Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Chương 38: Đấu giao hữu, pháp sư chiến đấu vs pháp sư chiến đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày 11 tháng 7, 13 tuyển thủ đội tuyển quốc gia, cùng với 670 nhân viên (bao gồm lãnh đội, nhóm bồi luyện, nhóm dữ liệu, nhóm kỹ thuật, phiên dịch viên, nhóm bác sĩ, nhóm tin tức), vâng vâng, đã lên máy bay một cách hoành tráng và bay đến Zurich.

Theo một báo cáo không đáng tin cậy từ Thông tấn xả Shitizen, các tuyển thủ đội tuyển quốc gia thống nhất đi hạng thương gia, trong khi nhân viên vì sự mộc mạc, giản dị và tiết kiệm vẫn mua vé hạng phổ thông dù có phần tài trợ kếch xù từ Liên minh,

Trong số đó, chúng ta phải đặc biệt phê bình đồng chí lãnh đội nào đó đã lợi dụng địa vị đặc biệt của mình không biết tự giác làm gương hay chia ngọt sẻ bùi với nhân viên, ép cấp dưới phải mua vé máy bay hạng thương gia với giá cao cho mình để ngồi chung với đội tuyển quốc gia. Cái hành vi lãng phí khoa trương này cần phải được mạnh mẽ lên án.

A hèm, lạc đề. Tóm lại, nhờ Liên minh cử nhân viên hậu cần đi trước, các thành viên đội tuyển quốc gia yên lặng ra khỏi cửa hải quan, tự do kéo về khách sạn, vừa tới nhà ăn đã reo ầm lên.

"Có cơm kìa!"

"Có món Trung Quốc để ăn luôn kìa!"

"Tui còn tưởng chắc phải gặm bánh mì cả tháng quá!"

Từng dĩa đồ ăn Trung Quốc nóng hỏi đang chờ đợi họ trong nhà ăn. Để cho các thành viên đội tuyển quốc gia (và một nhân viên... không có chữ "các" nhá) ăn ngon, uống khỏe, nghỉ ngơi cho tốt và duy trì đầy đủ sức chiến đấu, nhân viên hậu cần được Liên minh cử đi trước quyết định bao nguyên một cái khách sạn.

Khách sạn không to lắm, vừa đủ phòng cho tuyển thủ và lĩnh đội một người một phòng, nhân viên khác thì hai người một phòng. Ra khỏi cổng rồi đi bộ năm phút là đến ngay bờ hồ Zurich, yên tĩnh đẹp mắt. Tuy nhiên, thứ khiến nhân viên chọn khách sạn này không phải do phong cảnh, đúng hơn là không chỉ phong cảnh không, mà là do ông chủ đã đồng ý giao toàn bộ khách sạn với căn bếp cho người Trung Quốc.

Vì một bàn mười người nên phải tới làm bảy tám bàn ăn. Để ứng phó kịp thời, trong nước phái tới một bếp trưởng chuyên dụng, rồi thuê gấp hai nhà hàng địa phương Trung Quốc chuyên phụ trách rửa rau thái củ.

Lâu Quan Ninh tỏ vẻ, mọi người chỉ mượn đầu bếp nhà tôi thêm một tháng mà thôi, chuyện nhỏ.

Sau một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau, Diệp Tu bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của một dẫn đội, hắn cùng Dụ Văn Châu dẫn các tuyển thủ đi báo cáo với ban tổ chức. Cả nhóm trở về khách sạn khoảng mười giờ rưỡi, chưa tới phòng huấn luyện đã nghe thấy tiếng ồn từ phòng hội nghị bên cạnh.

"Chuyện gì vậy?"

Diệp Tu đẩy cửa phòng ra trước. Hắn còn chưa kịp kêu "Lão Dương" đã thấy phòng hội nghị đầy người đang vây quanh mấy người nước ngoài. Hắn sững lại trong giây chốc rồi cười nói: "Này, có bạn từ xa đến."

"Mấy vị này là mấy anh bạn đội Pháp." Phiên dịch viên nhanh chóng bước lên và giải thích. Chuyến đi này, các nhân viên tiên phong do Liên minh Vinh quang Trung Quốc cử đến Thụy Sĩ đều làm rất tốt, họ đã tuyển trước nhiều phiên dịch viên tình nguyện ở khu vực địa phương. Có rất nhiều du học sinh địa phương Trung Quốc thích chơi Vinh Quang nên khi nghe nói là làm phiên dịch viên cho đại thần trong nước liền nhảy vô giành.

Xét việc hầu hết các sinh viên quốc tế biết tiếng Anh, ngôn ngữ chính của Thụy Sĩ có bốn loại là tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Ý và tiếng Romansh. Ừmmm, đừng có lo về cái sau cùng, sự tham gia của các tình nguyện viên này về cơ bản bao gồm nhu cầu giao tiếp cơ bản của các tuyển thủ quốc gia.

Cái gì? Bạn nói rằng Trung Quốc và Nhật Bản, Hàn Quốc, Nga sẽ nói với nhau vài câu?

Vậy chỉ có thể mong phiên dịch viên của bọn họ cũng hiểu tiếng địa phương.

Nếu không được thì không phải còn đấu trường à.

"Xin chào", thấy hắn bước vào, một người đàn ông cao lớn với mái tóc hạt dẻ trước máy tính đứng dậy, vừa nói gì đó vừa đi tới bắt tay Diệp Tu. Phiên dịch viên bên cạnh giới thiệu: "Vị này là Armand Janek của đội tuyển Pháp, nhân vật Cuồng kiếm sĩ có tên là Asterix."

"Xin chào, xin chào." Diệp Tu đưa tay bắt lại: "Dẫn đội đội Trung Quốc, Diệp Tu. "

Nụ cười vi diệu trên mặt đối phương cứng đờ. Dẫn đội? Dẫn đội là cái gì? Hơn nửa là người ngoài nghề, nửa còn lại là tuyển thủ đã giải nghệ, đọc là dẫn đội ghi là bảo mẫu... Tại sao hắn lại là người đầu tiên lên bắt tay? À, nghe nói người Trung Quốc luôn rất coi trọng người có chức có quyền, tên này không chừng được cấp trên phân công xuống.

Diệp Tu lập tức buông tay, né sang một bên như không có chuyện gì xảy ra. Dụ Văn Châu thầm hiểu, mặt tươi cười như gió xuân, văn nhã tiến lên: "Xin chào, tôi là đội trưởng đội Trung Quốc Dụ Văn Châu..."

Hai người nói chưa được vài câu, đột nhiên một thiếu niên tóc vàng từ trong đám đông đi ra to tiếng nói gì đó với Dụ Văn Châu. Armand nhíu mày quay đầu đáp một câu, thiếu niên kia vẻ mặt không phục, lúc đáp lại thanh âm còn cao hơn.

Dụ Văn Châu không thể không hỏi. Phiên dịch viên đầy vẻ khó xử nói: "Cậu ta nói muốn khiêu chiến Pháp sư chiến đấu mạnh nhất của đội Trung Quốc."

Không khí đột nhiên im lặng. Trong phòng hội nghị, ba mươi bốn mươi con mắt lập tức dán lên người Diệp Tu, ngưng lại, rồi di chuyển qua lại giữa Diệp Tu và Tôn Tường.

Pháp sư chiến đấu mạnh nhất của đội Trung Quốc từng là Diệp Tu.

Nhưng hắn đã cùng Nhất Diệp Chi Thu chia lìa nhiều năm.

Pháp sư chiến đấu mạnh nhất của đội Trung Quốc hiện tại, hẳn là Tôn Tường.

Thế nhưng với hành động trốn chạy trong trận chung kết, cậu thừa nhận rằng mình không thể điều khiển Nhất Diệp Chi Thu tới trạng thái tốt nhất, thừa nhận rằng mình còn thiếu sót ở phương diện dùng Pháp sư chiến đấu.

Tuy vương giả lần nữa đăng quang nhưng sự chia lìa giữa Đấu Thần và chủ nhân vẫn là một cái gai đâm vào ngực tất cả tuyển thủ Trung Quốc, chạm vào là đau.

Đó là nhân vật do chính bản thân nuôi lớn, tự tay mình mang vào giới chuyên nghiệp. Cùng nhau kề vai sát cánh bao năm, dựng lên vương triều, nhưng vì thủ đoạn bất công mà buộc phải tách ra. Nỗi đau bị chặt đứt nửa người, phần lớn mọi người ở đây đều đồng cảm.

Khoảnh khắc im lặng. Tôn Tường nhướng mày định bước ra, lại bị Diệp Tu ngăn lại bằng một ánh mắt. Cùng lúc đó, Dụ Văn Châu cười nhạt, ra hiệu với thiếu niên tóc vàng:

"Cậu này là tuyển thủ nước bạn?"

"Không, cậu ta không phải." Armand trả lời, "Gabriel là người thừa kế của anh Friedrich Lopez, Pháp sư chiến đấu được Pháp công nhận là mạnh nhất. Anh Lopez đã tuyên bố giải nghệ vào cuối mùa giải này và Gabriel sẽ tiếp quản thẻ tài khoản của anh ấy trong mùa giải tới. "

"Thì ra là như vậy." Dụ Văn Châu khẽ cười trong lúc phiên dịch viên nhanh chóng chuyển lời. Hắn còn chưa kịp mở miệng, Đường Nhu đã bước lên một bước, giọng nữ lanh lảnh vang khắp phòng:

"Tôi là người kế thừa của Pháp sư chiến đấu mạnh nhất Trung Quốc. Tôi sẽ đấu với cậu."

"Còn đối thủ của tôi thì sao?"

Một cô gái cao gầy đầy đặn đứng dậy mỉm cười. Armand lúng túng nói: "Chị Margaret... là Pháp sư chiến đấu được tuyển chọn cho đội Pháp lần này."

"Chị muốn thì tới đây!"

"Bộ không thấy lâu sao? Cô đánh với Gabriel, tôi thách đấu với Pháp sư chiến đấu của đội tuyển quốc gia bên kia!"

"Muốn đánh với nhóc đó phải vượt qua tôi trước!"

Đường Nhu và nhóm người này đối đáp bằng tiếng Pháp. Dụ Văn Châu không xen vào được, chỉ có thể dò hỏi nhìn phiên dịch viên bên cạnh. Phiên dịch viên lại gần hắn nhỏ giọng thuật lại, Diệp Tu nghe xong bỗng nhiên cười vỗ mạnh tay:

"Phiền phức chi dữ vậy? Chơi thẳng 2V2 luôn đi. Tiểu Đường, Khâu Phi, hai đứa cùng lên!"

Thiếu niên mười tám tuổi lặng lẽ đứng lên. Liên minh Vinh Quang Trung Quốc, hai Pháp sư chiến đấu thế hệ mới kề vai sát cánh với đôi mắt rực rỡ sáng ngời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top