Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Tán Tu][R18]Diệp thần yêu đương ký sự (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING: Có H,có yếu tố boylove, có ship couple khác, cẩn thận OOC, NOTP

Author: Luciel Richard (Only up tại wattpad)

Dưới 18 vui lòng clickback

.....

Diệp thần yêu đương ký sự (Hạ)-Phần làm chính sự (R18)

Tô Mộc Thu mơ màng mở mắt, trước đó đã uống không ít mấy cốc bia nên đầu có chút choáng, bia không mạnh như rượu như cũng đủ để mấy tuyển thủ chuyên nghiệp không quen uống trở nên say. Anh mơ hồ định trở mình thì chợt nhận ra hai tay của mình đang bị trói vào đầu giường, trên người áo đã bị cởi ra, chỉ còn lại độc một cái quần tây.

"Chuyện quái gì đây?!".Tô Mộc Thu kinh hãi.

Anh đưa mắt nhìn quanh, đây là phòng ngủ của mình,vậy là mình không có bị người ta nhân lúc say xỉn đem đi bán, hoặc là mấy lão già bên Bá Đồ ghen ghét mà trói lại làm thịt đúng không.Tô Mộc Thu vắt hết chất xám suy nghĩ, vậy...loại trừ hết tất cả thì chỉ còn một khả năng. Nói rồi, anh đưa mắt nhìn về phía phòng tắm đang sáng đèn, vừa đúng lúc cánh cửa phòng tắm được đẩy mở, Diệp Tu nhẹ nhàng từ phòng tắm bước ra,trên người mặc áo sơ mi của Mộc Thu, còn cố ý không mặt đồ lót, vạt áo dài miễn cưỡng che đi địa phương quan trọng. Có vẻ như Diệp Tu vừa tắm xong, mái tóc dính hơi nước ẩm ướt mà rũ xuống, hắn còn cố ý để mở hai cúc áo phía trên, tăng thêm phần quyến rũ. Ban nãy Diệp Tu cũng có uống một ít cồn, đuôi mắt có chút phiếm hồng, lồng ngực trắng nõn do ít tiếp xúc với ánh nắng đang phập phồng dưới lớp áo sơ mi, do phần cổ áo hở ra mà lộ ra ngoài. Tô Mộc Thu nhìn thoáng qua, cảnh xuân sắc khiến anh nuốt nước bọt, hầu kết khẽ động. Đêch, Tô Mộc Thu chửi thầm một tiếng, Diệp Tu cái đồ tiểu yêu tinh này.

"Cho nên, việc hôm nay là do em bày ra".Tô Mộc Thu vào ngay vấn đề chính.

Diệp Tu lại vờ như không nghe thấy gì, yên lặng đi tới trèo lên người Tô Mộc Thu,còn cố ý ngồi ngay đúng bộ vị khó nói nào đó, hai bắp đùi thon dài dựa vào hông anh cọ cọ vài cái, làm cho địa phương nào đó nổi lên phản ứng.

"Đệch".Tô Mộc Thu đen mặt trước phản ứng của bản thân, gân xanh nổi đầy đầu."Diệp Tu, mau trả lời".

"Lão công gần đây không để ý đến người ta mà, em đành tự thân vận động thôi".Nói rồi Diệp Tu cúi người liếm mút lồng ngực của anh, hắn vừa cố nhớ lại cách Tô Mộc Thu làm mình, đầu lưỡi mô phỏng lại động tác.

"Chậc".Diệp Tu nhíu mày, chả có vị gì cả, sao tên này mỗi lần lên giường lại thích cắn mút chỗ này thế nhỉ.

"Diệp Tu, mau thả anh ra".Phía trước bị liếm tới ngứa, nơi đũng quần căng trước muốn phát tiết nhưng bị quần lót ngăn cản làm anh muốn phát điên, thế nhưng Diệp Tu không có ý định dừng lại, còn cố ý ở nơi đó cọ cọ thêm vài cái.

Diệp Tu như không nghe thấy lời anh nói, sau khi để lại vài dấu vết trên xương quai xanh của Mộc Thu thì dường như thỏa mãn, vươn tay kéo khóa quần của anh. Hắn thuần thục kéo quần lót của anh xuống, đưa tay chạm vào vật rắn vừa lộ ra, bàn tay khẽ vuốt ve chậm rãi.

"Cứng tới mức này, em hầu hạ tốt sao?".Diệp Tu nhìn anh cười mị hoặc, còn cố ý liếm môi một cái.

Hầu kết Tô Mộc Thu giật giật, anh có cảm giác mình sắp nhịn hết nổi, bàn tay nắm chặt cơ hồ nhìn thấy được gân xanh.

"Cmn Diệp Bất Tu, tốt nhất tối nay em đừng thả anh ra, nếu không hậu quả là gì em tự hiểu"

"Chậc".Diệp Tu tặc lưỡi, động tác trên tay bỗng ngừng lại, hắn nâng cao thắt lưng, đem vật cứng rắn kia tới trước cửa hậu huyệt, cẩn thận điều chỉnh vị trí một chút, nhẹ nhàng ngồi xuống, đem vật kia tiến nhập vào cơ thể.

"Ưm".Dù đã chuẩn bị trước, nhưng thứ kia vẫn là quá lớn, vừa vào được một nửa,hắn vẫn có chút khó chịu, hai chân quỳ lên giường run rẩy, lúng túng không dám ngồi xuống thêm nữa. Những việc này bình thường vẫn luôn là Tô Mộc Thu chủ động, còn Diệp Tu thì cơ bản vẫn là do hắn...có chút lười động đi.

Ngược lại, Tô Mộc Thu bị động tác này của Diệp Tu câu dẫn, cả người dường như muốn bạo phát.

"Thật muốn đè em ấy xuống giường thao đến khóc, muốn đánh dấu từ trong ra ngoài. Như vậy cả liên minh này sẽ biết rõ vị đại thần mà mấy người ngày đêm ngưỡng mộ này là người của ai."Tô Mộc Thu nghiến răng thầm nghĩ, nhưng lời nói này lại không dám thốt ra.

Diệp Tu trầm ngâm suy nghĩ một chút, cắn cắn môi, hai chân dùng lực ngồi xuống, đem vật kia hoàn toàn đưa vào cơ thể.

"Ah...Mộc Thu đại đại...hôm nay...để xem anh còn..còn dám chạy không..". Diệp Tu đưa đẩy hông một chút, từng tầng lớp thịt bên trong theo động tác của hắn mà khép mở. Lúc tắm hắn đã khuếch trương qua hậu huyệt, hiện tại bên trong mềm mại nóng ẩm, bao lấy côn thịt to lớn. Những điều này làm người bên trong cảm thấy dục tiên dục tử, hô hấp trở nên nặng nề.

Bên trong hậu huyệt tiếp nhận côn thịt to lớn cũng có chút chịu không nổi, ban đầu Diệp Tu còn cảm thấy hạ thân đau rát, dần dần bên trong tiết ra chút thủy dịch, giúp việc đưa đẩy trở nên dễ dàng hơn.

"Ưm...ah....tại sao....tại sao lại...không giống".Diệp Tu nâng hông thay đổi góc độ một chút, thế nhưng lại không thể tìm được đúng vị trí như mỗi lần Tô Mộc Thu làm hắn, Diệp Tu có chút bất lực cắn môi.

"A Tu, mau cởi trói cho anh, anh chắc chắn làm em sướng như mọi ngày".Tô Mộc Thu nãy giờ vẫn yên lặng quan sát Diệp Tu, rất nhanh anh nhận ra Diệp Tu muốn gì, nhân cơ hội hạ mình cầu xin.

"Anh..im miệng, có...có quỷ Hư Không..mới tin anh...".Diệp Tu tức giận oán trách, lời nói mang vẻ mềm mại không có chút vẻ trào phúng thiếu đánh như mọi ngày này thế nhưng lọt vào tai Tô Mộc Thu lại nghe như đang làm nũng cầu hoan.

"Đáng yêu ghê".Tô Mộc Thu thầm nghĩ, những lời này nếu dám nói ra miệng, chắc chắn sẽ bị mèo nhỏ này đang tức giận này cắn chết.

"A Tu, ngoan, không phải em muốn thoải mái sao". Thật ra anh cũng muốn vậy á, nhưng vế đằng sau Tô Mộc Thu không dám nói. Anh bị Diệp Tu cọ cọ nãy giờ, sớm đã phát điên rồi, nãy giờ đều là đang tận lực kềm chế.

"Vậy...nói cho em biết, có phải anh chán em rồi không?".Diệp Tu dừng động, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh chờ đợi câu trả lời hợp lý.

"Hả?!!".Nghe xong câu hỏi của hắn, Tô Mộc Thu ngớ người một lúc. Chán Diệp Tu? Mình á? Anh còn hận không thể 24/7 ở bên cạnh Diệp Tu kìa. Là ai đồn, anh mà biết đứa nào đồn ác ôn như này, anh phải đi cướp sạch boss và vật liệu của nhà tụi nó.

"Nhưng mà rõ ràng là gần đây anh không chịu làm với em". Diệp Tu nói bằng giọng như oán phụ, vành tai cũng có chút đỏ lên.

"Phụt". Lời này vừa nói ra khiến Tô Mộc Thu cảm thấy siêu cấp buồn cười. Anh và Diệp Tu đã biết nhau hơn 10 năm,cái gì nên làm cũng đã làm rồi, nhưng những lời nói này từ miệng Diệp Tu đúng là lần đầu nghe thấy. Diệp đại đại thường ngày ngoài từ cắm mặt vào Vinh Quang và phun tào người khác, hóa ra việc anh không chú ý đến hắn cũng có thể khiến hắn để tâm như vậy. Nghĩ tới việc này, Tô Mộc Thu cảm thấy bây giờ có mười Hàn Văn Thanh mặc váy hoa đến tìm anh xin boss cũng có thể chấp nhận được luôn.

"Cho nên em vì chuyện này mà trói anh lại? Haha.."Tô Mộc Thu nhịn cười đến run người, lại nhìn Diệp Tu dụ dỗ."Em hiện tại cởi trói cho anh, anh liền nói cho em nghe có được không?"

Đại não sách giáo khoa Vinh Quang có chút trì độn, mơ màng cởi dây trói tay cho anh, hiện tại trong lòng Diệp Tu cần nhất chính là cái lý do này, mặc khác chính là...Tô đại đại làm có chút thoải mái hơn chính mình tự động á.

Dây trói vừa được buông lõng, Tô Mộc Thu nhanh chóng đảo khách thành chủ, đem cả người Diệp Tu đè xuống dưới thân, khóe miệng còn vương tiếu ý.

"Muốn bị anh làm tới vậy sao".Tô Mộc Thu cười không chút đạo đức, vươn một tay vào dưới lớp áo, nhẹ nhàng vuốt ve vùng da thịt mềm mại trơn láng.

"Tô Mộc Thu anh thiếu đánh à". Diệp đại đại xù lông.

"Được rồi anh giải thích mà". Tô Mộc Thu cúi đầu hôn trán người dưới thân một cái."Chính là đội chúng ta đã vào vòng tứ cường, trận vừa xong lại gặp Bá Đồ, anh chỉ muốn em nghỉ ngơi thôi".

Nếu để chiến đội thua chỉ vì Diệp đội trưởng không ở trạng thái tốt nhất, cả Hưng Hân chắc chắn sẽ treo anh lên xử tử mất. Tô Mộc Thu bày tỏ nỗi khổ này không biết bày tỏ với ai.

"Hết rồi?".Diệp Tu nghi hoặc

"Giải thích đã xong, bây giờ làm chính sự được rồi chứ? Diệp Tu đại đại".

Không đợi Diệp Tu mở miệng nói, anh cẩn thận nâng đầu người dưới thân lên, môi lưỡi giao hòa. Đã một thời gian dài kể từ lần cuối hai người thân mật với nhau, cơ thể Diệp Tu trở nên nhạy cảm hơn, Tô Mộc Tu một tay giữ đầu người ta hôn môn, lưỡi còn điêu luyện đảo qua vòm họng, tay còn lại nhanh chóng mở khóa tủ đầu giường, tìm kiếm vật gì đó. Nhưng hành động này Diệp đại đại không hề nhìn thấy, bởi vì hắn còn đang bị người ta đè ra hôn ngấu nghiếng, sắp thở không nổi rồi.

"Ưm...ah...chậm chút".Tiếng môi lưỡi va chạm hòa với tiếng nước bọt, cả hai người đều muốn nuốt lấy hương vị của đối phương, thỉnh thoảng tách ra một chút lấy không khí, rồi lại chạm vào nhau không muốn tách rời. Trong phòng ngủ tràn ngập mùi vị ái muội.

Diệp Tu bị hôn đến choáng váng, trong đầu chỉ toàn hồ dính, trống rỗng. Hắn cảm thấy bàn tay Tô Mộc Thu đang vuốt ve giữa hai đùi, Diệp Tu theo bản năng mở rộng chân ra một chút, bỗng nhiên có thứ gì đó lành lạnh trượt vào bên trong hậu huyệt, hắn giật mình khép chặt hai chân lại. Những có vẻ đã quá trễ, hắn cảm thấy dị vật bên trong bắt đầu rung động, vách thịt non mềm bên trong bị chấn động đem lại khoái cảm không ngừng.

"Tô Mộc Thu...ưm...đồ khốn nạn...".Diệp Tu lúc này mới nhận ra hắn vừa làm gì, tức giận giãy dụa nhưng nhanh chóng bị đè lại. So với người lúc nào cũng chỉ ăn,ngủ và Vinh Quang, thì Tô Mộc Thu sáng nào cũng thức dậy chạy bộ, công sức bỏ ra cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Tô Mộc Thu ung dung dùng một tay giữ chặt hai tay đang chống cự của Diệp Tu, tay còn lại điều chỉnh điện thoại trên tủ đầu giường, nâng mức độ của trứng rung cao lên một bậc.

"Thoải mái không? Bảo bối". Tô Mộc Thu hôn lên mặt và cổ người kia, kéo dài dần xuống ngực và bụng, mỗi nơi lướt qua đều để lại một dấu hôn đỏ rực, đối lập với làn da trắng trẻo của Diệp Tu, nhìn qua quả thực rất dễ chú ý.

Tô Mộc Thu hài lòng nhìn nửa người trên của Diệp Tu đều tồn tại dấu vết của chính mình, vui vẻ tiếp tục cắn mút nhũ hoa bên trái, tay còn lại vuốt ve bên phải, dùng sức kéo mạnh.

"Ah...Mộc Thu...đau...". Diệp Tu vô thức cọ vào ga giường, đồ chơi bên trong chà xát không trúng điểm kia, hắn khó chịu mà không được giải phóng, hai bắp đùi cọ cọ vào hông Mộc Thu.

"Muốn?".Tô Mộc Thu bị hành động Diệp Tu cuốn hút, mặc dù rất nhanh muốn đè người này xuống tiến vào thật nhanh, nhưng anh vẫn ráng nhịn muốn trêu chọc người kia một chút.

"Ngoan, gọi chồng ơi có được không?".

"Chồng ơi~".Diệp Tu rất muốn được giải tỏa, điếc không sợ súng hạ giọng, thanh âm phát ra như mèo con, còn cố ý kéo dài âm cuối. Còn mị hoặc nâng đôi mắt phiếm hồng nhìn Tô Mộc Thu như đang nói rằng "Ca không tin anh còn nhịn được".

"Chậc". Hành động này như cắt đứt sợi dây lý trí của Tô Mộc Thu, hai ba cái liền cởi bỏ quần và đồ lót vướng víu, ngay cả đồ chơi bên trong người Diệp Tu cũng không có ý định lấy ra. Dùng hay kéo mạnh hai đùi Diệp Tu, một đường tiến thẳng vào.

"Khoan...ah...".

Diệp Tu không ngờ tới Tô Mộc Thu vậy mà trực tiếp tiến vào luôn, đồ chơi đang rung bên trong bị đẩy vào sâu hơn, côn thịt quét qua điểm nhạy cảm nào đó, làm hắn giật nảy người.

"Đừng...ah...chậm...chậm..chút...".

Tô Mộc Thu mạnh mẽ ra vào bên dưới, động tác ngày càng nhanh, trứng rung bên trong còn đang chấn động không ngừng, côn thịt liên tục ra vào cọ vào vách tràng bên trong. Tuyến tiền liệt chịu từng cái kích thích không ngừng, Diệp Tu nước mắt sinh lý bắt đầu trào ra. Hai tay bám chặt ga trải giường, ngón chân chịu kích thích mà cuộn tròn lại.

"A Tu, mau nhìn xem...lão công làm em thoải mái không?!".

Động tác dưới thân của Tô Mộc Thu còn không có ngừng lại, ra vào ngày càng nhanh, côn thịt cố ý đỉnh không ngừng vào điểm nhạy cảm của Diệp Tu. Anh đối với cơ thể này hiểu rõ hơn ai hết, ở điểm nào đó liên tục thúc mạnh vài cái, khiến Diệp Tu mau chóng giương cờ trắng đầu hàng

"Ưm....ah...ah....nhẹ..."

Diệp Tu thanh âm phát ra không rõ ràng nữa, đại não không còn suy nghĩ nổi nữa, tiếng rên rỉ phát ra theo bản năng cơ thể, ngược lại điều này lại kích thích côn thịt bên trong lớn thêm một vòng. Hắn cảm thấy dường như phía trước sắp tới rồi, cắn môi muốn phóng thích, lại bị một bàn tay nắm lấy côn thịt đang rỉ nước.

"Bảo bối,ngoan, vẫn chưa được".

Tô Mộc Thu trên tay không biết từ đâu lấy ra một cái que cắm niệu đạo, lại từ từ cắm vào lỗ nhỏ trên đỉnh. Điều này bứt Diệp Tu nên sắp phát điên.

"Ahhh, không...không được..."

Cảm giác sắp phóng thích lại bị que nhỏ chặn lại, dương vật bị cắm vào ẩn ẩn phát đau, nhưng khoái cảm dồn dập không ngừng từ hai phía khiến hắn có chút chịu không nổi, hai tay đưa lên ôm cổ Tô Mộc Thu, không cần mặt mũi nức nở.

"Lão công...chồng ơi...đừng mà..."

Tô Mộc Thu thích thú nhìn người dưới thân vì khoái cảm mà trở nên chật vật không ít, động tác đưa đẩy cũng không có ngừng lại, cúi đầu đáp lại bằng một nụ hôn

"Ừm, vợ ngoan lắm". Phía bên dưới hình như vừa tăng tốc độ lên một chút. Dọa cho Diệp Tu sợ muốn chết, ngay cả nước mắt cũng bắt đầu rơi ra, sợ hãi ôm chặt Tô Mộc Thu, khóc không thành tiếng.

"Đừng mà...chồng ơi....đau..."

Diệp Tu bị khoái cảm tình dục nhấn chìm, dương vật phía trước run rẩy dựng đứng, cơ hồ rỉ nước ra, muốn bắn lại bị chặn không thể xuất ra. Hậu huyệt phía sau bị thao đến mềm nhũn, mỗi lần côn thịt xâm nhập tựa hồ đều xâm phạm đến nơi sâu nhất, thứ đồ chơi kia vẫn rung chấn không ngừng phía bên trong nội bích, đem tới kích thích không ngừng. Trứng rung theo tràng đạo và côn thịt gặp nhau, tàn phá không ngừng, mỗi lần ra vào đều kéo theo một chút chất lỏng màu đỏ hòa cùng tinh dịch bạch trọc. Cả người như bị điện giật không ngừng run rẩy, tay bám chặt vào vai Tô Mộc Thu, rên rỉ không thành tiếng. Vùng eo bị đâm đến mỏi nhừ, bụng dưới cũng ẩn ẩn đau.

"Ưm...ah..."

Mãi đến khi Tô Mộc Thu rên nhẹ một tiếng, bắn ra tinh dịch vào sâu bên trong, anh mới vươn tay lau nước mắt cho ái nhân đang vô lực nằm trên giường, bùng nổ tốc độ tay, cởi bỏ đồ vật trên hạ thân Diệp Tu, đem trứng rung tắt đi, kéo người dậy ôm vào lồng ngực.

Dương vật bị người ta chặn quá lâu trở nên sưng tím, nhất thời chưa thể bắn ra, Tô Mộc Thu một tay ôm eo dỗ dành Diệp Tu, tay còn lại vuốt ve dục vọng đang run rẩy bên dưới.

"Ưm...".

Dưới sự luận động nhẹ nhàng của Tô Mộc Thu, Diệp Tu rên khẽ một tiếng rồi nhanh chóng bắn vào tay anh. Cả người xụi lơ mệt mỏi dựa vào người đang ôm mình, hai mắt mệt mỏi muốn nhắm lại. Bỗng nhiên Tô Mộc Thu đưa hai ngón tay vào bên trong hoa huyệt đang sưng đỏ, dọa cho Diệp Tu giật mình.

"Đừng...không chịu nổi nữa...Mộc Thu"

"Không phải em nói chồng không chạm vào em sao? Anh đang đền bù cho em mà. Đêm còn dài lắm, Diệp Tu"

"Khoan..."

Không để Diệp Tu có thời gian kháng cự,Tô Mộc Thu đem người kia lần nữa đè xuống giường, lăn lộn thêm một vòng, sau khi bắn thêm hai lần nữa vào trong Diệp Tu mới hài lòng bế cái người đã ngất đi trên giường vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ. Sau khi quấn chặt Diệp Tu vào đống chăn ấm trên giường mới thõa mãn chui vào ôm chặt người ta hôn thêm vài cái. Đương lúc định cùng bảo bối ngủ một giấc, Tô Mộc Thu chợt nhớ ra điều gì đó, vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gửi đi một tin nhắn, sau đó mới mãn nguyện ôm Diệp Tu ngủ một giấc.

Mà phía bên kia, ở thành phố G...

Dụ Văn Châu nở nụ cười hiền từ nhìn vào điện thoại, dọa cho Hoàng Thiếu Thiên đang ăn khoai tây chiên sợ đến á khẩu

"Đ-Đ-Đội trưởng, anh anh anh, anh cười cái gì mà không có ý tốt vậy, có phải Diệp Bất Tu tới khiêu chiến Lam Vũ chúng ta không, anh ta lại tới cướp boss hả, để em lên tìm ổng pkpkpkpkpk"

"Thiếu Thiên, nếu em muốn pk, có khi phải chờ hai ngày nữa, Thiếu Thiên, tranh thủ đi cướp boss thôi"

"Nhưng mà tại sao? Đội trưởng, anh biết gì rồi, mau nói cho em nghe, tại sao phải tranh thủ, lần nào Diệp Tu ổng cũng nhảy ra giành boss mà. Khoan đã, anh đi đâu vậy đội trưởng, anh đừng cười nữa mà, nhìn đáng sợ lắm, đội trưởng, chờ em, nói cho em nghe đi..."

Nội dung tin nhắn trên điện thoại chính là

"Kế hoạch của cậu không tồi, mấy món đồ cậu giới thiệu tuyệt lắm luôn.

Hôm nào tới thành phố H tôi đãi cậu một bữa.

Tin nhắn từ: Tô Mộc Thu"

Dụ Văn Châu cười nhạt, nghe bảo Diệp Tu anh lừa nhiều vật liệu của Lam Khê Các lắm, gần đây không lo training lại vào game cướp boss, để xem ai có thể trị được anh.

Ai yoo, quả nhiên đám chơi chiến thuật đều là tâm bẩn mà_Said by Tôn Triết Bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top