Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 77 - DONGHAE, ANH THẬT KHÔNG PHẢI NGƯỜI


Từ Park gia về tới nhà cũng đã gần 10h, đêm hôm nay không phải đẹp, mây đen trùng điệp bao phủ bầu trời, không có ánh trăng và ngôi sao nào.

Trên xe, Lisa thắt chặt dây an toàn chuẩn bị khởi động rời đi, cô quay đầu lại thấy Chaeyoung còn cầm dây an toàn ngồi thừ người ra đó.

Lisa nhíu mày khom người đưa tay giúp nàng thắt dây an toàn, lúc này Chaeyoung mới phản ứng lại quay đầu nhìn cô hơi áy náy.

Lisa bắt đầu nổ máy di chuyển, cô rê đuôi xe thật đẹp rồi quay xe ổn định lên đường.

Lúc này phương tiện lưu thông trên đường không nhiều, xe chạy vững vàng. Chaeyoung dường như có tâm sự, sững người ngồi đờ ra trên ghế.

Lisa cứ tưởng Chaeyoung buồn phiền vì chuyện của Jessica nên đưa tay mở nhạc lên, duỗi tay cầm lấy tay nàng, khi nàng nhìn sang thì mỉm cười nhìn lại nàng.

"Có việc gì không tháo gỡ được thì đừng để ở trong lòng."

Chaeyoung nhìn cô cong khóe môi, nhẹ nhàng thở dài, cánh tay nhỏ xoa xoa bàn tay của cô nhỏ giọng nói - "Có Li ở đây, thật tốt!"

Lisa mỉm cười quay đầu lại chăm chú lái xe.

Xe chậm rãi đi vào khu tầng hầm của nhà ở, khi Lisa tắt máy chuẩn bị xuống xe thì bất thình lình Chaeyoung cất tiếng.

"Li có thể giúp em điều tra thông tin về cục trưởng Jo Kwon được không?"

"Cục trưởng Jo Kwon?" - Lisa nhíu mày - "Em tìm thông tin của ông ta làm gì?"

Chaeyoung thở dài, kể lại sơ lược chuyện chiều nay cho cô nghe.

Lisa im lặng chỉ nhíu mày không lên tiếng.

"Em không biết giữa mẹ và ông ta có quan hệ gì, nhưng mà em thấy, mẹ rất sợ ông ta, lúc chiều, mẹ nắm chặt tay em, cả người đều run lên."

"Ở nhà hàng Louis lần trước, khi ông ta nhìn thấy mẹ vợ, sắc mặt hai người đều rất kì lạ." - Lisa cũng hồi tưởng lại nói với nàng.

Chaeyoung gật đầu - "Đúng vậy, em còn nhớ đêm đó sau khi về nhà, cả người mẹ đều thay đổi, không nói chuyện liền đi ngủ, còn ba bảo em đừng hỏi gì cả, ông ấy ngồi suốt đêm trong phòng khách. Rốt cuộc giữa bọn họ có quan hệ gì, em chỉ thấy lo lắng cho mẹ lại không biết tình hình như thế nào nên cũng không biết phải mở lời như nào và nói gì."

"Yên tâm đi, không sao đâu!" - Lisa vuốt tóc nàng, an ủi - "Li sẽ bảo thư kí Park điều tra, chắc chắn có thể biết tình hình và thông tin của ông ta."

Chaeyoung gật đầu - "Vâng."

Lisa than nhẹ một tiếng, đưa tay xoa xoa chân mày đang nhíu chặt của Chaeyoung.

"Đừng có cau mày nữa, sẽ không đẹp đâu!"

Chaeyoung gật đầu, cố gắng cong môi để cho mình cười, gần đây có quá nhiều chuyện, hết chuyện này đến chuyện khác đều vượt qua sức chịu đựng của nàng.

Lisa biết nàng đang cố gắng cười nên nhoài người tới hôn lên trán Chaeyoung.

"Đi thôi, chúng ta lên nhà!"

Chaeyoung thuận theo gật đầu, mở cửa xuống xe.

Ngồi trong phòng làm việc Chaeyoung mở tài liệu ra xem, hôm nay định hạ bút vẽ phác thảo, nàng chưa từng tiếp xúc với loại dự án này nên mấy lần cũng không biết phải bắt đầu vẽ như thế nào.

Không thể phủ nhận rằng còn có một nguyên nhân khác là nàng còn vướng bận chuyện của Jessica, không biết có nên nói chuyện đó cho cô ấy biết hay không, nói hay không nói đều làm tổn thương cô ấy. Nàng không dám tưởng tượng ra nếu Jessica phát hiện Donghae đang phản bội mình thì có chịu đựng được không, sợ cô ấy lại làm ra chuyện dại dột.

Nếu không nói cho cô ấy biết cứ giấu diếm mãi cũng không phải cách tốt, giấu được một ngày nhưng không giấu được hai ngày, giấy không gói được lửa, một khi Jessica biết rõ sự thật thì cũng không tránh khỏi tổn thương.

Nói hay không kết quả cũng chẳng khác nhau, điều mà nàng không muốn thấy nhất chính là Jessica bị tổn thương!

Ngồi trên ghế xoay, Chaeyoung cảm thấy hơi mệt, đầu nàng bắt đầu đau âm ỉ, nàng biết rõ không phải ảnh hưởng sinh lí mà là ảnh hưởng của suy nghĩ và áp lực tinh thần.

Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, là đường dây nội bộ công ty, trên đó báo là từ Yang Hyun Suk, đưa tay bắt điện thoại lên, ông ta bảo nàng chuẩn bị lát nữa đi theo ông ta đến tập đoàn Choi thị, quý sắp tới Choi thị và Yang thị sắp sửa hợp tác một hạng mục lớn trong nước.

Chaeyoung gật đầu đồng ý, thúc ép mình tạm thời ngừng suy nghĩ chuyện của Jessica, trước khi quyết định nàng nên đi tìm Donghae một lần.

Tập đoàn Choi thị là tập đoàn kiến trúc lớn cũng là người anh cả trong ngành kiến trúc ở Seoul, chủ tịch Choi là hội trưởng hiệp hội bất động sản, hiện tại Choi thị có thể giữ được địa vị dẫn đầu trong giới kiến trúc cũng phải nhờ vào trưởng thiết kế kiêm tổng giám đốc Roxanne.

Roxanne rất bận rộn, người trong ngành chỉ biết cô ta là người Hàn Quốc, gia đình rất giàu có và thế lực, không bất kì ai biết thân phận chính xác của cô ta, nhân vật này được cho là vừa truyền kỳ vừa thần bí của ngành kiến trúc, bởi vì tác phẩm của cô ta rất hài hòa và có phòng cách, từng được Chaeyoung coi là thần tượng.

Chaeyoung chuẩn bị xong giấy tờ mà Yang Hyun Suk căn dặn, đến phòng làm việc của ông ta, vừa mới giơ tay lên định gõ cửa thì cửa được mở ra từ bên trong, thấy Hyomin tức giận đứng đó nhìn Chaeyoung, ánh mắt sắc bén có thể xuyên thủng người khác. Nghiến răng nói - "Xem như chị lợi hại!"

Cô ta xô Chaeyoung rồi giận dữ đi khỏi đó.

Chaeyoung không có hơi đâu mà tính toàn với cô ta, nàng biết đó là vì lần này Yang Hyun Suk đi ra ngoài nói chuyện hợp tác với Choi thị không gọi cô ta đi cùng. Trước đây những trường hợp như thế này thường người đi cùng ông ta là Hyomin, lần này đổi thành người khác chắc chắn trong lòng ít nhiều không thoải mái.

Nàng không thông minh nhưng cũng biết lần này ông ta gọi nàng đi cùng, do sự thay đổi thân phận của nàng, muốn mượn thân phận vợ của Lisa đến để lấy điều kiện hợp tác với chủ tịch Choi.

Xã hội này chính là như vậy, nếu không có bối cảnh và thế lực, người khác cũng chỉ coi mình là ngọn cỏ, không ai dành cho thêm một cái liếc mắt nào, nàng từ lâu đã biết được cái đạo lí tàn khốc này.

Chaeyoung liếc nhìn Hyomin rồi đẩy cửa đi vào - "Tổng giám đốc!"

Yang Hyun Suk từ sau bàn làm việc đứng lên, tươi cười đầy mặt nhìn nàng - "Chaeyoung, đã chuẩn bị đồ cần mang theo chưa?"

Ông ta cằm cặp công văn đã chuẩn bị xong đi qua.

"Vâng, xong rồi." - Chaeyoung gật đầu đáp.

Ông ta gật đầu, lấy áo khác ở trên ghế sofa - "Tốt, vậy chúng ta đi thôi."

Chaeyoung và vài đồng nghiệp khác trong công ty cùng đi với Yang Hyun Suk đến Choi thị, hội nghị hôm nay nàng chỉ cần ngồi cho đủ, bọn họ giảng giải quan niệm và ý nghĩa thiết kế, hợp đồng kí kết hợp tác, nàng cũng không hiểu lắm, trong công ty có bộ phận chuyên trách bàn bạc với đối tác cũng không cần nàng phải lo nghĩ, trong hội nghị này nàng chỉ là vật trang trí, đóng vai trò là thành viên.

Cuộc hội nghị này diễn ra trong hơn hai giờ, khi kết thúc là gần xế chiều, đột nhiên chủ tịch Choi đề nghị đến nhà hàng Pháp mới mở gần công ty ăn một bữa cơm.

Yang Hyun Suk cười tươi đầy mặt gật đầu nói, hội nghị hôm nay mặc dù đưa ra một đáp án chính xác nhưng theo thái độ của Choi thị, dường như còn tốt hơn so với mình mong muốn, căn cứ tình hình trước mắt chuyện hợp tác coi như thành công một nửa.

Khi mọi người đứng chờ thang máy, chủ tịch Choi đứng cạnh Chaeyoung thân thiết hỏi.

"Nghe nói mấy hôm trước trợ lí Manoban phải nhập viện, bây giờ sức khỏe khá hơn nhiều chưa?"

Chaeyoung mỉm cười trả lời - "Vâng, là bệnh cũ, không nghiêm trọng lắm đâu, khiến chủ tịch Choi bận tâm rồi."

Chủ tịch Choi gật đầu - "Không sao là tốt rồi!"

*ĐINH...!*

Thang máy mở cửa, thấy một cô gái cực kì xinh đẹp từ bên trong đi ra, gương mặt thanh tú và nhỏ nhắn, khoác trên người bộ âu phục màu đen, tóc tai hơi hỗn độn, chính sự hỗn độn này khiến cả người cô tùy ý ngông nghênh.

Nhìn mọi người ngẩn ra ngay sau đó lại tươi cười - "Nhiều người vậy sao? Thật náo nhiệt đó!"

Chủ tịch Choi thấy thế, gương mặt nghiêm túc của ông còn có ý cười, nói với cô ta.

"Jisoo, chúng ta chuẩn bị đi ăn cơm, cháu cùng đi chứ?"

Cô gái đó lập tức lắc đầu từ chối - "Cháu chỉ lên đây lấy tài liệu thôi, ăn cơm thì miễn đi." - Nói xong định đi về phòng làm việc của mình

Ông Choi còn muốn nói nhưng không chờ ông mở miệng cô gái vốn chuẩn bị rời đi đột nhiên dừng lại trước mặt Chaeyoung, chăm chú nhìn nàng một lúc rồi đột nhiên nở nụ cười hỏi nàng.

"Vị tiểu thư này, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi không?"

Chaeyoung nhíu mày, đối với phương thức bắt chuyện kiểu như thế này của cô ta chỉ cảm thấy không có hứng thú gì, khóe miệng khẽ nở nụ cười nhưng trên mặt không hề có ý cười.

"Tôi nghĩ cô nhận lầm người rồi, tôi không nhận ra cô."

Nụ cười trên mặt cô gái đó còn lớn hơn, vươn tay ra với nàng - "Roxanne, xin chỉ bảo nhiều hơn!"

Chaeyoung sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới người trước mặt chính là Roxanne thần bí còn ngạc nhiên hơn là cô ta còn trẻ như vậy.

Sững sờ bắt tay với người trước mặt - "Park Chaeyoung!"

Cô gái cao hơn nhìn nàng có chút mập mờ, đột nhiên xoay người nói với ông Choi.

"A, đột nhiên cháu nhớ ra, thì ra cái văn kiện này cũng không gắp lắm, đúng lúc bụng cháu cũng hơi đói, cháu đi cùng mọi người có được không?"

Mọi người cùng nhau xuống tầng ra khỏi tập đoàn Choi thị, nhà hàng Pháp cách nơi này cũng không xa, không cần lái xe chỉ đi bộ vài phút là đến.

Ông Choi và Yang Hyun Suk đi ở phía trước, lúc này đang trò chuyện rất vui vẻ. Còn Roxanne đi song song với Chaeyoung, lọt trong đám người phía sau.

Nhìn Chaeyoung tay xách máy tính và túi công văn, Roxanne niềm nở nói - "Sao có thể để cho thục nữ mang nhiều thứ như vậy được."

Cô ta vươn tay muốn nhận lấy đồ trong tay của Chaeyoung, trên mặt mỉm cười nói tiếp.

"Là một người lịch thiệp, quý cô có thể cho tôi cống hiến chút sức lực cơ bản nhất không?"

Chaeyoung lạnh lùng nhìn cô ta, nàng chưa bào giờ thích một cô gái dẻo miệng như vậy, rõ ràng là không biết gì về nàng, lại còn làm ra vẻ giao thiệp sâu sắc, thế nào cũng cảm thấy quá giả tạo, đừng nói nàng không biết loại dẻo miệng này chỉ muốn cua gái thôi.

"Không cần, cảm ơn!"

Rất ít khi bị từ chối thẳng thừng như vậy, Roxanne thoáng sửng sốt một lúc mới phản ứng lại.

"Park tiểu thư đang sợ tôi có ý đồ bất lương sao?"

Chaeyoung không quay đầu chỉ nhìn thẳng phía trước, mặt không chút thay đổi - "Tôi đã kết hôn rồi, cô còn có ý đồ gì với tôi sao?"

Người con gái này thật sự là Roxanne, người được xưng tụng là thiên tài thiết kế, từng được nàng nghiên cứu và học tập tác phẩm của cô ta nhưng người con gái trước mắt lại kém xa trí tưởng tượng của nàng, ngoài khuôn mặt xinh đẹp để tán gái ra thì không nhìn ra trên người cô ta có gì đặc biệt.

Có người vốn là bị coi thường như thế, càng bị bài trừ thì càng muốn chinh phục, giống như Roxanne lúc này.

Chỉ coi lời nói của Chaeyoung là cái cớ tránh né cô, cười lớn khiêu khích nói - "Haha, từ trước đến giờ tôi luôn thích những thứ có tính khiêu chiến như thế!"

Chaeyoung bỗng dưng dừng bước, quay đầu nhìn cô ta lạnh lùng - "Thật ngại quá cô Roxanne, nếu như cô muốn đi chinh phục một người phụ nữ để chứng tỏ sức quyến rũ của mình thì xin mời cô đi tìm người khác, tôi không phải là đối tượng để cô săn làm người yêu!"

Roxanne nhìn nàng nụ cười trên khóe miệng càng rộng hơn, người phụ nữ này còn thú vị hơn cô nghĩ.

Cô không phải chỉ muốn bắt chuyện mà thôi, người phụ nữ này cô đã gặp trong quán cà phê, hình như lúc đó cô ấy đang xem mắt, hơn nữa còn gặp phải hàng keo kiệt, khi đó cô ngồi ở bàn sau cô ấy có thể nghe thấy rõ cả quá trình. Lúc cô ấy rời đi cô còn thò đầu ra nhìn, thế nên mới nhớ kỹ khuôn mặt của cô ấy như vậy, vì sự việc quá buồn cười nên sau này có thể làm trò giải trí cho cô, ấn tượng với người phụ nữ này càng sâu sắc hơn, khi vừa mới gặp cô ấy thoáng qua cô liền nhận ra ngay.

Hai tay khoanh trước ngực, Roxanne nhìn nàng bình tĩnh nói - "Park tiểu thư đang lạt mềm buộc chặt sao, nếu thế, tôi nói thẳng cho cô biết, cô đã thành công khơi dậy lòng hiếu kì của tôi rồi!"

"Cô Roxanne luôn luôn tự cho là đúng như thế sao?" - Chaeyoung thật bị người con gái tự cao tự đại trước mắt đánh bại, cô ta tự thấy bản thân mình vượt trội quá, nàng có điểm nào biểu hiện ra rằng nàng đang lạt mềm buộc chặt để gây sự chú ý của cô ta cơ chứ.

Roxanne cười đáp lại - "Không phải tự cho là đúng, mà là tự tin!" - Vẻ mặt kia cười còn vô sỉ hơn.

Chaeyoung mặc kệ cô ta, cũng không muốn lãng phí thời gian tranh luận chuyện vô vị này với cô ta, không để ý đến cô ta mà xoay người đuổi kịp mọi người ở phía trước.

Roxanne còn muốn nói thì thấy Chaeyoung đã sải bước đi rồi, để một mình cô tại chỗ còn khoa tay múa chân, nhìn thật buồn cười. Sững sờ nhìn bóng dáng nhỏ bé kia, Roxanne nghẹn cười lắc đầu.

Mọi người đi đến nhà hàng vừa mới mở, vì nhiều người nên đặt luôn phòng riêng.

Cái gọi là ăn cơm chẳng qua chỉ là gọi rượu lên bàn cơm, thực hành văn hóa rượu, đều là người từng lăn lộn trên thương trường, đủ loại người đến xã giao.

Trên bàn cơm ông Choi ngồi ở chủ vị, Yang Hyun Suk ngồi ở bên trái ông, Chaeyoung ngồi cạnh Yang Hyun Suk, Roxanne vốn nên ngồi cạnh ông Choi, nhưng lại đỗi chỗ nhất định muốn ngồi cạnh Chaeyoung, mọi người chỉ cười mờ ám không nói gì.

Mặc dù không thích nhưng Chaeyoung cũng không lên tiếng, vẫn duy trì nụ cười ngồi ở đó.

Trên bàn rượu nhân viên phục vụ đưa hai loại rượu đỏ và trắng, rót cho mỗi người một ly. Sau khi mọi người nâng ly, Yang Hyun Suk và ông Choi trò chuyện về triển vọng hợp tác cùng phát triển của hai công ty sau này.

Chaeyoung chán ngán nhìn sơn hào hải vị trên bàn ăn không có hứng thú. Có quá nhiều dầu mỡ khiến người ta không muốn động đũa nên tùy ý gắp một miếng rau để ăn.

Roxanne ngồi cạnh nàng, nâng ly rượu cười nói với nàng - " Park tiểu thư, chúng ta uống một ly đi!"

Trước mặt mọi người tất nhiên Chaeyoung không tiện từ chối, nâng ly rượu lên cụng ly với cô ta, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Để ly rượu xuống Roxanne nói chuyện với nàng câu được câu không - "Park tiểu thư thích ăn món gì, có thích đi du lịch không?"

Chaeyoung để đũa xuống nhìn cô ta cười như không cười - "Tôi thích ăn gì hay thích đi du lịch không có liên quan gì đến chuyện hợp giữa hai công ty chúng ta."

"Dĩ nhiên, tôi càng hiểu cô thì tôi sẽ càng cảm thấy hứng thú với lần hợp tác này, đến lúc đó không chừng tôi sẽ sớm có linh cảm." - Roxanne nói với vẻ đó là điều đương nhiên.

"Thì ra linh cảm thiết kế của nàng Roxanne là bắt nguồn từ phụ nữ sao?" - Chaeyoung cười lạnh nói, giọng nói có chứa hàm ý trào phúng.

"Cũng không phải không thể." - Roxanne nhìn nàng nhún vai trả lời.

Chaeyoung chỉ nhìn cô ta, xoay người cười xin lỗi với mọi người.

"Xin lỗi, tôi đi phòng vệ sinh!" - Nàng đứng dậy đi ra ngoài.

Trên bàn rượu ông Choi nhìn về phía Roxanne - "Jisoo, đã bao lâu rồi cháu chưa gặp Lisa rồi?"

Roxanne cũng chính là Kim Jisoo, cô sững sờ - "Mấy ngày trước khi cậu ta nằm bệnh viện cháu có ghé qua, sao thế?"

Ông Choi cười nhạt gật đầu chỉ nói - "Cháu đó, đừng có làm khó dễ Chaeyoung nhà người ta nữa!"

Cô khó hiểu cau mày lại - "Cháu không hiểu?"

Ông Choi nhìn cô có thâm ý khác - "Nàng ta là người có bối cảnh phức tạp, không phải là người mà cháu có thể chọc vào đâu!"

Không nhìn cô nữa ông Choi liền quay đầu kêu mọi người dùng bữa.

Jisoo mù tịt không hiểu gì liền cau mày, trong lòng thầm nhắc lại câu của ông Choi, có bối cảnh phức tạp?

Ra khỏi phòng ăn riêng Chaeyoung thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho Lisa, buổi sáng lúc cùng Lisa đi ra khỏi cửa, cô nói tối nay có tiệc có thể về muộn. Nhìn tình hình ở bên nàng cũng không có khả năng về sớm, vậy vẫn nên gọi điện báo trước cho cô biết.

Điện thoại rất nhanh được bắt máy, chỗ Lisa hơi ồn cũng là ở trên bàn rượu, nàng nghe thấy có tiếng người mười rượu.

"Về nhà rồi sao?" - Lisa hỏi nàng.

"Không có, tối nay em cũng có xã giao, có thể cũng về muộn."

"Vậy có cần Li đến đón em không?"

"Không cần đâu, em cũng không phải trẻ con đâu cần Li đưa đón mỗi ngày." - Chaeyoung từ chối.

Lisa chỉ khẽ cười - "Li vẫn luôn coi đây là phúc lợi của Li mà."

Trong lòng Chaeyoung trở nên ấm áp, lời ngon tiếng ngọt của cô lúc nào cũng rất dịu dàng, không hề trắng trợn nhưng lại làm ấm lòng người.

"Được rồi, em vào đây, Li cố gắng uống ít thôi, dạ dày Li không tốt đó!" - Chaeyoung cẩn thận dặn dò.

"Nghe lời bà xã hết. Tối nay nếu muộn quá thì gọi cho Li, Li đến đón em."

"Dạ, được!" - Chaeyoung đồng ý, cúp máy rồi liếc nhìn phòng ăn phía sau, nàng vẫn quyết định đi vệ sinh.

Khi đi từ phòng vệ sinh ra thì đúng lúc đến chỗ rẽ gặp Jisoo đang đứng cạnh tường. Đầu tiên là sửng sốt sau đó lại cau mày

"Sao cô lại ở đây?"

"Tôi ra xem, đi ra ngoài lâu như vậy, còn tưởng cô ở bên trong xảy ra chuyện gì?"

Chaeyoung nhìn cô ta lãnh đạm nói - "Cảm ơn cô đã quan tâm." - Liền lướt qua Jisoo rời đi.

"Không cần khách khí!" - Jisoo đuổi theo Chaeyoung, cùng sánh vai đi với nàng.

"Tôi thật sự đã từng gặp cô rồi!"

Chaeyoung cũng không quay đầu lại - "Tôi nói rồi, cô đừng có dùng phương thức đó bắt chuyện với tôi!"

Jisoo vuốt vuốt tay, đồng ý với ý kiến của nàng - "Được rồi được rồi, không dùng nữa!"

Chaeyoung không để ý đến cô ta, chỉ coi cô ta là một cô gái dân chơi đang chơi đùa săn tìm người đẹp, chỉ đáng tiếc cô ta tìm nhầm đối tượng rồi.

"Yahh, tôi nói thật đấy, cô không tin hả?" - Cảm thấy thật thất bại, nhìn cô tùy tiện như thế sao? Vì sao Chaeyoung không tin cô nói thật.

"Khoảng hơn một tháng trước, cô đang đi xem mắt trong quán cà phê, gặp............"

Chaeyoung đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào phía trước với vẻ mặt rất khó coi.

"Cô làm sao vậy?" - Jisoo khó hiểu nhìn nàng, nhìn theo tầm mắt của nàng nhìn thấy trong đại sảnh nhà hàng, gần vị trí cửa sổ có một đôi nam nữ đang ngồi, người phụ nữ cười duyên đang nói gì đó với người đàn ông, người đàn ông cười dịu dàng rồi gật đầu.

Jisoo quay đầu nhìn Chaeyoung - "Cô quen hả?"

Tay Chaeyoung nắm chặt thành nắm đấm, lửa giận trong người thoáng bốc cháy lên, hai người ngồi đó chính là Lee Donghae và người tình của anh ta.

Hít sâu một hơi rồi lấy điện thoại gọi cho Jessica.

Điện thoại vang lên một lúc mới được bắt máy, giọng nói của Jessica vẫn trong sáng như thế.

"Alo, Chaeyoung hả, có chuyện gì cậu nói nhanh lên đi, tớ còn đang nấu mì đây!"

Chaeyoung nhìn phía Donghae, thấy anh ta đang dịu dàng gắp đồ ăn cho người phụ nữ kia, cầm lấy điện thoại nói - "Sao lại nấu mì một mình, Donghae đâu?"

"Tối nay anh ấy hẹn khách hàng ra bàn công việc, tớ đói bụng rồi nhưng không muốn ra ngoài, nên tạm nấu mì ăn đó mà. Cậu có chuyện gì à?"

Không đợi Chaeyoung mở miệng, điện thoại lại truyền đến giọng nói của Jessica - "Không được rồi, nước tràn ra ngoài hết rồi, không nói chuyện với cậu nữa, chờ lát nữa tớ gọi lại cho!"

Chaeyoung cúp máy, khóe miệng cười lạnh, bước nhanh về phía bọn họ.

Jisoo sững sờ nhìn nàng, nhìn nét mặt của nàng rất khủng bố, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì nên đi theo.

"Yah, nhìn sắc mặt của cô không tốt lắm!"

Chaeyoung không để ý gì đến Jisoo chỉ nhìn Donghae, bước lên phía trước mặt bọn họ, hơi che đi ánh sáng.

Lúc này hai người họ đang cười nói vui vẻ mới chú ý đến bên cạnh có người đến, quay đầu nhìn sang, Donghae thoáng ngẩn người ra.

"Chae........ Chaeyoung!"

Người phụ nữ đối diện Donghae quay sang nhìn nàng rồi quay lại nhìn anh ta hỏi - "Anh Donghae, bạn của anh sao?"

Cái câu anh Donghae kia gọi rất êm tai nhưng lọt vào tai của Chaeyoung lại là thanh âm khó nghe nhất. Khóe miệng cười lạnh lùng, đưa tay nhấc ly rượu đỏ có chân dài lên hất mạnh vào mặt Donghae.

Môi trường xung quanh bỗng chốc im bặt, Donghae ngồi không nhúc nhích, chất lỏng màu đỏ sậm chạy dọc xuống theo mặt anh ta, nhỏ xuống áo sơ mi trắng đỏ sậm một vùng lớn, ngay cả cái áo khoác màu trắng bạc cũng không tránh khỏi xui xẻo.

Tay cầm ly rượu của Chaeyoung còn không ngừng run rẩy, bộ ngực khẽ phập phồng. Jisoo đứng cạnh nàng cũng vô cùng choáng váng, không kịp phản ứng với tình hình vừa xảy ra, cô không ngờ Chaeyoung lại đi lên không nói câu nào liền hất rượu lên mặt người khác, nhìn Chaeyoung dịu dàng yếu ớt như vậy, không hề nhìn ra cũng có bộ mặt mạnh mẽ.

Người đầu tiền phản ứng lại là người phụ nữ kia - " YAH, cô làm cái gì vậy, sao có thể tùy tiện hất rượu lên người khác như vậy, cô có được dạy dỗ hay không hả?!" - Cô ta rút khăn giấy ra lau chùi vết rượu trên mặt Donghae.

Hôm nay cô ta thả tóc xoã ngang vai, không có vẻ tái nhợt bệnh tật như hôm ở bệnh viện, hôm nay thần sắc của cô ta rất tốt không hề giống người bị bệnh mới khỏi, hai mắt sáng long lanh cả người sáng sủa động lòng người.

Người phụ nữ này được coi là xinh đẹp, nhưng nếu so với Jessica thì cô ta không xứng.

Donghae cầm lấy khăn giấy mà cô ta đưa cho, đẩy cô ta ra lắc đầu cười khổ, đứng lên nhìn Chaeyoung.

Chaeyoung nhìn chằm chằm vào anh ta, một tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay được chăm chút cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng nàng không cảm giác được đau đớn, một tay kia nắm chặt ly rượu, chặt đến nổi có thể bóp nát ly thủy tinh.

Donghae nhìn nàng, thật lâu không nói lời nào bởi vì anh ta không biết mở miệng như thế nào.

Chaeyoung lạnh lùng cười - "Không giải thích sao, lần này không nói với tôi cô ta là em gái hay bạn thanh mai trúc mã nữa hay sao?"

Donghae đau đớn nhắm mắt lại - "Anh không biết nên nói thế nào với em."

Có một số việc không có cách nào giải thích được, dù biết rõ là sai nhưng vẫn không khống chế được khát vọng trong lòng nên vẫn làm.

"Không biết nên nói thế nào sao?" - Chưa bao giờ Chaeyoung cảm thấy hận một người như bây giờ, hồi đó Nichkhun vì cái tiền đồ trong miệng anh ta bỏ rơi nàng đi, nàng cũng chưa từng hận.

"Lee Donghae, anh còn là con người sao? Sao tôi cảm thấy anh không bằng xúc sinh vậy?"

"Yah, cô nói chuyện kiểu gì vậy, cô có giáo dục không hả, vừa rồi không nói câu nào liền hất rượu lên người ta, bây giờ xin lỗi cũng không lại còn mắng chửi người ta nữa!" - Người phụ nữ kia còn kích động hơn Donghae.

"Nancy!" - Donghae ngăn cản cô ta lại.

Chaeyoung không quan tâm cô ta chỉ nhìn Donghae - "Rốt cuộc anh có biết Jessica đang mang thai con của anh hay không, hai người, còn không đến mười ngày nữa sẽ kết hôn, mà bây giờ anh đang làm cái gì đây?"

"Cậu ấy mang thai, anh không rảnh đi cùng cậu ấy khám thai, lấy cớ lừa gạt cậu ấy, thực tế là đến bệnh viện chăm sóc người phụ nữ khác còn đưa cô ta đến tận nhà vệ sinh, anh nói bận làm thêm giờ, buổi tối có việc nên mới về muộn, nhưng lại lái xe đưa người phụ nữ khác đi hóng gió, đến hôm nay anh cũng nói mình làm thêm giờ, nhưng nói xem anh đang làm gì ở đây, anh đang cùng ăn cơm tối với người phụ nữ khác, vứt bỏ cậu ấy ở nhà một mình!"

"Anh có biết Jessica yêu anh nhiều thế nào không, một cái tin nhắn cũng có thể khiến cậu ấy thất hồn lạc phách. Anh có biết không, hôm đó khi đi khám thai, chỉ có một mình cậu ấy cô đơn ngồi chờ gọi tên, xung quanh cậu ấy mọi người đều có chồng đi cùng! Anh có biết không, bây giờ anh ở đây tươi cười ăn tối cùng với người phụ nữ này, Jessica chỉ có thể ở nhà một mình nấu mì ăn!"

Donghae một câu cũng không nói ra được, chỉ đứng nhìn Chaeyoung nói, hai tay nắm chặt lại.

"Sao anh có thể làm như vậy, tình cảm mười năm của hai người, làm sao anh có thể đối xử với Jessica như vậy, anh biết rõ cậu ấy yêu anh, biết rõ cậu ấy mang thai con anh, biết rõ hai người sẽ nhanh chóng cử hành hôn lễ! Thế mà bây giờ anh lại đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác!"

Chaeyoung không khống chế được kích động nói, cả người vì tức giận mà không ngừng run rẩy.

Donghae nhếch môi lên, rất lâu mới mở miệng nói - "Không phải như em nghĩ, anh sẽ nói rõ với Jessica!"

"Nói rõ sao?" - Chaeyoung cười lạnh - "Nói anh nhất thời xúc động, nói anh sai rồi, nói với Jessica sau này sẽ không xảy ra những chuyện như thế này sao?"

"Cô đủ rồi đó, anh Donghae sẽ không bao giờ kết hôn với Jessica, mấy hôm nữa anh ấy sẽ đi Mỹ cùng với tôi rồi!" - Người phụ nữ tên Nancy xông lên cướp lời.

Chaeyoung quay đầu nhìn Donghae - "Cô ta nói thật sao?"

Donghae không nói chỉ mím chặt môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Chaeyoung tức giận, bộ ngực phập phồng kịch liệt, nhìn anh ta một lúc không kìm nén được liền giơ tay lên.

*BỐP!*

Một cái tát thật mạnh vào mặt anh ta, mạnh đến nỗi cũng khiến bàn tay của Chaeyoung trở nên tê dại, còn nửa khuôn mặt của anh ta bỗng chốc nổi lên dấu vết lòng bàn tay đỏ, nhìn rất đáng sợ.

Xung quanh im lặng lại dường như cả tiếng hô hấp cũng im bặt.

"Lee Donghae, anh thật không phải người!" - Nhìn anh ta Chaeyoung gằn từng chữ, xoay người sải bước rời đi.

Một lúc lâu Jisoo mới kịp phản ứng lại, nhìn Donghae rồi lại nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ta, lắc đầu rồi xoay người đuổi theo Chaeyoung.

Chaeyoung không hề quay về phòng riêng mà đi thẳng ra khỏi nhà hàng, bắt taxi rời đi.

Jisoo vừa vặn đuổi theo kịp, mở cửa bên kia lên xe taxi, đặt mông ngồi cạnh Chaeyoung, quay đầu nhìn nàng cười.

Chaeyoung nhìn cô, mặt không chút thay đổi lạnh lùng nói - "Xuống xe!"

"Cô thật muốn tôi xuống xe sao?"

Chaeyoung không nói lời nào, vẻ mặt kia chính là câu trả lời tốt nhất.

"Nếu tôi xuống xe rồi, cô xác định là lát nữa có tiền trả tiền xe sao?" - Jisoo buồn cười hỏi ngược lại.

Lúc này Chaeyoung mới để ý vừa rồi đi ra ngoài không có cầm theo túi xách, túi xách và máy tính bây giờ đang ở trong nhà hàng, trên người nàng thì lại không có một đồng.

"Còn muốn tôi xuống xe sao?" - Jisoo khiêu khích nói.

Chaeyoung không hề để ý tới cô liền báo địa chỉ cho tài xế biết, bảo anh ta lái xe đi.

Địa chỉ nàng báo chính là địa chỉ nhà Jessica, thay vì chờ chính miệng Donghae nói chi bằng chính nàng nói cho Jessica biết tất cả. Đau dài không bằng đau ngắn, nói hay không cũng đều tổn thương, để nàng nói cho Jessica biết, ít nhất cô ấy còn giữ chút danh dự cuối cùng để đối mặt với tất cả.

Xe dừng lại, Chaeyoung lập tức mở cửa xuống xe.

"Yahhh, cô chờ một chút!" - Jisoo ở phía sau gọi, vừa vội vàng móc tiền ra đưa cho người tài xế, vội vàng đuổi theo Chaeyoung.

Khi Jessica mở cửa nhìn thấy Chaeyoung đứng ngoài cửa, có phần bất ngờ - "Sao cậu lại ở đây?"

Lại nhìn thấy một cô gái dáng cao gầy đứng cạnh Chaeyoung, đột nhiên cau mày mập mờ nháy mắt với Chaeyoung - "Người này là Manoban đại gia nhà cậu sao?"

Jisoo nhíu mày, Manoban đại gia? Là người nào?

Chaeyoung không hề để ý đến vấn đề của Jessica cũng không để ý đến Jisoo đứng bên cạnh. Nhìn chằm chằm vào Jessica với sắc mặt nghiêm túc.

"Jessica, tớ có chuyện muốn nói với cậu!"

Jessica để bọn họ đi vào - "Vào nhà trước đi đã, có chuyện gì? Mà vội vàng chạy đến đây vậy?"

Nghiêng người đi vào Chaeyoung khó chịu cắn môi dưới, một phát túm bả vai gầy guộc của Jessica, nhìn cô nghiêm túc nói.

"Jessica, những lời tớ nói có thể cậu sẽ rất khó chịu, cũng có thể rất khó tin, nhưng hãy đồng ý với tớ, cậu nhất định phải mạnh mẽ lên!"

Jessica khó hiểu nhìn Chaeyoung, hoàn toàn không hiểu tình hình - "Cậu, cậu muốn nói gì, Chaeyoung?"

"Tớ.... tớ vừa gặp Lee Donghae ở nhà hàng!"

Jessica sửng sốt, một lúc mới kịp phản ứng gượng cười - "Đó đó có gì lạ, tớ không phải đã nói tối nay anh ấy có hẹn khách hàng ăn cơm sao?"

"Tuần trước, tớ gặp anh ta ở bệnh viện, anh ta không phải đi công tác, đó chỉ là cái cớ để lừa cậu thôi, thực chất anh ta đi bệnh viện để chăm sóc người tình của mình." - Chaeyoung biết nói những điều này là rất tàn khốc với Jessica, sự thật đã như thế sớm muộn gì cũng phải đối mặt, bây giờ không nói sau này cô ấy biết được thì lại càng bị tổn thương hơn.

"Buổi tối mấy hôm trước, tớ đã nhìn thấy anh ta ngồi trên xe cùng với người phụ nữ đó, hai người họ rất thân mật với nhau."

Jessica nhìn nàng chằm chằm, nụ cười trên khuôn mặt từng chút từng chút cứng đờ lại. Có một số việc không phải không phát hiện ra chỉ là không muốn thừa nhận nó, Jessica rất nhát gan không hề mạnh mẽ chút nào, không làm thế nào dũng cảm đối mặt với những chuyện mà mình đã loáng thoáng biết được.

Chaeyoung lo lắng gọi - "Sica à!"

Jessica từ từ phục hồi lại tinh thần, nhìn Chaeyoung kéo khóe môi - "Có lẽ, có lẽ bọn họ chỉ là bạn bè thôi..."

Cô còn đang kiếm cớ cho anh ta, vì cô biết rõ một khi mình thừa nhận, như vậy cuộc tình này đã đến hồi kết thúc rồi, cuộc tình này đã lấy đi quá nhiều tinh lực của cô, cô thật sự không muốn buông tay.

Chaeyoung nhìn Jessica, chóp mũi cay cay, nước mắt không tự chủ được dâng lên hốc mắt, nàng thương Jessica ngốc nghếch - "Nói như thế chính cậu cũng không lừa được chính mình, cậu cảm thấy có thể lừa được người khác sao?"

Jessica không nói lời nào nghiêng đầu qua một bên, cắn chặt môi dưới cố gắng không cho nước mắt chảy xuống.

Nhìn Jessica, Chaeyoung gian nan nói ra - "Vừa rồi trong nhà hàng, người phụ nữ đó nói Lee Donghae.......... sẽ cùng đi Mỹ với cô ta!"

Jessica chợt quay đầu lại nhìn Chaeyoung, vẻ mặt không thể tin lắc đầu.

"Không thể nào! Không thể nào! Anh ấy sẽ không làm như vậy, anh ấy còn phải kết hôn với tớ, chúng tớ còn có đứa bé nữa mà!"

Chaeyoung quay mặt đi không muốn nhìn Jessica nữa, nàng lại sợ nhìn thấy nước mắt của cô ấy.

Lúc này cửa bị đẩy mạnh ra, Donghae thở hổn hển đứng ở cửa, trên người vẫn là áo khoác màu trắng bạc và áo sơ mi trắng bị hất rượu đỏ, giơ phút này rượu đỏ trên áo đã khô, trên mặt của anh ta còn in rõ dấu vết năm ngón tay mà vừa rồi Chaeyoung đã tát lên rất mạnh vì kích động.

Jessica sững sờ nhìn Donghae ngoài cửa.

Donghae bình tĩnh nhìn cô, chầm chậm bước về phía cô, đứng trước mặt cô quay đầu lại nhìn Chaeyoung - "Em có thể về trước được không, anh muốn một mình nói chuyện với Jessica."

"Có lời gì thì nói trước mặt mọi người luôn đi!" - Chaeyoung nhìn thẳng vào anh ta, thái độ không hề nhượng bộ.

"Tôi sẽ không............. "

Nàng còn chưa nói hết thì Jessica đã ngắt lời nàng, nhìn Donghae mở miệng nói - "Chaeyoung à, cậu về trước đi..."

"Jessica!"

Tầm mắt rời khỏi Donghae, quay đầu nhìn Chaeyoung khóe môi nhẹ nhàng cười lên.

"Cậu về trước đi, tớ không sao đâu."

Chaeyoung nhìn cô không nói lời nào không gật đầu cũng không lắc đầu. Chỉ đành để Jisoo lôi kéo rời khỏi đó.

Khi từ nhà Jessica ra ngoài sắc trời đã tối đen, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

Jisoo ở bên cạnh hỏi - "Yah, không định về sao, đồ của cô còn ở nhà hàng đấy!"

Chaeyoung nhìn cô rồi quay đầu nhìn về tòa nhà phía sau, thở dài gật đầu.

Hai người đón xe, Chaeyoung ngồi vào trong xe liền quay đầu nhìn ra ngoài không nói một lời.

Jisoo nhìn nàng rồi tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhạt mở miệng - "Tôi hiểu rõ tâm trạng của cô bây giờ, tôi cũng từng trải qua chuyện như vậy rồi, năm đó tôi đã chứng kiến tận mắt sự phản bội của người khác, càng trùng hợp hơn ba người lại chính là bạn tốt nhất của tôi."

Chaeyoung quay đầu lại nhìn Jisoo.

Jisoo bĩu môi nói - "Cảm giác này rất tồi tệ!"

"Là vô cùng tồi tệ!" - Chaeyoung cười một nụ cười cay đắng rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top