Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Toái thi kỳ án - Chương 2


Chương 2

"Ngươi còn dám phân phòng ngủ nữa hay không!" Lan Khánh chẳng thèm để ý tiểu Thất bộ dáng khổ sở, cũng không quản mọi người đang nhìn, chỉ biết quyền sở hữu của hắn đối với vợ yêu đã bị xâm phạm nghiêm trọng. Ái ý với tiểu Thất càng ngày càng tăng, ham muốn độc chiếm cũng theo đó mà ngày càng lớn mạnh. Quả thực tư tưởng tình yêu của hắn hơi có phần vi ngã độc tôn (1), nhưng đồng thời cũng rất đơn thuần thành thật.

Tiểu Thất thở dài, chấp nhận số phận: "Không dám nữa, không dám nữa!" Hắn sao có gan đối đầu với Lan Khánh, khuất phục là chuyện chẳng sớm thì muộn. Ai bảo chính mình thích người ta trước ni!

Thấy Tiểu Thất nhượng bộ, Lan Khánh hiển nhiên rất hài lòng, lại quay về với khuôn mặt ngây thơ hồn nhiênẩn chứa nét cười tà mị. Hiện tại đầu óc không còn mơ hồ như trước, hắn cũng biết nguyên nhân tiểu Thất muốn phân phòng ngủ là vì bản thân mình không biết tiết chế, khiến người ta quá mệt mỏi. Vì vậy Lan Khánh cũng lui một bước: "Sau này ta sẽ không đêm nào cũng ăn ngươi nữa..."

"Thật sự?" Vừa nghe những lời này, tiểu Thất lập tức tươi tỉnh lên, đôi mắt hoa đào tròn xoe tỏa sáng, đáng yêu đến nỗi Lan Khánh lại lần nữa ngứa răng ngứa lợi, rất muốn đem người phía trước đè xuống tại chỗ mà hôn một trận. Nhưng đã lỡ đáp ứng Thi Vấn và tiểu Thất không làm thế trước mặt người khác, đáng ghét, hắn sắp nhịn không nổi rồi!

"Tối đa là cách một ngày ăn một lần!" Lan Khánh chậm rãi nói nốt phần còn lại. "Nhưng trước đó, người phải trả nợ cho bữa hôm qua, hôm kia và hôm kìa đã!" Dứt lời, không giải thích gì kéo áo tiểu Thất thẳng hướng phòng mình.

Tiểu Thất đáng thương liên tục hướng Kim Trung Báo Quốc kêu cứu thảm thiết. Đáng tiếc, đối mặt với con mắt hình viên đạn của Lan Khánh, ngay cả Thi Vấn cũng không dám tiến lên ngăn. Cả đám không thể làm gì hơn ngoài việc tròn mắt nhìn cửa phòng bọn họ đóng sập lại.

"Tiểu đầu nhi thực sự đói không nhịn được nữa, vẫn còn ban ngày ban mặt đã... sách sách (2)!" Thành thân cùng ngày với Lan Khánh, Đinh Kim sau khi phục hồi tinh thần, lấy kinh nghiệm của người từng trải nhỏ giọng nói thầm.

Những người khác vẻ mặt đồng tình, bất quá cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể túm năm tụm ba lần lượt rời đi. Còn lại hai người Thi Vấn cùng Nam Hương vẫn đứng trong sân một hồi lâu, đến khi nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng tiểu Thất cầu xin tha mạng, kèm theo thanh âm trứ tình khiến người nghe xấu hổ, mới cùng liếc nhau đỏ mặt ly khai. [2 bác... =.=]

Không hổ đã quen biết hơn mười năm, Nam Hương nhận được ánh mắt của Thi Vấn liền theo người kia đến thư phòng, trên đường nhân tiện đem bút lông sói nãy giờ cầm trong tay đau khổ ném đi.

Vào thư phòng, Thư Vấn ý mời Nam Hương ngồi xuống, rồi mới rào trước đón sau: "Hiện nay bệnh tình của Tiểu Hắc đã ổn định, lại có tiểu Thất bên người, ta đã yên tâm hơn nhiều lắm."

"Đại nhân, ý ngài là...?" Nam Hương khó hiểu hỏi lại. Thi Vấn yêu thương Lan Khánh như vậy, sao lại nói ra những lời tựa như sắp sửa bỏ rơi hài tử thế này.

"Bọn chúng còn trẻ, không nên cứ mãi chôn chân ở cái Quy Nghĩa huyện nhỏ bé này. Ngươi xem, Tiểu Hắc tinh lực dư thừa, đem tiểu Thất lăn qua lăn lại thành cái dạng gì rồi?" Thi Vấn quả thực có luyến tiếc hài tử, nhưng cũng không thể mang tiểu Thất ra làm vật hi sinh, chịu đựng lương tâm cắn rứt. Hơn nữa, công sức và tình cảm của tiểu Thất dành cho Lan Khánh ai có mắt cũng đều nhìn ra được, sao nỡ trừng mắt nhìn bọn họ cứ như thế mệt mỏi dây dưa! "Huống hồ, Tiểu Hắc đã được phong làm tuần án nhị phẩm, thay vua đi tuần thú, nó cứ ở lại Quy Nghĩa huyện dù sao cũng có chút vi phạm thánh ân (ơn vua). Vả lại, kỳ án trong thiên hạ rất nhiều, nói không chừng còn nhiều án oan vẫn đang chờ bọn Tiểu Hắc điều tra, đặng trả lại cho khổ chủ một cái công đạo, không phải sao?"

"Đại nhân nói có lý!" Tuy rằng thiếu kỹ thuật nghiệm thi của Lan Khánh và óc phán đoán nhạy bén của tiểu Thất là một tổn thất lớn, nhưng đem so với tổn thất tài chính của nha môn bọn họ hiện nay, chọn cái thứ nhất vẫn hơn! [=))]

Ba ngày sau, Thi Vấn gọi tiểu Thất và Lan Khánh vào thư phòng, cũng nhờ Nam Hương từ ám quỹ(quỹ = tủ, két; ám = ngầm, bí mật) [-> quỹ đen =))] trước nay khóa chặt lấy ra một bọc quần áo hoàng sắc rực rỡ. Tiểu Thất hiếu kỳ liếc mắt nhìn bao quần áo, thấy có điểm quen mắt. Đến lúc nhớ ra lai lịch của nó, lập tức da đầu tê dại.

"Đại nhân, đó chẳng phải..."

"Đúng vậy. Đây là thánh chỉ cùng với quan phục, quan mạo (mũ quan) tuần án của công tử, còn có thượng phương bảo kiếm được hoàng thượng ngự ban!" Nam Hương cười, thay mặt Thi Vấn đáp lời. "Công tử, ngài cũng biết nhân sinh có tứ đại hỉ: cửu hạn phùng cam lộ, tha hương ngộ cố tri, động phòng hoa chúc dạ, kim bảng đề danh thì (3). Ngài tứ đại hỉ đều đã trải qua, đại nhân và học trò cùng cho rằng đây là hoàng ân to lớn. Được thượng thiên (trời cao) chiếu cố, ngài cũng nên đem công đức của mình hoàn tạ thánh ân, sửa lại án sai cho những người chịu oan khuất trong thiên hạ, mới không phụ lòng hậu ái (hậu = dày, nhiều, như trong hậu hĩnh) của hoàng thượng và thượng thiên đối với ngài!"

"Hoàng thượng và thượng thiên?" Lan Khánh bị một trận chữ nghĩa của Nam Hương làm cho hoa mắt chóng mặt, mờ mịt hỏi lại. "Liên quan gì đến bọn họ?" Rõ ràng thiên yếu hạ vũ (ý chỉ những việc khách quan, không ai có thể can thiệp) (4), tiểu Thất là do một tay hắn nhặt được, cũng là bị chính hắn bắt bái đường, ngay cả chuyện làm tuần án cũng đâu liên quan gì đến hoàng thượng và thượng thiên a! Hai việc đầu tiên không ai có thể khống chế, đến việc cuối cùng cũng là do tiểu Xuân bắt hoàng thượng hạ chỉ, vì sao Nam Hương lại đem mấy cái này quy cho hoàng thượng với thượng thiên?

"Sư huynh, ý Nam sư gia là muốn chúng ta ly khai Quy Nghĩa huyện!" Tiểu Thất ngược lại rất rõ ràng, bài diễn văn của Nam Hương chỉ có ý này là quan trọng, "sửa lại án oan trong thiên hạ" cũng chỉ là nhân tiện mà thôi. Thiên hạ gì chứ? Trong thiên hạ đất nào mà chẳng là của Hoàng đế (5)! Nói cách khác, bọn họ sắp bị Thi Vấn đuổi ra khỏi cửa.

"Ly khai nơi này?" Lan Khánh chớp mắt mấy cái đã có phản ứng, nhưng không sinh khí như mọi người vẫn tưởng. Có thể do bệnh tình đã tốt gần đến mức bình thường [:))], tính tình cũng tự nhiên tốt hơn. "Vậy cha ở đây phải làm sao?"

"Chúng ta còn có Kim Trung Báo Quốc a!" Được hài tử quan tâm, Thi Vấn cũng cảm thấy phần nào an ủi.

"Ngỗ tác thì sao?"

"Ở đây vốn vẫn có ngỗ tác, nhưng kỹ thuật hắn không tốt bằng công tử, thường ngày chỉ làm công tác văn thư, chỉnh lý lại mấy ghi chép về kết quả nghiệm thi." Nam Hương biết ngay Lan Khánh chưa từng để ý những việc "nhỏ nhặt" này. Thành thật mà nói, ngỗ tác kia bị đoạt công tác cũng rất đáng thương a.

"Vậy được rồi. Ta và tiểu Thất đi ra ngoài, rỗi rãi sẽ trở về bồi cha!" Lan Khánh cứ thế mà đáp ứng.

"Sư huynh?" Lan Khánh dứt khoát đáp ứng khiến tiểu Thất giật mình. Sư huynh hắn ăn nói tốt như vậy, có khi nào bệnh lại tái phát không? [chồng em thông minh thì em lại tưởng chồng em phát bệnh =.=]

"Đi, tiểu Thất. Chúng ta đi chuẩn bị một chút, sáng mai xuất phát!" Lan Khánh chưa thèm hỏi ý tiểu Thất đã kéo tay hắn vui vẻ ly khai thư phòng, lưu lại hai người Nam Hương cùng Thi Vấn.

Hai người lại lần nữa nhìn nhau, cuối cùng Thi Vấn là người đầu tiên mở miệng: "Tiểu Hắc cuối cùng cũng đã trưởng thành, biết rõ đúng sai, còn rất có tinh thần trách nhiệm nữa!"

"Vậy sao?" Nam Hương hữu ý vô ý nhìn lướt qua bao quần áo vẫn còn ở trên bàn, không tán đồng cho lắm. Thi đại nhân yên tâm quá sớm rồi, vì cho đến nay ngài vẫn chưa biết thân phận đích thực của Lan Khánh. "Để học trò mang bao quần áo đưa tiểu Thất, nhờ hắn thay công tử bảo quản."

"Ân! Giao cho tiểu Thất quả là yên tâm hơn nhiều." Thi Vấn gật đầu đồng ý.

Lại nói hai người kia, Lan Khánh và tiểu Thất trở về phòng liền chia nhau thu thập hành lý. Tiểu Thất gói ghém y phục, còn Lan Khánh đi tìm Triệu Tiểu Trư, Hắc Hắc Hồng Hồng cùng sáu con chim non mang đến. Ra đi lần này không như mấy lần ly khai ngắn trước đây, tiểu Thất càng hảo hảo chuẩn bị.

Tiểu trư vừa vào phòng liền chui ngay xuống gầm giường không chịu ra. Gần đây nó đã to gấp đôi, nhãn thần mang thông điệp "Đói quá" từ phía Lan Khánh càng ngày càng rõ rệt, tiểu trư rất sợ. [cute quá, cả người cả vật XD]

Hồng Hồng Hắc Hắc cứ như cái lồng mà vây xung quanh bọn hài tử, bận rộn vô cùng.

Còn Lan Khánh thì nhàn nhã ngồi chơi một bên, nhìn tiểu Thất vì hắn mà chuẩn bị tất cả. [anh còn thua cả con chim =.=]

"Tiểu Thất, đi nơi nào trước đây?" Lan Khánh nhìn thật lâu, cuối cùng nói ra nghi hoặc trong lòng.

"... Về thần tiên cốc thăm sư phụ." Tiểu Thất ngừng tay, đi tới chỗ Lan Khánh, khom người ngồi xuống. Hắn cùng sư huynh là hai đệ tử đã ly khai thần tiên cốc lâu nhất, thế mà chưa một lần trở lại. Nhưng thần tiên cốc đối với hắn vẫn luôn là địa phương an toàn nhất thân thuộc nhất, bởi nơi đó có sư phụ ân trọng như núi, có các sư huynh luôn chiếu cố hắn như mẹ như cha, còn có đường đệ Tiểu Xuân và Vân Khuynh. Vấn đề là, Lan Khánh đã quên hết quá khứ, liệu còn muốn trở về không?

Trải qua kiếp nạn ở kinh thành, Lan Khánh nhất thời xuất hiện, nhãn thần ghét bỏ hắn đã trở thành ác mộng so với bị hủy dung còn kinh khủng hơn. Hắn vẫn sợ, Lan Khánh khỏi bệnh có thể hay không lại lần nữa ghét bỏ hắn, ruồng bỏ hắn?

"Sư phụ ngươi?" Lan Khánh nghiêng đầu. Hắn nhớ tiểu Thất hình như không có cha mẹ, mà Nam Hương từng nói qua, nghiêm sư như cha. Như thế chẳng khác nào tiểu Thất về nhà mẹ đẻ, còn hắn đi bái kiến nhạc phụ còn gì! "Hảo, chúng ta đi thần tiên cốc!" Lan Khánh vui vẻ đáp ứng.

Câu trả lời của Lan Khánh khiến tiểu Thất thở phào một hơi, rồi lại rất mâu thuẫn mà căng thẳng.

"Chờ đã!"

Đang lúc tiểu Thất định ly khai, Lan Khánh kéo tay giữ hắn lại, còn bày ra vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

"Sao vậy?"

"Sư huynh ngươi?"

"A?" Tiểu Thất ngạc nhiên, nhất thời không rõ người kia đang nói cái gì.

Lan Khánh nhìn hắn từ trên xuống dưới, mặt không hờn giận. "Hồi mới quen, ngươi nói ta giống sư huynh của ngươi, cho nên cứ gọi ta sư huynh sư huynh, cũng vì thế mà luôn đi theo chiếu cố ta. Ngươi nói, rốt cục ngươi thích chính là ta hay sư huynh của ngươi?"

"Sư huynh! Ngươi có thể hay không đừng có đúng lúc không nên thanh tỉnh thì lại bất ngờ thanh tỉnh như vậy!" Tiểu Thất âm thầm khóc thét.

(1) Vi ngã độc tôn: đại khái = chỉ có mình là nhất

(2) Sách sách: ở đây là tiếng chậc lưỡi ^^

(3) Tứ đại hỉ: 4 niềm vui to lớn có thể gặp được trong đời, sắp xếp theo độ khó và độ sướng =)) tăng dần:

Cửu hạn phùng cam lộ = Nắng hạn gặp mưa rào (Ở đây hiểu theo nghĩa bóng là "Mong mỏi, hi vọng đã lâu nay được thỏa nguyện")Tha hương ngộ cố tri = Xa quê gặp bạn cũĐộng phòng hoa chúc dạ = Đêm động phòng hoa chúc ;))Kim bảng đề danh thì = Được đề tên bảng vàng (= thi đỗ, hay mở rộng ra là công thành danh toại)

(4) Thiên yếu hạ vũ:
Đầy đủ là "Thiên yếu hạ vũ, nương yếu giá nhân" = Trời thì phải làm mưa, nương thì phải lấy chồng.
"Nương" ở đây có 2 cách hiểu. Nếu hiểu theo 1 điển cố liên quan thì "nương" = mẹ (cụ thể là bà vợ góa chồng). Còn hiểu theo logic câu thì "nương" = cô nương.

(5) Trong thiên hạ đất nào mà chẳng là của Hoàng đế:
Nguyên văn: 普天之下莫非皇土也 – Phổ thiên chi hạ mạc phi hoàng thổ dã.
Xuất xứ từ 1 câu trong Kinh thi, đại khái nói về quyền lực của hoàng đế trong xã hội quân chủ chuyên chế.
Ta cũng không hiểu ở đây ý em Thất muốn nói gì luôn :-| Có thể ý em là: Đất nào chả là của hoàng đế, phá án ở đây cũng được, cần gì phải đi đâu. Cũng có thể ý em là: Đất hoàng đế rộng lớn như vậy, đi phá án bao giờ mới hết = bị đuổi ra khỏi nhà luôn rồi.
Tất cả cũng chỉ là suy đoán của ta thôi -_-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top