Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 79 - JESSICA, CẬU THẬT NGU NGỐC


Chaeyoung ngồi trong phòng làm việc, tay cầm bút vẽ mà tâm tình vẫn không thể bình tĩnh được, chán nản ném cây bút trên tay lên bàn làm việc, lại vò bản phác thảo thành viên tròn ném vào thùng rác. Một ngày làm việc hôm nay đã có bốn trăm viên giấy bị như thế.

Nhìn điện thoại để trên bàn, không nhịn được mà nhấc lên muốn gọi cho Jessica.

*CỐC CỐC CỐC...!*

Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.

Chaeyoung ngẩng đầu nhìn về phía cửa cất giọng nói - "Vào đi!"

Lee Eun Ji mỉm cười đứng ở cửa, nhìn nàng - "Tôi có thể vào không?"

Chaeyoung ngẩn người sắc mặt liền biến đổi, một lúc mới gật đầu.

Lee Eun Ji đi vào ngồi xuống trước mặt nàng, nhìn nàng áy náy mở lời - "Chaeyoung, lần trước tôi uống say quá nên hơi thất lễ, nếu tôi có nói gì không nên nói cô đừng để ý nha."

Chaeyoung cười nhạt gật đầu với cô ta - "Không có!"

Lee Eun Ji giống như là thở phào nhẹ nhõm - "Vậy thì tốt, cô không biết mấy hôm nay tôi tự trách mình như thế nào đâu, chỉ sợ hôm đó tôi nói gì không nên nói gây hiểu lầm giữa cô và Lisa, thế thì tôi thật đáng chết!"

Chaeyoung cười nhạt không muốn tiếp tục đề tài này nữa nên hỏi ngược lại - "Cô Lee đến tìm Hara ư, cô bé không có ở ngoài sao?"

"Ừ, muốn hẹn Hara đi ăn cơm, hai chị em đã lâu không gặp rồi, hôm nay muốn ra ngoài ăn cơm để củng cố tình cảm chị em." - Lee Eun Ji cười nhạt nhìn nàng.

"Chaeyoung có muốn đi cùng không, nghe Hara nói xung quanh đây có một nhà hàng không tệ món ăn rất ngon."

Chaeyoung vội lắc đầu - "Không được, trưa nay Lisa nói đến đón tôi rồi."

Nàng nhìn thẳng vào phản ứng trên mặt của cô ta, nên không bỏ sót tia cô đơn chợt lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt.

Lee Eun Ji gượng cười - "Thế à, vậy cũng tốt, chúng tôi không quấy rầy thế giới riêng tư của hai người nữa."

Chaeyoung gật đầu không nói gì nữa, cũng không có thế giới riêng tư gì của hai người như cô ta nói, sáng nay khi đưa nàng đi làm Lisa nói tối nay có việc có thể về muộn, tan sở bảo nàng tự bắt xe về. Nàng nói như thế là để dò xét thái độ của cô ta, xem cô ta là thật tình hay giả ý, mà hiển nhiên là cô ta tiếp cận nàng là vì Lisa.

Lee Eun Ji giơ tay lên nhìn đồng hồ - "Được rồi, không quấy rầy cô làm việc nữa, tôi ra ngoài chờ Hara."

Chaeyoung gật đầu không hề giữ cô ta lại.

Khi Chaeyoung còn đang ngẩn người nghĩ đến chuyện Lee Eun Ji thì điện thoại trên bàn vang lên, cầm điện thoại lên, người gọi tới là Jessica, nàng không hề chần chừ liền vội vàng nhấn nút nghe.

"Alo, Jessica!"

"Ừ." - Jessica đáp, không còn nghe tiếng hoạt bát của cô nữa, nhẹ nhàng thản nhiên, nghe như có cảm giác vô lực không nghe ra chút sức sống nào.

Chaeyoung lo lắng dè dặt hỏi - "Cậu..... không sao chứ?"

"Haha!" - Jessica ở trong điện thoại cười lên - "Buổi trưa đi ăn cơm cùng tớ đi, đúng rồi, chiều có xin nghỉ được không?"

"Tốt, chiều cậu muốn đi đâu, tớ đều đáp ứng hết!" - Không hỏi nhiều Chaeyoung liền đồng ý. Làm bạn bè chính là những lúc như thế này thì cần nhanh chóng tới ủng hộ đối phương, để cô ấy biết cô ấy không hề cô đơn, bởi vì có một người mãi mãi đứng bên cạnh cô ấy, làm hậu thuẫn cho cô, cho cô ấy sức mạnh.

Buổi trưa khi đến nhà hàng, Jessica đã ở đó, ngồi cạnh cửa sổ ngoái đầu nhìn ra ngoài, lúc Chaeyoung xuống xe đã nhìn thấy cô ấy, hai mắt vô thần nhìn ra ngoài không hề có tiêu cự, vì thất thần không hề phát hiện Chaeyoung đứng ngoài cửa sổ nhìn cô ấy một lúc lâu.

Đi vào trong nhà hàng ngồi xuống đối diện cô ấy, đến gần mới nhìn rõ toàn bộ dáng vẻ mệt mỏi của bạn mình, cả người tiều tụy, đôi mắt vì khóc mà sưng lên, nhìn cô ấy như vậy trong lòng Chaeyoung khó chịu không nói nên lời, còn khó chịu hơn gắp trăm lần so với chính mình trải qua.

Nhìn Jessica một lúc lâu Chaeyoung mới lên tiếng gọi "Jessica" thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, lo lắng cô ấy sợ hãi.

Lúc này Jessica mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Chaeyoung đang đứng trước mặt, cố gắng kéo khóe miệng nở nụ cười.

"Đến rồi sao."

Chaeyoung gật đầu - "Chờ lâu không?"

Jessica lắc đầu - "Không."

Nhìn cô ấy Chaeyoung vừa định mở miệng thì nhân viên phục vụ cầm thực đơn đến mỉm cười hỏi.

"Hai vị cần dùng gì?"

Jessica tiện tay lật xem, không hề như mọi lần vừa lật thực đơn vừa gọi món, hôm nay cô lật thật lâu rồi thất vọng lắc đầu, gấp thực đơn lại nhìn Chaeyoung.

"Cậu gọi chút gì đi."

Liếc nhìn Jessica, Chaeyoung gật đầu đưa tay nhận lấy thực đơn trong tay cô ấy.

Chaeyoung không từ chối, lật tìm gọi rất nhiều món mà bình thường Jessica thích ăn, ngay cả nhân viên phục vụ đứng cạnh cũng kinh ngạc trợn mắt nhìn.

"Xin hỏi còn có người đến nữa sao?"

Chaeyoung lắc đầu - " Không có, chỉ có hai người chúng tôi thôi. Đúng rồi, thêm cho tôi chả cá thịt bằm." - Nàng gập lại thực đơn trả lại cho nhân viên phục vụ.

"Phiền cô dặn phòng bếp nhanh lên một chút, chúng tôi đã đến đủ rồi."

Cô nhân viên gật đầu mỉm cười rồi đi ra, liền có nhân viên tạp vụ đưa lên hai ly nước.

Chaeyoung nhìn chằm chằm vào Jessica, muốn hỏi rồi lại không ra miệng.

Jessica cười với nàng, nụ cười đó rất gượng gạo rất khó nhìn. Bưng ly nước lên uống mới chậm rãi nói - "Muốn hỏi gì, cứ hỏi đi."

Chaeyoung nhìn nàng há miệng muốn hỏi nhưng cổ họng như khô khốc vậy, không nói ra được một câu.

Bưng ly nước lên uống một ngụm to rồi để xuống, nhìn chằm chằm Jessica rồi nghiêm túc hỏi.

"Lee Donghae nói với cậu rồi?"

Jessica gật đầu, tay cầm ly nước, ngón tay khẽ vẽ vòng quanh cái ly.

Chaeyoung im lặng một lúc lâu không lên tiếng.

Rồi nhân viên phục vụ đem món ăn đầu tiên lên, hai người cứ ngồi như vậy mà im lặng.

Món thứ hai, thứ ba, thứ tư............

Hai người không ai động đũa, cứ ngồi ngây người ra như vậy mà không nói lời nào.

Mãi đến khi món ăn cuối cùng được đưa lên, nhân viên phục vụ khó hiểu nhìn hai người nhưng vẫn hoàn thành trách nhiệm nói cho hai người biết là món ăn đã được dọn lên đầy đủ, Chaeyoung mới phản ứng lại gật đầu với người nhân viên tỏ vẻ đã biết.

Chaeyoung tự nhận không giỏi miệng lưỡi, không giỏi giao thiệp cũng không giỏi an ủi, giữa nàng và Jessica thì Jessica luôn đóng vai là người an ủi, vì cô ấy rất may mắn, từ nhỏ đến lớn một mạch đều thuận lợi, ngay cả đường tình, mối tình đầu thì một người bạn trai hoàn mĩ như Lee Donghae, dịu dàng và phục tùng, lại càng sủng nịnh cô ấy, cầu sao được vậy, vì cô ấy không ngại xuống bếp nấu cơm, mười năm nay tình yêu của bọn họ thật giống như đồng thoại vậy, có khởi đầu tốt đẹp rồi mong đợi kết quả tốt đẹp.

Nhưng ai mà biết được tình yêu của bọn họ chỉ là chuyện đảo ngược của tình yêu của cô bé lọ lem và hoàng tử. Vì tình yêu của cô bé lọ lem và hoàng tử lúc đầu đã phải trải qua nhiều trắc trở mới có cuộc sống hạnh phúc với nhau, còn bọn họ thì ngược lại, khởi đầu đáng ngưỡng mộ nhưng lại không có được kết quả như mong đợi trong đồng thoại.

Nhìn Jessica, Chaeyoung chậm rãi duỗi tay ra cầm tay cô, nhẹ nhàng xoa tay cô bình tĩnh nói.

"Dù xảy ra chuyện gì, dù cậu làm gì, nghĩ gì, đừng lo lắng, cậu không phải chỉ có một mình, tớ mãi mãi ở bên cạnh cậu ủng hộ vô điều kiện!"

Jessica nhìn nàng chóp mũi hơi cay cay, ngẩng mặt lên quật cường ép nước mắt xuống. Một lúc lâu mới nhìn thẳng vào mắt Chaeyoung.

"Thật sự là tớ làm gì cậu cũng đều ủng hộ tớ?"

Chaeyoung gật đầu, cô ấy là bạn tốt nhất của nàng, tất nhiên nàng sẽ ủng hộ tất cả quyết định của cô ấy vô điều kiện, giống như cô ấy đối với nàng hồi đó.

Jessica nhìn nàng chậm rãi mở miệng nói - "Chaeyoung à, chiều nay đi chọn áo cưới với tớ đi."

Chaeyoung sững sờ nhìn cô còn không kịp phản ứng, lắc đầu nói - "Tớ,........ cậu, cậu vừa mới nói gì?"

"Chaeyoung à, chiều nay đi chọn áo cưới với tớ đi." - Jessica bình tĩnh lặp lại

Chaeyoung nhìn cô, không nói ra được một câu.

Jessica gượng cười nhìn nàng lắc đầu cắn chặt môi dưới - "Tớ, tớ không từ bỏ được, tớ yêu anh ấy mười năm rồi, đột nhiên bảo tớ từ bỏ, tớ không thể, tớ không làm được cậu biết không!?"

Im lặng rất lâu Chaeyoung mới hỏi - "Còn người phụ nữ kia?"

Nàng còn nhớ rõ lời nói chắc như đinh đóng cột của người phụ nữ kia rằng Donghae sẽ cùng đi Mỹ với cô ta.

Jessica cong cong khóe môi chậm rãi mở miệng - "Người phụ nữ kia là bạn thanh mai trúc mã của Donghae, trước khi lên đại học mỗi ngày bọn họ đều ở cùng nhau. Donghae thích cô ta từ hồi còn nhỏ, anh ấy nói từ khi anh ấy hiểu chuyện, nguyện vọng lớn nhất của anh ấy chính là lớn lên cưới cô ta làm vợ, nhưng anh ấy biết đây chỉ là ý nghĩ của anh ấy, vì cô ta không thích anh ấy, chỉ coi anh ấy là anh trai."

Chaeyoung chỉ lẳng lặng lắng nghe không hề nói chen vào.

Jessica lại uống một hớp nước, tiếp tục nói - "Tớ đương nhiên vẫn biết trong lòng của anh ấy vẫn còn hình bóng của người con gái khác, vẫn biết mình chỉ là thế thân của hình bóng khác nhưng tớ không quan tâm, tớ thật sự rất yêu anh ấy, tớ không để ý anh ấy khăng khăng bảo tớ để tóc dài, không quan tâm anh ấy bảo tớ đừng nhuộm gì cả mà để tóc đen, thậm chí không đế ý đôi khi anh ấy ngây người ra nhìn tóc tớ, vuốt tóc tớ mà cười ngây ngô, tớ biết anh ấy đang nhớ tới người phụ nữ có mái tóc như thế. Mấy năm nay anh ấy đối xử với tớ rất tốt, tốt đến mức suýt nữa tớ quên mất mình chỉ là thế thân của người khác."

"Jessica, sao cậu lại ngu ngốc như vậy?" - Chaeyoung đau lòng nhìn bạn mình.

Ngước mắt ép nước mắt trở về, lắc đầu - "Tớ không cảm thấy uất ức, anh ấy không hề để tớ uất ức chút nào, nhiều năm như thế, tớ có thể cảm giác được anh ấy yêu tớ, khi anh ấy ôm tớ, khẽ gọi tên tớ, tớ biết anh ấy không phải là không có tình cảm với tớ, anh ấy cũng yêu tớ."

"Nếu anh ta yêu cậu, vậy tại sao anh ta còn lăng nhăng với người phụ nữ kia?" - Chaeyoung chất vấn.

Bất kể hồi đó như thế nào, hiện tại mới là quan trọng, nếu anh ta yêu Jessica, vì sao lần này người phụ nữ kia quay về anh ta lập tức chạy đến bên cô ta, phải biết rằng, hiện tại Jessica còn mang con của bọn họ, vài ngày nữa sẽ kết hôn.

"Anh ấy chỉ chăm sóc cô ta thôi, Nancy ở Mĩ bị tổn thương rất nhiều vì người đàn ông mà cô ta yêu, khi cô ta quay về Hàn Quốc mới biết mình đang mang thai, lần đó khi cậu gặp phải Donghae ở bệnh viện là tâm trạng của cô ta kích động nên không cẩn thận mà động thai, buộc phải ở lại bệnh viện mà dưỡng thai, còn ba mẹ của cô ta đã di dân sang Canada từ mấy năm trước, ở đây trừ Donghae ra, cô ta không còn người quen nào khác." - Đây là toàn bộ những gì Donghae nói cho cô biết.

"Jessica, cậu đang tự lừa mình dối người đấy!" - Chaeyoung nhìn cô, hốc mắt đã phiếm hồng.

Hít mũi một cái Jessica cười ra tiếng lắc đầu nói - "Tớ lựa chọn tin tưởng, chỉ là muốn cho anh ấy và mình thêm một cơ hội." - Nước mắt cô không khống chế được nữa mà chảy xuống.

"Chaeyoung, tớ và anh ấy đã quen nhau mười năm, không phải là một năm hay hai năm, đời người có bao nhiêu lần mười năm, chúng ta đã hai mươi tám tuổi rồi, trước mười tuổi thậm chí chúng ta không biết yêu là gì, trước mười tám tuổi, chúng ta vẫn sống trong tình yêu của ba mẹ, sau mười tám tuổi, tớ dùng toàn bộ mười năm để yêu anh ấy, có thể nói tớ đã giành quá nhiều tinh thần và tình cảm vào người đàn ông này, bây giờ bảo tớ từ bỏ, sao có thể nói từ bỏ là có thể từ bỏ."

Chaeyoung nhìn cô mà nước mắt tuôn rơi còn nhiều hơn cô, che miệng một câu cũng không nói nên lời. Nàng chứng kiến chặng đường tình của hai người họ nên biết rõ hơn ai hết, Jessica đã tốn bao nhiêu thời gian và tình yêu với Donghae.

Chaeyoung không biết nên nói gì - "Jessica, cậu thật ngốc!"

Nàng đau lòng cho Jessica, thương tiếc cô ấy yêu đến ngu ngốc như vậy!

Jessica cười trên mặt còn vương nước mắt - "Để tớ một lần ngu ngốc đi, nhưng cậu yên tâm, lần này tớ sẽ không bị tổn thương nữa, đau nhất cũng là như thế này thôi, tụi tớ sẽ kết hôn, tụi tớ còn có con, Donghae là một người đàn ông có trách nhiệm."

Chaeyoung nhìn Jessica rút khăn giấy trên bàn đưa cho cô - "Đáng giá không?"

Jessica gật đầu trịnh trọng khẳng định - "Rất đáng giá!"

Chaeyoung không nói thêm gì nữa nhẹ gật đầu, sợ Jessica khó chịu nên quyết định chấm dứt đề tài này, đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt cô ấy, cầm đôi đũa bỏ giấy bọc bên ngoài ra cho cô ấy, cố gắng nở nụ cười.

"Ăn đi, ăn xong tớ và cậu đi thử áo cưới."

Jessica gật đầu đồng ý nhận lấy đôi đũa trong tay nàng nhìn nàng cười ra tiếng.

Chaeyoung cũng cười, chỉ là cười nhưng giọt lệ trong hốc mắt không ngăn được chảy xuống. Nàng chỉ hi vọng Donghae nói thật, còn Jessica sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa.

Cả bữa cơm khoảng mười mấy món, dường như không hề được đụng mấy đũa, nhiều món ăn còn không được đụng vào còn nguyên như vừa mới dọn lên, hôm nay Jessica ăn rất ít chỉ gắp vài miếng rau xanh, không động vào những món khác, hoàn toàn không còn bộ dạng ăn thế nào cũng không no trước kia.

Chaeyoung lo cho cô nhưng cũng không dám ép buộc, gọi nhân viên phục vụ đưa ly sữa lên, Jessica dường như không có khẩu vị như trước, lắc đầu chỉ nói mình không uống.

Lần nay Chaeyoung không hề nhượng bộ nghiêm mặt lại - "Cậu không vì mình thì cũng phải vì đứa bé chứ, cậu có thể không ăn nhưng định bỏ đói đứa bé sao?"

Jessica nhìn nàng một lúc lâu đành nhấc ly sữa lên uống, giống như uống thuốc đắng vậy một ngụm uống hết.

Ra khỏi nhà hàng hai người liền đi đến cửa hàng áo cưới mà Jessica đã dự định trước.

Nhân viên trang điểm nhìn hai người không nén được liên tục hỏi, chỉ vào mắt hai người mà hỏi có chuyện gì.

Chaeyoung lấy cớ nói tối qua trước khi đi ngủ hai người uống nhiều nước nên sáng nay thức dậy mắt hơi sưng lên, tưởng là nó sẽ tự tiêu lại không ngờ là đến trưa rồi mà không thấy có dấu hiệu xẹp xuống.

Nhân viên trang điểm ngờ vực nhìn hai người nhưng không hỏi nhiều, bảo Jessica ngồi xuống trước gương trang điểm, giúp cô lau mặt bắt đầu trang điểm, vừa trang điểm vừa nói.

"Đến lúc kết hôn, trước khi ngủ nhớ kĩ không được uống nước, với lại cũng không được khóc, vì sau khi khóc cũng giống như bây giờ, sưng lên như quả hạch đào nhìn rất dọa người. May mà bây giờ chỉ là mới thử trang điểm, lần sau là lễ kết hôn chính thức, chuyện lớn nhất đời người ai cũng muốn mình xinh đẹp nhất."

Jessica chỉ cười gật đầu, nói rằng lần sau sẽ chú ý.

Trang điểm xong, người phụ trợ cô dâu mang bộ áo cưới đặt trước đó đã được ủi xong để Jessica mặc thử.

Jessica hơi căng thẳng, trước khi đi vào còn nhìn Chaeyoung, Chaeyoung cười nhạt gật đầu với cô, nếu đã lựa chọn ngốc nghếch một lần, vậy thì cứ ngốc đi, nếu đã lựa chọn ngốc nghếch không nhìn ra người đàn ông đó nói dối, vậy thì để cho anh ta lừa gạt một lần, và thời hạn là cả đời!

Khi Jessica đi từ sau tấm rèm lớn ra ngoài, người phụ trợ cô dâu cầm đuôi áo cưới cho cô, nhân viên trang điểm vừa rồi dặm lại lớp trang điểm cho cô, giống như cô là một công chúa sang chảnh quý phái vậy. Bộ áo cưới này được đặt làm theo yêu cầu, hở vai, làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của Jessica, eo được thiết kế không hề bó xát bụng, nhưng lại phá cách làm nổi bật lên đường cong tinh tế của cơ thể. Nửa trên áo cưới kết nhiều ren hoa, trước sau phối hợp với nhau, phần dưới của áo cưới bồng bềnh cộng với vạt áo không dài, thiết kế không có gì đặc trưng nhưng vô cùng đẹp mắt.

Jessica ngượng ngùng nhìn Chaeyoung, giống như đang hỏi cô có xinh đẹp không?

Chaeyoung gật đầu cười giơ ngón tay cái lên với bạn mình, rồi liếc về phía quầy để đồ trang sức và vương miệng phía sau cô, đến đó lấy ra một cái đội lên tóc Jessica, lấy ra sợi dây chuyền đeo cho cô, xoay người cô lại nhìn về phía gương, nhỏ giọng nói bên tai.

"Thật xinh đẹp, Jessica của chúng ta nhất định là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới này!"

Jessica nhìn mình trong gương cười rất hạnh phúc.

Cả buổi chiều hai người đều ở trong cửa hàng áo cưới, Jessica chọn tổng cộng hai bộ áo cưới, Chaeyoung cũng thử bộ lễ phục phụ dâu cho ngày hôm đó, cũng để tiệm áo cưới chỉnh sửa lại.

Đến khi hai người đi ra khỏi cửa hàng áo cưới thì đã gần 4h. Buổi trưa không ăn được Chaeyoung đề nghị đi uống trà ở quán cà phê gần đó.

Jessica không có đói bụng nhưng vừa định lắc đầu từ chối thì bị ánh mắt của Chaeyoung cản lại, đành nhẹ tay đặt lên cái bụng còn bằng phẳng, gật đầu đi cùng nàng vào một quán cà phê.

Lại là vị trái gần cửa sổ, dường như hai người vô cùng có duyên với vị trí gần cửa sổ.
Chaeyoung gọi ly sữa tươi nóng cho Jessica còn mình thì gọi trà sữa, điểm tâm thì gọi bánh ngọt.

Jessica không đói nhưng vì thái độ cứng rắn của Chaeyoung, vẫn ăn hơn nửa cái bánh. Vừa để dĩa xuống nàng liền che miệng lại chạy vào nhà vệ sinh.

Chaeyoung thở dài lại không làm được gì, Jessica chỉ cần không vui sẽ luôn mắc bệnh kén ăn, rõ ràng có khẩu vị tốt như thế nhưng ăn gì nôn nấy, không có cách nào khác.

Mới nghĩ đến đó thì góc bàn bị gõ vang, ngẩng đầu nhìn thấy Victoria mìm cười nhìn nàng.

"Thật trùng hợp, Manoban phu nhân!" - Cô ta liền ngồi xuống đối diện với nàng.

Chaeyoung nhìn cô ta nhàn nhạt cong môi - "Cô Jo, chỗ cô đang ngồi có người ngồi rồi."

Victoria ra vẻ hiểu rõ gật đầu - "A, như vậy sao?" - Cô ta đứng dậy vừa cười vừa nói.

"Tôi đến đây chỉ là muốn chào hỏi Manoban phu nhân một chút thôi, bây giờ đã gặp rồi thì tôi cũng nên đi, Manoban phu nhân cứ từ từ dùng."

Chaeyoung gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì.

Victoria cười nhạt xoay người đi thẳng vào trong phòng riêng.

Jessica đúng lúc đi ngang qua vai cô ta, quay đầu lại nhìn cô ta rồi hỏi Chaeyoung.

"Cô ta là Victoria mà, cô ta đến đây làm gì?"

"Không biết, nói đến chào hỏi tớ."

"Có bệnh sao?" - Jessica nhỏ giọng mắng một câu.

Chaeyoung cười nói với Jessica - "Đi thôi, tớ đưa cậu về."

Lúc này Jessica mới lấy lại tinh thần, lắc đầu nói - "Không cần, vừa rồi Donghae gọi điện đến nói đến đón tớ, bây giờ đang trên đường đi rồi."

Chaeyoung không nói chuyện một lúc lâu mới gật đầu.

Hai người ngồi lại trong quán cà phê thêm một lát, mấy phút sau Donghae đến, vẫn dừng xe ở ngoài, xuống xe vẫy tay với Jessica, hình này thật quen thuộc biết chừng nào, chỉ là lần này Jessica không kích động đáp lại anh ta như lần trước, chỉ nhàn nhạt cong khóe môi gật đầu với anh ta rồi cầm túi xách đi ra ngoài.

Chaeyoung không đi cùng Jessica, chỉ nhìn bọn họ lên xe rời đi. Nàng không biết Jessica lựa chọn như vậy là đúng hay là sai, chỉ hi vọng cô ấy không hối hận, không bị tổn thương lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top