Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngô BỈ không hiểu tại sao, nhớ tới câu nói kia của Tô Ngự, cậu loáng thoáng nhận ra có gì đó không đúng. Ra khỏi phòng khám, cậu lấy điện thoại ra tìm tên X. Ngô BỈ gửi tin nhắn:

//Nếu có một Omega bảo cậu ngửi mùi của cậu ta, cậu thấy đó là ý gì? //

X có lẽ đúng lúc đang chơi điện thoại, trả lời rất nhanh.

//Tôi cảm thấy diễm phúc đến nơi rồi. //

Ngô BỈ loáng thoáng cảm thấy không đúng, trong đầu liên tiếp nảy ra một chuỗi dấu chấm hỏi. Nhìn thấy câu trả lời tiếp theo của X, đầu
Cậu chút nữa nổ tung.

//Omega cố tình bảo Alpha ngửi mùi hương, thì còn có thể có ý gì khác? //

//Không phải là đang quyến rũ hả?//

....

Ngô BỈ nộp viện phí xong vẫn như trước không nhúc nhích, nhịn một hồi lâu, nhiệt độ thiêu cháy bên tai vẫn không giảm xuống.

....

Buổi tối hôm đó, Ngô BỈ nhận được giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình.
Từ Số liệu cho thấy, tin tức tố Omega trong cơ thể cậu đã vượt qua mức bình thường, có xu thế tiếp tục tăng lên.
Cậu đúng là Omega mới phân hóa.

Bác sĩ cũng lần đầu gặp phải Omega ở tuổi này mới phân hóa, lại thấy cậu trai có khuôn mặt dễ nhìn này đang mang theo đầy vẻ phức tạp, kinh ngạc qua đi, bác sĩ tỉ mỉ dặn dò Ngô BỈ các vấn đề cần chú ý, cũng mang thuốc ngăn mùi và ức chế tin tức tố đến cho cậu.

Bắc sĩ nhắc nhở Ngô BỈ, thông tin đăng kí cá nhân nên thay đổi giới tính từ Beta thành Omega.
Thời điểm Ngô BỈ về nhà, vừa vặn gặp được Mẹ cậu bên ngoài.

Mẹ cậu hình như có việc phải xử lí, bà đứng ở trong phòng khách gọi điện thoại, khuôn mặt luôn bình tĩnh lộ ra một tia sốt ruột: "..... Được, tôi lập tức đến."

"Mẹ," Ngô BỈ gọi bà một tiếng: "Muộn như vậy, mẹ phải ra ngoài?"
"Con của chú Cường lại nhập viện." Mẹ cậu nói: "Chú Cường của con đã ở bên kia chăm sóc nó, đứa nhỏ này thể chất không tốt, bác sĩ nói nếu có thể cố gắng qua mười tuổi, tình huống về sau sẽ dần tốt lên. Con rảnh thì đi thăm nó một chút, nó thích con như vậy mà......"

Ngô BỈ vâng một tiếng.

Mẹ cậu nói nói, mới nhớ bây giờ phải là tiết tự học buổi tối của Ngô BỈ: "Hôm nay sao lại về sớm vậy?"

"Con đi làm kiểm tra thân thể. "

Cậu đưa giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe cho Mẹ xem, Mẹ cậu nhìn rõ ràng kết quả, có chút không thể tin được nhìn Ngô BỈ.

"Ngô Bỉ, con...." Bà dừng một chút: "Thân thể con có khỏe không? Có thích ứng được không? Chính con có thể tiếp nhận không?"

Bà hỏi liên tục, phối hợp với vẻ mặt ân cần của bà, khóe môi Ngô BỈ cũng cong lên một chút.

"Con không sao." Cậu an ủi ngược lại bà: "Omega với Beta cũng không khác nhau gì cả."
Lông mày Mẹ cậu vẫn nhíu.

Bà vốn dĩ cảm thấy đứa nhỏ này trưởng thành đến quá tốt, tính tình lại sắc bén, làm Beta sẽ không phải chịu thiệt.

Không nghĩ tới thế mà lại phân hóa chậm, lại còn không khéo phân hóa thành Omega.

"Con nếu không ngại, vậy thì tốt rồi." Bà nói: "Đi sửa thông tin cá nhân một chút, tuần sau mẹ có thời gian rảnh"

Điện thoại di động lại vang lên.

Bên kia thúc giục rất gấp, Mẹ cậu nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải. Ngô BỈ nhìn ra bà khó xử: "Không cần, mấy ngày nữa con tự đi sửa thông tin, hoặc gọi Tuấn Kiệt đi với con. Mẹ mau đến bệnh viện đi."

Mẹ cậu gật gật đầu, bà đưa lưng về phía cậu xỏ giày, Ngô BỈ làm bộ lơ đãng hỏi: "Chú Cường hiện tại ở Ninh Thành, sau này mẹ có muốn qua ở không?"

Mẹ cậu thuận miệng đáp: "Chú Cường ở bên kia mua nhà mới, cách Nhất Trung cũng gần, chờ tháng sau chúng ta cùng chuyển tới nhé?"

Ngô BỈ ngẩn người.

"Ngô Bỉ, con ngủ sớm một chút." Mẹ cậu mở cửa: "Đêm nay mẹ không về, con tự cài đồng hồ báo thức, ngày mai đừng dậy trễ."

Chờ bà đi rồi. Ngô BỈ nhìn cửa phòng đóng chặt, tự nhủ: ".... Nhưng con không muốn ở cùng bọn họ, con chỉ muốn ở với mẹ thôi."

Giọng cậu rất nhẹ, rơi vào căn phòng trống trải rộng rãi, có vẻ vô cùng cô đơn.

Có lẽ bởi vì mới vừa phân hóa, buổi tối hôm đó, Ngô BỈ ngủ không ngon.

Cậu căn bản bỏ quên đồng đồ báo thức ra tận sau não, trực tiếp ngủ qua hai tiết đầu.

Chờ Ngô BỈ tới trường học, giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi, cậu vừa ngồi xuống vị trí của mình, Tuấn Kiệt bên cạnh nói một câu.

"Người anh em, xảy ra chuyện lớn rồi." Tuấn Kiệt thả điện thoại di động đang liên tục nhận tin nhắn xuống, nhìn về phía Ngô BỈ: "Hạo Hiên không biết bị cái gì, nhất quyết nói ngày hôm qua nhìn thấy Tô Ngự làm gì đó với Omega trong nhà vệ sinh trường, nói Omega kia có khả năng chưa thành niên, còn nói Tô Ngự cưỡng ép người ta, nếu thật là cưỡng ép..... Vậy tính là phạm pháp."

Nghe đến đây, cơn mệt mỏi buồn ngủ của Ngô BỈ từ từ biến mất, cậu ngước mắt nhìn phía trước một lát, chỗ ngồi của Tô Ngự trống.

Tuấn Kiệt nghe thấy, Ngô BỈ hỏi: "Tô Ngự không nói gì với cậu hả?"

"Nói cái gì?"

Ngô BỈ thấy Tuấn Kiệt mờ mịt cả mặt, xác định Tuấn Kiệt thật sự không biết thuốc ngăn tin tức tố là cậu dùng.

"Cậu ta đang ở đâu?"

"Không biết, hình như là đi ra ngoài rồi."

Ngô BỈ à một tiếng, đứng lên, đi đến đến lớp Thể Dục.

Lớp của cậu ở hành lang ngoài cùng bên trái, còn lớp Thể Dục lại là hành lang cuối cùng bên phải, Ngô BỈ đi thẳng đến cửa sau lớp Thể Dục.

Lớp của Hạo Hiên ở đây.

Còn chưa tới gần, Ngô BỈ đã nghe thấy Hạo Hiên đang nói cười mấy người khác, giọng bọn họ rất lớn.

"Tô Ngự ngu hết chỗ nói, ở trường học còn dám làm loạn như vậy, dù cậu ta có là học sinh xuất sắc đi chăng nữa, việc này cũng không thể trực tiếp bỏ qua." Có một nam sinh đứng bên cạnh nữ sinh omega nói: "Omega các cậu không phải có một cái diễn đàn hả? Mấy trường đại học ở Ninh Thành cũng có diễn đàn chung, cậu mang việc này đăng tải lên đi."

Nữ sinh hơi do dự.

Tối hôm qua Hạo Hiên đăng tải việc này lên mạng xã hội chỉ có bạn bè xem được*, sáng sớm hôm nay lên, cô thấy Hạo Hiên đã xóa luôn bài viết trong vòng bạn bè, đoán chừng là sợ bị người khác bắt được nhược điểm.

Cô không muốn trở thành con chim đầu đàn, hời hợt đáp: "Chờ chút đi, không phải nhà trường nói đang kiểm tra sao?"

"Chờ cái gì nữa, cả trường đều biết cậu ta bắt nạt người khác trong nhà vệ sinh, giáo viên cũng nói nơi đó thật sự có tin tức tố Omega tràn ra." Hạo Hiên chậc chậc lưỡi: "Có điều chuyện này cũng không thể trách Tô Ngự, Omega kia phóng đãng quá đó, không cần thuốc ức chế, ngăn mùi tin tức tố cũng không sử dụng, không phải là chờ người ta đè à?"

Nữ sinh nhíu nhíu mày, giọng nói có chút tức giận: "Vốn Omega đôi khi cũng không thể khống chế tin tức tố của mình. Các cậu nghĩ sao lại nói như vậy?"

Hạo Hiên nhận ra cô mất hứng, nhanh chóng dụ dỗ: "Ý tôi không phải như vậy, Omega chia ra rất nhiều kiểu, cậu và tên kia không giống nhau, loại như cậu ta...."

Hắn cợt nhả: "Được gọi là thèm ch*ch. "

Vừa dứt lời, cửa sau khép một nửa bị một cước đá văng.

Hạo Hiên ngồi đối diện cửa sau, không kịp chuẩn bị đột nhiên bị cánh cửa đập mạnh một cái, cả người lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Hắn quay đầu lại, đang muốn hỏi thằng ngu nào dùng sức mở cửa lớn như vậy, lại thấy Ngô BỈ đứng đối diện.

Ngô BỈ nắm lấy cổ áo của hắn, lôi hắn về phía trước, trực tiếp lôi ra ngoài cửa.

Tô Ngự kéo hắn thì thôi, một Beta như Ngô BỈ lại có thể kéo hắn đi, còn trước mặt nhiều người như vậy, Hạo Hiên cảm thấy cực kì mất mặt.

Ngô BỈ thấy hắn giãy giụa không ngừng, thẳng tay thả hắn ra.

"Cái đệch! Ngô BỈ mày điên hả?!"

Ngô BỈ thuận tay lôi cái ghế dựa từ cửa sau, cầm lấy đập vào đầu của Hạo Hiên.

Hạo Hiên ngẩn người, mãi đến khi trên mặt có chất lỏng ấm áp chảy xuống.

Một cơn đau kịch liệt kéo tới, hắn mới ý thức được mình bị chảy máu.

Tất cả mọi người nhìn đến sững sờ.

Tô Ngự từ văn phòng đi ra, nhìn thấy là một cảnh tượng như vậy.

Ngô BỈ vứt ghế xuống đất, nhìn thẳng Hạo Hiên.

Nam sinh một thân lệ khí, vẻ mặt cười như không cười.

"Tao chính là Omega chờ bị người khác đè trong miệng mày." Ngô BỈ nhìn xuống biểu cảm của Hạo Hiên, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ: "Mày thấy ông thật sự thèm ch*ch à?''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top