Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

45-46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---------

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, mặc dù ở bệnh viện sinh hoạt so với trong ngục giam không khác là bao nhưng ít ra Quý Duyệt Phong có thể mỗi ngày đi đến hoa viên bệnh viện ngây ngốc vài chục phút, hít thở mùi vị không khí mới mẻ.

Thân thể của nàng vì từ hai năm trước ở ngục giam không chăm sóc tốt, đã không còn như trước, nên vết thương trên tay cũng vì thế mà chậm lành. Nhưng thật ra vết thương này chỉ là ngoài da, sau khi được Thư Uyển Hạm cho thuốc, nhanh lành hơn rất nhiều. Từ lần tại hoa viên cùng Phương Cầm gặp gỡ, hai người sớm đã thành lập mặt trận liên minh thống nhất.

Mỗi khi cả hai rảnh rỗi, đều đến hoa viên ngồi, tâm sự nào là thức ăn ở ngục giam bao nhiêu là kém, đãi ngộ bao nhiêu là không tốt. Nhưng đại đa số thời gian, đều là Quý Duyệt Phong truyền thụ cho Phương Cầm biện pháp công hãm Thư Uyển Hạm. Để ghi nhớ tốt phương pháp, Phương Cầm còn cố ý mượn Thư Uyển Hạm một cuốn vở cùng một cây viết, mỗi ngày làm đệ tử nghiêm túc, đem kinh nghiệm truy đuổi nữ nhân tâm đắc nhất của Quý Duyệt Phong ghi chép lại.

Hai tháng trôi qua, Phương Cầm cùng cuốn vở nhỏ kia đã tràn ngấp đủ loại biện pháp truyền thụ của Quý Duyệt Phong. Nàng thực cảm thấy cuốn vở không còn đơn thuần là một cuốn nhật ký ghi chép nữa, mà là một quyển thiên thư, thánh kinh! Mặc kệ là thời điểm ăn cơm, hay là ngủ, Phương Cầm đều cẩn thận đọc, thậm chí là muốn ôm ngủ.

Nhìn nửa đồ đệ của mình như thế tôn kính, Quý Duyệt Phong tâm tình khá tốt, trực tiếp cầm bút, ký xuống vài đường rồng bay phượng múa, rồi viết viết vài chữ to loạn thất bát tao lên bìa cuốn vở của Phương Cầm. Phiên dịch thành tiếng Trung: Tán gái bí tịch chi như thế nào đẩy ngã buồn tao Thư thầy thuốc đệ nhất bộ. (Bí kíp tán gái: Như thế nào cưa đổ Bác sĩ Thư buồn tao – Cuốn 1).

Rồi cái gì cũng đến, khi Thư Uyển Hạm thay Phương Cầm dọn dẹp, trong lúc vô tình thấy cuốn nhật ký rồi lật ra xem, kia khuôn mặt ngày thường tràn ngập lo lắng lúc này lại đang tươi cười rồi lại nhất thời suy sụp. Sau đó nàng ép hỏi Phương Cầm, mới ra một đáp án như vậy nè:

“Bác sĩ Thư, máy thứ này thật ra không phải Phong tỷ tỷ dạy cho em đâu! Chị trăm ngàn lần đừng làm khó nàng.” Đã phát hiện, quân lính Phương Cầm khai ra hết mọi thứ, Quý Duyệt Phong ở trong phòng bệnh nếu nghe được, có lẽ sẽ cảm động mà rơi nước mắt đây. Phương Cầm, em thật sự đã đạt đến trình độ xuất thần rồi! Tỷ tỷ ta đời này, sẽ không thể gặp qua được người nào ngốc như em vậy!

Vì thế, liên tiếp mấy ngày sau, Thư Uyển Hạm đều ra lệnh cưỡng chế Phương Cầm không được đi tìm Quý Duyệt Phong. Mà Quý Duyệt Phong cũng khó yên tĩnh một hồi, mỗi ngày nằm trên giường bệnh chờ thân thể khỏi hẳn.

Ngày nàng dưỡng bệnh, duy nhất một chuyện khiến Quý Duyệt Phong cao hứng chính là mỗi buổi tối Tần Nhuế có thời gian đều thăm nàng một cái. Cho dù mỗi lần đều không vượt quá nửa tiếng, nhưng Quý Duyệt Phong vẫn cảm thấy dị thường thoả mãn. Dù sao Tần Nhuế đối với ai cũng đều có tái độ lãnh đạm, có thể mỗi ngày đến gặp mình, không phải dễ có được.

Năm giờ chiều, chính là thời điểm Tần Nhuế tan tầm, Quý Duyệt Phong mỗi buổi chiều đều chờ mong. Nhìn thấy đồng hồ treo tường chỉ năm giờ, Quý Duyệt Phong ánh mắt theo kim đồng hồ chậm rãi đong đưa, kim động một chút, Quý Duyệt Phong trong lòng yên lặng chờ đợi một chút. Khi kim đồng hồ điểm đến 5 giờ 5 phút, cửa phòng bệnh đúng giờ mở ra.Tần Nhuế mặt không chút thay đổi xuất hiện trước cửa.

“Nhuế Nhuế, mỗi lần chị tới đây lúc nào cũng là 5 giờ 5 phút, ngày mai chị đến sớm một chút có được không? Liếc nhìn em nhiều một chút sẽ không có mang thai đâu.” Tần Nhuế đi đến bên giường, Quý Duyệt Phong ngồi xuống đem cô ôm vào lòng. Tần Nhuế cũng không bài xích cái ôm ấp này, tuỳ ý để Quý Duyệt Phong ôm mình.

Ôm, tựa hồ là việc đầu tiên mà các nàng mỗi lần gặp nhau đều làm. Có lẽ làm nhiều lần, dưỡng thành thói quen, có lẽ hương vị trên người này qua mức dễ ngửi, nên muốn tham lam hấp thụ. Mỗi lần vào thời điểm Quý Duyệt Phong ôm cô, Tần Nhuế đều mang một loại hy vọng muốn thời gian dừng lại.

Tuy rằng biết ý nghĩ này quá mức buồn cười, Tần Nhuế vẫn không tự chủ được mà mơ màng. Bởi vì trong tâm của cô thích cảm giác Quý Duyệt Phong ôm mình, tuy rằng bả vai của nữ nhân này không dày rộng, cánh tay tựa như gậy trúc, thân thể cũng không có bao nhiêu thịt. Nhưng ở trong lòng cô, chính là có một loại cảm giác an toàn mạc danh kỳ diệu.

Thật giống như, chính mình không phải là giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam, Quý Duyệt Phong cũng không phải là tù phạm của tầng thứ tám. Các nàng chỉ cần được bảo hộ và đi bảo hộ nữ nhân của mình.

“Nhuế Nhuế, chị hôm nay phá kỷ lục rồi.” Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm rõ ràng hỗn loạn hưng phấn của Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế không hiểu nên ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn thấy Quý Duyệt Phong giơ giơ cầm, ý bảo cô nhìn về phía trên tường. Nhìn thấy đồng hồ kim đen chỉ thẳng vào 3 con số, 5 giờ 15 phút.

Phát hiện làm cho Tần Nhuế có chút kinh ngạc. Cô không nghĩ mình thế nhưng cùng Quý Duyệt Phong ôm lâu đến vậy, càng không nghĩ rằng mình thế nhưng lại trầm luân đến bộ dạng như thế. Ngay cả thời gian đều bị cô quên đi.

“Hôm nay khoẻ không?” Tần Nhuế giúp Quý Duyệt Phong còn đang quỳ gối trên giường nằm xuống, nhẹ giọng hỏi. Người sau biết cô hỏi vết thương trên tay mình, cũng không biết là lý do gì, Quý Duyệt Phong xương cốt hồi phục có phần chậm, tốc độ so với người bình thường cơ hồ chậm gấp đôi. Rõ ràng đã ở bệnh viện ngây người hơn hai tháng, nhưng thời điểm chụp x-ray, đoạn xương gãy kia lại vẫn còn một lỗ hổng rất lớn.

“Vẫn như cũ, căn bản không có nhiều khí lực. Nhuế Nhuế, tay trái của em sẽ không bị phế chứ?” Quý Duyệt Phong nhíu mày hỏi, Tần Nhuế nghe băn khoăn của nàng, trên mặt cũng tràn ngập lo lắng. Tuy rằng Quý Duyệt Phong nửa đời sau đều phải ở trong ngục giam, nhưng nếu phế đi một bàn tay, vẫn là không có phương tiện. Nghĩ đến Quý Duyệt Phong như vậy, Tần Nhuế có thể nhận thấy được chính mình trong lòng mang một phân đau nhói.

“Nhuế Nhuế, đừng lo lắng như vậy, cho dù chỉ còn lại một bàn tay, vẫn còn có thể cho chị hạnh phúc nga.” Quý Duyệt Phong nói mang đậm tính ám chỉ, làm cho Tần Nhuế lập tức hồi phục tinh thần. Ngẩng đầu nhìn nữ nhân mang vẻ mặt tiếu ý dâm tà đang nằm trên giường còn vung tay phải lên, nhất thời hận không thể đem Quý Duyệt Phong đánh gãy cánh tay phải.

“Nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi trước, rảnh sẽ lại đây đưa cơm cho cô. Thành thật một chút, đừng chạy loạn biết không?” Tần Nhuế lần nữa dặn dò Quý Duyệt Phong, giống như bộ dáng mười phần mụ mụ giáo dục hài tử. Nếu như Tần Nhuế bị cảnh vệ hoặc giám ngục trưởng khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến cằm phải rớt ra.

Trời a! Tần tổng ngục trưởng của các nàng! Thế nhưng thời điểm không giận lại nói nhiều đến vậy! Kỳ tích a! Kỳ tích xuất hiện a!

“Ừa, Nhuế Nhuế yên tâm, em luôn luôn tối nghe lời lão bà (vợ)”. Quý Duyệt Phong cười hì hì nói, ngồi nhanh dậy hôn lên gương mặt của Tần Nhuế. Sau đó nằm chờ như xem màn kịch biến sắc của đối phương, ở trên giường nhìn mặt Tần Nhuế trong nháy mắt nhiễm một tầng đỏ ửng.

Sách, Nhuế Nhuế nhà nàng thật sự khả ái, rõ ràng đã đều thân hơn như thế rất nhiều lần, cư nhiên còn có thế đỏ mặt. Thật sự muốn lập tức đẩy ngã, làm thịt liền a.

Quý Duyệt Phong hôn tạm biệt không thể nói có liên quan đến chuyện mờ ám nào, nên Tần Nhuế thập phần chỉ có thể là ngượng ngùng căm tức bước ra phòng bệnh, đi đến phòng ngủ của mình. Dọc theo đường đi, cô đều dùng tay bụm mặt, muốn dùng tay ngăn chặn lại độ ấm đang chầm chậm bóc hơi trên khuôn mặt nóng như lửa. Chỉ là bộ dáng này, người khác nhìn vào sẽ cho là đại cô nương xuất giá, vô cùng thẹn thùng!

Tần Nhuế đi không lâu, cảnh vệ cũng thay nàng đưa đồ ăn tới. Quý Duyệt Phong tùy tùy tiện liền ăn một ít, rồi đơn giản rửa mặt liền chuẩn bị đi ngủ. Chỉ là đêm nay, nàng ngủ cực không an ổn. Cơ hồ vừa mới ngủ, không quá vài giây liền hồi tỉnh.

Không khí rầu rĩ làm cho người ta không thể không thở dốc, ngoài cửa sổ tiếng sấm nổ vang, một trận một trận, làm ngực Quý Duyệt Phong phát đau, mồ hôi lạnh đầm đìa. Cảm giác được một cỗ cổ gió lạnh xâm nhập thân thể, Quý Duyệt Phong nhìn vô thần ra cửa sổ, nghiêng ngã lảo đảo tiêu sái bước xuống. Chỉ là sau khi quay trở lại giường, trên người y phục bệnh nhân do mồ hôi lạnh mà ướt sũng.

Quý Duyệt Phong không biết mình vì cái gì lại như vậy, chỉ là mang một loại cảm giác khó chịu, bất quá nàng cũng khá quen thuộc với cảm giác này. Trải qua nhiều lần mưa đêm ở nơi đây, cũng vô số lần bị bừng tỉnh. Sau đó nhìn phòng ốc tối đen trống rỗng, ngồi yên đến lúc bình minh.

Nơi ngồi bỗng nhiên quay cuồng khó chịu, Quý Duyệt Phong ôm thắt lưng chạy xuống giường, ngồi đối mặt trước bồn cầu, sau đó liền bắt đầu ói ra. Nàng đêm nay vốn không ăn được bao nhiêu, mọi thứ vừa phun ra cơ hồ đều là nước, giống như muốn đem mọi thứ đưa hết ra ngoài. Lặp lại từng đợt ép buộc như vậy, thẳng đến sáng hôm sau, nàng mới hỗn loạn ngủ.

Nhưng bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, khiến giấc ngủ nàng vất vả mới có được bị đánh tan đi.

Quý Duyệt Phong ép mình mở mắt nhìn ra cửa, nhìn thấy được người, trong lòng vui vẻ, nhất thời chống đỡ thân thể khó chịu, ngồi cười: “Nhuế Nhuế, hôm nay như thế nào đến sớm vậy? Chẳng lẽ là do em nhớ nhầm thời gian, hôm nay là cuối tuần? hay là chị nhớ em, cho nên khẩn cấp đến gặp em đây?”

Đối mặt với câu hỏi của Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế không trả lời, chỉ là không yên lòng nhìn cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.

“Nhuế Nhuế? Nhuế Nhuế? Chị làm sao vậy?” Quý Duyệt Phong cố gắng khởi động tinh thần ôm Tần Nhuế, bị đối phương nhẹ nhàng đẩy ra.“Quý Duyệt Phong, vừa rồi Cục trưởng Cục tư pháp nói, có người đến gặp cô.” Tần Nhuế nói biểu tình dị thường trầm trọng, hiển nhiên là lo lắng. So với thái độ của cô, Quý Duyệt Phong ngược lại mang bộ dáng không bận tâm.

“Haha…. Có người đến gặp em, em còn thật sự không thể nghĩ được sẽ là ai, hy vọng người đến là mỹ nữ, hay trăm ngàn lần có thể là vị đại thúc nào đó cũng nên.” Nói như thế hiển nhiên là phong cách của Quý Duyệt Phong. Chỉ là một chút cũng không khiến Tần Nhuế yên lòng, ngược lại càng làm cho cô thêm lo lắng.

Từ buổi sáng hôm nay khi nhận được điện thoại của Cục trưởng Cục tư pháp, nói rằng hôm nay có người muốn gặp Quý Duyệt Phong, trong lòng Tần Nhuế nghĩ ngay đến người đầu tiên chính là nữ nhân váy đỏ lần trước. Bởi vì trừ bỏ nữ nhân kia, Tần Nhuế căn bản không thể nghĩ được ai khác có thể vào đây gặp Quý Duyệt Phong. Rõ ràng, hai năm nay, người nhà Quý Duyệt Phong căn bản là không tới thăm một lần nào.

Cho dù là tù nhân của tầng thứ tám, hàng năm cũng ít nhất sẽ có một hai người đến thăm hỏi các nàng. Chỉ có Quý Duyệt Phong là chưa từng có. Tần Nhuế thật sự rất sợ, nữ nhân kia gặp qua, sẽ làm tổn thương đến Quý Duyệt Phong. Nàng đến một lần, đã khiến Quý Duyệt Phong ở bệnh viện lâu như vậy. Nếu phát sinh tranh chấp lần thứ hai, Tần Nhuế thật sự không biết mình có thể hay không bảo vệ được Quý Duyệt Phong.

“Được rồi, Nhuế Nhuế, chị đừng…” Đang lúc Quý Duyệt Phong nói, cửa phòng bệnh chậm rãi bị đẩy ra. Hai người theo bản năng quay lại nhìn, nhìn thấy người tiếp theo vài giây, hai tay Tần Nhuế bỗng nhiên phát run. Cũng vì khẩn trương cô cũng không chú ý tới Quý Duyệt Phong ở phía sau cô, sau khi nhìn thấy được người, toàn thân cơ hồ cương cứng trên giường, thân thể kịch liệt run rẩy.

Đẩy cửa bước vào, gồm bốn người. Trong đó, người cầm đầu là nữ nhân mang  mắt kính màu đen, tóc đen dài phân tán phía sau cùng trên vai, cái trán trơn bóng trắng nõn không tồn tại một chút tỳ vết nào. Tuy rằng mắt kính đã che đi một phần lớn khuôn mặt, vẫn không thể làm người khác bỏ qua khuôn mặt góc cạnh sắc bén lạnh như băng cùng đôi môi khép kín tản mắt ra hàn khí kia.

Vóc dáng của nữ nhân này cơ hồ muốn cao hơn Quý Duyệt Phong hai cm, nàng mặc quần áo màu đen tây trang, áo sơ mi đen, bên ngoài khoác một kiện áo gió màu đen. Tần Nhuế quan sát thấy, mỗi một bước chân của nữ nhân này một chút một đều là người trải qua từng đợt huấn luyện nghiêm khắc, mới có tố chất như vậy. Chân mang đôi giày cao gót màu đen dẫm lên sàn nhà sáng bóng của bệnh viện, phát ra tiếng vang, nghe như tiếng chuông đòi mạng, làm cho người khác khó có thể hô hấp.

Vốn một thân màu đen, khiến cho nữ nhân thoạt nhìn bất hoà nhưng lại cao không thể tả. Càng phải nhắc đến khí thế tản mát ở trên người nàng. Loại cảm giác áp bách kỳ lạ, Tần Nhuế suốt hai mươi bảy năm qua, chưa từng gặp qua. Nữ nhân này khiến người ta cảm giác giống như nữ vương thống trị một đất nước. Trời sinh cho đối phương hơi thở vương giả, thậm chí nam nhân cũng chưa từng có khí phách như thế.

Đi theo bên cạnh nữ nhân áo đen, chính là nữ nhân lần trước đả thương Quý Duyệt Phong. Nàng hôm nay, cũng không mặc váy đỏ loại sắc thái cao ngạo, thay vào đó là váy ngắn cổ khoét hình chữ V màu tím bó sát người, không cần phô trương cũng lộ ra rõ ràng khe rãnh.

Mặt khác hai nam nhân còn lại, thân hình cao lớn, cũng mặc tây trang màu đen, không mang kính. Bọn họ đi theo hắc y nữ nhân ở phía sau, thực rõ ràng, đó là bảo tiêu.

Mắt thấy các nàng chậm rãi tiếp cận giường bệnh Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế bỗng nhiên lùi lại, theo bản năng đem Quý Duyệt Phong bảo vệ phía sau. Đối mặt với hành vi của cô, trừ bỏ nữ nhân lần trước lộ ra tiếu ý trào phúng, ba người còn lại trên cơ bản mặt đều không thay đổi.

 “Nhĩ hảo.” Hắc y nữ nhân bỗng nhiên mở miệng, hơn nữa vươn tay phải hướng đến Tần Nhuế. Âm thanh trầm thấp vài phần khàn khàn, giống như chính nàng gây cho người khác cảm giác áp bách, cường thế.

 “Nhĩ hảo, xin hỏi cô là…” Tần Nhuế nhìn tay trước mặt, mỗi ngón tay đều rất đẹp. Cũng không mang nhẫn hay bất kỳ trang sức gì, chỉ là những ngón tay trắng thon dài. Ngay khi thời điểm cô vươn tay muốn cùng nữ nhân nọ bắt tay, đối phương bỗng nhiên thu tay lại, một chút ý tứ cũng không muốn bị Tần Nhuế đụng vào.

Trường hợp xấu hổ như vậy, Tần Nhuế trước kia chưa từng gặp phải. Cô ngưng mắt nhìn hắc y nữ nhân trước mặt vẫn như cũ không lộ ra biểu tình gì, đành hậm hực thu tay về, đứng trước người Quý Duyệt Phong, giống như cha mẹ bảo vệ con mình.

“Nói vậy, cô chính là Tần ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam? Muội muội của tôi ở trong này cho cô không ít phiền toái, cám ơn cô chiếu cố.”

 “Muội muội?” Nghe được hắc y nữ nhân nói, Tần Nhuế nghi hoặc hỏi ngược lại. Cô không nhớ rõ là mình có quen biết muội muội của nữ nhân này, hay đối với ai có đãi ngộ đặc thù.

 “Chẳng lẽ Phong không nói cho cô biết sao?” Hắc y nữ nhân nói , chậm rãi tháo mặc kính xuống, lộ ra khuôn mặt cùng Quý Duyệt Phong có vài phần giống nhau.

“Tôi là tỷ tỷ của nàng. Quý Mục Nhiễm”

Hết chương 45

Tác giả có lời muốn nói: Oa ca ca ! Mễ Na Tang (tên Bạo gọi độc giả) không nghĩ tới, không nghĩ tới đi, kỳ thật, A Nhiễm chính là tỷ tỷ của Tiểu Phong Phong a! Nga ha ha ha ha ! Trời a, Nhiễm tỷ tỷ thật sự là soái chết được (khí chất soái nữ), thật là yêu chết mất thôi, Mễ Na Tang nói xem cho nàng phá hư hay là cấp nàng một couple ngoạn ngoạn đây? Anh anh anh, chương kế tiếp liền xem Nhiễm tỷ tỷ như thế nào khi dễ Phong Phong của ta đi nga ha ha ha ha…[ tà ác cười ] a, đúng rồi, Quý Mục Nhiễm, chữ cuối cùng không phải số 7 (Thất). Ngày đó một nhóm người bỗng nhiên nói A Nhiễm là A Thất, cho nên ta đính chính lại.

Để cho các bạn dễ phân biệt:

Nhuế Nhuế và Nhiễm tỷ tôi ghi là “cô”

Tiểu Phong Phong và Lê Á Lôi (nữ nhân váy đỏ) tôi ghi là “nàng”

Phân cảnh Nhuế và Nhiễm ít xuất hiện chung nên sẽ các bạn sẽ ko bị nhầm đâu.

-------------

“Tôi là tỷ tỷ của nàng, Quý Mục Nhiễm.”

Tần Nhuế nghe thấy câu trả lời, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Đầu óc giống như bị người hung hăng đánh một cái, trở nên trì độn trống rỗng. Nữ nhân mặc áo đen trước mắt là tỷ tỷ của Quý Duyệt Phong? Nàng tên là Quý Mục Nhiễm? Nếu là như thế, người mà Quý Duyệt Phong lần đó hôn mê gọi tên chính là nàng?

Tần Nhuế nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Quý Duyệt Phong trên giường, nhìn thấy người sau sớm đã trắng bệch khuôn mặt. Tần Nhuế chưa bao giờ thấy qua Quý Duyệt Phong như vậy, trong trí nhớ của cô, nữ nhân này luôn luôn cao ngạo, cho dù bị nhốt trong ngục giam suốt hai năm, cho dù tương lai của nàng chỉ là một mảnh đen tối, Tần Nhuế cũng chưa từng nhìn thấy nữ nhân này lộ ra vẻ hoảng sợ cùng tuyệt vọng như thế.

 “Quý Duyệt Phong.” Tần Nhuế lo lắng kêu tên nàng, đổi lại chỉ là một mảnh trầm mặc. Chỉ thấy con ngươi của Quý Duyệt Phong gắt gao nhìn chằm chằm vào Quý Mục Nhiễm, thân hình gầy gò kịch liệt run lên, thậm chí có thể nhìn thấy mu bàn tay chỉ toàn gân xanh kia vì dùng sức quá độ mà biến thành trắng bệch.

Tần Nhuế không rõ đến tột cùng có chuyện gì xảy ra khiến cho Quý Duyệt Phong sợ hãi như vậy. Nhưng điều cô càng muốn biết chính là tỷ tỷ của Quý Duyệt Phong cùng Quý Duyệt Phong đến tột cùng là có quan hệ như thế nào. Vì cái gì làm cô cảm thấy không khí xung quanh giữa hai người kia, tựa hồ không đơn giản là tỷ muội?

Rất nhiều nỗi băn khoăn làm cho Tần Nhuế gắt gao nhíu mày, đang lúc cô muốn chạm vào Quý Duyệt Phong, đối phương ngoài ý muốn tránh né, không muốn Tần Nhuế chạm vào. Điều này, càng làm sắc mặt của Tần Nhuế không tốt. Tay cô cứ như vậy giằng co giữa không trung, không khí trong phòng cũng trở nên ngượng ngùng.

“Tần ngục trưởng, tôi cùng muội muội của tôi đã hai năm không gặp, muốn ở một mình cũng nàng một chút, có thể không?” Lúc này, Quý Mục Nhiễm mở miệng nói chuyện một lần nữa. Trong ý thức hiểu rõ, cô muốn Tần Nhuế đi ra ngoài. Đối mặt với yêu cầu có vẻ bình thường này, Tần Nhuế nhìn về phía Quý Duyệt Phong đang ngây ngốc sững sờ, lại quay sang nhìn Quý Mục Nhiễm. Cuối cùng, vẫn chấp nhận rời đi.

Không thể không nói, vừa rồi Quý Duyệt Phong tránh né cô, làm tổn thương đến lòng tự trọng của Tần Nhuế. Loại cảm giác này, thật giống như thể, ở trước mặt Quý Mục Nhiễm, nàng không muốn cùng mình có bất kỳ liên quan nào. Sự thật đã chứng minh, mình đối với nàng mà nói, thuỷ chung vẫn chỉ là ngoại nhân. Nếu là như thế, nàng kia cần gì phải ở nơi này tự làm mất mặt? (editor: Tần Nhuế mượn danh xưng thứ ba “nàng kia” để chỉ chính mình, tự ngược mình đấy mà)

“Cô cũng ra ngoài đi, tôi cùng Phong một mình tâm sự.” Tần Nhuế sau khi rời khỏi, Quý Mục Nhiễm hướng nữ nhân mặc váy phía sau cùng bảo tiêu nói. Nữ nhân kia lên tiếng, lập tức đẩy cửa rời đi. Toàn bộ phòng bệnh, trong nhất thời chỉ còn lại Quý Duyệt Phong cùng Quý Mục Nhiễm hai người.

“Nghe nói nàng lần trước đến làm cho em bị thương? Tôi đã giáo huấn nàng, hy vọng em đừng làm khó nàng.” Quý Mục Nhiễm đi đến bên giường Quý Duyệt Phong, nhìn nàng chậm rãi nói. Lời nói đầu tiên từ trong miệng cô phát ra, lại vì nữ nhân mặc váy vừa mới ra ngoài mà nói, chính điều này đã làm đả thương đến Quý Duyệt Phong

“Hai năm không thấy, em không muốn tôi sao?” Phát hiện Quý Duyệt Phong không muốn tiếp nhận ý tứ của mình, Quý Mục Nhiễm cũng không tỏ ra căm tức, mà ngược lại vươn tay ôm cổ nàng, lập tức hôn trụ đôi môi của Quý Duyệt Phong. Tuy rằng Quý Duyệt Phong vẫn không lộ ra bất kỳ phản ứng gì, như con rối tuỳ ý cho cô hôn nàng, nhưng Quý Mục Nhiễm vẫn nhìn thấy được mi quang không tình nguyện chợt loé qua của nàng.

Nụ hôn này, Quý Duyệt Phong không đáp lại, lộ ra vẻ trì độn vô vị, khiến Quý Mục Nhiễm cũng lười không muốn tiếp tục. Cô nâng cằm của Quý Duyệt Phong lên, bắt nàng ngẩng đầu nhìn mình. Cặp mắt kia không hề gợn sóng, mang theo thâm thuý ý vị. Khiến người khác cảm thấy, tựa hồ chỉ cần bị cô liếc mắt một cái, mọi tâm tư bí mật đều sẽ bị nhìn thấu.

“Hương vị của em không thay đổi, nhưng tâm đã thay đổi.”

-------------------------------------------

Tần Nhuế không nghe được âm thanh truyền ra từ phòng bệnh, tâm vừa mới treo cao cũng dần thả xuống. Trời biết, cô có bao nhiêu lo lắng Quý Mục Nhiễm sẽ làm điều bất lợi cho Quý Duyệt Phong. Tuy rằng các nàng là chị em của nhau, đứa ngốc cũng có thể nhìn thấy rõ mỗi quan hệ không tốt giữa hai người, Quý Mục Nhiễm cũng tuyệt đối không phải là “Người lương thiện”.

“Ha ha, xem ra Tần ngục trưởng rất quan tầm đến Phong của chúng tôi. Chẳng lẽ, trong ngục giam lâu ngày sinh tình, khiến cô yêu nàng?” Nữ nhân váy tím nghiền ngẫm nói, hai mắt híp lại đánh giá Tần Nhuế.

“Vị tiểu thư này, có chút việc không thể nói lung tung. Tôi chỉ chấp hành nhiệm vụ của tôi mà thôi, thân là giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam, cho dù là trọng phạm của tầng thứ tám, chúng tôi cũng phải có trách nhiệm bảo hộ an toàn cho nàng.”

“Ha ha…” Nghe được câu trả lời của Tần Nhuế, nữ nhân kia cười nhạo, chậm rãi đi đến Tần Nhuế. Tiếp cận gần đến cô, Tần Nhuế không sợ hãi, không lùi về phía sau mà ngược lại tiến lên một bước. “Tần ngục trưởng quả nhiên không phải là người đơn giản, tôi thật ra…rất thưởng thức cô. Tôi tên Lê Á Lôi, là bạn gái của A Nhiễm. Nếu cô muốn cùng với Phong của chúng tôi ở chung một chỗ, có lẽ nên gọi tôi một tiếng đại tẩu (chị dâu).”

Nghe đến tên Lê Á Lôi, Tần Nhuế sắc mặt vốn không tốt càng trở nên khó coi. Lần trước sau khi Quý Duyệt Phong bị thương, Tần Nhuế luôn luôn suy nghĩ nữ nhân này rốt cuộc là người như thế nào có thể khiến Cục trưởng Cục tư pháp cùng Kiểm sát trưởng kiêng kị nàng như thế, thậm chí đối với nàng phục tùng. Hiện tại, nghe được tên của nữ nhân này, Tần Nhuế cuối cùng cũng rõ ràng.

Lê Á Lôi, hòn ngọc quý trên tay của Lê thị Tổng tài, còn là người thừa kế duy nhất của Lê gia. Lê gia cùng Quý gia đều giống nhau, mặt ngoài là thương gia thành công, nhưng ngầm bên trong thân phận khiến người khác phải kinh sợ. Duy nhất hai nhà bất đồng chính là Quý gia là hắc đạo, còn Lê gia là bạch đạo.

Lại nói tiếp, Lê gia đối với bạch đạo có địa vị cao, quay ngược lại kể đến gia gia của nàng càng hùng mạnh hơn. Trung Quốc vào thế kỷ hai mươi, đứng trước vận mệnh nguy nan. Nội chiến ngoại chiến không ngừng diễn ra, Chủ nghĩa Đế quốc như hổ rình mồi, âm mưu tiêu diệt Trung Quốc của ta, chia cắt lãnh thổ của ta. Gia gia Lê Quân của Lê Á Lôi, vào đúng thời điểm đem quân giả phóng Trung Quốc.

Bằng tinh thần ái quốc cùng tố chất cơ thể khoẻ mạnh, rất nhanh liền lập không ít chiến công. Một lần đại chiến, vì bảo hộ người lãnh đạo quan trọng, khiến bản thân bị thương, nhưng may mắn vẫn sống. Sau hắn liền trở thành tâm phúc của nhiều nhà lãnh đạo. Sau khi tướng quân xuất ngũ, rất nhanh trở thành tướng quân trẻ tuổi lúc bấy giờ.

Sau khi Cộng hoà nhân dân Trung Hoa được thành lập, quốc gia đối với hắn cũng có chút coi trọng. Một người đắc đạo, gà chó lên trời (giống như 1 người thành công, cả dòng họ đều vẻ vang). Cho dù tới nay gia gia của Lê Á Lôi đã không còn nhưng trong chính giới có rất nhiều người từng chịu ân huệ của gia gia nàng. Đối với Lê gia, cũng được bảo hộ dị thường.

Biết được thân phận của Lê Á Lôi cùng mối liên hệ của nàng cùng Quý gia, trong lòng Tần Nhuế lo lắng càng ngày càng nhiều. Bởi vì cô hiện tại không hiểu được vì lý do gì Lê Á Lôi lần trước làm tổn thương đến Quý Duyệt Phong như thế, thậm chí còn muốn giết nàng. Nếu lúc ấy nữ nhân này thật sự giết Quý Duyệt Phong, cô nên làm như thế nào hướng Quý Mục Nhiễm trả lại công đạo? Xem như thân tình tỷ muội không sau đậm nhưng chung quy Quý Duyệt Phong vẫn là muội muội của Quý Mục Nhiễm.

Càng nhiều điểm đáng ngờ chồng chất trong lòng Tần Nhuế, khiến biểu tình trên mặt của cô càng mất tự nhiên. Lê Á Lôi nhìn sắc mặt lúc trắng lúc đen của cô, tiếu ý ngày càng đậm. “Nói vậy, Tần ngục trường hiện tại nhất định có rất nhiều điều muốn hỏi? Nhưng tôi là người duy nhất có thể nói cho cô biết, lần trước tôi thật không cố ý làm tổn thương đến Phong. Chỉ là nàng ép chúng tôi, cho nên tôi cũng không còn cách nào khác.”

 “Các người…” Tần Nhuế vừa định mở miệng hỏi Lê Á Lôi rốt cuộc muốn làm gì, ngay phía sau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, lần nữa Quý Mục Nhiễm mang lại mắt kính lễ phép gật đầu với Tần Nhuế, liền mang Lê Á Lôi rời đi. Bốn người không nói lời nào, rất nhanh biến mất khỏi hành lang, thậm chí khiến Tần Nhuế cảm thấy bọn họ chưa từng xuất hiện.

Mặc dù mang trong lòng rất nhiều nghi vấn nhưng so với việc lo lắng cho Quý Duyệt Phong vẫn khiến Tần Nhuế bỏ qua mọi vấn đề sang một bên, đẩy cửa phòng đi vào. Nhìn thấy phòng bệnh không có dấu vết đánh nhau, bên cạnh Quý Duyệt Phong cũng nằm tốt trên giường, tâm Tần Nhuế rốt cuộc cũng buông xuống. Nhưng khi đến gần Quý Duyệt Phong, tâm vừa được thả lỏng lại bắt đầu phát đau.

Quý Duyệt Phong nằm trên giường, tuy rằng không bị thương nhưng Tần Nhuế cảm thấy so với việc bị thương, nàng hiện giờ càng khiến người khác lo lắng hơn.

Đơn giản chỉ vì nữ nhân luôn luôn tươi cười này thế nhưng lại khóc!

Tần Nhuế chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày nhìn thấy nước mắt của Quý Duyệt Phong, nữ nhân này tuy rằng có rất nhiều thời điểm làm cho đối phương có thể thấy được một chút u buồn lẫn tuyệt vọng khó hiểu của nàng, nhưng Tần Nhuế vẫn nhìn thấy được một tia hy vọng ẩn sâu trong mắt nàng. Nhưng giờ khắc này, Quý Duyệt Phong lại giống như một người đánh mất đi linh hồn.

Con người từng sáng ngời nay đục ngầu không chịu nổi, như sương mù che khuất, chỉ để lại một mảnh u tối, không nhìn thấy được nỗi tuyệt vọng, cũng không nhìn thấy được nỗi sợ hãi, thậm chí không nhìn thấy bất luận một tia tình cảm nào. Chỉ có đôi ngươi kia không ngừng tràn ra nước mắt, hết sức rõ ràng. Cho dù trên mặt Quý Duyệt Phong vẫn bình tĩnh, nước mắt cho dù không quá nhiều nhưng Tần Nhuế cảm nhận được trái tim của Quý Duyệt Phong có lẽ đã vỡ nát.

Nếu không phải là chịu đựng đến cực điểm, nữ nhân kiên cường này lại như thế nào sẽ khóc trước mặt mình? Nếu không phải là chịu đựng nỗi tuyệt vọng đến cực điểm, nàng lại như thế nào sẽ khóc thương tâm đến vậy?

“Cô làm sao vậy?” Tần Nhuế lo lắng hỏi, cô không biết khoảng thời gian cô ở ngoài Quý Mục Nhiễm cùng Quý Duyệt Phong nói chuyện gì, nhưng trực giác nói cho cô biết, nhất định bởi vì liên quan đến mỗi quan hệ với Quý Mục Nhiễm mới khiến cho Quý Duyệt Phong thành ra như vậy. Tựa hồ, vào khoảnh khắc đầu tiên nữ nhân nọ đẩy cửa bước vào, Quý Duyệt Phong cũng liền trở nên hỏng mất.

Không ngoài sở liệu, đáp lại Tần Nhuế cũng chỉ là một mảnh yên tĩnh. Cô đau lòng nắm lấy tay Quý Duyệt Phong đặt bên giường, chạm vào lại là một mảnh lạnh lẽo thấu xương. Tay Quý Duyệt Phong thật giống như nước đá, thân thể nàng khi được Tần Nhuế chạm vào liền bắt dầu kịch liệt run rẩy.

 “Quý Duyệt Phong, cô rốt cuộc làm sao vậy!?” Tần Nhuế lo lắng hỏi, cô dùng tay lau đi nước mắt đang chảy trên khoé mắt của Quý Duyệt Phong, nhưng càng lau, nước mắt càng nhiều. Dưới tình thế cấp bách, Tần Nhuế cúi người hôn lấy đôi mắt không ngừng rơi lệ của Quý Duyệt Phong, một ngụm đem nước mắt của Quý Duyệt Phong nuốt vào. Đúng như suy nghĩ, nước mắt này mang theo hương vị chua sót lạ thường.

Ngay thời điểm Tần Nhuế muốn hôn môi Quý Duyệt Phong, đối phương bỗng giữ chặt cô, đem cô gắt gao ôm vào lòng. Lực đạo lần này so những cái ôm trước thật nhanh thật chặt. Tần Nhuế bất đắc dĩ chỉ có thể đem sức nặng toàn thân đặt trên người Quý Duyệt Phong, đồng thời vùi đầu vào sát trong lòng nàng, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ ở nơi đó.

“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Tần Nhuế nhẹ giọng, đồng thời vươn tay vuốt ve đầu Quý Duyệt Phong. Động tác như thế khiến cho Quý Duyệt Phong càng dùng sức ôm vào. Cảm giác được đối phương dùng hai tay run run gắt gao nắm lấy áo phía sau mình, Tần Nhuế không biết phải làm như thế nào để an ủi nàng. Chỉ có thể một lần rồi lại một lần hôn lên hai má của nàng, hôn lên trán nàng, khát vọng đem hơi ấm cơ thể của mình truyền qua cho nàng.

“Tần Nhuế… Đừng…rời xa em…”

Hết Chương 46

Tác giả có lời muốn nói: Oa ca ca, nhìn chương trước đại gia nhắn lại, có vẻ Nhiễm tỷ tỷ khí thế cường đại a. Như vậy tôi liền xem xét một chút, cố gắng cho nàng phá hư. Chuyện lần này, hẳn là ở ngục giam xuất hiện 1 cao trào nho nhỏ. Đại gia sai, Nhiễm tỷ tỷ tột cùng là nói gì, lại làm cho Tiểu Phong Phong của chúng ta khổ sở như vậy. Ô ô, thân là mụ mụ của nàng, nhìn khuê nữ của mình bị ngược như vậy, ta thật sự đau lòng a.

Editor: tôi khinh! Bạo Bạo rất thích ngược Tiểu Phong, càng về sau càng ngược, ngược thân ngược xác ngược tứ bề, khuyên độc giả khoảng chương 80, nên mua thuốc trợ tim nhé, Bạo là mụ dì ghẻ độc ác! Lỡ edit nên phải tiếp tục edit, chứ nói thật t ko muốn edit những đoạn Phong bị ngược đâu, đau lắm, tim tôi vỡ ra từng mảnh. Chủ nhật này đi chơi rồi nên up sớm ^^ cuối tuần vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top