Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Lần đầu trở về sau vài năm học hành xa nhà. Touya đột ngột phát hiện ra, gia đình mình thế mà đã có thêm thành viên mới lúc nào không hay.

Em ấy đẹp quá. Touya thầm nghĩ, mắt không tài nào dứt khỏi người con trai đang đứng cạnh Shouto.

Touya, mẹ quên không thông báo việc này cho con trong điện thoại. Rei như hiểu được thắc mắc của Touya, bà cười cười bước đến bên cạnh gã ân cần giải thích. Đứa trẻ đó, người đang đứng cạnh Shouto nhà chúng ta chính là bạn đời của thằng bé.

Bạn đời? Thằng bé có bạn đời từ lúc nào? Chẳng phải nó chỉ vừa tốt nghiệp cao trung sao mẹ? Giọng gã lộ ra vài phần hụt hẫng trước những gì vừa nghe được. Touya đã hai tư và cho đến tận giờ vẫn chưa tìm được người bạn đời ưng ý nào. Nhìn cậu nhỏ xinh đẹp đứng cạnh Shouto, gã còn nghĩ mình sẽ có cơ hội làm quen với người ta sau khi buổi tiệc gia đình kết thúc, nhưng giờ, mọi dự định đã tan thành mây khói.

Từ năm nhất cao trung rồi nhưng chúng nó vẫn muốn đợi đến khi đủ tuổi mới tiến hành đánh dấu và đăng ký thủ tục kết hôn. Rei nói, đoạn bà quay sang gọi cậu nhỏ đang đứng ngơ ngác cạnh Shouto.

Katsuki, con lại đây.

Nghe thế, Katsuki khẽ gật đầu rồi nhìn qua Shouto, người đang trò chuyện rôm rả với mấy ông chú họ hàng lớn tuổi.

Touya đứng im như tượng, quan sát cậu nhỏ lúng túng quay sang làm phiền thằng em gã. Gã không rõ hai đứa nó đã nói gì nhưng ánh mắt Shouto có hướng về phía bên này một chút, và rồi sau chừng vài chục giây đàm phán, cuối cùng nó cũng để Katsuki đến tiếp chuyện với họ.

Chào mẹ, chào anh... Katsuki ngượng nghịu nhìn qua mẹ gã như chờ đợi một câu giới thiệu về người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Touya, đây là Katsuki, là bạn đời hợp pháp của em trai con. Katsuki, đây là Touya, là anh cả của Shouto, con cứ gọi nó là anh cả theo Shouto cũng được. Rei mỉm cười xoa đầu cậu.

Rất vui được biết em, Katsuki. Touya lịch sự chìa tay ra. Gã cao hơn cậu tận một cái đầu nên Katsuki đành phải ngước mắt lên mới có thể thấy rõ được khuôn mặt điển trai của gã. Em cũng vậy. Cậu khẽ nở nụ cười đáp lại thành ý của Touya.

Sau chừng vài phút, Katsuki là người chủ động rút tay mình ra và Touya cũng chẳng dám giữ cậu lại lâu hơn. Tay cậu ấm và da tay thì mềm mại hơn bất cứ ai mà gã từng chạm qua. Touya thích cái cảm giác đó, gã muốn chạm vào chúng lâu hơn chút nữa nhưng đương nhiên là gã không ngu mà biểu hiện rõ điều đó lên trên mặt mình.

Con xanh xao quá, con yêu. Rei xuýt xoa khi nhìn thấy phần bọng mắt đen xì trên mặt gã. Suốt mấy năm qua vẫn không tìm được người nào thích hợp sao?

Mẹ, con làm gì có thời gian chứ.

Vậy cũng không sao. Về đây rồi mẹ sẽ giúp con tìm vài mối. Rei hào hứng nói.

Touya đảo mắt một vòng, gã thấy phiền nhất là cái trò làm mai làm mối này của mẹ mình. Mẹ, con nghĩ mấy cái này cứ thuận theo tự nhiên thì vẫn tốt hơn.

Nào có ai làm bùa làm phép gì để tìm bạn đời cho con đâu. Ý mẹ là chúng ta chỉ đi gặp mặt mấy cô gái đó thôi, nhỡ đâu thật sự tìm được người con thích thì sao?

Cái đó mình nói sau được không, đừng bàn nó trước mặt em dâu như vậy chứ. Lời cằn nhằn của Touya khiến Rei nhận ra mình vừa làm một việc thất thố. Mẹ thành thật xin lỗi nhé. Bà đặt tay lên vai cậu thở dài.

Katsuki vội xua tay. Không sao đâu ạ, con cũng rất thích nghe chuyện gia đình mình mà.

Mẹ anh là như thế đấy. Sau này em sẽ phải chịu cảnh này dài dài nên cứ tập quen dần là vừa. Touya lên tiếng trêu chọc khiến bầu không khí gượng gạo ban nãy bị đánh bay gần hết.

À mà con đã ăn gì chưa? Rei lại quay trở về với chủ đề của đứa con trai cả nhà mình. Chưa mẹ ạ, con về thẳng nhà từ sân bay. Touya xoa bụng đáp.

Xin lỗi con yêu nhưng hôm nay nhà chúng ta không có gì nhiều ngoài đồ ăn vặt và rượu. Rei đau đầu nghĩ, dù giờ có gọi pizza bên ngoài thì cũng chỉ sợ là không ai chịu giao đến chỗ này. À phải rồi. Bà thế mà lại quên mất. Trong bếp vẫn còn bánh mì và một ít thịt nguội. Hay là mẹ nhờ Katsuki chuẩn bị giúp con nhé?

Chắc là khỏi đi mẹ, làm phiền em ấy như thế... Touya miệng thì từ chối, nhưng mắt lại tần ngần liếc về phía cậu nhỏ đứng cạnh mình.

Em không phiền đâu. Katsuki đánh gãy mấy lời khách sáo đó của Touya. Nhanh lắm, vung tay một chút là xong ngay.

Con nghe thằng bé nói rồi đó. Đi đi, nếu mệt thì hỏi Katsuki căn phòng vừa được dọn dẹp ngày hôm qua nhé, không cần phải cố sức trở ra đây đâu. Rei nhìn đồng hồ trên tay mình. Nhưng sáng mai đúng bảy giờ phải có mặt ở phòng ăn đấy.

Vâng thưa mẹ, chúc mẹ ngủ ngon. Touya đặt một nụ hôn lên gò má Rei, điều mà gã đã không làm từ lâu lắm rồi. Sau đó, gã xách theo chiếc balo lững thững theo chân Katsuki đến bếp.

Phòng bếp nhà họ nối liền với đại sảnh bởi một đoạn hành lang dài, Touya suýt chút thì rẽ nhầm hướng ra vườn do kiến trúc ở đây trông cứ hao hao nhau. Katsuki đã đi ngay từ lúc nhận lời Rei nên gã chỉ đành tự mình dò đường theo bản năng. Cũng không lâu lắm, chỉ là trong đầu gã cứ hiện lên bóng dáng xinh đẹp của cậu nhỏ kia, nên con đường tới phòng ăn mới phải kéo dài đến tận năm phút hơn.

Khi Touya đặt chân tới đó, Katsuki đã nướng xong bánh mì và đang xắt từng lát thịt nguội cho vào chảo cùng vài cái trứng lòng đào ngon mắt.

Em bằng tuổi Shouto à? Gã đứng ở một bên bếp tìm đề tài tán phét nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ với Katsuki.

Em lớn hơn anh ấy vài tháng. Katsuki không nhìn về phía gã, cậu đang chăm chú vào đống thịt kêu lè xè trên chảo nóng.

Làm sao hai đứa quen biết nhau vậy? Ừ thì em biết đó, Shouto nó khá là—. Touya dừng lại, cố không dùng đến từ ngữ đó để nói về em trai mình. Khinh người sao? Katsuki nở nụ cười.

Touya gật đầu. Ở với nó lâu dài thì em sớm muộn gì cũng nhận ra mấy cái tật xấu của nó nhỉ?

Thành thật mà nói thì Shouto khá là dịu dàng với em, ngoại trừ lúc ảnh phát tình và gặp phải vấn đề gì đó ở chỗ làm. Katsuki gõ ngón tay lên mặt bàn chờ đợi trứng và thịt chín tới. Em biết đôi khi lời ảnh nói ra có hơi khó nghe nhưng Shouto không phải người xấu đâu.

Riêng ai chứ Touya hiểu rõ cái gọi là "lời nói có hơi khó nghe" của Shouto thật sự khó nghe và khó chấp nhận đến mức độ nào. Chỉ là gã không nỡ vạch trần nó trước mặt Katsuki. Gã không muốn tự biến bản thân thành một tên anh chồng tọc mạch, suốt ngày chỉ biết đặt điều nói xấu em trai mình.

Trứng và thịt đã có thể dọn ra, Katsuki đặt nó trước mặt Touya kèm thêm vài lát bánh mì và một ly sữa nóng. Em đã tìm khắp tủ lạnh rồi nhưng chỉ có bấy nhiêu thôi. Anh dùng tạm nhé.

Touya cảm ơn cậu một tiếng rồi mời Katsuki ngồi lại với gã thêm chút. Em ở đây thêm vài giây nhé? Anh muốn hỏi vài điều.

Dĩ nhiên là được rồi. Katsuki kéo chiếc ghế ở phía đối diện ngồi xuống, cậu đặt một cốc sữa mật ong ngay trước mặt mình nhưng không chạm môi vào.

Là dành cho Shouto sao? Touya vừa nhồm nhoàm nhai bánh mì vừa chỉ tay về phía cái cốc.

Vâng, không có thứ này Shouto sẽ cảm thấy khó vào giấc. Katsuki gật đầu.

Lén liếc nhìn ánh mắt dịu dàng đó của Katsuki khiến Touya thực sự cảm thấy ruột gan gã có phần hơi nóng lên. Cũng may da mặt gã dày hơn mấy chỗ còn lại, nên dù bên trong đã nhộn nhạo không yên, bề ngoài vẫn có thể giữ được nét bình thản mà ngồi tán dóc cùng cậu.

Hai đứa dự định lúc nào sẽ tổ chức lễ đính hôn? Hỏi như vậy không phải vì gã nôn nóng, gã chỉ muốn biết mình còn bao nhiêu phần trăm cơ hội thôi.

Mùa xuân năm sau ạ. Dù Shouto muốn đẩy nhanh tiến độ thêm chút nữa. Katsuki vừa nói vừa như đang nghĩ về người bạn đời mình, nét mặt cậu thoáng hiện lên chút ngại ngùng. Môi cũng bất giác mỉm cười.

Vậy giờ em đang ở đâu? Đừng nói với anh là hai đứa đã dọn về sống cùng nhau rồi nhé? Gã biết mình đang trở nên vô lý, và mấy câu hỏi này xét theo một góc nào đó chính là cố tình xâm phạm đời tư người khác, nhưng Touya không thể bỏ mớ phiền muộn này ra sau đầu được. Nếu Katsuki kiện gã vì lời nói thiếu tôn trọng thì cũng chẳng vấn đề gì. Touya cần phải biết những gì mà gã muốn biết.

Nhưng có vẻ như Katsuki chả bận tâm gì nhiều, hoặc cậu nhỏ quá hiền để có thể gom đủ dũng cảm lên tiếng chất vấn ngược lại gã. Anh nói phải, tụi em đang sống cùng nhau ở căn hộ riêng của Shouto. A, anh đừng hiểu lầm nhé. Tụi em chưa... chưa nghĩ tới việc có con đâu ạ. Katsuki xấu hổ phân bua khiến Touya cũng phải bật cười vì sự thành thật của cậu.

Ý anh không hẳn là vậy nhưng thân phận omega của em khá là nhạy cảm. Gã nói chậm lại, cách chọn từ ngữ cũng cẩn thận hơn. Theo anh được biết thì hai đứa vẫn còn đang đi học, nếu lỡ... vác theo một cục thịt thừa đến lớp thì khó chịu trong người lắm.

Katsuki gật gù. Dạ em hiểu chứ, tụi em vẫn rất cẩn thận trong chuyện quan hệ. Shouto luôn nhớ phải bắn ở bên ngoài dù ảnh không muốn lắm, tụi em còn chuẩn bị thuốc tránh thai nữa nên em nghĩ... Ôi chết, sao em lại đi nói mấy cái này ra nhỉ.

Cậu xấu hổ đến mức cả hai má đều đỏ lựng, đầu thì cúi gằm xuống không dám nhìn thẳng mặt gã. Điều đó khiến cảm giác tức giận vô cớ ban nãy của Touya như được xoa dịu bớt.

Chúng ta đều là người nhà mà. Đó thực sự là lời an ủi vô nghĩa nhất.

Sao cậu lại có thể không để ý gì mà huỵch toẹt mọi thứ ra như thế. Touya nói sao cũng là anh chồng cậu, mà chuyện này có phải là thứ để lôi ra bàn bạc cùng anh chồng đâu.

Em xin lỗi, lần sau em sẽ cẩn thận hơn. Katsuki ôm mặt. Nhìn thấy cậu tự trách như vậy, Touya cũng cảm thấy có lỗi theo vì đã dẫn dắt câu chuyện đi tới mức khó xử thế này.

Nghe này, anh không để ý gì chuyện đó đâu. Touya vẫn tiếp tục dùng bữa, gã cố không nhìn vào Katsuki nữa để cậu vơi đi chút ngại ngùng mà chịu ngẩng đầu lên đối diện với gã. Em đâu thể nói những chuyện đó với ai đúng không, cha thì chắc chắn không được, Shouto cũng không nốt, còn mẹ và chị thì lại quá nhạy cảm. Vậy nên em cứ thoải mái chia sẻ cùng anh hoặc thằng Natsuo. Chúng ta đều là người nhà, giúp đỡ và san sẻ chính là bổn phận.

Thoáng thấy Katsuki đã chịu ngẩng đầu lên lắng nghe một chút, gã chìa tay trái của mình ra trước mặt cậu. Anh chồng của em đây được tiếp thu nền văn hoá phương tây kha khá, việc FWB và Polyamory(*) anh còn không ngại thì sao lại so đo với em chỉ vì vài vấn đề tình dục thông thường? Đặc biệt là khi nó còn chả liên quan gì đến anh. Hơn nữa việc vừa rồi là do anh chủ động muốn biết, em chỉ đơn giản là thuật lại tỉ mỉ mọi thứ thôi. Đừng xem nặng nó quá, được chứ?

(*) Quan hệ đa ái.

Katsuki, trả lời anh. Touya nhẹ giọng nhắc nhở.

Thật sự không có vấn đề chứ? Katsuki e dè đặt tay mình vào tay Touya.

Anh hứa. Touya nở một nụ cười thật lòng. Hơn ai hết anh hiểu rõ tính tình em trai mình mà, nó đôi khi sẽ rất vô lý, đôi khi lại mềm yếu đến lạ. Nếu có gì đó em cần phải hỏi xin ý kiến thì đừng ngần ngại nhé?

Katsuki chăm chú lắng nghe anh, cậu mím môi một hồi rồi rốt cuộc cũng gật nhẹ đầu. Vâng.

Lần này Touya không vội buông tay cậu ra nữa. Gã cứ im ỉm đặt tay mình ở đó chờ đợi Katsuki rút ra trước, nhưng kỳ lạ là đã vài phút trôi qua mà tay hai người vẫn đan chặt nhau. Touya nghĩ đó là một dấu hiệu tốt, dù cậu quên hay cố tình để đó thì cũng đều đúng ý gã cả.

Gia đình em như thế nào? Họ đồng ý trao em cho thằng em trai bất trị nhà anh à? Touya đùa một câu hòng phân tán sự chú ý của Katsuki.

Em không có gia đình, em là trẻ mồ côi. Cậu nói gần như là thì thầm. Shouto tìm thấy em khi em bị quấy rối ở chỗ làm thêm cũ, rồi ảnh cũng theo đuổi em từ dạo đó luôn.

Anh xin lỗi, Katsuki. Touya siết chặt nắm tay đang để dưới mặt bàn lại.

Ừm em ổn mà... mọi chuyện cũng đã qua khá lâu. Giờ em thậm chí còn chẳng bận tâm đến mấy điều đó nữa là. Có Shouto và mọi người là đủ rồi. Katsuki trông vô cùng thoải mái khi nhắc tới chuyện cũ, và điều đó khiến lòng gã nhẹ nhõm đi nhiều. Vậy giờ ngoài học hành thì em còn đi làm thêm gì không? Touya cuối cùng cũng lùa xong đĩa đồ ăn đầy ắp của mình. Dù chỉ là bánh mì, trứng và thịt nguội nhưng gã cảm thấy nó vừa miệng hơn bất cứ thứ cao lương mỹ vị nào trên đời.

Không ạ, Shouto không cho phép. Ảnh nói với sức khoẻ của em thì chẳng thể làm gì ra hồn đâu. Katsuki nói bâng quơ nhưng Touya có thể cảm nhận được một xíu xiu sự đau lòng trong đó. Sức khoẻ của em có vấn đề gì hả?

Em không thể làm được việc quá nặng do chấn thương từ những lần bị bắt nạt ở trường cũ. Cậu nhún vai. Mà giờ ngoài mấy công việc tay chân thì em cũng đâu thể làm gì khác. Em chỉ vừa vào năm nhất đại học thôi.

Anh hiểu rồi. Touya gật gù nhưng tròng mắt gã đã có chút đỏ. Người đáng yêu như em ấy cũng sẽ bị ai đó bắt nạt sao? Những thằng ngu đó không có mắt à? Có vài điều gã chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra. Một là gã cảm thấy ghen tị với Shouto, hai là việc thương cảm thay cho hoàn cảnh của Katsuki. Vậy giờ tiền bạc trong nhà đều phụ thuộc vào nó à? Gã hỏi.

Vâng, nói nôm na là vậy. Katsuki sờ sờ mũi mình, ngại ngùng lẩn tránh ánh mắt gã.

Touya không có ý ám chỉ Katsuki đang ăn bám Shouto hay gì, bởi gã biết thằng em trai nhà gã tài giỏi đến cỡ nào. Việc kiếm tiền đối với nó không phải vấn đề quá lớn. Chỉ là gã không hiểu lý do Shouto từ chối giới thiệu một công việc nhẹ nhàng phù hợp cho Katsuki, khi mà điều đó rõ ràng là nằm trong khả năng của nó.

Em biết không, anh có tình cờ xem qua một công việc không cần đòi hỏi bằng cấp và sức khoẻ tốt, dĩ nhiên là hợp pháp và làm trong giờ hành chính. Touya đè vai Katsuki ngồi lại chỗ cũ, khi cậu nhỏ đang có ý định đứng lên giúp gã thu dọn bát đĩa. Em muốn thử sức một chút không?

Dù chưa rõ kế hoạch của Shouto là gì khi kiềm chân Katsuki lại một chỗ, nhưng gã vẫn không cảm thấy ăn năn cho lắm khi chủ động đề cập với cậu chuyện này.

Thật sao? Katsuki nở một nụ cười rạng rỡ và điều đó càng khẳng định rằng việc làm của Touya lúc này là hoàn toàn đúng. Gã nín thở ngắm nhìn nó, đầu không được tự nhiên gật gật vài cái. Ờm... Nếu em có hứng thú và một chút khả năng giao tiếp.

Em không tự tin lắm nhưng nếu có cơ hội được thử sức thì... Em nghĩ là mình sẽ ổn thôi. Vẻ mặt của Katsuki tuy vẫn còn hơi ngại ngùng nhưng gã thấy nó đã thay đổi kha khá kể từ khi cả hai ngồi lại trò chuyện cùng nhau. Touya vứt mấy cái đĩa bẩn sang một bên, gã lau sạch hai tay vào chiếc khăn treo trên chạn bếp.

Cho anh mail của em hoặc bất cứ cái gì có thể liên lạc là được. Touya mở balo của mình, cầm sẵn chiếc điện thoại trong tay.

À xin lỗi, do em vui quá nên quên mất một điều. Katsuki cười gượng gạo. Em cần phải hỏi ý Shouto trước đã.

Cảm giác hụt hẫng dần xâm chiếm suy nghĩ của Touya lúc này, gã buồn bực nhếch môi. Sao phải để nó quyết định chuyện công việc của em?

Em...

Vì em là bạn đời của em ấy, có vấn đề gì thì nên ngồi lại bàn bạc trước chứ, có đúng không anh cả kính mến? Shouto bước vào phòng, đứng chắn trước mặt Katsuki. Anh vừa về đã phải nhọc công lo nghĩ cho Katsuki nhà em nhiều như vậy, làm phiền quá.

Rõ ràng là không rồi. Touya thầm nghĩ. Nếu chú đã đến rồi thì ngồi xuống nói chuyện luôn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top