Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Fic Trans/OneShot] a train ride

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Begin.

Hệ thống giao thông công cộng ở Musutafu chỉ đứng sau Tokyo. Nổi tiếng với nghệ thuật tàu điện ngầm hiện đại, thành phố này tự hào khi sử dụng chín mươi phần trăm cho các chuyến tàu đệm từ trường. Mười phần trăm còn lại dành cho các chuyến dưới đường hầm, và bù đắp cho sự thiếu tốc độ của họ bằng cách cung cấp cho hành khách những chiếc ghế đệm rộng, màu xanh đối diện với nhau.

Tất cả những gì đang được nói, thì Bakugou vẫn cho rằng Todoroki khiêm tốn, lại còn bướng bỉnh nữa, cùng với những ý tưởng từ chối việc hộ tống của cảnh sát thì lại dở tệ. Chắc chắn rồi, họ không cần bất kỳ loại đối xử đặc biệt nào--không ai trong số họ trở thành anh hùng chỉ vì điều đó cả. Nhưng ít nhất, họ sẽ phải thay đổi trang phục anh hùng và tự chữa trị vết thương trong phòng vệ sinh công cộng. Cả hai điều này xảy vô cùng vội vàng, hy vọng không ai ở nhà ga nhận ra họ và xin chữ ký hoặc chụp ảnh chung. (Không ai làm thế cả, nhưng tình hình giờ thì điều đó không liên quan lắm.)

Nhưng hầu hết, cậu cảm thấy khó chịu khi thấy bản thân Todoroki mặc đồ chiến đấu trông kiệt sức và tệ hại nhiều hơn là đồ ngày thường. Chưa hết nữa, cậu còn là người tình nguyện cho việc khoảng cách đi lại thay vì chỉ được đi những chuyến đi được sắp xếp. Và dĩ nhiên, Bakugou đi cùng với anh ta- Cậu không phải là một tên hèn nhút nhát mà bỏ mặc cho tên khốn nửa nạc nửa mở kia về nhà một mình được, khi mà Todoroki và cậu sống chung trong cùng một căn hộ.

Ngoài ra, có một thực tế là hiện tại cái điện thoại chết tiệt của cậu không thể nào bình yên được hơn năm giây. Rõ ràng là nó ở chế độ im lặng, nhưng chế độ rung liên hồi kia đang bắt đầu làm cậu khó chịu. Đang định tắt cái thứ ngu ngốc này đi thì Todoroki làm gián đoạn ngang nhiên trước người cậu.

"Katsuki, điện thoại của em rung lâu lắm rồi. Có lẽ em nên chấp nhận cuộc gọi này đi."

"Vốn dĩ là Deku chết tiệt gọi." Và lúc này, Todoroki đảo mắt một vòng. Thế quái nào mình vẫnthể nghĩ Todoroki lại đẹp trai khi hắn ta làm cái hành động đó nhỉ?

"Cậu ấy là bạn thân của em."

"Còn Kirishima thì lại nghĩ khác đấy." Bakugou phản bác. Không phải Bakugou không bao giờ thừa nhận điều đó đúng. Điều duy nhất mà Kirishima cũng chưa từng gọi cậu với cái biệt danh đó là vì do quá hiểu rõ Bakugou nên tên đầu đỏ ấy chỉ kiểm tra cậu thông qua Todoroki là được.

"Tốt thôi. Nhưng em phải thừa nhận; cả hai trở nên thân thiết hơn kể từ khi chúng ta còn ở trung học. Ít nhất cũng nên cho Midoriya biết là bản thân em ổn."

"Tôi cá là tên đó biết lâu rồi. Đúng hơn là anh chắc đã nói cho tên đó biết khi cậu ta tìm tới anh trước đó."

Todoroki ném cho cậu cái ánh nhìn châm biếm-nhất là khi nhìn thẳng vào cậu. Bản thân gập mình lại như tờ rơi bay trong mưa*.

(*Câu này có thể được hiểu cảm giác kém cỏi, thua cuộc, yếu lòng trước ai đó.)

"Tôi sẽ nhắn cho tên Deku chết tiệt đó là tôi ổn, vừa lòng chưa?" Và thật sự, cậu đã phải tốn một chặng đường dài kể từ những ngày tháng khi còn ở UA. Còn Midoriya thì chẳng có tiến triển thay đổi gì từ việc trở thành tên khốn nhút nhát luôn lo chuyện bao đồng của những kẻ khác; nhưng Bakugou đã học cách yêu thương tên khốn đó theo đại loại kiểu anh em.

Ugh. Từ khi nào mà bản thân cậu trở nên sến sẩm như thế.

Cơn đau bỗng chốc nhói thoáng qua ở lòng bàn tay, cậu lập tức nhăn mặt trong khi nhắn tin. Có thể an toàn nói rằng cổ tay trái không được băng bó kĩ như cậu nghĩ. Cậu sẽ phải băng lại một lượt khi về tới nhà, cho nên cứ để yên như vậy đi.

"Rồi đó, tên mọt sách có thể-"

"Ah, cổ tay em không ổn, phải không?" Bakugou chắc chắn là nghe được sự lo lắng từ giọng nói của Todoroki và nó khiến cậu phải tặc lưỡi một cách không ưa gì.

"Nó ổn."

"Bakugou à. Xin em đừng có diễn trước mặt tôi nữa." Todoroki lên giọng nghiêm khắc và nghe thế nào cũng có phần lo lắng hơn.

Bakugou làu bàu. Nhược điểm của việc sống chung với ai đó quá lâu đây: Bạn thực sự sẽ không còn có thể giấu được từ họ nữa. "Nó không đau như anh nghĩ. Tôi chỉ là có chút ngạc nhiên thôi. Chắc chắn chỉ là một vết thâm sâu nên lát về, tôi sẽ đặt một ít đá lên nó và quấn băng chặt hơn vậy."

"Vậy để anh thay em làm."

"Tôi có thể chịu được." Cậu thật sự có thể.

"Chắc rồi. Nhưng em không cần thiết phải làm vậy. Chúng ta sẽ có người kiểm tra vào ngày mai nếu vết thương vẫn còn khiến em đau đớn." Todoroki nói, lẫn giọng và tâm trí đều rõ ràng.

"... "

"Katsuki?"

"Tốt thôi." Bakugou thở hắt ra đầy buông xuôi. Cậu chưa hẳn quen với việc có người cùng tuổi chăm sóc cho bản thân mình. Kirishima và Deku thì làm những gì họ có thể, nhưng Todoroki luôn phải tiến thêm một bước và khăng khăng ngay cả những việc nhỏ mà rõ ràng cậu có thể tự làm được. Ngay cả khi họ hẹn hò được một thời gian, nó vẫn khiến cậu mất cảnh giác. (Không, nó chắc chắn không làm cho bên trong của cậu cảm thấy ấm áp và vui vẻ gì cả. Không hề, Bakugou không cảm thấy vui vẻ về tất cả những thứ chết tiệt đó, không bao giờ.)

"Anh rất xin lỗi khi em phải ở bên cạnh anh lúc này. Anh biết là em rất muốn nhận sự hộ tống của cảnh sát." Giờ thì đến lượt Bakugou đảo mắt một vòng. Lòng tin của Todoroki khi xin lỗi cho một việc gì đó quá đơn giản.

"Không phải chuyện lớn gì sất. Tôi có thể nhận nó nếu tôi muốn."

"Anh biết. Anh chỉ là quá vui khi em không nhận lời mời đó." Todoroki trông khá xấu hổ khi thừa nhận; đôi mắt lãng tránh nhìn xuống đôi giày được thắt dây cẩn thận thay vì đối diện trực tiếp ánh nhìn của Bakugou. Nét cười trên mặt anh ta khó mà nhìn thấy được, như kiểu phải kiềm chế nó lại bằng mọi cách nhưng không thể giữ được. Ồ. Tên ngốc này chỉ là đang rất hạnh phúc.

Trong không khí yên tĩnh như lúc này, Bakugou không thể không tưởng tượng bản thân sẽ móc trái tim ồn ào, ngu ngốc, đáng xấu hổ của mình ném ra khỏi cửa sổ xe. (Và Todoroki chết tiệt Shouto sẽ liều mạng để hứng lấy nó trước khi nó rơi xuống.

Mẹ kiếp.)

-

Cả thân thể Todoroki đều mệt mỏi, nhưng cũng vô cùng biết ơn. Giữa cả hai người, cả hai đều không phải chịu bất kỳ tổn thương lớn nào-không cần thiết gì để đến bệnh viện hay một cuộc ghé thăm Recovery Girl cả. Lần này họ gặp khá nhiều may mắn, tất cả mọi thứ đều được cân nhắc.

Tuy nhiên, có vẻ như tâm trí Todoroki đang quay cuồng với những tự hoặc gì-nếu. Anh ít nhiều đã quen với các hoạt động trong và ngoài nghề, nhưng toàn bộ sự việc này chỉ là một sự kiện quá khó đoán. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ đến đó quá muộn? Họ hầu như không có thời gian để ngăn không cho phía trước tòa nhà đổ rạp xuống những thường dân vô tội. Điều gì sẽ xảy ra nếu Bakugou không để ý phía sau lưng cậu ấy khi kẻ xấu cố gắng tiếp cận với đòn nguy hiểm? Anh có thể khiến cả hai gặp nguy hiểm. Điều gì sẽ xảy ra nếu UrarakaSero không trả lời cuộc gọi trợ cấp của họ ngay lập tức? Họ có thể không kịp bắt giữ bọn tội phạm vào trong khi giữ cho toà nhà ngân hàng không bị sụp đổ.

Những câu hỏi lập tức bị đánh lạc hướng bởi ánh nhìn nhắm thẳng vào mặt anh từ người bạn đồng đội có mái tóc vàng tro kia. (Thực sự là, bạn không thể trách anh ấy được. Luôn luôn bên cạnh Bakugou chỉ có nghĩa là bạn đã quá quen với việc bị lườm.)

"Todoroki".

Có lẽ anh nên xem xét việc lắp thêm máy cảm biến vào trang phục của mình? Nhưng làm thế nào mà nó cảnh báo cho anh biết được mà không cho kẻ xấu biết? Đó mới là điều cần đáng chú ý.

"Nửa-nạc-nửa-mỡ".

"Mmm?" Có thể nếu họ thay thế nó bằng một loại dán làm nóng trên phần áo vest của anh khi có ai đó ở gần? Nhưng họ sẽ điều chỉnh như thế nào để chắc chắn rằng nó không phản ứng khi có các anh hùng khác? Nhất là Bakugou đặc biệt hay tàn phá khá nhiều trong chiến đấu.

"Này, Shouto. Dừng lại ngay."

"Cái gì cơ?"

"Tôi có thể nghe thấy não anh đang phát một đống văn chữ từ đây đấy," Bakugou thở dài. "Nói nó mau dừng mẹ lại đi. Chúng ta vẫn ổn, anh không thấy sao?" Anh gật đầu khi nhìn ra ngoài xe, và Todoroki bắt đầu nhận ra một phần khu vực lân cận quen thuộc. "Sắp xuống rồi."

Bakugou nói phải. Họ ổn. Nhà chỉ cách một hoặc hai điểm dừng tại thời điểm này. "Anh đoán bản thân có thể ngừng nghiền ngẫm về nó được rồi."

"Anh tốt hơn là vậy," Người đàn ông quay lưng lại với Todoroki, thay vào đó là ngắm hoàng hôn từ cửa sổ bên cạnh. "Tôi sẽ làm món mì soba lạnh cho bữa tối nay." Một chút ánh hồng nhẹ nhàng nhuốm vành tai của Bakugou, và ánh sáng ấm áp của xe không có gì có thể che giấu được. Dễ thương. Đây chính là những khoảnh khắc Todoroki được nhắc nhở về người yêu của mình đã trở nên mềm mỏng hơn như thế nào.

Anh nghiêng đầu và ngân nga trong sự đồng ý. Thương hiệu tình cảm của Bakugo đặc biệt thể hiện không giỏi luôn khiến dạ dày anh xốn xang. Khi người đàn ông kia lén nhìn anh để đánh giá phản ứng, Todoroki lập tức vươn tới khoảng trống giữa họ và siết chặt tay Bakugou.

"Cảm ơn em," Anh chú trọng nhiều hơn những gì có thể diễn tả. "Liệu chúng ta có thể ăn chung với các món ăn phụ được không?"

Bakugou chế giễu đáp lại. "Duh. Anh đang biến tôi thành loại bạn trai gì vậy?"

Todoroki mỉm cười, nhưng vẫn giữ câu trả lời cho chính mình. Tàu chạy rầm rập, ngoại ô quận Shizuoka nhấp nháy từ xa.

End.

Mới nghỉ Tết xong nên mình hơi lười. XD
Gần đây mình còn đang bắt đầu ume lại thầy Gojo và em bé Yuuji.
Cứ nghĩ tới Au mà có tag obsessive Gojo x Oblivious Yuuji là lại hỏnì.
(/▽\*)。o○♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top