Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Những kẻ bị ruồng bỏ (2)

- Cô…! Tại sao cô lại cứu tôi chứ…?!!

Roseanne dường như đang vô cùng uất ức. Nàng ta ném tất cả những thứ trong tầm tay về phía Lisa, vừa ném vừa mắng nhiếc không ngừng. Vì hành động thô bạo này mà nàng ta đã vô tình giật tay ra khỏi kim truyền nước và dẫn đến việc rách một mảng da lớn, cả cổ tay nhuộm trong màu máu đỏ.

Lisa không có ý định phản kháng lại, chỉ cam chịu cơn giận dữ của Roseanne. Cô biết là bản thân mình làm sai, thế nên cho dù nàng ta có ném cả bình nước vào đầu thì cô cũng sẽ không tránh.

Nhưng nàng tiểu thư kia lại chẳng có nhiều sức lực như Lisa nghĩ, rất nhanh sau đó đã kiệt sức mà nằm bẹp xuống giường. Lúc này cô mới ngẩng đầu lên và trông thấy vết thương vẫn còn đang chảy máu của Roseanne.

- Tiểu thư, tay tiểu thư bị thương rồi!

Cô chạy đi lấy hộp y tế để băng vết thương, bằng không nàng ta nhất định sẽ ngất đi lần nữa.

- Tiểu thư xin hãy khoan nóng giận, xin hãy để tôi băng bó vết thương của tiểu thư trước đã.

Vừa dùng cồn sát trùng vết thương, Lisa vừa nói, ngữ điệu nhẹ nhàng như đang dỗ dành nàng tiểu thư kia. Cô chỉ định thử cách này để xem có thể giúp nàng ta hạ hoả hay không, không ngờ nó thực sự có hiệu quả.

- Cô…..

- Thưa tiểu thư, đã băng bó xong rồi.

Sau khi đã trả hộp y tế về chỗ cũ, Lisa lẳng lặng tiến đến trước mặt Roseanne và tiếp tục quỳ xuống để chịu tội.

- Đứng lên đi.

Cơn giận của Roseanne đã tan thành mây khói, vậy nên nàng cũng không muốn phạt Lisa làm gì, chỉ càng chuốc thêm phiền phức mà thôi.

- Ra ngoài.

Roseanne ra lệnh cho Lisa rời khỏi phòng rồi nhích lại gần tủ đầu giường, với tay ra để lấy bát cháo đã nguội ngắt.

Nàng thực sự không muốn động vào thứ này chút nào, cho dù chỉ là một miếng, nhưng nàng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc ăn nó.

- Tiểu thư, để tôi giúp người.

Lisa trông thấy vẻ lúng túng của Roseanne nên ngỏ ý giúp nàng ta ăn cháo, dường như vết thương đau nhức đã khiến việc cầm thìa trở nên khó khăn hơn.

- Không cần.

Có vẻ như tình trạng của Roseanne đang đi ngược với lời nói khi nàng ta, vì cầm bát không vững nên đã làm đổ hết số cháo bên trong xuống sàn.

- Xin tiểu thư đợi một lát, tôi sẽ mang một bát khác đến ngay.

Có tiếng ai đó ngoài cửa, sau đó là tiếng giày rời đi. Lisa không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, cô ngơ ngác nhìn sang nàng tiểu thư kia.

- Tiểu thư, người…

- Này…Giúp tôi được không?

Roseanne mở lời cầu xin, dẫu biết rằng tỉ lệ thành công rất thấp nhưng nàng vẫn muốn thử.

- Tôi ư?? Vậy tôi..có thể giúp gì được cho người ạ?

Lisa rất hiếu kỳ với hành động của nàng tiểu thư lạnh lùng kia, nhưng thân phận tôi tớ không cho phép cô được tò mò về chuyện của chủ. 

- Chỉ cần làm theo lời tôi nói thôi.

Nàng ta vừa dứt lời thì cửa phòng bật mở. Một người đàn ông, nhìn có vẻ hung tợn, bước vào. Anh ta đặt bát cháo mới lên bàn, kính cẩn nghiêng mình trước Roseanne.

- Ra ngoài đi, tôi tự ăn được.

Lisa thấy người đàn ông đó có vẻ rất vâng lời của Roseanne. Không chỉ ra ngoài, anh ta thậm chí còn rời đi ngay lập tức.

- Giúp tôi ăn cháo đi.

Đối với Roseanne, đó đơn giản chỉ là một lời khẩn cầu giữa hai người ngang vai, ngang vế. Còn đối với Lisa, đó lại là mệnh lệnh mang tính chất bắt buộc giữa chủ nhân cao quý và phận tôi tớ thấp hèn.

Cũng chính vì lý do đó nên cô không dám chậm trễ một phút giây nào, nhanh chóng cầm bát cháo lên và làm theo những gì mà nàng ta ra lệnh.

Nhưng Lisa thắc mắc một điều, rằng tại sao Roseanne lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy sửng sốt như thế.

- Tiểu thư, tôi xin phép.

Lisa nhấc cái khay lên khỏi bàn, không quên cúi đầu trước Roseanne rồi mới rời khỏi phòng.

- Này!

Khi cô chuẩn bị bước chân ra khỏi cửa thì bị nàng ta gọi lại.

- Tiểu thư có gì sai bảo tôi ạ?

- Không, tôi chỉ muốn nói…..Cảm ơn cô.

- Tiểu thư xin đừng cảm ơn tôi. Đó là nhiệm vụ của tôi mà.

Lisa nhẹ tay đóng cửa lại, chân bắt đầu di chuyển về hướng dẫn đến khu bếp. Vừa đi, cô vừa nghĩ lại những gì đã xảy ra.

Đầu tiên là về nàng tiểu thư tên Roseanne. Nàng ta hành xử rất kỳ lạ, hoàn toàn không giống với phong cách của những chủ nhân khác trong nhà.

Không chỉ vậy, nàng ta còn thậm chí không có lấy một người hầu riêng, phòng ốc cũng rất sơ sài, nhìn thoáng qua thì không có gì đáng giá.

Đó là còn chưa kể, thái độ của Roseanne cũng không hề bình thường một chút nào.

Trong khi những chủ nhân khác đều thích quát mắng người làm thì nàng ta lại khác. Nàng ta không trách phạt cô, tuy ban đầu có hơi lạnh lùng, nhưng sau đó lại nói năng rất nhẹ nhàng.

Ngẫm lại mới thấy, giọng điệu đó không giống như đang ra lệnh. Nó giống như một lời cầu xin.

Nàng ta thậm chí còn nói cảm ơn cô - điều mà chưa một chủ nhân nào trong căn nhà này từng làm với tôi tớ, kể cả là đối với người hầu thân cận nhất.

Còn cả người đàn ông hung tợn đã mang cháo đến cho Roseanne nữa. Có lẽ anh ta đã canh chừng ở bên ngoài từ rất lâu rồi, thế nên mới có thể xuất hiện đúng vào thời điểm mà Roseanne vừa làm đổ cháo.

Nhưng tại sao, khi cô đến đây thì lại không thấy bất kỳ một ai lảng vảng xung quanh?

Và rốt cuộc, mọi chuyện là như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top