Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2 - Tiểu sư muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Long Tam Bảo, cha mẹ mất cả, không nhà không xe. Vì miếng cơm manh áo, tôi đã bái nhập một môn phái tên Xuyên Việt môn. Cơm áo thì có rồi, nhưng tôi cảm thấy sư môn của mình có vấn đề.
Tỷ như bây giờ.

"Ô hay, hoá ra tiểu sư muội cũng là người được chỉ định?" Sư tôn bực bội ngồi trên ghế, chân bắt chéo, quạt xếp vẩy phành phạch, thổi rối tung mái tóc bạc ngắn ngủn, "Tiên sư, cứ tưởng cuối cùng cũng có thể tuyển đồ đệ tử tế một lần."

"Lão nhân gia ngài nghĩ gì vậy." Sư tỷ lạnh lùng đã rửa mặt sạch sẽ và thay quần áo mới lườm sư tôn, "Lúc ông thu nhận bọn tôi thì cũng là chỉ định thôi?"

"Nhưng lúc đó thầy biết trước hai cô cậu sẽ là phản diện độc ác." Sư tôn chống má, mặt mày ủ ê, "Chờ mãi mới đến nữ chính, cứ tưởng thầy sẽ được tự chọn, ai dè hệ thống lại báo rằng tiểu sư muội sẽ đến ngay."

"Càng tốt chứ sao." Đại sư huynh lười biếng ngáp dài, ườn người trên ghế Bát Tiên, không chút phong độ buông một câu, "Mình đỡ phải tuyển."

Hờ, Tam Bảo nghĩ bụng, miệng gặm đùi gà. Cứ có cảm giác mấy người này sau lần đầu ngã ngựa trước mặt hắn đã dứt khoát vứt bỏ hình tượng luôn.

Nhưng cơm nước của Xuyên Việt môn tốt thật, hai tay nâng đùi gà, Tam Bảo nghĩ một cách thoả mãn, sự thoả mãn tầm thường vô cùng. Chỉ cần có ăn...

"Đừng có ăn nữa Ngạo Thiên!" Sư tôn chĩa quạt xếp vào hắn, "Vợ tương lai của cậu đến ngay bây giờ đấy, ấn tượng đầu tiên mà là một miệng nhôm nhuếch đùi gà thì còn nước gì! Lão đại đâu, lấy đùi gà của Ngạo Thiên qua cho thầy!"

Đại sư huynh ngáp một cái, kéo lê bước chân sang, tay Tam Bảo tức thì không còn gì. Nhìn hai bàn tay trống không, Tam Bảo bắt đầu tin tưởng lời sư tôn nói rằng ông ta là sư tôn ác độc của hắn.

Sư tôn gặm đùi gà nhưng vẫn không quên chỉ trỏ Tam Bảo, "Ngạo Thiên à, cậu xem quần áo của cậu kìa! Mặc thế nào mà cổ áo nhăn nhúm thế! Còn cái khuy kia sao không cài vào? Luộm thuộm quá!"

Tam Bảo lập tức cúi xuống kiểm tra trang phục đệ tử của mình, "Xin lỗi sư tôn, đệ tử chưa mặc quần áo kiểu này bao giờ, nhất thời xúc động, nên..."

"Chưa mặc bao giờ là đúng rồi." Sư tỷ bưng chén trà thản nhiên nói, "Trang phục của đệ tử Xuyên Việt môn ta đều là Hán phục tối giản, dễ mặc hơn nhiều so với bản cũ."

Tam Bảo trố mắt nhìn cô, "Thì ra là vậy, sư tỷ... khéo tay thật."

Sư tỷ hừ một tiếng rồi lại uống trà.

Nhưng Tam Bảo nghĩ mãi mà vẫn không hiểu cấu tạo của bộ quần áo này là thế nào. Sư tôn đã ăn xong đùi gà, trông thấy vậy thì xốn mắt, bèn vẫy tay, "Ngạo Thiên qua đây thầy chỉnh cho."

Tam Bảo ngoan ngoãn đến trước mặt sư tôn. Sư tôn chà xát bàn tay mỡ màng rồi bắt đầu chỉnh lại cổ áo cho Tam Bảo, miệng nói, "Ôi, thầy nói nghe này Ngạo Thiên, người đẹp vì lụa, cậu đẹp trai thì đẹp, nhưng quần áo mà không chỉnh tề thì sẽ mất điểm rất nhiều trong mắt con gái. Nhớ ngày ấy thầy lần đầu gặp mặt vợ..."

"Nhưng ai cũng nói rằng môn chủ Xuyên Việt môn không có đạo lữ mà?" Tam Bảo hỏi.

Sư tôn khựng lại. Y tằng hắng, "Người ngoài... người ngoài làm sao biết hết được, dù sao... Tóm lại là trẻ con đừng lo nhiều vậy!"

"Dạ." Tam Bảo đáp. Hắn lùi lại một bước định cảm ơn sư tôn, nhưng lại dẫm phải vạt áo rất dài của y, thành ra trượt chân nhào về phía trước. Ngay khi tiếng "đụ má" buột ra khỏi miệng sư tôn, tay Tam Bảo đã kịp chống vào thành ghế phanh lại.

"Sư tôn có sao không ạ?" Tam Bảo khó nhọc nói, chân vẫn dẫm trên vạt áo sư tôn nên nhất thời vẫn chưa đứng vững lại được.

Sư tôn bị sự cố bất ngờ khiến cho ngây người một lúc, sau đó vươn tay đẩy ngực Tam Bảo, "Thầy không sao, trước hết thì cậu..."

Đúng lúc ấy thì ngoài cổng vang lên một giọng nữ thanh thuý, "Xin chào, tôi là đệ tử mới tới, tên là- ááááááááá chết mất kabe-don(1) kìaaaaaaaa——"

Tên dài ghê, Tam Bảo và Sư tôn đồng thời nghĩ, rồi đồng thời nhìn ra cổng.

Sư tôn mở lời, "Chào cô- ááááááááá——"

Tam Bảo hoảng hồn buông tay chống chuyển sang ôm cổ sư tôn, đồng thanh gào lên, "Ááááááá ma nữ ááááááááá——"

Người ngoài cổng cũng gào lên, "Ááááááá sư đồ niên thượng ááááááááá——"

Đại sư huynh bị giật mình tỉnh giấc theo bản năng cũng, "Ááááááá sao thế ááááááááá——"

"Ồn quá!" Gân xanh trên trán bật ra, sư tỷ vỗ bàn quát, "Tất cả im ngay!"

Nháy mắt lặng ngắt.

"Khụ," người ngoài cổng ngượng nghịu vo vo góc áo hồng, thẹn thùng nói, "Tôi xin lỗi, vừa rồi thất thố quá. Tôi là đệ tử mới tới, được hệ thống chỉ định làm tiểu sư muội của nam chính."

"À, được, được." Sư tôn vẫn ôm cứng Tam Bảo, run rẩy nói, "Làm ơn giải thích đôi điều về tạo hình... đặc biệt của cô?"

"Quần áo á?" Tiểu sư muội cúi nhìn váy áo hồng nhạt, "Tôi thấy bình thường mà? Hay màu này không thích hợp?"

"Tóc bà đó bà nội!" Sư tôn gầm lên, "Không trông thấy cái bản mặt của bà ở đâu luôn! Tóc tai gì che hết mặt mũi vậy! Sadako(2) hay gì!?"

"À, ra thầy nói chuyện đó." Cái đầu bị bao phủ trong mái tóc đen dài của tiểu sư muội gật gật, ngượng ngùng đáp, "Đây là thiết lập nhân vật của tôi."

Sư tôn siết Tam Bảo càng thêm chặt, "Sao kia? Tiểu sư muội bình thường mà? Hay cô chuyển sang nhóm phản diện?"

"Ui... Đau con sư tôn ơi."

"À, không không, tôi vẫn thuộc nhóm nhân vật chính diện." Tiểu sư muội nghiêm túc nói, "Nhưng tôi chỉ là một thành viên trong đội nữ chính dự bị, mà hệ thống bảo tiểu sư muội bình thường rất dễ biến thành nữ phụ nên nó cho tôi thêm một thuộc tính là 'tiểu sư muội lòng dạ thiện lương do tự ti nên luôn dùng tóc che kín mặt, đó là hậu quả sau một lần bị sư tỷ ác độc trong môn phái gọi là đồ xấu xí, nhưng sau khi gặp được nam chính thì trở nên cởi mở hơn, cuối cùng vén tóc lên thì phát hiện nàng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ'."

"Chuyên nghiệp quá." Đại sư huynh gật gù, nhìn tiểu sư muội vẻ tán dương, "Đúng chuẩn lối mòn văn học mạng, tôi rất thích."

"Nhưng đây không thích!" Sư tôn khóc không ra nước mắt, nhéo nhéo cái "gối ôm" trong ngực, "Đây muốn nhìn mặt tiểu mỹ nữ cơ, ai thèm nhìn một đống tóc!"

"Sư tôn... Con không thở được..."

"Thiết lập nó vậy, biết sao được." Tiểu sư muội nói, "Phải rồi, hệ thống bảo chỗ ông đã tìm được nam chính, thế nam chính đâu?"

"À, đây đây." Sư tôn vỗ lưng Tam Bảo, "Ê Ngạo Thiên, qua chào hỏi tiểu sư muội kìa."

Cậu bé trong lòng y không nhúc nhích.

Sư tôn cúi xuống, thấy Tam Bảo mắt trợn trắng, miệng sùi bọt.

"Ối giời ơi Ngạo Thiênnnnnnn——"

Tôi là Long Tam Bảo, cha mẹ mất cả, không nhà không xe. Vì miếng cơm manh áo, tôi đã bái nhập một môn phái tên Xuyên Việt môn. Cơm áo thì có rồi, nhưng tôi cảm thấy sư môn của mình có vấn đề.
Tỷ như bây giờ.

"Ngạo Thiên sư huynh ơi," tiểu sư muội ngồi bên giường Tam Bảo, hiền thảo đoan trang bưng một bát cháo nóng, "há miệng nào, a—"

"Tôi tự làm được rồi sư muội." Tam Bảo bật dậy nhận lấy bát cháo trong tay tiểu sư muội, "Cám ơn."

"Không cần cám ơn." Tiểu sư muội khẽ cười, tiếp tục nhìn Tam Bảo với gương mặt bị tóc đen che khuất.

Tam Bảo bị cô nhìn đến ê hết cả da đầu, bèn vội vàng hớp hết bát cháo, đoạn chui tọt về trong chăn, "Ơ, sư muội à, sắc trời đã tối, xin cô trở về đi thôi."

"Không được." Tiểu sư muội nhỏ nhẹ, "Theo kịch bản thì hôm nay tôi phải an ủi nam chính bị sư tôn đả thương trước mặt mọi người, rồi tôi với sư huynh phải tâm tình thâu đêm, từ đó nảy sinh thiện cảm với nhau."

Thì ra bị sư tôn siết chết ngất được gọi là "bị sư tôn đả thương trước mặt mọi người", Tam Bảo thầm nghĩ. Hắn ngẩng nhìn gương mặt phủ kín tóc đen của sư muội, cảm thấy nảy sinh thiện cảm với nhau thế này hơi khó, bèn uyển chuyển nói, "Vậy chúng ta... tâm tình trước đã?"

"Được, được." Tiểu sư muội gật đầu, "Mình hỏi đáp qua lại nhé. Sư huynh hỏi trước đi."

"Tôi?" Ngẫm nghĩ một hồi, Tam Bảo vòng vo hỏi, "Sư muội không thấy kiểu tóc này... bất tiện à?"

"Không hề, trái lại còn đông ấm hè mát nữa cơ." Tiểu sư muội đáp, nhìn về phía Tam Bảo vẻ khích lệ, "Sư huynh cũng có thể thử xem, cảm giác thích lắm!"

Tam Bảo gượng cười cho qua.

Tiểu sư muội ưỡn ngực, giọng bỗng trầm xuống, "Giờ tôi hỏi này."

Tam Bảo không khỏi rụt lại, "Được... Sư muội muốn hỏi gì?"

"Sư huynh à..." Tiểu sư muội chắp tay, nghiêng người, ánh mắt nóng bỏng giấu sau màn tóc dày cui khoá chặt Tam Bảo, "Anh cảm thấy..."

Tam Bảo nuốt nước bọt, "Ừm?"

"Anh cảm thấy... sư tôn thế nào?"

"...Hả?"

"Tình cảm của anh với sư tôn là gì?" Tiểu sư muội sốt sắng, "Có thích sư tôn không?"

"Ớ," Tam Bảo thầm nghĩ câu hỏi quái quỷ gì vậy, "tôi quả thực rất tôn kính sư tôn, cũng rất biết ơn người đã nhận tôi làm đồ đệ."

"À ha." Tiểu sư muội gật gù vẻ thâm trầm, "Thế sư huynh này, anh thấy ngoại hình của sư tôn thế nào?"

Tam Bảo nhớ về cảnh sư tôn áo trắng tung bay lên đài, nhưng vừa định trả lời thì tự dưng lại nghĩ đến lúc sư tôn giật tóc giả xuống, rồi còn lúc sư tôn đứng trong vầng sáng nở nụ cười dữ tợn.

"...Ngoại hình rất đẹp." Tam Bảo trả lời đúng trọng tâm, "Tiếc là người không thể ở yên."

"Ý anh là ánh mắt sư tôn không chịu dừng lại trên người anh mà vẫn nhìn sang người khác đúng không." Tiểu sư muội xúc động, "Trời ơi thâm tình quá! Tôi khóc đây!"

Tam Bảo chả hiểu cô xúc động vì cái gì, đành xấu hổ cười cười, "A, ha ha, đúng thế."

Tiểu sư muội lại túm lấy hắn nói nhăng cuội gì đó thêm một lúc nữa, nói đến mức chính cô cũng cảm động, lùa hai tay vào trong rừng tóc lau nước mắt. Tam Bảo mờ mịt đưa khăn tay cho cô, "Sư muội khóc cái gì?"

"Tôi vui đến phát khóc đấy." Tiểu sư muội sụt sịt, "Niềm vui đu cp mà, nhân vật tồn tại trên trang giấy như anh sao hiểu được."

Tam Bảo: "...Xin lỗi vì tôi sinh ra trên trang giấy?"

"Không nói mấy chuyện đó nữa," tiểu sư muội lau khô nước mắt. Tam Bảo tưởng cô cuối cùng cũng chịu đi, ai dè tiểu sư muội đột nhiên đổi giọng, "Thế tam sư huynh định bao giờ thì... ấy ấy? Rồi này nọ với sư tôn?"

"Hả?" Tam Bảo nghe mà váng cả đầu, "Ấy ấy với này nọ là gì cơ?"

"Ôi." Tiểu sư muội thở dài, "Trông cái điệu bộ không có tiền đồ của anh kìa."

"Ơ, nhưng tôi không hiểu thật mà."

"Thì hắc hoá đó!" Tiểu sư muội ra vẻ hận không thể rèn sắt thành thép, "Là niên hạ công, đương nhiên anh phải yêu sư tôn, rồi vì cầu yêu không được mà hắc hoá, biến thành hắc hoá niên hạ công rồi thì trở về cường thủ hào đoạt sư tôn, giấu sư tôn vào trong phòng tối, sau đó anh sẽ ngày ngày xôi xôi thịt thịt!"

"Ồ, ra là thế." Tam Bảo khen, "Nghe lợi hại quá... Nhưng xôi thịt nghĩa là sao?"

Tiểu sư muội vỗ đùi cái đét, "Cái này thì phải nói từ đầu, tôi kể sư huynh nghe..."

"Dừng lại!" Cửa phòng Tam Bảo bị đạp tung. Đại sư huynh đứng ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm nghị, "Sư muội chớ nói thêm nữa, nội dung kế tiếp sẽ bị kiểm duyệt!"

Tam Bảo khiếp sợ nhìn đại sư huynh, "Sư huynh đến từ bao giờ vậy!"

"Từ đầu." Đại sư huynh hít một hơi sâu, "Bây giờ là đoạn 'vừa gặp đã yêu tiểu sư muội nhưng lại phát hiện tiểu sư muội thích tam sư đệ củi mục nên sinh lòng oán hận' của ta."

Tam Bảo: "Nhưng làm sao vừa gặp đã yêu với một gương mặt toàn tóc là tóc được?! Yêu chất tóc bóng mượt đen nhánh hả?!"

Tiểu sư muội bất mãn, "Đại sư huynh! Kịch bản đoạn này anh đâu có được ra mặt, anh chỉ có trông thấy tôi đi ra từ phòng Ngạo Thiên sư huynh nên mang lòng oán hận thôi, chạy vào làm gì!"

Đại sư huynh lời ngay lẽ thẳng, "Cô với tam sư đệ vẫn chưa trưởng thành, không được nói những chuyện như thế! Thân là cựu biên tập viên tiểu thuyết mạng, tôi không thể cho phép những tình tiết □□□ kiểu này tồn tại được!"

"Dừng lại!" Cửa phòng Tam Bảo lại bị tông mở. Sư tôn đứng ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm nghị, "Lão đại chớ nói thêm nữa, hành vi kiểm soát hoạt động học hỏi tri thức của cậu là thiếu tôn trọng với trẻ vị thành niên!"

Tam Bảo khiếp sợ nhìn sư tôn, "Sư tôn đến từ bao giờ vậy!"

"Mới đi nhà xí về ngang qua." Sư tôn hít một hơi sâu, "May mà ngang qua, không thì sao biết được các cô cậu túm năm tụm ba nhỏ to những chuyện này!"

"Coi kìa Ngạo Thiên sư huynh!" Tiểu sư muội hưng phấn túm chặt cánh tay Tam Bảo, thì thào, "Sư tôn phát hiện trong phòng anh có người khác nên ghen đấy!"

Tam Bảo: "Tỉnh táo lại đi sư muội, 'người khác' cô nói chính là cô mà?"

Trong lúc mọi người lời qua tiếng lại, cửa phòng Tam Bảo lại bật văng. Sư tỷ đứng ngoài cửa, mặc váy ngủ, biểu cảm âm trầm.

Sư huynh nhìn sư tỷ thăm dò, "Đêm nay nhị sư muội cũng có kịch bản à?"

"Không."

Sư tôn: "Cũng đi nhà xí à?"

"Không." Sư tỷ mặt không biến sắc rút ra một cây kéo to tướng, "Cho mấy người một phút để ai về giường nấy, sau một phút này, nếu tôi ở trong phòng mà nghe được bất kỳ tiếng động gì..." Cô tiện tay đâm mũi kéo lên cửa phòng Tam Bảo. Khi rút kéo ra, cánh cửa đã in một lỗ thủng. "Thì hãy ngủ chung với kéo của tôi đi."

Cô còn chưa dứt lời, những người trong phòng nháy mắt đã biến mất tăm, chỉ chừa lại Tam Bảo ngồi trên giường ngơ ngác.

Sư tỷ nhìn sang Tam Bảo, nhíu mày, "Thích kéo à?"

Tam Bảo lắc đầu, thân thể đang nửa nằm nửa ngồi nhanh nhẹn tuột xuống, chui tọt vào trong chăn, miệng tạo tiếng ngáy.

Trời ơi, hắn ôm bọc chăn nhỏ, lẩy bẩy nghĩ, cái môn phái này ngoài mình ra ai cũng khùng điên!

Chú thích
1. Kabe-don: Cho những người bạn không wibu của tôi, đây là . Từ này gốc Nhật và nhân vật là người xuyên không nên :D
2. Sadako: ma nữ trong The Ring.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tienhiep