Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Bakugo tỉnh dậy đã là mười giờ mười lăm phút sáng. Thấy mình đang nằm trong phòng, cậu loáng thoáng nhớ lại chuyện tối qua. Khi đang mơ mơ màng màng ngủ trên ghế xô pha, hình như cậu đã thấy Todoroki về nhà bế cậu về phòng. Bakugo ngây ngẩn một hồi, sau đó xoay người đứng dậy, chân trần chạy đến căn phòng sát vách.

Cửa phòng của Todoroki không đóng, chỉ khép hờ, để lộ khe hở ùa ra cảm giác lành lạnh của buổi sáng sớm. Bakugo đẩy cửa đi vào, thấy Todoroki đang nằm trên giường, hô hấp đều đặn mà ngủ rất sâu. Đứng ở cửa phòng, vì ức chế mà cậu định đá anh một cái để đánh thức, nhưng giờ đây lại do dự, vì vậy đành ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng anh lại.

Vì phải đi học mà Bakugo luôn thức dậy từ sớm, mà Todoroki đến khuya mới về nhà, vì thế thường ngủ rất muộn. Trước kia Bakugo sẽ nổi xung đập cửa, tạo ra tiếng động lớn đánh thức Todoroki. Cậu đã không ít lần làm vậy thật, nhưng khi thấy Todoroki mơ mơ màng màng ngồi trên giường, tựa vào khung cửa sổ bên cạnh, nheo mắt hỏi cậu còn tiền hay không, lại lục ví một hồi. Bakugo cắn môi, cậu tuyệt đối không muốn thừa nhận khi đó cậu đã có phần áy náy, một phần cố chấp cho rằng tất cả là tại Todoroki.

Anh vẫn luôn như vậy, Bakugo nghĩ thế. Có thể tùy tiện chọc anh đến nỗi phát cáu, nhưng một bên lại làm ra mấy hành động khiến anh vừa khó chịu vừa chán nản. Bakugo biết rằng bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào Todoroki, nhưng mỗi lần ý thức được suy nghĩ đó, cậu lại trở nên kinh thường chính bản thân mình. Vô số lần cậu đã lập kế hoạch định trốn đi trong đêm, dù sao bọn họ sống chung cũng không hòa hợp, quan hệ đơn giản chỉ là một tên đàn ông độc thân nhận con nuôi, ngoài ra không còn gì khác. Cậu có thể kiếm việc làm, nhân viên thu ngân ở một cửa hàng tiện lợi hoặc tạp vụ bưng bê, sau khi gom góp đủ tiền sẽ bắt tàu đến một thành phố khác.

Mặc dù kế hoạch đã lên ổn thỏa nhưng Bakugo lại chưa từng tiến hành. Đứa trẻ mới mười sáu tuổi này so với đại đa số người vẫn là một nhóc con gan dạ, vậy mà lại căm hận chính bản thân mình vẫn còn mềm yếu.

Cậu rửa mặt, thay quần áo xong xuôi, buồn bực nhét bộ đồng phục hôm qua và đống quần áo bẩn mấy ngày nay vào cái máy giặt cũ nát. Lúc vội vã trở về phòng lấy cặp sách, Bakugo lại thấy Todoroki đang đứng trước tủ lạnh, trong tay là ly đựng nước. Anh nghiêng đầu nhìn Bakugo, mở miệng thúc giục: "Nhanh lên một chút, sắp muộn giờ rồi."

Bakugo không thèm để ý tới anh, đứng trước cửa đeo giày vào, lại nghe Todoroki nói tiếp: "Đừng làm loạn ở đâu đấy, ngoan ngoãn tới trường đi!" Anh uống một ngụm nước lại nói thêm: "Còn bữa sáng nhớ ăn đấy!"

Bakugo đứng lên mở cửa, hình như đã bị chọc giận: "Lão già nhà anh lắm điều vừa thôi." Sau đó không chờ Todoroki đáp lời liền hung hăng đóng sầm cửa lại, hả hê chạy xuống lầu.

Bakugo không tới trường học mà đổi hướng đến cửa hàng tiện lợi gần nhà. Cửa vẫn đóng im lìm, Bakugo không thèm để ý cửa tiệm đã mở hay chưa mà kéo cửa đi thẳng vào trong, sau đó liền thấy Kaminari vừa lim dim gà gật đánh răng vừa dùng dây nịt buộc tóc, gã thấy Bakugo thì mở miệng: "Ế, hôm nay cậu lại trốn học à?"

Bakugo cắt ngang lời hắn: "Vớ vẩn, cho tôi mượn chỗ này để ở đi."

"Đây không phải cái nhà trọ." Kaminari nhổ bọt kem vào thùng rác. Bakugo nghe hắn nói vậy liền quay đầu bỏ ra ngoài.

"Ấy đừng đừng." Kaminari chạy đến kéo cậu lại. "Anh đang buồn thối ruột đây, cái game hôm trước chả ai chơi cùng anh cả—"

Bakugo liền dừng lại, theo gã vào trong, lại nghe Kaminari nói tiếp: "Nhưng cậu cũng đừng nói với Todoroki đấy, nếu hắn ta biết anh tự tiện nhận cậu vào đây, cái tiệm này của anh chỉ có nước tanh bành."

"Anh ta làm gì rảnh rỗi mà quản chuyện này?" Bakugo giễu cợt, quay mặt đi.

"Hắn ta lại không rảnh?" Kaminari khép cửa lại, nửa đùa nửa thật nói: "E là hắn chỉ hận không dán con mắt mình vào cậu suốt hai tư giờ, anh chưa từng thấy cưng nựng cậu như thế."

Bakugo nghiêng đầu nhìn gã. Kaminari chỉ bận bịu lục lọi máy chơi game trong ngăn tủ, trước giờ ở gã vẫn chỉ là cái thái độ tùy tiện nói năng như thế. Bakugo không coi lời gã nói là thật, chỉ cúi đầu xuống.

Làm sao tôi không biết anh ta chỉ coi tôi là cục cưng bé bỏng? Cậu nhủ thầm.

Lúc chạng vạng tối Todoroki nhận được một cú điện thoại, đối phương chỉ ngắn gọn một câu: "Có nhiệm vụ, tập hợp chỗ cũ". Todoroki hiểu rõ ý gã là gì. Sau khi cúp điện thoại, anh ra sân thượng kiếm mấy món quần áo sạch sẽ mặc vào người, sau đó rời đi.

Nơi bọn họ tập hợp không cách xa nơi anh sống, nhưng cũng bởi nơi đây chồng chéo ngõ hẻm, do đó lộ trình cũng đa dạng vô cùng. Todoroki luôn là tuýp người cẩn thận, anh vào trong một con hẻm hoang vắng, gõ nhẹ lên cánh cửa sơn màu đỏ.

Người mở cửa là Twice. Gã chỉ hé cửa ra, sau khi Todoroki đi vào liền nhanh chóng khép lại, sau đó cùng anh lên lầu. Khi cả hai bước vào căn phòng dùng để bàn bạc, Todoroki liền nhìn thấy bóng dáng mấy người khác. Anh bước vào, đầu tiên thấy Dabi đang đứng một bên, Toga ngồi dựa lưng trên ghế. Twice theo anh vào trong, Kurogiri thấy anh đi tới liền gật đầu, sau đó mở miệng: "Đông đủ rồi, ta bắt đầu thôi."

Todoroki khẽ cau mày: "Những người khác đâu?"

"Bọn chúng ở ngoài chưa về được." Dabi trả lời.

Todoroki nghe vậy không nói gì nữa.

"Hôm nay gọi bọn em đến làm gì thế?" Toga nhướng mày hỏi Kurogiri.

"Thực ra là như vậy—" Kurogiri đang chuẩn bị giải thích, đột nhiên lời nói bị cắt ngang.

"Phát hiện có "chuột", ta cần các ngươi xử lý." Cả đám sửng sốt một hồi, liền thấy chiếc ghế sau bàn làm việc xoay lại, đó là Shigaraki. Cả người y vùi trong cái ghế, khẽ ngẩng đầu lên, chiếc mặt nạ hình bàn tay làm từ ny lon che kín khuôn mặt y, giọng nói toát ra vẻ đáng sợ.

Nghe gã nói vậy, cả bọn đều nheo mắt nín thở. "Có ý gì?" Dabi mở miệng.

"Thầy đã thông tin cho ta," Shigaraki đáp lời, tiếng "thầy" thốt ra từ miệng y có phần trầm ngâm: "Có nội gián, đã xác định được danh tính rồi. Triệu tập các ngươi tới đây là muốn cảnh tỉnh, tình hình dạo này rất căng, chuyện làm ăn cần phải siết chặt."

"Làm sao lại phát hiện ra tên đó?" Todoroki hỏi.

"Mấy ngày trước có một lô hàng bị khám xét, chắn chắn lũ cớm đã lấy được nguồn tin." Kurogiri giải thích: "Hiện giờ con phố này có rất nhiều cớm, nhưng chúng ta không giải quyết bọn chúng được."

"Cứ để em, một nhát là xong." Toga vừa nói vừa quăng cây chùy xuống ghế nệm, lông mày cô hơi nhướng lên, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng vì hưng phấn.

"Quá liều lĩnh, giải quyết không triệt để." Nghe Dabi nói vậy, Toga trợn to hai mắt, sau đó nheo lại nhìn gã.

Căn phòng lần nữa yên tĩnh trở lại.

"Todoroki," Shigaraki đột ngột đứng lên, kéo tay Todoroki, nhét một khẩu súng lục vào bàn tay anh, "ngươi sẽ đi."

Todoroki cau mày, nhận lấy khẩu súng từ tay gã, lần nữa giọng nói của Shigaraki vang lên: "Giải quyết nhanh gọn."

Anh không có biểu tình gì, chỉ nhét khẩu súng vào cạp quần ngang hông: "Địa điểm?"

"Ngươi về trước đi," Shigaraki trở lại bàn, "tối nay ta sẽ nhắn cho ngươi. Các ngươi cũng về đi, chú ý đừng gây chuyện." Vế sau rõ ràng đang nói với những người khác.

Todoroki cùng bọn họ đi ra ngoài, đến một quầy pha chế rượu. Nơi này là một quán bar, trời mới chạng vạng nên chưa mở cửa, vì thế nơi đây chỉ có mấy người bọn họ. Cả đám vừa mới tới trước quầy chợt nghe thấy âm thanh ồn ào: "Để tao vào! Tao phải tìm được anh ta!"

Giọng Bakugo vừa vang lên, Todoroki liền cau mày. Quả nhiên anh thấy trước quầy rượu có vài nhân viên an ninh đang ghì chặt tay cậu, hung tợn nói: "Tên nhóc nhà mày không cút vội, tao bẻ gãy tay—" vừa nói gã vừa dùng sức, Bakugo cắn chặt răng, nửa phần cũng không phục, cơn đau đớn dâng lên khiến cậu vung chân đạp tên kia mấy cái.

So về sức mạnh, trong mắt mấy tay nhân viên an ninh cậu chỉ như một con thú nhỏ. Mấy tên này phân nửa rất cường tráng tàn bạo, đều đã từng là phạm nhân, vì vậy hành động của chúng đều hết sức hung hãn.

Cả ngày Bakugo ngơ ngẩn trong cửa hàng tiện lợi của Kaminari, đến chiều nhìn thấy Todoroki rời khỏi nhà, vì vậy cậu lén bám theo xem anh sẽ đi đâu lêu lổng. Todoroki đi rất vòng vèo, hai lần cậu mất dấu anh trong ngõ, nhưng may mắn tìm lại được, sau đó anh liền rẽ vào một quán bar. Cậu nhớ lại trước kia Todoroki hay qua lại nơi này, vì vậy không nghĩ ngợi gì cả mà xông thẳng vào trong.

"Oa oa," Người đầu tiên nhận ra cậu là Toga, cô cười rộ lên với Todoroki, "đó không phải cậu bạn nhỏ của anh sao? Sao anh lại để cậu ta tới đây vậy? Không sợ cậu ta bị ăn tươi nuốt sống à?"

Todoroki chỉ cau mày. Nụ cười của Toga dễ khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái, tính tình của cô nàng cũng có thể nói là vô cùng kỳ quặc. Dabi đứng cạnh cũng nghiêng đầu nhìn Todoroki. Thực tế cho dù Todoroki cố gắng không phơi bày những chuyện này trước mặt Bakugo, anh cũng đã hết sức bảo vệ cậu, nhưng có vài yếu tố bất khả kháng khiến Bakugo đã đụng mặt mấy người kia vài lần. Hơn nữa thành viên của tổ chức đã sớm điều tra rõ ràng gia cảnh của anh, vậy nên mọi người đều biết trong nhà anh có một đứa trẻ, là người mà Todoroki hết sức trân quý.

Mặt khác, Bakugo cũng biết rõ mấy người này— dĩ nhiên cậu không ưa nổi đám hồ bằng cẩu hữu* đó của Todoroki. Bởi bọn chúng trông thật quái dị, quan trọng hơn, chúng luôn lôi kéo Todoroki vào những chuyện nguy hiểm. Bakugo không biết cụ thể bọn họ đang làm gì, chỉ ít nhiều hiểu rõ con đường này so với những ngã rẽ khác không hề bình yên.

*Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu

Vì thế nên lúc Toga tiến lại gần, Bakugo thấy cô liền nheo mắt lại, ánh mắt toát lên vẻ không vui. Gã bảo vệ kia vẫn ghì chặt cánh tay cậu, Toga đi tới, vỗ nhẹ một cái ý bảo: "Chớ làm loạn, thấy rõ người rồi mà vẫn đuổi thế à."

Gã bảo vệ thấy cô liền buông Bakugo ra rồi lui về một bên. Toga nhanh chóng kéo tay cậu: "Katsuki-kun, đã lâu không gặp, Katsuki-kun muốn đi chơi với tớ không?"

Bakugo cau mày, hất tay: "Buông ra!"

Nhưng cậu chưa kịp hất Toga ra đã bị cô ta bẻ quặt tay về phía sau, cậu còn chưa kịp phản ứng lại, bả vai liền truyền đến cảm giác đau đớn. Cả người Bakugo bị Toga dễ dàng khống chế. Cậu hơi động cánh tay đang bị bẻ ra đằng sau của mình một chút, liền đau đến run người.

Bakugo cắn chặt răng, không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Toga.

"Đừng có cục súc vậy chớ!" Toga chỉ cười hì hì, nhìn như đang đùa cợt nhưng lại không hề có ý định buông tha. Todoroki không rõ có phải do cô ta tức tối vì bị anh đoạt lấy nhiệm vụ đó hay không. Anh tiến lên nắm lấy cổ tay Toga, lại chắn Bakugo phía sau lưng mình.

Toga dùng kĩ thuật chế trụ Bakugo, nhưng so với Todoroki, sức mạnh vẫn quá chênh lệch khiến cô buông tay dễ dàng. Toga chỉ nhìn anh, dường như không tức giận chút nào, ngược lại còn cười rộ: "Nhỏ mọn vậy, em chỉ đùa một chút thôi mà?"

Bakugo đứng sau lưng anh không nói gì, chỉ cắn chặt môi. Todoroki không lên tiếng, kéo cậu ra ngoài, một bên nghiêng đầu chào những người khác: "Tôi đi trước."

Toga vẫn nhìn theo bóng lưng hai người, sau đó nói với Dabi: "Sớm muộn anh ta sẽ cắm rễ ở tên nhóc đó thôi."

Dabi chỉ nhìn cô, im lặng.

Bakugo bị Todoroki kéo thẳng ra ngoài, cậu thầm tức giận hất tay anh ra. Todoroki không thấy cặp sách của cậu đâu, đứng một bên chất vấn. "Em không đi học?"

"Không phải anh cũng đang chơi bời ở đây sao?" Bakugo ngang ngược nhìn anh, con ngươi đỏ rực mang theo phẫn nộ, cảm thấy Todoroki thực sự giống hệt một thằng quỷ con không thể nói lý lẽ đang trong tuổi dậy thì.

Todoroki nghe cậu nói vậy chỉ thở dài. Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc Bakugo, trấn an tâm tư cậu: "Chúng ta có nên nói rõ ra không, em không thấy tâm trạng em dạo này không được tốt sao?"

Bakugo chỉ nhìn chằm chằm anh, sống lưng cứng ngắc, rõ ràng không muốn hòa giải.

Todoroki cau mày, suy nghĩ một hồi, lần nữa mở miệng: "Vậy em có thể nói cho anh biết anh có chỗ nào không đúng không, nếu em không thích, anh có thể thay đổi?"

Bakugo vô cùng ghét giọng điệu đó của Todoroki, hệt như đang dỗ dành trẻ con vậy, có vẻ hứa hẹn nhưng không hề để trong lòng. Cậu chợt nhớ đến câu nói của Kaminari, "cậu là cục cưng của Todoroki", đại khái hàm ý là như vậy. Bakugo ghét bị anh đối xử như một đứa trẻ. Cậu đã mười sáu tuổi rồi!

Tôi đã mười sáu tuổi! Trong lòng Bakugo gào to. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Todoroki, so với cậu anh cao hơn rất nhiều. Cậu không biết sức mạnh từ đâu mà có, vừa cục cằn vừa liều lĩnh dùng hết sức lực toàn thân mà đánh tới tấp Todoroki.

Sau đó Bakugo đè Todoroki lên vách tường, cả người cậu chôn trong lồng ngực anh. Dường như không nhìn thấy gì, hoặc tiếng tim đập nhịp nhàng của Todoroki đã tiếp thêm cho cậu dũng khí. Cậu vòng tay qua eo anh, siết chặt.

"Tôi—" Cậu mở miệng, khẩn trương nuốt nước bọt, "Tôi—"

Chợt tay cậu đụng phải khẩu súng đang giắt sau lưng của Todoroki.

*Lời tác giả: Tôi dự định sẽ thay đổi nhiều hơn, đọc xong thì cho tôi phản hồi nhé, dạo này cứ thấy thất vọng kiểu gì ấy—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top