Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

The end


Bạn Tố Nhã xuất hiện :D

Chương 14

Tiểu Thất gọi toàn bộ ảnh vệ đến, chia làm ba tổ. Một tổ quay về Quy Nghĩa huyện tìm lão đạo sĩ hỏi chuyện quỷ hồn. Một tổ ở lại hiện trường, chờ hung thủ xuất hiện lần thứ hai [tội nghiệp tổ này >_<], bởi theo phân tích của bọn hắn, hung thủ còn có thể tiếp tục gây án, mà cái nơi vứt xác tự nhiên này hiển nhiên vẫn còn tác dụng. Tổ cuối cùng tiếp tục theo bảo hộ hai người, chẳng qua cũng chỉ vì đội trưởng của bọn họ cực lực yêu cầu.

Ảnh vệ trước đây mẫu thân tiểu Thất để lại cho hắn, sau vụ việc ở kinh thành đã tử thương hơn phân nửa, những người hiện nay là do Đông Phương Tề Vũ lo lắng mà bố trí thêm. Vì thế, thường thì bọn họ luôn nghe lệnh tiểu Thất, nhưng tuyệt đối không chịu đồng loạt ly khai hắn.

"Ngoại trừ không dễ dàng bị phát hiện, vứt xác ở nơi đó còn có tác dụng gì nhỉ?" Tiểu Thất không giải thích được bèn hỏi Lan Khánh. Nói đến tra án, có khi ý kiến của Lan Khánh so với hắn còn hữu dụng hơn. Suy cho cùng, y sinh ra tại quan thế gia, đối với hình pháp và thủ pháp gây án cũng rất nhạy cảm.

Hiện tại Lan Khánh tiểu Thất đang mang theo Tiểu Trư thong thả trở về khách điếm. Đường phố tuy vắng vẻ hơn nhiều so với lúc sáng sớm náo nhiệt, vẫn có không ít người nhìn bọn hắn chỉ trỏ, đơn giản bởi vì dung mạo hai người quá xuất chúng, đáng tiếc hành vi lại quá cổ quái.

Lan Khánh nhìn mấy cửa hàng bên đường, lơ đễnh trả lời: "Đương nhiên là vì xử lý kiểu này tốt hơn thiêu hủy hoặc chôn cất. Ngươi ngẫm xem, thiêu hủy sẽ có lửa, rất dễ gây chú ý. Chôn xác ở đâu thì chỗ đó sẽ xuất hiện vài hiện tượng lạ, tỷ như hoa cỏ quá tươi tốt, hoặc như trong vụ Đàm Hoa, hoa quỳnh chuyển màu, đỏ như nhiễm huyết. Nhưng nếu vứt trong rừng, dựa theo thiên tính động vật, trước tiên phần thịt chưa hoại tử sẽ bị lang gặm sạch, còn xương với thịt rữa thì để dã cẩu xử lý. Nhanh thì một ngày, chậm thì ba ngày, mấy thi thể đó sẽ biến mất sạch chẳng còn mống nào."

Tiểu Thất thấy lời Lan Khánh nói quả thực có lý, đồng thời cũng hiểu, hung thủ không phải hạng thường, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng nghĩ đến. Với lại, sau khi sát nhân còn có thể chú ý mấy chi tiết này, không chỉ cho thấy đây là một vụ mưu sát đã có kế hoạch từ trước, mà còn chứng minh hung thủ là một kẻ máu lạnh!

"Bất quá, hắn gây án nhiều lần, nhất định là đã nghiện sát nhân phân thi luôn rồi. Nếu chỉ vì trả thù thì sẽ không giết nhiều người như vậy, lại càng không hao tổn tâm tư vừa chặt xác vừa đem vứt, bởi việc phải làm càng nhiều thì càng dễ bị phát hiện!" Tiểu Thất cũng đưa ra ý kiến của mình. Tối trọng yếu là phải tìm ra quy luật và động cơ giết người, hoặc là điểm chung của các nạn nhân. Như vậy mới có thể đem phạm vi điều tra thu nhỏ lại.

Hai người đều đang chăm chú tìm thêm đầu mối, chợt bị một thân ảnh đạm hoàng sắc va phải. Vốn bọn họ đều là cao thủ, có người lao tới cũng không dễ dàng bị đụng, nhưng cả hai đều đang phân tâm, hơn nữa vị trí trọng yếu nhất đã giao cho đối phương, nên gặp người xông tới thì đều giật mình nhảy dựng. Đặc biệt là tiểu Thất, hắn chỉ kịp theo phản xạ đẩy Lan Khánh sang một bên, chính mình thì lại bị người nọ va vào.

Bị va phải cũng không đau, trái lại chỉ thấy vô cùng mềm mại. Tiểu Thất sợ hãi cúi đầu nhìn, nếu là một cô nương thì phiền phức rồi. Nhưng người hắn nhìn thấy là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt đẹp này – – gợi cho tiểu Thất nhớ tới Lan Khánh năm mười sáu tuổi!

"Bách, Lý, Thất!"

Giữa lúc tiểu Thất và thiến niên nọ "thâm tình" nhìn nhau, âm thanh lạnh lùng của Lan Khánh vang lên.

Như vừa bị lôi ra từ trong mộng, tiểu Thất chấn động rõ rệt, mạnh mẽ đẩy thiếu niên còn đang trong lồng ngực mình ra. Đôi mắt long lanh như nước, khuôn mặt trái xoan hơi tái nhợt càng làm nổi bật cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, dụ người yêu mến, thiếu niên kia bị tiểu Thất đẩy ra thì lệ quang trong mắt càng thêm rõ ràng. Tiểu Thất lại nghĩ đến Lan Khánh khi đó bị phụ hoàng bắt nhốt, có hay không cũng như thiếu niên này, lộ vẻ bất lực?

"Tiểu chủ tử, ngươi chạy nhanh quá đó!" Phía sau thiếu niên là ba tên vạm vỡ. Tuy bọn hắn đang ra vẻ trách cứ thiếu niên này đi nhanh quá, nhưng bộ dạng lại không giống phó nhân, trái lại như chủ nhân.

Thiếu niên nghe thấy tiếng mấy đại hán này, sợ hãi trốn ra sau lưng tiểu Thất, càng cho thấy bọn họ không phải quan hệ chủ tớ thông thường.

"Tiểu chủ tử, mau theo chúng ta trở về. Lão gia và mười bốn chủ tử còn đang chờ ngươi ni!" Đại hán cao nhất lên tiếng.

Nhìn vẻ khinh bỉ của ba người này, tiểu Thất rất nhanh liền minh bạch, thiếu niên phía sau mình là một nam sủng, hình như đang bỏ trốn. Cơ thể mảnh mai mềm mại không xương như thế, bị bắt về rồi thể nào cũng không có kết cục tốt a.

"Ta, ta chỉ là muốn đi mua vài thứ!" Thiếu niên lắp bắp nói, trốn ở phía sau tiểu Thất không chịu đi ra.

Nhưng đối với Lan Khánh đang đứng bên cạnh tiểu Thất, cảnh tượng thiếu niên nọ đứng sau lưng người kia trông rất ngứa mắt! Tử tiểu Thất dù không to lớn nhưng cũng cao, lại không đeo diện cụ, ngoại hình anh tuấn phi phàm còn khoác thêm một thân y phục không tầm thường, càng toát lên vẻ ngọc thụ lâm phong, chết tiệt dễ nhìn!

Cho nên khi bên cạnh một tiểu Thất vừa tuấn vừa suất xuất hiện thêm một thiếu niên mỹ mạo, trông thực sự rất xứng đôi! Cảm thấy so với chính mình đứng cạnh hắn còn thuận mắt hơn, cũng khó trách Lan Khánh mất hứng!

"Mua vài thứ? A, bao nhiêu thứ lão gia mua cho ngươi vẫn chưa đủ, còn phải phiền tiểu chủ tử tự mình đi mua?" Người nói là một đại hán thấp hơn, tròng mắt trông cứ như cái hình tam giác lộn ngược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top