Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Ước nguyện của Ngụy Vô Tiện

Tóm tắt:

Đáng lẽ Ôn Tình không nên để hắn lại một mình.

- - -

Ghi chú của tác giả - WhiteCrane:

LƯU Ý: Tác phẩm gốc "To Offer a Heart" chỉ được đăng tải trên AO3 tại tài khoản tên "WhiteCrane". Nếu bạn đọc được tác phẩm này ở bất kì trang web hay ở bất kì tài khoản cùng tên nào khác thì đó là một bản copy lậu, làm ơn hãy thông báo cho tôi nếu bạn bắt gặp. Tôi chỉ viết và đăng tác phẩm của mình duy nhất trên AO3 và chỉ sở hữu bút danh "WhiteCrane" tại trang web này. Xin cảm ơn.

Tôi viết ra tác phẩm này để giải tỏa phần nào những nỗi lòng, cảm xúc của mình, đồng thời cũng vì mong muốn tập trung khai thác khía cạnh yếu mềm, khai thác mặt tối trong nội tâm của Ngụy Vô Tiện dưới góc nhìn của những người hắn yêu thương và những người yêu thương hắn. Tuy nhiên, hãy lưu ý rằng "To Offer a Heart" có thể không phù hợp với một số người đọc, và tôi không mong muốn gây ra bất kì trải nghiệm đáng tiếc nào khi chúng ta đào sâu thêm vào những mặt tiêu cực hơn nữa của tác phẩm này.

"To Offer a Heart" lấy bối cảnh chủ yếu xoay quanh "Trần Tình Lệnh" và có đan cài thêm một vài chi tiết trong bản donghua và tiểu thuyết. Nhưng nhìn chung, tác phẩm này dựa vào "Trần Tình Lệnh" là chủ yếu.

Đọc vui vẻ nhé!

Ghi chú của dịch giả - EvialRichardson:

"To Offer a Heart - Dâng trọn một cõi chân tình" là bản dịch tiếng Việt của tác phẩm "To Offer a Heart" và đã có sự cho phép của tác giả WhiteCrane trên AO3, chỉ được đăng tải duy nhất tại tài khoản @EvialRichardson trên Wattpad. Làm ơn không mang đi nơi khác. Hãy tôn trọng tác giả và dịch giả.

Đây là lần đầu tiên tớ thử sức với việc dịch một tác phẩm từ tiếng Anh sang tiếng Việt. Từ trước tới nay tớ toàn xem "Trần Tình Lệnh" và bản donghua bằng phụ đề tiếng Anh, rồi "Ma Đạo Tổ Sư" cũng là đọc bản dịch tiếng Anh luôn, nên có chút không quen với cách xưng hô kiểu Hán Việt. Tất nhiên là trước khi bắt tay vào dịch thì tớ đã phải tìm hiểu rất nhiều, nhưng nếu tớ có mắc lỗi chỗ nào, đừng ngại comment để tớ sửa nhé.

Ngoài dịch phần tóm tắt mỗi chương và phần truyện chính ra, tớ sẽ dịch cả những phần ghi chú của tác giả WhiteCrane mà tớ cảm thấy liên quan đến nội dung tác phẩm.

Cảm tạ và đọc vui vẻ!

- - -

Chương 1: Ước nguyện của Ngụy Vô Tiện

Khi trưởng thành, Ôn Tình đã tự tôi luyện bản thân mình trở nên một người phụ nữ đáng gờm, một tu tiên giả với tính khí đanh thép khiến nhiều kẻ e ngại. Từ một bé gái nhỏ đáng thương, ngày ngày phải sống trong sợ hãi cùng lo lắng cho sự an toàn của em trai mình, Ôn Tình trỗi dậy, trở thành một con người với miệng lưỡi độc địa, mỗi lời thốt ra đều sắc như dao găm. Hơn nữa, cô còn sở hữu một thái độ cương quyết chẳng ngại ai, kể cả những người đàn ông mạnh mẽ hơn cô nhiều. Riêng một cái liếc mắt lạnh lẽo của Ôn Tình cũng đủ để khiến kẻ khác kinh sợ, và họ chỉ càng khiếp đảm hơn khi thoáng trông thấy bóng những cây kim bạc lấp lánh trong tay cô. Ôn Tình không phải người được ngày ngày nhắc đến nhờ thành tựu lẫy lừng nơi chiến trường đẫm máu, hay được dân chúng tung hô nhờ đường kiếm vung lên chói lòa. Vậy nhưng, số người kính nể, khâm phục cô là không hề ít, gần như ngang ngửa với số kẻ ghen ăn tức ở trước y thuật của cô. Cô là người đảm bảo sự an toàn của chính em trai cô, của chính gia đình cô, của những kẻ sống sót, những tàn dư còn lại của thứ đã từng là một gia tộc tu tiên vững mạnh, kiêu hãnh nhất Tu Chân Giới.

Và Ôn Tình đã chẳng thể làm được những điều ấy nếu không nhờ đến sự giúp đỡ của Ngụy Vô Tiện.

Quyết định cứu lấy Ôn Tình, cứu lấy gia đình cô đồng nghĩa với việc Ngụy Vô Tiện chấp nhận buông tay, từ bỏ mọi thứ. Hắn từ bỏ danh hiệu Thủ tịch Đệ tử của Vân Mộng Giang thị, từ bỏ cơ hội được ở lại bên những người mà hắn yêu thương, từ bỏ ước mơ được tham dự đám cưới của sư tỷ hắn. Ngụy Vô Tiện đã từ bỏ tất cả.

Mỗi lần nghĩ đến những gì mà Ngụy Vô Tiện đã phải đánh đổi vì bọn họ, tâm can Ôn Tình như quặn thắt lại. Sự ăn năn cùng hối hận chưa phút nào ngưng cuộn trào trong lòng cô, khiến cô chỉ muốn bật khóc mỗi lúc trông thấy ánh mắt mệt mỏi của Ngụy Vô Tiện đờ đẫn dõi vào hư không. Đôi con ngươi màu bạc ấy thật vô hồn, xám xịt như thuộc về một kẻ quá cố, và khung cảnh ấy bóp nghẹt lấy trái tim Ôn Tình. Từ trước tới nay, cô vốn chưa từng nhỏ nhẹ với Ngụy Vô Tiện và Ôn Ninh, luôn thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm dành cho họ thông qua những lời mắng mỏ cùng ánh nhìn cảnh cáo, đanh thép. Dù hay nổi nóng và thường xuyên thốt ra những lời khó nghe, Ôn Tình yêu thương bọn họ vô cùng, và cô luôn đánh giá cao Ngụy Vô Tiện, luôn đối xử với hắn như thể hắn cũng chính là em trai ruột của cô vậy.

Ôn Ninh, người em trai mà cô hết lòng yêu thương, người mà giờ đây đáng ra đã là một kẻ quá cố nếu không nhờ vào sự nỗ lực ngày đêm của Ngụy Vô Tiện, có lần nói với cô rằng cậu luôn cảm thấy hắn đối với cậu như một người anh trai vậy. Ôn Tình ngẫm thấy điều này cũng thật có lý, bởi lẽ Ngụy Vô Tiện quan tâm đến Ôn Ninh rất nhiều, và hắn luôn sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Ôn Ninh. Hắn là một người tốt bụng và lương thiện, dẫu sở hữu một bộ mặt dày vô liêm sỉ và tính cách ồn ào, náo nhiệt. Hắn đối xử với bọn họ rất tốt, luôn tận tình chăm sóc họ, và ngay cả Ôn Uyển cũng ngày càng trở nên gắn bó với hắn hơn.

Ôn Tình chưa bao giờ nhỏ nhẹ hay dịu dàng đối với Ngụy Vô Tiện, nhưng cô yêu thương hắn sâu sắc, và trong tim cô luôn chứa đựng một sự quan tâm, một vị trí đặc biệt lớn dành cho Ngụy Vô Tiện - người đã quyết định từ bỏ tất cả để cứu giúp bọn họ. Vì vậy, mỗi khi Ôn Tình bắt gặp sự đau khổ, sự mỏi mệt vô ý thể hiện trong ánh mắt, trong cử chỉ của Ngụy Vô Tiện khi hắn tưởng rằng không ai trông thấy, Ôn Tình nghe con tim cô vỡ vụn, đau đớn đến nỗi chẳng loại thảo dược hay khả năng y thuật nào mà cô sở hữu có thể chữa lành.

Ôn Tình và Ôn Ninh cảm nhận được nỗi nhung nhớ, cảm nhận được sự mòn mỏi đang cuốn chặt lấy trái tim rỉ máu của Ngụy Vô Tiện như từng sợi dây gai nhọn bén. Hắn thường trêu chọc Ôn Ninh như cách mà trước đây hắn từng trêu Giang Vãn Ngâm. Hắn thường vòi vĩnh Ôn Tình nấu cho hắn một bát canh thật ngon như cách mà trước đây hắn từng làm nũng Giang Yếm Li, và hắn sẽ bế bổng Ôn Uyển lên, tự nhận mình là mẹ của cậu nhóc mỗi khi Ôn Uyển nhắc về ca ca lắm tiền kia như cha của mình.

Ngụy Vô Tiện đã buộc phải đánh đổi toàn bộ niềm hạnh phúc của hắn để cứu lấy bọn họ. Và ngay cả khi hắn vẫn luôn trưng ra bộ dạng tươi cười kia, vẫn luôn phá phách và nghịch ngợm, vẫn luôn tỏ ra bình thản như thể hắn vẫn ổn, Ôn Tình cùng tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rằng sâu thẳm trong tâm, hắn đang phải chịu đựng biết bao sự giày vò cùng thương tổn. Họ hiểu rằng thậm chí chính tâm trí của Ngụy Vô Tiện giờ đây cũng không còn là một nơi an toàn đối với hắn. Hắn đang vỡ vụn, đang rơi rụng qua từng ngày. Và dù cố gắng đến mấy, mọi nỗ lực của họ cũng chỉ là phù phiếm. Cứu vớt lấy hắn là chuyện bất khả thi. Mỗi đêm, tiếng thét gào thê lương thoát ra từ cổ họng hắn vang vọng khắp động Phục Ma. Âm thanh ấy tràn ngập đau đớn, và mỗi đêm, Ôn Tình chẳng thể chợp mắt khi từng tiếng khóc gào gay gắt xé lòng liên tục dội vào tai cô.

Cô luôn sẵn sàng ôm lấy hắn, luôn sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì em trai cô, để ít nhiều Ngụy Vô Tiện có thể cảm thấy được an toàn, cảm thấy rằng hắn được quan tâm. Nhưng lượng tà khí kinh khiếp mà Ngụy Vô Tiện giải phóng mỗi khi mất kiểm soát sẽ bám chặt lấy các vách hang, đánh bật bất kì kẻ nào có ý định tiến gần. Ôn Tình chẳng thể nào quên được cảm giác khổ tâm đến độ khiến toàn thân cô run rẩy mỗi khi nghe tiếng khóc của hắn vọng lại giữa đêm, nghe âm giọng khản đặc của hắn gọi tên những người hắn đã từng trân quý.

Ôn Tình không biết điều gì khiến lòng cô đau xót hơn hết thảy, nghe thấy hắn tuyệt vọng gào lên kiếm tìm Giang Yếm Li, Giang Vãn Ngâm, nghe thấy hắn bất lực gọi Lam Vong Cơ, nghe thấy hắn thống khổ hét lên vì Ôn Ninh, hay nghe thấy hắn gọi tên . Đôi lúc, khi bị vòng xoáy của cơn trầm cảm cùng sự tuyệt vọng nhấn chìm, hắn sẽ gọi tên cô và âm thanh ấy khiến cô ngã gục, khiến cô chẳng thể kìm được nước mắt, khiến tâm tình cô đau đến tột cùng. Cô đau thay cho cả phần của Ngụy Vô Tiện - người mà cả thế giới đều hiểu lầm, đều giày xéo và phỉ báng khôn nguôi. Sự uất ức trong lòng như muốn xé toạc Ôn Tình ra làm nhiều mảnh, và đã nhiều lần cô muốn xông vào hang ổ của hắn, muốn giữ lấy và an ủi hắn. Nhưng lần nào lượng tà khí kia cũng cương quyết đánh bật cô ra. Tiếng gào của Ngụy Vô Tiện ám ảnh cô, nó lấp đầy sự thê lương cùng tuyệt vọng, giống như tiếng gào đau đớn hắn đã từng thốt ra khỏi cổ họng khi viên Kim Đan trong thân thể hắn bị lấy đi.

Những lúc ấy, Ôn Tình chẳng còn biết làm gì ngoài khụy gối nơi lối vào động Phục Ma, thầm cầu nguyện tới các vị thần thánh trên cao rằng những nỗi đau thương đang ngày ngày tra tấn Ngụy Vô Tiện sẽ biến đi, sẽ ngừng dai dẳng đeo đuổi hắn. Cô thầm cầu nguyện cho hắn được hạnh phúc. Thật sự hạnh phúc.

Những lúc ấy, Ôn Ninh sẽ bước đến bên cô, cậu sẽ đỡ lấy chị gái mình khi cả hai bọn họ cùng thầm cầu nguyện cho Ngụy Vô Tiện. Ôn Uyển sẽ bật khóc nức nở, sẽ ước cho Tiện ca ca, cho A Nương của cậu nhóc sớm không còn phải chịu đớn đau. Bà ngoại và Tứ thúc luôn cố gắng hết mình để nâng cao tinh thần của hắn, nhưng tất cả chẳng hiệu quả được là bao.

Ôn Tình lặng lẽ quan sát Ngụy Vô Tiện, hắn đang ngồi thẫn thờ trên chiếc giường tạm bợ làm bằng bó rơm khô phủ lên phiến đá tảng, đôi mắt hắn đăm chiêu dõi vào khoảng không vô định trong hang. Cô lặng lẽ thu vào tầm mắt thân hình gầy gò, ốm yếu của Ngụy Vô Tiện, thân hình của một kẻ suy nhược vì thiếu nghỉ ngơi, vì liên tục chối từ đồ ăn thức uống. Làn da hắn thiếu sức sống, xanh xao đến đau lòng, mái tóc hắn rối mù, và đôi mắt hắn lờ mờ, không nhắm mà cũng chẳng mở hẳn, đờ đẫn như thể thuộc về thân xác của một kẻ chết không an yên. Bộ y phục trên người hắn hình như hơi rộng, và Ôn Tình biết lý do. Cô biết rằng hắn luôn để dành cho bọn họ quá nhiều, và luôn để tâm, chăm sóc cho bản thân mình quá ít.

Khi trưởng thành, Ôn Tình đã tự tôi luyện bản thân mình trở nên một người phụ nữ đáng gờm, nhưng ngay giờ phút này đây, cô lại chẳng phải con người đanh thép ấy. Khi cô từng bước tiến lại gần một Ngụy Vô Tiện đang mải đắm chìm trong thế giới nội tâm của hắn mà không để ý đến sự xuất hiện của cô, khi cô ngồi xuống bên cạnh hắn trên mép chiếc giường đá lạnh lẽo và ôm hắn vào lòng, khoảnh khắc ấy, cô là chị gái của hắn.

Ngụy Vô Tiện không nói lời nào. Trong quá khứ, hắn thường trêu đùa và chọc phá mọi người, không phút nào chịu yên tay yên chân và luôn cười thật rạng rỡ, thật vui vẻ. Những ngày nay, hắn yên lặng, trầm mặc, và hiếm khi nở nụ cười. Hắn từ lâu đã trở thành một người luôn không màng đến những lời sỉ nhục, gièm pha của miệng lưỡi chúng sinh, luôn gánh vác bao sự nặng nề, ghét bỏ toàn thế giới dành cho hắn với thái độ phớt lờ quá đáng đến gần như là giả tạo, không khỏi khiến người ta lo lắng.

Ôn Tình cũng quyết định không nói lời nào, để sự lặng yên và cái ôm của cô bảo bọc hắn, để hành động sẽ thay cô thủ thỉ với hắn rằng vẫn còn cô bên hắn, cô sẽ lắng nghe hắn, và cô sẽ ở lại vì hắn. Ngụy Vô Tiện khẽ thả lỏng trong vòng tay cô, khuôn mặt hắn vùi vào cái ôm ấy như đang kiếm tìm một chỗ dựa. Rồi hắn thẳng người dậy, tự rút mình khỏi vòng tay Ôn Tình và ngồi thụp xuống nền đá lạnh. Ôn Tình muốn lên tiếng, muốn bảo hắn hãy lên đây ngồi cạnh mình, nhưng rồi cô ngay lập tức ngăn lại những lời định nói, đôi môi mím chặt khi Ngụy Vô Tiện lặng lẽ tựa đầu trên đùi cô. Hắn ngước lên nhìn Ôn Tình, và biết bao nhiêu sự mệt mỏi cùng tuyệt vọng đều phủ đầy trên gương mặt hắn, trong đôi mắt hắn. Hình ảnh ấy khiến lòng Ôn Tình quặn thắt, lệ đong đầy khóe mắt cô, sống mũi cô cay xè, và khó khăn lắm Ôn Tình mới nuốt ngược được những tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.

"Tình tỷ tỷ à..." Ngụy Vô Tiện gọi tên cô, và Ôn Tình cảm thấy một luồng cảm xúc ấm áp như từng giọt mật ngọt đang rót vào tim mình, nhưng đồng thời, tương xứng với cảm xúc ngọt ngào ấy là cảm giác đau xót khôn nguôi. Trước khi Ôn Tình có thể tự kìm lại, một bàn tay cô đã nhẹ nhàng nâng niu, chải qua từng lọn tóc dài của Ngụy Vô Tiện, tay kia cô nhẹ nhàng giữ lấy đầu hắn, như thể hắn là một bảo vật trân quý cần được giữ gìn, bảo vệ. Ôn Tình không nói, mà cô chờ Ngụy Vô Tiện mở lời trước. Bởi lẽ cô sợ rằng khi cô cất tiếng, cổ họng cô sẽ nghẹn lại và giọng cô sẽ lạc đi, chẳng thể thốt nên lời. Bầu không khí trong động Phục Ma chìm vào tĩnh lặng hồi lâu, cả hai người bọn họ đều chỉ đơn thuần ngồi đó, cảm nhận sự ấm áp, đủ đầy xuất phát từ sự hiện diện của đối phương trong một khoảnh khắc.

Rồi Ngụy Vô Tiện khẽ hỏi.

"Đệ có thể ngủ không?"

Bàn tay của Ôn Tình đang nhẹ nhàng chải qua mái tóc của Ngụy Vô Tiện khẽ khựng lại. Cô gật đầu, đáp lời hắn, "Đương nhiên rồi, ngươi cũng cần nghỉ ngơi nhiều thêm, Vô Tiện à. Ngươi trong quá mức tiều tụy rồi." Ôn Tình thầm cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, biết rằng cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng chịu đi ngủ sau nhiều đêm thức trắng không chợp mắt lấy một giây. Nhưng rồi, Ngụy Vô Tiện khẽ lắc đầu, "Tình tỷ tỷ, đệ muốn ngủ mãi mãi cơ."

Tiếng hít sâu đầy kinh hãi của Ôn Tình vang lên, dội lại khắp vách hang.

"Vô Tiện..."

Ánh mắt bọn họ giao nhau, và Ôn Tình chợt hối hận, ước gì mình đã đừng nhìn xuống.

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện loáng ánh nước, đôi con ngươi bạc màu kia chứa đựng quá nhiều xúc cảm, quá nhiều nỗi khổ tâm khiến Ôn Tình thấy trái tim mình như bị đâm xuyên vì xót xa. Phải chứng kiến Ngụy Vô Tiện rơi nước mắt là một trong những điểm yếu lớn nhất của cô. Hình ảnh ấy quá mực đau đớn và nó vượt ngoài giới hạn của Ôn Tình. Ngụy Vô Tiện hiếm khi cho phép bản thân mình đổ lệ, hắn là một kẻ luôn tươi cười, rạng rỡ, luôn tự do và tràn ngập sức sống. Phải chứng kiến một kẻ vốn luôn tích cực như vậy gục ngã trước mắt mình là thảm cảnh quá sức chịu đựng, ngay cả với một người phụ nữ nội tâm cứng rắn như cô.

Ngụy Vô Tiện nhìn quá suy nhược, quá tiều tụy so với tiêu chuẩn của một người trưởng thành như hắn. Thân thể hắn tưởng chỉ còn da bọc xương, gầy gò và mỏng manh đến nỗi Ôn Tình sợ rằng nếu cô dùng lực, hắn sẽ lập tức vỡ tan thành trăm mảnh. Ôn Tình như đánh mất vốn từ của mình khi cô đăm chiêu quan sát Ngụy Vô Tiện, đôi bàn tay cô khẽ run lên trong nỗ lực níu giữ lấy chút sự cứng cỏi còn sót lại của bản thân, trong nỗ lực kìm nén lại những giọt nước mắt đang chực trào.

Nhưng rồi, từng giọt lệ trong veo lăn khỏi khóe mi Ngụy Vô Tiện, đổ xuống gò má hốc hác của hắn, và thấm vào vạt áo choàng của Ôn Tình.

Ngụy Vô Tiện lặng lẽ khóc, hắn chẳng chớp mắt lấy một cái, hai hàng lệ cứ vậy đổ dài, và Ôn Tình không chắc mình còn kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân được thêm bao lâu. Hắn ngước lên nhìn cô qua làn nước mắt mờ đục, tặng cô một nụ cười nhẹ nhàng mà yếu ớt.

Làm thế nào mà một kẻ tâm hồn đang bị nhấn chìm dưới đáy vực thẳm lại vẫn có thể cong môi lên cười như vậy?

"Đệ thật sự rất mệt, Tình tỷ tỷ à..." Ngụy Vô Tiện lạc cả giọng, đôi bàn tay hắn đang đặt trên đùi Ôn Tình mà tựa đầu lên cũng bắt đầu run rẩy, run như chính đôi bàn tay của Ôn Tình vậy. Cô không nói gì, không mắng mỏ hay nặng lời với hắn, bởi cô biết hắn đang nói sự thật. Không phải hắn đang than vãn chơi, đang đùa giỡn như hắn đã từng. Ngụy Vô Tiện hiếm khi mở lời với người khác về tâm trạng thật của bản thân, hắn luôn giữ hết trong lòng, tự mình chịu đựng.

Giờ đây, những cảm xúc tiêu cực cùng biết bao nỗi khổ tâm hắn cất giấu trong lòng đã trở nên quá sức cam chịu, đã khiến hắn không thể kìm lại mà nói với cô tất cả.

"Đệ thật sự muốn đi ngủ... dù chỉ là một lúc thôi. Nếu có thể ngủ nhiều hơn nữa, nếu có thể được ngủ mãi mãi, đệ sẽ biết ơn vô cùng."

Ôn Tình hiểu ý hắn và càng nghĩ đến chuyện một ngày Ngụy Vô Tiện ra đi, trái tim cô càng thêm gào thét, sự ích kỉ trong lòng cô càng thêm trào dâng, và nước mắt càng đọng nhiều thêm trên khóe mi cô, cho đến khi chúng lăn xuống, rơi trên gò má Ngụy Vô Tiện và lẫn vào chính những giọt lệ của hắn.

"A Anh," Ôn Tình nghe giọng mình lạc cả đi, Ngụy Vô Tiện không phản ứng trước tiếng gọi của cô, "Ngươi không thể ngủ mãi mãi được." Cô nói với hắn, mặc cho tâm trí cô đang gào thét, đang tự chửi bới bản thân cô trước sự tham lam, ích kỉ ấy. Cô muốn xin lỗi Ngụy Vô Tiện, nhưng cổ họng cô nghẹn lại, chẳng thể thốt nên lời. Ngụy Vô Tiện khẽ thở dài, "Tình tỷ tỷ, vậy thì đệ chỉ ngủ một lúc thôi?" Hắn hỏi, giọng hắn yếu ớt và điều ấy như xát muối vào tim Ôn Tình, khiến cô khóc nấc lên. "A Anh ta-" Ta không muốn đánh mất ngươi. Ta không thể đánh mất ngươi. A Ninh, A Uyển, tất cả mọi người... bọn ta đều không thể đánh mất ngươi. Làm ơn...

Nhưng tất cả những gì thoát ra khỏi đôi bờ môi run rẩy của Ôn Tình là tiếng nức nở thay vì những gì cô muốn nói. Cô cầu nguyện, cô hi vọng rằng Ngụy Vô Tiện nghe được những tâm tư chưa thốt nên lời kia.

Hắn có nghe thấy.

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện khẽ khàng khép lại, từng giọt lệ trong veo lặng lẽ lăn dài trên gò má hốc hác của hắn, lăn dài theo những tiếng nức nở đau xót của Ôn Tình. Ôn Tình vốn không bao giờ cho phép bản thân được tỏ ra yếu đuối trước mắt người khác. Từ lâu, cô đã học cách giữ cho mình một vỏ bọc cương quyết, cường ngạnh để có thể tự bảo vệ được em trai và gia đình mình. Nhưng ngay lúc này đây, cô đang tổn thương và đau xót thay cho Ngụy Vô Tiện.

Hắn không xứng đáng phải sống một cuộc đời đau khổ như này, hắn xứng đáng được sống một cuộc đời vô ưu vô lo, được thoải mái tận hưởng niềm vui chân chính và luôn cười thật tươi, thật rạng ngời. Đó mới chính con người hắn, con người trước đây của hắn trước khi tất cả những chuyện này xảy ra.

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, hơi thẳng lưng dậy, hắn nắm lấy đôi bàn tay của Ôn Tình và chợt, hắn thấy tay mình trở nên thật nhỏ bé trong tay cô. Ôn Tình nhìn hắn, cô nhìn thấy vài tia nắng ấm áp thoáng chiếu rọi trong đôi mắt màu bạc kia khi Ngụy Vô Tiện lặng lẽ cầm lấy tay cô, áp vào hai bên má hắn. Trên môi hắn vẫn treo một nụ cười bất di bất dịch, và nụ cười ấy dọa sợ Ôn Tình, bởi tuy rằng đó là một nụ cười chân thật, đó không phải là loại biểu cảm mà Ôn Tình muốn thấy.

Từ nụ cười ấy vọng lên ba tiếng, đệ xin lỗi.

Ngay cả khi Ngụy Vô Tiện đang vỡ vụn, đang ngã gục trước sự suy kiệt và thống khổ của chính bản thân hắn, hắn vẫn dịu dàng an ủi Ôn Tình như thể cô mới chính là người đã mất đi tất cả, như thể cô mới chính là người không bao giờ còn có cơ hội gặp lại sư tỷ, sư đệ của mình, như thể cô mới chính là người không bao giờ còn có cơ hội chạm tới người đàn ông mà cô ngày đêm mong mỏi, nhung nhớ. Dẫu vậy, Ôn Tình thực sự rất ích kỉ. Bởi lẽ tuy cô biết rằng ước nguyện của Ngụy Vô Tiện sẽ đem đến cho hắn sự yên bình cùng hạnh phúc mà hắn hằng khát khao, cô không thể để hắn thực hiện điều ấy được. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, Ngụy Vô Tiện xứng đáng được nghỉ ngơi, nhưng Ôn Tình thậm chí không dám tưởng tượng rằng sự nghỉ ngơi của hắn đồng nghĩa với cái chết. Suy nghĩ ấy xé nát cõi lòng cô, và đó là loại cảm giác cô đã từng gặp trước đây, vào cái ngày mà cô mất đi cha mẹ và đã tưởng như cô sẽ mất đi Ôn Ninh mãi mãi.

Cô coi Ngụy Vô Tiện như chính em trai của mình, và cô thật ích kỉ khi muốn hắn tiếp tục tồn tại trong một thế giới nơi toàn dân thiên hạ chỉ mong bọn họ chết quách đi.

Từ trước tới nay, Ôn Tình chưa bao giờ phải cạn vốn từ, nhưng ngay lúc này đây, khi Ngụy Vô Tiện đang giữ lấy và xoa nhẹ đôi bàn tay cô áp nơi gò má hắn, cô dường như chẳng thể tìm thấy giọng nói của chính mình.

Ôn Tình biết ơn Ngụy Vô Tiện bởi tất cả những gì hắn đã làm vì bọn họ, biết ơn tới nỗi cô đã từng thành tâm hứa rằng sẽ dốc sức cố gắng trong khả năng của mình để thực hiện bất cứ tâm nguyện nào của hắn. Nhưng lần này, cô buộc phải chối từ Ngụy Vô Tiện, và điều này thật quá sức chịu đựng đối với cô.

"Tình tỷ tỷ à, sao lại khóc thế kia? Đừng nói là tỷ sẽ nhớ đệ đấy." Ngụy Vô Tiện nói đùa một câu nhạt thếch. "Đáng lẽ tỷ nên thấy vui mới phải, Tình tỷ tỷ. Từ giờ tỷ có thể mua bao nhiêu củ cải cũng được, sẽ không phải trồng khoai tây nữa." Hắn cười lớn, và tiếng cười của hắn nghe thật vô hồn, trống rỗng. Giọng hắn hơi lạc đi và Ôn Tình kéo hắn lại gần, ôm siết lấy hắn, chặt tới nỗi cô có thể nghe thấy tiếng hắn khẽ kêu đau.

"Đừng ngu ngốc như vậy." Là tất cả những gì cô có thể thốt ra, nhưng ẩn sau đó, cô còn muốn nói nhiều điều hơn thế.

Ngụy Vô Tiện yên lặng không đáp, hắn sớm lả người, thiếp đi trong vòng tay cô. Ôn Tình bế hắn lên, và thân thể hắn thật sự quá nhẹ, thậm chí là đối với sức của một người phụ nữ như cô. Cô ước giá như hắn nặng hơn một chút, giá như cô đã phải chật vật mãi mới nhấc được hắn lên, như vậy chí ít cô sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút khi biết rằng hắn vẫn chịu ăn uống đầy đủ. Dẫu vậy, hiện thực lại thường trái ngược hoàn toàn với ước mong.

Ôn Tình nhẹ nhàng đặt Ngụy Vô Tiện nằm lên giường, cô cẩn thận lau đi những giọt nước mắt khô đọng trên gương mặt của hắn rồi mới lau sạch gương mặt của chính mình. Cô hôn nhẹ lên trán hắn, vuốt nhẹ mái tóc dài của hắn như cách mà trước đây cô vẫn thường làm để xoa dịu Ôn Ninh, cách mà một người chị gái như cô thể hiện sự âu yếm dành cho đứa em trai của mình khi chỉ có hai người bọn họ.

Ôn Tình quan sát gương mặt say ngủ của Ngụy Vô Tiện, đong đầy trên đó là một loại biểu cảm không hề an yên. Dường như hắn đem theo hàng sa số những nỗi khổ tâm vào cả trong giấc ngủ của mình, và nhìn hắn như đang lo lắng, như đang than khóc. Ôn Tình thấy khóe mắt mình lần nữa cay cay, cô khẽ mấp máy môi, thì thầm với hắn những điều cô chưa kịp nói.

"A Anh, cảm ơn..."

Cảm ơn vì đã cứu lấy gia đình ta, cảm ơn vì đã đem đến cho bọn ta một mái nhà, cảm ơn vì đã dành trọn tấm lòng quan tâm đến bọn ta khi thế giới ngoài kia không một ai muốn để tâm đến. Cảm ơn ngươi vì đã xuất hiện khi tất cả mọi người đều quay lưng bỏ mặc bọn ta cho số phận. Cảm ơn ngươi vì tất cả.

Giọng cô run run, nước mắt cô chực trào, "và xin lỗi..."

Ta xin lỗi vì sự ích kỉ của mình. Ta xin lỗi vì đã đẩy ngươi lâm vào hoàn cảnh này. Ta xin lỗi vì không thể làm gì để xoa dịu tâm hồn ngươi khi ngươi phải chịu đau đớn. Ta xin lỗi vì không giúp được ngươi. Ta xin lỗi vì đã cướp đi tất cả những những niềm hạnh phúc của ngươi. Ta xin lỗi.

Ôn Tình cho phép bản thân mình yếu đuối thêm một chút nữa thôi, và cô đặt thêm một nụ hôn nhẹ lên mái tóc của Ngụy Vô Tiện.

"Tỷ tỷ yêu ngươi."

Rồi cô đứng dậy và rời khỏi động Phục Ma.

Vài giọt lệ lặng lẽ lăn khỏi khóe mắt khép chặt của Ngụy Vô Tiện.

-

Màn đêm đã buông xuống tự lúc nào, và mọi người đều đang tất bật chuẩn bị bữa tối tại sảnh chính - nơi cả gia đình thường tụ tập khi muốn có một bữa ăn cùng nhau. Ngụy Vô Tiện đã ngủ suốt từ chiều tới giờ và Ôn Tình không muốn làm phiền hắn, muốn để hắn ít nhất cũng được nghỉ ngơi một cách hoàn chỉnh, hi vọng rằng hắn sẽ ngủ thật say và sẽ không bị ác mộng quấy rầy. Ôn Uyển đã muốn chạy sang nằm cùng hắn, nhưng Ôn Tình và mọi người đều bảo cậu nhóc hãy để Ngụy Vô Tiện có được một giấc ngủ thật yên bình, dù họ biết rằng hắn chẳng màng đến sự xuất hiện của con trai mình là bao.

Ôn Ninh lắng nghe Ôn Tình kể chuyện khi họ cùng sắp xếp bát đĩa. Bữa tối này, họ đã sử dụng những nguyên liệu ngon lành nhất mà khoản tiền ít ỏi kia có thể mua được, nấu toàn những món Ngụy Vô Tiện yêu thích nhất. Ôn Tình dốc bầu tâm sự với Ôn Ninh như cách mà cậu vẫn thường tâm sự với cô, nói về những điều khiến cô lưu tâm ở Ngụy Vô Tiện và về những cảm xúc mà bọn họ cùng dành cho người em trai - người anh trai mà cả hai đều yêu thương hết lòng.

Họ đã khóc cùng nhau, dù cho Ôn Tình là người duy nhất giữa hai kẻ bọn họ có khả năng đổ lệ.

"A Uyển, con có thể đi gọi A Nương của con dậy ăn tối được không?" Sau khi đặt một khay thức ăn lên bàn, Ôn Tình cúi xuống cho vừa tầm nói chuyện với Ôn Uyển, mỉm cười nhẹ khi cặp má bầu bĩnh của đứa nhỏ ửng hồng lên. Cậu nhóc nở một nụ cười ấm áp và gật đầu, "Ưm, sẽ gọi A Nương!" Âm giọng đứa nhỏ tràn ngập sự nhiệt huyết và điều ấy như một vầng dương be bé, rọi sáng tâm hồn họ trong những khoảng thời gian khó khăn này. Ôn Uyển gợi cô nghĩ đến niềm vui của Ngụy Vô Tiện, và Ôn Tình chợt nhận thấy bản thân mình đang đăm chiêu ngẫm về vấn đề này.

Cô hôn nhẹ lên má Ôn Uyển trước khi đứa nhỏ chạy ra khỏi sảnh để tìm đến hang ổ của Ngụy Vô Tiện, biết chắc rằng cậu nhóc chẳng bao giờ thất bại trong việc lôi hắn theo cùng bởi lẽ Ngụy Vô Tiện chẳng bao giờ từ chối cậu nhóc bất cứ điều gì. Ôn Tình nói chuyện với Bà ngoại hồi lâu, thi thoảng trao đổi một vài từ với Ôn Ninh trong lúc họ đợi chờ thành viên cuối cùng của gia đình có mặt để bắt đầu bữa ăn.

Ôn Uyển đang chạy về phía bọn họ.

Ngụy Vô Tiện không đi cùng cậu nhóc.

Ôn Uyển đang khóc, và trông thấy gương mặt giàn giụa nước mắt của cậu bé khiến sự hoảng loạn lập tức tràn vào lòng bọn họ. "A Uyển-" Ôn Tình gọi lớn, chạy đến ôm chặt lấy đứa nhỏ và bọn họ cùng lặng người quan sát trong kinh hoàng khi cậu nhóc bắt đầu bất lực kêu lên.

"A Nương...! Có chuyện không ổn với A Nương! A Uyển không gọi được A Nương!" Ôn Uyển khóc lớn, những tiếng nấc nghẹn của cậu nhóc nghe thật đau thương và khiến sự lo lắng trong lòng họ muốn bùng nổ.

Ôn Uyển được chuyển sang vòng tay Bà ngoại trước khi Ôn Tình và Ôn Ninh điên cuồng chạy về hướng động Phục Ma. Cảm giác kinh sợ bao phủ tâm trí Ôn Tình, lòng dạ cô quặn thắt lại trong sự khiếp đảm khi những lời than khóc của đứa nhỏ không ngừng vọng lại bên tai cô. Từng lời từng chữ của Ngụy Vô Tiện hiện lên rõ mồn một trong trí óc Ôn Tình, và cô cầu trời rằng thứ chào đón họ trong động Phục Ma sẽ không phải thảm cảnh mà cô đang nghĩ tới.

Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì. Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì. Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì.

Ôn Tình lao vào trong hang trước, Ôn Ninh bám sát gót cô. Ngay khi họ đặt chân tới nơi mà Ngụy Vô Tiện vẫn thường nằm ngủ, khung cảnh trước mắt khiến Ôn Tình mặt cắt không còn một giọt máu, khiến cô thấy tim mình như ngừng đập.

Đôi mắt Ôn Tình trợn tròn, cô thét lên một tiếng gào thảm thương trong khi Ôn Ninh hét lên đầy kinh hãi.

"Anh ca ca!!!"

Ngụy Vô Tiện nằm bất động dưới đất, giữa một vũng máu loang rộng khắp nền đá lạnh. Đôi mắt hắn không nhắm, từng giọt máu đỏ trào khỏi khóe môi hé mở và trong tay hắn nắm một con dao găm với lưỡi dài, độc.

Toàn thân Ôn Tình như đông cứng, sự khiếp đảm khiến tâm trí cô mịt mờ đến nỗi cô chẳng thể nghe thấy tiếng hét của Ôn Ninh gọi tên cô, gọi người cứu giúp trong khi cô thẫn thờ nhìn chăm chăm vào đôi mắt vô hồn của hắn. Ôn Ninh ôm lấy Ngụy Vô Tiện vào lòng, và hành động của cậu để lộ bộ y phục nhuộm nguyên một màu huyết đỏ, để lộ sàn đá lạnh nhuộm nguyên một màu máu thẫm.

Vũng máu ấy không còn mới.

Bao cảm xúc trong lòng như sóng lớn tràn đê, Ôn Tình lao về phía em trai cô trong sự kinh hoảng tột cùng, chạy và chạy cho đến khi một tiếng thét tuyệt vọng thoát ra khỏi cổ họng cô, xé toạc màn đêm tĩnh lặng.

"A Anh!!!"

Đêm ấy, người dân chốn Di Lăng có thể nghe thấy tiếng khóc than văng vẳng khắp Loạn Táng Cương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top