Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tô Ma và Chân Hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc gả cho Chân Hữu, Tô Ma mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học.

Người trẻ tuổi kết hôn dựa vào xem mắt là không nhiều, kỳ thật, lần xem mắt đó cũng là ngẫu nhiên. Đại cô cô hàng xóm của Tô gia thấy nàng trẻ tuổi xinh đẹp , cá tính dịu dàng lập tức thích, hỏi: “Có bạn trai chưa?” Tô Ma tuy rằng lớn lên xinh đẹp, nhưng động chút liền thẹn thùng,khi học đại học người theo đuổi nàng không ít, nhưng có thể đến gần nàng lại không nhiều, chỉ có một người , sau đó người ta đi ra nước ngoài….

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cho nên Tô Ma 22 tuổi , được đại cô cô khuyên cùng Chân Hữu ,cháu trai người dì hàng xóm gặp mặt xem mắt.

Lúc ấy, Tô Ma xấu hổ a, khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đỏ bừng, như quả cà chua chín, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Chân Hữu thanh thản ngồi ở trên sô pha . Sau đó, Chân Hữu rót cho nàng chén nước lọc, nàng liền không ngừng uống, uống đến lúc không thừa một giọt, Chân Hữu lại rót cho nàng một chén, nàng lại uống cạn sạch, thời điểm Chân Hữu rót nước lần thứ ba, Tô Ma không dám uống, bởi vì, muốn đi toilet. Ở nhà người ta đi toilet, Tô Ma nhát, vẫn chịu đựng, nhưng là, nhịn lâu liền đứng không yên, cái mông nhỏ hơi di động, nghĩ rằng: xem mắt xui xẻo này khi nào mới có thể chấm dứt a? Mà đại cô cô thì không nói lời nào, nàng cũng không nên ý tứ nói đi.

Chân Hữu có chút hưng trí nhìn nàng di chuyển, hỏi: “Tô Ma ,em có phải hay không thích khiêu vũ?”

Tô Ma mặt không còn chút máu liếc tên đầu sỏ, trong lòng oán thầm: “Cô nãi nãi muốn đi tiểu!” Nhưng là, nàng trăm triệu lần không dám nói ra , Tô Ma liền sinh ra nói chuyện cà lăm trước mặt hắn.

Chân Hữu nói: “Tô Ma, em đi toilet soi gương đi, mắt em có vẻ không tốt lắm!”

Biết rõ Chân Hữu là có ý , nhưng Tô Ma vẫn là kiên trì đi vào buồng vệ sinh, không có biện pháp, nàng rất gấp a!

Giải quyết vấn đề sinh lý xong, Tô Ma thoải mái không ít, cười hì hì đi ra, trong phòng khách chỉ còn lại có Chân Hữu .

Nàng vụng trộm liếc hắn, trong lòng âm thầm tán thưởng: tên nam nhân này trưởng thành thật sự là nhìn rất được!

Chân Hữu mày rậm mắt to, đoan đoan chính chính , cái đầu cũng cao, chừng 1 mét 85.

Tô ma trong lòng như con thỏ nhỏ thăm dò,tim đập bịch bịch.

Chân Hữu chính là nhìn Tô Ma không nói lời nào, ánh mắt kia giống như đánh giá một món đồ hàng hóa. Không khí có chút xấu hổ, Tô Ma liền lấy hết dũng khí, rầm rì nói: “Em . . . . . . Em, là . . . . . Tô Ma! Anh tên gì. . . . . . Tên?”

Chân Hữu nhíu nhíu mày, dùng thanh âm hùng hậu nói câu: “Anh là Chân Phi Tả!” ( S : Anh trêu chị , anh nói anh tên Chân phải J , phi tả là không phải bên trái =]])

Tô Ma ngẩn người, lần đầu tiên ngẩng đầu, ngây thơ hỏi: “Anh. . . . . . Không phải tên Chân Hữu sao?”

Chân Hữu trịnh trọng gật đầu, đột nhiên cười rộ lên, “Biết sao em còn hỏi?”

Thời điểm Chân Hữu cười loáng thoáng lộ ra má lúm đồng tiền cùng hàm răng trắng noãn, trông rất đẹp mắt, Tô Ma nhìn xem mà tim đập chậm nửa nhịp, vì thế, mặt của nàng đỏ hơn.

Lúc đưa Tô Ma về nhà đại cô cô nàng, Chân Hữu nói: “Tô Ma, lần sau chúng ta hẹn hò đi!”

Tô Ma cho là mình nghe lầm, ngây ngốc miệng mở rộng, không biết trả lời như thế nào.

Chân Hữu nhân cơ hội chiếm tiện nghi của Tô Ma, môi hắn ấm áp tiến đến bên môi Tô Ma, mang theo mùi vị thuốc lá thản nhiên , mạnh mẽ ngăn chận miệng nhỏ của nàng. Tô Ma nhanh chóng cắn chặt răng, cự tuyệt xâm nhập của hắn.

Tô Ma không dám kể với đại cô chuyện Chân Hữu hôn mình, chỉ nói Chân Hữu hình như lớn hơn mình rất nhiều, lần xem mắt này e là bất thành. Ai ngờ, đại cô lại nói: “Không phải chỉ hơn sáu tuổi sao? Kia chỗ nào là lớn! . . . . . . Người ta Chân Hữu rất có bản lĩnh, du học lấy bằng tiến sĩ,tự mình mở công ty, có xe có nhà, đồng ý gặp mặt với cháu, đã là phá lệ rồi, cháu còn ngại?”

Tô Ma không dám nói thêm nữa, lập tức chạy trốn, “Cháu muốn đi thăm mẹ!” Ba Tô Ma đi sớm, sau đó mẹ tái giá, nàng theo đại cô cô mà lớn lên, Tô Ma thỉnh thoảng vẫn đến nhà mẹ ở mấy ngày, tuy không thường xuyên. Mẹ già của Tô Ma nói: Tiểu Ma đứa nhỏ này vẫn là thân với đại cô cô nó.

Mẹ Tô Ma là giáo viên trung học, bà cầm bàn tay thiếu nữ trưởng thành trắng nõn của Tô Ma, tràn đầy cảm xúc nói: “Nữ nhân chung quy rồi phải lập gia đình, nếu gặp người có điều kiện tốt, cũng đừng chờ đợi, đại cô con sẽ không hại con đâu!”

Cứ như vậy, không đến mấy ngày, Tô Ma bị đóng gói gửi trả nhà đại cô cô.

Lần đầu tiên Tô Ma cùng Chân Hữu hẹn hò là ở quán cá phê gần đó, Tô Ma cực kỳ mất tự nhiên, Chân Hữu lại dương dương tự đắc.

Sau đó, Tô Ma nói muốn ra về, hai người liền đi ra con đường lớn.

Đi ngang qua một cái quán nhỏ bán hoa quả khô , hai mắt Tô Ma tỏa sáng nhìn chằm chằm hạt dẻ người ta rang đường mà nuốt nước miếng, biểu hiện không nỡ đi qua. Như bình thường, nàng khẳng định phải mua về một hai cân, về nhà cùng đại cô hai người vừa xem TV vừa ăn. Nhưng là ngày đó, nàng đang hẹn hò cùng Chân Hữu, sợ công khai đi mua ngần ấy hạt dẻ, sẽ khiến Chân Hữu chê cười.

Có lẽ là Tô Ma biểu hiện rất rõ ràng, Chân Hữu không khỏi cảm thấy buồn cười, rút bóp da lấy tiền lẻ, muốn mua cho nàng chút hạt dẻ ăn.

Nhưng hắn bình thường không mang theo tiền mặt, đi đâu cũng quét thẻ, lục lọi nửa ngày, cũng không tìm được đồng tiền mặt nào, hắn đành phải hỏi Tô Ma: “Có thể hay không cho anh mượn 10 đồng tiền?”

Trước đó, hắn mời nàng uống cà phê, Tô Ma cảm thấy rất mắc cỡ , tiện tay lấy đồng 50 , nói: “Cho anh luôn, không cần trả!”

Chân Hữu dùng đồng 50 ấy của Tô Ma đi mua hạt dẻ,xếp hàng gần nửa ngày, chen chúc đến đầu đầy mồ hôi, cuối cùng, ôm một bọc lớn trở về đưa cho nàng nói: “Tìm một chỗ nghỉ tạm, anh bóc cho em ăn.” Không biết tại sao, Chân Hữu nói những lời này thì Tô Ma lòng dạ hẹp hòi nhất thời tràn đầy cảm động.

Ngày đó, bọn họ hẹn hò thành công cực kỳ. Vừa ăn hạt dẻ vừa tán gẫu “ Tam Quốc Diễn Nghĩa” , sau lại tán gẫu “ Tây Du kí” cùng “ Hồng Lâu Mộng”, tán gẫu Schopenhauer và Hegel, cuối cùng là Floyd.

Chân Hữu nói: “Floyd mười phần là bệnh tâm thần!”

Tô Ma cười: “Em thích ‘Giải đáp về các giấc mơ’ rất khoa học .” Nàng rốt cục dám biểu đạt ý nghĩ của chính mình trước mặt người lạ.

Chân Hữu bĩu môi nói: “Anh tối hôm qua nằm mơ hôn em, em dùng khoa học giải đáp xem đây là ý tứ gì?”

Tô Ma mặt nhất thời hồng hồng , nhai hạt dẻ rang đường kêu: “Chân Hữu anh nhàm chán!” Nhưng trong giọng nói lại là ngọt ngào .

Tô Ma cùng Chân Hữu kết hôn không có tia chớp, nhưng rất nhanh chóng . Mới quen hơn ba tháng, Chân Hữu hay dùng hoa tươi cùng chocolate bắt tâm hồn thiếu nữ của Tô Ma làm tù binh, cũng có thể tâm Tô Ma đã muốn nghiêng về phía Chân Hữu từ sớm. .

Nhẫn kết hôn là đồ gia truyền , không có bảo thạch, chỉ là một kiểu hoa văn hiếm thấy , bao lại ngón tay mảnh khảnh của Tô Ma , không lớn không nhỏ, vừa vặn. Chân Hữu cười hớ hớ nói: “Tổ tiên nhà chúng ta có con mắt thật tinh tường, chọn được cái nhẫn vừa tay em.” Tô Ma vuốt ve hoa văn tinh xảo mặt trên nhẫn, nói không rõ rốt cuộc là thích hay là không thích.

Hôn lễ tổ chức ở khách sạn Bắc Kinh, thân thích của Chân Hữu đến không nhiều, ngược lại là bạn bè của Tô Ma đến góp vui , ngồi đầy năm cái bàn lớn. Mẹ Tô Ma cầm tay con gái, lau nước mắt, nói: “Thật tốt, về sau mẹ có thể yên tâm.”

Hôn lễ xong, cũng không kịp hưởng tuần trăng mật, bởi vì Chân Hữu phải đi làm.

Tô Ma chuyển đến căn phòng lớn của Chân Hữu, hai người bắt đầu cuộc sống hôn nhân.

Chuyên ngành đại học của Tô Ma là xã hội học, dầu thơm, nhưng lại không thịnh hành, dưới tình huống thị trường kinh tế đình trệ, căn bản rất khó tìm việc. Vì kết hôn, ngay cả công việc duy nhất là làm thư ký cũng đánh mất.

Chân Hữu khuyên nàng: “Quên đi, không đi làm cũng không sao, anh nuôi em!”

Tô Ma cảm thấy lời này nghe qua rất đau khổ trong lòng, vẫn là an phận ở nhà làm nội trợ, khi không thường đi dạo phố, mua chút vật dụng hàng ngày.

Tô Ma đi dạo phố không thích đến nơi nhiều người , bởi vì nhìn đoàn người chen chúc, chẳng những eo hẹp, còn khó hô hấp nữa.

Thời điểm Tô Ma ở nhà một mình, thích nuôi hoa cỏ, tưới nước, bón phân, cắt sửa đâu ra đấy.Ban công của Chân Hữu bị nàng sắp xếp thành rực rỡ sắc màu, hàng xóm mến mộ đến tìm Tô Ma học hỏi kinh nghiệm, hoa này trồng làm sao,hoa kia trồng thế nào. Thường xuyên qua lại, Tô Ma thành người làm vườn nổi danh khắp cư xá lân cận. Vì thế, Tô Ma thuê một cái nhà mặt tiền cao cấp gần đó mở cửa hàng hoa.

Giai đoạn đầu, Chân Hữu cho rằng nàng chỉ là nhất thời có hứng thú,nên cũng không ngăn cản. Nhưng là sau đó, cửa hàng hoa làm ăn dần dần thịnh vượng, Tô Ma chính thức bận rộn , hắn mới nghiêm túc phản đối: “Tô Ma, em đừng bán thứ hoa hoa cỏ cỏ này nữa , nếu quá nhàm chán thì đi dạo phố, nếu không đi phòng tập thể dục rèn luyện thân thể cũng được.”

Tô Ma cảm thấy như vậy không tốt, vừa lãng phí tiền của, vừa không có giá trị sáng tạo, cho nên, lần đầu tiên cùng Chân Hữu tranh luận: “Em không thích như vậy!”

Chân Hữu tiếp tục đề nghị: “Nếu không, em đi học Piano? Anh sẽ tìm người dạy cho em.”

Tô Ma khựng lại, bình tĩnh nhìn Chân Hữu, bộ dáng như con chuột nhỏ vô tội, thấp giọng nói: “Không đi!”

Tô Ma không đi học Piano, không phải bởi vì không thích, mà bởi vì người dạy Chân Hữu nói đến chính là Giang Hàm Vũ.

Giang Hàm Vũ cùng Chân Hữu là thanh mai trúc mã, mỗi lần trên báo viết Giang Hàm Vũ có buổi biểu diễn, Chân Hữu đều đi cổ vũ, dù là đang ở nước ngoài, cũng phải gấp gáp trở về, thân mật như vậy , người ngoài sẽ cảm thấy mờ ám … =.=

Đương nhiên, Tô Ma không thích nghe tin bát quái này nọ, nàng nghĩ, nếu quả thật có chuyện như vậy, Chân Hữu sẽ nói cho nàng biết .

Chân Hữu coi Tô Ma cự tuyệt trở thành thói quen đùa giỡn, qua loa trấn an hai câu: “Được rồi, cửa hàng hoa của em đóng, anh sẽ chịu đền bù tiền tổn thất!” Tô Ma tranh luận nhát gan nói câu: “Cũng không phải vấn đề tiền! Em. . . . . .”

Nàng còn muốn nói cái khác,nhưng Chân Hữu đã chắn, lấp, bịt cái miệng nhỏ của nàng: “Đừng lải nhải, anh có chuyện trọng yếu hơn chuyện này!” Chân Hữu hôn dọc theo gáy Tô Ma, môi nóng rực dừng ở nàng. Ngực nàng tỏa ra mùi thơm của hoa oải hương, dụ hoặc hắn tiếp tục đi xuống thật sâu tìm tòi nghiên cứu, nhưng là, Chân Hữu lại dừng lại, phá hư phong cảnh hắt hơi một cái.

Tô Ma cho là hắn cảm mạo, chạy nhanh đi tìm cái hòm thuốc, nàng nhớ rõ lần trước đồng nghiệp Đường mua thuốc cảm mạo, nếu uống ngay hẳn là rất nhanh có thể khỏe lại.

Chân Hữu nhìn thân ảnh Tô Ma bối rối bận rộn , thư thái cười, xoa cái mũi đánh cái ngáp, đối với phòng chứa đồ kêu: “Tô Ma, em nhanh chút trở về, anh muốn ôm em ngủ!”

Hai người nằm ở trên giường, tay nắm tay ôm chặt đối phương, thật ấm áp. Tô Ma thầm nghĩ cả đời cứ như vậy cùng Chân Hữu thì tốt biết bao.

Chuyện trọng yếu là gì , vứt đi đâu, ai cũng không nhớ nữa .

Có một hôm giặt quần áo, Tô Ma ngửi thấy trên quần áo Chân Hữu có mùi nước hoa Dior , giá trị xa xỉ. Hôm đó Tô Ma không vội đến cửa hàng hoa, không có chuyện gì liền lật tạp chí, khi nhìn đến mục nói về Giang hàm Vũ, nói nữ nhân này rất thích các loại nước hoa, quần áo, nước hoa, nam nhân, thậm chí truyền thông còn đoán, Giang Hàm Vũ thích một nam nhân tên Chân Hữu. Mà bây giờ trên quần áo nhỏ(convert là quần áo trong) của Chân Hữu còn lưu lại mùi nước hoa mà nữ nhân kia thích. Tô Ma có chút phiền lòng, đem quần áo nhỏ của Chân Hữu ném qua một bên, vội vàng đi tới cửa hàng hoa.

Đêm đó, Chân Hữu về nhà, Tô Ma lần đầu tiên không có làm cơm.

Bất quá, Chân Hữu cũng không nói gì, dẫn nàng đi ăn bên ngoài, hai người mất bốn năm trăm đồng tiền, lại ăn không được thoải mái. Tô Ma đau lòng số tiền kia, oán hận nói: “Quán ăn không ra gì, sớm muộn rồi cũng đóng cửa!”

Chân Hữu không dự đoán được Tô Ma căm hận như vậy, vì để cho lòng nàng thoải mái một chút, đã nói: “Đúng vậy a, không bằng 1/1000 Tô Ma nhà ta làm.”

Được hắn tâng bốc, Tô Ma tâm tình thật tốt, kéo cánh tay Chân Hữu, nói: “Chồng, chúng ta về nhà làm cơm rang Dương Châu ăn đi, em vừa rồi chưa ăn no.”

Chân Hữu bình thường chưa từng vào phòng bếp, nhưng là, hôm nay thấy Tô Ma tâm tình không tốt, liền xung phong nhận việc quơ lấy tạp dề thay Tô Ma làm cơm rang Dương Châu.

Tô Ma ở thư phòng lên mạng xem, nghe thấy điện thoại Chân Hữu reo liền khẩn trương đem vào cho hắn, Chân Hữu liếc một cái, lại cúp điện thoại, cầm di động nhét vào trong túi quần. Sau đó di động lại vang, Chân Hữu làm như không nghe thấy. Tô Ma phẫn nộ đứng ở bên cạnh nói: “Nghe đi, vạn nhất có việc gấp thì sao!” Chân Hữu không nói gì.

Di động vẫn vang mãi không dứt, qua một lát, Chân Hữu tháo tạp dề quăng ra, nói với Tô Ma: “Anh đi ra ngoài , có lẽ sẽ về trễ.”

Cơm rang trong chảo sắp được nhưng nàng quên chưa cho muối, nàng chỉ nhớ rõ màn hình điện thoại của Chân Hữu hiện lên hai chữ : Hàm Vũ.

Tô Ma dùng cái thìa lớn xúc từng miếng,từng miếng đưa vào miệng, ăn trong lặng yên.

Sau đó, Tô Ma trầm mặc , nàng không còn nói với Chân Hữu những câu chuyện cười trên mạng nữa.

Tuy rằng, sau này, Chân Hữu cũng có ý muốn giải thích với nàng, hắn cùng Giang Hàm Vũ không có quan hệ gì, Tô Ma nghe vậy nhưng chưa chắc đã tin, nàng chỉ như có như không nhớ rõ quần áo của Chân Hữu có mùi lạ, kia tuyệt đối không phải mùi nàng thường dùng.

Tô Ma đã từng hỏi qua Chân Hữu: “Anh tại sao lại muốn kết hôn với em?”

Lúc ấy, Chân Hữu chỉ trả lời có lệ: “Anh bây giờ không kết hôn, về sau sợ tìm không thấy vợ.”

Bất quá, Tô Ma đơn thuần cũng không tin tưởng, bởi vì Chân Hữu không chỉ có lớn lên đẹp trai, hơn nữa còn có tiền, nam nhân như vậy, sao lại sợ không lấy được vợ.

Cửa hàng hoa Tô Ma lần đầu tiên đóng cửa sớm, nàng ngồi xe công cộng vòng vo hơn phân nửa thành Bắc Kinh, tìm được công ty Chân Hữu , nàng muốn cùng Chân Hữu nói chuyện. Nếu hắn yêu người khác, nàng sẽ thấu tình đạt lý mà cùng hắn ly hôn. Tuy rằng, nàng cũng thích Chân Hữu, nhưng là, nàng lại không muốn bởi vì sự tồn tại của nàng phá hủy hạnh phúc của hắn.

Nàng không nói với cô nhân viên ở quầy tiếp tân quan hệ của nàng cùng Chân Hữu, chỉ nói: “Tôi tìm Chân Hữu!”

Cô gái này đánh giá nàng nửa ngày, bĩu môi: “Chân tổng không có thời gian!”

Tô ma cũng không gấp, dựa vào bàn chờ nơi tiếp khách, chờ thật sự là nhàm chán, tiện tay cầm tạp chí tài chính và kinh tế lật xem. Những người ra vào công ty, đều nhìn Tô Ma đoán già đoán non, cô gái xinh đẹp như vậy đang đợi ai?

Sau đó, Tô Ma khát nước, muốn uống nước, lại cùng cô nhân viên nói một lần: “Tôi tìm Chân Hữu!” Cô nhân viên rốt cục lười biếng gọi một cú điện thoại, giọng nói nũng nịu tức giận: “Chân tổng, có một cô gái tìm ngài.”

Tô Ma thở dài, tự dưng đối với điện thoại kêu: “Chân Phi Tả!”

Đầu bên kia điện thoại nhất thời cắt đứt, sau đó, Chân Hữu bằng tốc độ nhanh nhất vọt từ lầu 6 xuống lầu 1, nhìn thấy Tô Ma.

Chân Hữu hỏi: “Đến đây vì sao không trực tiếp lên lầu?”

Tô Ma chính là mỉm cười, hơi thấp đầu, tay cầm nước lọc hắn rót cho nàng, “. .Em . . . Chính là đi ngang qua, . . . . . . Đi ngang qua, không vội!”

Chân Hữu thông qua ánh mắt nàng biết được nàng muốn nói lại thôi, “Đây là làm sao vậy?”

Tô Ma uống nước, lời đến miệng lại nuốt vào, nàng luyến tiếc cứ như vậy mất đi người đàn ông ở trước mắt, không cần biết hắn yêu hay không yêu nàng, cứ như vậy không tiến triển thì hơn, cho nên, chỉ có thể nói: “Chân Hữu, hôm nay tan tầm anh có về nhà ăn cơm không?”

Hắn nhìn kỹ nàng, gật gật đầu, “Em đi một quãng đường xa tới đây, chính là hỏi anh cái này?”

Tô Ma nhẹ nhàng cười, “Em. . . . . . Thật sự. . . . . . Là đi ngang qua.”

Về phần Tô Ma tại sao muốn cố ý đi ngang qua nơi đó, Chân Hữu cũng không truy cứu.

Ngày đó, Chân Hữu tâm tình tốt lắm, cơm tối ăn một bát lớn. Nhưng là Tô Ma lại ăn được rất ít, nàng thủy chung suy nghĩ, Chân Hữu rốt cuộc yêu nàng không?

Hôm sinh nhật Tô Ma, Chân Hữu ở công ty gọi điện về, nói: “Anh tặng em quà sinh nhật?”

Tô Ma vốn tưởng rằng Chân Hữu sẽ tặng nàng một con mèo hoặc một con chó, bởi vì nàng đã nói qua với hắn nàng thích nuôi vật nhỏ cọng lông mượt mà bên người, nhưng là, Chân Hữu tặng nàng ô tô, còn muốn đi 4S chọn.

Tô Ma không có hưng trí, ngượng ngùng đi theo phía sau Chân Hữu, hỏi: “Xe có ích lợi gì?”

Chân Hữu không để ý tới nàng, chỉ lo chuyên tâm nhìn xe, sau khi chọn được , đối Tô Ma nói: “Em đi lên thử xem, ngồi thoải mái không?”

Tô Ma không tình nguyện sải bước đi, đông sờ sờ, tây nhìn nhìn, cũng nhìn không ra chỗ nào tốt xấu.

Hướng dẫn viên bên cạnh thấy bộ dáng Tô Ma như vậy, vụng trộm cười không ngừng, hỏi: “Chân phu nhân, đây là loại xe đời mới có tốc độ nhanh nhất , cô còn không hài lòng?”

Tô Ma không có khái niệm xe hơi, như lọt vào trong sương mù hỏi: “Cái gì là đời mới nhất? Tôi vừa kiểm tra rồi, dưới lòng bàn chân phải là có ba cái miếng sắt , xe này vì sao thiếu một tấm?”

Hướng dẫn viên cười to, vừa định giải thích cho nàng, lại bị Chân Hữu gọi vào một bên.

Chân Hữu thực nghiêm túc nói với Tô Ma: “Làm ơn , em có điểm thưởng thức được không?” Kia bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép làm cho tự tôn nho nhỏ của Tô Ma bị đả thương. Nàng tự nhận mình đối xe cộ không hiểu biết nhiều, nhưng là, Chân Hữu cũng nghiêm trọng như vậy với nàng.

Tô ma nhớ tới lúc trước cùng Thẩm Cao xem qua một chiếc xe, Thẩm Cao mỗi ngày bởi vì nàng ngu xuẩn mắc những sai lầm nho nhỏ mà cười ngửa tới ngửa lui. Xem nàng ngồi cạnh cẩn thận nghiên cứu ly hợp, phanh, chân ga, Thẩm Cao nói: “Tô Ma ,em thực hậu đậu, mỗi ngày đều khiến anh vui vẻ!” Nàng còn nhớ rõ Thẩm Cao hay kêu nàng “Tô Ma vui vẻ” , mang theo nồng đậm cùng sủng nịch, giống như thanh kẹo ngọt tỏa hương thơm.

Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn Tô Ma nhớ tới Thẩm Cao.

Tô Ma trở nên trầm mặc, không thích về nhà, không thích nói chuyện, Chân Hữu so với ai khác thấy rõ ràng hơn cả, chính là không hiểu được nàng như vậy rốt cuộc là vì sao. Hắn nghĩ chắc nàng một mình ra vào, khả năng rất tịch mịch rồi, dù sao vì công việc của hắn nên ít có thời gian chơi với nàng , cho nên liền đón mẹ già từ nước ngoài về làm bạn với nàng.

Chân Hữu nói: “Tô Ma, mẹ anh đến đây, em nên ít đi cửa hàng hoa đi, cùng mẹ nói chuyện nhiều một chút.”

Tô Ma tuy rằng từ nhỏ đến lớn không cùng sống với nhau, nhưng là đứa nhỏ hiếu thuận, vừa nghe mẹ chồng chưa từng gặp mặt muốn tới, trong lòng nhảy nhót không thôi, bên trong bên ngoài thu xếp tinh tươm, chờ lão phật gia đến.

Lão phật gia nhà Chân Hữu cũng không phải là người bình thường, nhớ ngày đó là tiểu thư nhà giàu, cầm kỳ thi họa, lễ nghi phiền phức, không gì không giỏi,không gì không biết.

Ngày đầu tiên đến, Chân Hữu muốn mang cả nhà ra ngoài ăn cơm, lại bị lão phật gia cự tuyệt: “Mẹ muốn nếm thử tay nghề con dâu, ăn ở nhà đi!” Tô Ma cũng hiểu được ăn ở nhà càng thoải mái, vì thế đồng ý: “Đúng vậy a, đồ ăn bên ngoài không thể bằng chính mình tự tay nấu?” Nhưng là, một bữa cơm còn chưa ăn , Tô Ma liền âm thầm kêu khổ .

Lão phật gia đầu tiên là phê bình đồ ăn làm mặn, không hợp khẩu vị, tiếp theo lại phê bình Tô Ma không hiểu lễ nghi ăn uống, “Trưởng bối không hề động đũa, tiểu bối sao có thể ăn trước đâu?” Tô Ma ủy khuất nhìn Chân Hữu, hi vọng hắn hỗ trợ nói giúp nàng, nhưng là, Chân Hữu bất động thanh sắc đẩy đĩa rau cho mẹ già.

Đương nhiên, Chân Hữu không phải không thấy Tô Ma xấu hổ, lúc cơm nước xong xuôi , Chân Hữu tiến đến phía sau nàng, ôm hông nàng, nói: “Mẹ anh là soi mói một chút, nhưng tuyệt đối là người tốt, ở cùng lâu sẽ phát hiện ra thôi.”

Từ ngày Chân lão phật gia đến đây, Giang Hàm Vũ cũng bắt đầu thường xuyên ghé thăm.

Giang Hàm Vũ rất được lão phật gia chào đón, có khi tán gẫu hơn nửa ngày, Tô Ma phụ trách nấu cơm cho bọn họ. Có lúc Giang đại văn nghệ sĩ không có buổi biểu diễn, liền ngủ lại Chân gia.

Chân Hữu gặp Giang Hàm Vũ hưng phấn, cùng các nàng nói chuyện phiếm, mà Tô Ma lại chen miệng vào không lọt,chỉ có thể giúp các nàng rót nước trà.Có đôi khi, Tô Ma buồn bực nên nói chúc ngủ ngon trước,rồi trở về phòng ngủ.

Thường thường lúc Chân Hữu về phòng , Tô Ma đã muốn ngủ say, nhưng hắn luôn luôn có biện pháp đánh thức nàng, mời nàng bồi hắn cùng nhau mây mưa. Tô Ma không thích mùi nước hoa lạ trên người Chân Hữu,cho nên đối với hắn lửng lơ con cá vàng, không giống nhiệt tình lúc mới tân hôn, Chân Hữu bực mình, động tác đối với nàng không thương tiếc, thậm chí có vài phần thô bạo.

Tô Ma cảm thấy hết thảy không giống với lúc trước, có gì đó đang lặng lẽ biến đổi, ngay cả dấu vết cũng tìm không thấy. Cửa hàng hoa lại kinh doanh trở lại,nhưng có chút thảm đạm, mắt thấy sự nghiệp của mình sắp lụi bại, Tô Ma thực đau lòng.

Tô Ma từng nói qua với Chân Hữu: “Nên để mẹ trở về đi, bà cũng muốn có cuộc sống của mình.”

Chân Hữu không chấp nhận: “Để mẹ bồi cùng em đi, bà ấy đến đây không phải hết thảy đều rất tốt sao?”

Tô Ma muốn nói không tốt, thật không tốt, nàng cảm giác tệ hết chịu rồi, nhưng là, lại thở dài, không nói gì cả.

Lão phật gia ngẫu nhiên cùng Tô Ma nói chuyện phiếm, chuyện đều là nói Chân Hữu cùng Hàm Vũ như thế nào như thế nào. . . . . . Tô Ma nhịn không được hỏi: “Chân Hữu tại sao không cùng Hàm Vũ kết hôn?”

Lão phật gia rũ cụp mí mắt, thản nhiên nói: “Bọn chúng từng đính hôn , nếu không phải là do sự nghiệp của Hàm Vũ, thì hai đứa đã có con.”

Những lời này Tô Ma nhớ trong khoảng thời gian thật dài, nguyên lai, đôi thanh mai trúc mã thiếu chút nữa thành vợ chồng! Như vậy, nàng tính cái gì đâu?

Sau đó, nàng vẫn không có hỏi qua Chân Hữu vấn đề này, không phải là không muốn hỏi, chỉ là sợ đáp án không như nàng mong muốn, ngược lại còn tăng thêm phiền não.

Bên ngoài trời mưa to, Giang Hàm Vu lại ở trong thư phòng Chân gia cùng lão phật gia đánh đàn nói chuyện phiếm, Tô Ma cảm giác mình giống người ngoài, vì thế, cầm ô, đi ra cửa hàng hoa. Tiết trời như vậy, cửa hàng khẳng định không làm ăn được gì, nàng vốn là muốn tìm một chỗ hít thở không khí mà thôi.

Rồi thật tình cờ, tại thời điểm này, Thẩm Cao vốn đang ở bên bờ kia đại dương lại xuất hiện, đang chật vật ướt nhẹp, đứng ở trước mặt nàng nói: “Tiết trời chết tiệt. . . . . . Tiểu thư, tôi có thể tránh mưa không? . . . . . .”

Hai cặp mắt đều nhìn chằm chằm đánh giá đối phương, không khí chung quanh ẩm thấp thanh lương nhất thời dâng lên sóng nhiệt. Vẫn là Thẩm Cao nói trước, trong giọng nói tràn ngập khó tin cùng kinh hỉ: “Tô Ma, tại sao là em?”

Trong tay Tô Ma là bông hồng trắng chuẩn bị được cắt sửa, vừa rồi bị gai đâm vào, đầu ngón tay chảy máu, nhỏ giọt mân côi trên mặt cánh hoa biến thành loại kinh diễm khó có thể hình dung , nàng si ngốc cắn ngón tay, cho là mình nằm mơ, bằng không như thế nào dưới ban ngày ban mặt lại gặp Thẩm Cao?

Thẩm Cao nói: “Tô Ma, anh trở về tìm em!”

Tô Ma thật cẩn thận đem hoa hồng trắng thả lại vào bình, nhỏ giọng nói: “Em kết hôn, cùng Chân Hữu.” Nàng không biết vì sao Chân Hữu không muốn nhắc tới

Thẩm Cao, hắn cho rằng với Thẩm Cao hoàn toàn không nên có quan hệ.

Thẩm Cao hết hi vọng, có vài phần xúc động: “Kết hôn thì thế nào? Chỉ cần em nguyện ý, vẫn có thể ly hôn a!”

Quốc gia không có cưỡng chế quy định không thể ly hôn, nhưng Tô Ma không muốn, vừa nghĩ tới phải rời khỏi Chân Hữu, nàng thậm chí có chút không nỡ.

Tô Ma ở cửa hàng hoa đến khuya, Thẩm Cao đi rồi, mưa cũng ngừng, nàng mới nhớ tới về nhà.

Trong nhà, Chân Hữu đang sốt ruột lòng như lửa đốt, đã trễ thế này, Tô Ma còn không về nhà, có thể đi chỗ nào?

Bảo nàng mua di động, nàng lại nói vô dụng không chịu mang, điện thoại ở cửa hàng hoa hắn gọi nhiều lần,không có ai tiếp.

Chân Hữu đốt điếu thuốc, ở trên ban công hút thuốc. Hắn đang nghĩ, Tô Ma có phải hay không buồn bực? Nhưng là, hắn đâu có làm sai cái gì! Nàng thích hoa cỏ, hắn đồng ý cho nàng trồng hoa cỏ, cứ việc hắn dị ứng với phấn hoa, nàng không thích nơi đông người, hắn đã giúp nàng mua một chiếc xe, để nàng không cần phải đi chen chúc giao thông công cộng, nàng nếu tịch mịch nhàm chán, hắn không phải là rước mẹ già về cùng nàng làm bạn?

Chân Hữu không nghĩ ra, Tô Ma còn có cái gì không hài lòng ?

Chiếc xe hắn tặng vẫn còn trong ga-ra, Tô Ma căn bản ít khi dùng. Chân Hữu lại nghĩ, như vậy cũng tốt, hắn đỡ phải lo lắng, Tô Ma không có khiếu thưởng thức máy móc, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn sẽ đau lòng.

Tô Ma. Trong đầu Chân Hữu tất cả đều là thân ảnh của Tô Ma, mà cái người hắn đang thương nhớ vẫn chưa xuất đầu lộ diện.

Chân Hữu nghĩ chờ Tô Ma trở về, nhất định hảo hảo chỉnh nàng một phen, đang yên vô ích để người ta thay nàng lo lắng!

Hàm Vũ cùng mẹ ở phòng khách xem VCD —— opers “ Turandot” , nếu là thường ngày, hắn nhất định sẽ pha cà phê, cùng bọn họ thưởng thức, nhưng bây giờ, Chân Hữu không có lòng dạ nào làm vậy.

Chuông cửa vang, Chân Hữu lập tức chạy ra mở cửa, nhưng ngoài cửa là công nhân đưa nước. Chân Hữu chỉ chỗ cho người ta đặt, lại tìm không thấy tấm phiếu nước, cũng may đưa người đưa nước có quen biết Tô Ma, nói: “Chân phu nhân bình thường đều đặt ở trong ngăn kéo bàn trà .”

Chân Hữu thanh toán tiền nước, trong lòng ẩn ẩn có chút buồn phiền, chuyện trong nhà hắn cho tới bây giờ chưa quan tâm qua, đều là Tô Ma lo liệu, Tô Ma buồn bực, khả năng, là trách hắn làm chồng không đủ quan tâm đi!

Chân Hữu lại muốn: chờ Tô Ma trở về, hắn muốn đầu tiên hướng nàng nói câu : Em vất vả rồi ! Hắn mỗi ngày đều đối với công nhân viên nói, lại không cùng người thân cận nhất giãi bày.

Hàm Vũ ầm ỹ kêu mệt nhọc, phải về nhà ngủ, Chân mẹ nói: “Đứa nhỏ này, cũng không phải người ngoài, ngủ lại đây đi!”

Chân Hữu có chút khó chịu, lấy chìa khóa xe nói: “Anh đưa em về!” Kỳ thật, hắn là muốn thuận tiện xuống lầu nhìn xem Tô Ma trở về chưa.

Tô ma sớm ngồi ở trong hành lang không muốn về nhà. Một là bởi vì lúc trước nhìn thấy Thẩm Cao, tâm tình kích động, cảm xúc có chút phập phồng, hai là Chân lão phật gia xem ra âm tình bất định chỉ có khi đối mặt Chân Hữu cùng Tô Ma mới lộ ra nụ cười, nếu một mình đối mặt nàng, liền dạ xoa hơn, ba là không chịu được mùi nước hoa giống của Giang Hàm Vũ trên người hắn.

Đã trễ thế này, lại còn có người đi lại? Tô Ma kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Chân Hữu cùng Giang Hàm Vũ. Giang Hàm Vũ ôm khuỷu tay Chân Hữu, vừa đi vừa nói chuyện: “Chân Hữu, anh ly hôn đi, em sẽ gả cho anh!”

Trong hành lang ánh sáng không tốt, bọn họ ở tầng khác căn bản không nhìn ra Tô Ma, mà Tô Ma lại có thể thấy bọn họ rõ ràng.

Chân Hữu từ chối cho ý kiến, Giang Hàm Vũ nói tiếp: “Chân Hữu, chúng ta yêu nhau sâu đậm như vậy! . . . . . .”

Tô Ma muốn đứng lên nhường đường cho bọn họ, có lẽ đứng lên quá mạnh, đột nhiên cảm thấy trước mắt một trận mơ hồ, mắt thấy sẽ té trên mặt đất.

Chân Hữu tay mắt lanh lẹ, nâng eo thon nhỏ của nàng, một tay kéo nàng vào trong lòng, mắng: “Tô Ma, chết tiệt, em ở chỗ này làm gì đó?”

Tô Ma muốn giải thích, nhưng là, mở miệng chỉ có thể lắp bắp, “Em. . . . . .Em, liền. . . . . . ở , ở lại. . . . . .”

~ ~ ~

Tô Ma không nghĩ ra, vì sao Chân Hữu nổi nóng như vậy? Nàng nói ly hôn, rõ ràng là suy nghĩ cho hắn cùng Giang Hàm Vũ.

Tô Ma rốt cục hạ quyết tâm: Vì hắn,cũng vì nàng, cho nên, nàng muốn trả tự do cho hắn.

Chân Hữu lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng nói: “Tô Ma, em là nữ nhân không tim không phổi sao, em dựa vào cái gì đòi ly hôn với anh? Em còn muốn cố tình gây sự đến lúc nào đây?”

Tô Ma cà lăm , lại còn nói không ra lời, chỉ có thể nghe hắn nhiệt tình quở trách.

Chân Hữu cùng Tô Ma chiến tranh lạnh, đối với nàng hờ hững. Chân lão phật gia lại rất vui vẻ, thừa dịp Chân Hữu không ở nhà, cùng Tô Ma nói: “Có bản lĩnh khiến Chân Hữu tức giận thành như vậy, cũng không dễ dàng, mẹ xem, hai người các con hôn nhân over rồi!” Lão phật gia di dân sớm,nên nói tiếng anh rất lưu loát.

Tô Ma nghẹn ngào, ấp a ấp úng nói: “Con cũng nói over rồi a!”

Đã nhiều ngày, Thẩm Cao thường xuyên đến cửa hàng hoa của Tô Ma ngẩn ngơ, cái gì cũng không nói, chính là nhìn Tô Ma bận rộn cắt sửa hoa cỏ, có khi ngẫu nhiên đưa nàng cái kéo, dây thừng . Có khách quen nhìn Tô Ma hỏi: “Chân phu nhân, cửa hàng thuê nhân viên?” Tô Ma ngượng ngùng lắc đầu, khó xử nhìn Thẩm Cao, sau đó đóng cửa tiệm, bồi hắn đi trà nghệ quán “Danh Lưu”.

Thẩm Cao nói: “Anh biết Chân Hữu, cũng biết Giang Hàm Vũ, Tô Ma, chỉ cần một câu nói của em, anh liền mang em đi!”

Tô Ma chậm rãi uống trà, uống một ngụm lớn.

Thế giới này lớn như vậy, muốn gặp thực dễ dàng, huống chi vẫn còn người có tâm.

Chân Hữu nhìn hai người bọn họ ngồi sóng đôi ngắm mặt trời lặn, mới biết được nàng tại sao muốn ly hôn?

Nhưng là, dựa vào cái gì muốn hắn thoái nhượng?

Về nhà, Chân Hữu cố ý đem Tô Ma ngăn ở trong phòng ngủ nói: “Tô Ma, đừng suy nghĩ, không dễ dàng như vậy!”

Tô Ma cũng không nói chuyện, im lặng dọn dẹp phòng ở, mấy ngày này, chủ nằm, khách nằm, sàng đan trong thư phòng cùng quần áo bẩn cộng lại đủ cho nàng mệt nhọc một ngày.

Chân Hữu nhìn nàng giơ tay lột vỏ chăn, mới phát hiện nàng cư nhiên không mang nhẫn cưới. Chân Hữu nổi giận, cầm tay nhỏ bé của nàng nói: “Tô Ma, nhẫn đâu? Em đây là ý gì?”

Tô Ma bị hắn nắm đau, không tự giác dừng lại, vuốt ve ngón tay của mình, nguyên lai đốt ngón tay mảnh khảnh bởi vì làm việc nhà mà trở nên thô kệch, rốt cuộc không đeo nổi vật quan trọng kia, vì thế, nàng tìm sợi dây hồng, xâu nó đeo trên cổ.

Chân Hữu nhưng vẫn không chú ý. Kỳ thật, muốn hắn chú ý cũng khó. Từ lúc Chân lão phật gia đến đây, bọn họ căn bản không cùng tắm rửa. Mà bình thường, nàng sớm đi ngủ, thời điểm hắn trở về , nhẫn đã muốn nằm ở trong hộp trang sức.

Chân Hữu bị Tô Ma trầm mặc bất động thanh sắc chọc giận, càng thêm tăng lực đạo: “Tô Ma, tôi muốn giết cô!”

Đến lúc này, cứ việc thân thể cùng trái tim đều đau đớn, nhưng là, Tô Ma không khóc cũng không náo loạn.

Bởi vì, nàng hoàn toàn ngu muội rồi.

Tô Ma như thế nào cũng nghĩ không thông, Chân Hữu vì sao không ly hôn.

Vốn vợ chồng son náo loạn chút ít mâu thuẫn, có chút ít hiểu lầm, rất phù hợp thẩm mỹ đại chúng , dù sao không có gì thương tổn cùng tổn thất. Nhưng là, vấn đề khuếch đại, mâu thuẫn gia đình biến thành mâu thuẫn quốc tế. Về phần nguyên nhân rối rắm , đơn giản bởi vì Chân lão Phật gia cùng Thẩm Cao nhúng tay vào.

Ngày đó, Thẩm Cao đưa Tô Ma về nhà, bị Chân lão Phật gia nhìn thấy, vì thế, lão phật gia bắt đầu truy vấn nguyên nhân Thẩm Cao đến đây? Tô Ma giải thích nửa ngày cũng không rõ, khiến đầu đề câu chuyện ở trong tay người ta. Lão phật gia kết luận là: “Nếu có ngoại tình, hôn nhân của cô cùng Chân Hữu còn ý nghĩa gì nữa?”

Tô Ma chưa từng nghĩ tới”Ngoại tình” , cho dù là tình nhân cũ Thẩm Cao, bọn họ vẫn giữ vững khoảng cách nhất định. Nhưng là, Chân Hữu đã ngoại tình, còn tuyên bố là Giang Hàm Vũ. Trong lòng nàng ủy khuất, âm thầm hạ quyết tâm: ly hôn!

Tô Ma ấp úng cùng Chân Hữu nói: “Ly hôn đi! Cái kia. . . . . . Em không cần. . . . . . phí chu cấp!” Những lời này nói ra thực cố hết sức, Tô Ma phát hiện lòng bàn tay mồ hôi chảy ròng ròng , có chút mát mẻ.

Bị nàng ầm ỹ phiền phức, Chân Hữu đem nàng đẩy khỏi thư phòng, sau đó “ bang” một tiếng khóa cửa. Thẳng đến khi Giang Hàm Vũ đến, hắn mới từ trong thư phòng đi ra, dường như cái gì cũng chưa từng phát sinh, cùng nàng ở phòng khách nói chuyện phiếm.

Tô Ma đứng xa xa nhìn, không muốn đi giúp bọn họ châm trà, sau lại, thật sự tâm phiền ý loạn, thay quần áo muốn đi cửa hàng hoa tìm thanh tịnh.

Giang Hàm Vũ hiện đang cao hứng, nói: “Tô Ma thật chăm chỉ, Chủ nhật cũng không nghỉ ngơi.”

Tô Ma cố lấy dũng khí, liếc nàng một cái, nghĩ rằng, người nào giống ngươi mạng tốt như vậy, chiếm lấy chồng người ta còn châm chọc?

Thời điểm Tô Ma ra đến cửa, Chân Hữu kêu nàng một tiếng: “Anh cùng em đi!”

Tô Ma lắc đầu, không chịu. Nàng biết Chân Hữu chú trọng thân phận cùng mặt mũi, để cho hắn thân phận cao sang như vậy đi hỗ trợ quản lí cửa hàng hoa, không bằng giết hắn còn thống khoái hơn. Lúc cửa hàng hoa của nàng khai trương, cũng mời hắn đi qua, hắn chỉ chịu đứng ở đằng xa nhìn, cũng không xuống tay giúp nàng đẩy bồn cảnh. Cho nên, Tô Ma cũng hết hy vọng, hắn không đi, nàng ngược lại thoải mái.

Nếu Chân gia lão phật gia không nhảy ra nói câu nói kia, tin tưởng cũng sẽ không có vấn đề, nhưng là, người ta dù sao kiến thức rộng rãi, biết đổ dầu vào lửa là gì , có thể kíp nổ dạng thuốc nổ nào. Nàng mỉm cười đối Tô Ma nói: “Tiểu tử từ Canada trở về hẳn là ở cửa hàng hoa chờ chứ?”

Tô Ma cắn môi, ngây ngốc nhìn Chân Hữu vẻ mặt hắc tuyến , không biết nên đáp như thế nào.

Chân Hữu đoán chừng là giận điên lên, cầm lấy bộ đồ trà trên bàn hướng trên tường ném tới, trước mặt Giang Hàm Vũ cùng mẹ già, mắng Tô Ma: “Chết tiệt,cô rốt cuộc muốn làm gì? Lão Tử(=]]] ,anh đểu quá đấy) còn chưa có chết đâu.”

Bộ đồ trà bằng sứ tinh xảo màu trắng chạm vào tường, nhất thời biến thành mảnh nhỏ, có vài miếng bắn tung tóe đến trên người Tô Ma, cắt ra miệng vết thương không lớn không nhỏ , máu liền theo cánh tay cùng chân nhỏ giọt, nhìn thấy màu huyết đỏ thẫm ghê người trên thân thể Tô Ma, không khí có chút quỷ dị.

Tô Ma cho tới bây giờ chưa thấy qua trận chiến nào như vậy , càng không chịu qua kinh hách như vậy , nhất thời, trái tim , như ốc sên lùi vào trong vỏ, không dám trở ra.

Chờ Chân Hữu kịp phản ứng Tô Ma bị thương, thời điểm giúp nàng cầm máu , nàng lại ôm chặt cánh tay của mình, không chịu liếc hắn một cái. Chân Hữu đột nhiên nhớ tới, Floyd bị hắn nói thành bệnh tâm thần từng nói qua, cơ thể người có dáng điệu như vậy, là ý tứ muốn cự tuyệt.

Tô Ma cự tuyệt rõ ràng như vậy, làm cho Chân Hữu không biết làm sao . Nàng không cùng hắn nói chuyện, trốn tránh hắn khắp nơi, thậm chí ngay cả buổi tối ngủ trên một cái giường, nàng đều đem mình bao bọc kín, gắt gao nằm sát rìa giường , không giống trước kia, những khi sợ lạnh thường chủ động núp ở trong lồng ngực của hắn.

Chân Hữu cảm thấy cuộc sống như vậy mệt chết đi, ban ngày đi làm công ty rất nhiều chuyện đã đủ cho hắn vất vả, hắn thầm nghĩ đêm về nhà ôm vợ an an ổn ổn hưởng thụ ấm áp một lát, nhưng là bây giờ, chuyện đó lại thành hy vọng xa vời.

Hôn nhân, rốt cuộc làm sao vậy?

Là ai sai lầm rồi? Lại sai ở đâu?( S :2 anh chị đều sai)

Chân Hữu cũng cảm giác được hết thảy không bình thường .

Chân gia lão phật gia còn không dứt nói Tô Ma là không tốt khiến Chân Hữu thực phiền, liền nói hai câu bịt miệng mẹ già: ” Hôn nhân con của mẹ cũng sắp bị hủy, làm sao mẹ có thể như vậy?”

Lão phật gia cũng nổi giận, “Ly hôn thì ly hôn, sợ cái gì? Còn muốn để cho Giang Hàm Vũ chờ con đến lúc nào?” ( S : bà mẹ đáng ghét , nhưng mà chưa ghét bằng bà mẹ trong ‘mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu’ )

“Con cùng Hàm Vũ vốn không phải như mẹ nghĩ.” Chân Hữu có chút vội vã: “Mẹ có phải hay không nói gì đó với Tô Ma?” Từ khi Tô Ma kiên quyết đưa ra ly hôn, Chân Hữu có điểm thần hồn nát thần tính. Quan hệ của hắn cùng Hàm Vũ sớm cùng Tô Ma giải thích qua, nhưng là, nàng căn bản không muốn nghe. Thật sự bọn họ từng yêu nhau, bất quá sau đó, Hàm Vũ đã yêu người khác, hắn cảm thấy không sao cả, hai người hảo tụ hảo tán, chia tay, hắn vẫn đối xử tốt với Hàm Vũ, là vì hắn coi nàng như muội muội, dù sao cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thân tình cũng nhiều.

Chân Hữu hi vọng mẹ già hiểu được chuyện này, càng hy vọng Tô Ma cũng có thể hiểu được.

Tô Ma như trước sớm nằm ngủ, trên người mang theo hương thơm Lavender, Chân Hữu cảm nhận nồng nồng, chống lại không được mê hoặc thân thể nàng . Hắn chậm rãi ngang nhiên xông qua, chạm đến bộ vị mẫn cảm của nàng, Tô Ma bị hắn kéo cả người khô nóng, tạm thời đã quên cuộc sống vụn vặt hỗn loạn , chỉ muốn làm một lần nữa tiểu nữ nhân dưới thân hắn . Tô Ma nghĩ, nếu quả thật ly hôn rồi, về sau khi hoài niệm , ít nhất còn có chút kỷ niệm mà nhớ lại.

Nguyên tắc của Tô Ma: Khi nàng còn là Chân phu nhân, nàng như trước mỗi ngày không ngại phiền toái thu dọn nhà cửa, sau đó đi cửa hàng hoa cho hết thời gian. Về phần Chân gia lão phật gia, nàng không muốn trêu chọc, cũng không thể trêu vào.

Có lẽ, là nhìn ra nàng quyết tâm kiên định muốn ly hôn , Chân mẫu thái độ ngược lại khác thường, đối với nàng hữu hảo , ngẫu nhiên giúp nàng thu thập một chút thư phòng , phòng khách. Tô Ma sợ nàng mệt , mỗi lần nhìn thấy đều khách khí cự tuyệt hảo ý của nàng.

Chân Hữu là nam nhân tốt, tuy rằng bận việc, nhưng cơ bản mỗi ngày đều về nhà. Hắn về nhà chuyện đầu tiên chính là xem Tô Ma có nhà hay không, có rất nhiều lần, nàng về trễ hơn hắn, hắn lo lắng, lại không thể ràng buộc tự do của nàng. Giữa vợ chồng thật cẩn thận, cẩn thận, cuối cùng còn có thể miễn cưỡng duy trì, hắn sợ chính mình làm tới, Tô Ma sẽ càng cách xa hắn mà thôi.

Tô Ma tham luyến cùng Chân Hữu ở chung một chỗ, trước ngày kỷ niệm kết hôn, cũng không nhắc lại chuyện ly hôn. Nàng nghĩ, hôn nhân vỡ sớm hay muộn cũng như nhau, chung quy muộn cũng tốt. Nếu Giang Hàm Vũ sốt ruột mơ ước ngai vàng Chân phu nhân , vậy cũng không có biện pháp, để nàng chờ lâu mấy ngày cũng được.

Kỷ niệm ngày cưới, Chân Hữu mang theo Tô Ma đi ra ngoại ô chơi hai ngày. Nhưng là, Tô Ma cảm giác cả người vô lực, lười di chuyển, vừa nghĩ tới muốn ly hôn, lại không vui vẻ thêm, vì thế, chuyến đi chơi biến thành hai người ngồi trong phòng khách , mắt to trừng mắt nhỏ.

Tô Ma thật xin lỗi, nói: “Em vốn, tưởng. . . . . . tưởng, cùng nhau. . . . . . Cùng nhau qua, một cái….ngày kỷ niệm….khó quên.”

Chân Hữu tuy có chút tiếc nuối, nhưng vẫn là an ủi nàng nói: “Không có chuyện gì, lần sau còn có cơ hội.”

Tô Ma chỉ có thể thương tâm nghĩ, là có cơ hội, nhưng sẽ không phải nàng cùng hắn.

Qua ngày kỷ niệm, Tô Ma luôn hỗn loạn buồn ngủ,ban ngày mà vẫn mở mắt không ra.

Chân Hữu sợ nàng bị bệnh, nói: “Tô Ma, nếu không em theo mẹ anh đi Los Angeles ở một thời gian đi? Nơi đó khí hậu rất tốt.” ( S : anh ơi , thế cái bệnh viện để làm gì)

Tô Ma đáng thương lắc đầu, không nói lời nào, nàng chỗ nào cũng không muốn đi, thầm nghĩ ở bên cạnh hắn, nhưng là, phỏng chừng không thể, bởi vì, vị trí này sớm có những người khác xếp hàng chờ rồi. Tô Ma vẫn là câu nói kia: “Chân Hữu, ly hôn đi.”

Chân Hữu không nghĩ tới nàng lại nói chuyện này, còn đoạn tuyệt như vậy.

Có lẽ, nàng còn yêu Thẩm Cao. Hắn không có lý do không cho nàng đi, dù sao, hắn luyến tiếc nàng không hạnh phúc.

Chân Hữu mất cố gắng rất lớn mới nói ra một chưa: “Được!” Nguyên lai không cà lăm ,câu này nói lại trôi chảy như vậy.

Tô Ma nói: “Chân Hữu, trước khi gặp anh , em vẫn có thể nuôi sống chính mình.”

Chân Hữu ý kiến bất đồng: “Tô Ma, anh không đành lòng cho em không công bỏ đi?” Nếu tim của hắn còn sống, khẳng định sớm loang lổ vết máu rồi, chỗ nào còn có thể có nhẫn hoặc không đành lòng? Hắn cảm thấy nếu Tô Ma đi rồi, nhân sinh của hắn khẳng định không cách nào đầy đủ nữa, còn cần trái tim làm gì?

Tô Ma đau lòng không kém Chân Hữu, nàng mơ hồ nhớ lại chi tiết trước đây thật lâu , Chân Hữu lôi kéo tay nàng nói: “Gả cho anh đi, anh cả đời này đối tốt với em!” Nhưng là, cả đời quá dài, bọn họ mới vừa đi một phần ngàn vạn, đã chia cách .

Chân Hữu nói: “Tô Ma, trước đây thật lâu, anh còn mượn của em năm mươi đồng tiền, hôm nay ngay cả lợi tức nhất tịnh sẽ trả lại em .” Hắn ký cho nàng chi phiếu không nhỏ .

Tô Ma nhìn con số này hoa cả mắt , đột nhiên khổ sở, một chút sức lực ngăn trở trong lòng, dẫn tới trong dạ dày là một trận quay cuồng.

Ở trong đại sảnh phòng luật sư, Tô Ma nơi nơi tìm buồng vệ sinh, nàng muốn nôn.

Thời điểm biết Tô Ma mang thai, Chân Hữu vô luận như thế nào cũng không chịu ký giấy chứng nhận ly hôn. Chân Hữu nói: “Mang thai hài tử của anh,Tô Ma em còn muốn gả cho ai?”

Kỳ thật, Tô Ma không có ý tái giá, nàng vốn định ly hôn sẽ sống một mình.

Thẩm Cao đã trở về Canada. Ngày đó, hắn sống chết không chịu đi, nhưng là, Tô Ma nói những lời này khiến hắn không thể ở lại.

Tô Ma nói: “Người bị bỏ qua sẽ không vĩnh viễn ở nguyên một chỗ chờ anh, cũng không phải một kiện đồ vật, trên đường có thể đi trở về lấy. Thời điểm anh đi, em đã yêu Chân Hữu rồi, bởi vì, hắn nói cho em tên hắn là Chân Phi Tả.” Lời nói cộc lốc…, có thể ngay cả đạo lý cũng không thông, nhưng là, Thẩm Cao nghe ra ý tứ của Tô Ma, Tô Ma không còn là “Tô Ma vui vẻ” của hắn nữa.

~ ~ ~

Mang thai vốn không phải Tô Ma chờ mong , nhưng là, nó lại xảy ra. Làm nàng không hề chuẩn bị, trở tay không kịp. Chân Hữu lại âm thầm đắc chí, hắn nghĩ, có đứa nhỏ, Tô Ma sẽ một lòng cùng hắn hảo hảo sống với nhau chứ?

Tô Ma là một tiểu nữ nhân truyền thống , thích hợp nhất là giúp chồng dạy con, có đứa nhỏ, nàng sẽ càng dịu dàng nhã nhặn lịch sự. Như vậy hắn là có thể đem nàng ôm vào trong ngực, thương yêu cả đời! Chân Hữu cảm tạ thời điểm lúc bé chào đời thôi.

Nhưng là, tất cả mọi người xem thường quyết tâm của Tô Ma .

Tô Ma đã nghĩ, không thể bởi vì đứa nhỏ này mà cản trở hạnh phúc của Chân Hữu a! Người hắn yêu vốn là Giang Hàm Vũ. (S : dời ơi , …. *vò đầu*)

Tô Ma dũng cảm ưỡn ngực nói với mọi người: “Đứa nhỏ cùng Chân Hữu không có liên quan, cháu sẽ phụ trách nó .”

Đại cô chỉ vào Tô Ma, tức giận đến thiếu chút nữa tắc thở, “Phụ trách cái rắm, chính cháu vẫn còn con nít.”

Tô Ma nhanh chóng hạ khí thay đại cô co , “Cháu làm được! Tin tưởng cháu một lần đi. . . . . . . Cho chúng cháu ly hôn .”

Biểu tình kia của Tô Ma, kiên trì cầu xin, các thân thích ai cũng không dám nói thêm nữa .

Chân Hữu hỏi Tô Ma: “Thẩm Cao là ngoài ý muốn, nếu như không có hắn xuất hiện, hôn nhân này em sao có thể không hài lòng?”

Tô Ma cẩn thận suy nghĩ thật lâu, chua sót cười cười: “Anh rất vĩ đại, em rất bình thường, anh muốn một phần tình yêu hoa mỹ,còn em thầm nghĩ cùng anh có một gia đình củi gạo muối dư.”

Chân Hữu suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra ý nghĩa, hắn chỉ thật sâu nhìn chăm chú vào nàng: “Tô Ma,em gầy!”

Chuyện ly hôn lại đột nhiên gác xuống, Tô Ma cảm thấy thật có lỗi. Tô Ma thường xuyên nghĩ: Chân Hữu nhất định rất khó xử đi, vì như vậy sẽ không thể cùng nữ nhân hắn yêu ở cùng.

Nàng vẫn như cũ ở trong căn phòng lớn của Chân Hữu, mỗi ngày vì việc làm ăn của cửa hàng bán hoa mà bận rộn.

Chân Hữu thỉnh thoảng đến đón nàng về nhà. Hắn phải đến thư phòng ở, bởi vì Tô Ma nói: “Trước khi ly hôn, ở riêng là tất yếu .” ( S : triết lý : trước khi ly hôn thì phải ly thân đã)

Chân Hữu đối với nàng thuyết pháp cười nhạt, bất quá vì lo lắng cục cưng trong bụng Tô Ma an toàn cùng khỏe mạnh, hắn vẫn là nhịn…=.=

Mà Chân Hữu cũng sẽ nghĩ: Tô Ma có thể vì không gả được cho Thẩm Cao mà tiếc nuối hay không?

Bọn họ đều muốn đối phương hạnh phúc, lại quên hỏi chính mình hạnh phúc hay không hạnh phúc.

Bọn họ đều muốn làm cho đối phương khoái hoạt, lại làm cho chính mình khổ sở.

Bọn họ đều nghĩ ra rất nhiều thứ, lại quên cùng đối phương giãi bày.

Thời điểm mang thai được hơn ba tháng, Tô Ma đi bệnh viện kiểm tra. Tình huống rất không lạc quan, trái tim thai nhi phát triển không kiện toàn, bác sĩ đề nghị Tô Ma phá thai.

Chân Hữu nghe được tình hình, bỏ mặc buổi hẹn bàn chuyện làm ăn, lập tức lao tới bệnh viện. Hắn nắm chặt tay Tô Ma nói: “Đừng sợ, có anh bên cạnh.” Khi bác sĩ nói đứa nhỏ bẩm sinh sẽ có chỗ thiếu hụt , Tô Ma vẫn chưa khóc, nhưng là, hiện tại Chân Hữu ở bên cạnh nàng, nàng lại khóc.

Tô Ma nói luyến tiếc cứ như vậy bỏ đứa bé, Chân Hữu liền làm công tác tư tưởng cho nàng, “Bảo bối không hoàn chỉnh mà sinh hạ , chúng ta sẽ thống khổ, đứa nhỏ cũng phải chịu tội, cần gì chứ? . . . . . . Chúng ta còn trẻ, về sau còn có cơ hội.”

Nhưng là, Tô Ma nói cho hắn biết: “Không cơ hội, bác sĩ nói sau lần phẫu thuật phá thai này sẽ không thể có con được nữa.”

Chân Hữu suy tư một chút: “Không thể sinh con cũng không sao, trong nhà có em một bảo bối như vậy là đủ .”

Thời điểm Tô Ma chuẩn bị phá thai, cả người run run. Tuy rằng bác sĩ nói cho nàng biết không đau, nhưng là, nàng không tin tưởng.

Tô Ma từng bước một đi hướng bàn mổ, không phải tiêm lên bụng , mà nàng là bị tiêm trong lòng.

Chân Hữu đứng ở bên ngoài thương tâm, nhưng là, một giây sau, hắn lại kêu Tô Ma, ôm chặt nàng nói: “Đứa bé này, sinh hạ ra đi, không sợ nó có chỗ thiếu hụt, chỉ cần có thể có một tia hi vọng , chúng ta cũng phải tranh thủ.”

Tô Ma nghi hoặc Chân Hữu vì sao lại đột nhiên thay đổi, có phải hay không vô duyên vô cớ mất đi đứa nhỏ có chút đau lòng?

Chân Hữu nhìn chằm chằm Tô Ma nói: “Chúng ta không thể không có đứa nhỏ, anh sợ vạn nhất anh rời nhân thế trước em( S : *đập vai* cái anh này nói gở ), chỉ còn mình em chắc chắn sẽ cô đơn.” Nguyên lai, hắn là nghĩ về lâu về dài! Sinh mệnh của hắn, đã sớm lập kế hoạch trong tương lai của nàng.

Tô Ma nhịn không được nước mắt, khóc ướt cả tây phục của Chân Hữu.

Tô Ma hỏi: “Chân Phi Tả, anh cho tới bây giờ chưa từng nói yêu em?”

Chân Hữu cau chặt lông mày: “Anh nghĩ hôn nhân chính là lời hứa hẹn đó.”

“Hôn nhân của chúng ta thiếu chút nữa sẽ không có!”

Chân Hữu hôn nàng: “Có hay không có đều là bởi vì anh yêu em!”

Có khi hôn nhân tan rã không phải vì không yêu, mà là bởi vì đối phương so với người còn lại còn yêu nhiều hơn.

~Hoàn~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top