Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 - Hoàng tử bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh nhật của Tiêu Chiến, sắp đến rồi.

Nói cách khác, sắp đến sinh nhật của người mình thích rồi.

Vương Nhất Bác hoảng. Thực sự khá hoảng.

Cậu dành cả 1 tiếng đồng hồ, đi lòng vòng trong phòng kí túc xá, không biết nên làm cái gì cho anh, tổ chức như thế nào hay thậm chí là tặng cái gì. 

"Mày làm cái gì thế Nhất Bác, mày định quay tao đến chóng mặt luôn à?" Vu Bân không thương không tiếc đạp Nhất Bác một cái rõ đau.

"Bạn bè như cái quần. Ông đây chính là có việc hệ trọng, không rảnh ngồi bắn nhau như mày." Vương Nhất Bác cũng không phải dạng vừa, bị đạp rồi liền lôi đầu người ta mà trừng mắt.

"Hệ trọng? Một Vương Nhất Bác không quan tâm sự đời như mày sao lại có chuyện hệ trọng được?" Vu Bân nhíu mày khó hiểu nhìn con người đang làm bộ mặt khó ở trước mặt.

"Tao hỏi mày, sinh nhật crush, tặng quà gì, làm cái gì thì hợp lý?" Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu bình tĩnh lại.

"À, dễ, tặng bản thân mày. Một mũi tên trúng hai đích."

"Mày muốn chết hả?" Vương Nhất Bác nhận được câu trả lời từ thằng bạn, liền giận bay màu, muốn lập tức đem con người này ném ra ngoài cửa sổ.

"Thôi thôi tao đùa thôi. Mày trước hết phải xem tính cách của crush mày cái đã." Vu Bân trước đây không phải chưa từng yêu ai, cũng có vài ba mối quan hệ, kinh nghiệm yêu đương xem ra là phong phú nhất phòng kí túc xá này.

"À, người đó khá hiền lành, ôn nhu, dễ chịu, ấm áp."

"Ồ, thế tặng cái gì đơn giản thôi, mang tính thực tế một chút. Tỉ như bánh kem chẳng hạn?"

"Nhưng mà người đó không ăn đồ ngọt nhiều lắm."

"Không sao, tặng một cái bánh nho nhỏ thôi là được rồi. Có lòng vẫn hơn."

"Ờ. Thanks bạn chẻ." Nói rồi cậu phóng ra khỏi căn phòng.

Vương Nhất Bác chạy xuống sân trường, đi về phía con xe đạp màu xanh lam, ngồi ngay ngắn trên yên rồi đạp về phía trung tâm chính thành phố.

.

Băng qua dòng xe cộ tấp nập, vượt qua vài ngã rẽ, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng dừng lại ở phía trước một cửa hàng bánh kem.

Thực ra ban đầu, Vương Nhất Bác muốn tự mình làm bánh kem cho anh, muốn cho anh một sự bất ngờ. Nhưng mà suy đi tính lại, cậu vẫn là cảm thấy nghi ngờ khả năng nấu nướng của bản thân.

Ví như lúc cậu làm món nộm dưa chuột vào ngày trao đổi văn hoá của trường. Đôi tay to lớn, mang đầy sức mạnh thiếu niên, cầm lên con dao bản lớn cùng vẻ thù hận mà nện xuống quả dưa chuột bên dưới. Sau, cậu lại bỏ vào cái bát, thêm một hai muỗng ớt, và cuối cùng là một lọ giấm. Vốn ban đầu cậu không cho nhiều giấm thế đâu, nhưng thân là người nghiện giấm chính hiệu, cậu quyết bỏ hết cái chai giấm đang cầm trên tay, bỏ lại câu nói "Dù sao cũng không phải mình ăn." Kết quả? Chính là một buổi không ai dám rớ đến món nộm dưa chuột ấy.

.

Vương Nhất Bác vẫn là bộ dạng hoang mang, lê đôi chân dài rảo hết hàng bánh của tiệm.

Chợt, cậu va vào một người phụ nữ.

"Oái!" Ai bảo Vương Nhất Bác chỉ mải nhìn bánh kem, không nhìn đường.

"Xin lỗi." Trái lại với suy nghĩ của Nhất Bác, cô gái trước mặt không hề cau có, ngược lại còn tỏ vẻ hối lỗi.

"Không sao không sao...Hả?" Nhất Bác ngước nhìn lên thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

"Hả? Sao cơ? Cậu có quen tôi?" Cô gái trước mặt bị vẻ ngạc nhiên của Vương Nhất Bác làm cho bất ngờ.

"Chị...có phải là người đi siêu thị với Tiêu Chiến hôm đó?" Kì thực Vương Nhất Bác có ấn tượng sâu sắc với cô gái trước mặt. Lí do đơn giản dễ hiểu, cô là người khiến cậu ăn giấm và vẻ đẹp của cô cũng khiến Vương Nhất Bác chú ý, không trang điểm cầu kì, nhưng vẫn tao nhã và thanh lịch.

"Ồ, sao cậu lại biết tôi?"

"Thì em vô tình chạy ngang qua..." Một lời giải thích không thể nào kì hơn. Tuy đúng, nhưng lại vô tình gieo rắc vào lòng Tuyên Lộ hàng trăm câu hỏi.

"À, hay là cậu, theo dõi Chiến Chiến nhà chị?" Tuyên Lộ nheo đôi mắt lại nhìn cậu trai trước mặt. Lòng hiếu kì của chị như bị mèo cào, có chút ngứa ngáy muốn thoả mãn.

"Chiến Chiến nhà chị? Không, em theo dõi anh ấy làm gì..." Vương Nhất Bác đột nhiên có cảm giác nóng nóng trong người, đầu như bốc hoả. Cậu mơ hồ tự hỏi bản thân là vì cái gì, hay là do chiếc áo hoodie cậu đang mặc? 

"À à à, thế không hỏi nữa, nhóc tên gì?" Tuyên Lộ mơ hồ ngửi thấy mùi giấm chua, bèn chuyển chủ đề.

"Vương Nhất Bác." 3 chữ cụt lủn. Nguyên tắc vàng của Vương Nhất Bác là: ngắn gọn, súc tích, dễ hiểu. À, với Chiến ca là ngoại lệ.

"Chị là Tuyên Lộ, rất vui được gặp em."

"Ừm." Bầu không khí chợt trở nên ngại ngùng.

"Thế...em đến đây làm gì?" Tuyên Lộ gượng nở ra một nụ cười. Cứng ngắc. Ai bảo cô lại gặp phải sát thủ giết chết mọi câu chuyện Nhất Bác đây chứ?

"Mua bánh kem."

"Sinh nhật ai đấy?"

"Chiến ca."

"Ồ, ra là thế. Có muốn chị góp ý không?"

"Chị?"

"Ừm, hơn 5 năm quen biết Chiến Chiến cũng ít nhiều gì có ích chứ." Nói gì chứ, sở thích của thằng em cô, cô còn không rõ sao?

"Thế cũng được."

"Nhưng mà anh ấy ít ăn đồ ngọt lắm, chi bằng mua cái gì đẹp đẹp một chút. Cũng là dân thiết kế, anh ấy rất đề cao cái đẹp."

"Không lẽ mua hết quầy?" Vương Nhất Bác tiến gần hơn về phía dãy bánh trước mặt, cậu thấy cái nào cũng đẹp mà. Dù gì đây cũng là tiệm bánh nổi tiếng thành phố.

"Không không. Cái gì dễ thương một chút. Em nhìn Chiến Chiến to xác thế thôi, chứ thực ra tính còn trẻ con lắm đó, rất thích chơi gấu bông xem hoạt hình nha." Lần trước Tuyên Lộ đến nhà Tiêu Chiến, cũng đã thấy số gấu bông tăng gấp đôi rồi.

"À." Không chần chừ, Vương Nhất Bác lập tức một lần nữa rà soát tủ bánh.

"Cái này được nè."

Tuyên Lộ vừa nói vừa thích thú chỉ vào một cái bánh kem nho nhỏ, nằm khuất phía sau.

"Cái này. Thanh toán." Vương Nhất Bác chỉ vào cái bánh kem đó, dặn dò người bán gói lại cẩn thận, rồi đưa hẳn một cái thẻ tín dụng.

Tuyên Lộ đứng cạnh mà hai mắt sáng rực. Ai nói gì thì nói, cô chỉ biết Vương Nhất Bác là tiêu chí của các chị em, vừa đẹp trai, bên trong lại nhiều tiền. Thế này cô có đem gả thằng em mình, cũng không thấy hối tiếc a.

Vương Nhất Bác cuối đầu xuống nhìn bà chị mới quen đang cười như được mùa, lòng thầm than bề ngoài nho nhã thanh lịch thế, sao đầu óc lại không bình thường nhỉ?

.

Vương Nhất Bác chào tạm biệt Lộ tỷ, rồi lại ngồi lên con xe đạp phóng như bay về kí túc xá. Có lẽ ngay từ đầu nên cưỡi quý phi motor nhà mình, xe đạp như rùa bò thì bánh kem tan hết mất.

Nghĩ đi nghĩ lại, Nhất Bác quyết định tấp qua nhà của cậu rồi về kí túc xá sau, dù gì nhà cậu cũng gần trung tâm, đi một lát liền tới.

.

Vương Nhất Bác dựng con xe đạp dưới bãi đỗ xe chung của khu dân cư. 

Đã lâu lắm rồi, kể từ lần gần nhất Vương Nhất Bác quay về căn nhà này.

Cậu đứng trước cánh cửa gỗ màu trắng muốt, đem bàn tay sớm đã trở lạnh đặt lên máy quét mã vân tay.

"Bíp."

Tiếng chuông báo hiệu vân tay trùng khớp khô khan vang lên.

"Cạch."

Cánh cửa bật mở, Vương Nhất Bác đẩy cửa, nhẹ nhàng bước vào trong.

Cậu rảo mắt một chút, vẫn là khung cảnh mà cậu nhớ.

Chỉ là, có chút bụi bặm. Cũng phải, có ai đến dọn đâu chứ.

Vương Nhất Bác cụp mi mắt, tháo nhanh đôi giày Nike bản giới hạn ra, thoăn thoắt đi về phía tủ lạnh, đặt hộp bánh kem vào trong.

Xong xuôi, cậu chán nản cầm lon cola vừa mua khi nãy, chễm chệ ngồi xuống chiếc ghế sofa ngoài phòng khách. Tay cậu cầm lấy chiếc điều khiển ti-vi, không nhanh không chậm chuyển kênh về số 27, kênh thể thao.

Nhưng mà ti-vi lại cứ chập chờn. 

Vương Nhất Bác cảm thấy chán nản, tắt luôn chiếc ti-vi.

Cậu ngước mặt lên trời, đôi mắt vốn đầy nhiệt huyết, giờ chỉ còn sự vô hồn, vô định.

Vương Nhất Bác từ lâu đã muốn bán căn nhà này đi, giữ lại cũng không để làm gì. Nhưng ông già nhà cậu không chịu, bảo cái gì mà của hồi môn này nọ.

Giữ lại căn nhà, rốt cuộc cậu cũng chỉ ngày ngày sáng tối tới lui ở kí túc xá, lâu lâu mới ghé qua một lần.

Ở đây, cậu không cảm nhận được tình người.

Những nhà xung quanh đều là nhà giàu, bận việc tối tăm mặt mày, một ngày không thấy mặt đâu, có khi là vài tháng, hay vài năm.

Tuy là có đầy đủ tiện nghi, nhưng lại man mác vẻ buồn buồn. Khu vui chơi trẻ em cũng không nghe tiếng nói cười. Công viên khu dân cư thì lâu lâu mới thấy bóng người.

Cô đơn.

Nếu ở lại đây, Vương Nhất Bác sẽ bị sự cô đơn làm cho buồn chán đến chết.

"Ting!"

Cậu đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì điện thoại trong túi quần rung lên, phát ra âm thanh báo tin nhắn mới. Vương Nhất Bác mở điện thoại ra xem.

Tên hiện lên trên màn hình làm cho cậu chú ý.

Là tin nhắn của Tuyên Lộ.

Cậu và chị ấy kết bạn với nhau lúc chào tạm biệt ở cửa tiệm bánh. 

Chẳng vì lí do gì đặc biệt cả, Vương Nhất Bác cũng chỉ muốn tìm hiểu thêm về Chiến ca, và những người xung quanh anh ấy. Nghĩ thử xem, lỡ sau này giữa hai người có bất trắc, hỏi đàn chị cũng là một ý kiến hay.

xuan.lulu

Này nhóc,

Nghĩ ra kế hoạch gì chưa?

Hay là chúng ta tổ chức chung đi?

Ý tứ rất rõ ràng, là muốn cùng cậu tổ chức sinh nhật cho Chiến ca.

Vương Nhất Bác cau mày. 

Cậu thực ra muốn tổ chức riêng với Chiến ca hơn.

Ở một mình với người trong lòng, còn gì bằng?

Nhưng mà cậu nhớ, lúc Tiêu Chiến nói về đàn chị Tuyên Lộ, anh bảo rằng cô ấy là người xem như là thân nhất với anh giữa đô thị phồn hoa này.

Kệ đi, Tiêu Chiến vui là được.

yibo.wang

Ok chị

Giờ chị quyết

Địa điểm?

Nhưng mà phải giữ bí mật nhé

Rất nhanh sau đó đã có câu trả lời.

xuan.lulu

Ok em.

Tầm 8 giờ tối là được rồi.

Địa điểm hả, nhà Tiêu Chiến đi, cho em ấy một bất ngờ

Đương nhiên là phải giữ bí mật rồi, em không tin chị hả?

yibo.wang

Ừm, tin

Thế cũng được.

Điện thoại Vương Nhất Bác lại rung lên, nhưng lần này không phải là một tin nhắn nữa, mà là một cuộc gọi.

xuan.lulu

Call đi

Chị với em bàn một chút.

Bạn có một cuộc gọi đến từ xuan.lulu

Chấp nhận | Từ chối

"Ừm, alo..."

"Là thế này..."

.

Vài ngày sau đó, Vương Nhất Bác theo lời hẹn của Tuyên Lộ mà đến địa chỉ cho trước.

Là một khu dân cư tầm trung, chen chúc giữa lòng thành phố.

Nhất Bác rảo bước vào bên trong, thấy bóng dáng Tuyên Lộ đang vẫy tay chào cậu.

Từng bước chân của Nhất Bác cũng trở nên gấp rút hơn, đi về phía Lộ tỷ đang đứng.

Là một căn nhà nhỏ, bên cạnh là tán cây xoài xum xuê.

Vương Nhất Bác trong lòng thầm đánh giá bề ngoài của căn nhà một chút, đơn giản nhưng hài hoà.

Hai người không một lời mà bước vào bên trong. Vương Nhất Bác hướng đến phòng bếp, đặt hộp bánh kem vào tủ lạnh.

Tuyên Lộ lại bắt tay vào nấu nướng.

Vương Nhất Bác không biết giúp gì, chỉ biết lặt bó rau hộ, rửa thêm vài ba củ quả, thái đậu hủ.

Rồi cậu quay đầu bước về phòng khách.

Bố trí nội thất trong nhà vô cùng ngăn nắp, mọi thứ đều đâu ra đó.

Căn nhà lấy tông màu xanh trời làm chủ đạo, tạo nên cảm giác thoáng đãng, thanh tĩnh.

Vương Nhất Bác ngồi lên chiếc ghế sofa màu nâu đậm giữa gian phòng, xếp gọn lại túi snack khoai tây còn đang ăn dở của Tiêu Chiến, hướng mắt nhìn về những bức tranh trên tường.

Có lẽ đều là tranh anh vẽ, rất đẹp, rất bắt mắt.

.

Hôm nay Tiêu Chiến tan làm sớm hơn mọi ngày một chút.

Anh định mở điện thoại ra nhắn tin cho cún con.

Vừa mở ra, liền thấy tin nhắn từ số của Nhất Bác.

yibo.wang
Chiến ca, lát anh không cần chờ em đâu
Em đã về nhà rồi
Vậy nhé.

Cún con hôm nay lại không gặp anh nữa rồi.

Thú thật, Tiêu Chiến có chút cảm giác trống vắng.

Anh không nhắn lại, đứng dậy, chào đồng nghiệp qua loa rồi đi về.

.

Tiêu Chiến điên rồi. Điên thật rồi.

Anh thả bước trên con đường quen thuộc, cùng với tàn lá sồi xì xào trên cao, mũi giày khi có khi không vô tình đá phải vài ba viên sỏi.

Ừm, anh chính là đi bộ về nhà.

Tính ra cũng không xa lắm nhỉ? Tầm 10 cây số.

Là 2 tiếng đi bộ.

Đột nhiên anh cảm thấy chút bực bội, muốn thả lỏng cơ thể, không muốn chen chúc nơi tàu điện chật chội đông người qua, chỉ muốn buông lỏng, thả mình vào dòng xe cộ tấp nập, nhưng lại có chút gì đó bình yên.

Tiêu Chiến ngước nhìn lên áng mây trôi hờ hững trên bầu trời, thầm nghĩ bản thân được như thế thì tốt nhỉ? Vô lo vô nghĩ, bình bình thản thản sống qua ngày, không muộn phiền về những điều xung quanh nữa.

Anh mỉm cười bất lực, cuộc sống mà, kệ nó vậy.

.

Lúc Tiêu Chiến đặt chân trước cổng tiểu khu, đã là bảy giờ tối.

Anh mò tìm chiếc chìa khoá trong balo, rồi cầm tra vào ổ.

Anh bước vào trong, theo thói quen không mở đèn, mà đi về phía bếp.

Vương Nhất Bác đang nấp nãy giờ thầm ai oán trong lòng: "Anh thực sự không mở đèn hả Chiến ca? Thói quen quái dị thế?"

Tuyên Lộ cảm thấy người kế bên đang toát mồ hôi lạnh, toàn thân run lên, đoán chắc cậu nhóc này chính là sợ ma, sợ bóng tối, bèn lên tiếng thì thầm.

"Lát nữa đợi anh ấy bước về phía này chúng ta nhảy lên bật đèn rồi hát chúc sinh nhật nhé!"

"Hả? Ừ."

Tiêu Chiến ngoảnh đầu lại về phía phòng khách, dường như nghe tiếng thì thầm to nhỏ.

Trộm ư?

Nhà anh già này có gì để trộm? Hay là định cướp sắc?

Chậc chậc, anh là muốn dâng tấm thân này cho người yêu nha.

Tiêu Chiến vô cùng bình tĩnh mà bước về hướng sofa.

'Bụp'

"Surprise!!!!!!" 

"Ngạc nhiên chưa?"

Vương Nhất Bác cùng Tuyên Lộ cùng lúc hét lên, bật công tắc đèn, nhảy cẫng lên, thoạt như muốn bổ nhào về phía anh.

"Hả?"

Tiêu Chiến có chút bất ngờ.

Đại não cũng đơ luôn rồi.

"Mấy người....? Làm gì ở nhà tôi vậy?" Tiêu Chiến mồm vẫn chưa khép lại được chỉ tay vào hai người đối diện.

"Sinh nhật em mà cũng không nhớ à?" Tuyên Lộ tỷ đến gần, lên giọng trách móc.

"Đúng đó, hôm nay là sinh nhật anh." Vương Nhất Bác trên tay là chiếc bánh kem, bước gần đến phía con người đang đơ ra trước mặt, đặt chiếc bánh xuống bàn.

Tiêu Chiến ngây ra.

Miệng không tự chủ được, cười tươi đến cực hạn.

Khoé mắt muốn đổ lệ rồi.

"Khóc cái gì mà khóc, qua đây tụi chị hát cho này."

"Phải đó Chiến ca, 26 tuổi rồi, sắp đầu ba rồi, còn khóc lóc cái gì, đi đi, lại đây." Vương Nhất Bác vươn tay chạm vào vai anh, lắc lắc vài cái rồi kéo về phía ghế sofa.

"Nhóc lại bắt đầu rồi phải không?" Miệng mắng là thế, nhưng Tiêu Chiến cũng chỉ yêu chiều mà xoa đầu Nhất Bác, dẫu sao từ lâu cậu cũng không còn bài xích việc gần gũi anh nữa, mà thậm chí là ngày ngày cà khịa anh, giống như là muốn làm anh tức chết vậy.

"Không không em nào dám. Nào, ngồi đây, nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay." Vương Nhất Bác ấn anh ngồi xuống chiếc ghế, rồi bản thân cũng đặt mông xuống, với lấy vài ba lon nước ngọt trên bàn, mình một lon, anh một lon.

"Món ngon đến rồi đây." Tuyên Lộ tỷ tỷ bưng từ trong bếp ra biết bao nhiêu là dĩa.

"Để em phụ chị." Tiêu Chiến muốn đứng lên, bưng giúp tỷ tỷ anh một tay.

"Không, nhóc ngồi xuống đó, sinh nhật mình mà còn động tay động chân, chị đánh bây giờ." Tỷ tỷ chỉ nói thế thôi, chứ thương thằng em trai này còn không hết, tại sao lại phải đánh nó?

"Em không dám cãi." Tiêu Chiến cúi đầu ngoan ngoãn vâng dạ, ngồi thụp trở lại chiếc ghế êm ái.

Vương Nhất Bác nhìn sơ qua món ăn trên bàn, tổng cộng 6 món, trời ạ, nhiều thế này ai mà ăn hết.

Đậu phụ mapo, thịt ba chỉ xào cay, tôm sốt cay, rau trộn cay, canh sườn củ sen, và không thể thiếu, một bát mì trường thọ.

Vương Nhất Bác khẽ nuốt nước bọt.

Có 7 món, thì hết 5 món là cay. Mì trường thọ thì không thể động đến rồi, là của nhân vật chính mà. Chắc chỉ dám động muỗng vào món canh sườn củ sen thôi quá.

"Ăn thôi!" Tiêu Chiến háo hức động đũa. Là một đứa con người Trùng Khánh thứ thiệt, món cay đương nhiên là tủ rồi.

"À, ừm." Vương Nhất Bác hơi trợn mắt, ngao ngán nhìn bàn thức ăn trước mặt, đành ăn tạm vậy.

Cậu múc cho mình một muỗng đậu phụ mapo. Đậu phụ vừa ngon lại vừa mềm, nấu vừa tới, không bị bở, cũng không quá cứng, lại còn thấm đều gia vị. Xốt có vị cay, không quá nồng, gia vị điều chỉnh hợp lí, hoà quyện vào nhau một cách tuyệt hảo, tạo ra độ sóng sánh cùng hương vị vừa thơm lại vừa bùi.

Ngon, nhưng chung quy vẫn là cay.

Giấm vẫn ngon hơn, một chàng trai Lạc Dương cho hay.

Vương Nhất Bác lần lượt thử qua các món còn lại. Thịt ba chỉ xào vừa đủ, độ mềm hợp lí, thấm đều gia vị. Rau trộn vẫn giữ được độ tươi ngon, ăn vào giòn giòn, kèm theo xốt trộn có một không hai thì còn gì bằng. Canh sườn củ sen có vị ngọt thanh từ xương, nước trong, không quá nhiều mỡ, hoà vào vị bùi bùi của củ sen, uống vào tạo vị thanh mát, rất thích hợp dùng để thanh lọc cơ thể.

Tiêu Chiến nhìn cậu nhóc mỗi món chỉ động vào một tí, nghĩ xem lí do là gì thế. Không thể nào là dở được, tay nghề của tỷ tỷ tuyệt vời đến thế cơ mà? Anh ăn nãy giờ chắc cũng 3 chén cơm rồi đó.

"Em sao thế Nhất Bác? Ăn không ngon miệng à?" Tiêu Chiến lo lắng quay sang bạn nhỏ hỏi han.

"Ừm, sao thế Nhất Bác? Món ăn không hợp khẩu vị à?" Tuyên Lộ vốn không chú ý lắm, thấy Tiêu Chiến cứ liếc liếc Nhất Bác, chị mới nhìn qua xem thử, phát hiện bạn nhỏ nãy giờ chỉ ăn nửa chén cơm, còn ăn một cách lề mề.

"Không có đâu ạ." Vương Nhất Bác gượng cơn cay nồng trong cuống họng, gặng ra từng chữ.

"Ừ vậy thôi." Tiêu Chiến đang định bỏ qua, chợt anh thấy môi cún con có chút sưng, vẻ mặt cũng phiếm hồng, dường như còn đổ chút mồ hôi.

"Em không ăn cay được hả?" Tiêu Chiến gặng hỏi người bên cạnh.

"Ừ...ừm." Vương Nhất Bác giương đôi mắt ươn ướt nhìn về phía anh.

"Ăn cay không được sao không nói anh biết?" Tiêu Chiến dịch người sang chỗ của cậu, tay vươn lên theo thói quen mà tìm đến xúc cảm mềm mại trên đỉnh đầu, miệng luôn dùng chất dọng ôn nhu hỏi han cún con.

"Em không sao, không muốn phá hỏng tiệc vui." Vương Nhất Bác có chút muốn đẩy anh ra. Nhìn từ góc độ này, liệu anh có biết là xương quai xanh của anh đều được cậu thu trọn trong tầm mắt không nhỉ?

"Hay để chị chiên cho em một cái trứng nhé." Tuyên Lộ cảm thấy cậu nhóc này thiệt là ngốc quá đi, không ăn được cay lại còn cố giấu. Nhưng mà chị cũng thấy làm lạ, nói chuyện với chị rõ ràng là một chữ hai chữ, còn với Chiến Chiến liền ngoan ngoãn như vậy. À, xem như chị không hiểu gì hết.

"Không cần mất công vậy đâu tỷ." Vương Nhất Bác chưa kịp ngăn lại, thì Tuyên Lộ đã ở trong phòng bếp, đập vài quả trứng xuống tô.

Tiêu Chiến mỉm cười với sư tỷ, cuối xuống tiếp tục ăn cơm.

Vài phút sau, mùi trứng chiên thơm phức đã toả khắp căn phòng.

"Đến rồi đây!" Tuyên Lộ trên tay là dĩa trứng, háo hức chạy ra khỏi phòng bếp, đặt lên bàn cho cậu bạn nhỏ.

"Đa tạ tỷ tỷ." Vương Nhất Bác nắm hai tay, cung kính cúi đầu cảm ơn vị tỷ tỷ trước mặt. Xem ra bạn bè của Chiến ca thực tốt bụng, sau này có thể qua lại một chút, làm thân một chút.

Tuyên Lộ cười oà lên, vỗ vỗ vai Nhất Bác, rồi cuối xuống cầm tiếp chén cơm của mình lên.

Khiếp!

Con gái mà ăn nãy giờ 3,4 chén rồi đấy. Thế mà vẫn ốm cho được.

Vương Nhất Bác trong lòng thầm ghen tị một chút, chả bù cho cậu, ăn không khống chế một chút, sẽ mập lên cho mà coi.

Nói gì thì nói, không thể để công tỷ tỷ nấu bỏ uổng được, Vương Nhất Bác cầm lấy đôi đũa gắp một miếng trứng chiên bỏ vào miệng.

Là kiểu omelet.

Trứng chiên vừa chín tới, không bị khét, cũng không quá chín, nhưng giữ được độ mềm mại vốn có. Nhân bên trong là cà chua, hành tây cùng một chút thịt xông khói. Có vẻ là được xào qua trước, làm dậy lên mùi thơm bùi bùi, mằn mặn, cùng vị ngòn ngọt của cà chua. Còn có phô mai béo béo nữa. Mọi thứ hoà vào nhau một cách tự nhiên, đem lại hương vị tuyệt vời.

Vương Nhất Bác tấm tắc khen vị tỷ tỷ này trong bụng. Kết bạn WeChat đôi khi cũng có cái hay, không nấu ăn được, còn có thể ăn chực.

.

Đồ ăn cũng vơi đi nhiều rồi, bàn tiệc cũng sắp hết.

Tuyên Lộ đứng lên dọn chén đũa xuống phòng bếp.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến lấy khăn từ trong bếp ra lau sơ chiếc bàn. Tiêu Chiến cũng đem đồ trang trí cùng chồng tạp chí ra sắp xếp lại ngăn nắp.

Vương Nhất Bác ngước mặt lên nhìn anh, trong lòng lại có chút gì đó ấm áp, có chút gì đó giống hương vị gia đình.

Nghĩ đến đây, Nhất Bác bất giác đỏ mặt, cúi xuống không nhìn lên nữa.

Chẳng biết từ khi nào, có lẽ là từ lúc thích anh, mà cậu lần đầu tiên có ý nghĩ muốn có một gia đình, muốn gần gũi với gia đình.

Thật thần kì.

.

Dọn dẹp qua lại cũng đã nửa tiếng, Tuyên Lộ cùng Vương Nhất Bác mang ra chiếc bánh kem, vài cây nến, cùng những que pháo nho nhỏ.

Vương Nhất Bác ngồi xuống, lấy chiếc bánh kem ra, Tuyên Lộ đứng cạnh bên cắm vài cây nến vào. Trong lúc Tiêu Chiến còn đang ở phòng bếp rửa qua khăn lau, mọi người tranh thủ tắt bớt đèn.

"Này, mọi người lại làm gì thế? Nếu là chúc sinh nhật thôi có cần phải tắt đèn đâu?" Tiêu Chiến căn bản không hề sợ tối như ai kia, vẫn bình thản xả nước chiếc khăn đang cầm trên tay, vắt khô rồi treo lên móc.

Đáp lại anh cũng chỉ là sự tĩnh lặng.

Tiêu Chiến lau tay vào chiếc tạp dề, cởi nó ra rồi treo lên móc khoá được dán ở cạnh tủ lạnh.

Xong, anh bước về phía phòng khách.

"Ui..." Bỗng tay Vương Nhất Bác chạm vào cánh tay anh làm anh có chút giật mình, hoá ra là cậu bạn nhỏ muốn dẫn anh ngồi xuống chiếc ghế sofa.

Trong bóng đêm mịt mờ, anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng đếm ngược của cậu và tỷ tỷ.

"3, 2, 1"

"Chúc mừng sinh nhật!" Hai người họ đồng thanh hét lên, suýt chút làm tim Tiêu Chiến nhảy vọt ra ngoài.

Trên tay Vương Nhất Bác và Tuyên Lộ tỷ là hai cây que pháo nho nhỏ đang phát ra tia lửa tí tách tí tách, tựa như đang gõ từng cái một lên trái tim của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng mà từ tốn.

Anh cười đến híp mắt, hai chiếc răng thỏ cứ thế mà lộ ra dưới ánh nến mập mờ.

"Ước đi em." Tuyên Lộ cảm thấy cậu nhóc sắp khóc đến nơi liền thúc giục cậu thổi nến.

"Ừm." Anh nghiêm túc chắp hai tay lại. Đối với người bình thường, đôi khi chỉ cần ước đại một chút là xong, nhưng anh lại vô cùng coi trọng lời ước sinh nhật này.

'Tôi hi vọng, những người mà tôi yêu quý và trân trọng, có thể sống một đời hạnh phúc an nhàn, cùng tôi trải qua hết năm tháng còn lại.'

Tiêu Chiến mở đôi mắt đã sớm xuất hiện một tầng nước, chu miệng thổi tắt từng cây nến, cuối cùng lại lưu luyến thổi vào cây nến mang số 26.

Đèn của căn phòng được bật lên, soi lên nụ cười tươi hơn bao giờ hết của Tuyên Lộ cùng Vương Nhất Bác.

"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to Xiao Zhan, happy birthday to you." Nhất Bác cùng Lộ tỷ vừa vỗ tay vừa ngúc ngoắc đầu hát bài chúc sinh nhật như những đứa bé, mang theo vẻ hồn nhiên cùng ngây thơ đến lạ, trong mắt cũng ngập tràn tiếu ý.

Đến bây giờ, anh mới nhìn rõ được, hoá ra chiếc bánh kem nho nhỏ nhưng lại vô cùng đáng yêu. Bên trên dựng một tượng hoàng tử bé nho nhỏ, trên tay là chiếc bóng bay căng phồng cùng hàng tá ngôi sao bên trong.

Đẹp, rất đẹp.

Nước mắt cuối cùng cũng không kiềm được nữa rồi.

Tiêu Chiến lấy tay quệt đi những viên pha lê thi nhau rơi xuống.

"Đừng khóc đừng khóc, ăn bánh đi, nhé?" Vương Nhất Bác thấy anh như vậy có chút đau lòng, dù cậu biết anh khóc là vì hạnh phúc.

Nhất Bác với lấy khăn giấy trên bàn, chậm rãi lau cho Tiêu lão sư.

Tiêu Chiến khẽ rùng mình, trước giờ chưa từng tiếp xúc với cậu gần như thế này, đủ gần để anh có thể ngửi được hương thêm trên người cậu, đủ gần để thấy hầu kết đang nhấp nhô đó, đủ gần để thấy đôi môi hồng hồng như thế.

Chết mất.

Tiêu Chiến vội vội vàng vàng giựt lấy tờ khăn giấy đó.

Nhất Bác bị làm cho một phen hốt hoảng, nhưng khi nhìn thấy vành tai có chút phiếm hồng đó, lại không tự chủ được cười nhẹ.

Cũng may, Tuyên Lộ chính là chuyên chú cắt bánh kem, không nhìn thấy hai người họ đang làm cái gì.

"Nè ăn đi, đừng nghịch nữa." Tuyên Lộ chìa hai dĩa, bên trên là miếng bánh kem được cắt cẩn thận.

"Cảm ơn chị."

"Thanks tỷ tỷ."

Tiêu Chiến vừa ăn bánh kem, vừa thút thít.

Anh chính là muốn thời gian ngưng đọng lại vào khoảnh khắc này thì tốt quá.

Không biết bao giờ, lại có thể cùng nhau ngồi ăn bữa cơm vui vẻ thế này.

Chắc là lâu lắm nhỉ?

.

Ăn xong bánh kem, Vương Nhất Bác cùng Tuyên Lộ đứng lên dọn dẹp rồi về nhà.

Trước khi đi, còn không quên ôm Tiêu Chiến một cái.

Vương Nhất Bác vùi đầu vào trong hõm cổ anh, nhẹ nhàng bảo, "Đừng khóc vào ngày sinh nhật nhé, phải vui lên, ca ca của em."

Đáp lại cậu là cái xoa đầu cùng nụ cười ấm áp của anh, "Ừm, cún con, anh biết rồi."

Tuyên Lộ ghì chặt đệ đệ trong vòng tay, "Sau này có chuyện gì gọi chị, năm sau nhất định sẽ cùng em tổ chức sinh nhật."

"Ừm, yêu tỷ nhất." Tiêu Chiến cười oà lên, vẫy tay nhìn theo bóng dáng hai người khuất dần.

Anh lặng lẽ bước vào trong nhà.

.

Tiêu Chiến tối đó không ngủ được, vẫn còn hoài niệm về khoảnh khắc khi nãy.

Anh không phải như Nhất Bác mà tự lập xa nhà, không về quê thường xuyên.

Thật ra, năm kia và những năm trước anh đều về quê mỗi dịp sinh nhật, cùng ba mẹ thổi tắt chiếc nến trên chiếc bánh kem không mấy hoàn hảo.

Nhưng rồi anh không về nữa, sợ bản thân lại có chút không nỡ rời đi, vì anh biết thời gian về thăm sinh nhật chỉ có 1,2 ngày, rời đi quá vội, chỉ sợ mẹ sẽ đau lòng, rồi lại sinh bệnh.

Năm ngoái, là lần đầu tiên anh tổ chức sinh nhật xa nhà, cùng với Lộ tỷ.

Năm nay, lại có thêm một chú cún đáng yêu, cùng anh trải qua ngày đầu của tuổi 26.

.

Vương Nhất Bác tối về kí túc xá, có cảm giác bản thân quên cái gì đó.

Lăn qua lăn lại một hồi, mới ngớ ra, à, mình quên tặng quà sinh nhật!

yibo.wang

Chiến ca, em quên tặng quà sinh nhật rồi

Xin lỗi anh nhé.

xiaozhan.1005

Không sao đâu, cún con

Em mua cái bánh ở tiệm đắt tiền thế đã là quà rồi

:3

yibo.wang

Không thì sáng mai em mua quà, chiều em ghé qua đưa, nhé?

xiaozhan.1005

Người trẻ các em lại phung phí nữa rồi

Chỉ cần một ly Starbucks là đủ.

yibo.wang

Okay anh

Anh ngủ ngon

xiaozhan.1005

Ngủ ngon, cún con

Nhất Bác mỉm cười, cất chiếc điện thoại vào túi, nhắm mắt và mơ đẹp.

_____________

Tuyên Lộ vừa về đến nhà, đã tức giận ném bay cái túi về ghế sofa.

Tào Dục Thần thấy lạ, hỏi, "Chị sao thế? Ai chọc giận chị à?"

"Mù mắt chó rồi. Điên tiết mất."

Tuyên Lộ hậm hực đi lên lầu, bỏ lại một Dục Thần vẫn đang hoang mang, mắt chó? Chị cũng đâu còn độc thân?

Nguyên nhân Lộ tỷ xinh đẹp bực mình thực ra rất đơn giản, thằng bé kia chị yêu chiều biết mấy, bây giờ lại từ đâu xuất hiện một con sư tử lăm le, mắt say tình ghim lên người thỏ con đáng yêu.

Nhưng mà nghĩ lại, thế cũng được.

Dù bị thồn cẩu lương hơi nhiều, nhưng vì tương lai tươi sáng của thằng em trai kết nghĩa, chị quyết nhịn.

_____________

Lời cuối truyện: Thực sự trông đợi đến màn ngược nhân vật, sắp rồiiiii..... :))

Mọi người có nghe về vụ gần đây của anh Chiến chưa, mình nghe mà mình tức lắm. Thật sự. Cái chị viết fanfic là chỉ vì sở thích của chị đó thôi, chưa hề chèo kéo gì cả, vậy mà xfx lại vào làm căng chuyện lên, rồi chỉ cách hack này nọ. Mình muốn chửi thề một chút, đ* má bọn fan não tàn, thật luôn, làm rồi có suy nghĩ không? Bọn fan cp tụi mình không yêu thương anh Chiến chắc? Không bảo vệ anh Chiến chắc? Các bạn tự xưng là yêu thương anh Chiến, bảo vệ anh Chiến, nhưng mà nhìn những gì các bạn làm đi? Có xứng đáng với sự bảo vệ và yêu thương anh Chiến dành cho các bạn không? Thậm chí anh Chiến còn dành bài hát quảng cáo OLAY cho các bạn đó. Mà bây giờ như thế nào? Mấy bạn đã làm cái quái gì? Để hàng trăm, hàng ngàn cái fandom nhào vô chửi rủa anh? Anh tốt đẹp đến thế, đến một lời phản bác cũng chưa từng nói, chỉ bảo là "mình từ dưới đáy vực đi lên thì rớt xuống cũng không sao cả". Nhưng mà nếu vụ này mà khiến anh rời giới, rời bỏ công việc mà anh yêu thích, công việc mà anh chấp nhận gác bút xuống, từ bỏ bản vẽ vài trăm vạn để dấn thân vào. Anh mà rời showbiz rồi, các bạn có đau lòng không? Nhưng mình thì có đó.

Cho nên, đừng làm fan não tàn, tay nhanh hơn não, làm việc không suy nghĩ để hậu quả như bây giờ.

Bảo vệ anh đi.

Anh Chiến cố lên!!!!!!!!

Vẫn còn rất nhiều người yêu thương anh, nguyện cùng anh bước tiếp....




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top