Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3 - Mắt cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên Long Tam Bảo, nam, mười lăm tuổi, nghề nghiệp là người phàm chuyên làm thuê cuốc mướn.
Đêm qua đi ngủ hình như tôi đã nằm mơ. Trong mơ, tôi bái nhập thiên hạ đệ nhất môn phái — Xuyên Việt môn, trở thành đệ tử thân truyền thứ ba của môn chủ Xuyên Việt môn, được ăn đùi gà. Trong mơ, tôi trên có một sư tôn ma lột da, một sư huynh lúc nào cũng cười tủm tỉm, một sư tỷ xách cây kéo to, dưới có một tiểu sư muội chỉ thấy mỗi tóc.
Ấy thế mà... Nhất thời tôi không thể đoán ra đây là mộng đẹp hay ác mộng.

Bên tai vọng đến tiếng chuông trầm bổng lanh lảnh, mí mắt Tam Bảo rung rung, đầu óc dần tỉnh táo.

Mắt hắn vẫn nhắm, cảm giác dưới người có giường đệm mềm mại sạch sẽ, không khí tươi mát quanh quẩn chóp mũi. Ký ức ngày hôm qua rõ ràng dần, lúc này Tam Bảo mới có cảm giác chân thực: hắn gia nhập môn phái tu tiên thật rồi.

Niềm sung sướng và kích động khôn xiết trào dâng trong Tam Bảo. Hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị mở mắt: tuy nói sư tôn, sư tỷ và sư muội trong môn phái thoạt trông hơi bất thường, nhưng chí ít đại sư huynh và cơm nước ở đây vẫn rất tốt!

Mang trái tim dào dạt khát khao với cuộc sống mới, Tam Bảo vui vẻ mở mắt ra, nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt hắn lại là một mặt người trắng bệch nhuốm máu.

...Hả?

Gương mặt tràn trề hy vọng của Tam Bảo cứng lại. Hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, "Áááááááááá——"

Cái xác máu me đầy đầu bị tiếng hét cao vút làm giật mình mở mắt, vừa mở đã thấy biểu cảm muôn màu sợ hãi của Tam Bảo nên cũng hãi hùng hét lên, "Áááááááááá——"

Tam Bảo bị tiếng kêu chói tai của cái xác làm cho giật thót, một cước đá văng y khỏi giường, "Xác chết vùng dậy áááá—"

"Dừng lại! Ối cái lưng tôi!"

"Rầm!"

Sau đó, thế giới lặng như tờ.

Xác chết nhận lấy khăn tay Tam Bảo đưa cho lau máu, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú hiền hoà. Y nhăn nhó nói, "Xin lỗi, chắc cậu sợ lắm."

Tam Bảo vẫn chưa hoàn hồn hẳn, gật gật đầu, đồng thời buột miệng hỏi, "Sao đại sư huynh lại xuất hiện trong phòng tôi với bộ dạng như thế?"

"Hầy," đại sư huynh thở dài, "đêm qua ra ngoài làm nhiệm vụ mà lại quên không đeo kính áp tròng, không nhìn rõ, nên lúc về vào nhầm phòng của nhị sư muội."

Tam Bảo nín thở, "...Đến thế mà vẫn sống?"

"Cũng không đến nỗi," đại sư huynh khoát tay, "chỉ là bị đánh cho mấy bạt tai đến chảy máu mũi thôi à."

Hoá ra máu trên mặt anh là máu mũi hả! Tam Bảo khiếp sợ. Sao máu mũi lại chảy ngược lên trán! Cứ tưởng là xác chết của ai bị đánh lủng đầu!

Hắn lấy lại bình tĩnh, "Vậy sao sư huynh lại đến phòng tôi?"

Đại sư huynh kinh ngạc, "Trời, đây là phòng cậu hả?"

"Không thì sao tôi lại ở đây chứ!"

"À, ừ, ngại ghê, ta đi nhầm." Đại sư huynh hiểu ra, bèn gật đầu, đoạn thân thiện hỏi thăm, "Phải rồi, ta vừa định hỏi... Cậu là ai ấy nhỉ?"

"..." Đại sư huynh ơi! Như này có phải là không nhìn rõ đâu, là mù hẳn rồi!

"Ta nghe giọng nhận người mà." Biểu cảm của đại sư huynh hết sức vô tội, "Nghe giọng cậu quen lắm, mình từng gặp ở đâu rồi hả?"

Tam Bảo sửng sốt, mãi mới nghĩ ra hôm nay họng hắn hơi rát, có lẽ vì hôm qua gào thét quá nhiều nên bị khàn giọng. Hắn giải thích, "Đại sư huynh, thực ra tôi là Long..."

"Khoan, mấy giờ rồi?" Đại sư huynh bỗng nhớ ra, "Hôm nay phải đi gây chuyện với Ngạo Thiên sư đệ nữa, không thể đến muộn được."

Không khí thoáng cái cứng lại.

"...À?" Tam Bảo chầm chậm hỏi, "Sư huynh muốn gây chuyện với ai cơ?"

"Nam chính đó." Đại sư huynh vừa nói vừa thò vào tay áo lục lọi, "Hệ thống đưa ra nhiệm vụ yêu cầu ta trong ngày hôm nay phải ngáng chân nam chính ba lần... Chết cha, hết bố nó kính áp tròng rồi!"

"Nam chính", "Ngạo Thiên". Tam Bảo đã nghe đám người bất bình thường ở đây nhắc mấy từ này rất nhiều lần, đại khái là biệt danh họ đặt cho hắn.

Tức là đại sư huynh mắt đui vừa lớn tiếng tuyên bố muốn hãm hại hắn ngay trước mặt hắn? Đề thi cho phép sử dụng tài liệu à? Thú vị đấy.

Tam Bảo nhướng mày, vờ vịt nói, "Ồ, ra là sư huynh muốn đi làm khó nam chính, sư huynh định sẽ làm khó thế nào?"

"Cậu là một NPC môn phái thôi, hỏi nhiều làm gì." Đại sư huynh buồn bực lần mò trong tay áo còn lại, "Trời ạ, hết kính thật à?"

"En pi xi môn phái" là cái gì? Tam Bảo thầm nghĩ mấy kẻ này thật lắm trò, ngoài miệng sục sôi căm phẫn, "Không giấu đại sư huynh, thực ra hôm qua tôi vừa thấy nam chính đã ngứa mắt, tôi cũng muốn làm khó nó!"

"Ái chà?" Đại sư huynh hào hứng nhìn hắn, "Gì đây, cậu cũng là nhân vật tốt thí à? Mới đấy đã thù ghét nam chính rồi?"

"Gì cơ... À, đúng vậy!" Tam Bảo phụ hoạ, nắm lấy tay đại sư huynh, giọng điệu nịnh hót, "Đại sư huynh! Xin hãy cho tôi theo làm khó Ngạo Thiên với ạ! Bây giờ sư huynh không nhìn rõ được, tôi có thể giúp sư huynh nhận mặt người ta!"

"Nói cũng có lý." Đại sư huynh ngẫm nghĩ, đoạn vui sướng vỗ lưng Tam Bảo, "Được! Hôm nay có làm khó được nam chính hay không đều nhờ vào cậu đấy!"

"Cứ để tôi lo." Tam Bảo mỉm cười, trong lòng lại cười gằn. Ở cái tình huống đề cho mở sách thế này mà còn để một kẻ mù loà như nhà mi bắt nạt thì tên Long Tam Bảo ta sẽ viết ngược lại!

Mười phút sau

"Á! Sư huynh! Bỏ chân ra!"

"Hở? À, ừ, xin lỗi N sư đệ, ta không cố ý giẫm chân cậu đâu." Đại sư huynh áy náy, "Cậu biết đấy, ta cận thị mà."

"Ui da... Không sao, không sao ạ, sư huynh đừng để bụng."

Nửa giờ sau

Tam Bảo rú lên, "Chân—— chân gà——!!"

Đại sư huynh vội buông đũa, ngỡ ngàng quay qua, "Xin lỗi! Tôi không thấy tay cậu ở đó..." Y thở dài, "Ôi, biết sao được, cận thị nặng mà."

"...."

"Thôi nào sư đệ! Đùi gà rơi xuống đất rồi thì bỏ đi! Ta đền cho cậu này!"

"...Cám ơn sư huynh nhiều nhưng tôi không cần xương gà."

Một giờ sau

"À ha! Cuối cùng cũng thấy! Này N sư đệ, mang quyển công pháp này cho Ngạo Thiên đi."

Tam Bảo nhận lấy, "Đây là...?"

"Là một bí tịch không hoàn chỉnh." Đại sư huynh tủm tỉm, "Nó nằm phủ bụi dưới tầng chót của lầu sách lâu lắm rồi, chỉ còn tàn quyển nên không có tí giá trị tu luyện nào cả. Vừa hay có thể vứt món đồ bỏ này cho Ngạo Thiên, để thằng nhóc vấp chơi."

Tam Bảo lạnh mặt, "Ồ, tốt quá, sư huynh anh minh thần võ."

"Ta biết, ta ác quá mà." Đại sư huynh thở dài gật đầu, "Được rồi, cậu trả tiền đi."

"Hả?"

"Mua tàn quyển cũng phải trả tiền chứ?" Đại sư huynh hùng hồn, "Tốt xấu gì cũng là bí tịch quý giá thế gian khó tìm đấy!"

"Sao bây giờ lại thành bí tịch quý giá khó tìm! Mà ông tự trả tiền đi chứ!"

"Lầu sách có ghi chép lại tất cả các giao dịch, ta mua thì bại lộ mất." Đại sư huynh ra vẻ đường hoàng, "Với cả... Ôi, cậu biết đấy..."

"...Vì ông cận thị?"

"À, không không, ta quên mang tiền thôi."

Đụ má.

Ba giờ sau

"N sư đệ à, hôm nay vất vả cho cậu rồi, sư huynh mời cậu uống trà sữa nha."

"Cám ơn sư huynh nhiều..."

"Giữa ta với cậu không cần phải khách sáo thế đâu!" Đại sư huynh hào phóng phất tay, khiến trà sữa vừa mua ụp lên đầu Tam Bảo.

Tam Bảo gạt trà sữa từ trán chảy xuống, mặt không đổi sắc, "...Ôi trời ơi giật hết cả mình nè."

Hai người quay đầu thì thấy một mái tóc đen quen thuộc.

Đại sư huynh cảnh giác hỏi, "Ai đấy? Sao không đường hoàng nhìn chính diện?"

Tiểu sư muội: "...Đây là phía chính diện của tôi mà sư huynh."

"Xin lỗi cô." Đại sư huynh lắp bắp, "A, sư muội đến thật đúng lúc, hình như quần áo của N sư đệ bị tôi làm bẩn, cô có khăn gì để lau không?"

"N sư đệ?" Tiểu sư muội lấy làm lạ, "Nhưng mà đó là Ngạo..."

"Khụ khụ khụ!" Tam Bảo bất chợt ho khan kịch liệt, đồng thời điên cuồng đá lông nheo với tiểu sư muội, "Khục!"

Đại sư huynh: "Ngạo gì?"

"...Ngạo... Wow là Omega kìa!" Tiểu sư muội vội đổi giọng, "Một thuộc tính kinh điển trong ABO! Cậu N sư đệ này đích thị là O trăm phần trăm! Không giống Ngạo Thiên sư huynh tuýp A mạnh mẽ tí nào! Ha ha ha!"

Đại sư huynh hoài nghi nhìn cô, "Thế á?"

Tóc dài của tiểu sư muội rung lắc dữ dội, miệng phát ra tiếng cười, "A ha ha ha! Dĩ nhiên rồi dĩ nhiên rồi! Hông lẽ tôi lại lừa sư huynh! Ha ha ha!"

Tam Bảo che mặt, không nỡ nhìn thẳng. May mà đại sư huynh không hỏi thêm gì nữa.

Sau khi đưa khăn tay cho Tam Bảo, tiểu sư muội còn nhiệt tình phục vụ thay quần áo, "Vừa hay, tôi còn dư nhiều quần áo lắm! Xem chừng Ng... N sư đệ cùng khổ người với tôi, mặc tạm quần áo của tôi cũng được."

Đại sư huynh hết sức cảm động, "Sư muội tốt ghê! Chuyện của N sư đệ xin phiền cô vậy."

Tam Bảo: "Gì?"

Bốn giờ sau

Ai cứu tôi với. Lần sờ mái tóc buộc hai bên, Tam Bảo đờ đẫn nghĩ.

Tiểu sư muội thắt chặt nơ con bướm màu hồng trên đai lưng cho Tam Bảo, hớn hở nói, "Rồi, mặc xong rồi đó Ngạo Thiên sư huynh! Soi gương xem nhé... Ôi, đừng khóc mà! Anh bị sao hả?"

"...Tôi bị ăn hiếp." Tam Bảo yếu ớt nói, từ đôi mắt trống rỗng vô hồn chảy ra hai hàng lệ, "Bị một kẻ mù ăn hiếp..."

Tiểu sư muội giật mình, "Trời! Nhiệm vụ mà đại sư huynh chấp hành nặng đô đến thế sao! Vậy chắc nhiệm vụ cứu giúp của tôi cũng sắp bắt đầu rồi!"

Tam Bảo lau nước mắt, "Nhiệm vụ cứu giúp?"

"Ừm, nhiệm vụ của đại sư huynh là làm khó nam chính, còn nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ nam chính!" Tiểu sư muội vui vẻ giải thích, "Chúng ta khổ nạn cùng chia, sướng vui cùng hưởng, bất kể gặp phải chuyện gì tôi vẫn sẽ luôn đứng về phía anh!"

Tuy biết rõ rằng tiểu sư muội chỉ đang trần thuật lại nhiệm vụ quái quỷ gì đó được ban bố trong sư môn, nhưng Tam Bảo vẫn cảm thấy ấm lòng ít nhiều. Hắn cười với cô bé trước mặt, "Cám ơn nha."

"Không cần cám ơn, không cần cám ơn!" Tiểu sư muội vừa nói vừa bê ra một chồng sách từ trên giá, "Mình bắt đầu sướng vui cùng hưởng luôn nha sư huynh!"

"Hở?"

"Toàn là tiểu thuyết quý tôi tích được đấy." Tiểu sư muội đưa một quyển cho Tam Bảo, "Cảm nhận một chút sức hút của văn chương đi! Đọc xong là vui vẻ cả ngày đó!"

Tam Bảo e dè nhận lấy quyển sách, nhìn trang bìa, "'Giam giữ sư tôn lạnh lùng của ta'...?"

"Bộ này thịt thà ngon cực," tiểu sư muội nhiệt tình đề cử, "nhưng nếu anh thích thanh thuỷ văn... Đây, xem thử bộ này đi, sư tôn công nhưng cũng hay lắm!"

Tam Bảo cúi xuống: "Tình yêu bá đạo của sư tôn lãnh tình".

"..." Sướng vui kiểu này tôi hưởng không nổi.

Khi Tam Bảo bơ phờ rời khỏi chỗ ở của tiểu sư muội thì hoàng hôn đã sắp tắt, sắc trời tối dần. Hiện giờ hắn đang mặc môt bộ đồ nữ tinh xảo, đến cả mặt cũng bị tiểu sư muội đùa ác trát lên một đống son phấn, cũng may hắn mới tới không lâu, trong môn phái không mấy ai biết mặt, không lo mất mặt.

Tam Bảo sầm sì dậm bước đi về gian phòng của mình. Chỉ cần về đến phòng! Về đến phòng là có thể——

Một bàn tay đột ngột túm bả vai hắn, "Tiểu sư muội này."

Tam Bảo cứng người.

"Cô có rảnh không?" Đại sư huynh đứng sau lưng hắn nói, "Tôi muốn bàn chuyện."

Tam Bảo ngắc ngứ tháo hai cái đuôi ngựa hai bên ra, xoã tóc che kín mặt rồi lắc đầu quầy quậy.

"Được, vậy chúng ta qua chỗ nào kín đáo đi." Đâị sư huynh hớn hở gật đầu, sau đó không nói không rằng kéo Tam Bảo đi. Tam Bảo sợ bại lộ thân phận nên cũng không dám lên tiếng, chỉ đành mặc cho người ta kéo đi.

Đi được một lát thì đại sư huynh dừng lại. Tam Bảo ngó quanh, phát hiện hai người vừa tới một gò núi nhỏ trong môn phái. Gò núi yên tĩnh không người, sân bãi trống trải, mà cách hai người không xa còn có một vách đá dựng đứng. Ráng đỏ nơi chân trời sắp ngả về đêm, ánh sáng ảm đạm.

Trong khung cảnh đó, đại sư huynh bỗng buông tay, quay sang nhìn Tam Bảo, bón đổ trên gương mặt tuấn tú. Y nhìn Tam Bảo vẻ thâm trầm, nhẹ nhàng nói, "Chỗ này khá bí mật, thích hợp để chúng ta... trao đổi."

Tam Bảo tức thì nổi da gà toàn thân.

Chuyện gì đây? Suy nghĩ của hắn rối loạn. Không lẽ tên mù này phát hiện N sư đệ mình chính là Tam Bảo? Rồi thẹn quá hoá giận, định... Giết người diệt khẩu, huỷ thi diệt tích?

Tam Bảo run lên. Hắn bóp họng, lí nhí nói, giọng vóng lên, "Nhưng mình trao đổi gì hả đại sư huynh?"

"Tôi định cho cô bảo bối này..." Đại sư huynh đáp, rồi khựng lại, "Sao giọng cô nghe lạ vậy sư muội?"

Một giọt mồ hôi lạnh trượt khỏi trán Tam Bảo. Hắn chỉ có thể cố gắng bóp họng tiếp, "À~ Vừa nãy tôi với N sư đệ xem sách một lúc á, nên bây giờ vẫn còn xúc động xíu. Hỏi nhiều vậy ghét ghê hà~"

Đại sư huynh đần ra, "A, thế hả, nhớ chú ý sức khoẻ. Không nói chuyện đó nữa, tôi có bảo bối cho cô đây."

Tam Bảo run rẩy chuyển tầm mắt xuống thân dưới của đại sư huynh, đồng thời rút ra một con dao găm từ trong tay áo, "Bảo... Bảo bối gì thế?"

Đại sư huynh cười cười thò tay vào vạt áo.

Con ngươi của Tam Bảo co lại, "Đừng có..."

Thịch, thịch, thịch.

Đại sư huynh lấy ra một quyển sách.

Tam Bảo: "...Hở?"

Đại sư huynh nhét quyển sách vào tay hắn, tươi cười, "Với Ngạo Thiên bây giờ thì học công pháp này là hợp nhất. Tiểu sư muội có nhiệm vụ cứu giúp đúng không, nhớ tìm cơ hội đưa cho thằng nhóc."

Tam Bảo kinh ngạc nhìn quyển sách trước mặt. Bìa sách xanh đậm, tên công pháp viết nắn nót bằng thể chữ lệ, cộp dấu pháp ấn mang linh lực của Xuyên Việt môn — rõ ràng là công pháp thật của đệ tử thân truyền.

"Sách cũ của tôi đấy, trình độ sơ cấp, có cả chú giải nữa nên chắc Ngạo Thiên sẽ học nhanh thôi." Đại sư huynh giở ra vài trang, quả nhiên phần trống của sách viết chi chít những điều tâm đắc và cảm ngộ, "Sư muội muốn dùng cũng được, đến lầu sách chép ra một bản là xong."

Sư muội váy hồng trước mặt y không trả lời.

Hồi lâu, đại sư huynh mới nghe người đó nói, "Vì sao..."

"Thì đấy, bây giờ Ngạo Thiên đã bật hack đâu, thiên phú vẫn quèn lắm," đại sư huynh nói, "mà công pháp công phiếc của cái thế giới cổ đại này toàn văn ngôn dài dòng tối nghĩa, cho thằng bé dùng bản cải tiến có thể sẽ học vào nhanh hơn."

"Nhưng..." Người kia nói, "Không phải anh... muốn làm khó Ngạo Thiên sư huynh sao?"

"Nhiệm vụ là nhiệm vụ," đại sư huynh nhún vai, "chứ tôi đâu có thù oán gì với Ngạo Thiên. Hơn nữa Long Tam Bảo lúc này mới chỉ là một cậu bé chưa thành niên, từ bé đã lẻ loi không cha không mẹ, cơm không no áo không ấm, cả người gầy gò tong teo, nhìn hết từ trên xuống dưới không bói nổi lạng thịt, mắt thì to... Bạn nhỏ đáng thương đáng yêu như vậy ai nỡ lòng nào ra tay ngược đãi được chứ!"

"Đã vậy thì tại sao anh... Tại sao chúng ta còn tuân theo mấy cái nhiệm vụ hệ thống đó?" Người đối diện thấp giọng hỏi.

Trong tầm mắt mờ ảo, đại sư huynh có cảm giác vừa nhìn thấy ánh sáng sắc lạnh run rẩy qua lại tước mặt. Y dụi dụi mắt, thở dài, "Không tuân theo thì làm sao về nhà bây giờ?"

Người đối diện bỗng im lặng.

Đại sư huynh vỗ vỗ bả vai cứng ngắc của tiểu sư muội, dịu giọng nói, "Sớm xong việc thì sớm được trở lại hiện thực. Tuy sư tôn và mọi người đã giao hẹn không nên nói với người khác về thân phận thực của mình, nhưng tôi nghĩ hẳn là cô cũng có người nhà chờ mong ở thế giới cũ, phải không?"

Sư muội không nói gì, có lẽ đã bị gợi lại ký ức xưa. Đại sư huynh thở dài, thu tay, "Thôi, tôi về trước đây, sư muội cũng mau về thôi, tối nay lạnh thật."

Chắc tại ánh nắng nhỉ, đại sư huynh không nghĩ thêm, tiếp tục lần mò để tiến lên, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.

Tam Bảo vẫn đứng im tại chỗ. Hồi lâu, hắn mới buông dao găm trong tay. Nhớ lại dáng vẻ như không hề nhìn thấy mũi dao trước mặt của đại sư huynh, hắn khẽ nói, "Mù thật."

Cuối cùng, hắn nhắc lại, "Mù thật."

Tam Bảo thu lại con dao vào tay áo, bình thản nhìn về phía sư huynh vừa rời đi. Lát sau, hắn giơ lên quyển công pháp vừa nhận được. Cạnh góc vuông vức, chữ nghĩa chỉnh tề, có thể thấy rõ chủ nhân rất yêu quý nó.

Mím môi một cái, Tam Bảo rũ mắt, cẩn thận cất quyển sách vào tay áo.

"Được rồi," hắn ho nhẹ, tự nhủ, "cứ xem xem thế nào."

Nửa giờ sau

"Ui! N sư đệ!" Đại sư huynh nhiệt tình vỗ vai Tam Bảo, "Cậu đổi về đồ nam rồi? Trời ơi tiếc ghê, ta còn đang tò mò cậu giả gái trông thế nào đấy ha ha ha ha!"

"Ha ha ha giờ tôi thật lấy làm may mắn vì anh cận thị." Tam Bảo cười giả lả hất tay đại sư huynh ra.

"Nói nghe nè," đại sư huynh tỉnh bơ bá vai Tam Bảo, "theo ta đến nhà xí một tí đi, có việc cần nhờ."

"Hở?"

Đại sư huynh uyển chuyển giãi bày, "Trời tối quá mà bây giờ ta không nhìn thấy gì nên cần người giúp vịn..."

Tam Bảo phát cuồng: "Đừng! Thôi ngay! Tôi tưởng tượng ra rồi đây này ááááááááááá!"

Tôi là Long Tam Bảo, là một người tu tiên mới nhập môn. Tôi trên có một sư tôn ma lột da tóc trắng, một sư huynh mắt mù có lực sát thương cực lớn, một sư tỷ đáng sợ xách cây kéo to, dưới có một tiểu sư muội đam mê văn chương chỉ thấy tóc không thấy mặt.
Đây là ác mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tienhiep