Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[All Diệp] Yêu quý sinh mệnh, hít Tu thích hợp

Tác giả: yichuanyancao100.lofter

Sau khi Diệp Tu giải ngũ, liên minh vì một lần cuối cùng khai thác giá trị thương mại trên người bách khoa toàn thư đại đại, thuận tiện bù lại tiền vốn của những năm trước, đặc biệt liên lạc với một nhà máy có kỹ thuật cao, dùng khuôn mặt của Diệp Tu để sản xuất mô hình người máy trí năng nhỏ. Tiểu Diệp Tu có thể chạy có thể nhảy có thể cười có thể huyên náo, trừ việc không thể nói chuyện cùng với chỉ lớn khoảng chừng bàn tay thì so với người thật không có gì khác nhau.

Để quảng bá cho sản phẩm, liên minh đã tích cực đề ra chiến lược PR sản phẩm, trên trang web chính thức của Vinh Quang phát hành tin tức, Tiểu Diệp Tu chỉ bán trước năm mươi bản, đúng tám giờ tối bắt đầu mở bán. Năm mươi bản giới hạn này nếu đã bán sạch hết sẽ không phát hành lại nữa. Sản phẩm chính thức sẽ được bán ra ngay sau một tháng phát hành bản giới hạn.

Bởi vì vấn đề vật liệu cùng kỹ thuật chế tạo, Tiểu Diệp Tu có giá trị không nhỏ. Nhưng vào lúc 7 giờ 55 phút tối ngày thứ hai, vẫn có rất nhiều người chơi chú ý tin tức, ôm điện thoại ngồi canh thời gian. Khẩn trương đến mức có thể trực tiếp ngủm vì nín thở. Rốt cuộc, khi kim phút hướng về vị trí số mười hai, trang web chính thức tắt nghẽn trong vòng một giây. Chờ đến một giây kế tiếp, năm mươi bản đã sớm bán sạch.

Trong khu diễn đàn ngập tràn bình luận, rất nhiều người nghi ngờ với cái tốc độ tay như vậy thì chỉ có thể là tuyển thủ chuyên nghiệp.

Người anh em này đoán rất chính xác, quả thật lúc này đây có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp nằm ở trên giường trong phòng lớn, tay cầm điện thoại ngây ngô cười. Hoàng Thiếu Thiên cười đến mức lăn từ trên giường lăn xuống dưới đất, bởi vì hắn cướp được không chỉ một mà đến hai Tiểu Diệp Tu. Nghĩ đến cuộc sống sau này lúc nào cũng bị hai đứa nhóc dễ thương vây quanh, Hoàng Thiếu Thiên vui đến nổi không bò dậy được.

Hắn còn nghĩ thầm nếu đội trưởng cướp không được liền miễn cưỡng chia cho một con. Mà lúc này đây, Dụ Văn Châu ngồi trước máy vi tính lộ ra mỉm cười hài lòng. Anh đặc biệt hướng theo thời gian biểu của Trương Tân Kiệt, trước đó ba phút nín thở ngồi đợi, dù sao chẳng qua là nhấn chuột vài lần, Dụ Văn Châu phản ứng cũng rất nhanh, hơn nữa anh tố chất tâm lý tốt, sẽ không xuất hiện tình trạng vì quá mức kích động mà run tay giống nhiều người khác. Cho nên vững vàng cướp được một con.

Liên minh bắt đầu công cuộc giao hàng. Tại sao lại nói đây là một vụ làm ăn lớn? Cùng lúc phát hành phiên bản hạn chế, liên minh còn bắt đầu sản xuất quần áo, phụ kiện, bao gồm phòng nhỏ giường nhỏ cùng các loại đồ chơi khác cho Tiểu Diệp Tu. Quần áo tinh xảo, đẹp mắt, đủ loại hoa văn đi cùng với mức giá không hề nhỏ. Dĩ nhiên, chút tiền này đối với các tuyển thủ ngôi sao mà nói chưa đáng là gì.

Các vị tuyển thủ vui mừng phấn khởi bắt đầu công việc nuôi dưỡng bé cưng.

Diệp Tu sau khi giải ngũ liền vào làm việc tại tổng cục. Phùng chủ tịch tâm tình muốn để Diệp Tu đến các chiến đội dò xét một vòng, trên danh nghĩa là nhân viên của liên minh muốn cùng các chiến đội tạo quan hệ tốt, thuận lợi cho sự phát triển lâu dài của liên minh. Diệp Tu không thể làm gì khác hơn ngoài việc nghe lệnh.

Đích đến đầu tiên của hắn là chiến đội Vi Thảo. Diệp Tu đi tới phòng huấn luyện, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt theo dõi không khí nặng nề kìm nén bên trong. Các đội viên ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình cúi đầu cũng không dám thở mạnh. Thanh âm thanh nghiêm nghị của Vương Kiệt Hi từ khe cửa hé mở truyền tới.

"Ta nói bao nhiêu lần rồi, lúc huấn luyện không cho phép tới quấy rầy."

"Con còn không nghe lời như vậy, Ta sẽ không thương con nữa."

"Khóc cái gì?"

Trong phòng huấn luyện tĩnh lặng, Diệp Tu vểnh tai nghe, cũng không nghe ra được tiếng khóc nức nở. Ngược lại là Vương Kiệt Hi nặng nề thở một hơi, dường như rất không biết phải làm sao. Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng huấn luyện, trên tay giống như nâng theo vật gì đó. Diệp Tu len lén trốn qua một bên.

Vương Kiệt Hi đi ra, đóng kỹ cửa phòng huấn luyện, lúc này mới đem vật trên cánh tay đặt lên bệ cửa sổ.

Diệp Tu trợn tròn hai mắt. Hắn dĩ nhiên biết liên minh sử dụng mặt hắn làm cái gì đó, gọi Tiểu Diệp Tu. Bất quá không nghĩ tới lại làm giống thật đến vậy. Tiểu Diệp Tu kia so với bàn tay người trưởng thành lớn hơn một chút, cả người mặc một bộ quần áo khủng long màu xanh lá, một cái tay nhỏ chống bệ cửa sổ một bên khác lau lau nước mắt, khóc đến không thở được.

Vương Kiệt Hi cuối cùng đem tay từ trong túi lấy ra, sờ mái tóc mềm mại của Tiểu Diệp Tu.

"Ngoan, không khóc. Con lần sau nên nghe lời, đừng tìm ba lúc đang huấn luyện, sau khi huấn luyện xong sẽ chơi với con, có được không?"

Tiểu Diệp Tu vừa nghe giọng nói mềm mại của Vương Kiệt Hi, khóc càng hăng hơn, hai cái tay nhỏ đều ở trên mắt xoa xoa.

Vương Kiệt Hi đưa hai ngón tay nắm tay Tiểu Diệp Tu muốn kéo xuống.

"Không nên lấy tay dụi mắt, bẩn lắm."

Tiểu Diệp Tu cáu kỉnh, hất tay anh ra. Vương Kiệt Hi bị bé con khóc đến mềm lòng, lại đem bé ôm vào trong ngực an ủi: "Được rồi, là ba không tốt, tha thứ cho ba được không?"

Ba, ba ba...

Diệp Tu trốn ở góc phòng khóe miệng giật giật, không nghĩ tới Vương Kiệt Hi cậu lại là loại người thích niên hạ dưỡng thành.

Hắn suy nghĩ đại khái đây không phải là thời cơ tốt để xuất hiện giễu cợt Vương Kiệt Hi, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi. Không nghĩ tới Tiểu Diệp Tu không biết nguyên nhân có phải vì được làm theo vẻ ngoài của Diệp Tu hay thế nào, nhạy cảm nhận ra được người thật đang ở chỗ này. Bé con giống như mèo nhỏ linh hoạt từ trên cánh tay Vương Kiệt Hi nhảy xuống, hai cái chân nhỏ lạch bạch lạch bạch hướng về phía Diệp Tu chạy đến. Diệp Tu có chút thất thần, liền để cho đứa nhỏ kia theo ống quần mình leo đến trong ngực.

Diệp Tu mắt trừng miệng ngốc. Tiểu Diệp Tu gương mặt đỏ bừng, không biết là bởi vì khóc hay thẹn thùng. Nhóc đỡ ngực Diệp Tu đứng lên, hôn lên má đối phương một ngụm, còn lưu luyến mà cọ cọ. Vương Kiệt Hi theo phương hướng Tiểu Diệp Tu mà tìm tới, vừa vặn phát hiện Diệp Tu đang không thích ứng mà đứng đờ một chỗ.

Diệp Tu lúng túng lên tiếng chào: "Hi, lão Vương."

Vương Kiệt Hi đột nhiên cảm thấy tình huống này giống như một nhà ba người đoàn tụ.

Diệp Tu ở Vi Thảo nghỉ ngơi nửa ngày, đối với Tiểu Diệp Tu cùng ba của bé vẫn như cũ không một lời tạm biệt liền rời đi. Hắn thuận đường liền đi Nghĩa Trảm.

Lâu Quan Ninh hỏi thăm được Diệp Tu muốn tới các chiến đội dò xét tin tức, đã sớm đem mình ăn mặc thật đẹp trai bức người, đứng ở cửa sau chờ Diệp Tu. Diệp Tu khen mấy câu Tiểu Lâu quả nhiên tuấn tú lịch sự, Lâu Quan Ninh ngượng ngùng cười cười, ân cần đi theo bên người Diệp Tu hỏi hắn muốn ăn cái gì uống cái gì, có muốn nghỉ ngơi hay không, muốn đi nơi nào chơi. Diệp Tu xua tay ý bảo không cần phiền phức như vậy, tùy tiện nhìn một chút được rồi. Lâu Quan Ninh liền đàng hoàng đi cách Diệp Tu hai bước.

Diệp Tu đi đến lầu hai, nhanh mắt phát hiện phía cuối hành lang có một nơi được trang hoàng đặc biệt. Hắn tò mò đi qua, một nửa vách tường trên hành lang toàn bộ bị sơn thành màu hồng cùng xanh da trời, dán đầy đủ các loại hình dán vui tươi. Nếu không phải Lâu Quan Ninh vẫn đi theo sau lưng, hắn còn tưởng rằng mình đột nhiên xuyên tới nhà trẻ.

Diệp Tu mở cánh cửa gỗ duy nhất của căn phòng ở cuối hành lang. Lâu Quan Ninh dường như muốn ngăn cản hắn, nhưng rồi lại từ bỏ ý định để hắn đi vào.

Ở trong đó quả thật là một thế giới khác.

Trên không trung treo đủ loại đèn có hình dáng đám mây, trên đất trải thảm mềm xám tro, đồ chơi thì vứt lung ta lung tung ở khắp nơi. Ở giữa hai con voi cùng hươu cao cổ lộ ra một cái đầu. Diệp tu đến gần nhìn một cái, ai yo, Tôn Triết Bình.

Hắn ha ha cười: "Nè, Đại Tôn, này là phòng ngủ của ông à?"

Tôn Triết Bình không nghĩ tới Diệp Tu vào lúc này xuất hiện, nhưng hắn cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, lười biếng mở mắt ra, giống như con sư tử biếng nhác cố tình để cho voi cùng hươu bao vây. Diệp Tu lại gần nhìn một cái phát hiện trên ngực Tôn Triết Bình có hai Tiểu Diệp Tu đang nằm, còn có một đứa gối đầu lên tay phải anh nằm ngủ. Trong đám đồ chơi còn nhìn thấy hai Tiểu Diệp Tu đang đánh nhau.

Diệp Tu:" ... Nghỉ Trảm mấy người rốt cuộc cướp được bao nhiêu Tiểu Diệp Tu?"

Lâu Quan Ninh đem đồ chơi mang đi, lấy tay tách hai nhóc Tiểu Diệp Tu đang đánh nhau, nghiêng đầu suy nghĩ một chút trả lời:" Bảy đứa, năm đứa ở chỗ này, Văn Khách Bắc có một đứa, Chung Thiếu một đứa."

Người thật tới rồi, năm nhóc Tiểu Diệp Tu cũng bị hấp dẫn, chủ động tới gần, Diệp Tu sợ hãi nhìn một đám mặt mũi cùng bản thân giống nhau đang quay xung quanh mình, tranh nhau muốn leo lên trong ngực hắn. Tôn Triết Bình nâng cằm quan sát một hồi, giơ cánh tay đem Diệp Tu kéo xuống. Diệp Tu còn chưa kịp chuẩn bị gì liền ngã vào trong ngực đối phương. Một đám Tiểu Diệp Tu nhìn thấy bản thể nằm dưới đất, hưng phấn chạy tới gần hắn. Còn một bé con vừa rồi ngủ trên tay Tôn Triết Bình, lúc này mơ mơ màng màng tỉnh dậy liền phát hiện mình bị bỏ lại phía sau, hai mắt đã sắp rơi nước mắt. Diệp Tu thấy vậy vội vàng đem đặt trong lòng bàn tay, lúc này bé mới nín khóc mà mỉm cười.

Một buổi chiều ở Nghĩa Trảm quả thật rối loạn, Diệp Tu cảm thấy vui mừng vì Tiểu Diệp Tu không biết nói chuyện, nếu không nhất định chính là con ruồi thành tinh, hắn sẽ bị ồn ào phiền chết.

Sau một đêm nghỉ ngơi, Diệp Tu định đi từ nam đến bắc, bắt đầu cuộc hành trình tạo dựng quan hệ tốt với các chiến đội. Hắn ngồi máy bay đi đến thành phố G. Lúc này Dụ Văn Châu chạy tới đón hắn, còn mang theo một Tiểu Diệp Tu.

Tiểu Diệp Tu kia mặt một cái quần nhỏ, gặp người thật cũng không có nhào tới giống những đứa nhỏ khác, ngược lại còn lộ ra một nụ cười mang thương hiệu Dụ Văn Châu, Diệp Tu bị giật mình, nhìn khuôn mặt của mình lại lộ ra nụ cười như vậy quả thật đáng sợ. Hắn ngồi lên xe của câu lạc bộ, Tiểu Diệp Tu vẫn một mực ngoan ngoãn ngồi trong túi áo Dụ Văn Châu, lộ ra một cái đầu to, cảm giác đặc biệt yên lặng đặc biệt khôn khéo. Diệp Tu trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là được Dụ Văn Châu nuôi dưỡng, cùng những đứa khác thật không giống nhau. Khi đã đến câu lạc bộ, Dụ Văn Châu muốn cởi ra áo khoác nên đem Tiểu Diệp Tu để ở trên bàn. Tiểu Diệp Tu giống như là đợi không kịp, hướng về phía Diệp Tu đi tới.

Mới vừa đi một bước, đầu to liền ngã trên mặt bàn phát ra "đông" một tiếng, nghe liền thấy đau.

Diệp Tu cũng bị dọa từ ghế đứng lên, đem bé đầu to đặt trên tay mình, thổi thổi chỗ sưng đỏ cho bé. Tiểu Diệp Tu cong mắt tươi cười (^_^), mềm mại nằm ở trong lòng bàn tay hắn.

"Không biết tại sao, Tiểu Diệp Tu của tôi đầu có hơi lớn, lúc bước đi dễ dàng té ngã cho nên tôi thường đem bé bỏ vào trong túi." Dụ Văn Châu giải thích.

Tiểu Diệp Tu giống như đáp lại, đem cái đầu to dụi vào tay Diệp Tu.

Diệp Tu một mặt cảm thấy đau lòng Tiểu Diệp Tu, mặt khác lại cảm thấy Dụ Văn Châu nói cái câu "Tiểu Diệp Tu của tôi" khiến cho người khác cảm thấy là lạ.

Không kịp suy nghĩ nhiều, từ cầu thang xông tới hai cái bóng người một trước một sau chạy thật nhanh. Lúc chạy đến đại sảnh, còn ngước mặt ở trong không khí ngửi ngửi, chợt quay đầu về phía bản thể Diệp Tu, quẹo thật nhanh hướng về phía Diệp Tu vùi đầu chạy như điên.

Theo sát phía sau chính là Hoàng Thiếu Thiên đang la hét ồn ào.

"Mọe nó, hai tên nhóc kia lại trốn ở đâu rồi? Nhanh một chút ra mặt đi! Anh trai Thiếu Thiên có bảo bối muốn cho hai đứa, có muốn hay không có muốn hay không? Đừng chạy mấy đứa chạy không thoát-- Lão Diệp?" Hoàn Thiếu Thiên phanh gấp, khó tin mà nhìn vào Diệp Tu đang ngồi trên ghế tay ôm ba Tiểu Diệp Tu.

Hoàng Thiếu Thiên lập tức nhào tới, ba nhóc Tiểu Diệp Tu bị dọa sợ mà té từ trong ngực Diệp Tu té xuống, Dụ Văn Châu nhanh tay lẹ mắt nâng lên Tiểu Diệp Tu đầu to.

Hoàng Thiếu Thiên ôm lấy Diệp Tu giống y như con gấu gorilla tìm được một cái cây quý giá vậy. Thừa lúc không có người ngoài ở đây đối với Diệp Tu ăn thêm nhiều đậu hủ, trong miệng lẩm bẩm để tui sờ một cái xem anh gầy không, tui hổng có ý gì khác anh đừng có mà đoán mò. Mắt thấy áo sơ mi của Diệp Tu cũng sắp bị lột xuống, mấy Tiểu Diệp Tu nhào tới muốn cắn Hoàng Thiếu Thiên. Hoàng Thiếu Thiên nhe ra hai cái răng hổ dọa cho cả ba đứa sợ hãi mà lui về sau mấy bước.

"Thiếu Thiên lại để cho tụi nhỏ mặc đồ con gái à?" Dụ Văn Châu ở một bên hỏi.

Hoàng Tiếu Thiên ấp úng, nói cũng không phải đồ gì quá đáng, chỉ là mấy bộ đồ thủy thủ bình thường thôi.

"Bình thường?" Dụ Văn Châu hỏi ngược lại.

"Còn có vớ trắng..."

Diệp Tu tức giận trừng mắt Hoàng Thiếu Thiên.

"Đại lưu manh!"

Bị Diệp Tu gọi đại lưu manh, Hoàng-Đại lưu manh-Thiếu Thiên tỉ mỉ nhìn Diệp Tu mới vừa rồi trong giọng nói mang theo chút xấu hổ, lại không biết yy tới cái quái gì mà cười hì hì, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh mặt trời miễn cưỡng sinh ra cảm giác thô bỉ. Diệp Tu bị dọa sợ ôm chặt ba nhóc Tiểu Diệp Tu, chui vào căn phòng được Dụ Văn Châu chuẩn bị, có thế nào cũng không chịu đi ra, để mặc Hoàng Thiếu Thiên hơn nửa buổi trời đứng bên ngoài phun lời rác rưởi.

Ngày thứ hai trước khi rời đi, Diệp Tu cảnh cáo Hoàng Thiếu Thiên không cho phép hắn mặc đồ con gái cho Tiểu Diệp Tu nữa, Hoàng Thiếu Thiên ưỡn ngực nói vậy thì anh mặc cho tui xem đi. Diệp Tu trợn mắt nhìn hắn một cái, xoay người lên đường thẳng tới thành phố S.

Mấy người bên Luân hồi vẫn rất khách khí, Giang Ba Đào vẫn làm tốt chức trách của một chủ nhà, dẫn nhân viên tốt Diệp Tu đi tham quan thành phố S, đi theo còn có đội trưởng Chu Trạch Khải cùng đội viên Tôn Tường. Chu Trạch Khải còn mang tới Tiểu Diệp Tu. Có thể là vì ở bên cạnh người đẹp trai một thời gian dài nên đẹp trai cũng có thể lây lan, Diệp Tu vẫn cảm thấy Tiểu Diệp Tu này tướng mạo không tầm thường. Nhất là lúc nhóc con mềm nhũn cười một cái, cảm giác xung quanh hoa nhỏ bay phấp phới.

Diệp Tu sờ sờ một chút ngốc mao trên đầu Tiểu Diệp Tu, bé con thoải mái đến híp lại hai mắt, còn kêu ra "Ah~" một tiếng.

"Không phải nói nó không biết nói chuyện sao?" Diệp Tu kinh ngạc nhìn Tiểu Diệp Tu đang ôm tay hắn.

Giang Ba Đào cười nói: "Có thể là vì đi theo đội trưởng, nên đứa nhỏ này phá lệ biết ăn nói."

Tiểu Diệp Tu quả thật có thể nói, nhưng cũng không phải nói chuyện mà là a a ô ô giống tiếng mèo con.

Ở Luân Hồi một ngày coi như là ngày thoải mái nhất của Diệp Tu, nhưng mà tâm tình của hắn lúc này một chút cũng không vui nổi, bởi vì điểm đến kế tiếp chính là Bá Đồ.

Đàn ông Bá Đồ uy vũ mạnh mẽ, biểu tình hung ác giống y như Lão Hàn vậy.

Diệp Tu bị bắt đứng ngoài cửa cùng bảo vệ mắt lớn trừng mắt nhỏ hết nửa ngày, nội tâm không biết đã lập đi lập lại câu nói này bao nhiêu lần, cho đến khi được Trương Tân Kiệt dẫn đi vào.

Diệp Tu ngó đông ngó tây đi theo sau lưng Trương Tân Kiệt, bên trong phòng huấn luyện, Hàn Văn Thanh đang mắng người. Hàn Văn Thanh mắng người khác cũng không phải đặc biệt lớn tiếng ồn ào gì, nhưng hắn sẽ từng câu từng chữ không chút lưu tình đem hết các vấn đề ra mà thuyết giáo, cộng với cái biểu tình cau mày trợn mắt thật sự có thể đem mấy đứa nhỏ dọa khóc. Diệp Tu ánh mắt lăn chuyển một vòng, phát hiện trên đầu Hàn Văn Thanh có một Tiểu Diệp Tu đang ngủ. Hắn nhất thời không nhịn được, phố một tiếng bật cười.

"Ai đang cười?" Hàn Văn Thanh theo tiếng cười tìm tới, hoàn hảo đối diện với ánh mắt đang lộ vẻ tươi cười của Diệp Tu. Biểu tình trên mặt hắn cứng ngắc, ánh mắt dường như dịu đi một ít, đến khi quay đầu lại đối mặt với các đội viên lại biến trở về dáng vẻ nghiêm túc, đưa tay đem Tiểu Diệp Tu đang ngủ say có nguy cơ sắp rơi xuống, đỡ lại trên đỉnh đầu mình để cho bé có thể nằm thoải mái.

Diệp Tu nhịn cười thật vất vả, hắn nhỏ giọng hỏi Trương Tân Kiệt: "Nè, Bá Đồ mấy người không phải cả đời đều đem ca biến thành tử địch à, làm sao lão Hàn nuôi Tiểu Diệp Tu cũng không có lấy một người than phiền?"

Trương Tân Kiệt đẩy đẩy kính mắt, khách quan nói: "Bé con thật hiểu chuyện, chọc người yêu thích."

Lại quay đầu từ trên xuống dưới nhìn Diệp Tu, giống như muốn nói cùng anh một chút cũng không giống nhau.

Diệp Tu bĩu môi một cái, chờ Hàn Văn Thanh đi ra trước tiên hỏi một câu: "Lão Hàn, nhóc đó chọc người thích hay tôi chọc người thích?"

Ngón tay chỉ chỉ Tiểu Diệp Tu đang nằm trên đầu Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh ngữ khí tự nhiên đáp lại hắn một câu "Ngây thơ", thuận tiện mang hắn đến phòng tiếp khách. Chờ khi đi thật xa rồi Hàn Văn Thanh mới lại nói một câu: "Người thật là người thật, cái gì cũng kém hơn."

Diệp Tu đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Cơm nước xong rồi, Diệp Tu chủ động muốn đi tham quan phòng đội trưởng một chút.

Hàn Văn Thanh hừ một tiếng, kéo tay Diệp Tu mang hắn sải bước đi đến phòng của mình.

"Nè nè, Lão Hàn ông chậm một chút! Mới vừa cơm nước xong đó!"

Hàn Văn Thanh dùng chìa khóa mở cửa, bên trong trang trí rất đơn giản, rất Lão Hàn. Một giường một bàn một ghế một tủ quần áo, một chút đồ dư thừa cũng không có, một vùng đen trắng xám. Diệp Tu chậc chậc nửa ngày, cũng không tìm được cái gì đặc biệt. Ngược lại là bé con Tiểu Diệp Tu vẫn một mực lôi kéo tóc Hàn Văn Thanh đang từ bả vai hắn trượt xuống, giẫm giẫm giẫm chạy tới ngăn kéo phía dưới cùng của bàn máy vi tính thuần thục nhập vào mật mã.

"Chờ --" Hàn Văn Thanh dường như muốn ngăn cản.

Tiểu Diệp Tu kéo kéo từ bên trong túi quần nhỏ, lấy ra một sợi ren màu hồng, ở trên người mình so so một hồi, lại chạy về phía Diệp Tu, tự mình khoe lên giống như phải mặc thử cho hắn xem.

Diệp Tu cứng ngắc xoay cái cổ, Hàn Văn Thanh đã sớm đem một tay che mặt.

Tiểu Diệp Tu lưu hành rất phổ biến trong nhóm chat của tuyển thủ chuyên nghiệp. Mỗi ngày đều phải nói một chút chuyện liên quan tới Tiểu Diệp Tu.

Hoàng Thiểu Thiên: Tui đệch! Sáng sớm lại không tìm được Diệp Tu của tui. Ai! ! ! Ai dám động đến tiểu bảo bối của tui! ! ! Tiểu Lô có phải em không! ! ! @ Lô Hãn Văn [Bảo vệ Tu bảo bối.jpg]

Trương Giai Nhạc: Thường ngày ume Tu. [Đem mặt chôn ở trên bụng Tiểu Diệp Tu dùng sức hút. jpg]

Tôn Triết Bình: Quần áo mới đến. [Bạn trai áo sơ mi ver Tiểu Diệp Tu. jpg] [Tai thỏ ver Tiểu Diệp Tu. jpg ] [Tiểu Diệp Tu hầu gái. jpg]

Dụ Văn Châu: Diệp Tu nhà tôi quá dính lấy tôi làm sao bây giờ. [Tiểu Diệp Tu vùi ở hõm vai Dụ Văn Châu nắm tóc hắn không buông tay. avi]

Cách nói chuyện trong đám tuyển thủ chuyên nghiệp từ đứng đắn cho tới nay liền biến thành "Ngươi muốn chê cười ta, vậy thì phải tiếp Diệp Tu của ta" "Chỉ thích ngươi không ưa ta, lại không qua nổi dáng vẻ Tiểu Diệp Tu của ta" "Bên kia không muốn nói chuyện với ngươi, cũng câu dẫn đi Tiểu Diệp Tu của ngươi" "Ta ôm chặt trong ngực Tiểu Diệp Tu đang bị dọa sợ" "Bị sợ đến Tiểu Diệp Tu trong ngực ta cũng rơi" "Bị sợ ta nhặt lên Tiểu Diệp Tu của ta" . (Đoạn này hk biết dịch thế quái nào luôn QAQ hk hiểu gì hết, có bạn nào có ý kiến đóng góp cho mình sửa nhé)

Cuối cùng liên minh vẫn là quyết định ban hành một cái cảnh cáo mấy vị tuyển thủ chuyên nghiệp trân quý sinh mệnh, ume Tu vừa phải, chú ý thân thể giữ gìn sức khỏe.

Nguyên nhân nghe được hình như là: "Chiến đội nào đó có thành tích thi đấu này không tốt,nghi ngờ là do đội trưởng mê mệt Diệp Tu quá độ, không quan tâm chuẩn bị chiến đấu, fan hâm mộ mãnh liệt yêu cầu muốn hắn chuyển nhượng Tiểu Diệp Tu!"

----Fin


Edit có nhiều sai sót mong các bạn thông cảm. Lỗi chính tả và đoạn trên nếu bạn nào có ý kiến đóng góp mình sẽ sửa lại. Bản dịch này chưa được sự đồng ý của tác giả và phi thương mại. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top