Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

《Thân gửi chàng trai đã từng thích tôi》•3

Từ khi lên cấp 2 hay nói đúng hơn là lớp 8, tôi bắt đầu dính vào những chuyện tình cảm tùm lum, của bạn bè hay của chính tôi.

Tôi và hội bạn thân thường đùa giỡn, kể lể tên những người đã từng thích mình, công khai hay thầm lặng. Tôi nhận ra bản thân mình cũng được tạm coi là có một danh sách dài nhưng tôi lại chả có hứng thú với việc đó. Nếu bạn nghĩ có người thích/ để ý mình là chuyện tốt, vậy thì chúc mừng, bạn suy nghĩ như một cô thiếu nữ bình thường. Nhưng tôi lại khác. Tôi cảm thấy chuyện tình cảm quá phức tạp và rắc rối. Nó yêu cầu nhiều thời gian và công sức - những điều mà tôi cần nhiều cho công việc quan trọng hơn như học, hay cố gắng tìm mục đích sống.

Nếu tính đúng ra, tôi được tỏ tình ba lần. Cả ba lần, tôi đều bỏ chạy. Tôi cảm thấy tình cảm của người khác là một gánh nặng và bản thân thì sẽ không bao giờ sẵn sàng đối diện với nó cả.

Lời tỏ tình cuối cùng tôi nhận được chỉ cách đây 2 hôm, không phải là một ngày vui vẻ gì hết.

Tôi đã có quá nhiều thứ phải suy nghĩ trong đầu, việc có một người luôn để ý bạn, quan sát bạn, cố gắng nói chuyện với bạn sẽ chỉ tạo thêm phiền toái. Và chỉ hôm nay, ngay lúc viết những dòng này, tôi mới nhận ra, những người từng tỏ tình với tôi đều có hai điểm chung: quá mãnh liệt và quá bi quan.

Các cậu thể hiện tình cảm của mình một cách trực tiếp nhưng tôi lại chẳng thể đáp lại hay thậm chí thấy thoải mái với việc ý. Tôi nghĩ có lẽ mình bị bệnh: sợ người có tình cảm với mình hay là sợ tình cảm yêu đương. Và điều quan trọng hơn, tôi không thể ở bên cạnh một người bi quan. Cuộc đời tôi là một chuỗi bi thảm, tôi cần một người làm tăng bầu không khí chứ không phải người u ám làm tôi nghẹt thở. Mà loại này chỉ xuất hiện ở những người tỏ tình với tôi.

Có lẽ nó là cái số...

Hoặc do bản thân tôi quá cởi mở, đối xử với các bạn quá tùy tiện, dẫn đến kết cục bi thảm này...

Tôi nghĩ, phần nhiều là do tôi đi...

Tôi có nên dừng nói chuyện trong mọi buổi học? Hay giảm tương tác với mọi người?

Đùa thôi... Tôi luôn nói chuyện không ngừng nghỉ và luôn sẵn sàng cho cuộc vui. Một thói quen khó bỏ nhưng nó làm cuộc sống nhiều màu sắc hơn và tôi cần điều đó.

Quanh đi quẩn lại, tôi cũng chỉ rút ra được một điều: Tình cảm thực phiền phức.

Tuy vậy những vẫn cảm ơn mọi chàng trai đã từng hoặc thậm chí đang và sẽ dành tình cảm cho tôi. Nhưng thật có lỗi vì tỉ lệ phần trăm tôi không đáp lại là rất cao. Không phải vì bạn không tốt mà vì tôi không thể. Chúc các bạn có một cuộc sống như màu cầu vồng, hãy thích người khác tốt đẹp hơn tôi, hay chí ít là có thể thích lại bạn.

Tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#diary