Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 69 - BỆNH DẠ DÀY


Sáng hôm sau Lisa vẫn kiên quyết đưa nàng đi làm, khi hai người đến bãi đỗ xe thì đúng lúc gặp Lee Eun Ji đi ra từ thang máy.

Lee Eun Ji nhìn thấy cả hai, trên mặt cười tươi đi về phía họ, Chaeyoung liếc nhìn Lisa đứng ở bên cạnh thấy cô đang nhíu chặt chân mày không được vui. Không hề nhìn Lee Eun Ji nhiều, xoay người đi thẳng đến chỗ để xe.

Trong khoảnh khắc Lisa xoay người đi Chaeyoung rõ ràng nhìn thấy nụ cười trên khóe môi của Lee Eun Ji cứng lại, cũng chỉ trong tích tắc nhanh chóng khôi phục, cong lên nụ cười như ban đầu, nhìn Chaeyoung khách sáo hỏi.

"Chuẩn bị đi làm sao?"

Chaeyoung mỉm cười gật đầu - "Phải, cô Lee cũng thế sao?"

"Đúng vậy, tôi mới mở cửa hàng bán nước hoa ở bên con đường dành cho người đi bộ, rảnh rỗi cô cũng qua đó ngồi chơi." - Eun Ji lấy danh thiếp từ trong túi xách ra đưa cho Chaeyoung.

Chaeyoung mỉm cười nhận lấy rồi quay đầu liếc nhìn Lisa đang đợi ở trong xe, cười xin lỗi Eun Ji.

"Thật ngại quá, tôi phải đi làm rồi, khi nào rảnh chúng ta trò chuyện sau."

Eun Ji cười gật đầu, quay đầu nhìn Lisa trong xe, trong mắt chứa đựng ưu tư không nói nên lời.

Chaeyoung mở cửa xe, vừa ngồi vào ghế phụ còn chưa thắt dây an toàn thì Lisa ở bên cạnh lập tức đạp mạnh chân ga, xe lao vút đi, cũng may Chaeyoung phản ứng nhanh đưa tay bắt được tay nắm xe mới không bị đụng đầu.

Nới lỏng chân ga cô quay đầu áy náy nhìn nàng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.

Đúng lúc này thì điện thoại Lisa vang lên, là số từ trong đại viện, không cần nghe cô cũng biết là mẹ gọi đến.

Lisa đeo tai nghe không dây, vừa tập trung lái xe vừa nói "Alo".

"Li à, đã có quyết định ngày mai gặp mặt bên thông gia chưa?" - Bà Manoban hỏi, Chaeyoung giờ đã là con dâu của Manoban gia nhưng đến bây giờ hai bên gia đình cũng chưa từng gặp mặt.

Lúc này Lisa mới nhớ ra, tối mai hai bên gia đình sẽ gặp mặt ăn một bữa cơm, liền đáp.

"Dạ, là ngày mai."

"Mẹ đã bảo là ngày mai còn ba con cứ bảo là hôm nay, mẹ thấy ông ấy đúng là già rồi." - Bà Manoban khẽ cười, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì liền nghiêm túc hẳn ra.

"Li à, Eun Ji nó về rồi, mấy hôm trước còn đến nhà."

Lisa sửng sốt, không ngờ cô ta còn dám đến chỗ ba mẹ, thật không hiểu là cô ta muốn cái gì.

"Li, con còn nghe không đấy?" - Lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, bà Manoban liền hỏi.

Lisa lấy lại tinh thần, nhàn nhạt trả lời - "Con vẫn nghe."

"Nó đã đi tìm con?"

"Dạ." - Lisa vẫn nhàn nhạt đáp lại, quay đầu nhìn Chaeyoung ở bên cạnh thấy nàng đang quay đầu nhìn ra ngoài.

Bà Manoban im lặng một lúc lâu rồi thử hỏi - "Chaeyoung nó cũng biết rồi?"

"Con không rõ lắm." - Không biết là Chaeyoung có biết hay không, cô không nói và nàng cũng không hỏi.

Bà Manoban khẽ thở dài - "Có một số việc chính miệng con nói với nó còn tốt hơn nhiều so với việc để nó phải mở miệng hỏi con."

Ngắt điện thoại xong cô quay đầu nhìn Chaeyoung, nàng vẫn ở tư thế vừa rồi, một tay dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt nhìn ra ngoài vô cùng chăm chú, dường như không hề để vụt mất cảnh vật nào.

"Vừa rồi mẹ gọi đến hỏi chuyện ăn cơm tối mai, em đã nói chuyện với ba mẹ chưa?"

Chaeyoung lấy lại tinh thần gật đầu nói - "Nói rồi, hai ngày trước em đã báo cho ba mẹ rồi."

Lisa gật đầu, chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước còn nàng lại quay đầu nhìn ra ngoài tiếp.

Đến khi xe từ từ dừng lại trước cửa của Yang thị, khi nàng mở cửa chuẩn bị xuống xe đột nhiên bên cạnh nghe thấy tiếng Lisa nhàn nhạt vang lên - "Li và Lee Eun Ji từng quen biết."

Chaeyoung quay đầu lại nhìn chằm chằm cô rất lâu mới hỏi - "Là người bạn lúc trước Li nói?"

Lisa gật đầu - "Li và cô ta đã lâu không liên lạc rồi, cô ta vừa mới từ nước ngoài về."

Im lặng một lúc nàng gật đầu cười với cô - "Em biết rồi."

Nàng nói xong liền mở cửa xuống xe, nụ cười trên khóe môi như ẩn như hiện, cho dù không biết chính xác quan hệ của cô và Lee Eun Ji, cô đã thẳng thắn với nàng về điều này, nàng rất vui, ít nhất cô không hề lừa dối như nàng đã lo lắng.

Lisa nhìn Chaeyoung đi vào tòa nhà rồi biến mất khỏi tầm mắt. Không khởi động xe ngay mà cầm điện thoại bấm một dãy số rồi nhấn nút gọi.

Điện thoại vang lên hồi lâu mới có người nhận

"Alo, ai vậy....... a~?" - Nghe thấy bên kia điện thoại Kim Jisoo mệt mỏi lên tiếng, còn ngáp liên tục.

"Là tớ!" - Lisa nói, đợi Jisoo tỉnh táo hẳn.

Không bao lâu sau Jisoo rõ ràng tỉnh hơn một chút, thanh âm không còn lười biếng như vừa rồi.

"Trợ lí Manoban, cậu có biết là đánh thức mộng đẹp của người khác là vô đạo đức lắm không hả?"

"Không biết!" - Lisa nhàn nhạt trả lời - "Căn nhà kia sửa sang thế nào rồi?"

"Còn chưa có xong, tính ra cũng phải hơn một tháng nữa."

Lisa nhíu mày - "Một tuần được không?"

Hình như Jisoo đang uống nước, nghe thấy câu hỏi "Phốc..... " một tiếng, ở bên kia điện thoại cô thoáng cái ho kịch liệt, một lúc lâu mới dừng lại, hướng về phía điện thoại quát lên.

"Lalisa, đầu cậu bị con lừa đá hả, không phải cậu đã quên căn hộ đó là căn hộ 200 mét vuông đấy chứ, một tuần làm sao có thể xong!"

"Không phải đã cho cậu một tuần rồi sao?" - Lisa nói, giọng điệu rất hời hợt. Cô vốn không có nóng vội như vậy, nhưng Lee Eun Ji đã tìm đến tận cửa rồi cô không muốn Chaeyoung vì thế mà thấy bối rối, tăng thêm những phiền não không cần thiết.

"Nhanh nhất cũng phải 20 ngày!"

"Tớ cho cậu thêm 10 ngày." - Lisa thỏa hiệp nói.

Nhận thấy được có sự kì lạ Jisoo hỏi - "Cậu vội như thế để làm gì?" - Căn nhà hiện nay đã bỏ nhiều năm rồi, coi như là có thêm một người thì cũng không đến mức chen chúc, vả lại người này lại là phụ nữ chia nửa giường là được không cần chia phòng.

Lisa im lặng một lúc rồi mới trả lời - "Bây giờ Lee Eun Ji ở cùng một tòa nhà với tớ."

Thoáng một cái Jisoo im lặng, cô có quen biết Lee Eun Ji. Hồi đó cô, Lisa, Kwon Yuri và cô ta đã lớn lên cùng với nhau, cô và Lisa cùng ở trong đại viện quân khu, còn Eun Ji và Yuri ở đại viện cơ quan, hai đại viện chỉ cách nhau hai con đường. Khi đó trẻ con luôn ầm ĩ với nhau, chia ra hai phái đại viện quân khu và đại viện cơ quan, ai cũng không được xâm chiếm ai.

Một hôm trên đường đi học về, Lisa lái xe đạp không cẩn thận đâm vào một nữ sinh tiểu học ở phía trước, đúng lúc Yuri đi ngang qua nhìn bé con bên đại viện cơ quan mình bị bắt nạt, không nói không rằng liền tiến lên đánh Lisa, coi như là không đánh nhau thì không quen biết, cũng từ đó trở đi Lisa và Yuri trở thành bạn tốt, quan hệ của trẻ con hai bên đại viện dần trở nên hòa bình, mà nữ sinh tiểu học năm ấy bị Lisa không cẩn thận đâm phải chính là Lee Eun Ji.

Về sau đám con gái bọn họ cùng nhau vui chơi, leo núi, thể thao các loại, cũng từ lúc đó Lee Eun Ji trở thành cái đuôi nhỏ của Lisa, chỉ cần Lisa ở đâu thì cô bé sẽ xuất hiện ở đó. Sau này tự nhiên hai người cũng nhanh qua lại với nhau, qua mấy năm yêu đương, người lớn hai bên gia đình cũng đã đính ước hai đứa là con dâu và con rể của mình.

Vào một ngày đẹp trời khi Lisa lôi kéo cô chạy vào một cửa hàng trang sức ở Gangnam để mua một chiếc nhẫn cầu hôn Lee Eun Ji thì không ngờ sự việc đau lòng kia xảy ra, chiếc nhẫn bị Lisa tức giận ném xuống sông Hàn, Lee gia không thương tiếc cắt đứt với cô ta, rồi cô ta được Yuri đưa ra nước ngoài. Mấy năm sau Lisa cũng không bàn tính gì đến chuyện tình cảm, bên cạnh cũng không hề xuất hiện một người phụ nữ nào khác.

Qua một lúc lâu Jisoo mới lên tiếng - "Tớ sẽ cố gắng hết sức."

"Cảm ơn cậu." - Lisa nói xong liền cúp máy.

Quay đầu liếc nhìn tòa nhà công ty Yang thị rồi mới khởi động xe chạy đi.

Chaeyoung vừa đến phòng làm việc đặt túi xách xuống bàn thì cửa phòng có tiếng gõ cửa vang lên, Yang Hyun Suk đẩy cửa đi vào mỉm cười nhìn nàng.

Chaeyoung đứng lên - "Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì sao?"

Yang Hyun Suk giơ tay lên ý bảo nàng ngồi xuống, tự mình kéo cái ghế ra ngồi xuống trước mặt nàng.

"Chuyện hôm qua tôi có nghe nói chuyện ai có hành vi xấu xa xé rách bản thiết kế của cô, công ty nhất định sẽ điều tra đến cùng, cô yên tâm đi."

"Có đúng vậy không?" - Chaeyoung nhìn ông ta, nàng biết ông ta đang tạm ứng phó với nàng, có tiến hành điều tra hay không, kết quả thế nào lại là chuyện khác.

"Tôi sẽ chờ tin tức của công ty!"

Yang Hyun Suk hài lòng gật đầu - "Mọi người đều biết rõ thực lực của cô, lần này sở dĩ công ty tiến hành cuộc so tài bản thào chỉ muốn để cho một số người không cam lòng chịu thua một cách tâm phục khẩu phục mà thôi, không ngờ lại có người lòng dạ hẹp hòi gây ra chuyện như thế."

Chaeyoung nhìn ông ta không cười cũng không tiếp lời ông ta.

"Chiều nay tôi sẽ hủy bỏ cuộc so tài lần này, còn về phần bàn thiết kế tòa nhà chính phủ sợ là cô vẽ không kịp rồi, hay là dùng tạm bản thiết kế của Hyomin thử xem sao?" - Yang Hyun Suk vừa nói vừa quan sát nét mặt của Chaeyoung.

Chaeyoung cong khóe môi, không có ý cười nói - "Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của công ty tôi không có ý kiến gì."

Đối với sự thiên vị của ông ta với Hyomin đã nằm trong dự tính của nàng, nghe ông ta nói nàng chẳng lấy gì làm lạ.

Yang Hyun Suk gật đầu, hiển nhiên là vừa lòng câu trả lời của Chaeyoung.

Đứng lên đi ra đến cửa cũng không quên quay lại nói - "Lúc nào thì mời trợ lí Manoban cùng ăn một bữa cơm?"

Chaeyoung cười nhạt gật đầu - "Sẽ có cơ hội thôi."

Ăn trưa xong, khi đi phòng vệ sinh thì gặp Hyomin cầm hộp son phấn hướng về phía gương trang điểm. Thấy nàng đi vào khóe mắt nhìn nàng một cái rồi thu lại.

Chaeyoung chỉ coi cô ta như không khí, lướt qua cô ta đi vào trong xả nước, khi đi ra thì Hyomin vẫn ở đó, lúc này đang cầm son môi bôi lên môi mình, màu hồng tươi khiến người nhìn rất chói mắt cùng với khuôn mặt đánh phấn trắng lên, cộng thêm bộ công sở toàn thân màu đen, thời trang như vậy khiến Chaeyoung không thể không liên tưởng đến máu tanh phim kinh dị, cách trang điểm như vậy nàng thật không dám khen.

Ánh mắt không dừng lại trên mặt cô ta lâu, nàng đi đến bồn rửa tay mình, kéo khăn giấy ra lau rồi xoay người đi ra ngoài.

Lúc chiều bà Park cũng có gọi điện đến xác nhận bữa cơm tối mai, đối với việc gặp mặt của hai bên gia đình bà Park vẫn lộ vẻ hồi hộp, ở trong điện thoại không ngừng hỏi người nhà Manoban gia như thế nào, còn nói có cần chuẩn bị quà gặp mặt hay không, Chaeyoung trấn an bà nói mọi người ở Manoban gia rất tốt, bình dị, gần gũi, không hề có điệu bộ làm cao.

Nghe con gái nói vậy bà Park coi như là yên tâm, vẫn không quên hỏi dạo gần đây nàng và Lisa sống thế nào, Lisa đối xử với nàng có tốt không, cũng dặn dò nàng sau này mỗi tuần cùng Lisa về nhà chơi.

Chaeyoung đồng ý rồi nói mấy chuyện về cuộc sống và nghề nghiệp của cô, tất nhiên chỉ nói mặt tốt thôi. Còn nói với bà tối mai nàng và Lisa sẽ đến đón họ bảo họ cứ đợi ở nhà là được.

Ngắt điện thoại nàng ngồi ngây ngốc ở bàn làm việc một lúc, đúng lúc nàng đang ở trong trạng thái lạc vào cõi thần tiên thì Hara đem bản thiết kế đi vào, là bài tập nàng giao trước, Chaeyoung còn chưa xem xong thì điện thoại trên người Hara vang lên, là Lee Eun Ji gọi. Không biết cô ta nói gì chỉ thấy Hara vui vẻ rồi nhìn Chaeyoung.

"Đàn chị tối nay cùng đi ăn cơm đi, chị em nói muốn cảm ơn sự quan tâm của chị trong thời gian vừa qua."

Chaeyoung nhíu mày, ngẩng đầu lên thì khẽ cười với Hara, từ chối - "Không cần đâu, tối nay tôi có hẹn rồi để lần sau đi."

Hara không nghĩ nhiều vội truyền đạt lời của Chaeyoung với Lee Eun Ji, rồi hai chị em trò chuyện thêm mấy câu thì cúp máy.

Chaeyoung trả lại bản thiết kế bảo cô ta vẽ lại, nói không cần ý tưởng mới chỉ cần hợp lí, lấy hai quyển sách từ trong ngăn kéo đưa cho cô ta bảo khi có thời gian rảnh rỗi thì xem.

Hara lè lưỡi hơi đỏ mặt đi ra ngoài, còn Chaeyoung vô lực mệt mỏi ngồi tựa lưng vào ghế xoay.

Giữa Lee Eun Ji và Lisa có quan hệ như thế nào, cô ta mượn cơ hội để tiếp cận nàng ít nhiều cũng có liên quan đến Lisa, xem từ thái độ của Lisa tối qua và sáng nay nàng nghĩ nàng vẫn nên tránh xa Lee Eun Ji.

Trước khi tan sở mấy phút thì Lisa gọi đến bảo hôm nay phải đi sở kế hoạch, buổi tối chắc là có tiệc không thể đến đón nàng bảo nàng tự về. Chaeyoung đáp ứng rồi dặn cô về sớm một chút.

Buổi tối Chaeyoung tùy tiện nấu cho mình bát mì, ăn xong liền đến thư phòng, dựa vào trí nhớ về bản thiết kế bị xé rồi cầm bút vẽ lại.

Cũng không biết qua bao lâu nàng chăm chú vẽ rốt cuộc cũng vẽ ra được bản thiết kế sơ thảo, theo bản năng nàng đưa tay cầm cái ly bên cạnh, vì cổ họng hơi khát nên muốn uống ít trà, lúc này nàng mới phát hiện đây không phải phòng làm việc của mình mà là thư phòng của nhà.

Đứng dậy ra khỏi thư phòng chuẩn bị vào bếp rót cho mình ly nước.

*PHANH......!*

Trong phòng khách có tiếng đồ vật rơi xuống, nàng xoay người đi đến mới thấy Lisa đã về từ lúc nào, lúc này chân mày đang nhíu chặt, một tay ôm bụng, một tay muốn lấy lọ thuốc trên bàn trà, trá toát mồ hôi lạnh cả người nhìn rất đau đớn.

Thấy thế Chaeyoung bước lên phía trước - "Lalisa, Li làm sao vậy?"

Bước đến mới thấy trên mặt sàn phòng khách đầy miếng thủy tinh, nước trong ly cũng chạy ra đầy sàn nhà.

Có lẽ vừa rồi cô không cẩn thận.

"Lisa, Li làm sao vậy hả?" - Sắc mặt tái nhợt của cô dọa nàng sợ hãi, một lần nữa đỡ lấy cô giúp cô lấy lọ thuốc ở trên bàn trà, mở nắp ra thì thì bên trong trống không, không còn viên thuốc nào.

Nhìn sắc mặt cô tái nhợt vì cố chịu đựng đau đớn, Chaeyoung sợ hãi thanh âm cũng bắt đầu run rẩy.

"Hết... hết rồi, làm sao bây giờ, còn thuốc dự phòng không? Nói cho em biết em đi lấy cho Li."

Lisa lắc đầu - "Không... không có."

Cô lại ôm chặt bụng, cả người co lại vì đau đớn.

"Vậy... vậy làm sao bây giờ!" - Chaeyoung nôn nóng, hoang mang, nhìn cô đau đớn như thế nàng không biết phải làm sao hết.

Lisa chịu đựng đau nhìn nàng bối rối, bộ dạng như muốn khóc liền vội kéo tay nàng, gắng sức nói.

"Đừng căng thẳng không có chuyện gì hết, là bệnh cũ không có gì đáng lo, em đi thay quần áo rồi lấy thẻ khám bệnh và bệnh án của Li trong ngăn kéo tủ đầu giường, sau đó đưa Li đến bệnh viện."

Chaeyoung vội vàng gật đầu rồi làm như cô nói, đi thay quần áo, mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy cái hộp thẻ khám bệnh và bệnh án, rồi cầm chìa khóa đỡ cô ra cửa.

Bởi vì đau đớn nên cả người Lisa gần như đều tựa vào người Chaeyoung, nàng cố hết sức đỡ cô ngồi vào xe, Lisa cau mày nhắm mắt tựa vào bên ghế phụ, nàng nhìn bộ dạng đau đớn của cô mà không khỏi đau lòng, điều chỉnh lại vị trí để cô dựa vào cho tốt, khởi động xe rồi nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

Trên đường đi Chaeyoung không tiếc vượt đèn đỏ nhiều lần, cũng may là đã khá muộn trên đường cũng không có nhiều xe qua lại nên không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Lisa được đưa vào phòng cấp cứu, sau khi tiêm thuốc xong sắc mặt mới dịu lại một chút, không còn trắng bệch đáng sợ như vừa rồi.

Lúc Lisa đang truyền nước biển Chaeyoung không yên lòng hỏi bác sĩ trực ban, họ nói là bệnh loét dạ dày lại tái phát là do rượu hoặc thức ăn cay kích thích, chưa quá nghiêm trọng nên không cần phẫu thuật nhưng cũng phải ở lại mấy ngày theo dõi.

Nghe bác sĩ nói như vậy Chaeyoung mới yên lòng, liếc nhìn cô đang ngủ thiếp ở trên giường bệnh, chân mày vẫn khẽ nhíu lại, cầm giấy tờ và tờ khai đi làm thủ tục nhập viện cho cô.

Khi trở về thì Lisa mơ màng tỉnh lại, liếc nhìn Chaeyoung ngồi bên cạnh lại mơ màng nhắm mắt lại. Bởi vì chuyện xảy ra đột xuất đồ dùng thiết yếu cũng chưa mua, nàng biết gần cổng bệnh viên có siêu thị nên nhân lúc cô ngủ định đi mua đồ dùng.

Trước khi ra khỏi bệnh viện Chaeyoung còn vòng đến hỏi bác sĩ, bác sĩ nói trong khoảng thời gian này phải chăm sóc cho dạ dạy thật tốt, sau này cũng phải tránh những món ăn nóng.

Sợ nửa đêm cô tỉnh lại thấy đói bụng nên trước khi quay về Chaeyoung nhân tiện đi mua cháo, nếu cô tỉnh lại thì cũng có cháo mà cho cô ăn.

Nửa đêm Lisa tỉnh lại thật, vì khát quá nằm ở trên giường bệnh mơ hồ nhìn ra nơi này không phải nhà của mình mà là trong bệnh viện, cô khát khô cả miệng quay đầu định ngồi dậy thì thấy Chaeyoung ngủ gục ở cạnh giường, một tay còn đặt ở trên đùi cô, sợ đánh thức nàng nên Lisa cũng không đánh thức nàng, quay đầu nhìn thấy trên tủ đầu giường có nửa ly nước, đưa tay muốn lấy. Dù đã rất cẩn thận động tác cũng rất nhẹ nhàng mà vẫn đánh thức Chaeyoung đang ngủ không sâu.

Thấy cô tỉnh lại Chaeyoung liền hỏi - "Li tỉnh rồi, cả người có thấy chỗ nào khó chịu không? Bụng còn đau không? Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?"

Lisa nhìn nàng khóe miệng cong thành một vòng cung lớn, chắc là nàng bị mình dọa sợ rồi, muốn mở miệng an ủi nàng nói cho nàng biết mình không sao, vừa mở miệng thì thanh âm bị cản lại trong cổ họng.

"Không... không sao, đừng lo lắng!" - Thanh âm cực kì khàn, vừa nói xong cổ họng khô khốc, đau đớn dữ dội.

Thấy thế Chaeyoung vội vàng rót cho cô ly nước, đỡ cô ngồi dậy cho cô uống.

Gần như Lisa uống một mạch hết ly nước thì cổ họng như bị thiêu đốt mới dễ chịu được một chút.

Chaeyoung để cái ly lên trên tủ đầu giường - "Li có đói bụng không? Em vừa mua cháo có muốn ăn cho ấm người không?"

Lisa lắc đầu, lúc này cô không có khẩu vị ăn uống gì cả, nằm trên giường mơ màng nhắm mắt rồ mê man thiếp đi.

Hôm sau từ trong mê man tỉnh lại, loáng thoáng nghe thấy Chaeyoung cầm điện thoại nói xin phép nghỉ ở công ty vài ngày.

Đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại thì nàng đã cúp điện thoại quay trở lại, thấy cô tỉnh lại liền hỏi cô có đói bụng không nàng đi mua cháo cho cô ăn.

Lisa nhìn nàng một lúc lâu mới gật đầu, đúng là cô thấy đói rồi, tối qua uống nhiều rượu hầu như không ăn gì cả, uống rượu đỏ, vàng, trắng lẫn lộn, trên đường về thì thấy bụng cực kì khó chịu, cô biết là bệnh loét dạ dày lại tái phát nhưng vẫn kiên quyết để tài xế lái xe về nhà, cứ nghĩ uống vài viên thuốc sẽ không sao, không ngờ ông trời không giúp cô thế mà lọ thuốc lại trống rỗng, có lẽ lần trước đã uống hết rồi, gần đây cũng không phải đi xã giao nhiều lắm nên bệnh cũ đã lâu không tái phát thuốc trong nhà đã hết cũng quên mất.

Khi Chaeyoung đi mua cháo thì Lisa gọi điện cho thư kí Park, nói hôm nay mình không đến phòng làm việc được, có công văn gì khẩn cấp cứ đem đến bệnh viện.

Thư kí Park bị tiếng nói khàn khàn của cô dọa sợ, vội hỏi cô có làm sao không, Lisa chỉ nói sơ sơ tình hình cho anh biết, không đợi cô nói xong thì anh ta đã hỏi địa chỉ để tới đây.

Chaeyoung xách cháo thịt đi lên, phải ăn sáng bằng đồ ăn dễ tiêu nên nàng thay cô sắp xếp.

Cô y tá đến đo nhiệt độ, không sốt cao nhưng hôm nay vẫn tiếp tục truyền nước, dặn rằng trong thời gian này phải chú ý ăn uống, nhớ là không được đụng vào rượu và thức ăn cay, Chaeyoung ghi nhớ từng cái một.

Jennie gọi điện khi thư kí Park đã đến, lúc đó Lisa và thư kí Park đang nói chuyện công việc, điện thoại để bên cạnh Lisa chỉ nhìn một cái rồi đưa cho Chaeyoung bảo nàng nghe máy.

Chaeyoung chần chừ nhận lấy, nhìn màn hình điện thoại mới biết là Jennie gọi, đã gặp mặt hai lần tính cách của cô ấy cũng rất hoà đồng nên Chaeyoung cũng không lo lắng gì nhấn nút nghe.

Jennie gọi đến là hỏi chuyện hai nhà gặp mặt ăn cơm tối nay, muốn hỏi trước ông bà Park có ăn kiêng gì không, nếu có thì cô bảo đầu bếp tránh món đó ra, dù sao người lớn trong nhà gặp mặt phải chú trọng chu toàn một chút.

Jennie nói một hơi vẫn không cho Chaeyoung có cơ hội mở miệng, đợi cô nói xong vẫn không nghe Lisa trả lời.

"Chị à, chị có nghe không đấy, phải trả lời chứ!"

Lúc này Chaeyoung mới có cơ hội lên tiếng nói - "À, Jennie à, chị là Chaeyoung đây, chị của em đang có việc không tiện nghe điện thoại."

Jennie dường như hơi bất ngờ, chỉ có vài giây đã nhanh chóng phản ứng lại, niềm nở đáp.

"Chị dâu à, bây giờ chị đang ở cùng với chị của em sao, chị không có đi làm sao?"

Chaeyoung kịp thời phản ứng, Lisa vào bệnh viện thế này không có vấn đề gì lớn nhưng cũng phải ở lại mấy ngày để quan sát, bữa cơm tối nay chắc không thể đến, vội vàng nói với Jennie.

"Jennie à, không thì cứ hủy bỏ bữa cơm tối nay trước đã."

"Tại sao?" - Jennie khó hiểu, sáng nay mẹ cô còn gọi nàng bố trí đầu bếp tốt nhất cho tối nay, dự định dành ra căn phòng tốt nhất không hề nói đến hủy bỏ gì cả.

"Chị em bị loét dạ dày bác sĩ bảo phải ở lại bệnh viện mấy ngày để quan sát, nên bữa tối lùi lại mấy ngày nữa đi."

"Hả! Sao có thể như vậy, chị ấy không sao chứ, phải cấp cứu sao? Có phải là chị ấy lại uống mấy loại rượu hỗn hợp không? Chị ấy mà uống rượu pha sẽ dễ phát bệnh lắm." - Jennie nghĩ thầm, dạ dày của cô trước đây không tốt, có một lần còn rất nghiêm trọng, uống đến dạ dày bị xuất huyết nôn cả ra máu, dọa mẹ nàng suýt chút nữa ngất xỉu.

"Tối qua có xã giao chắc là uống nhiều quá đó." - Chaeyoung trả lời.

"Chị dâu à, hai người đang ở bệnh viện nào, em qua đó một chút."

Chaeyoung đọc tên và địa chỉ bệnh viện rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại lại bấm gọi cho bà Park, nói sơ lại tình hình lần nữa rồi nói hủy bỏ bữa cơm tối nay hẹn lại lần sau.

"Lisa không sao chứ?" - Bà Park quan tâm hỏi nhưng cũng có chút trách mắng Chaeyoung - "Con đó, sao không chăm sóc tốt cho nó một chút, hai đứa mới kết hôn có mấy ngày con đã đưa người ta đến bệnh viện rồi."

Chaeyoung xấu hổ nhỏ giọng - "Cô ấy đi xã giao uống nhiều quá thôi mẹ."

"Công việc quan trọng cũng đâu bằng sức khỏe được!" - Bà lại trách nàng.

"Bây giờ đang ở đâu, mẹ qua đó!"

Cúp điện thoại, Lisa và thư kí Park cũng đã nói xong, thư kí Park nhìn nàng mỉm cười hơi cúi người, quay đầu nói với Lisa.

"Tôi về Quốc hội trước sẽ bàn giao những gì mà cô dặn."

Lisa gật đầu không nói gì thêm.

Anh ta cúi người chào cô rồi đi ra, Chaeyoung đứng dậy tiễn anh ta ra ngoài, khi trở vào thì Lisa đang ngồi trên giường bệnh, sắc mặt hơi tiều tụy nhưng không làm ảnh hưởng đến sự quyến rũ và xinh đẹp của cô, mất hết cả buổi sáng cho việc kiểm tra phòng, truyền nước, đưa thuốc, mỗi lần là một y tá khác nhau, kể cả không có việc gì cũng luôn có y tá đi qua xem đi xem lại bệnh án đặt ở đầu giường, còn dặn dò cô mấy ngày này phải cố gắng ăn nhạt một chút.

Đợi y tá kiểm tra xong đi ra, Lisa mới vẫy tay với Chaeyoung, bảo nàng đi đến.

"Tối qua em vất vả rồi."

Chaeyoung lắc đầu khóe môi cười nhạt - "Có khát nước không? Có muốn em rót cho Li ly nước không?"

Vừa rồi nói chuyện rất lâu với thư kí Park, cổ họng bây giờ đúng là khô khan khó chịu nên cô gật đầu không từ chối.

Nhận lấy ly nước mà Chaeyoung đưa đến, cô thuận miệng hỏi - "Vừa rồi Jennie gọi tới nói gì vậy?"

"Vốn là muốn bàn với Li bữa cơm tối nay, nhưng với tình trạng của Li hiện giờ nên em bảo con bé hủy bỏ rồi."

Lisa nhìn chai nước đang truyền vào tay, cười bất đắc dĩ.

Im lặng một lúc Chaeyoung mới nói - "Tối qua sao lại uống nhiều rượu như vậy?"

Nàng không dám chắc việc tối qua cô uống say có liên quan đến Lee Eun Ji hay không.

Lisa nhìn nàng khóe miệng cười nhạt - "Hôm qua đi cùng mấy người bên sở kế hoạch, không từ chối được nên mới uống nhiều như vậy."

"Dạ dày không tốt sau này Li cố gắng uống ít thôi." - Khẽ cau mày Chaeyoung nói.

Lisa mỉm cười đưa tay ra kéo tay nàng qua - "Hôm qua Li làm em sợ rồi."

Bàn tay cô xoa xoa bàn tay mềm mại của nàng, cô biết hôm qua nhất định là nàng bị dọa sợ rồi, gấp đến độ muốn khóc luôn.

Chaeyoung nhìn cô liếc xéo một cái cũng không nói lời nào, tay bị cô nắm hơi nóng ấm, dính mồ hôi nhưng nàng cũng không rút tay ra sợ động đến việc truyền nước cho cô.

Hôm qua nàng thật sự là bị cô hù dọa, đổi lại thì bất cứ ai cũng có thể nhảy dựng lên khi gặp tình huống như vậy, vừa ra đến phòng khách thì thấy cô ôm bụng với vẻ mặt tái nhợt một câu cũng không nói rõ được, may mà bây giờ không có vấn đề gì.

"Xin lỗi em!"

Chaeyoung quay đầu thấy cô chăm chú nhìn nàng, trên mặt rất áy náy, tay vẫn nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng xoa nắn, áy náy lên tiếng.

"Tối qua để em lo lắng rồi, Li xin lỗi!"

Nhìn cô thoáng chốc Chaeyoung cũng không biết nói gì, chỉ sững sờ nhìn cô rất lâu mới thấp giọng đáp.

"Sau này đừng có uống rượu nữa."

Lisa cười nhẹ chân mày cong lên, trên mặt mơ hồ nổi lên má lúm đồng tiền, gật đầu với nàng.

"Được, nghe theo vợ Li hết!"

Chaeyoung bị câu gọi 'vợ Li' khiến cho thẹn thùng, mặt đỏ ửng rút tay lại, khẽ lầm bầm rồi đi vào phòng vệ sinh.

Chaeyoung đâu có muốn đi vệ sinh nhưng sợ xấu hổ nên mới trốn ra ngoài. Khi đi ra hành lang được một lúc định quay về thì lại thật sự muốn đi vệ sinh. Nghĩ thế nàng lại quay đầu đi về phía cuối hành lang. Tại chỗ rẽ vào khu vực toilet, nàng thấy người đàn ông đứng cạnh cửa phòng vệ sinh nữ, chắc là đang chờ vợ và bạn gái.

Không để ý lắm nàng đi lướt qua anh ta để vào trong, nhưng vừa lúc ngoảnh mặt lại nhìn người đàn ông kia. Cũng chính cái liếc mắt này lại khiến Chaeyoung bất ngờ dừng chân, sững sờ nhìn người đàn ông đứng đó, giật mình cảm thấy khó tin!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top