Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Chìm trong phẫn nộ

Tóm tắt:

Giang Yếm Li xử tội Kim Tử Huân.

Ôn Ninh rời Loạn Táng Cương và lên đường.

- - -

Ghi chú của dịch giả - EvialRichardson:

Tớ đã phải tìm hiểu cách xưng hô theo kiểu Hán Việt từ khá nhiều nguồn, nhưng không có trang nào ghi cách gọi đường huynh (anh họ) của chồng cả. Nên tớ để Giang Yếm Li gọi Kim Tử Huân bằng phu huynh (anh chồng) thôi.

Và tớ thật sự không biết Kim Tử Huân với Kim Tử Hiên ai lớn tuổi hơn ai đâu, nên tớ để Kim Tử Huân là đường huynh của Kim Tử Hiên, và ngược lại, Kim Tử Hiên là đường đệ của Kim Tử Huân.

Tớ phát khóc với mấy cái danh xưng này mất-

- - -

Chương 5: Chìm trong phẫn nộ

Sảnh chính của Kim Lân Đài lần thứ hai trong ngày đông đúc và chật ních người. Nhưng những kẻ có mặt ở đây lúc này chẳng phải những vị khách mời danh giá, mà toàn là môn sinh của Kim gia. Một mớ âm thanh hỗn tạp, toàn tiếng giễu cợt cùng với chửi rủa vang dội khắp bốn vách tường. Tất cả bọn họ đều đang ngồi sau lưng một người đàn ông duy nhất, cãi nhau loạn xạ và tranh luận lý lẽ xem cuối cùng thì ai mới là kẻ có tội, ai mới là kẻ đã thực sự chọc giận người kế thừa của Lan Lăng Kim thị với trò hề bẩn thỉu mà bọn họ dựng lên này. Người đàn ông đang ngồi phía trước kia không ai khác ngoài Kim Tử Huân, đường huynh của Kim Tử Hiên. Tất cả những môn sinh đang có mặt trong đại sảnh này đều là những kẻ mà hắn ta tin tưởng nhất, những kẻ mà đã chẳng ngại ngần theo lệnh hắn ta đi phục kích hung thủ - kẻ đã gieo rắc lời nguyền trăm lỗ tàn độc lên thân thể Kim Tử Huân.

Kim Tử Huân khẽ rít lên vì tức giận và khó chịu, nhưng mỗi khi hắn ta lườm nguýt đám môn sinh hay người hầu đi ngang, họ có thể trông thấy vẻ sợ hãi lồ lộ trong đôi mắt ấy. Sự thật rằng Kim Tử Hiên dám bất đồng trước hành động thực thi chính nghĩa của hắn ta đối với Di Lăng Lão tổ khiến Kim Tử Huân muốn gầm lên vì tức giận. Bọn họ lại còn là đường huynh đệ nữa, vậy nên hắn ta càng phẫn nộ hơn khi anh dám lên tiếng bảo vệ Ngụy Vô Tiện mặc cho họ Ngụy kia đã ám hại Kim Tử Huân với một lời nguyền đầy đau đớn. Khỏi phải nói Kim Tử Huân đã sốc đến mức nào khi trông thấy Kim Tử Hiên lao vào ngay giữa trận địa bọn họ dựng lên phục kích Di Lăng Lão tổ.

Hơn ba trăm người, tên đã lên dây sẵn sàng tấn công, và nếu như không phải Kim Tử Huân là một kẻ thức thời hiểu rõ hậu quả cho từng hành động của mình, hắn ta đã ra lệnh cho tất cả bắn chết luôn vị đường đệ khó chịu kia ngay tại chỗ. Kim Tử Hiên đã quát vào mặt hắn ta, quát vào mặt bọn họ, trông anh đã vô cùng tức giận và Kim Tử Huân chẳng thể hiểu vì sao. Khử tận mạng Ngụy Vô Tiện, chuyện này nào có gì sai. Ngụy Vô Tiện là kẻ đã nguyền rủa Kim Tử Huân với biết bao đau đớn, và diệt hắn đi rồi, Kim Tử Huân sẽ tự cứu được cho mình một mạng, chẳng phải có lý quá sao?

(Mà hơn nữa, giết Ngụy Vô Tiện đi rồi, Kim Tử Huân không chỉ ban phước cho Tu Chân Giới, mà còn đem đến danh vọng cho chính bản thân mình nữa.)

Vị đường đệ của hắn ta lại không đồng ý với những điều này, và anh đã túm cổ tất cả bọn họ, ra lệnh cho họ lập tức quay trở lại Kim Lân Đài và tự kiểm điểm bản thân mình trong lúc đợi chờ hình thức xử phạt thích đáng. Kiểm điểm, Kim Tử Huân cười mỉa. Hắn ta xoa nhẹ bên má mà Kim Tử Hiên đã nện vào khi Kim Tử Huân cãi lại mệnh lệnh của anh. Lực đấm của Kim Tử Hiên không phải dạng vừa, anh đã nện vỡ một bên xương hàm và khiến hắn ta phải phun ra một ngụm máu cùng vài chiếc răng gãy. Vùng da ấy giờ đang tấy lên, thâm tím. Kim Tử Huân siết chặt tay, uất ức khi nghĩ đến sự thật rằng vị đường đệ kia còn dám ra tay với máu mủ ruột thịt của mình.

Mà lý do ra tay? Vì cái thằng mang danh em trai của con vợ ngu ngốc kia sao?

Kim Tử Huân còn đời mới tự kiểm điểm lại bản thân mình, bởi hắn ta biết hành động như vậy là đúng đắn. Và Kim Tử Huân sẽ thích thú vô cùng khi được chất vấn người kế thừa Kim gia trước mặt toàn bộ đám môn sinh kia, hỏi xem cuối cùng thì lòng trung thành của anh đặt ở nơi đâu. Đáng lẽ ra hắn ta nên bắn chết anh ngay lúc đấy luôn mới phải, Kim Tử Huân phì cười. Hắn ta thậm chí chẳng quan tâm nếu cháu trai của mình mất cha hay Giang Yếm Li mất chồng. Đáng lẽ Kim Tử Huân nên giết luôn đường đệ của mình khi có cơ hội, biết đâu sau đấy hắn ta lại được phong chức người kế thừa Kim gia thì sao.

"Ta thấy đáng lẽ chúng ta không nên nghe lệnh hắn." Một môn sinh thì thầm sau lưng Kim Tử Huân. Cậu ta có nhỏ giọng, nhưng cốt vẫn là muốn nói đủ to để từng từ từng chữ lọt vào tai Kim Tử Huân hòng chọc giận hắn ta. Kim Tử Huân nghe một môn sinh khác cười mỉa, "Giờ tên ngốc nhà ngươi mới hối hận sao? Ta đã nói ngươi đừng có có đi, ngươi vẫn nhất quyết kéo ta theo cùng, giờ thì tất cả chúng ta đều mắc kẹt trong mớ bòng bong này và ngồi chờ ăn phạt."

"Có phải lỗi của ta khi Ngụy Vô Tiện cứ liên tục đi nguyền rủa người khác lung tung đâu!"

Một môn sinh khác chen vào, "Đồ khỉ gió nhà ngươi, ngay cả khi Ngụy Vô Tiện là Di Lăng Lão tổ và là một nghi phạm hoàn hảo, chẳng phải ngươi cũng biết quá rõ là gần như tất cả mọi người đều ghét Kim Tử Huân, và ai cũng có thể là thủ phạm. Họ chỉ muốn làm như Ngụy Vô Tiện là kẻ gây tội thôi!"

"Thế sao ngươi còn theo lệnh Kim Tử Huân!"

"Ngươi- Thì ta... ta muốn đi xem xem có thật Ngụy Vô Tiện là hung thủ không. Ngươi biết là người nguyền rủa phải hứng chịu hậu quả tương tự như người bị nguyền mà?"

"Phải, nhưng không có nghĩa là chúng ta đã hành động đúng đắn khi tuân lệnh thằng ngốc kia. Nếu như Ngụy Vô Tiện đến sớm hơn một chút, hay Kim Tử Hiên không kịp ngăn Kim Tử Huân, chúng ta đã ra tay sát hại sư đệ của Kim thiếu phu nhân và Giang Tông chủ rồi. Khi ấy hậu quả sẽ còn nặng nề hơn."

"Nhưng ai lại rảnh hơi quan tâm đến Di Lăng Lão tổ kia?"

"Hiển nhiên là Kim Tử Huân rồi, quan tâm nhiều đến nỗi tìm cách giết hại Ngụy Vô Tiện chỉ để cuối cùng thất bại kia mà-"

Kim Tử Huân quay phắt lại, hung dữ lườm bọn họ. "Câm mồm đi!" Hắn ta gầm lên.

"Phải đấy, câm mồm đi." Tất cả, đặc biệt là Kim Tử Huân, lập tức đóng băng. Âm giọng vừa rồi quá đỗi quen thuộc, ngập mùi đe dọa.

Tiếng bước chân dồn dập dội vào tai khiến bọn họ run lên vì khiếp sợ, tiếng chân của nhiều người đang hướng về phía đại sảnh. Tất cả những tiếng xôn xao bàn tán thoáng chốc im bặt, âm thanh cuối cùng còn sót lại là tiếng bước chân đang đến gần, càng lúc càng rõ ràng. Kim Tử Huân ráng lờ đi cảm giác lạnh buốt đang chạy dọc sống lưng mình, hắn ta vội vàng suy đoán xem những kẻ đang tới kia là ai. Nếu họ cũng đồng tình với thứ quan điểm ngu ngốc của Kim Tử Hiên, thì phen này hắn ta coi như tận mạng.

Sự yên tĩnh bỗng chốc bị phá vỡ bởi hàng loạt những tiếng hít sâu khiếp đảm khi từng người một đặt chân vào phòng. Tam Độc Thánh Thủ, vị gia chủ quyền lực của Vân Mộng Giang thị xuất hiện đầu tiên. Sau lưng hắn là Cô Tô Song Bích và người kế thừa của Kim gia, Kim Tử Hiên. Từ bộ tứ toát ra một loại hàn khí lạnh lẽo, đe đọa đem đến thứ hình phạt chẳng hề nhẹ tay. Gương mặt của đôi huynh đệ Lam gia băng lãnh đến độ trông họ như một cặp song sinh. Lệ thường, Lam Hi Thần luôn đeo một nụ cười hiền hòa trên môi, nhưng lúc này đây, đôi chân mày của anh đang nhíu lại, còn đôi mắt vàng kim vốn tĩnh lặng như nước hồ thu của Lam Vong Cơ giờ đây cuộn trào với lửa giận, mà ánh nhìn lại lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Kim Tử Hiên trông thật nghiêm khắc, và anh chẳng buồn giấu cơn phẫn nộ điên cuồng đang dậy sóng trong lòng mình. Dáng đứng đầy thị uy của bộ tứ khiến đám môn sinh Kim gia không khỏi run lên vì hổ thẹn và sợ hãi.

Nhưng Giang Tông chủ mới là người khiến tất cả thực sự khiếp đảm.

Là người đi đầu, Giang Vãn Ngâm sải từng bước về phía Kim Tử Huân trước khi đột ngột dừng lại ngay trước mặt hắn ta. Giang Vãn Ngâm rất hay tức giận, và hắn vẫn thường chau mày lườm người khác. Tất cả cũng đã tưởng rằng hắn sẽ trừng mắt và bắt đầu gầm lên quát mắng.

Nhưng Giang Vãn Ngâm lại đang mỉm cười.

Nụ cười mà đáng lẽ thường xuất hiện trên môi của Giang Yếm Li.

Giang Vãn Ngâm đang mỉm cười, đôi mắt tím biếc sáng ngời lên đầy hung ác, và cớ sao trông biểu cảm của hắn lại thật thỏa mãn, thỏa mãn một cách hiểm độc. Hắn mở miệng, âm giọng lạnh lẽo thốt ra từng con chữ sắc như dao găm, "Thứ rác rưởi chết tiệt, ngươi có điều gì muốn nói không?" Đáng lẽ Kim Tử Huân đã trừng mắt nhìn lại hắn, đã nói lại hắn để bảo vệ danh dự của mình khi bị chửi như vậy. Nhưng người đang đứng trước mặt hắn ta là Giang Vãn Ngâm, là một trong những tu tiên giả mạnh nhất nhì Tu Chân Giới, là vị gia chủ trẻ tuổi nhất từng kế vị và đã tay trắng đem gia tộc của mình vực dậy từ tro tàn, trở thành một trong những gia tộc quyền lực nhất thế gian.

Và Giang Vãn Ngâm không lườm hắn ta, hắn đang cười. Sự thật này thậm chí còn đáng sợ hơn bởi Giang Vãn Ngâm không bao giờ cười.

"Sao nào? Lẽ nào ngươi mất giọng rồi chăng? Chẳng phải ngươi là kẻ lắm điều mồm nhanh hơn não và suốt ngày huyên tha huyên thiên những chuyện không đâu sao? Nhìn ngươi đã tràn đầy sức sống và nhiệt huyết khi nói chuyện với sư huynh ta lần trước mà." Giang Vãn Ngâm nói, nhìn thẳng vào mắt của Kim Tử Huân khi hắn ta không trả lời câu hỏi đầu tiên. Kim Tử Huân không biết điều gì đáng sợ hơn hết thảy, sự thật rằng Giang Vãn Ngâm đang hành động hoàn toàn đối lập với những gì bọn họ đã tưởng, hay sự thật rằng có ba vị tu tiên giả quyền năng chẳng kém đang đứng sau lưng hắn, sẵn sàng ra tay.

"Mèo ăn mất mẹ lưỡi ngươi rồi à, tên chết tiệt kia?" Giang Vãn Ngâm bật cười, và một tay hắn vươn lên. "Nói, tại sao ngươi lại dựng nên trận phục kích đấy?" Hắn siết tay thật chặt quanh chuôi kiếm Tam Độc, ý tứ đe dọa quá rõ ràng. "Ngươi muốn tự nói hay muốn ta tự moi chữ từ họng ngươi ra?"

Kim Tử Huân nuốt nước bọt, ráng trấn tĩnh mà nhìn thẳng vào mắt Giang Vãn Ngâm. Cả người hắn ta run lên dưới ánh nhìn của bọn họ. "N-Ngụy Vô Tiện nguyền rủa ta...!" Giọng hắn ta lạc đi đầy hổ thẹn ở cuối câu. Lam Vong Cơ ngắt lời Kim Tử Huân, ánh nhìn đe dọa như muốn siết cổ hắn ta đến nơi, "Bằng chứng?" Y hỏi, tông giọng trầm thấp nặng nề. Nếu để ý một chút, sẽ trông thấy đôi bàn tay nắm chặt của y đang run lên vì tức giận.

Mặt đỏ lựng, Kim Tử Huân lắp bắp, "C-Chỉ có hắn- hắn là kẻ duy nhất dám nhúng tay vào tà thuật! H- Hắn cũng căm ghét ta nữa, ngoài hắn ra thì ai lại dám làm điều này với ta chứ! Chỉ có Di Lăng Lão tổ!"

Ai đó trong đám môn sinh chợt thì thào, "Thật sự ai cũng muốn nguyền chết ngươi cả."

"Suỵt! Im đi!" Một môn sinh khác khẽ quát.

Kim Tử Huân lập tức cảm nhận được nỗi nhục nhã đang mỗi lúc một dâng cao. Lam Hi Thần bước lên phía trước, nụ cười quen thuộc chẳng nở rộ chút nào trên môi anh. "Nếu ta không nhầm, vị công tử đây chỉ đơn thuần suy đoán rằng Ngụy công tử là thủ phạm." Anh nói, tông giọng rõ ràng là đang phê phán từng hành động của Kim Tử Huân. "Ngụy công tử có thể đã lựa chọn tu ma, nhưng ngươi thực sự không phải phép khi cứ như vậy mà bừa bãi nhận định thủ phạm." Anh lý luận.

Kim Tử Huân chẳng hiểu bản thân mình lấy can đảm đâu ra, nhưng cảm giác phẫn uất đột ngột bùng nổ trong óc hắn ta khi thấy đám tu tiên giả nổi danh công bằng kia lại đi bao biện cho một kẻ tà ác như Di Lăng Lão tổ. Hắn ta gầm lên, "Ngụy Vô Tiện là một con quỷ hiểm độc! Hắn là kẻ ác! Hắn con mẹ nó là một đứa con trai của một thằng người hầu, là một kẻ chẳng biết tôn trọng chút nào đối với thi thể của những kẻ quá cố và các ngươi lại đi thanh minh cho tên chết tiệt ấy- có chuyện gì sai với việc giết hắn chứ!? Cái chết của hắn còn đáng để cả Tu Chân Giới ăn mừng kia-!?"

Tam Độc lóa lên, và mũi kiếm dí sát vào cổ Kim Tử Huân, lướt nhẹ thôi nhưng đủ sâu để vết đứt đổ máu, đủ sâu để khiến hắn ta lập tức im bặt vì hoảng sợ.

Kim Tử Huân ngồi im. Lam Hi Thần và Kim Tử Hiên đằng kia đang giữ chặt lấy Lam Vong Cơ. Nhìn y như muốn lao đến xé xác Kim Tử Huân, đôi mắt vàng kim long sòng sọc, đáng sợ đến nỗi tưởng như chỉ một ánh nhìn ấy thôi cũng đủ cướp mạng kẻ khác. Kim Tử Huân lại không sợ y bằng lưỡi kiếm sắc lẹm đang cứa vào cổ mình cũng kẻ cầm kiếm. Tam Độc Thánh Thủ, đáng lẽ phải đang gầm lên quát hắn ta, lại yên lặng đến đáng sợ.

"Đáng lẽ ngươi không nên nói vậy." Giang Vãn Ngâm rít lên, nụ cười đáng sợ kia vẫn bất di bất dịch trên môi hắn. Kim Tử Huân cảm thấy Giang Vãn Ngâm tiến một bước, Tam Độc đe dọa xuyên thẳng qua cổ hắn và Kim Tử Huân lần nữa nuốt nước bọt, toàn thân run lẩy bẩy trước ánh nhìn lạnh lẽo của Giang Vãn Ngâm.

Bọn họ đều chờ đợi ánh chớp tím lóa lên từ Tử Điện- nhưng rồi, ánh mắt Kim Tử Huân lướt sang bàn tay trống kia của Giang Vãn Ngâm và hắn ta lập tức khựng lại, chợt để ý Tử Điện không nằm trên tay hắn.

"A tỷ sẽ xử lý ngươi."

Giờ thì Kim Tử Huân hiểu vì sao Giang Vãn Ngâm lại cười.

Ngay khi Giang Vãn Ngâm thu hồi Tam Độc và tra kiếm vào vỏ, một tiếng gầm vang dội lập tức vang khắp hành lang, vọng đến tận đại sảnh. Một tiếng gầm tàn nhẫn, đệm cùng tiếng điện giật và tiếng bước chân. Bộ tứ tách sang hai bên, và tất cả lập tức chết lặng vì sốc khi trông thấy ánh tím lấp lánh của roi Tử Điện và người cầm vũ khí.

Giang Yếm Li trợn mắt, cơn phẫn nộ điên cuồng thể hiện rõ ràng trông đôi mắt và đôi môi nàng. Ở nàng như ẩn như hiện bóng dáng của Ngu phu nhân quá cố - của Nhện Tím trong truyền thuyết. Trông cách nàng dằn từng bước tiến về phía trước và gương mặt chìm trong phẫn nộ của nàng - thứ biểu cảm đáng lẽ nên thuộc về Giang Vãn Ngâm, ắt có người sẽ tưởng nhầm nàng là Ngu Tử Diên.

Đôi tỷ đệ Giang gia thật quá đỗi khiếp đảm.

Kim Tử Huân, người chưa từng tưởng tượng được Giang Yếm Li lại có thể vung một thứ vũ khí mạnh đến vậy, càng không nghĩ nàng có thể xuất hiện với dáng vẻ hung dữ đến thế, giờ đang lùi từng bước về phía sau khi Giang Yếm Li lao đến, gọi tên hắn ta với âm giọng lạnh buốt.

"Kim Tử Huân."

Chẳng còn chút sự dịu dàng ngọt ngào nào sót lại trong giọng nàng, chẳng có nụ cười nhẹ thường thấy ngự trên gương mặt nàng, và vẻ quyến rũ toát lên từ thân ảnh nàng giờ đây không phải vẻ đẹp thanh thuần mọi ngày. Trong tông giọng nàng chỉ có sự tàn nhẫn, và biểu cảm của nàng chẳng nhẹ nhàng chút nào. Trước khi tất cả có thời gian để kịp tiêu hóa khung cảnh trước mắt, Tử Điện đã bùng lên, từng tia lửa ánh lên sắc tím và cuốn theo một luồng gió mạnh bao quanh thân thể Giang Yếm Li, dấu hiệu rõ rệt của linh lực phản ứng cùng cơn phẫn nộ của một tu tiên giả. Và với cơn giận điên cuồng của nàng, luồng năng lượng này cuộn trào càng mạnh hơn bao giờ hết.

Làn gió xoáy quanh nàng càng lúc càng dữ dội, đem mái tóc dài cùng vạt áo nàng cuốn theo, nhảy múa bên những tia điện lấp lánh. Giang Yếm Li trông thật hung ác, thật tàn nhẫn mà vẫn quyến rũ biết bao. Nắm chặt Tử Điện, nàng vung tay lên.

Kim Tử Huân quay đầu bỏ chạy.

Đám môn sinh hoảng hốt tản ra tứ phía ngay khi roi Tử Điện quấn chặt lấy cổ Kim Tử Huân, đem một trận đau đớn tê dại chạy dọc khắp thân thể hắn ta. Vết cắt do Tam Độc gây ra ban nãy hẵng còn đau nhói, từng tế bào thì bị Tử Điện giật cháy, còn thanh quản bị siết chặt khiến Kim Tử Huân gần như nghẹt thở. Toàn thân hắn ta rơi và nện thẳng xuống sàn, càng khiến cơn đau nhân lên gấp bội.

Kim Tử Huân muốn hét lên khi Giang Yếm Li khẽ khàng vẩy nhẹ cổ tay, và Tử Điện đem thân xác hắn ta lôi xềnh xệch về phía nàng. Hắn ta cố gắng vùng vẫy, nhưng dường như đối với nàng, kẻ trước mắt còn chẳng nặng bằng cái lông vũ. Và số phận Kim Tử Huân lúc này hoàn toàn nằm trong tay Giang Yếm Li- người mà giờ đây trong tâm không chứa đựng dù chỉ một chút nhân từ đối với hắn ta. Cơn phẫn nộ của nàng dậy lên như sóng thần, cơn sốc của nàng là thực, và như thể tất cả những cảm xúc tiêu cực nàng dồn nén từ trước đến nay đang đồng loạt vỡ tung, trút hết lên người Kim Tử Huân.

"Phu huynh, ngươi còn dám bỏ chạy?" Giang Yếm Li hỏi, và một nụ cười ngọt ngào đúng hiệu bất chợt nở rộ trên đôi môi kia, dù nàng trông như vẫn sẵn sàng siết Kim Tử Huân chết ngạt bất cứ lúc nào. Chẳng còn chút nhân từ hiền hòa nào trong cái cách mà nàng đem Kim Tử Huân lôi xềnh xệch về phía mình.

Một chân của nàng giẫm lên mặt hắn ta, nàng dằn mạnh gót giày xuống và ôi Kim Tử Huân đau phải biết.

"Ngươi thật ngu ngốc và vô lễ khi dám nói năng bậy bạ về sư đệ bọn ta mà lại không dám đứng ra hứng chịu hậu quả." Nàng nói, và nàng hạ gối ngồi xuống để hắn ta trông thấy gương mặt xinh đẹp kia rõ hơn, gương mặt mà lúc này đây chỉ chứa đựng độc một sự hung ác ngọt ngào. Kim Tử Huân đã phạm phải một sai lầm quá tai hại- đã đắc tội nhầm người và giờ đây hắn ta chẳng thể làm gì hơn ngoài run rẩy vì đau đớn và sợ hãi, thầm cầu nguyện trong lòng rằng Giang Yếm Li, bằng một cách thần kì nào đó, sẽ tha tội cho hắn ta với sự nhân từ và phúc hậu nổi danh của nàng.

Nàng không làm vậy.

Tử Điện siết càng lúc càng chặt hơn, càng giật mạnh và càng cháy sáng hơn. Kim Tử Huân co giật và vẫy vùng, tiếng thét khản đặc vụn vỡ rơi ra từ cổ họng hắn. "Không phải ta đã từng cảnh báo vị công tử trẻ tuổi này rồi sao? A Tiện là người của Vân Mộng Giang thị. Đệ ấy là và sẽ mãi mãi là người của Vân Mộng Giang thị. Ngươi thật vô cùng, vô cùng liều lĩnh khi dám ăn nói như vậy về A Tiện ngay trước mặt gia đình đệ ấy." Nàng nói, và từng từ từng chữ càng bồi thêm vào nỗi nhục nhã vốn đã hiện hữu nơi hắn ta.

Mọi con mắt đều đang đổ dồn về hai người họ, và không ai dám ra tay cản Giang Yếm Li và cứu mạng Kim Tử Huân. Kim Tử Hiên đang nhìn vợ mình, ánh mắt anh ngập tràn ngưỡng mộ cùng yêu thương. Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần lặng lẽ quan sát họ, sững người vì kinh ngạc dù vị sư đệ biểu cảm có kín đáo hơn. Giang Vãn Ngâm đang cười, một nụ cười hiểm ác và tràn ngập tự hào cùng thỏa mãn.

Chẳng một ai sẽ cứu Kim Tử Huân khỏi trận cuồng phong của Giang Yếm Li.

Ngỡ như bọn họ đã quên mất, Giang Yếm Li không chỉ là con gái của Giang Phong Miên quá cố, nàng còn là con gái của Ngu Tử Diên. Ẩn sau vẻ hiền dịu thanh thoát của nàng là đôi nanh độc sắc nhọn hung dữ. Và nếu như họ đã từng quên, thì giờ đây họ đã nhớ lại và sẽ mãi mãi khắc ghi sự thật này trong lòng.

Đặc biệt là đối tượng mà cơn phẫn nộ của nàng đang hướng tới.

"Phu huynh, sao ngươi dám?" Nàng gầm lên, nhấn mạnh từng chữ một, "Ngươi dám bôi bẩn danh dự A Tiện của ta, dám buộc tội đệ ấy đơn thuần chỉ vì mối tư thù giữa đôi bên và những định kiến bẩn thỉu ngươi sở hữu." Nàng tiếp tục, gót chân đang tì trên đầu hắn ta dằn xuống càng mạnh khiến Kim Tử Huân chẳng thể cử động dù chỉ một chút. Hắn ta cảm tưởng như hộp sọ của mình đang từng chút một vỡ nát dưới lực chân của nàng. "A Tiện sẽ không bao giờ bí mật nguyền rủa ngươi. Ngươi biết rõ điều này, Kim Tử Huân." Nàng mỉa, "Nếu đệ ấy muốn ngươi chịu khổ đến chết, A Tiện sẽ khiến cả thế giới biết đệ ấy là hung thủ. Đệ ấy sẽ chẳng giấu giếm gì hết."

Nụ cười của nàng càng nở rộ, "Và A Tiện sẽ chẳng bao giờ thất bại trong bất cứ chuyện gì, ngay cả với việc giết kẻ khác từ từ bằng một lời nguyền hiểm độc. Và như ngươi có thể thấy, ngươi vẫn sống sờ sờ ra đây. Hơi thở mà ngươi vẫn hít vào thở ra đều đều này là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy lời nguyền này không phải do A Tiện làm ra, bằng không ngươi đã chết ngay từ khoảnh khắc ngươi bị 'nguyền' rồi."

Gương mặt Kim Tử Huân tím tái cả lại vì thiếu dưỡng khí, tròng mắt hắn ta trợn trắng, và chỉ vài giây nữa là hắn ta sẽ thực sự bất tỉnh. Giang Yếm Li thu hồi Tử Điện, nhưng chẳng phải vì thương hại mà để chuẩn bị giáng xuống thân thể hắn ta từng nhát quật giật cháy người, giáng xuống thứ hình phạt thích đáng dành cho tất cả những lần hắn ta lăng mạ sư đệ nàng từ trước đến nay cùng nỗ lực sát hại Ngụy Vô Tiện lần này.

"Ta đã giấu kín sự căm ghét và đã khoan dung với ngươi quá lâu rồi, phu huynh. Ngươi đã xúc phạm ta nghiêm trọng khi dám phục kích A Tiện. Bất kì hành động nào gây hại đến Ngụy Vô Tiện đều được coi là hành động nhục mạ Vân Mộng Giang thị, ta mong rằng vị công tử đây sẽ ghi nhớ điều này thật kĩ và không bao giờ được nghi ngờ sự cứng rắn của gia tộc ta." Nàng gằn giọng, thốt ra từng tiếng cay độc.

Nàng thật tệ hại khi đã che giấu cảm xúc của mình và để Ngụy Vô Tiện phải một mình gánh chịu biết bao tổn thương như vậy. Đã đến lúc nàng bùng nổ và giải phóng hết cơn tức giận của mình, để từ nay không một ai dám thắc mắc và nghi ngờ quyền lực của nàng nữa.

Kim Tử Huân thở dốc, tuyệt vọng lấy tay che đi cần cổ tìm bầm của mình. Hắn ta ráng lao ra khỏi sảnh chính. Nhưng ngay khi vừa lồm cồm bò dậy, một tiếng rít gió xé toạc không gian, Tử Điện phóng đến và quật thẳng vào lưng Kim Tử Huân. Lực đạo mạnh đến nỗi cả người hắn ta bị quất bay sáng tận phía bên kia phòng.

Nụ cười trên môi Giang Yếm Li tắt ngấm, và nàng lặng lẽ vung tay lên, Tử Điện tàn nhẫn ra đòn theo từng mệnh lệnh của nàng.

Cả sảnh chính sáng bừng ánh điện tím lấp lánh.

-

Một sự yên lặng não nề đọng trong không gian, bao quanh đôi tỷ đệ lúc này đang trán tựa trán. Nắng trưa đã lên cao, và đã đến lúc Ôn Ninh rời đi, lên đường đến Lan Lăng. Ôn Tình nắm tay cậu thật chặt, đôi mắt cô khép lại và cô chìm trong sự yên tĩnh của em trai mình khi cậu lặng lẽ trấn an thần trí lo lắng và trái tim run rẩy sợ hãi của cô. Ôn Ninh khẽ siết tay chị gái mình một lần nữa trước khi cả hai đều chậm rãi buông tay.

Ôn Tình khẽ xoa đầu cậu, ngón tay cô lướt dọc theo từng lọn tóc đen dài kia trước khi cô dừng lại, áp lòng bàn tay lên gò má lạnh lẽo của Ôn Ninh. Cô mỉm cười nhẹ, hành động dịu dàng cuối cùng mà cô còn đủ sức làm được. Ôn Ninh nghe tim mình đau nhói, nhưng đồng thời lại cảm thấy ấm áp như được an ủi bởi nụ cười nhẹ của cô.

Ôn Tình rút tay lại, và cô chỉnh lại chiếc áo choàng đen thẫm trên người Ôn Ninh để cậu sẽ không bị ai phát hiện. Họ đã phải đi kiếm những mảnh y phục tối màu nhất để Ôn Ninh có thể hòa mình vào màn đêm, đảm bảo an toàn cho chính bản thân trên đường đi. Lan Lăng là một mảnh đất nguy hiểm đối với bất kì mảnh tàn dư nào còn sót lại của Ôn gia, lại càng nguy hiểm hơn đối với Quỷ Tướng quân. Cậu sẽ phải đưa tin một cách thật cẩn thận và nhanh chóng.

Cô trùm chiếc mũ đen lên đầu Ôn Ninh, kéo nó thấp xuống và che đi gương mặt cậu trước khi thật sự dừng tay và lùi lại. Cô nhìn em trai mình, ánh mắt mềm mại và ôn nhu, nhắc nhở cậu hãy thật cẩn thận, an toàn trở về.

"A tỷ, đệ đi đây." Ôn Ninh nói. Cậu quan sát cách cô miễn cưỡng gật đầu, và giá như Ôn Ninh có thể mãi mãi ở lại Loạn Táng Cương, cậu đã ở rồi. Nhưng bọn họ sẽ thực ích kỉ nếu không đem hung tin này báo cho gia đình kia của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện xứng đáng với nhiều điều tốt đẹp hơn là bị lãng quên, xứng đáng được người người tưởng nhớ và tôn vinh vì những hành động cao cả của hắn khi còn sống.

Một vị anh hùng. Một người anh trai. Một người cha tốt.

Ôn Ninh quyết từ giờ trở đi sẽ không bao giờ mạo hiểm sự an toàn của bản thân mình, bởi cậu không muốn lăng mạ tất cả những điều mà Ngụy Vô Tiện đã thực hiện vì gia đình cậu- vì gia đình họ, nên cậu nhất quyết phải tự bảo vệ bản thân mình. Để rồi cậu có thể thế chân hắn mà bảo vệ tất cả bọn họ. Cậu sẽ không để ai gặp nguy hiểm, sẽ không để hắn phải ra đi trong hoài phí.

"Sáng mai đệ sẽ quay về." Cậu nói, và trước khi Ôn Ninh kịp quay người rời đi, Ôn Uyển đã lao đến, ôm chặt lấy chân cậu. Gương mặt đứa nhỏ vẫn đỏ ửng và đôi mắt đứa nhỏ vẫn bỏng rát, nhưng Ôn Uyển ráng mỉm cười với Ôn Ninh. "Ninh thúc thúc, về sớm... A Nương không muốn thúc thúc đi quá lâu đâu."

Chỉ nhắc đến Ngụy Vô Tiện thôi cũng đủ khiến cả hai muốn bật khóc lần nữa.

Nhưng Ôn Ninh chỉ đơn thuần gật đầu, không dám trả lời do sợ rằng giọng mình sẽ lạc đi ngay khi vừa lên tiếng. Cậu quan sát cách Ôn Uyển thỏa mãn đôi chút trước lời xác nhận của mình trước khi buông tay, ôm Ôn Tình một cái rồi lại chạy về phía mộ của Ngụy Vô Tiện. Bề ngoài của đứa nhỏ trông chẳng còn chút gì gọi là ngây thơ. Nỗi mất mát này đã khiến Ôn Uyển... trưởng thành quá nhiều. Sự thật này vừa đáng lo ngại lại vừa đau buồn.

Ôn Ninh ngẩng đầu lên, tự trấn tĩnh và không để bản thân được đổ lệ. Nếu giờ đây cậu rơi nước mắt, Ôn Tình cũng sẽ khóc theo. Và cô đã phải khóc quá nhiều rồi.

Ánh mắt họ chạm nhau, Ôn Ninh trông thấy nỗi xót xa vẫn vẩn đục trong đôi mắt cô, và trong đôi con ngươi ấy cuộn trào biết bao cảm xúc. Cả hai đều ước giá như cô có thể nói được, nhưng Ôn Tình không thể, và cô cũng chẳng còn đủ sức mà phục hồi âm giọng của mình. Cô đã bị vắt kiệt, không còn chút sức lực nào dù để dành cho những hành động nhỏ nhất.

Nên khi Tứ thúc bước đến để hộ tống Ôn Tình trở về, Ôn Ninh ngoái đầu nhìn nơi này lần cuối, thầm cầu nguyện cho sự an toàn của họ và mong rằng bản thân sẽ thượng lộ bình an.

Và Ôn Ninh khởi hành, chạy và chạy thật lâu cho tới tận khi đặt chân đến Lan Lăng. Cậu không cho phép bản thân mình nghỉ lâu giữa đường, chỉ dành ra vừa đủ thời gian dừng chân lấy sức trước khi điên cuồng chạy tiếp. Bởi Ôn Ninh biết, từ Di Lăng đến Lan Lăng sẽ mất hàng giờ. Cậu nhanh chóng nhưng cẩn trọng, lẹ làng lẩn mình vào những góc râm ban chiều cho đến khi màn đêm buông xuống và bóng tối phủ kín khắp nơi.

Đến Lan Lăng rồi, Ôn Ninh lập tức leo lên cao, lẩn mình vào những tán cây dày đặc, tránh đám môn sinh Kim gia càng xa càng tốt đề phòng trường hợp họ nhìn thấy và bắt giam cậu. Bởi ngay cả khi Ôn Ninh đã che kín mặt rồi, trông cậu vẫn vô cùng khả nghi và dễ bị chú ý.

Nhanh nhẹn nhưng cẩn thận từng bước tiến đến gần khu vực Kim Lân Đài, càng lúc nỗi lo lắng trong lòng Ôn Ninh càng dâng cao. Cậu thả mình, lẹ làng tiếp đất và ẩn mình trong bóng tối đằng sau những bụi cây. Ôn Ninh lướt mắt nhìn đám môn sinh áo vàng đang đứng canh đằng kia, và cậu vội vàng nghĩ cách đánh lạc hướng bọn chúng mà tranh thủ lẻn vào cổng. Cậu di chuyển chậm lại, thận trọng nhìn quanh. Một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu cậu- một ý tưởng quá đỗi táo bạo. Ôn Ninh túm cổ môn sinh đứng gần mình nhất và đấm cậu ta bất tỉnh.

Cậu khẽ thì thầm xin lỗi trước khi quăng môn sinh kia thật cao, khiến tất cả mọi người đều chú ý đến. Ngay khi thân xác cậu ta vừa được trông thấy, đám môn sinh còn lại lập tức tán loạn lao về hướng này, kèm theo một tràng những tiếng hét vì khiếp đảm và lo lắng. Ôn Ninh nhanh chóng nhảy tường vào trong Kim Lân Đài khi đám gác cửa còn đang bận kiểm tra vị môn sinh xấu số nọ.

Ôn Ninh nhận ra, nơi cậu đặt chân đến chính là khu bếp của Kim gia. Chẳng có một người hầu nào ở quanh, rọi sáng bốn bức tường cùng sàn nhà chỉ có vài ánh đèn lờ mờ- và trong một thoáng, Ôn Ninh chợt thắc mắc giờ này là giờ nào mà lại chẳng có ai bận rộn chuẩn bị bữa tối vậy.

Nhưng rồi.

Tiếng cửa ken két mở khiến Ôn Ninh giật cả mình, nhìn quanh tìm chỗ trốn. Nhưng trước khi cậu kịp cử động, cánh cửa đã bật mở tung. Ôn Ninh thoáng trông thấy ánh kim loại lóa lên trước khi cậu nhận ra có một thanh bội kiếm đang chĩa thẳng vào cổ họng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top