Chi Khản hơi kinh ngạc, nhưng chợt nghĩ đến Tôn y thừa, trong lòng liền sáng tỏ.

Những chuyện vương thượng muốn biết, hắn luôn có biện pháp để biết được.

"Bị thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại, đã làm phiền Vương thượng lo lắng rồi."

Kiển Tân nghiêm túc nói: "Tuy chỉ bị thương nhẹ, nhưng nếu không chú ý chăm sóc, một khi trở thành bệnh căn thì khi về già ngươi sẽ phải chịu khổ."

—— Khi về già.

Tề Chi Khản giống như bị đánh nhẹ một quyền trong lòng, cảm giác chua xót một đường dâng lên chóp mũi khóe mắt.

Nửa tháng trước y cũng không dám nghĩ tới điều này, không ngờ bây giờ "khi về già" lại một lần nữa trở về một chuyện nước chảy thành sông.

Tất cả đều trở lại nề nếp, tương lai vẫn là tương lai mà bọn họ dự đoán.

Thiên hạ đại thế luôn biến đổi, chỉ có hai người bọn họ vẫn kiên định ở bên nhau, bảy năm, bảy năm tiếp theo, bảy năm sau đó...

Con đường bọn họ phải đi còn rất dài, y quý trọng hắn như vậy, nhưng vì sao hắn lại có thể không quý trọng bản thân như vậy?

Tề Chi Khản rũ mắt, chắp tay nói: "Vương thượng, mạt tướng có mấy lời không thể không nói."

"Tiểu Tề cứ nói thẳng."

"Vương thượng không nên hạ chiếu thư kia cho mạt tướng, cũng không nên nói với mạt tướng những lời đó."

Kiển Tân dĩ nhiên biết y đang nói đến chuyện gì, chỉ nhăn mày hỏi: "Sao lại nói như vậy?"

"Mạt tướng là thần tử của Vương thượng, tính mạng này vốn là của Vương thượng. Bất kể lúc nào, Vương thượng đều nên đặt an nguy của bản thân lên hàng đầu, tuyệt đối không thể hành sự theo cảm tính."

Y nói lời này chủ ý là muốn Kiển Tân biết rằng y từ sớm đã không còn là Tề Chi Khản trong núi rừng năm đó, y bây là đã trở thành thượng tướng quân Thiên Ki, bất kỳ tai họa nào y đều nguyện cùng vương thượng chung vai gánh vác.

Nhưng y cảm thấy lời nói của mình hẳn đã bị hiểu sai, bởi vì sắc mặt của Kiển Tân trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

"Ta đã nói trong thư, ân nghĩa quân thần giữa chúng ta đã trọn vẹn, mạng của ngươi bây giờ chính là của ngươi. Nếu ngươi còn nguyện ý ở lại Thiên Ki thì cứ ở lại. Những lời như vậy, sau này không cần nhắc lại nữa."

Hắn cũng không nhìn Tề Chi Khản mà xoay người bỏ đi.

Tề Chi Khản đứng lặng nửa ngày, trong lòng kinh ngạc, mình cũng chỉ khuyên hắn nên trân trọng bản thân, cũng không biết là câu nào lại chọc giận hắn rồi.

Ân nghĩa đã trọn vẹn, hắn thật sự nghĩ như vậy sao? Vậy tình cảm những năm nay thì sao, tất cả đều bỏ qua sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top