Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chủ tinh. -

Diệp Tu quả thật rất ngoan ngoãn theo Bá đồ trở về, trong hai ngày này cũng không ló mặt ra nhìn Khâu Phi một cái. Anh sợ, nhìn xong sẽ càng thêm khó chịu.

Người này là đệ tử của anh, là anh dùng tâm dạy dỗ, cuối cùng lại chạy theo một người khác, gọi người ta là sư phụ. Tuy là không phải là cùng một thế giới, nhưng cùng một khuôn mặt nha, chỉ nghĩ thôi là thấy không ổn rồi. Trực tiếp trốn tránh, mắt không thấy, tâm không phiền.

Phi thuyền vừa đáp xuống, Trương Giai Lạc đã không nhịn được mà vác một bao thuốc nổ chạy khắp nơi, khiến cho toàn thể người xung quanh một phen hú día. Đợi tới lúc Tôn triết Bình ra đón, hắn ta rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn.

Ở Thế giới này, Phồn Hoa Huyết Cánh tuy là mỗi người một ngã, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy hai người họ thường xuyên đi chung với nhau. Nghe nói có lần Trương Giai Lạc còn đề nghị Lão Tôn chuyển đến Bá đồ, nhưng trực tiếp bị cự tuyệt.

Năm xưa, trong một lần chiến đấu, Tôn Triết Bình bị thương khá nặng, tuy là bây gờ nhìn như không có chuyện gì, nhưng nếu muốn cùng một Chiến đội như Bá đồ tung hoành vũ trụ thì vẫn còn rất khó khăn.

Diệp Tu vẫn giữ khư khư cái mặt nạ trên mặt, Trương Tân Kiệt cũng không áp dụng hành động gỡ bỏ nào, cả đội liền để mặt hắn, ngược lại cũng không phải là muốn thấy mặt hắn, chỉ là nhìn một cái mặt nạ suốt ngày chạy lung tung trước mặt mình, mắt có chút loạn mà thôi.

Diệp Tu tỏ vẻ: Oan nha, trong hai ngày này, anh đây chỉ nằm yên có một chỗ mà thôi, là tại các chú không có việc gì cứ tới phòng anh trình diện, bây giờ trách anh sao?

Bước xuống Phi thuyền, Diệp Tu bỗng có cảm xúc muốn quay trở lại Cổ tinh cho xong, chờ một ngày đẹp trời nào đó quay lại tìm manh mối cũng được.

Ai nói cho anh biết, vì sao toàn bộ thành phần máu mặt của Liên minh đều xuất hiện rồi. Vì sao? Vì sao?????

Dụ Văn Châu nhìn thấy người ở bên này, cũng tiến đến hỏi thăm. Diệp Tu trực tiếp đứng yên tại chỗ, anh nghĩ, mình lộ mất rồi, ánh mắt mà Văn Châu nhìn anh bây giờ, thật sự rất kỳ lạ, đến nỗi mà anh chỉ muốn trốn sau lưng lão Hàn cho xong chuyện. Và anh đã thực sự làm thế, dù sao da mặt của anh cũng đủ dày, tránh khỏi ánh mắt của người này là được. Anh tin lão Hàn tuyệt đối sẽ không trách anh.

Quả thật là không trách, thậm chí còn chủ động làm ra tư thế bảo hộ.

Mười năm túc địch, bây giờ lại như bảo vệ tình nhân. Tác giả tỏ vẻ, hình ảnh quá đẹp, các vị tự tưởng tượng. ( ̄^ ̄)

Dụ Văn Châu thấy vậy cũng chỉ nhíu mày một cái liền nở nụ cười tiếp chuyện với Trương Tân Kiệt. Hoàng Thiếu Thiên cũng tới rồi, anh dùng khả năng nói chuyện không cần ngưng nghỉ để tra tấn, nhầm, tiếp đón Diệp Tu.

"Ai nha, đây là ai vậy, là ai vậy, là ai vậy? Lão Hàn, ông chú có tiểu tình nhân mới sao không báo trước nha. Nếu tui mà biết sớm thì chắc chắn đã gửi thiệp mừng rồi, tuy là bây giờ gửi còn chưa muộn, quan trọng là ông chú sẽ bị đá văng khỏi danh sách tình địch của bản Kiếm thánh. Tui nói Diệp Kỳ tốt như vậy tại sao ông chú không thích, lại thích một cái người quái dị nha, ngay cả dũng khí nhìn người cũng không có, thiệt là. Ây ây, lão Hàn đừng tức giận, bản Kiếm thánh chỉ nói đùa thôi, đùa thôi, không lẽ ngay cả khiếu hài hước của ông chú cũng ném rồi hả? À mà hình như chú không có thứ đó."

Dụ VĂn Châu nhìn thấy mặt của Hàn Văn Thanh càng ngày càng đen, không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn đồng đội của mình tự tìm đường chết, lần đầu tiên bạo tốc độ tay chặn miệng anh lại, bị Hoàng thiếu một hơi nói chưa xong lỡ miệng cắn một phát.

Dụ Văn Châu: "..."

Hoàng Thiếu Thiên: "QAQ, Đội... Đội trưởng, tôi sai rồi...."

"..." *^_^*

"..." Đội trưởng, đừng cười, anh cười thật đáng sợ a~~~~ QAQ

Diệp Tu núp sau lưng Hàn Văn Thanh, hai mắt cứ liếc sang Hưng Hân, không phải anh muốn tìm Diệp Kỳ đại đại trong truyền thuyết, anh chỉ muốn nhìn cô em gái đáng yêu nhà anh một cái mà thôi.

Tô Mộc Tranh quả thực đang ở Hưng Hân, cô đang cùng Đường Nhu và Trần Quả nói gì đó, thấy cô vẫn vui vẻ như thế, Diệp Tu có thể thở dài một hơi rồi. Khóe miệng có chút cong, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng tối.

Mộc Tranh vẫn ổn, Hưng Hân cũng phát triển rất tốt, Khâu Phi trở thành Đội trưởng của Tân Gia thế hình như cũng làm đến không tệ. Lão bằng hữu quay đi quay lại cũng không có ai là có vấn đề gì. Như vậy anh cũng có thể yên tâm làm tiếp công việc rồi.

Không khí đang rôm rả chẳng mấy chốc liền bị tiếng ho khan của chủ tịch Phùng Hiến Quân làm cho yên tĩnh lại.

"Các vị, hôm nay tập hợp các vị lại đây là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố. Một tháng trước, Liên minh nhận được cấp báo, cho biết một hành tinh gần đây, cụ thể là Kp520 vừa bị trùng tộc tấn công, toàn Hành tinh đã tiến hành sơ tán, một bộ phận Dị năng giả còn được giữ lại phát hiện dấu hiệu của Nữ hoàng. Lần này,sự xuất hiện của Nữ hoàng có hơi sớm so với dự tính, cũng gần chúng ta hơn so với bất cứ cuộc tấn công nào trước đây, ta hi vọng các vị có thể vì Liên mình mà cống hiến một phần sức lực, diệt sạch bọn trùng tộc, đảm bảo cảnh yên bình cho Liên minh."

Mọi người yên lặng.

Trùng tộc tấn công, Nữ hoàng xuất hiện, ai cũng hiểu điều này có ý nghĩa gì.

Bản thân họ đều là những chiến binh của Liên minh, đứng lên đánh bại kẻ thù là trách nhiệm của họ.

Còn Diệp Tu?

Kể từ lúc lão Phùng xuất hiện, anh đã lui ra đằng sau một bước rồi, mái tóc dài che mất biểu tình trên khuôn mặt. Nhưng anh nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc và thái độ chăm chú của mình, tay không khỏi đặt lên lồng ngực. Đây, là Vinh Quang của họ, còn của anh thì sao? Vinh Quang của anh, đã tan thành khói bụi lâu lắm rồi.

Liệu anh có thể tìm thấy được nó ở nơi này không?

Bỗng, một đôi bàn tay ấm áp vây chặt lấy tay anh.

Có một người nào đó đang nhẹ nhàng vùi đầu vào tấm lưng anh, anh có thể cảm nhận được, tấm lưng đang bị những dòng nước mắt cháy bỏng làm thấm ướt.

"Tiền bối, cuối cùng em cũng gặp được anh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top