Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C5

☆, Chương 5 

 Sau khi vào nhà, Tần Vũ nhìn thấy Trần Mặc có vết thương trên mặt, không rõ ràng nhưng khóe mắt có vết bầm.

 "Làm sao anh lấy được?" 

Tần Vũ thay giày, thản nhiên hỏi, ném chìa khóa tủ giày. 

 Trần Trạch m-o xoa xoa vết thương ở khóe mắt, anh rít lên vì đau, 

"Tôi bị đấm vào thanh."

 "Ồ." 

Tần Vũ quay người không để ý tới hắn, trực tiếp đi vào phòng làm việc. 

 Dạ tiệc mừng xuân trên TV đã kết thúc, Trần Trạch dùng sức nhìn bóng lưng Tần Vũ dựa vào tủ giày, một lúc sau mới chậm rãi đi tới sô pha ngồi xuống.

Trên sô pha vẫn còn một ít chất bôi trơn mà anh chưa kịp dùng đi ra ngoài, anh cau mày tìm nắp thuốc bôi trơn để che lại, trong tiềm thức không dám nghĩ tới lời Tần Vũ vừa nói. 

 Hắn biết mình đã làm gì, không khỏi nở nụ cười chua xót khi nghĩ đến "lời nói chói tai" bên tai Tần Vũ trong khoảng thời gian này. 

 Tần Vũ đem hộp thuốc trong phòng làm việc ném lên bàn cà phê. 

Trần Trạch ngẩng đầu nhìn Tần Vũ đầy mong đợi, Tần Vũ không nói gì xoay người rời đi. Trần Trạch nhanh chóng nắm lấy tay Tần Vũ. 

 "Tiểu Ngư ... em ..." Anh mở miệng, không biết nên giải thích như thế nào. 

Thật sự không có lời nào tốt để giải thích, không phải là Tần Vũ không cho hắn cơ hội. "Đi thôi." Trần Trạch siết chặt tay, sợ Tần Vũ thoát khỏi mình, anh ta nhanh chóng đứng dậy ôm lấy Tần Vũ, 

"Đừng rời khỏi anh, Tiểu Ngư." Tần Vũ hít sâu một hơi, lại nói: "Buông tay." 

 "Không phải chúng ta đồng ý sao? Năm hai trung học chúng ta cùng nhau về nhà, ba mẹ ta ở nhà chờ chúng ta. "Trần Trạch hùng hồn nói, cố gắng gây ấn tượng với Tần Vũ," Nhiều năm như vậy... "

Tần Vũ ngắt lời hắn, "Bao nhiêu năm?"

Trần Trạch suy nghĩ một lúc trước khi nói: "Chúng ta đã biết nhau gần mười năm."

Tần Vũ bật cười, "Ngươi cũng biết mười năm rồi, quên đi, cùng nhau chia tay đi, cùng Trần Dật đã chia tay."

"Vì Lâm Kiêu?" Trần Trạch khàn giọng hỏi.

"Bởi vì ngươi, nhưng là... Không ngờ ngươi lại như thế này nếu không có hắn." Tần Vũ quay lưng về phía Trần Thần, đáy mắt có chút chua xót, hít vài hơi mới chặn được cảm xúc. .

Trần Trạch buông tay, ánh mắt tối sầm lại, "Tôi chỉ không muốn em hiểu lầm."

Tần Vũ xua tay, "Đừng nhắc tới nữa, hết rồi."

Trần Trạch ngồi trong phòng khách cả đêm, TV luôn bật, anh nhìn những người bên trong hát hò nhảy múa liên tục nhưng anh không thể bình tĩnh được chút nào.

Tôi tiếp tục hút một điếu thuốc và nghĩ về những gì tôi đã làm được trong năm nay.

Anh không phủ nhận rằng người đó sẽ thu hút anh khi trước đó không có Tần Vũ, và Lâm Kiêu có những phẩm chất mà Tần Vũ không có. Nhưng anh luôn cảm thấy đó không phải là tình yêu, đó chỉ là hương vị của cuộc sống buồn tẻ, anh có thể trốn Tần Vũ hoặc thậm chí lừa Tần Vũ kết thân với Lâm Kiêu, dù sao thì Tần Vũ sẽ luôn đợi anh. Chỉ cần hắn bảo vệ điểm mấu chốt của mình, chỉ cần hắn không thực sự bị Lâm Kiêu dụ dỗ, chỉ cần hắn dành nhiều thời gian hơn cho Tần Vũ khi hắn cảnh giác ...

Lúc này Tần Vũ sắp hoàn toàn rời xa hắn, hắn mới nhận ra Tần Vũ đối với hắn quan trọng như thế nào. Thế giới bên ngoài có thể so sánh được với củi, gạo, dầu và muối ở nhà.

Tiếng pháo bên ngoài đêm giao thừa cứ không ngừng vang lên, Trần Trạch buồn ngủ, ngủ gục trên ghế sô pha nghe tiếng pháo, khi tỉnh dậy thì đã là trưa, TV đã tắt, và anh ấy đã trở lại ngày hôm qua trong phòng khách.

Anh ngồi dậy xoa xoa mặt, suy nghĩ rất lâu về chuyện xảy ra đêm qua, anh còn không kịp xỏ dép chạy ra ngoài phòng ngủ. Cửa không khóa, vừa đẩy ra liền mở ra, chăn bông được gấp gọn gàng, không có người ở bên trong, quần áo trên mắc áo của Tần Vũ cũng không còn.

Trần Trạch nhắm mắt lại và dựa vào khung cửa như thể anh ta đã không còn thời gian nữa.

"Tôi biết tôi sai." Anh thì thầm sau một lúc lâu với đôi mắt cụp xuống.

Nhưng căn phòng trống rỗng, và không ai đáp lại anh ta.

Khi Tần Vũ và Trần Trạch ở bên nhau, họ đều đã trưởng thành, và họ rất độc lập về tài chính. Căn nhà này là do Trần Trạch mua khi Tần Vũ mới lên đại học, giá nhà lúc đó không đắt, chỉ cần trả trước một khoản cũng không quá đáng.

Vài năm trước, khi Tần Vũ đang đầu tư, anh ta tự bỏ tiền ra mua một căn phòng ở gần thị trấn đại học, cho thuê vài năm, đến năm ngoái mới lấy lại được. Vốn dĩ anh định bán nó đi nhưng không ngờ nó lại là nơi có thể an cư lạc nghiệp vào thời điểm này.

Tần Vũ kéo hành lý về phòng, thu dọn một ít quần áo rồi ra sân bay.

Anh ấy đã tạm thời đặt vé để về nhà hôm nay trên Internet vào tối hôm qua, và anh ấy không thể quay lại với Trần Trạch sau khi chia tay.

Về đến nhà thì trời đã tối, Tần Vũ đứng ở cửa nghe tiếng cười nói trong nhà, hai mắt ươn ướt, khi đó anh rời khỏi nhà, Trần Trạch không chút do dự, nhưng anh không ngờ. trở lại trong một mớ hỗn độn.

Tần Vũ tìm chìa khóa mở cửa, cả nhà đang ngồi trong phòng khách, vừa nhìn thấy hắn thì vô cùng kinh ngạc, bà lão vội vàng chào hỏi, liếc mắt nhìn lại cầm hành lý trên tay Tần Vũ.

"Không phải nói Trần Trạch không cùng ngươi trở về sao?"

Tần Vũ bất đắc dĩ cười cười, nhìn thấy người ở nhà liền cảm thấy yên tâm hơn, "Không phải mẹ, anh ấy đang bận việc."

Tần Vũ nói rồi ôm lấy bà cụ đã thấp hơn mình rất nhiều.

"Ồ, ngươi vẫn còn nể tình khi xưa như vậy." Lão bà cười đẩy Tần Vũ ra, để hắn vào phòng.

Ông cụ đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với anh cả Tần Hán, chị dâu ra hiệu cho anh ôm cháu trai hai tuổi của mình, "Bé cưng, chú."

"Chú." Đứa cháu nhỏ gọi một tiếng như sữa.

Tần Vũ vui vẻ, bước tới ôm cháu trai nhỏ của mình, nhưng cháu trai nhỏ không biết mình nên vội quay mặt đi.

"Ba, đại ca." Tần Vũ đi tới bên người lão bản ngồi xuống.

Ông lão khịt mũi, "Ta biết trở về."

Tần Vũ có chút ngượng ngùng đến m-o m-o mũi, mấy năm gần đây hắn thật sự mặc kệ gia đình, sau khi ra ngoài học cao học cũng rất ít khi trở về. Lần trở lại này, tôi thấy bố mẹ đã già đi rất nhiều, sau này mình nên ở nhà, làm tròn đạo hiếu.

Đại sư huynh cười hỏi hắn: "Tại sao chỉ có một mình ngươi?"

"Ừm, anh ấy bận ở đó." Tần Vũ xấu hổ không dám nói với gia đình chuyện chia tay, ông già từ trong tủ ra nói không nên hối hận trước khi nghĩ đến việc có nhà ở đây.

Những năm sau đó, dù được gia đình chấp nhận nhưng thái độ của ông lão đối với mình vẫn hờ hững.

Tần Vũ nói chuyện phiếm với lão gia tử và lão gia tử ở phòng khách, lão phu nhân bận bịu trong bếp một lúc rồi lôi lão vào phòng ăn.

"Anh về muộn như vậy, có đói không?"

Tần Vũ nhìn Cố Cảnh Ngôn quen thuộc gật đầu, "Cám ơn mẹ."

"Thằng nhóc ngớ ngẩn," bà lão vỗ vỗ tay Tần Vũ, "mau ăn đi, lát nữa sẽ lạnh."

Lão phu nhân thở dài, vò tóc Tần Vũ, "Ngươi sinh khí không tốt, sao lại giảm nhiều cân như vậy?"

Tần Vũ cúi đầu dự định bữa ăn, sau khi nuốt xuống, lắc đầu, khiêm tốn nói: "Không phải, rất vui vẻ." Nói xong lời này, trong lòng chua xót.

Bà cụ cứ đút rau cho anh ăn, "Ăn nữa đi anh, chết đói".

Phòng của Tần Vũ vẫn ở đó, chính là hồi cấp ba trông như thế nào, còn chưa đụng tới. Không có một lớp màu xám nào trên bàn ghế, có vẻ như bà cụ thường vào dọn dẹp.

Anh trằn trọc, trằn trọc cả đêm không ngủ được, bụng lúc nào cũng khó chịu, vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo một hồi lâu mới hoàn hồn.

Anh súc miệng và giữ chặt bồn rửa một lúc lâu, cảm thấy đau đớn và tê dại trong lòng, như thể bị cưỡng bức chia thành hai mảnh. Mỗi một tế bào trong cơ thể đều kêu gào cảm giác khó chịu, cuối cùng che mặt trốn vào phòng tắm khóc lóc hỗn độn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dammy