Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2: Kết cục (5) - Khó nói (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bên kia, Tề Chi Khản thật ra cũng dự liệu được hành động của mình mấy ngày nay nhất định sẽ khiến người ngoài hoài nghi suy đoán, nhưng y không thể không làm như vậy.

Đầu tiên y báo cho triều đình Tuy Dương là vương thượng đã tới Tiệt Thủy, rồi lại tuyên bố với mọi người trong thành Tiệt Thủy là vương thượng đã trở về Tuy Dương. Còn chuyện vương thượng mất tích có thể che giấu bao lâu, cái này còn phải tùy thuộc vào tin tức của thám báo và hành động tiếp theo của quân Nam Túc thì mới quyết định được.

May mắn chính là trước khi trở về vương thượng đã cho người mang quốc thư của hội minh về vương cung trước thời hạn, thượng đại phu đang cho người lo liệu những công việc liên quan, tạm thời Tề Chi Khản không cần lo lắng, điều này ngược lại càng khiến y rảnh rỗi mà suy nghĩ vẩn vơ.

Giống như lúc này, y đang nằm trên giường, ôm chặt tấm da bạch hổ trong ngực, cố gắng hồi tưởng những lời cuối cùng vương thượng nói khi tiễn biệt hôm đó.

Tề Chi Khản nhớ lại cảnh tượng Kiển Tân ghìm ngựa quay đầu, nhưng càng nghĩ thì những cảnh tượng lại càng mơ hồ, dần dần, ngay đến nụ cười trên khuôn mặt hắn cũng không thấy rõ được nữa. Tất cả đều tựa như một ảo giác hư vô mờ mịt, hoặc giả Kiển Tân của bảy năm qua vốn chỉ là một giấc mộng đẹp, mà hôm nay, y sắp phải tỉnh lại rồi.

Trong đầu Tề Chi Khản bắt đầu hiện ra những ý niệm kỳ quái, hỗn loạn mơ hồ. Mơ mơ màng màng, bản thân cũng không biết làm sao mà ngủ được.

Đêm đó, y có một giấc mộng rất dài.

Trong mộng, y dường như chỉ là một linh hồn. Không, ngay đến hình dạng hồn phách cũng không có, y chẳng qua chỉ là một đoạn ý thức, như mây, như gió, như không khí, du ngoạn khắp núi sông Thiên Ki, không biết đến từ nơi nào, cũng không biết phải đi về đâu.

Y chỉ nhớ là mình đang tìm một người.

Y đã quên mất tên của người ấy, tướng mạo của người ấy, giọng nói của người ấy, nhưng y biết chỉ cần nhìn thấy người này, nhất định sẽ nhận ra hắn, bởi vì đó là người có số mệnh tương liên với mình.

Y tựa như đã trôi dạt rất lâu, đến khi sắc trời trầm xuống, không trung rơi một cơn mưa nhỏ tí tách, đèn đuốc vạn nhà cũng mờ ảo thành một vầng sáng trong tầng mưa bụi mông lung. Y lúc này tuy không bị ướt mưa, cũng không cảm thấy lạnh, nhưng lại bị những ánh lửa vô hình mê hoặc, theo bản năng muốn tìm một chỗ trú mưa.

Y nhẹ nhàng bay xuống một căn nhà trúc trên núi, sau đó, y nhìn thấy người mà mình vẫn luôn tìm kiếm.

Người ấy đang cùng một thiếu niên khác chen chúc trên chiếc giường nhỏ, bên ngoài cửa sổ bóng đêm đã rất đậm, nhưng hai người dường như cũng không buồn ngủ, vẫn đang trò chuyện thân thiết, liên tục nói cười.

Y cảm thấy căn nhà trúc này rất quen thuộc, ngay cả thiếu niên trước mắt chắc hẳn cũng đã từng gặp ở nơi nào rồi.

Sau đó, trí nhớ của y lập tức trở nên rõ ràng.

Người y muốn tìm tên là Kiển Tân, mà người còn lại đang cạnh hắn chính là y, hoặc giả có thể nói là y của bảy năm trước.

Y bây giờ đang đứng trên góc nhìn của người xem để quan sát một đoạn chuyện xưa bảy năm trước, nhưng đồng thời y cũng có thể cảm nhận được những cảm thụ nhỏ nhất trong nội tâm của thiếu niên Tề Chi Khản, bởi vì những cảm thụ này vốn chính là của y.

Y là Tề Chi Khản, Tề Chi Khản cũng chính là y.

Y đi đến gần giường nhỏ một chút, nghe thiếu niên Kiển Tân đang nói: "Nói như vậy thì bàn về tuổi tác, ta lớn hơn ngươi ba tuổi. Đúng rồi, ngươi sinh vào đại nguyệt hay tiểu nguyệt(*)? Sinh thần là ngày nào?

(*)Theo âm lịch, nửa đầu năm là đại nguyệt, nửa năm sau là tiểu nguyệt.

Thiếu niên Tề Chi Khản đột nhiên trầm mặc.

Mờ tối, chỉ nghe thấy Kiển Tân gọi một câu: "Tiểu Tề?"

"Ngày sinh của ta không tốt." Tề Chi Khản chậm rãi nói, "Tiên phụ không cho phép ta nói sinh thần của mình cho người khác."

"Ngày không tốt? Chắc không phải là ngày hung chứ?"

Đây vốn chỉ là một câu hỏi đùa, trong giọng điệu của Kiển Tân thậm chí còn mang theo tiếng cười. Nhưng Tề Chi Khản hồi lâu cũng không lên tiếng, sắc mặt Kiển Tân cũng dần trở nên mất tự nhiên.

"Thật sự là ngày hung?" Hắn hỏi dò.

"Ngươi sợ sao?"

Lần này đến lượt Kiển Tân trầm mặc.

Theo phong tục của Quân Thiên, trong ngày mùng năm tháng năm âm lịch thì hỏa khí của đất trời và con người đều lên đến tột bậc, vì vậy người ta gọi đây là 'ngày hung', trong ngày này tất cả mọi chuyện đều kiêng kị. Sinh vào ngày mùng năm tháng năm thì càng bị cho là điềm báo tai họa tới cửa, không chỉ khiến gia tộc diệt vong mà còn liên lụy những người thân thiết. Mà đối với người Thiên Ki từ trước đến nay đều tin vu quỷ, trọng cúng bái thì hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối chuyện này.

Nhiều năm như vậy, y vẫn có thể cảm giác được nội tâm sợ hãi bất an của thiếu niên Tề Chi Khản khi hỏi một lời này, trái tim trong lồng ngực đang thấp thỏm đập loạn, giống như tiết tấu của nhịp trống càng lúc càng nhanh. Mặc dù giờ phút này y không có thực thể, nhưng vẫn lĩnh hội được lực độ dùi trống đánh trong lồng ngực.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân phụ thân đưa y vào núi rừng ẩn cư đúc kiếm, ông còn dặn dò mình nhất định không được nói sinh thần với người ngoài. Nhưng Kiển Tân là người bạn tâm giao đầu tiên của y, y muốn biết, cũng phải biết đối phương sẽ nghĩ gì về chuyện này.

Trong ấn tượng của y, khoảng thời gian Kiển Tân trầm mặc khi ấy dài tựa như mấy trăm năm, nhưng bây giờ nhìn lại, trên thực tế cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.

"Ta..." Kiển Tân do dự như muốn nói gì, vừa mới phát ra một âm tiết đã bị Tề Chi Khản ngắt lời.

"Ngươi đừng sợ, chúng ta cũng không tính là thân thiết. Chờ đến khi ngươi bình phục, ta sẽ đưa ngươi xuống núi, tuyệt đối sẽ không liên lụy ngươi."

"Ta không có ý này!" Kiển Tân vội vàng biện bạch một câu.

"Thật ra thì..." Hắn do dự một hồi, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, "Thật ra thì, những thứ gọi là ngày hung ngày lành cũng chỉ là một cách nói của dân gian, cũng không hẳn đã chính xác. Ta nói ví dụ, Đại... vu sư nói ta sinh vào ngày đại cát, nhưng ta cảm thấy ngày đó cũng không tính là ngày tốt. Sau năm tuổi thì ta cũng không mở tiệc sinh thần nữa."

Y hôm nay mới ý thức được, một Kiển Tân luôn thờ phụng thiên mệnh phải lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra một lời như vậy, nhưng Tề Chi Khản thời niên thiếu lại không hề biết gì, y khi đó chỉ bận đắm chìm trong sự vui sướng cực hạn, thậm chí còn quên không hỏi vì sao Kiển Tân lại bỏ qua sinh thần của mình.

"Ngươi thật sự không sợ?" Tề Chi Khản hỏi như muốn chứng thực lại một lần nữa, "Ngươi thật sự không nghĩ rằng ta là tai họa?"

Kiển Tân nhẹ nhàng vỗ lên tay y: "Chúng ta quen biết tới nay, ngươi không những không hại ta mà còn là ân nhân cứu mạng. Nói không chừng ngươi còn là quý nhân của ta, sao có thể là tai họa?" Hắn nói chậm rãi, tựa như một bàn tay dịu dàng mang hơi ấm an ủi trái tim Tề Chi Khản.

"Hơn nữa," Sắc mặt hắn đã hoàn toàn khôi phục bình thường, "Có người xem mệnh nói mệnh của ta rất quý. Nếu trong mệnh của ngươi thật sự có điềm hung thì nói không chừng ta có thể hóa giải cho ngươi."

Hắn càng nói càng hăng say: "Ta quen biết rất nhiều vu sư trong vương thành, còn có mấy người đặc biệt tinh thông số mệnh, ta có thể đưa ngươi đi gặp bọn họ. Cho dù thật sự là mệnh đại hung thì cũng sẽ có cách hóa giải thôi."

"Tiên phụ chưa từng tin những thứ này, ta cũng không tin." Tề Chi Khản dứt khoát trả lời một câu.

Kiển Tân không lên tiếng, nhìn có vẻ không vui. Đến khi hắn muốn mở lời biện giải mấy lời thì lại bị hành động tiếp theo của người bên cạnh làm cho giật mình.

Tề Chi Khản đột nhiên hơi nghiêng người, cẩn thận tựa đầu lên vai Kiển Tân, thấp giọng thì thầm bên tai hắn: "Nhưng ta tin ngươi."

Y thấy rất rõ ràng, Kiển Tân vốn là cũng di chuyển một chút theo bản năng, muốn tránh sự tiếp xúc thân thể với Tề Chi Khản, còn có một lọn tóc đang rơi trên vai hắn. Nhưng sau một lời kia, hắn đột nhiên dừng lại, tuy vẫn có chút mất tự nhiên nhưng vẫn để mặc cho Tề Chi Khản dựa sát vào mình.

Lúc ấy nếu y biết người mình tựa vào chính là thế tử Thiên Ki hầu, cho dù có kề đao trên cổ cũng tuyệt đối không dám làm ra một hành động vô lễ như vậy, nói ra những lời không hợp quy củ như vậy. Nhưng khi đó Tề Chi Khản thật sự không nghĩ nhiều, trong lòng y chỉ có một sự quyến luyến và cảm kích sâu sắc. Y không tin thiên địa quỷ thần, nhưng bất kể là ai đã đưa Kiển Tân đến bên cạnh mình, y đều rất cảm tạ.

Hai người cũng không nói gì thêm. Không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy Kiển Tân lại gọi: "Tiểu Tề?"

Đáp lại hắn chỉ có tiếng thở đều bên cạnh. Hắn khẽ cười, nâng lên cánh tay còn lại, cẩn thận kéo chăn cho y, sau đó nghiêng đầu tựa vào Tề Chi Khản rồi lưu luyến nhắm mắt lại.

Ngoài cửa sổ mưa phùn dần nặng hạt, gió thổi nhẹ khiến mấy cây trúc trong tiểu viện xôn xao lay động, hạt mưa chảy dài từ trên lá trúc rơi xuống bàn đá, ghế đá, mỗi tiếng ngày một trở nên gấp gáp. Chân trời thỉnh thoảng lại có ánh chớp, gầm lên một trận kinh lôi.

Bên ngoài nhà trúc một đêm mưa lạnh gió buốt, nhưng người ở trong tựa bên nhau ngủ ấm áp hòa hợp, dường như mưa to gió lớn cũng không thể xâm phạm vào không gian của hai người, cũng không thể ngăn trở bọn họ nương tựa nâng đỡ đối phương.

Y nhớ đây là ngày y đưa cuốn 《Trần tức tập》 cho A Giản.

Nhưng cảnh tượng này thật sự đã xảy ra sao?

Hay đây chỉ là một ảo cảnh tốt đẹp mà y tự tạo ra trong giấc mộng của mình?

Y nhìn chăm chú hai người đang ngủ say, nhìn đến khi tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cửa sổ.

Mưa đã tạnh. Y chậm rãi bay ra bên ngoài, đi tới dưới tàng cây đào mà Kiển Tân rất thích. Tuy trải qua một đêm mưa lạnh khiến cánh hoa rụng đầy đất, nhưng những nụ hoa còn lại trên cành vẫn kiêu hãnh như vậy, mạnh mẽ như vậy, cũng không hề ý thức được số mệnh sẽ bị người thiêu rụi về sau.

Y lưu luyến nhìn cây đào, đột nhiên rất muốn leo lên cây một chút. Vừa nghĩ như vậy, y thật sự đã ở trên ngọn cây. Bỗng nhiên cả cây đào lại lay động dữ dội, cánh hoa rơi xuống như một cơn mưa hồng che đi tầm mắt, như muốn cuốn y vào trong một vòng xoáy, đáy mắt mơ màng chập chờn.

Đến khi tất cả trở nên rõ ràng, cũng không còn bóng dáng cây đào, thay vào đó là một bóng râm.

Mặt trời treo cao, đã đến chính ngọ. Y ngắm nhìn xung quanh mới phát hiện nhà trúc đơn sơ đã biến thành cung điện nguy nga. Nhưng y cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì y cũng rất quen thuộc với nơi này. Đây là phủ thế tử Thiên Ki, mà tiểu viện y từng ở cũng có một cây đào như vậy.

Dưới tàng cây những tiếng trường kiếm phá gió vang tới, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là mình đang luyện kiếm. Khi đó Thiên Thắng còn chưa xuất thế, y dùng một thanh kiếm thông thường vẫn có thể múa ra thế khí khiến vạn người ngưỡng mộ. Có điều hôm nay nhìn lại, kiếm pháp khi đó còn non nớt, chung quy vẫn thiếu một chút điêu luyện. Nếu là mình bây giờ sử dụng những chiêu thức này, tuyệt đối sẽ không để lộ nhiều sơ hở như vậy.

Y đang nghiêm túc đánh giá kiếm pháp của thiếu niên Tề Chi Khản thì bên hành lang đột nhiên truyền đến một giọng nói khiến y không thể quen thuộc hơn nữa: "Tiểu Tề."

Người dưới tàng cây lúc này thu lại thế kiếm, đưa mắt nhìn Kiển Tân đi khập khiễng về phía mình.

Tề Chi Khản vội vàng bỏ lại kiếm, xông lên đỡ hắn: "Điện hạ, chân của ngài vẫn chưa hoàn toàn bình phục, sao lại tự đi như vậy?"

"Y thừa nói ta có thể tự đi rồi, các ngươi còn lo cái gì." Kiển Tân quở trách một câu, chợt lại cười tươi: "Tiểu Tề, ngươi đoán ta mang tới cái gì cho ngươi?"

Tề Chi Khản lúc này mới chú ý tới trong tay hắn còn cầm một thực hạp phủ hoàng kim.

Trong lòng y chấn động.

Y biết đây là câu chuyện ấy.

Hôm nay chính là 'ngày hung' mà bọn họ quen biết năm ấy.

Kiển Tân vừa nói vừa mở ra, trong nháy mắt một hương thơm ngọt ngào tỏa lên mặt, nhìn vào bên trong chỉ thấy bày hai chiếc đĩa sứ trắng nhỏ nhắn sạch sẽ, phía trên đặt gọn gàng mấy chiếc bánh hình hoa đào nhỏ xinh, màu sắc tươi sáng, trắng hồng mềm mại, tựa như lưu lại cảnh xuân núi rừng trong tiết tháng ba, khiến lòng người ấm áp dạt dào. Tề Chi Khản nhìn bánh hoa đào bên trong thực hạp, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng.

"Đây là?"

"Hôm nay là sinh thần của tiểu Tề, ta ở trong phủ dưỡng thương rất nhàm chán, trong lúc rảnh rỗi muốn cùng sư phó trong thiện phòng học làm bánh bao chúc thọ." Kiển Tân gãi đầu, tựa như có chút ngượng ngùng, "Nhưng khuôn làm bánh bao chúc thọ tạm thời không tìm thấy, chỉ tìm được khuôn hoa đào, ngươi dùng tạm vậy."

Tề Chi Khản cúi đầu không nói, hồi lâu mới hỏi một câu: "Đây là... Điện hạ tự làm?"

"Đúng vậy, ngươi không biết đâu, nhóm người trong thiện phòng đều sắp bị ta ép phát điên rồi, mỗi người đều chạy tới khuyên, nói cái gì mà 'Quân tử xa bếp núc', không phải chọc cho ta nổi giận thì mới chịu ngừng." Kiển Tân không khỏi tức cười, đại khái đang nghĩ tới dáng vẻ của mấy đầu bếp kia, "Ta ép bọn họ bận rộn từ sáng sớm, chưng mấy nồi mới miễn cưỡng có được hình dáng giống như vậy."

Tề Chi Khản lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười trên môi hắn.

Kiển Tân tiếp tục nói thản nhiên: "Ta còn cho người đặt mấy vò rượu thanh ở Túy khách cư, buổi tối ta sẽ mang đến ăn mừng với ngươi, chỉ có hai người chúng ta thôi."

Tề Chi Khản thật ra đều hiểu cả. Trong phủ thế tử làm sao có thể không có khuôn bánh bao chúc thọ? Chỉ là Kiển Tân không muốn để người khác biết được sinh thần của y vào ngày hung, nên mới giấu giếm như vậy. Y cũng hiểu ý của hắn, chỉ có "hai người" bọn họ, tức là hắn tuyệt đối sẽ không nói bí mật này cho người thứ ba.

Nhiều năm như vậy, vương thượng đúng là chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với người khác. Có câu "Đẹp đẽ phô ra, xấu xa đậy lại", dựa vào sự "thần thông" của quốc sư trên triều đình, hễ là nghe được một chút tin đồn thì đừng nói đến chuyện Tề Chi Khản không thể trở thành thượng tướng quân, chỉ sợ ngay đến việc được ở bên cạnh vương thượng cũng không thể nào.

Kiển Tân lại lấy ra một sợi dây màu đỏ, kéo tay Tề Chi Khản, nghiêm túc buộc dây lên cổ tay y.

"Đây là phong tục của Thiên Ki, lão nhân đều nói dây đỏ trừ tà. Chỉ cần buộc cho hài tử trong nhà, đi đường sẽ không gặp phải ma quỷ. Ngươi tuy sinh vào ngày hung, nhưng đeo dây đỏ của bản thế tử, nhất định có thể chư tà bất xâm."

Tề Chi Khản sống mũi cay cay, y đột nhiên quay đi khiến Kiển Tân giật mình.

"Tiểu Tề, ngươi sao vậy?"

Để trừ tà, hôm qua người trong phủ đã vẩy rượu hùng hoàng vào vách tường, lúc này gió nhẹ thoảng qua, đứng trong sân cũng có thể ngửi được mùi hùng hoàng. Tề Chi Khản chun mũi, thấp giọng nói: "Không sao, buổi tối ta sẽ ở đây cung kính chờ đợi."

Từ góc độ của y, vừa vặn có thể nhìn thấy lệ quang phát sáng trong đôi mắt Tề Chi Khản, so với mã não trên phát quan của Kiển Tân thì còn chói mắt hơn.

Sau khi phụ thân từ trần, đây là lần đầu tiên có người làm sinh thần cho mình. Mà người này lại hoàn toàn không giống phụ thân, hắn thật ra rất tin tưởng thiên mệnh và truyền thuyết, nhưng hắn lại đối tốt với mình như vậy, khiến người thụ sủng nhược kinh.

Tề Chi Khản ngẩng đầu nhìn về phía y, nhưng thực ra chỉ đang nhìn cây đào kia.

Y đã đọc ra toàn bộ tâm tư của thiếu niên Tề Chi Khản lúc này:

Đáng tiếc năm nay hoa đào đã tàn, hy vọng năm sau vẫn có thể ra hoa đẹp như vậy.

Ngay lúc này, một trận sương mù dày đặc đột nhiên ùa về phía y, y theo bản năng muốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị rơi xuống. Sương trắng giăng khắp trời, y lại nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, nhưng lần này lại rất lạnh lùng: "Đừng trồng hoa đào nữa, ta không thích."

Trong lòng y rét run, sương mù sau đó cũng dần tản đi. Y nhìn thấy cổng thành, sau đó là những binh sĩ xếp hàng dưới thành, cuối cùng mới là hai nhân vật chính.

Đây chính là cảnh tượng y đưa tiễn vương thượng dưới thành Tiệt Thủy ngày đó.

Y lại một lần nữa nhìn thấy Kiển Tân phi thân lên ngựa, lại một lần nữa nghe hắn nói "Tề Tướng quân, chờ ta trở lại.", sau đó thúc ngựa rời đi. Chỉ là lần này được chứng kiến ở một góc độ khác.

Sau đó, y nghe thấy mình gọi một tiếng "Vương thượng". Y động tâm, vội vàng bay về hướng Kiển Tân. May mắn đây chỉ là trong mộng, muôn sông ngàn núi đều có thể tới trong chốc lát, huống hồ chỉ là đuổi theo một đội kỵ mã.

Khi y đi đến bên cạnh vương thượng, cũng chính là lúc hắn quay đầu mỉm cười. Lần này, rốt cuộc y đã nghe rõ một lời cuối cùng của Kiển Tân.

"Tiểu Tề, đừng đi lạc."

Tề Chi Khản giật mình tỉnh giấc, cảm thấy ngực đau như muốn nứt ra, so với đao kiếm xé máu thịt còn đau đớn dữ dội hơn.

Y phát hiện mình đã khóc.

Không chỉ có nước mắt trên mặt chưa khô, ngay đến tấm da bạch hổ cũng thấm ướt một mảng lớn.

Lần trước y khóc như vậy, đã là lúc phụ thân qua đời. Khi đó, y chỉ là một hài tử, những năm nay, y cho rằng bản thân đã đủ kiên cường rồi.

"Đại trượng phu đổ máu không đổ lệ, nam nhi Tề gia chúng ta làm sao có thể khóc chứ?" Đây là lời răn dạy ngày trước của phụ thân.

Y lại một lần nữa làm trái lời dạy của phụ thân.

Thật ra cho tới bây giờ, y vẫn không có cách nào tin được Kiển Tân đã không còn ở đây. Trước đó vài ngày hắn rõ ràng còn nói đùa với mình, nói muốn cùng nhau trải qua tháng ngày khó khăn, nói mình đã phạm tội 'khi quân', còn nói sau này về già như thế nào. Những lời thâm tình mà dí dỏm, đứng đắn mà hồ đồ này, có phải từ nay về sau sẽ không còn được nghe nữa?

Y suy nghĩ rất lâu, trong lòng dâng lên một sự hối hận vô bờ. Bất kể như thế nào, đêm hôm ấy, y cũng nên ôm lấy hắn.

Tề Chi Khản phiền muộn lau đi vết nước thấm trên da bạch hổ, nhưng nước mắt từ hốc mắt vẫn không ngừng trào ra, rơi xuống một giọt lại một giọt, lại thấm ướt một lần nữa những chỗ y vừa lau qua. Cuối cùng, y dừng lại, từ từ siết chặt bàn tay.

Tại sao y không thể khóc chứ?

Y bây giờ đã là thượng tướng quân Thiên Ki, không còn là tiểu thị vệ đi sau vương thượng. Nhưng y vẫn đi lạc.

Y không tìm thấy ngôi nhà của mình.

Tại sao lại không thể khóc chứ?

Tề Chi Khản dứt khoát vùi mặt vào tấm da bạch hổ, lớp lông mềm mại chạm nhẹ trên khuôn mặt, tựa như vẫn còn lưu lại một chút hơi thở của Kiển Tân.

Y ôm chặt tấm da hổ, dùng hết khí lực toàn thân để kìm nén tiếng khóc.

Trong bóng đêm, y cuộn tròn trên giường, nghẹn ngào như một hài tử.

Vừa rồi trong giấc mộng, y rốt cuộc đã nhớ lại một lời hôm đó mình không thể nói với vương thượng.

—— Vương thượng, thần cũng rất thích hoa đào.

Bên trong trướng chợt có một luồng gió lạnh thổi vào, lướt nhẹ qua sống lưng và gò má Tề Chi Khản, lạnh lẽo thê lương lan tỏa qua khôi giáp và vải vóc, ập thẳng đến tận xương tủy. Có lẽ tiếng gió đã khiến y sinh ra ảo giác, trong thoáng chốc, bên tai truyền tới một tiếng thở dài trầm thấp:

"Tiểu Tề."

Tề Chi Khản đột nhiên giật mình, còn chưa kịp lau khô nước mắt đã lảo đảo chạy tới màn cửa.

Nhưng đây chỉ là một buổi đêm mù sương, ngay đến sao trời cũng không có, trước mắt y chỉ có một màn đêm vô tận. Trời đất bao la, mà y, đã hoàn toàn trắng tay.

Y chợt nhớ lại những lời Kiển Tân đã từng nói:

"Ngươi nói xem, nếu không có sao thì hồn phách sẽ đi nơi nào đây?"

"Có lẽ sẽ biến thành một cơn gió, một hạt cát lãng du trên thế gian này."

"Nói như vậy, ta cuối cùng vẫn có thể tìm về bên cạnh tiểu Tề."

Y không thể cầm lòng mà đưa tay vào hư không:

"Vương thượng, là ngài sao?"

Tề Chi Khản chưa bao giờ tin quỷ thần, nhưng bây giờ y lại đang độc thoại trong hư vô.

Y gần như đã phát điên, y cũng nhìn thấy rất rõ ràng mình đang tiến dần đến sự điên loạn này.

Y xoay người đi đến bên cạnh chậu than trong trướng, lại lấy ra những lá thư trước đây không thể gửi bằng chim bồ câu. Y dịu dàng hỏi khoảng trống sau lưng: "Trong tuyết có lạnh không?"

Vừa nói, y lại ném một lá thư vào chậu than.

"Vương thượng, sao ngài đã vội đi như vậy? Thần cũng không kịp đi theo ngài."

Một lá thư rồi một lá thư. Giấy mỏng bị ngọn lửa cuộn tròn, trong chốc lát hóa thành tro bụi, một chút tàn tro rơi ra khỏi chậu than, bị gió tản khắp mặt đất.

"Vương thượng, trước trận tuyết đầu mùa ngài còn có thể trở về sao? Thần còn rất nhiều lời còn chưa kịp nói với Vương thượng."

"Vương thượng, ngài có phải đang ở trước mặt mạt tướng không? Không phải mạt tướng không thủ tín, nhưng tội thần bây giờ ngay đến Vương thượng ở đâu cũng không tìm được. Ngài hẳn là rất cô đơn."

Trong mắt Tề Chi Khản lại dâng lên một tầng sương mù. Y cố gắng kiềm chế không rơi lệ một lần nữa.

"A Giản..." Thanh âm khàn khàn mà run rẩy.

"Ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn ở đây một ngày, có liều chết ta cũng sẽ thay ngươi bảo vệ giang sơn Thiên Ki."

Ngươi có thể yên tâm đi rồi, nhưng đi chậm một chút, chờ ta đi cùng.

—— Ngày hè, đêm đông. Trăm năm son sắt, nguyện bên người thiên thu.

Đến khi đó, ta sẽ nói rõ với ngươi những lời không thể giãi bày trong bảy năm nay.

A Giản, chờ ta.

--------------------------------------

(ಥ _ ಥ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top