Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Khoai Lang và VL~(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như đã nói, khi Khoai Lang và VL~ về chung một nhà sẽ trở thành một cặp đôi tàn bạo vô đạo đến mức oán khí ngút trời, sẵn sàng lột áo con gái nhà người ta giữa thanh thiên bạch nhật chỉ để xem bên trong người ta mặc gì. 

Vậy mà hai đứa này lại ngây thơ dễ lừa đến mức khó tin. Thật óc **ó!

Một buổi sáng sớm thật là sớm, mây xanh, gió mát, mặt trời mới mọc. Khung cảnh này đẹp đến mức khiến người ta hạnh phúc. Như thường lệ, tôi lại đường hoàng bước vào lớp, chỉ khác ở chỗ lần này tôi không mang theo cặp. Trong lớp lúc này đã có Khoai Lang, VL~ và một bạn nữ xinh đẹp đang chăm chỉ ôn bài. Cả ba người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn tôi như nhìn thấy người ngoài hành tinh. Tôi cũng đã tính trước được tình huống này nên nhe răng cười thật tươi rồi vô tư nhảy về chỗ. Khoai Lang lúc này đã không thể nhịn được nữa đành lên tiếng với ý muốn thức tỉnh mọi người: "Mày không mang cặp đi à?". Mấy kẻ này muốn chê người khác ngu xuẩn thì cứ nói thẳng ra đi, không phải như vậy đâu.

Tôi cố tình lơ đi ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ của những con người kia, thong thả ngồi vào chỗ rồi móc ra từ trong ngăn bàn chiếc cặp một cách cực kì vi diệu chẳng khác gì vị ảo thuật gia siêu phàm lấy ra từ trong chiếc mũ một đàn bồ câu. Sau đó tôi còn bồi thêm một câu mang tính giật gân khác: "Hôm qua tao để quên cặp ở lớp." Câu này vừa bay ra khỏi miệng tôi, cả ba cặp mắt của những kẻ kia đều trợn trừng như mắt lợn luộc nhìn người vừa phát ngôn. 

Tôi đây thực sự không cố ý đâu, làm ơn làm phước đổi biểu cảm đi hộ tôi, trái tim non nớt của tôi bị tổn thương rồi đó!

Vẫn không thay đổi biểu cảm đáng sợ kia, Khoai Lang lại hỏi tôi: " Mày quên cặp ở lớp thật á?". Câu hỏi này cũng không nằm ngoài dự đoán, tôi phải cố nhịn cười gật đầu một cái. Loại người gì đây mà ai nói gì cũng tin vậy?

Vốn là tôi đã đến lớp từ rất sớm, lại muốn bày trò lừa Khoai Lang và VL~ một vố nên đành bày ra trò quên cặp này. Điều duy nhất không nằm trong tính toán của tôi là hai kẻ này lại dễ tin người như vậy, sau này ra đời phải làm sao đây, thật là khiến người ta lo lắng mà...

 Nhìn vẻ mặt kinh hãi của chúng nó, tôi không nhịn được mà phá lên cười ha hả, vừa cười vừa hét vào mặt chúng nó rằng tôi đùa đấy. Và cái gì đến cũng phải đến.

Ngay lập tức tôi bị hai con người này đè ra. 

Má ơi, hình như... trận này con chơi hơi quá rồi!!!

Lúc này tôi gọi trời, trời bảo không nghe thấy, nhờ đất, đất bảo không giúp được đành quay ra cầu khẩn bạn gái xinh đẹp đang chăm chỉ ôn bài. Bạn gái xinh đẹp có lẽ vì còn nể hai kẻ này nên không dám ra tay can thiệp. Tôi lại tiếp tục gào thét trong đau đớn và tuyệt vọng tột cùng, người ngoài nghe được có lẽ tưởng tôi sắp chết thật rồi nên giãy phát cuối. Đúng thật là tôi sắp chết rồi mà, ai thương tôi đi, hãy rủ chút lòng thương ít ỏi của mấy người đi, hỡi người qua đường!

Cuối cùng có lẽ vì thương cho cái dây thanh quản nhỏ bé của tôi nên bạn nữ xinh đẹp cuối cùng cũng đã ra tay can thiệp. Tôi chỉ chờ có vậy liền vùng dậy, vác hết sách, vở, bút, thước, đồ nghề, của nả nhanh chóng tránh xa hai kẻ sát nhân tàn bạo.

Tôi chạy mất, VL~ quay sang lườm ân nhân của tôi.

Bạn gái xinh đẹp xua tay buông một câu tỉnh bơ: "Tớ chỉ định đưa hai cậu cái giẻ lau bảng thôi."

Bạn gái xinh đẹp, cậu thật phũ phàng đó!

Tôi tiếp tục lùi ra xa ba con người đáng sợ kia. Ai ơi có hay tôi đang "một mình lưu lạc giữa dòng đời đầy cạm bẫy" hãy rủ lòng thương tôi đi...

Sau khi ngồi lâu thật lâu mà vẫn không có ai hỏi thăm, tôi lại mon men lại gần Khoai Lang và VL~. Dù sao thì trò này cũng do tôi bày ra nên đành xuống nước làm hòa trước vậy, cũng chẳng mất mặt là bao.

Tôi: "Tao nói tao quên cặp mà chúng mày cũng tin à?"

VL~ hơi liếc nhìn tôi sau đó nguýt một cái thật dài rồi bảo: "Đầu óc như mày thì ai mà biết đâu được."

Thông báo: Bởi vì sức công phá trong câu nói của VL~ quá lớn nên tạm thời nhân vật tôi bị nội thương ói máu phải nhập viện, hết thông báo.

Tôi đang ở đây và thả phẫn nộ cho hai kẻ này.

Tôi đang phẫn nộ!

Phẫn nộ.

Phẫn nộ...

Nhưng dù phẫn nộ đến đâu đi chăng nữa tôi vẫn chẳng thể làm gì được bọn nó. Chúng có hai người còn tôi thì chỉ có một mình. Người lạ ơi, hãy rủ lòng thương tôi đi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top