Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

P.3 - Chương 136

P.3 - Chương 136: Chương 37.3

Nước mắt của cô theo hốc mắt, cứ tí tách rơi xuống như vậy.

Cô thật sự cảm thấy chịu đủ rồi.

Cô rốt cuộc đã làm chuyện gì trong mười chuyện ác không thể tha thứ, ông trời cứ trừng phạt cô như vậy.

Cô chỉ theo đuổi thứ vốn thuộc về cô thôi mà, cô có lỗi sao?!

Nếu có lỗi cũng là Diêu Bối Địch có lỗi trước!

Là cô ta đoạt người đàn ông của cô, là cô ta làm ra chuyện xấu xa như vậy, bây giờ cô chỉ tới đoạt lại mà thôi.

Tất cả đều do Diêu Bối Địch.

Người nên gặp báo ứng, cho tới bây giờ cũng phải là Diêu Bối Địch.

Tiêu Dạ quay đầu, cứ nhìn dáng vẻ từng giọt từng giọt nước mắt của Lôi Lôi rơi xuống.

Cũng không khóc thành tiếng, chính là nước mắt không ngừng chảy xuống, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào mình, không nói ra được uất ức, nhưng cũng không ồn ào làm nũng giống như bình thường, ngược lại vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến, nhìn qua giống như bị thương rất nặng.

"Lôi Lôi." Tiêu Dạ mở miệng.

“Ừm.” Lôi Lôi nhìn anh, nước mắt chảy thẳng xuống dưới, vẫn dùng ánh mắt mong đợi như vậy nhìn anh.

“Em đi về trước, chuyện của chúng ta sau này hãy nói.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng.

Lôi Lôi cười lạnh.

Trong lòng một mực cười lạnh.

Đến bây giờ, anh vẫn có thể nói ra lời nói tàn nhẫn như vậy.

Nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi xuống, cô cầm giỏ xách trên ghế sa lon lên, mang theo nước mắt, cũng không nói gì đi ra ngoài, khi đi ra cửa, cô đột nhiên xoay người hỏi anh, “Sau này là bao lâu?”

Tiêu Dạ trầm mặc.

“Em không trách anh, bởi vì em biết chuyện giữa chúng ta không phải là lỗi của anh. Nhưng mà Tiêu Dạ, em thật sự vô cùng yêu anh, rất yêu rất yêu, nếu như anh cứ để em rời đi như vậy, em nghĩ có lẽ em cũng có thể, em cũng sẽ giống như Dĩ Huân vậy, lựa chọn con đường tự sát.”

Nói xong, mở cửa phòng sải bước rời đi.

Tiêu Dạ nhíu mày một cái.

Đối với Lôi Lôi, bây giờ anh thật sự có phần không kiên nhẫn, nhưng không phải hoàn toàn không có cảm giác.

Thật ra thì chính anh cũng không hiểu, vì sao bây giờ lại biến thành trạng thái như vậy?!

Nhiều năm như vậy.

Chưa từng để cho mình phân chút tâm về mặt tình cảm, anh chưa bao giờ cảm giác mình bởi vì chuyện tình cảm mà rối rắm không rõ.

Lôi Lôi đi vào thang máy.

Xuyên qua mặt kính nguy nga lộng lẫy trong thang máy, cô nhìn khuôn mặt vương lệ rơi đầy mặt đến đau đớn muốn chết.

Cô hung hăng lau.

Cô không cho phép bản thân mình khóc tiếp, không cho phép bản thân mình bị người dẫm đạp như vậy.

Cô không chịu nổi.

Cô nghĩ tới đau thương mình phải thừa nhận, nghĩ tới Diêu Bối Địch diễu võ giương oai bây giờ, cả người cũng hỏng mất, cô hận không thể giết chết Diêu Bối Địch, tự tay giết chết cô ta, khiến cho cô ta cảm nhận một chút khó chịu lúc này của cô, cảm giác vô lực lúc này của cô!

Cô cắn môi, hung hăng cắn.

Thang máy mở ra.

Cô cầm điện thoại di động gọi điện thoại.

Bên kia vang lên giọng Tề Lăng Phong, “Trở lại Thượng Hải rồi hả?”

“Tề Lăng Phong, nếu như chúng ta đã ngồi trên cùng một con thuyền, có phải anh cũng có nghĩa vụ giải quyết lo trước lo sau của tôi không.” Diêu Bối Địch gằn từng tiếng hỏi.

“Cô nói, tôi có thể suy tính.”

“Diêu Bối Địch.” Lôi Lôi gằn từng tiếng, hung ác nói. Hình như vừa nghe đến cái tên này, liền hận thấu xương, “Diêu Bối Địch làm trở ngại phát triển giữa tôi và Tiêu Dạ, tôi muốn Diêu Bối Địch không chết tử tế được.”

Tề Lăng Phong trầm mặc một chút, hồi lâu mới lên tiếng: “Bà xã Tiêu Dạ, cô cảm thấy tôi có khả năng động đến cô ta?!”

“Không phải anh thông minh như vậy sao? Không phải anh có lòng dạ độc ác sao? Có chuyện gì mà anh không làm được?!”

“Lôi Lôi, cô bình tĩnh một chút.” Dường như Tề Lăng Phong cũng cảm nhận được Lôi Lôi không khống chế được cảm xúc, “Phương thức tốt nhất để trả thù một người không phải khiến người kia chết, mà khiến người kia sống không bằng chết. Cho nên cô đừng nghĩ tới giết chết Diêu Bối Địch, mà cô phải để cho cô ta thấy, cô sống còn tốt hơn cô ta!”

“Anh cho rằng tôi không muốn sao? Anh cho rằng tôi không muốn hiệu quả như vậy sao?! Tề Lăng Phong, tôi từng cố gắng, tôi từng








Từ nhỏ cô vẫn luôn

Thậm chí cô không dám tưởng tượng xem rồi sẽ biến thành như thế nào.

Cô mấp máy môi, “Tôi không quấy rầy bà làm việc nữa, bye bye. ”

“Ừ. ”

Diêu Bối Địch cúp điện thoại.

Cô lật người trên giường.

Không biết bao lâu nữa Lôi Lôi mới có thể đi...

Tròng mắt cô đảo một cái, chợt thấy Tiêu Dạ đứng chắn ngoài cửa phòng.

Cả người khựng lại.

Người đàn ông này, đi lên như thế nào?!

“Tôi không cần người phụ nữ có công phu trên giường rất tốt.” Tiêu Dạ đột nhiên gằn từng tiếng.

Cả khuôn mặt Diêu Bối Địch đột nhiên đỏ ửng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top