Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

43-44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có Tần Nhuế làm bạn trong phòng bệnh, khiến cho Quý Duyệt Phong cảm thấy khá cô đơn. Vất vả chịu đựng hai bình thuốc, nàng nhẹ nhàng giật giật người bởi vì nằm suốt một hồi lâu làm cho động tác có phần khó khăn, nàng chống đỡ song sắt bên giường đứng lên.

Tuy rằng trên người Quý Duyệt Phong vết thương khá nhiều, nhưng nghiêm trọng nhất chỉ ở sau gáy cùng trên tay, cho nên đơn giản đi dạo hay đứng lên đối với nàng mà nói dễ như ăn một bữa sáng. Mà sáng nay nàng sở dĩ làm ra bộ dáng nhu nhược cũng chỉ vì muốn Tần Nhuế chiếu cố đến mình mà thôi.

“Aihh, thật là chán.” Quý Duyệt Phong đi vòng quanh giường, miệng lầm bầm than chán, tâm thì sớm đã bay đến bên người tên Tần Nhuế. Từ khi quan hệ giữa hai người ngày càng ái muội, thời gian Quý Duyệt Phong nghĩ về Tần Nhuế cũng càng nhiều. Cho dù là lúc ăn cơm, hay thời điểm ngẩn người, chỉ cần trong đầu có khoảng trống liền bị nữ nhân tên là Tần Nhuế kia như virus xâm nhập chiếm cứ đầu óc nàng, làm cho nó không thể hoạt động.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, phía dưới là một mảnh cỏ màu xanh biết hoà cùng trưởng y màu trắng. Nếu đoán không sai, nơi đây hẳn là vì bệnh tình của các nàng mà xây dựng nên hoa viên này. Nghĩ đến đây, Quý Duyệt Phong bất đắc dĩ cười cười, tuy rằng nơi đây là ngục giam, cũng còn có vài phần nhân tính.

Nếu ai đó hiểu được tính cách của Quý Duyệt Phong, thì chắc chắn biết rằng nàng sẽ không chịu thành thật đứng một chỗ trong phòng bệnh. Nàng mặc vào áo bệnh nhân màu lam, đẩy cửa bước tới hoa viên. Dọc theo đường đi, tuy rằng không được đãi ngộ giống như ngôi sao trên thảm đỏ, thật ra là nàng doạ chạy không ít nữ tù nhân.

Mắt thấy một cô gái nhìn mình như nhìn thấy ác quỷ liền bỏ chạy, thậm chí lại còn thét chói tai, Quý Duyệt Phong bất đắc dĩ xoa trán, trong lòng cười trộm. Tiểu muội muội à, tỷ biết tỷ xinh đẹp như hoa, lại phảng phất khí chất tiên nữ, nhưng muội nhìn thấy tỷ, cũng không cần phải kích động như vậy đi? Đây là bệnh viện, kêu to không được đâu nha. Trước không nói tim bệnh nhân không tốt, lỡ muội kêu to như vậy làm cho cảnh vệ hoặc là Tần ngục trưởng thiết diện vô tư của chúng ta chạy đến thì sao, tỷ chỉ muốn đi dạo hoa viên thôi chứ chẳng phải muốn ngâm nước nóng đâu.

Để không bị chú ý, Quý Duyệt Phong vươn tay dùng cổ áo rộng thùng thình che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai con mắt nhìn đường. Nàng tự cho là như vậy có thể giúp cho các nữ tù nhân bình tĩnh một chút, cũng dễ dàng đến nơi nàng muốn đến. Lại không biết, nàng hiện tại như vậy càng khiến cho các nữ tù nhân càng hoài nghi thêm mà thôi. Thật khó khăn vượt qua tình huống vô cùng vất vả này, Quý Duyệt Phong mới thành công đi tới hoa viên bệnh viện, đứng trước cửa, nàng hít thật sâu một ngụm không khí. Có trời mới biết, từ hai năm trước khi nàng bị đưa vào Đệ nhất nữ tử ngục giam đến nay, đã bao nhiêu lâu nàng mới được tự tại như vậy.

Nụ cười trên mặt dần biến mất, Quý Duyệt Phong biết, ở địa phương này sẽ không có người nhìn thấy mình. Vì thế nàng có thể cởi bỏ lớp mặt nạ tươi cười giả tạo trước mặt người khác. Men theo đường cỏ nhỏ, chậm rãi đi tới, ngẫu nhiên nàng nhìn thấy phía trên tường có gắn camera quan sát, Quý Duyệt Phong cũng không ý tứ tránh né.

Dù sao, Tần Nhuế đã nói, chỉ cần mình không vượt ngục, những chuyện khác đều có thể làm. Nàng hiện tại chỉ đến hoa viên này một mình, hẳn là không bị xem như là vượt ngục chứ? Nhưng nếu như hành vi có vi phạm quy định, Quý Duyệt Phong nàng cũng tuyệt đối không chịu uất ức mà quay trở về, nàng vẫn cứ như vậy đứng tại hoa viên không lớn cũng không thể nói là nhỏ này.

Đang lúc Quý Duyệt Phong tâm tình tốt, bỗng dưng phía trước truyền đến âm thanh nói chuyện, hấp dẫn sự chú ý của nàng. Nhìn người mặc áo trắng ngồi trên ghế, thấy quần áo của nàng, hẳn là bệnh nhân giống mình. Chỉ là nữ nhân này vì sao vô duyên vô cớ lại một mình ngồi ngốc ở chỗ này?

Lòng hiếu kỳ thúc giục Quý Duyệt Phong chậm rãi đi đến chỗ của nữ nhân kia, càng đến gần, âm thanh nói chuyện của đối phương càng rõ ràng. Chỉ thấy nữ nhân nọ dùng tay bứt một đoá hoa không rõ tên nhưng có rất nhiều cánh hoa. Miệng còn thì thào nói, bác sĩ Thư thích mình, bác sĩ Thư không thích mình.

Người thông minh như Quý Duyệt Phong, tự nhiên hiểu được hành vi bứt hoa này là vì điều gì. Nếu như là thường ngày, nhìn thấy kiểu hành vi ngu ngốc này nàng nhất định quay đầu đi chỗ khác. Chỉ là lúc này, nàng ngoài ý muốn nghe lén được một chuyện. Nguyên nhân bởi vì ở tại Đệ nhất nữ tử ngục giam này, người tên bác sĩ Thư kia, cũng chỉ có thể là Thư Uyển Hạm.

Bởi vì Quý Duyệt Phong thích Tần Nhuế, cho nên cũng tự nhiên biết đến quan hệ giữa Thư Uyển Hạm và Tần Nhuế. Tuy rằng nàng tiếp xúc không nhiều với nữ nhân kia, nhưng Quý Duyệt Phong có thể cảm giác được nàng đối với mình bao nhiêu chán ghét cùng bài xích. Không phải không phát hiện chẳng qua là giả vờ như không biết mà thôi.

Dù sao nàng là người tìm đến Tần Nhuế. Thế giới này sẽ không có người nào hy vọng bằng hữu tốt của mình đánh mất tương lai, thậm chí đánh mất cả quyền tự do lẫn cuộc sống.

Chỉ có điều Quý Duyệt Phong không nghĩ tới việc Thư Uyển Hạm nữ nhân “thẳng” kia lại được một nữ tù nhân khác thích. Phát hiện này, thật làm cho Quý Duyệt Phong cảm thấy khá thú vị. Người luôn sợ thiên hạ bất loạn như nàng thì làm sao không thích chuyện này được, chỉ cần nghĩ đến việc Thư Uyển Hạm cùng nữ tù nhân dây dưa, mang bộ dáng sức đầu mẻ trán, Quý Duyệt Phong thật nhịn không được muốn cười lớn.

Chẳng qua, ở trong đây, nàng lại đi xem nhẹ một vấn đề rất trọng yếu. Loại chuyện nữ tù nhân quấy rầy giám ngục trưởng hay bác sĩ, có lẽ cũng chỉ có ma đầu như nàng mới có tài năng dám làm, dù sao việc này yêu cầu nhất định cần phải là người kiên trì, da mặt dày còn phải có diện mạo. Nếu nàng không kiên định, thì thật sự không có khả năng đạt được mục tiêu.

“Bác sĩ Thư thích mình, Bác sĩ Thư không tích mình, Bác sĩ Thư thích mình, Bác sĩ Thư không thích mình…” Cánh hoa cuối cùng rơi xuống, Phương Cầm thở dài một hơi, sau đó đầu liền cuối thấp, như thể muốn che đậy hốc mắt có chút phiếm hồng của mình.

Từ ngày bị thương, Phương Cầm vẫn bị Thư Uyển Hạm bắt ở lại bệnh viện. Tuy rằng vết thương trên người nàng không quá nghiêm trọng, hoàn toàn có thể trở về ký túc xá, nhưng Thư Uyển Hạm lại xuất phát từ tư tâm, để nàng lại chỗ này. Hai ngày nay, được Thư Uyển Hạm chiếu cố, Phương Cầm tâm tình thoả mãn vui vẻ không đếm được.

Đồng thời, nàng còn ý thức được một việc. Nàng tựa hồ thật sự rất thích Bác sĩ Thư. Loại thích này, không giống với bằng hữu hay người thân, mà là một cảm tình khác có tên là tình yêu. Phương Cầm tuy rằng là người rất ngốc, phản ứng chậm, nhưng cũng có thể hiểu rõ tình cảm của nàng đối với Bác sĩ Thư.

Nàng thích nhìn bộ dáng cười rộ lên của Thư Uyển Hạm, cũng thích nhìn Thư Uyển Hạm tức giận. Thích nhìn nàng nghiêm túc khám bệnh cho người khác, càng thích nhìn thấy Thư Uyển Hạm sát thuốc cho nàng, khi lơ đãng toát ra đau lòng. Rất nhiều thời điểm, chỉ cần nhìn thấy Thư Uyển Hạm, Phương Cầm đều rất muốn ôm nàng vào lòng, hay giống như việc Vương Thiến từng nói với nàng làm chuyện thân thiết với Thư Uyển Hạm. Chỉ là Phương Cầm nhát gan, chỉ dám nghĩ mà thôi. Nếu thật sự nàng hành động, chỉ sợ Thư Uyển Hạm đem nàng doạ khóc mất.

Vì thế, thay vì nói cho Thư Uyển Hạm biết, Phương Cầm lại dùng một phương pháp cực kỳ cũ rích chính là cầu thiên đoán trước (mong ông trời cho biết kết quả trước). Mắt thấy hoa viên có nhiều hoa nở rộ, nàng tuỳ tay hái một đoá, liền bắt đầu bắt chước bứt hoa giống như trên TV. Nhưng vừa bứt hết, kết quả lại không như ý muốn.

Bác sĩ Thư chẳng lẽ không thích mình? Phương Cầm tự hỏi bản thân mình. Vì thế, nàng không cam lòng một lần nữa tìm hoa có nhiều cánh rồi lại bứt tiếp. Mắt thấy dưới chân ngày càng nhiều cánh hoa, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có được đáp án Bác sĩ Thư thích nàng, nhưng Phương Cầm lại vẫn như cũ không an tâm.

Đang lúc nàng điều chỉnh tốt cảm xúc, thời điểm muốn tiếp tục bứt hoa, phía sau truyền đến tiếng cười, sợ đến mức làm cho thân thể  nàng run rẩy. “Ai!?” Phương Cầm mạnh quay đầu lại, đối diện với gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Quý Duyệt Phong. Là….nữ nhân này…Không phải Bác sĩ Thư đã nói là không được tiếp cận với Hồ ly tinh sao!?

Cảm thấy Phương Cầm khẩn trương, lại nhìn thấy ánh mắt trừng to, Quý Duyệt Phong trên mặt tiếu ý càng sâu. Nàng như thế nào không nghĩ đến, người thầm mến Thư Uyển Hạm lại là vị tiểu bằng hữu này. Thật đúng là có duyên, ngay tại khuôn viên bệnh viện, đều có thể bị mình phát hiện ra gian tình.

“Ha ha, tiểu mỹ nữ, muốn theo đuổi Bác sĩ Thư, dựa vào việc bứt hoa thì chỉ vô dụng nga.” Quý Duyệt Phong đi đến trước mặt Phương Cầm nói, cặp mắt đen kia mang theo ngượng ngùng cùng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương, hai tay nắm góc áo lui về sau. Tâm đại thúc (tâm xấu) nhất thời tràn ra, thật sự nàng muốn đùa giỡn một chút.

“Ai ui, tiểu mỹ nữ thật sự khả ái, trưởng thành hay vẫn là xử nữ đây? Lần trước ở phòng bệnh đèn mờ quá không hảo hảo nhìn rõ mặt em, vừa thấy thật đúng là hữu mô hữu dạng, nào mau tới cho tỷ tỷ ôm cái coi!” Quý Duyệt Phong nói xong, liền vươn hai tay ôm Phương Cầm, vừa lúc nàng chuẩn bị ôm lấy, đối phương liền hạ thắt lưng trốn qua một bên.

Thật giống như mình là chó sói xấu xa ý xấu muốn ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ.

“Ai ui, tiểu mỹ nữ thật không đáng yêu chút nào, tỷ tỷ chỉ muốn ôm một cái mà cũng không cho. Bộ dáng này, không thể trách Bác sĩ Thư của em không thích em a.”

Sự thật chứng minh, Quý Duyệt Phong bà dì quái đãn này không ôm được Phương Cầm, trong lòng thập phần bất mãn, nói chuyện cũng bắt đầu độc mồm độc miệng.

“Chị không được nói lung tung! Ai nói với chị là Bác sĩ Thư không thích tôi!?” Nghe Quý Duyệt Phong đánh giá, Phương Cầm nóng nảy trả lời. Nàng có thể cho phép Quý Duyệt Phong mắng nàng, hoặc là châm chọc nàng, nhưng lại không muốn nghe đến việc Thư Uyển Hạm không thích nàng. Nàng biết mình vô dụng, cái gì cũng không tốt, căn bản không xứng với Bác sĩ Thư, nhưng lời này chỉ có Thư Uyển Hạm mới có thể nói với nàng. Nhìn qua Hồ ly tinh cũng đang rất xấu hổ, Phương Cầm không cần nàng nói với mình như vậy.

“Làm sao vậy? Tiểu mỹ nữ sinh khí nga? Kỳ thật, lời tôi vừa nói cũng chỉ là sự thật mà thôi a. Nếu Bác sĩ Thư của em thật sự thích như em nói, thế em vừa rồi chơi cái thể loại ngu ngốc bứt hoa làm gì? Hay là do em thấy hoa viên nở hoa đẹp quá nên chọc giận em đây?”

“Chị…Chị…Chị nói bậy!” Phương Cầm bị Quý Duyệt Phong hỏi lại, làm cho á khẩu, từ nhỏ nàng là đứa nhỏ ngoan dễ bảo, cho tới bây giờ nàng vốn không cùng bất kỳ ai phát sinh xung đột hay tranh cãi. Cho nên đụng phải cái miệng lanh lợi như Quý Duyệt Phong, cũng chỉ có tám cái miệng mới đấu lại được.

“Tôi, tôi, tôi, tôi cái gì mà tôi a? Tiểu mỹ nữ nhìn qua thấy thông minh, như thế nào chuẩn bị nói liền lấp bấp đây? Tỷ tỷ nói cho em biết nga, theo đuổi mỹ nữ, nhất là theo đuổi nữ nhân thoạt nhìn mặt ngoài đứng đắn bên trong buồn tao cùng phúc hắc như vậy, em lại yếu ớt như thế, các nàng lại càng khi dễ em. Hơn nữa muốn đợi đến khi các nàng chân chính thích em, không thể không thừa nhận, quả thực đến chết cũng đừng nghĩ đến.”

Quý Duyệt Phong nói xong, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Ở trong lòng nàng, Tần Nhuế cùng Thư Uyển Hạm trên cơ bản đều thuộc kiểu người này. Tuy rằng chức vị của Thư Uyển Hạm là hộ lý, mỗi ngày mặc một thân màu trắng, nói cười vô hại, giống như tiên nữ hạ phàm. Nhưng trải qua mấy lần tiếp xúc trước, Quý Duyệt Phong cơ hồ liếc mắt một cái có thể nhìn ra, nữ nhân này căn bản là không phải hoàn toàn giống thế. Bảo đảm a, cùng Tần Nhuế giống nhau, đều là buồn tao phúc hắc.

Mà nay nhìn thấy tiểu bằng hữu mình quen biết nói thích Thư Uyển Hạm. Quý Duyệt Phong trong lòng, nhất thời liền cảm khoái ngàn vạn lần. Nói xem, hai ta cùng là tù nhân của Đệ nhất nữ tử ngục giam, lại đều yêu nữ nhân phúc hắc lại không được tự nhiên rồi lại buồn tao kia, tôi không giúp em, giúp ai a?

Cho nên Quý Duyệt Phong phải liên minh giúp kẻ yếu kháng chiến, vì thế nàng bắt đầu dạy Phương Cầm cách truy đuổi Thư Uyển Hạm. Hai người cùng nhau ngồi trên ghế dài, sau đó Quý Duyệt Phong bắt đầu dạy Phương Cầm khoá học đầu tiên. Đầu tiên a, đầu tiên là phải giảng về cấu tạo thân thể của nữ nhân, sau đó giảng cho nàng biết kiến thức về đồng tính luyến ái, cuối cùng chính là tuyệt kỹ truy đuổi nữ nhân, Quý Duyệt Phong đều nhất nhất truyền thụ cho Phương Cầm, còn người nghe cũng cực kỳ nghiêm túc lắng nghe.

Sau một phen truyền dạy, Quý Duyệt Phong đổi cách xưng hô với Phương Cầm từ tiểu mỹ nữ thành Phương Cầm. Còn đối phương cũng đổi từ hồ ly tinh thành một tiếng Phong tỷ tỷ, làm cho Quý Duyệt Phong tâm hoa nở rộ.

“Phong tỷ tỷ, chuyện chị vừa nói, nếu yêu một người, là luôn muốn giữ lấy người đó từng giây từng phút, vậy cụ thể biểu hiện bằng cách nào a?” Sau khi Quý Duyệt Phong giảng mỏi mệt, Phương Cầm bắt đầu đặt vấn đề. “Này a, kỳ thật cũng rất đơn giản.”

“Nếu thật sự yêu một người, không lúc nào không nghĩ đến nàng cho dù nàng ở cạnh hay không ở cạnh em. Em chỉ cần nhìn nàng, cũng khiến em cảm thấy hạnh phúc. Thời điểm nàng vui vẻ, em sẽ vui vẻ hơn nàng. Khi nàng khổ sở, em sẽ khó chịu hơn cả nàng. Chủ yếu khi yêu một người, em đối với nàng sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu muốn giữ lấy nàng. Em lúc nào cũng muốn để người ấy bên cạnh mình, ôm lấy nàng, thân thể nàng, thậm chí là còn muốn làm những chuyện thân mật hơn thế.”

 “Phong tỷ tỷ, vì sao khi yêu một người, sẽ muốn gần gũi nàng? Hơn nữa, chuyện thân mật kia, là thân như thế nào?” Phương cầm vẻ mặt tò mò hỏi, chỉ là vấn đề này khiến cho Quý Duyệt Phong khó trả lời . Nàng làm sao có thể đem tiêu chuẩn hôn nồng nhiệt truyền dạy đây? Tuy rằng nữ hài tử so với nàng không nhỏ tuổi hơn là bao, nhưng…Quý Duyệt Phong như thế nào có thể dạy hành vi xấu này cho trẻ vị thành niên đây.

 “Phong tỷ tỷ, chị đang nghĩ cái gì vậy? Em hỏi chị bằng cách nào mới học được cách thân mật, hay là chị lấy mình ra thực hành với em có được không?” Phương Cầm vừa nói xong, bỗng nhiên đứng dậy, đem hai tay đặt lên vai Quý Duyệt Phong. Nhìn thấy Phương Cầm đặt tay lên vai mình, càng ngày càng tiến gần đến mặt, Quý Duyệt Phong nhất thời biểu tình rõ ràng rất khó coi.

Người này, muốn làm là làm sao?

“Phương cầm, em sao phải…?” Quý Duyệt Phong cực lực hướng đầu ra phía sau, đến khi không thể lùi được nữa, mới đành lòng dừng lại.

“Phong tỷ tỷ, em cảm thấy nếu chỉ nói thì không rõ ràng, nhìn chị có kinh nghiệm như vậy, nhất định là thường xuyên cùng người khác thân mật? không bằng chị tự mình dạy em sẽ tốt hơn không phải sao?”

Phương cầm nói xong, liền hướng Quý Duyệt Phong còn đang kinh ngạc, nàng hé mở thần cánh hoa hôn tới. Hai đầu chạm vào nhau, cả hai vẫn không phát hiện Tần Nhuế cùng Thư Uyển Hạm đứng phía sau sớm đã xanh mét mặt mày.

Hết Chương 43

Tác giả có lời muốn nói: Chương này viết thật sự là một loại sung sướng a, lúc trước có người hỏi rằng Phương Cầm là công hay Thư Uyển Hạm là công? Ta nghĩ, hai người bọn họ kỳ thật là hỗ công, nhưng người ra tay trước a, khả năng sẽ làm đại gia không tưởng được. Thôi… Đại gia nói xem, Tiểu Phong Phong là cường thụ, đụng phải Phương Cầm nhược ngốc công, các nàng ai sẽ thắng đây, hơn nữa, Tần ngục trưởng nhìn thấy người của mình bị cưỡng hôn, có thể hay không bỗng nhiên biến thành ác quỷ đây?

-------

“Này! Em không cần như vậy đâu!” Quý Duyệt Phong mang vẻ mặt hoảng sợ nói, đồng thời không ngừng lay động vai muốn né tránh sự kiềm chế của Phương Cầm, nhưng do trên tay cùng trên người đều bị thương, khí lực căn bản không có bao nhiêu. Mắt thấy Phương Cầm chuẩn bị chạm đến đôi môi, Quý Duyệt Phong có chút khóc không ra nước mắt. Kính nhờ, nàng là nàng không có luyến đồng (thích con nít), cũng không muốn hồng hạnh vượt tường (ngoại tình) có được hay không? Nàng không muốn bị tiểu hài tử không hiểu chuyện cưỡng hôn đâu!

“Các người đang làm gì thế?” Ngay khi Phương Cầm dựa gần sát vào Quý Duyệt Phong, như chuông treo trước gió vô lực phản kháng, liền phía sau Tần Nhuế cùng Thư Uyển Hạm cùng lúc mở miệng lớn tiếng hỏi. Phương Cầm nghe thấy âm thanh vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Nhuế cùng Thư Uyển Hạm mang vẻ mặt xanh mét đứng nhìn nàng cùng Quý Duyệt Phong, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn mang một ít phiếm hồng trong nháy mắt đỏ bừng.

 “Phương Cầm, em đang làm gì vậy?” Thư Uyển Hạm đi đến, đem Phương Cầm còn đang ngốc sững sờ từ trên người Quý Duyệt Phong kéo ra, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, bộ dáng kia, cực kỳ giống thê tử kiểm tra xem trượng phu mình có hay không bên ngoài trêu hoa. Sau đó đến lượt Tần Nhuế, mặt không chút thay đổi đánh giá Quý Duyệt Phong. Chỉ là trong mắt ẩn hiện sát khí, làm cho người khác không tự chủ mà rùng mình một cái.

“Các người tốt nhất giải thích cho tôi biết, các người vừa rồi làm cái gì?” Tần Nhuế lúc này mở miệng, cô cùng Thư Uyển Hạm sở dĩ gặp nhau ở nơi này cũng vì nhìn thấy thân ảnh lén lút của Quý Duyệt Phong; mặc khác, lại nghe được các nữ tù nhân nằm viện nói các nàng ở hành lang nhìn thấy “Phần tử khủng bố” hư hư thực thực qua lại.

Xa xa nhìn thấy đầu của Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế không nghĩ ngợi nhiều liền chạy nhanh tới hoa viên này, lo sợ nữ nhân ngu ngốc này lại gây ra việc kinh thiên động địa. Một bên nữ nhân thông minh như Thư Uyển Hạm cơ hồ sau khi nghe vài nữ tù nhân nói về bộ dáng “Phần tử khủng bố”, đầu tiên liền nghĩ tới Quý Duyệt Phong.

Tuy rằng Thư Uyển Hạm thừa nhận rằng nàng thật không thích Quý Duyệt Phong, nhưng cũng không thể không lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện gì. Dù sao nàng nếu gây ra phiền toái gì thì cuối cùng người thay nàng “chùi đít” cũng chính là Tần Nhuế. (Bạo dùng chữ “chùi đít” nghe mất cả hứng, nhưng mình ko đổi, cảm phiền các bạn ko thik thì tự mình đổi chữ khác ^^)

Cuối cùng hai người với hai mục đích khác nhau, cùng một thời điểm đi tới hoa viên này, cũng không nghĩ sẽ “được” nhìn thấy một màn sống động như vậy.

Thư Uyển Hạm nằm mơ cũng không nghĩ nữ nhân ngoan ngoãn như Phương Cầm thế nhưng lại đem Quý Duyệt Phong đặt tại ghế dài biến thành loại tư thế như vậy, lại còn muốn làm một ít chuyện “mới lớn”. Còn Tần Nhuế thật cũng không nghĩ đến, nữ nhân như Quý Duyệt Phong ngay cả người đơn thuần như Phương Cầm cũng không tha, thương nặng như thế lại còn muốn làm sự việc mờ ám kia.

Việc này, gây ra hiểu lầm khá lớn.

“Phương Cầm, theo tôi trở về.” Thư Uyển Hạm đem bất mãn thể hiện ra trên mặt, dùng dư quang liếc Quý Duyệt Phong một cái, nắm tay Phương Cầm đi. “A…Là…bác sĩ Thư. Phong tỷ tỷ, em trở về với bác sĩ Thư trước, khi nào có thời gian, em tìm chị sau.” Tục ngữ có câu, thêm mắm dặm muối, có thể nói chính là hành vi của Phương Cầm lúc này.

Vốn Thư Uyển Hạm nhìn thấy Phương Cầm cùng Quý Duyệt Phong quá mức thân cận, khiến nàng không hài lòng, sau lại nghe Phương Cầm xưng hô thân thiết với Quý Duyệt Phong như thế. Ông trời ơi, đây chính là cái danh xưng ma quỷ! Chẳng lẽ các người thân thuộc lắm sao? Rõ ràng mới gặp nhau hai lần mà thôi, cư nhiên liền kêu tỷ tỷ? Tôi quen em hai năm, em vẫn kêu tôi là bác sĩ Thư! Phương Cầm! Em được lắm! Thư Uyển Hạm trong lòng thầm mắng Phương Cầm, sau lại thấy nàng lưu luyến nhìn Quý Duyệt Phong, lửa giận trong lòng càng bùng nổ.

“Phương Cầm, em rốt cuốc có muốn đi về hay không! Nếu em thật sự thích nàng như vậy, tôi liền để em ở đây với nàng.” Được lắm, vĩnh viễn cũng đừng trở về! Theo cách nghĩ nào đó, Phương Cầm cũng thật sự là một người lợi hại. Nàng có thể cưỡng hôn Quý Duyệt Phong, chọc giận bác sĩ Thư, chính mình lại còn hồn nhiên không hề hay biết, đây quả thực là ngốc đến nỗi nghịch cả ý trời.

“Bác sĩ Thư, chờ em chờ em!” Mắt thấy Thư Uyển Hạm nhấc chân chuẩn bị đi, Phương Cầm vội vàng chạy lên nắm lấy tay nàng, chuẩn bị cùng nhau rời đi. “Tiểu Nhuế, về sau nên để ý đến người của cậu, đừng để tuỳ tiện cho đi ra ngoài, rất nguy hiểm.” Khi Thư Uyển Hạm chuẩn bị đi, nghĩ nghĩ gì đó liền nhả ra một câu như vậy.

Trải qua một trận suy nghĩ, nàng sớm nghĩ thông suốt. Trong lòng nàng, Phương Cầm luôn là một người đơn thuần, loại cưỡng hôn Quý Duyệt Phong, như thế nào có khả năng là nàng chủ đông đây? (editor: ông bà có câu nhìn người ko thể nhìn bề ngoài, bác sĩ Thư à). Cho nên Quý Duyệt Phong nữ nhân đã từng hành vi mờ ám trước đó cứ như vậy mà bị oan đi.

Nàng thật sự…không có câu dẫn Phương Cầm hôn nàng, thật sự là tên ngu ngốc nào đó đã uy hiếp nàng a!

“Nga? Một khi đã nói như vậy, cũng hy vọng Uyển Hạm cậu có thể nhìn thấy tiểu bằng hữu của cậu cũng như thế, không nên chỉ nhìn đến mỹ nữ tỷ tỷ kia.”

Đối với Thư Uyển Hạm khí thế bức người kia, Tần Nhuế cũng hữu lực phản bác lại. Không hiểu vì lý do gì, cô không thích người khác nói điều không hay về Quý Duyệt Phong. Cho dù là Thư Uyển Hạm khuê mật từ nhỏ cùng cô lớn lên cũng không thể.

Nếu Tần Nhuế có thể thường xuyên đọc tiểu thuyết thì sẽ hiểu được loại tâm lý này chính là bao che khuyết điểm. Ở trong lòng cô, sớm đã đem Quý Duyệt Phong trở thành người của cô, cho nên, người trong nhà bị nói, Tần ngục trưởng lại như thế nào ngoảnh mặt làm ngơ đây?

Nghe Tần Nhuế đáp lời, Thư Uyển Hạm vốn đã đi xa liền quay trở lại. Nàng nắm tay Phương Cầm cùng Tần Nhuế bốn mắt nhìn nhau, ngốc như Phương Cầm nhìn vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Quý Duyệt Phong có thể cảm nhận được biến hoá. Mắt thấy hai khuê mật vì nàng cùng Phương Cầm “Hiểu lầm” mà trở mặt thành thù, Quý Duyệt Phong thật không đành lòng. Sau nhìn thấy Phương Cầm tiểu bằng hữu này trốn phía sau Thư Uyển Hạm, lại nháy mắt lưu manh một cái. Vì thế Quý Duyệt Phong cũng học theo bộ dáng của nàng, trốn phía sau Tần Nhuế.

Vốn dĩ hai người đang giằng co nhau, nhìn thấy đứa lớn đứa nhỏ nhà mình làm bộ dạng giống nhau, nhất thời khiến cả hai mềm lòng. Thư Uyển Hạm sờ đầu Phương Cầm, không thèm nhìn Tần Nhuế mà xoay đầu rời đi. Một bên Tần Nhuế xoay người nhìn Quý Duyệt Phong nữ nhân so với cô còn muốn cao hơn lại trốn phía sau lưng mình, mang vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

“Nhuế Nhuế, tiểu bằng hữu cưỡng hôn em nga. Em không có làm ra chuyện phản bội chị, nếu không tin, chị có thể xét người em, tuy rằng hai tay không có lực chống lại em ấy, nhưng em còn chưa có bị hôn đâu.” Quý Duyệt Phong bộ dáng như tiểu hài tử muốn được người lớn khen thưởng, đầu còn cọ cọ vào cổ Tần Nhuế, để cô ôm lấy mình.

Tần Nhuế vốn luôn mềm lòng, hơn nữa cô cũng biết Quý Duyệt Phong là người mang xu hướng quái nhân. Kiểu người như Phương Cầm nữ sinh khả ái, đại khái không phải khẩu vị của cô. Nghĩ đến điểm này, Tần Nhuế nhìn qua bên cạnh, cô thừa nhận mình cũng chính là quái nhân…

“Được rồi, đừng làm nũng nữa. Tôi không phải bảo cô ở phòng bệnh nghỉ ngơi cho tốt sao? Cô như thế nào lại chạy đến đây? Còn cùng Phương Cầm ở cùng một chỗ?” Tần Nhuế hỏi khiến Quý Duyệt Phong cho rằng cô vẫn còn hoài nghi nàng. Vì thế liền kể chuyện nàng từ phòng bệnh đến nơi này cùng với việc Phương Cầm bứt hoa, đem mọi thứ từ đầu đến cuối nói cho Tần Nhuế biết.

Trong lúc nghe đến sự cố vừa nảy, Tần Nhuế như trước khuôn mặt vẫn không lộ ra biểu tình nào. Qua một hồi sau, hai người thậm chí đã đến trước phòng bệnh, lúc này Tần Nhuế mới xì cười ra một tiếng. Quý Duyệt Phong vẻ mặt hoài nghi quay đầu nhìn Tần Nhuế, nhìn thấy đối phương trên mặt tuỳ ý lộ vẻ tươi cười, trong nháy mắt liền xúc động.

Nhận thức Tần Nhuế đã hai năm, trong ấn tường của Quý Duyệt Phong về nữ nhân này, cô vẫn đều là một người thập phần hoàn mỹ. Tuy rằng luôn mặc áo sơ mi trắng cùng tây trang, nhưng chưa bao giờ mặc cùng một kiện quần áo quá hai ngày, cô lại còn mang tính cách nghiêm túc ít cười nói, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia liền làm cho Quý Duyệt Phong si mê.

Tần Nhuế không thuộc tiếp người giống Quý Duyệt Phong chỉ cần nhìn thấy một lần sẽ khiến người khác kinh diễm, quay đầu nhìn trộm. Vẻ đẹp của cô, thường khiến người khác phải nhìn về cô lần thứ hai, có thể nói nếu chỉ thoáng nhìn một cái, người khác sẽ bỏ qua Tần Nhuế nhưng khi đứng chung một nhóm người, cô tuyệt đối là người toả sáng nhất.

Cảm xúc của nữ nhân này, rất ít khi thể hiện, cho dù là thời điểm tức giận, cô cũng chỉ nhíu mày khinh thường. Thời điểm khổ sở, cô không giống như nữ nhân bình thường khác khóc lớn. Thậm chí Quý Duyệt Phong cũng không chắc Tần Nhuế có biết cười hay không. Nhưng giờ phút này, nhìn thấy Tần Nhuế không hề che giấu mà cười lớn, cảm giác duy nhất Quý Duyệt Phong cảm nhận được chính là mĩ (đẹp)!

Đây là một loại mĩ đầy uy lực, khiến Quý Duyệt Phong cảm thấy Tần Nhuế không hẳn là người lúc nào cũng cao cao tại thượng, đơn giản chính là một nữ nhân nàng có thể chạm vào.

Bất chấp có hay không bị người khác nhìn thấy, Quý Duyệt Phong kìm lòng không đậu tiến đến hôn Tần Nhuế. Đối phương trong lúc vẫn còn cười, bỗng nhiên bị hôn lấy, trong nháy mắt ngốc đứng sững sờ tại chỗ. Tự nhiên mà đến, từng đợt ngượng ngùng trào dâng. Nữ nhân này, như thế nào lại dám lớn mật như vậy, cư nhiên liền ở nơi này hôn mình.

Trong lòng có một âm thanh bảo Tần Nhuế hẳn là nên đẩy nàng ra, đẩy nữ nhân đang dùng đầu lưỡi hoành hành náo loạn trong miệng mình. Nhưng thân thể đối phương lại mang một loại hương vị sữa bột hoà vào nụ hôn chậm rãi len lõi vào trong miệng cô, Tần Nhuế thế nhưng lại sa vào một loại cảm giác không muốn từ bỏ.

Hai người cơ hồ hôn đến không biết trời đất, thẳng đến khi hành lang truyền đến bước chân, Quý Duyệt Phong mới nắm tay Tần Nhuế dẫn nàng vào phòng bệnh của mình. Nhìn Tần Nhuế tay ôm ngực thở hổn hển, bởi vì vừa rồi hôn quá lâu, khiến cho sắc mặt của cô vi vi phiếm hòng, lại phối hợp với bộ dáng nhu nhược khó thấy, quả thật là cực ngon miệng. Quý Duyệt Phong cố nén cảm xúc muốn hôn thêm lần nữa, đem Tần Nhuế gắt gao ôm vào trong ngực, luyến tiếc không buông.

“Quý Duyệt Phong, ôm chặt quá.” Tần Nhuế bị Quý Duyệt Phong ôm đến hít thở không thông lên tiếng nói, cô mơ hồ cảm thấy Quý Duyệt Phong lúc này có điều gì đó không đúng. “Tần Nhuế” Danh tự của cô được nàng chậm rãi nói ra. Trải qua nhiều lần như vậy, Tần Nhuế biết rõ, thời điểm Quý Duyệt Phong mỗi một lần kêu đầy đủ tên cô, đều mang theo một chút hàm nghĩa.

“Cô sao vậy?” Tần Nhuế không đành lòng để Quý Duyệt Phong đơn độc ôm mình, cô vươn tay ôm lấy đối phương, một cánh tay cơ hồ hàm trụ thắt lưng nàng. “Em không sao, chỉ là muốn ôm chị mà thôi.” Quý Duyệt Phong rầu rĩ nói, đồng thời không quan tâm, một lần nữa siết chặt cái ôm này.

Cho dù xương cốt lẫn thân thể bởi vì dùng sức mà có chút đau, Quý Duyệt Phong cũng không nguyện buông ra, luyến tiếc không buông. Vừa rồi, nàng thiếu chút nữa đã nói ra những điều giấu trong lòng mình cho Tần Nhuế biết. Nàng biết, mình hiện tại, có nhiều chuyện không thể nói cũng như có những việc không thể làm.

Đối mặt với Tần Nhuế, nàng chỉ có thể đem lời yêu của mình dành cho nữ nhân này cất giấu ở trong lòng. Không sai, đó là yêu không phải là thích. Quý Duyệt Phong biết, tình cảm của mình đối với Tần Nhuế, đã hoàn hoàn không thể dùng từ thích để hình dung. Tuy rằng ban đầu tiếp cận cô, chỉ vì sinh hoạt trong ngục giam buồn tẻ nàng muốn tìm việc vui để làm. Nhưng thời gian ở chung với Tần Nhuế càng lâu, Quý Duyệt Phong lại càng hiểu rằng nàng rốt cuộc không thể đem Tần Nhuế trở thành công cụ tiêu khiển giết thời gian được nữa.

Nữ nhân này luôn không được tự nhiên thẹn thùng như vậy, rõ ràng dùng tâm quan tâm đến mình, lại luôn giả vờ bộ dáng không bận tâm.

Tần Nhuế thuộc loại ôn nhu của riêng cô, mang theo tín ngưỡng cùng quy tắc của riêng cô. Quý Duyệt Phong yêu Tần Nhuế như vậy, yêu tính cách của cô, yêu bộ dạng của cô, yêu hương vị của cô, yêu bộ dáng thẹn thùng luôn không tự nhiên của cô. Hết thảy mọi thứ trên người Tần Nhuế, đều là độc dược, Quý Duyệt Phong căn bản không thể giải trừ.

Quý Duyệt Phong cũng từng yêu một người, yêu đến khăng khăng một mực. Cho nên nàng hiểu được trình độ thích một người ra sao, vĩnh viễn không thể đạt đến độ thâm sâu như tình cảm nàng đối với Tần Nhuế. Việc này giống như một cái ly, khi đổ quá nhiều nước nó sẽ tràn ra. Nàng đối với Tần Nhuế là yêu rất nhiều. Không thể nói, không thể hành động, thậm chí chỉ nhìn nữ nhân này, cũng đều là một loại xa xỉ.

Đối phương không chỉ một lần nói với mình rằng mình không xứng với nàng. Cho nên, phân tình cảm này cũng chỉ có thể bị Quý Duyệt Phong mạnh mẽ chế ngự vào trong lòng. Áp bách như vậy, cơ hồ đem cả người Quý Duyệt Phong phá hư. Cho nên, nàng chỉ có thể dùng cái hôn, dùng cái ôm để giảm bớt nổi thống khổ cùng cô độc cất giấu trong đáy lòng mình.

Tần Nhuế…

Thật khó khắn Quý Duyệt Phong mới nguyện ý buông tay, Tần Nhuế vất vả thở từng ngụm một. Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tiếu ý của Quý Duyệt Phong, khiến cô muốn xoa đầu nữ nhân này.

“Nhuế Nhuế, chị vừa rồi cười cái gì a?” Quý Duyệt Phong bỗng nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi, nàng chân tâm muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm cho Tần Nhuế cười thành như vậy.

“Ân? Không có gì a, chỉ là cảm thấy chuyện bứt hoa, thực khôi hài mà thôi.”

Tần Nhuế nói xong, liền phát hiện Quý Duyệt Phong dùng ánh mắt biểu tình nhìn mình, vẻ mặt ghét bỏ. Nhà Tần tổng ngục trưởng này quả nhiên là quái nhân, không chỉ cười vì những chuyện kỳ quái mà phản ứng cũng phải nói là  trì độn.

“Làm sao vậy?”

“Nhuế nhuế…đừng nói là chị cũng thường xuyên ở nhà xé giấy vệ sinh, sau đó nói, Phong Phong yêu ta, Phong Phong không thương ta a?”

Hết chương 44

Tác giả có điều muốn nói: Khụ Khụ, chương trước chỉ mang một nửa yêu thương, chương sau tuy rằng Tiểu Phong Phong suy nghĩ (tự bạch) mang chút tự ngược nhưng đại gia đừng chán ghét Nhuế Nhuế nga, nàng quả thật thân bất do kỷ. Tiếp theo, muốn báo trước 1 chút, chương tiếp theo, A Nhiễm mà đại gia chờ mong sẽ xuất hiện! Trời a! Rốt cuộc cũng viết đến A Nhiễm, tâm lý của ta tự nhiên thật kích động a! (editor cũng kích động, editor yêu Nhiễm tỷ, yêu ngự tỷ siêu phẩm có một không hai này <3, cơ mà nếu ai không đọc hết truyện thì chắc sẽ anti Nhiễm tỷ lắm, L). Ông trời mới biết, ta suy nghĩ muốn cho nàng xuất hiện đã bao lâu rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top