Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi ấm từ máy sưởi trong phòng xua tan không khí lạnh. Cánh cửa phòng đóng lại như rèm ngăn cách với thế giới ngoài kia. Tống Á Hiên nhìn đồng hồ treo tường, họ đi lâu như vậy mà chưa đến ba mươi phút? Điện thoại cậu hiển thị hai giờ sáng, của năm người kia cũng vậy. Máy quay đầu giường vẫn hoạt động tốt, thước phim bên trong cậu mới đặt trước lúc ra ngoài đã lên đến hai tiếng đồng hồ.

Trương Chân Nguyên cũng bị sự chênh lệch thời gian làm cho nghi ngờ, bước ra ban công liền bị gió lạnh thổi đến tỉnh. Sao trời lặn gần hết rồi, bây giờ tuyệt đối không thể là hai giờ sáng. Gió lùa vào trong phòng, Hạ Tuấn Lâm đưa tay siết chặt chiếc măng tô đang khoác hờ trên người để giữ ấm. Một hành động nhỏ của cậu liền lọt vào mắt Đinh Trình Hâm.

Mặc kệ thời gian có bị đảo lộn hay không, họ quyết định trước khi trời sáng tranh thủ ngủ thêm chút nữa.

Năm phút, mười phút, tiếng hít thở đều đều vang khắp căn phòng. Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng ngồi dậy giúp bạn cùng giường đắp lại chăn.

Một

Hai

Ba

Bốn

Năm

Thêm anh nữa là sáu

Điều 3 : Hãy nhớ, phòng của bạn có bảy người

Trên giường đơn không một bóng người, chiếc ghita vẫn nằm im đó. 001 tính tình lạnh nhạt lại có chút cổ quái, bình thường không đi học chỉ thích ngồi ở ban công, không xen vào những câu chuyện của họ. Cảm giác tồn tại của người này rất thấp, đến mức cậu ta biến mất lúc nào cũng chẳng ai để ý. Hoặc có thể có người biết nhưng không nói, nghĩ đến đây ánh mắt hồ ly sắc bén nhìn xuống người nằm bên cạnh.

Bất quá ngũ quan cậu ta rất đẹp, treo nét lạnh trên khuôn mặt nhưng lại không giấu được vẻ ôn nhu. Cảm giác mâu thuẫn cùng hiện hữu trên một người khiến Đinh Trình Hâm vô thức để mắt đến. Với style ăn mặc của cậu anh đã nhìn đến mức có thể nhận ra sự khác nhau trên từng chiếc sơ mi trắng basic. Hạ Tuấn Lâm khoác áo của cậu, làm sao Trình Hâm có thể không nhận ra?

Có điều nhờ chiếc áo đó mà anh nhớ ra rằng có con chuột mình không để ý tới, liền chạy mất.

Thấy người bên cạnh cử động, Đinh Trình Hâm lập tức dựa lưng vào tường nhắm mắt giả vờ mộng du.

Cửa đóng lại, Trình Hâm mở mắt, còn 4 người, tuyệt thật.

"Này chúng ta biết tìm 001 ở đâu đây?"

"Tôi biết anh ấy ở đâu, không tin tưởng tôi cậu có thể quay về."

"Cậu tưởng tôi muốn đi cùng cậu? Là tôi lo lắng cho người đã cứu mình thôi."

Chàng trai nhỏ trong lòng run sợ nhưng chân vẫn không dừng lại. Bàn tay trong túi áo măng tô khẽ siết chặt chiếc kẹo mặc cho phần que đâm vào lòng bàn tay đến đau đớn.

Người kia bước vào thang máy trước, quả nhiên thang máy hiện lên số -2, phán đoán của 002 đã đúng. Anh thở dài một cái liền bước vào trong.

Nơi hai người đến là một căn phòng, ngoài chiếc bảng gỗ được gắn đèn led trước mặt thì xung quanh đều chìm vào bóng tối sâu không thấy điểm cuối. Ở đó có bảy khuôn mặt bọn họ, cùng bảy cái tên. Vài sợi dây đỏ móc lung tung giữa những chiếc đinh tán. Có lẽ là cần dùng sợi dây nối ảnh từng người với tên của họ để giải mật mã.

Đó là lý do quy tắc bảo họ cố gắng biết tên nhiều người càng có lợi.

"Cậu tên gì?" Trương Chân Nguyên cầm lấy sợi dây đầu tiên.

"Không phải từ hôm đầu tôi đã giới thiệu rồi sao? Tôi họ Tống."

Trong bất cứ trường hợp nào cũng không được tự nói ra tên của mình, 002 đã dặn cậu như thế.

Tiếng bước chân vang lên từ khoảng tối, Hạ Tuấn Lâm siết chặt măng tô trên người chạy về hướng phát ra âm thanh.

Trong phòng, Đinh Trình Hâm lần nữa mở mắt, cục diện bây giờ hình như chỉ còn lại mình anh.

"Không ngủ được thì nhất quyết mở mắt đi, giả bộ hoài không mệt à?" Có một người không biết tự lúc nào đã bò sang giường anh. Cậu cầm một chiếc sơ mi trắng, miệng ngậm kẹo, máy tính đặt trên đùi.

Trình Hâm nhận ra cái sơ mi đó là của anh, hay nói đúng hơn là của 001.

"Cậu không đi xem náo nhiệt à?" Anh thờ ơ ngáp một cái rồi hỏi.

"Không xem, ở đây xem cùng với anh." Cậu tinh nghịch trả lời rồi xoay màn hình máy tính lại phía Trình Hâm.

Trong màn hình là 007 nhỏ bé chạy thục mạng trong bóng tối, mơ hồ thấy được phía sau cậu còn có một 004 đuổi theo.

Cậu ta chạy rồi lại chạy, đến khi đụng phải một bờ ngực rắn chắc. Thước phim phóng đại gương mặt cậu ta rồi vụt tắt. Có lẽ đã đâm trúng người quay phim rồi.

Trong bảy người họ, có hai kẻ có khả năng là người quay phim. Nghiêm Hạo Tường khoa kĩ thuật, cậu ta có lẽ là dân chuyên nghiệp. Tống Á Hiên khoa truyền thông cũng không phải là không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top