Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía bên Diệp Tu, tình hình chiến đấu đã tạm thời được xem như là ổn định, nhưng về phía của những chiến đội khác thì phải nói là cực kỳ thê thảm.

Tiêu biểu là bên tổ hợp Luân Hồi + Hư Không, mà chắc hai từ thê thảm cũng không đủ để hình dung tình trạng của cái đám Dị năng giả cấp cao này a.

Trước tiên chúng ta hãy đi dạo một vòng Luân Hồi.

Được mệnh danh là Chiến đội chứa toàn thành phần có sóng não kỳ lạ, được dẫn dắt bởi Đội trưởng mang khuôn mặt thương hiệu của Liên minh, Đội viên toàn là những Dị năng giả mạnh mẽ với nhiều góc độ, đáng lẽ ra đây nên là Chiến đội có thể dễ dàng tẩy sạch đám trùng tộc này nhất.

Nhưng đáng tiếc, có một bạn trẻ nào đó không vừa mắt với Chiến đội này, lại thích chơi mấy trò đùa dai, tuy không thể can thiệp trực tiếp, nhưng lại có thể gián tiếp khiến cho đám số lượng của đám trùng tộc này nhân lên gấp đôi. Số lượng vừa đủ để khiến họ chật vật nhưng hoàn toàn không thể nào khiết họ bị thương quá nặng.

Ngoại trừ Chu Trạch Khải và Tôn Tường dùng thực lực tuyệt đối để càn quét, Giang Ba Đào dùng tâm bẩn để diệt từng đám vừa và nhỏ, những bạn trẻ có trái tim lương thiện và tâm hồn thuần khiết còn lại thật là đáng thương.

Bạn nhỏ nào đó: "..." _(:3 」∠ )_ Ai bảo cái tên Chu Trạch Khải này lúc nào cũng quấn lấy Diệp Bất Tu, hơn nữa, ai bảo hắn với cậu trùng tên.

Còn phía Hư Không, ha ha, Song quỷ không ở, những đội viên còn lại dẫu có mạnh tới đâu cũng chỉ có thể nuốt nước mắt mà bị ngược một trận tiếp một trận mà thôi.

Ầy, chuyển ống kính qua bên Diệp Kỳ, Vương đội và Song quỷ nào.

So sánh với những nơi khác, phía bên đội bốn người này có vẻ hơi yên ắng một chút. Hay nói đúng hơn là một sự bình yên trước cơn bão.

Đều là những người từng có nhiều năm kinh nghiệm trên chiến trường, cho dù trước mặt không có kẻ địch thì bốn người họ vẫn không hề buông lỏng cảnh giác. Đây là thói quen, một thói quen đã nhiều lần cứu họ khỏi hiểm cảnh.

"Nơi này không bình thường." Diệp Kỳ nhíu này nói, tay siết chặt chiến mâu. Nơi này khiến cô có một cảm giác rất không an toàn, nhưng cô lại không cảm nhận được sự tồn tại của Nữ Hoàng.

"Xem ra vận may hôm nay của chúng ta bị Trương Giai Lạc làm cho biến chất hết mất rồi." Lý Hiên nửa đùa nửa thật nói.

Vương Kiệt Hi nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi cho từng đội trưởng, nếu anh đoán không nhầm thì bây giờ bọn họ đều giải quyết xong đống rắc rối ngoài kia rồi. Tình hình trước mắt là phải tập hơp mọi người lại, hiện tại tinh cầu này không an toàn như đánh giá ban đầu nữa

Trời sắp bắt đầu đen, đấy là lúc mà trận chiến sẽ trở nên cực kỳ bất lợi về phía con người.

Quay về chỗ Diệp Thần, lúc này không khí yên ắng, yên bình và yên lặng một cách đáng sợ, ngoại trừ cậu nhóc Lư Hãn Văn nhà Lam Vũ còn có sức để chạy đông chạy tây, không màn đến thế sự thì những người còn lại đều trong trạng thái mồm chữ A mắt chữ O ( O A O ) à, trừ cả Dụ thần nữa.

Đúng lúc này thì chiếc điện thoại rung lên một cách thần kỳ, Dụ Văn Châu phiền chán lấy ra nhìn, thấy tên Vương Kiệt Hi thì lại phiền chán nhân đôi mà bắt máy.

"Dừng lại chủ đề này đi, Vương Đội bảo chúng ta tập hợp." Dụ Văn Châu nói.

Diệp Tu nhẹ nhàng thở ra một hơi, kỳ thật anh đối với vấn đề này có hơi chút cảm mạo. Đừng trách anh, ở bên cạnh 'phi nhân loại' nhiều năm như vậy, không quên bản thân mình là nhân loại đã tốt lắm rồi chứ đừng nói tới việc đột nhiên trở thành một trong những 'phi nhân loại'. Không cảm mới lạ.

-----------------------------------------------------------

Lúc Diệp Tu và mọi người vừa chém vừa giết tới nơi của đám người Diệp Kỳ, ở đây đã tập hợp không ít người.

Hàn Văn Thanh mặt lạnh đang đứng nghe Trương Tân Kiệt, Vương Kiệt Hi, Tiếu Thì Khâm bàn kế hố người, à không, hố trùng. Trương Giai Lạc và Bánh Bao không biết vì lý do gì mà cãi nhau ầm trời, sau đó bị Lâm Kính Ngôn cùng Phương Duệ mỗi người một cú cốc đầu, từ cuộc cãi lộn giữa hai người chuyển thành cuộc đấu lộn giữa bốn người. Đường Nhu, Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú kéo nhau đến một góc bàn chuyện đại sự, ánh mắt 'thân thiết' và 'trong sáng' .

Những người còn lại đều ai làm việc nấy, khiến Diệp Tu có một xúc động muốn đưa toàn bộ bọn họ ném tới giữa bầy Dị thú ở Cổ tinh để đào tạo lại một lần.

Anh kéo Khâu Phi lại hỏi nhỏ: "Đây là cách chiến đấu của bọn em à? Một chút tinh thần đề phòng cũng không có?"

Khâu Phi không trả lời, một phần là vì cậu không biết nên trả lời như thế nào, một phần là vì hơi thở ấm áp của Diệp Thần khiến cho não cậu hoàn toàn đình chỉ hoạt động.

Diệp Tu chỉ thấy lỗ tai của Khâu Phi hồng lên một chút, không để ý liền đi theo Dụ Văn Châu đến chỗ của cái đám Liên minh tâm bẩn kia, Giang Ba Đào đến sau cùng chiến đội cũng nhanh chóng chạy tới.

Khâu Phi nhìn tiền bối của mình chạy mất, bình giấm chua còn chưa kịp đầy liền đổ. Cầu đành phải mang theo 12 000 lần bất đắc dĩ, chạy theo giữ người, cậu còn không quên đằng đó là một bầy sói đâu.

Lại nói đến đây hình như là lần đầu tiên Diệp Tu nhìn thấy người thay thế anh ở thế giới này. Diệp Kỳ đúnglà có 7 - 8 phần giống anh, nhưng nếu cô ta là song sinh với Diệp Thu thì chừng này căn bản là chưa đủ.

Còn Diệp Kỳ, khi nhìn thấy người mang mặt nạ kỳ lạ này đi cùng với Dụ Văn Châu, cô liền có một cảm giác khó hiểu, rất thân thiết, nhưng cũng mang chút địch ý, giống như là trời sinh cả hai người ra thì chỉ có một người duy nhất được tồn tại vậy.

Dụ Văn Châu nhìn thấy ánh mắt của Diệp Kỳ, 'không cẩn thận' di chuyển một bước che mất tầm nhìn của cô, đây là bản năng, trong một phút giây bất chợt, anh đặt một người xa lạ lên vị trí quan trọng hơn cả người mà anh theo đuổi rất nhiều năm. Nhưng đương nhiên, chính anh cũng không để ý điều này, Diệp Kỳ cũng chỉ cho rằng đó là tình cờ mà xem nhẹ cảm giác bất an tỏng lòng mình.

"Bàn tới đâu rồi." Dụ Văn Châu ôn hòa hỏi.

Tiếu Thì Khâm đẩy mắt kính một cái, cũng dùng giọng diệu ôn hòa trả lời: "Định hình được Chiến thuật rồi... Vị này là...?"

"Quân Mạc Tiếu. Xin chào." Diệp Tu lại quay về hình dạng lười biếng, chỉ là ánh mắt của anh không ngừng đảo qua một nơi, trên môi nở một nụ cười nghiền ngẫm.

Tiếu Thì Khâm nhíu mày, cũng nương theo ánh mắt của anh mà nhìn qua, đôi chân mày lại nhíu chặt thêm một chút, anh ra hiệu cho Trương Tân Kiệt, Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu, xem ra là đã có kế hoạch cụ thể.

Diệp Tu nhìn vị Hậu bối này nhanh như vậy đã hiểu được ý của anh, lại một lần nữa cảm thán trình độ bẩn của cái đám này.

Dù sao anh cũng không định xem họ muốn làm cái gì, ôm tay xoay người bước đi, nhưng chưa được mấy bước thì bị Diệp Kỳ gọi lại.

"Có chuyện gì sao?" Diệp Tu lễ phép nói, thái độ không ôn, không hỏa, vừa đúng thể hiện ra sự xa lạ giữa hai người, hay nói một cách khác, anh hoàn toàn không muốn cùng cái người trước mắt này nói chuyện.

Căn bản là không có chuyện gì để nói. Số phận đã định trước cả rồi, trong hai người, hoặc anh, hoặc cô, chỉ được phép tồn tại một mà thôi.


-------------------------------------------------

Tui về rồi nè, có ai nhớ tui không??? _(┐「ε:)_❤ lâu quá không viết nên chương này hơi loạn, mọi người thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top