Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【6】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau những nghi thức rườm rà, việc tân lang và tân nương cùng nhau nâng chén rượu trước đền thờ báo hiệu rằng lễ cưới đã trôi qua một cách suôn sẻ. Nhưng điều đó chưa có nghĩa lễ cưới kết thúc, cặp đôi mới cưới cùng toàn bộ khách mời sẽ có một yến tiệc nhỏ kéo dài đến tận nửa đêm, với ước muốn cầu chúc sự bình yên sẽ trải dài trên con đường của đôi uyên ương.

Vì vậy mà ngay sau khi nghi thức uống rượu kết thúc, những người tùy tùng khác đã dọn dẹp và đem những phần đồ ăn còn nóng hổi vào trong căn phòng. Izuku cùng chàng tân lang ngồi ở vị trí sát tường, nơi đối diện cửa ra vào và ở giữa hai hàng khách mời, ở nơi đây Izuku có thể quan sát được cả hai bên khách mời khác nhau, và họ cũng hoàn toàn có thể thấy được Izuku cùng người con trai bên cạnh.

Izuku vẫn luôn cúi nhẹ đầu, cậu chàng không thể nhìn rõ được hoàn toàn những gì đang diễn ra trước mắt. Nhưng lát sau, khi Izuku nhẹ nhàng ngẩng cao đầu lên một chút, điều cậu để ý chính là tất cả khách mời đều tránh không chạm mắt với Izuku, hầu hết bọn họ đều cố gắng không nhìn phải cậu. Izuku nghĩ đây là một phần trong quan niệm thời xưa, khi mà người đầu tiên và duy nhất nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp của nàng dâu trong suốt và sau lễ thành hôn phải là người chồng mới cưới của nàng. Cho dù đã có chiếc mũ miên mạo trắng đi nữa, khách mời đều không được nhìn thẳng vào tân nương, như thế thể hiện một sự thiếu tôn trọng và không nghiêm túc trong lễ cưới.

Những người tùy tùng mang đến trước mặt Izuku và người bên cạnh một chiếc bàn thấp, rộng, vừa đủ cho hai người cùng dùng bữa. Trước khi ngồi xuống chiếc nệm lót dày dặn, họ còn giúp Izuku chỉnh lại vạt áo trắng để cậu có thể ngồi dễ dàng, Izuku không biết nói gì hơn ngoài những lời cảm ơn thì thầm.

Rất nhanh, các phần thức ăn đều đã được bày biện sẵn, mỗi vị khách sẽ là một phần riêng trên chiếc bàn nhỏ trước mặt hình. Izuku trước đó đã có tìm hiểu qua những nghi thức và quy luật bày trí trong các buổi tiệc, những cuộc họp quan trọng, nên ngay khi đồ ăn được đặt lên bàn, cậu chàng liền nhớ lại những điều đó.

Thức ăn được bày biện trong những chiếc đĩa, chén và ly nhỏ, vì vậy mà có thể thưởng thức được nhiều món mà không làm mất đi sự đẹp đẽ và tinh xảo. Đây là kỹ thuật bày trí đồ ăn theo phong cách Kaiseki, tất cả đều là các món ăn đã được chọn lọc kỹ càng, đặt vào từng khay riêng lẻ. Izuku từng nghe bảo ở phương Tây đồ ăn cũng được bày trí thành từng khẩu phần nhỏ như thế này, nhưng họ sử dụng đĩa sứ hoặc đĩa kim loại, có khi là cả đĩa vàng lẫn bạc và chủ yếu có hình tròn, trông vô cùng bắt mắt không kém gì cả.

Đôi mắt xanh của Izuku nhìn vào phần thức ăn của mình, cậu chàng không biết nên dùng từ ngữ ra sao để miêu tả sự sang trọng của nó. Những bông hoa nhỏ và lá được dùng để trang trí giúp tăng thêm sự đẹp đẽ của món ăn, đồ ăn được trình bày tinh xảo, chỉ nhìn vào thôi đã cảm nhận được toàn bộ tâm huyết của người đầu bếp. Một bữa ăn được bày biện theo phong cách Kaiseki (*) bao gồm các món lần lượt là món khai vị, món tươi sống, món ninh, món nướng, món hấp và cuối cùng là món tráng miệng. Không dừng lại ở đó, tùy theo mỗi địa phương, mỗi đầu bếp mà khẩu phần ăn sẽ có thêm những món ăn kèm đặc trưng của các nơi.

(*) Kaiseki: Nói đơn giản thì đây là một kỹ thuật bày trí đồ ăn mang tính nghệ thuật cao, với mục đích chính là để cân bằng kết cấu, hương vị, hình thức và màu sắc của thực phẩm (theo wikipedia). Đây là hình minh họa để các bạn dễ hình dung hơn:


Izuku quan sát một chút, trên bàn không chỉ có đầy đủ các món theo đúng tiêu chuẩn Kaiseki, ngoài ra còn có một đĩa nhỏ đựng đậu phụ rán aburaage, là loại đậu phụ được cắt thành lát mỏng và đem chiên ngập dầu hai lần. Bên cạnh đĩa đậu phụ rán là chiếc chén nhỏ đựng một ít mì soba làm từ bột kiều mạch, có màu nâu vô cùng thơm ngon, nhìn qua thì mì soba được phục vụ lạnh kèm theo nước chấm riêng. Đây là lần đầu Izuku nhìn thấy một phần ăn hoành tráng như thế này, mỗi phần thức ăn dù không nhiều nhưng vô cùng bắt mắt, đặc biệt là sự xuất hiện của hai món đậu phụ rán cùng mì soba.

Izuku bỗng nghĩ, về bản chất thì gia tộc Todoroki là loài cáo mà, vì vậy họ sẽ rất thích đậu phụ rán. Nhưng còn mì soba lạnh thì Izuku không hiểu tại sao nó lại được phục vụ cùng, dù gì nơi mà Izuku đang sống thì mì soba không phải đặc sản gì quá nổi tiếng.

Bữa tiệc chính thức bắt đầu, và chỉ khi này Izuku mới cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc đã trở nên dễ thở hơn. Ban đầu mọi thứ khá trầm lặng, nhưng bây giờ xung quanh đều nhộn nhịp tiếng cười và xì xào những lời trò chuyện, phần nào giúp cho Izuku đỡ hồi hộp hơn.

Đôi lúc, ở những bữa tiệc trang trọng như thế này thì việc các vị khách có thể thoải mái trò chuyện cùng nhau sẽ giúp bữa tiệc trở nên sôi động hơn. Izuku tuy không nhìn rõ, nhưng cậu có thể nghe được những tiếng thì thầm to nhỏ cứ vang lên, áp lực và nỗi lo lắng trong Izuku phai đi dần, cậu chàng mỉm cười vì sự thoải mái ấy. Nhưng dù vậy, Izuku ngay từ đầu vẫn không động đũa, cứ mải mê nhìn đồ ăn mà không thưởng thức, mọi người đều chú ý đến vị tân nương kiệm lời này nhưng không ai dám trực tiếp hỏi han.

Ở một lễ cưới truyền thống thường có những quan niệm kỳ lạ, đặc biệt với các gia tộc thần linh thì chúng còn được xem trọng hơn bao giờ hết. Izuku luôn lo sợ, họ sẽ không ngừng quan sát và đánh giá xem rốt cuộc vị tân nương được gả vào gia tộc Todoroki có cử chỉ, thái độ ra sao. Nhất là với các gia tộc từng ngỏ lời để con gái được thành hôn với Todoroki Shoto nhưng bị từ chối, Izuku không hiểu sao những ánh mắt dò xét ấy khiến cho cậu càng thêm áp lực.

Người bên cạnh Izuku nhìn thấy như vậy, cất giọng trầm ấm:

- Không hợp khẩu vị sao?

Izuku bất ngờ quay sang nhìn người con trai nọ. Izuku không thể nhìn được biểu cảm của chàng thiếu niên vì lớp mặt nạ cáo, nhưng cậu có thể thấy được bàn tay thon dài của chính chủ nhẹ nhàng gắp đồ ăn và thưởng thức, trông vô cùng thoải mái nhưng chẳng mất đi nét đẹp vốn có. Izuku nghĩ, người đẹp thì dù có làm gì họ vẫn luôn trông thật đẹp.

Izuku ngay lập tức cầm đũa lên, gắp lấy một miếng đậu phụ rán đưa vào chén, cậu đáp:

- Không, không phải đâu ạ.

Từ buổi sáng hôm nay, Izuku chỉ ăn một chút để lót bụng, mẹ bảo rằng nếu không ăn thì sẽ không chịu được cả một ngày dài. Dù vậy, cậu chàng lại chẳng thấy đói, đồ ăn trông vô cùng hấp dẫn nhưng Izuku không cảm thấy buồn ăn.

Người nọ không nói gì thêm, cả hai tiếp tục thưởng thức bữa tiệc long trọng này.

Izuku bỗng nghĩ, quả thật rất khó để cậu có thể nói chuyện với mẹ lần nữa trong suốt lễ cưới. Dù cùng ngồi trong một căn phòng nhưng cảm giác như khoảng cách giữa mẹ và Izuku thật xa, xa vô cùng. Bầu không khí xung quanh thật nhộn nhịp và rực rỡ, nhưng đâu đó trong thâm tâm Izuku vẫn luôn chìm vào sự chán chường đến cô độc, cậu không thể nói gì và cũng chẳng có can đảm để cất lời.

Rồi Izuku lại tự động viên chính mình, cậu chàng gượng bản thân phải thật tỉnh táo. Không thể nói chuyện cùng mẹ, không thể ôm mẹ thêm một lần cuối cùng, nhưng những ánh mắt ôn hòa chan chứa biết bao yêu thương mà mẹ gửi gắm cho Izuku vẫn không phai đi mất. Chỉ thầm mong sau đêm nay, mẹ sẽ thật hạnh phúc, không để bản thân lưu tâm quá nhiều về đứa con trai nhỏ ở nơi xa của mình. Ngày hôm nay mẹ đã khóc rất nhiều, ngày hôm nay Izuku cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cậu sẽ cố gắng để cơ thể thư giãn, tránh để tâm đến những chuyện khiến mình không thoải mái.

Mọi thứ tưởng chừng sẽ rất dài, nhưng rất nhanh thôi, tất cả những gì diễn ra vào ngày hôm nay, đều sẽ hóa thành ký ức của ngày hôm qua khi ngày mai đến.

Ngoài kia bầu trời âm u vẫn còn dư âm lại một chút se lạnh từ cơn mưa lất phất, làn khói sương mờ ảo phủ kín cả cánh rừng. Tại vùng đất của thần linh, trời tối không có nghĩa là đáng sợ, nhưng ít ai không từng cảm giác chột dạ bởi cái lạnh thấu xương khi đêm về, hoặc có chút sợ hãi khi nhìn thấy những chiếc đèn lồng đỏ hoe cứ đung đưa trên những cành cây u tối. Lễ cưới vui tươi bởi tiếng cười nói, nhưng không giấu đi được sự bí ẩn khiến ta rùng mình toát lên từ những gia tộc hậu duệ. Với con người, họ như một sự tồn tại vô thực khó có thể chạm đến, Izuku dần hiểu được những cảm giác bồi hồi và run sợ khi phải đối mặt với thế giới của thần linh.

Bỗng, Izuku nghe thấy tiếng leng keng vang lên từ chiếc chuông Thần lạc linh. Không giống với gậy chuông khi nãy Izuku nghe được trong suốt thời gian cùng người con trai nọ bước đi dưới cơn mưa, tiếng của nó trong trẻo và vui tươi hơn rất nhiều. Không chỉ Izuku, Shoto bên cạnh cùng các vị khách đều hướng mắt về nơi phát ra âm thanh, ở giữa căn phòng gần cửa ra vào, nơi ở giữa hai bên khách mời.

Đôi mắt của Izuku dừng lại ở nơi đó, có một cô gái trẻ đang từ tốn cúi đầu trước mặt cậu cùng người con trai nọ. Với chiếc áo kimono màu hồng nhạt, điểm xuyết biết bao loài hoa rực rỡ màu sắc khác, trông như cả một khu vườn hoa tràn ngập ánh nắng trên từng lớp vải của bộ kimono ấy. Tay áo kimono dài, khẽ đung đưa khi cô gái ấy bước đi và cúi chào, thể hiện rõ sự nhẹ nhàng giống như một nàng tiểu thư gia giáo. Izuku có thể thấy được sự khác biệt giữa trang phục của cô gái nọ với những bộ kimono khác, kimono của cô ấy không bó chặt bằng chiếc đai obi, nó được cố định bằng một tấm vải lớn thắt thành chiếc nơ to ở đằng sau, trông thoải mái và dễ di chuyển, giống như trang phục của một nàng vũ công.

Cô gái nọ với dáng người nhỏ nhắn, trên tay là chiếc chuông Thần lạc linh với tay cầm ngắn, đuôi tay cầm được buộc một sợi vải đỏ. Khi cô ấy cúi chào, Izuku có thể thấy được mái tóc nâu hạt dẻ gần chạm đến vai, một kiểu tóc lạ kỳ nhưng trông vô cùng bắt mắt, được trang trí bằng một chiếc kẹp hoa đẹp đẽ.

Tiếng xì xào xung quanh cũng trở nên nhộn nhịp hơn, hầu hết đều hướng về cô gái ấy.

- Ồ, năm nay là tiểu thư Ochako à?

- Cô ấy đã lớn lên và trở thành một thiếu nữ xinh đẹp nhỉ?

Cô gái, người được gọi là Ochako vừa cúi chào Izuku cùng người con trai bên cạnh, vừa cất giọng nói êm đềm và trong treo của mình:

- Thay mặt cả gia tộc Uraraka, xin chúc mừng lễ cưới của gia tộc Todoroki. Tôi, Uraraka Ochako, trưởng nữ của gia tộc Uraraka xin phép gửi tặng điệu múa "Hoan lạc", cầu mong hạnh phúc sẽ trải dài khắp quãng đời của tân lang và tân nương.

Cô gái ngẩng cao đầu ngay sau khi cất lời, Izuku nhìn thấy rõ gương mặt của cô gái tự xưng là Uraraka Ochako. Cô ấy có đôi mắt nâu to tròn, trông rực rỡ và lấp lánh ánh sao, hòa cùng với mái tóc nâu và gương mặt niềm nở nét cười thân thiết, trông cô ấy như một nàng tiểu thư giản dị, dễ gần. Nếu như nơi mà Izuku đang ở không phải vùng đất thần linh, hẳn cậu sẽ cho rằng cô gái Ochako ấy chỉ đơn giản là một thiếu nữ phàm nhân.

Izuku biết gia tộc Uraraka, không chỉ cậu mà tất cả mọi người đều biết.

Thuở xưa, khi nữ thần Mặt Trời Amaterasu tự mình quy ẩn trong hang đá sâu thẳm, nhấn chìm cả thế gian vào bóng tối vĩnh cửu. Vì để vị nữ thần bước ra khỏi hang đá, mọi người tụ tập lại và tổ chức lễ hội linh đình, rộn ràng khắp chốn, nhưng vẫn không thể lay động được Amaterasu. Mãi đến khi Ame no Uzume bước đến, treo chiếc gương đồng lên cây, khoác lên mình hoa và lá rồi nhảy múa khiến chư thần hò reo thích thú, chạm đến sự tò mò của nữ thần Mặt Trời và người đã bước ra khỏi hang đá để xem. Ánh sáng Amaterasu mang lại phản chiếu vào chiếc gương đồng, rọi sáng cả vùng trời và tạo ra bình minh xua tan bóng tối. Khi ấy Ame no Uzume được gọi là vị thần của bình minh, sự hoan lạc, là người đưa ánh sáng về lại cõi đời.

Gia tộc Uraraka là hậu duệ của nữ thần Hoan lạc, nơi mà họ cư trú luôn tràn ngập tiếng cười và những lễ hội sôi động. Izuku nghe bảo "Hoan lạc" là điệu múa đặc trưng của gia tộc Uraraka, được biểu diễn trong những ngày lễ lớn và người biểu diễn phải là người phụ nữ có địa vị cao trong gia tộc.

(*) Điệu múa này là do mình nghĩ ra dựa trên thần thoại về nữ thần Uzume, ngoài ra thì các câu chuyện liên quan về "Hoan lạc" ở dưới không dính líu đến yếu tố thần thoại, lịch sử nào.

Vào lễ cưới của tiểu thư Fuyumi mười bốn năm trước, người múa điệu "Hoan lạc" là vợ của gia chủ Uraraka. Bây giờ, người sẽ kế thừa những tinh hoa ấy để gửi gắm điệu múa đến cho mọi người là nàng tiểu thư Uraraka Ochako còn trẻ tuổi.

Người con trai bên cạnh Izuku cất lời, đáp lại nàng tiểu thư Uraraka:

- Chân thành cảm tạ tấm lòng của gia tộc Uraraka.

Đây là lần đầu tiên Izuku được tận mắt chứng kiến một điệu múa "Hoan lạc", không phải qua sách, truyện hay qua lời kể của bất cứ ai nữa. Đôi mắt của Izuku có chút mở to, thể hiện rõ sự thích thú và mong chờ vô cùng, cậu còn vô thức nở một nụ cười rạng rỡ, hướng về phía cô gái ấy.

Một người tùy tùng bên cạnh mang đến cho cô gái tên Ochako một tấm vải dài được may hình hoa, cỏ, cây, lá. Cô gái dùng tấm vải và quấn nhẹ lên hai vai của mình, một tay giữ tấm vải tay kia cầm chiếc chuông Thần lạc linh.

Một nhịp, rồi hai nhịp. Tiếng chuông leng keng vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng, một thanh sắc đẹp đến lay động lòng người. Tiếng chuông vang từng hồi, giòn giã và vui tai, hòa làm một với tiếng gió từ bên ngoài cửa sổ, một bản nhạc mà người hòa tấu đang cùng thiên nhiên ca hát.

Cả căn phòng không ai rời mắt được, họ ngắm nhìn từng bước chân, từng chuyển động nhẹ nhàng và uyển chuyển của Uraraka Ochako. Đúng với cái tên "Hoan lạc", động tác nhanh nhưng không cẩu thả, nhịp điệu vui tươi và sôi nổi len lỏi khắp căn phòng. Cô ấy bước một bước, tiếng chuông theo đó mà kêu lên hai lần, rồi có khi một lần, ba lần. Izuku tựa hồ có thể thấy được từng hoa văn trên bộ kimono như muốn sống dậy, hòa với tiếng chuông rồi cùng ca hát, nhảy múa.

Thì ra đây chính là điệu múa "Hoan lạc", tác phẩm nổi tiếng mà chỉ thần linh mới có thể được chứng kiến. Izuku, và có khi là tất cả những người trong gia tộc Midoriya đều không thể ngờ rằng rồi sẽ có ngày họ được chứng kiến nó.

Izuku vô tình tự nói với bản thân, tạo thành những lời xì xầm lạ kỳ:

- Cô ấy đang mua hồi thứ mấy nhỉ? A... đẹp quá đi mất, đây là lần đầu tiên mình được chứng kiến điệu múa từ gia tộc Uraraka, động tác ấy đẹp quá, phải mất bao lâu để có thể tập được hết những động tác này? Hẳn rất khó, à không, đây là gia tộc Uraraka mà. Có khi nào đây là hồi thứ nhất không?

Izuku nào để ý những lời cậu chàng vừa tự nói với bản thân biến thành những lời xì xào khó tả, khiến người tùy tùng luôn bên cạnh cậu phải nghiêng đầu thắc mắc. Người con trai bên cạnh, Shoto nhẹ nhàng quay mặt về phía Izuku, giọng nói trầm ấm cất lên:

- Đúng vậy, đây là hồi thứ nhất.

Người con trai bên cạnh Izuku tiếp lời:

- Cô ấy chỉ sẽ múa một hồi, sau đấy sẽ là một điệu múa khác để chúc phúc cho đám cưới.

Izuku thầm nghĩ thì ra là như vậy. Nếu có cơ hội, Izuku cũng muốn biết thêm về các gia tộc hậu duệ khác.

- Dù chỉ có một hồi, nhưng cô ấy vẫn biểu diễn vô cùng đẹp.

Ngay từ đầu, cả Izuku lẫn mọi người đều không thể rời mắt khỏi nàng tiểu thư Ochako. Người con trai bên cạnh Izuku dường như cũng đồng tình, đáp:

- Uraraka Ochako được kỳ vọng sẽ là người tiếp nối chuỗi tinh hoa của gia tộc, là thế hệ tiếp theo diễn được toàn bộ ba hồi của "Hoan lạc".

- ... Xem ra, dù chỉ là một điệu múa, nhưng "Hoan lạc" chứa ý nghĩa vô cùng to lớn với gia tộc Uraraka.

Điệu "Hoan lạc" chính thống gồm ba hồi, mỗi hồi là một nội dung khác nhau nhưng đều có điểm chung là hướng đến niềm vui sướng và tận hưởng cuộc sống. Tương truyền, để có thể múa được hết cả ba hồi không phải là việc đơn giản, vũ công phải tập luyện cả một quá trình vô cùng dài. Họ quan niệm rằng nếu không bỏ ra công sức xứng đáng thì khi múa sẽ khó có thể truyền đạt hết được ý nghĩa của điệu múa này. Truyền đạt ở đây không chỉ ở từng động tác mà còn ở nét mặt của vũ công, "Hoan lạc" tưởng chừng như là một điệu múa với nội dung vui tươi thuần túy, nhưng thực chất để diễn được vô cùng khó.

Với người thường, đã có biết bao lời truyền về điệu múa "Hoan lạc", nhiều vũ công đều cố gắng chinh phục được cả ba hồi múa nhưng khi đến hồi thứ hai họ đều khó có thể diễn đến hồi cuối cùng. Izuku không biết vì sao, nhưng cậu từng nghe qua biết bao lời kể rằng khi các vũ công ấy bắt đầu chuyển sang hồi thứ ba, dường như họ mất dần sự tự tin vì cho rằng bản thân không tài nào có thể chinh phục điệu múa này. Không hề quá khi bảo "Hoan lạc" là điệu múa mang sức mạnh cao quý, được lưu truyền qua biết bao đời gia tộc Uraraka, người phụ nữ duy nhất trong gia tộc hậu duệ này có thể diễn được cả ba hồi múa không ngừng nghỉ chính là vợ của cố gia chủ đời trước.

- "Hoan lạc" không chỉ đơn giản là một điệu múa, nó còn là nét đặc trưng của gia tộc Uraraka. Chưa kể thì "Hoan lạc" chính thống của thần linh còn có sự khác biệt hoàn toàn so với những ghi chép của con người về nó.

Người con trai nọ uống một ngụm trà, tiếp lời:

- Nếu như gia tộc hậu duệ của Amaterasu gìn giữ ánh sáng của Mặt Trời, quanh năm đều rọi sáng cho cả thế gian, thì gia tộc hậu duệ của Ame no Uzume sẽ là người dùng điệu múa của mình để giúp ánh sáng ấy trở nên rạng rỡ hơn. Họ bảo, nếu không có sức mạnh của gia tộc Uraraka truyền qua điệu múa, thì bình minh khó có thể giữ được ánh sáng của nó. Nếu như "Hoan lạc" được biểu diễn suôn sẻ cả ba hồi, bình minh sẽ còn ló dạng rực rỡ hơn nữa, mang đến biết bao lời cầu chúc cho thế gian.

(*) Yếu tố này không có trong các ghi chép về lịch sử, thần thoại Nhật Bản, nó đã được mình tạo ra và thêm thắt vào dựa trên những gì có trước.

Izuku nhìn sang người con trai bên cạnh. Shoto vẫn hướng đôi mắt về phía trước, chỉ có giọng nói trầm ấm là đáp lại lời của Izuku. Izuku không ngờ mình sẽ nghe người nọ cất giọng nhiều như vậy, từng lời từng chữ đều tận tâm giải thích cho Izuku. Lúc này Izuku tự hỏi, liệu dưới lớp mặt nạ cáo đó người con trai tên Shoto này đang có biểu cảm ra sao?

Khi này, tiếng chuông bỗng trở nên nhỏ dần, hồi thứ nhất của "Hoan lạc" đã kết thúc. Uraraka Ochako ngưng một khoảng, chuyển chiếc chuông Thần lạc linh sang tay còn lại, sau khi hết quãng nghỉ thì liền tiếp tục với một điệu múa mới.

- Đây là...

Điệu múa nối theo sau chính là điệu được múa trong những lễ cưới, với ý nghĩa chúc phúc cho cặp đôi mới thành thân sẽ cùng nhau bước đi trên con đường đời cho đến lúc tóc bạc, già cả.

Người con trai bên cạnh Izuku tiếp tục cất lời:

- Với gia tộc Uraraka, ngoại trừ "Hoan lạc" cùng một số điệu múa được truyền lại từ thế hệ trước, họ phải tự sáng tác những điệu múa khác cho bản thân.

Izuku cũng từng nghe qua việc này, cứ mỗi thế hệ sau của gia tộc Uraraka được sinh ra là con gái, cô ấy sẽ được tập luyện từ nhỏ và tự sáng tác nên những tác phẩm riêng của mình nhằm thể hiện được danh tiếng của bản thân.

- Vậy đây là điệu múa do cô gái ấy sáng tác sao?

Người nọ không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ nhàng thay cho lời nói.

Khác với điệu "Hoan lạc" khi nãy, điệu múa chúc phúc của Uraraka Ochako bắt đầu với tiếng hát ngân nga nhỏ nhẹ của cô ấy. Đây là một điệu múa xen lẫn với những câu hát ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa, lời ca như điểm nhấn trong suốt các động tác nhảy múa, giúp cho ca khúc này trở nên hay hơn bao giờ hết.

Giọng hát vang lên cùng với hồi chuông, như một khúc hát ru êm đềm giữa cánh rừng sâu thẳm, mang đến biết bao lời hay ý đẹp chan chứa vào thâm tâm của mỗi người. Không ai không ngước nhìn, không ai không bị lay động bởi nét đẹp huyền bí của thần linh. Izuku nghe được từng câu từng chữ của bài ca khi giọng hát của nàng tiểu thư Ochako vang lên.

[ Gửi chàng nơi xứ Phù Tang, cành đào nay đã điểm hoa rạng ngời.

Gửi nàng, tình cảm chân thành. Hoa đào ấy đã có ai ngắm cùng?

Ta hát, ta múa, dưới trời cao đất rộng. Ta say, ta yêu, dưới mái ấm tình thương.

Ta đi một bước, người đi một bước. Con đường rải đầy hoa chào đón chúng ta.

Cơn mưa đi qua, trời sẽ lại sáng. Người ơi khóc rồi xin hãy nở nụ cười. ]

(*) Đây không phải một bài hát cụ thể nào, lời bài hát do mình ngẫu hứng nghĩ ra.

Ngay khi lời bài hát một lần nữa vang lên, màn trình diễn của Uraraka Ochako kết thúc. Cô ấy cúi nhẹ đầu như một lời cảm ơn gửi đến mọi người, trên gương mặt đáng yêu không giấu được nụ cười tươi rói chứa đựng biết bao sự tự hào về bản thân.

Như phản ứng của một người trước một màn trình diễn vô cùng hay, Izuku từ tốn vỗ tay, người con trai bên cạnh cậu cũng vỗ tay theo. Kéo theo đó là tiếng vỗ tay trang trọng của cả căn phòng gửi đến trưởng nữ của gia tộc Uraraka.

Izuku bỗng nghĩ, thế giới của thần linh thật nhiệm màu và kỳ thú, có rất nhiều điều cậu chưa từng chứng kiến và chưa từng được biết. Gương mặt luôn cúi xuống của Izuku giờ đây ngẩng cao, đôi môi đỏ hồng hình thành một nụ cười, đôi mắt lấp lánh không thể ngừng chớp nhẹ sau khi được thưởng thức một màn trình diễn vô cùng lộng lẫy.

Nối theo sau gia tộc Uraraka, xen lẫn giữa bữa tiệc linh đình còn có một đoàn nhạc công phụ trách tạo thêm âm thanh cho bầu không khí. Tiếng đàn tì bà cùng đàn tranh vang lên, rồi cả tiếng sáo cao vút chạm đến tận trời cao, tất cả khiến cho lễ cưới trở nên sôi nổi hơn hết. Thật khác với sự uy nghiêm của những nghi thức trước, bấy giờ mọi thứ dần gần gũi hơn hẳn, Izuku vui vẻ thưởng thức chúng. Âm nhạc hay thì các món ăn cũng ngon hơn mà, Izuku đã nghĩ như vậy.

Izuku nào có để ý, người con trai bên cạnh cậu vẫn luôn thầm lặng quan sát Izuku. Không ai nhìn thấy được đôi mắt ấy dưới lớp mặt nạ đang trông ra sao, chỉ có chính chủ biết được mình đang nghĩ gì. Đôi mắt ấy nhìn về Izuku, đôi mắt đen và xanh huyền bí, dù không thể hiện rõ nhưng vẫn luôn nhìn Izuku bằng sự ôn hòa cùng sự an tâm.

Lễ cưới khi này, đã sắp đến lúc kết thúc rồi. Bầu trời ngày một tối hơn, ngày hôm nay gần hết, để lại chỗ cho ánh ban mai của ngày mới.

#Ri
22062023
Như mình đã nói ở mục "Giới thiệu", mình thêm thắt khá nhiều tình tiết dựa trên những ghi chép về thần thoại, lịch sử Nhật Bản. 🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top