Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Sigourney dưới ánh trăng.

Thời gian quay lại một vài phút trước.

Trong lúc Rachel ngạo mạn nói ra câu nói "Ta sẽ thả bọn họ. Chỉ cần ngươi thuộc về ta", Ashe mắt nhìn về phía hắn, cũng nhìn về phía vũ đài, nhìn thấy thiếu niên tao nhã múa ở trên đài.

Diễn xuất đã sắp kết thúc, nhân loại chiến thắng quái vật.

Trong quê hương xinh đẹp mới tinh, mọi người vừa múa vừa hát, chúc mừng hòa bình khó có được này.

Trên sân khấu, những diễn viên dư thừa đã xuống sân khấu, chỉ để lại một người múa đơn.

...Ashe vốn không nên nhìn thấy.

Hắn bây giờ cách vũ đài đã cực xa, vừa nãy cũng chỉ có thể nhìn thấy vũ đài bên kia một mảnh sáng lóa. Diễn viên trên ấy có bộ dáng gì, có động tác gì, là hoàn toàn không nhìn thấy rõ.

Mà ngay tại thời điểm Rachel nói ra câu đó, hắn nhìn thấy, thấy rõ, ở giữa vũ đài, một người thiếu niên cao gầy đang khiêu vũ, mũi chân mềm mại và linh hoạt.

Ánh trăng trong sáng lan tỏa trên vũ đài, cực kỳ dày đặc, đem nguyên bản ánh lửa đều áp chế trở nên ảm đạm.

Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp của vũ giả, phảng phất như một loại che chở trìu mến. Hắn nhắm hai mắt, lộ ra nụ cười đơn thuần mềm mại, nhảy múa, như là sa vào điệu nhảy trong mộng cảnh nào đó, vòng eo dẻo dai linh hoạt, cánh tay thon dài tạo ra một độ cong duyên dáng.

Ashe cũng nghe thấy được âm thanh.

Nhưng không phải nghe thấy âm thanh đang diễn tấu của nhạc công ở bên cạnh, mà là âm thanh đến từ thiên nhiên, đến từ rừng rậm, âm thanh lay động của gió, âm thanh của cỏ cây.

Sàn sạt sa ...

Xoát lạp lạp ...

Giống như đại dương màu xanh lục chập chờn trong gió.

Cực kỳ tươi mát cùng dễ nghe.

Trước mắt hắn tất cả mọi thứ trên sân khấu đều trở nên to lớn, trở nên rõ ràng, mảy may tất hiện.

Hắn có thể nhìn thấy làm da nhợt nhạt của vũ giả, mái tóc dài màu bạch kim nhợt nhạt như ánh trăng, khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết, thậm chí khi giơ tay làm ống tay áo rộng rãi bị trượt xuống, lộ ra một đoạn nhỏ cánh tay gầy nhưng khỏe mạnh... Mỗi một đường nét, mỗi một độ cong, mỗi một nơi lồi hoặc lõm, đều đẹp đến nỗi người tim đập thình thịch.

Loại tim đập thình thịch này bày thẳng ra trước mặt Ashe.

Có một chớp mắt tim Ashe loạn nhịp, tim đập như nổi trống, nhưng hắn vẫn nhớ kẻ trước mặt mình là ai, vì vậy cật lực làm cho mình trấn định, khiến vẻ mặt của mình không đến nỗi đem những chuyện này lộ ra, hắn nghe thấy âm thanh, Rachel lại không phản ứng chút nào, hắn ý thức được đây là một loại thời cơ.

E rằng chính là khả năng để xoay chuyển.

Hắn tiếp tục đối mặt với Rachel, hỏi, "Muốn ta làm thế nào?"

Cùng lúc đó, hắn phát hiện vũ giả mở mắt ra, nhìn về phía hắn.

Cặp mắt kia có màu đỏ sậm không rõ ràng, rất dễ dàng khiến người nghĩ đến máu tươi khô cạn, nhưng mà cũng không có làm Ashe cảm thấy không khỏe.

Vũ giả dựng thẳng lên ngón tay thon dài, trên cánh môi mỏng manh đụng một cái...

"Xuỵt". Người đó nhắc nhở Ashe như vậy.

Sau đó nhẹ nhàng mà nhảy xuống vũ đài.

Khán giả ở bên dưới sân khấu, không biết từ lúc nào, đã giống như say mèm, ngang dọc tứ tung mà ngã trên mặt đất, ngủ say sưa.

Đối với mọi người vô thanh vô tức nằm một chỗ, Ashe kỳ dị mà không có lo lắng.

Giống như hắn rõ ràng ý thức được, vũ giả từ trên sân khấu nhảy xuống, lặng yên không một tiếng động hướng hắn đi tới, tuyệt đối sẽ không thương tổn người vô tội.

...Dù sao thì người kia cũng có thể nhảy ra những bước nhảy nhẹ nhàng ôn nhu như vậy cơ mà.

Ashe tiếp tục tiếp nhận mệnh lệnh của Rachel, từ thần sắc đến động tác, không có bại lộ một chút thông tin nào, khiến Rachel không có nửa phần hoài nghi.

Cho đến khi vũ giả đi tới phía sau Rachel

Máu tươi phun tung tóe đặt dấu chấm hết cho buổi tối náo nhiệt lại căng thẳng này.

Ashe nháy mắt làm rơi giọt máu bắn trên lông mi, không chớp mắt nhìn chăm chú thanh niên trước mặt.

Khi đó ở trên sân khấu nhìn thấy, thiếu niên mang theo nụ cười đơn thuần mềm mại, tao nhã múa, khi tới gần, mới bỗng nhiên phát hiện là một vị thanh niên cao gầy mảnh khảnh. Thần sắc lạnh nhạt cùng mặt mày sắc bén.

Thiếu niên lúc trước cùng thanh niên giờ khắc này, như hai người khác nhau.

Tựa hồ bị đánh tráo ở giữa đường.

Hoặc là trước ánh trăng quá đẹp, làm cho hắn xem đến mê mắt, nhận sai dáng dấp.

...nếu không phải khuôn mặt xinh đẹp giống nhau như đúc này, Ashe thật sự cho là như thế.

Mà trong tâm như có một giọng nói, thiếu niên bộ dạng đơn thuần trên sân khấu chính là người này, đứng ở trước mặt lạnh lùng xa cách cũng là người này.

Là cùng một người.

Là một cái ngây ngô thiếu niên ẩn giấu dưới lớp vỏ người thanh niên lạnh lùng, ngay tại vừa nãy lơ đãng hiển lộ, sau đó bị hắn nhìn thấy.

Hắn tin chắc như vậy, vì vậy dù cho ánh mắt người này lạnh nhạt làm cho hắn thân như ở trong hầm băng gió tuyết, dù cho người này quanh thân lạnh lẽo hàn ý làm cho hắn từ thân thể đến linh hồn đều dường như đông lại, hắn vẫn có thể không chút nháy mắt nhìn y, muốn nhìn y, nguyện ý nhìn y, thích nhìn y, cũng dám nhìn y.

Y không sợ hắn.

...Sigourney ý thức được điểm này.

Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào thiếu niên yên tĩnh yếu ớt này: Bị máu dính lên mặt, cho nên hoàn toàn không thấy rõ dung mạo. Chỉ có một đôi con mắt màu xanh lam trong suốt không chút nháy mắt nhìn hắn.

Tầm mắt chăm chú kia, trong suốt mà thuần khiết, thuần khiết đến dường như tách rời khỏi tư duy con người, chỉ vận dụng bản năng... giống như là thú hoang đói bụng nhìn chằm chằm con mồi.

... Không, là ảo giác đi.

Sigourney đối diện với con mắt của thiếu niên, chậm rãi xác nhận, đây chỉ là một tiểu quỷ so với người bình thường lý trí tỉnh táo hơn một chút mà thôi.

Hắn nghĩ như vậy, theo bản năng không để mắt đến thời điểm chính mình đối mặt với thiếu niên, nháy mắt có cảm giác nguy hiểm sởn cả tóc gáy, phảng phất bị chặn lại cuống họng khiếp đảm.

"Ngươi là ai?" Hắn nghe thấy thiếu niên hỏi.

Cách hỏi giống như cố chấp, ngữ khí phi thường phi thường muốn lấy được đáp án.

Nhưng ta tại sao phải nói cho ngươi biết?

Sigourney nhíu mày, lạnh lùng quay người, mục đích của hắn đã đạt thành, là thời điểm rời đi mảnh đất khiến hắn cảm thấy toàn thân không thoải mái này.

Phải đi?

... Phải đi sao?

Ashe nhìn thanh niên quay người rời đi, theo bản năng mà cùng hướng phía trước bước ra một bước.

Sauk hi bước ra một bước, hắn mới phản ứng được, sau đó bị thân thể mình nhanh hơn tư duy một bước làm cho sợ ngây người.

Chân, tự ý làm chủ, cứ như vậy đi theo.

Ashe nháy mắt mấy cái, không biết tại sao, hai má có chút nóng lên.

Mình có chút kỳ quái. Hắn hồ đồ mà nghĩ, rõ ràng là người xa lạ đầu lần gặp gỡ mà thôi, thần thần bí bí, không rõ lai lịch, có thể thẳng thắn dứt khoát giết người, nhưng hắn tại sao lại muốn xông tới kéo lại chéo áo của y, làm cho y lưu lại, lưu lại Dogo thôn? Nghĩ nói cho hắn biết...

Nói cho hắn biết...

Ashe há miệng, cảm giác cổ họng của mình bị vô số lời muốn nói làm bế tắc, mà tinh tế đi truy cứu mình rốt cuộc muốn nói cái gì, lại không có rõ ràng đáp án.

Cuối cùng, mắt thấy tấm lưng kia càng ngày càng xa, dần dần chìm vào bóng tối, trong lòng hắn hoảng hốt, rốt cục dưới cảm giác gấp gáp "Thật sự nếu không mở miệng, liền không có cơ hội làm cho hắn nghe thấy", hít sâu một hơi, dùng âm lượng to lớn nhất cuộc đời hét lên: "Ta là Ashe · Allwine, cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta!"

... ta tất nhiên sẽ báo đáp ngươi... Tất nhiên, sẽ cùng ngươi gặp lại.

Trong lòng mơ hồ hiện lên niềm tin, ngay cả người trong cuộc vào lúc này cũng không có phát hiện.

"Nói cảm ơn còn quá sớm." Âm thanh của một vị ôn hòa lão nhân xa xa mà truyền đến, "Đó cũng không phải kết thúc."

"Chuẩn bị sớm đi, thiếu niên được vì sao quan tâm. Cảm ơn ngươi chỉ dẫn chúng ta đi tới nơi này. Chúng ta đã hoàn thành tâm nguyện, để làm trao đổi, cũng dành cho ngươi cảnh báo thiện ý." Âm thanh có ý an ủi, nhưng mà nội dung nói ra lại sắc bén đến làm người ta kinh ngạc, "Dòng sông Nguyên tố sắp khô cạn, hòa bình của các ngươi, chẳng mấy chốc sẽ đổ nát hầu như không còn."

Ashe kinh ngạc trợn mắt lên, hắn nhớ tới âm thanh này, chính là vị lão nhân giới thiệu chương trình lúc ban đầu của Tinh Không đoàn kịch kia.

Hắn nhìn về phía vũ đài, phát hiện cứ như vậy ngắn ngủi chỉ trong chốc lát, nơi ấy tràn ngập đèn rực rỡ, vũ đài cao cao, lều bạt tròn vo... Đều biến mất vô tung. Dưới ánh trăng và ánh sao, trên bãi cỏ bằng phẳng, không hề có thứ gì.

Hắn bỗng nhiên giống như thức tỉnh, hướng phía trước đuổi vài bước, lại nhìn về phương hướng thanh niên rời đi, không biết là tác dụng tâm lý vẫn là thật xác thực mà nhìn thấy, một lão nhân mặc trường bào tinh linh, cùng một thanh niên mặc quần áo múa hoa mỹ, đi lại thong dong và biến mất ở nơi sâu xa trong bóng đêm.

Hết thảy đều yên tĩnh lại, náo nhiệt cùng náo động như là chuyện từ thế kỷ trước.

Ashe ngơ ngác mà đứng tại chỗ, phảng phất một giấc mộng dài, thất vọng mất mác.

Gió đêm lạnh lẽo mà phất qua gò má của hắn, huyết tương ở trên mặt khô cạn, trở nên sền sệt. Hắn không thoải mái mà nhấc lên ống tay áo xoa xoa khuôn mặt, rốt cục phục hồi tinh thần lại, không suy nghĩ về buổi tối ly kỳ này, không đuổi theo tìm căn nguyên của sự thần bí, không đi tra cứu thiện ý cảnh báo trong miệng lão nhân.

Hắn thật nhanh đi tới bên người Aubrey cùng Royal nằm trên đất, cẩn thận kiểm tra xác nhận, phát hiện hai người đã lâm vào ngủ say, Aubrey một bên ngủ vừa gọi tên "Royal", làm cho hắn cũng không khỏi lộ ra một nụ cười nho nhỏ.

"Aubrey, tỉnh một chút!" Hắn nhỏ giọng kêu.

Aubrey mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhưng không thấy khuôn mặt máu me nhầy nhụa của Ashe: "Hả? Ta sao lại ở đây ngủ quên?" Hắn lầu bầu, hướng Ashe khoát tay áo một cái, "Thôi, buồn ngủ quá... Ta... Hô, để ta ngủ tiếp một lát."

Hắn liền ngủ thiếp đi.

Ashe kêu cả Royal, cũng là tình huống như vậy.

Ngay cả mọi người trên bãi cỏ cũng như vậy, màn trời chiếu đất mà nằm, ôm bụng ngủ say như chết, biểu tình đều là giống như thấy mộng đẹp, vừa thơm vừa ngọt. Hắn nỗ lực đi gọi tỉnh Derek đại thúc, chỉ nhận được một cái vỗ do bị quấy rầy mộng đẹp, sau đó Derek trở mình, liền ngủ say.

Ashe bị vỗ mọt cái thì ngơ ngác, thật dài mà thở ra một hơi, vào ban đêm mát mẻ, bắt đầu bận rộn.

Hắn từ trong nhà mang tới chăn cùng quần áo, cấp những người thân thể suy yếu ở trong thôn như Donna thẩm thẩm che lên. Còn những hán tử tinh lực dồi dào như Derek, thì bị hắn không nhìn mà bỏ qua.

Vùng ngoại ô vào ban đêm mùa hạ rất thích hợp ngủ ngoài trời đây.

Thi thể Rachel đã không còn ở chỗ cũ, Ashe nghĩ, đại khái cũng là vị lão nhân kia hoặc là thanh niên dùng... Ân... Có lẽ gọi là ma pháp? Dùng ma pháp đem thi thể biến mất, giống như bọn họ bỗng dưng đem cái đoàn kịch nghiêm chỉnh đều làm cho biến mất.

Hắn đem khu đất nhuốm máu dọn dẹp, lại đem mình rửa sạch sẽ.

Lúc này đã gần đến bình minh.

Ashe vừa mệt và buồn ngủ, cũng không nghĩ sáng mai nên làm sao giải thích chuyện mọi người đều ngủ một chỗ như vậy. Hắn bò lên trên chỗ đất cao nhất thôn, cũng không có tiến vào nhà gỗ, cứ như vậy ngồi dưới đất, dựa lưng vào thạch tháp, rơi vào mộng đẹp.

Trong mộng có ánh sáng quen thuộc nhưng mà tối nay hắn cảm thấy được, những ánh sáng đó giống như là ánh trăng, là ánh sao, trong sáng, trắng bạc, rực rỡ, lóng lánh. Trong ánh sáng lóa mắt, hắn lại một lần nữa nhìn thấy thanh niên trên sân khấu, dùng thần sắc lạnh nhạt xa cách, nhảy những bước nhảy mềm mại.

Ưu nhã di chuyển, xoay tròn.

Một vòng lại một vòng mà chập chờn trong mộng của hắn.

Tác giả có lời muốn nói:

Ashe · ảnh đế lần đầu gặp gỡ mối tình đầu · Allwine: Phát hiện một tiểu ca ca thật dễ nhìn (/ω\)

Lão nhân thần bí (đỡ trán): Thiếu niên, mắt kính của ngươi quá dầy.

Nhóm đối thủ của Sigourney (sợ hãi): Thiếu niên, ngươi nhất định là mắt lác rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #1vs1#dammei