Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 80 - CẬU HÀNH ĐỘNG NHANH QUÁ RỒI


Buổi tối trước khi ngủ Chaeyoung kể lại cho Lisa nghe quyết định của Jessica, để cô phân tích Jessica làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai.

Trong phòng lờ mờ ánh đèn, lúc này Chaeyoung đang nằm trong lòng Lisa, gối đầu lên cánh tay cô mở to mắt nhìn gian phòng trong màn đêm, đang chờ đợi đáp án của cô.

Rất lâu Lisa mới chậm rãi mở lời, giọng điệu có phần thản nhiên - "Không thể nói rõ là đúng hay sai, về tình cảm, căn bản là không có tiêu chí cố định nào để đánh giá đúng sai, chỉ có đánh giá và không đánh giá, nếu cô ấy cho làm thế là đáng giá, thì sẽ không tồn tại cái gì đúng và sai. Dù cuối cùng cũng sẽ bị tổn thương, nhưng tổn thương đôi khi cũng không phải chuyện xấu, kì thật đôi khi đau đớn là cách trưởng thành nhanh nhất, tất nhiên, cũng phải trả một cái giá rất lớn."

Chaeyoung im lặng một lúc mới thương cảm đáp lại - "Em muốn Jessica mãi mãi không lớn lên, vẫn vui vẻ như trước cả đời."

Lisa vỗ về lưng nàng, động tác đó giống như đang an ủi nàng để tâm trạng của nàng từ từ bình tĩnh lại.

"Mọi chuyện đều có tính hai mặt của nó, có lẽ em nên nghĩ như thế, hiện tại biết vẫn tốt hơn là sau này biết, bây giờ là mười năm tình cảm, nếu sau này là mười lăm năm hay hai mươi năm tình cảm, khi đó mới biết sẽ bị tổn thương càng sâu hơn, đến lúc đó theo thời gian ngày càng tăng lên, ngay cả thời gian để chữa lành vết thương cũng lâu hơn rất nhiều."

"Có lẽ là thế!" - Chaeyoung nói, thanh âm khe khẽ dịu dàng lưng lửng. Cô nói không sai, đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại biết sẽ tốt hơn vài năm sau mới biết, đến lúc đó còn tệ hại hơn bây giờ.

Lisa hôn lên trán nàng, trong bóng tối dường như nhìn thấy tất cả, đưa tay vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của nàng nhẹ giọng nói bên tai.

"Được rồi, ngủ đi, đừng nghĩ nữa, chuyện sẽ không tồi tệ như em nghĩ đâu, nếu Jessica đã lựa chọn như thế, nhất định là suy nghĩ kĩ càng làm thế nào để cho bản thân cô ấy được hạnh phúc và vui vẻ, đó không phải là điều mà em muốn sao? Tất cả rồi sẽ ổn thôi!"

Chaeyoung không nói nữa chậm rãi nhắm mắt lại, xê dịch rúc vào trong lòng Lisa, vừa gật đầu vừa nhắm mắt lại.

Lisa nhẹ nhàng vỗ lưng nàng giống như vỗ trẻ con ngủ, vỗ nhẹ cho nàng chìm vào giấc ngủ. Đến khi nghe thấy hô hấp nàng dần dần ổn định mới yên lòng cùng nàng thiếp đi.

...

Hôm sau khi tỉnh lại như thương lệ Lisa đã không còn ở đây, ánh nắng từ ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, bên trong từ từ sáng lên.

Mở to mắt nhìn trần nhà một lúc Chaeyoung mới trở mình xuống giường, theo thói quen vào phòng vệ sinh rửa mặt thay quần áo đi ra ngoài đúng 8h.

Mở cửa phòng đi ra ngoài thấy Lisa đưa lưng về phía nàng ở sau cánh cửa bếp khép hờ đang làm trứng rán, bên cạnh còn có hai lát bánh mì, trên mặt bàn còn có hai đĩa xúc xích.

Chaeyoung đột nhiên có cảm giác mình thật hạnh phúc, nhìn bóng lưng nhỏ bé mà vững trãi của cô khóe miệng chậm rãi cong lên thành nụ cười. Không suy nghĩ nhiều cứ như vậy đi về phía Lisa, từ phía sau vòng tay qua thắt lưng cô, để mặt dán vào sống lưng nhỏ bé của cô, cảm giác được ôm cô thật vô cùng tốt đẹp.

Lisa bị động tác của nàng làm sửng sốt suýt chút nữa làm cháy trứng trong nồi rồi, vội vàng lấy muỗng xào đảo trứng gà, món trứng chưa đến nỗi bị dính xát vào đáy nồi, khóe miệng bất giác cong lên ý cười.

"Sao thế?"

Chaeyoung dán mặt vào lưng cô lắc đầu nhỏ giọng nói - "Không có gì, em chỉ muốn ôm Li thôi!" - Nàng dùng sức ôm cô chặt hơn.

Cảm giác ôm Lisa như thế này thật kì diệu, kề sát vào lưng cô có thể nghe thấy tiếng tim cô đập, lỗ tai dán sát lưng cô còn thể cảm giác được sự rung động của cơ thể cô khi cô nói chuyện.

Lisa cười, nụ cười trên khóe môi nở rộng hơn.

"Ừ."

Một tay đặt lên tay cô, một tay tắt bếp.

Chaeyoung cứ vậy mà ôm cô một lúc lâu mới buông ra, thấy Lisa quay người lại mỉm cười nhìn mình. Chaeyoung cũng tự nhiên cười với cô rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô, chỉ là mổ nhẹ một cái rồi nhanh chóng buông ra, xoay người bưng cái đĩa trên mặt bàn từ phòng bếp đi ra bàn ăn phía ngoài, đặt mông ngồi vào cái ghế cao đỏ.

Lisa sờ vào môi mình, khóe miệng nở nụ cười, bật cười lắc đầu, lúc này mới phản ứng lại lấy hai bộ dao dĩa đi ra ngoài đưa cho Chaeyoung.

Chaeyoung cầm một lát bánh mì ăn, bánh nướng không cháy, không giòn, vị rất ngon, gật đầu cười dí dỏm với cô, giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi ăn rất ngon.

Lúc đang ăn Lisa đột nhiên hỏi nàng - "Tối nay có làm thêm giờ không, hay sau khi tan giờ làm có việc gì khác nữa không?"

"Không có."

"Tối nay em đi cùng Li đến dự một buổi tiệc, có được không?" - Lisa hỏi ý kiến nàng, nếu nàng không muốn đi tất nhiên cô sẽ không ép buộc, tất cả đều lấy nàng làm đầu.

Chaeyoung gật đầu rồi lại hỏi - "Tiệc gì vậy?"

Nàng cũng không thích những trường hợp như thế này, mỗi người đều trang điểm ăn diện cho mình, đi qua đi lại trong vũ hội, nói chuyện phiếm mà không hề có tình cảm gì. Cô đã mở lời nói rồi tất nhiên nàng sẽ không có lý do để từ chối.

"Không có gì, chỉ là tiệc mừng thọ của một trưởng bối." - Lisa khẽ cười nói.

"Cần mua quà tặng không?"

Nàng muốn làm một người vợ đủ tiêu chuẩn, ít nhất chia sẻ với cô vài chuyện mình có khả năng.

Lisa cười lắc đầu - "Quà tặng đã chuẩn bị xong rồi, không cần lo lắng, tan giờ làm Li đến đón em."

Chaeyoung gật đầu cười với cô.

Vẫn là Lisa đưa nàng đến công ty, không chỉ một lần Chaeyoung kháng nghị với cô nhưng mỗi lần cô đều cười trừ vẫn khăng khăng đưa nàng đi làm, không hề để kháng nghị của nàng ở trong lòng.

Xe chậm rãi dừng lại trước tòa nhà công ty của Chaeyoung, trước khi xuống xe Chaeyoung đột nhiên xoay người nhìn Lisa, vẻ mặt nghiêm túc.

"Trợ lí Manoban, em có thể nói chuyện nghiêm túc với Li một chút được không?"

Lisa buồn cười nhìn Chaeyoung - "Kiến trúc sư Park muốn nói chuyện gì với tôi?" - Hùa theo cách xưng hô của nàng.

Chaeyoung không để ý liền nói thẳng - "Trợ lí Manoban, sau này có thể để em tự lái xe được không? Mỗi ngày Li đưa đón thế này, tuy là trong lòng em vô cùng vui sướng, nhưng mà..."

Chaeyoung dừng lại một chút rồi nói từng câu từng chữ.

"Nhưng mà em thấy rất bất tiện!"

Đặc thù nghề nghiệp của nàng không cho phép nàng ngồi hàng ngày trong văn phòng, nàng thường xuyên phải đi ra công trường, thỉnh thoảng một lần một ngày, có khi vài lần một ngày, hoàn toàn không xác định. Không có xe rất là bất tiện, nếu không phải thế thì một người ngu ngốc máy móc như nàng cũng sẽ không hạ quyết tâm đi thi bằng lái xe rồi. Ngoại trừ nguyên nhân này, nàng không muốn thấy cô vất vả như thế, vốn tòa nhà Quốc Hội cách công ty nàng mấy con đường, nói cách khác, bây giờ mỗi ngày cô đều phải chạy xa đưa đón nàng đi làm, như vậy nàng rất áy náy.

Lisa nhíu mày nhìn nàng - "Li gây phiền phức cho em sao?"

Chaeyoung ngẩn người ra một lúc lâu không trả lời được, cũng không tính là phiền phức, mỗi ngày cô đều đưa đón khiến nàng có cảm giác hư vinh, mặt khác thì gần đây cũng không phải đi công trường nhiều, bởi vì hạng mục trong tay nàng sắp hoàn thành, nói thế là sợ làm phiền cô không muốn cô quá vất vả mà thôi.

Lisa nhìn chằm chằm nàng dường như đang đợi câu trả lời.

Chaeyoung nhìn Lisa, vẻ mặt của cô như có phần áy náy và bi thương, như thế đột nhiên khiến mình cảm thấy có lỗi, rõ ràng người ta tốt bụng đưa đón nàng mà nàng lại không biết tốt xấu trách mắng cô không đúng. Nghĩ thế khí thế vốn dâng trào của Chaeyoung thoáng biến mất, nhìn cô tràn đầy tội lỗi.

"Em... em không có ý này.........."

Lisa đã muốn cười rồi, dáng vẻ của nàng và vừa rồi hoàn toàn khác nhau, giống như là hai người. Cố nén ý cười ngoài miệng, nhìn nàng dịu dàng nâng khuôn mặt nàng lên.

"Lái xe đưa đón em Li vẫn luôn cảm thấy đó là chuyện hạnh phúc, cho nên, Li vẫn luôn coi đây là phúc lợi của mình."

Chaeyoung nhìn cô không nói được một lời, bị lời nói của cô làm cảm động rối tinh rối mù. Người con gái này thật đáng sợ, lời ngon tiếng ngọt có thể nói dễ nghe như vậy, không hề khiến người khác cảm thấy ngượng miệng chút nào.

"Chaeyoung, vui lòng cho Li phúc lợi đó chứ?" - Nhìn nàng Lisa hỏi rất chân thành.

Chaeyoung sững sờ gật đầu, giờ phút này đã quên mất lập trường của mình lúc đầu, thấy cô như vậy làm sao có thể từ chối được.

Lisa cười cúi người hôn lên trán nàng, rồi hôn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng.

Đến khi được buông ra sắc mặt của Chaeyoung đã sớm ửng hồng, thở hổn hển. Nhìn nàng như vậy lại không nhịn được khẽ hôn lên môi nàng vài cái, lúc này mới để nàng xuống xe.

Đứng chờ ở cửa thang máy khóe miệng Chaeyoung hàm chứa nụ cười như ẩn như hiện.

"A, thật là ngọt ngào quá đi!"

Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Hyomin đã đi đến từ phía sau nhìn nàng cười như có như không.

Chaeyoung quay đầu thu lại nụ cười trên môi - "Cảm ơn."

Nhìn chằm chằm vào thang máy không hề quay đầu liếc mắt cô ta cái nào nữa.

Hyomin liếc mắt nhìn Chaeyoung, vừa rồi ở bên ngoài bắt gặp thấy nàng và Lisa ở trong xe tán tỉnh nhau, trong lòng không hiểu sao có ngọn lửa giận bốc lên.

Cô thấy không cam lòng, tại sao người nào mà Chaeyoung gặp cũng đều hoàn hảo như vậy, Nichkhun như thế, Lisa lại càng tốt hơn. Nhưng còn cô thì sao, đi theo Yang Hyun Suk tám năm, từ năm 18 tuổi mới bước vào xã hội đã ở bên cạnh ông ta, chịu đựng người đàn ông đáng tuổi làm ba mình vừa ôm vừa hôn, rõ ràng thấy buồn nôn muốn chết còn phải cười nói nịnh nọt ông ta, thế nhưng nhiều năm như vậy cô được cái gì? Không được gì cả còn bị con cọp cái nhà ông ta mắng nhiếc và tát tay.

*ĐINH............!*

Thang máy đến Chaeyoung vừa định đi vào Hyomin liền va mạnh vào vai nàng đi vào trước, khi Chaeyoung đỡ bả vai suýt nữa thì ngã xuống thì cô ta xoay người lại, khóe miệng gợi lên nụ cười khinh thường, không hề có thành ý nói.

"Xin lỗi, không nhìn thấy!"

Chaeyoung tức giận nhìn cô ta rồi đi vào thang máy, xoa bả vai bị va vào hơi đau, lạc giọng lên tiếng.

"Không sao, tại một số người mắt hơi nhỏ tất nhiên là không nhìn thấy!"

"Chị!" - Hyomin dường như tức giận nhìn nàng, muốn bác bỏ nhưng trông chốc lát lại không nói ra được một câu.

Chaeyoung không nhìn cô ta chỉ nhìn vào con số màu đỏ không ngừng nhảy lên, cuối cùng nhảy lên trên tầng đã định.

*ĐINH.........!*

Một tiếng liền mở cửa ra.

Chaeyoung cầm túi đi ra ngoài thang máy.

Ánh mắt nhìn Chaeyoung của cô ta so với vừa rồi càng tàn nhẫn hơn.

Buổi trưa vì vẫn lo lắng nên gọi điện thoại cho Jessica. Hôm nay dường như tâm trạng của Jessica đã đỡ hơn nhiều rồi, ít nhất nói chuyện không uể oải như hôm qua nữa, tất nhiên muốn khôi phục lại một Jessica vô tư như ngày xưa thì còn chưa đủ thời gian.

"Hôm nay ăn uống có tốt không?" - Jessica không thèm ăn uống như vậy sẽ khiến người khác lo lắng.

"Tớ nói cho cậu biết, coi như là cậu ăn không được nhưng mà ít nhất cũng phải ăn cho tớ, cậu đừng quên, bây giờ không chỉ có một mình cậu đâu!"

"Tớ biết rồi, cậu sắp biến thành mẹ tớ luôn rồi đó, mẹ tớ còn không dài dòng như vậy đâu."- Jessica cười kháng nghị, dường như tâm trạng không tệ lắm.

"Tớ đã muốn làm mẹ cậu lâu rồi, lần sau nếu cậu còn không ăn thì tớ sẽ mắng cậu!" - Chaeyoung trêu đùa nói.

"Được rồi, có ăn là được chứ gì, lúc nãy Donghae có nấu mì cho tớ, tớ ăn một tô to luôn bù lại hôm qua không có ăn."

Chaeyoung không nói thêm nữa, sớm đã biết trên đời này người duy nhất khiến cô ấy chịu ăn cơm chỉ có Donghae, nhưng mà chịu ăn là được rồi.

"Được rồi, lúc nào ba mẹ cậu đến, đến lúc đó tớ sẽ sắp xếp thời gian để hai người tham quan Seoul."

Ba mẹ của Jessica ở thành phố khác, là công nhân bình thường, hồi đó vào kì nghỉ hè ở đại học có mấy người đi du lịch, trong đó có một địa điểm chính là quê nhà của Jessica, ba mẹ của Jessica là những người chất phác và niềm nở, khí đó bọn họ đến đều ở tại nhà Jessica. Đôi khi gửi đồ cho Jessica cũng gửi thêm mấy phần để Jessica chia cho ba mẹ.

"Ngày kia đến, mấy ngày nay Donghae đã xin nghỈ phép, chuyện hôn lễ bên Lee gia sẽ lo liệu, đến lúc đó có anh ấy đưa ba mẹ tớ đi xung quanh Seoul rồi, nếu có thời gian cậu đi ăn cơm cùng với bọn họ là được, đúng rồi, đến lúc đó nhớ đem Manoban đại gia nhà cậu đến nữa đó!"

Chaeyoung im lặng một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng gọi - "Jessica."

"Ừ?"

Chaeyoung vẫn không nhịn được hỏi lại - "Thật không hối hận sao?"

"Không hối hận. Chuyện không hề tệ như cậu nghĩ đâu, đó chỉ là hiểu lầm thôi, giờ Donghae đã không đi tìm cô ta nữa rồi, lúc trước nói đồng ý đi Mỹ với cô ta chỉ là lấy cớ để giúp cô ta ổn định tinh thần thôi."

"Tớ mặc kệ là có tệ hay không tệ, cậu nghe kĩ cho tớ, cậu nhất định phải hạnh phúc! Biết không?" - Chaeyoung dùng giọng điệu dọa giẫm nói ra lời chúc phúc của mình.

"Ừ." - Giọng nói của Jessica đã có chút nghẹn ngào.

Hai người lại trò chuyện thêm một lát rồi mới cúp máy.

Khi tan giờ làm buổi chiều tối, vừa mới xuống tầng thì xe của Lisa đã dừng ở dưới đó.
Hai người cùng về nhà trước, khi xuống xe Chaeyoung mới chú ý tới hai túi giấy đặt ở phias sau.

"Cái gì thế?" - Chaeyoung tò mò hỏi - "Quần áo sao?"

"Ừ, Li nhớ là bộ lễ phục kia của em hình như đã bỏ đi rồi."

Lúc này Chaeyoung mới chợt nhớ ra bộ lễ phục màu cam nhạt của nàng lần đó bị người phụ nữ họ Han làm đổ rượu đỏ lên, nàng lại quên đem đi giặt.

"Ôi trời! suýt nữa em đã quên rồi." - Còn muốn nói tối nay sẽ mặc gì đi đây.

Lisa dịu dàng sờ đầu nàng cầm tay nàng - "Đi thôi!"

Trước gương trong phòng tắm, Chaeyoung nhìn bộ váy áo màu tím nhạt trên người mình, không như bộ lễ phục dạ hội truyền thống, chất vải rất mềm, nhẹ, kiểu dáng cổ điển, làn váy không quá dài chỉ đến đầu gối. Không thể không thừa nhận ánh mắt của Lisa rất tinh tường, chọn cho nàng cỡ vừa vặn nhất giống như được đo đạc theo yêu cầu riêng vậy.

*LẠCH CẠCH......!*

Cái cửa kéo được người nào đó kéo ra, thấy Lisa đã thay xong bộ âu phục mỉm cười nhìn nàng, nghiêm túc đánh giá nàng từ dưới lên trên, rồi ôm lấy nàng từ phía sau đặt cằm lên vai nàng, nhìn nàng trong gương đong đưa thân thể hai người thành thật nói.

"Tối nay em đẹp quá!"

Chaeyoung vẫn còn chưa quen kiểu nói trắng ra như vậy, đỏ mặt hơi cúi đầu xuống khóe miệng nửa cong lên. Đột nhiên nghĩ tới liền nghiêng đầu hỏi.

"Sao Li biết em mặc cỡ bao nhiêu vậy?"

Lisa cười bàn tay ôm nàng bắt đầu xấu xa dạo trên người nàng, tiếng nói tà mị ám ách vang lên bên tai nàng.

"Như thế này?" - So với nói cô càng muốn thể hiện bằng hành động cho nàng hiểu - "Đã biết chưa?"

Chaeyoung đỏ bừng mặt, đầu lưỡi như mèo bị cắt lưỡi vậy một câu cũng không nói ra được. Thật hối hận vì mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi, tò mò là hại chết mèo!

Bắt lấy cái tay đang sờ loạn của cô - "Em... em biết rồi."

Lisa buồn cười vùi đầu vào vai Chaeyoung một lúc lâu mới thôi cười, buông nàng ra nắm tay nàng cùng đi ra cửa.

Tiệc rượu tối này là ở nhà hàng KYM, tiệc rượu lần này được tổ chức ở hội trường trên tầng 3 nhỏ hơn lần trước một chút.

Chaeyoung khoác tay Lisa từ trong thang máy đi ra ngoài, vừa ra khỏi thang máy đã thấy tấm băng rôn treo trên cửa hội trường với hàng chữ lớn.

LỄ CHÚC THỌ LẦN THỨ 60 CỦA CHỦ TỊCH TẬP ĐOÀN CHOI THỊ CHOI MIN KYUNG

Chaeyoung nhìn thấy mới biết thì ra vị trưởng bối trong miệng cô nói là chủ tịch Choi.

Hai người từ cửa đi vào, vũ hội bên trong đã bắt đầu âm nhạc du dương nhẹ nhàng vang khắp cả hội trường.

Hôm nay trong hội trường có rất nhiều người, không chỉ có người của ngành kiến trúc mà còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng khác của nhiều ngành cũng đến đây, tất nhiên còn có những người có thân phận như Lisa, quan chức ở trong Quốc hội cũng nể mặt chủ tịch Choi.

Bữa tiệc chúc thọ này chỉ là một buổi dạ tiệc của các nhân vật nổi tiếng.

Chaeyoung nhìn Lisa nhỏ giọng nói bên tai cô - "Thật quá phô trương!"

Lisa cười đưa tay vỗ nhẹ tay nàng.

Dọc đường đi không ngừng có người tiến đến bắt chuyện, bởi vì Lisa không hề công bố mình đã lập gia đình nên khi thấy Chaeyoung ở bên cạnh cô, rất nhiều người đã hỏi câu "Trợ lí Manoban, vị này là ai?"

Lisa bao giờ cũng quay đầu lại thâm tình nhìn nàng, lại quay đầu nhìn người kia trả lời "Vợ của tôi" .Chaeyoung đứng một bên, người nọ nhìn sang gật đầu với người khác, cư xử rất trang nhã.

Qua bốn năm lượt chào hỏi như vậy Lisa ngoảnh đầu lại nhìn nàng, tiện tay vén vài sợi tóc trên trán nàng - Có mệt không?"

Cô biết nàng không thích cũng không quen những buổi tiệc như thế này, nhìn nàng cười miệng sắp cứng đờ rồi.

Chaeyoung lắc đầu - "Em sẽ cố gắng thích ứng."

Cố gắng làm một người vợ đủ tư cách vì cô là một người chồng vô cùng có đủ tư cách.

"Đừng ép buộc mình, nếu không thích, lần sau sẽ không đến đây nữa, được không?"

Nếu những buổi tiệc rượu như thế này khiến nàng bối rối vậy cô sẽ không ép nàng, cô cũng không muốn nàng bắt mình phải phối hợp với cô.

Chaeyoung lắc đầu cười với Lisa - "Không phải ép buộc, mà là vì Li, nên mới muốn mình cố gắng thích ứng."

Lisa nhéo yêu cái mũi của Chaeyoung, nắm lấy tay nàng.

"Đi thôi!"

Chaeyoung gật đầu đan xen mười ngón tay với cô.

Khi hai người đi đến bên cạnh chủ tịch Choi, ông ta đang nói chuyện gì đó với đồng nghiệp. Thấy Lisa và Chaeyoung vội vàng tươi cười chào hỏi.

"Lisa, Chaeyoung, hai người tới rồi sao?!"

"Chú Choi, sinh nhật vui vẻ!" - Lisa tay cầm tấm thiệp chứa bức thư pháp nổi tiếng đã chuẩn bị làm quà từ trước tặng cho ông Choi.

"Đây là bức thư pháp mà chú rất thích, cháu đã chuẩn bị để tặng nó cho chú, chúc chú Choi mỗi ngày đều vui vẻ!"

"Chủ tịch Choi, sinh nhật vui vẻ!" - Chaeyoung cũng theo Lisa nói lời chúc mừng ông.

Ông Choi đưa tay nhận lấy bức thư pháp từ trong tay Lisa lại nghe thấy Chaeyoung chúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chaeyoung không đồng ý cau mày.

"Này, sao cháu còn gọi là chủ tịch Choi?!"

Chaeyoung sửng sốt trong chốc lát không kịp phản ứng, gọi là chủ tịch Choi hẳn là không sai mà, sao lại không thể gọi.

Thấy bộ dạng ngây ngốc của nàng Lisa nhỏ giọng nhắc nhở bên tai.

"Gọi là chú Choi."

Thế này Chaeyoung mới hiểu ra, một lần nữa chúc lại ông - "Chú Choi, sinh nhật vui vẻ!"

Lúc này ông Choi mới vừa lòng gật đầu - "Thế mới đúng chứ!"

Ông đưa tay mở thiệp mà Lisa tặng ra, vừa nhìn vừa gật đầu liên tục.

"Chữ viết thư pháp rất đẹp, vẫn là Lisa nhớ được sở thích của chú, không giống như tên nhóc Jisoo kia, đến giờ vẫn còn chưa đến!"

"Cậu à, cậu đang nói xấu cháu sao?"

Một giọng nói dễ nghe từ phía sau truyền đến, Jisoo từ phía sau đi đến phía ông Choi.
Cười đùa nghiêm mặt - "Chúc cậu thân yêu của cháu năm nào, tuổi nào cũng như hôm nay, năm nay sáu mươi ngày mai năm tám, càng ngày càng trẻ ra!"

"Cái đứa nhóc này, miệng lưỡi ngọt xớt, nói chẳng tin được chút nào!" - Ông Choi cười mắng, đùa giỡn vươn tay về phía Jisoo.

"Quà của cháu đâu rồi, sao lại tay không đến đây?"

Jisoo khịt mũi trả lời - "Cháu ạ, biết rõ cậu không thiếu thứ gì chỉ thích nhất là tranh chữ, nhất định Lisa sẽ tặng trước cháu nên cháu chẳng mua được gì, cháu đành quyết định không tặng gì cả, nói lời chúc mừng còn tốt hơn bất cứ thứ gì, cậu nói xem có đúng không?"

Ông Choi đợi không thấy vỗ cái tay đặt trên bả vai mình - "Đừng kể lể nữa, cháu chỉ giỏi ngụy biện!"

Jisoo không thèm để ý cười quay đầu nhìn về phía Lisa, đột nhiên nhớ tới hai ngày nay bị con bé Jennie quấy rối không thể nào chịu nổi, một ngày hai mươi mấy cuộc điện thoại khiến cho cô suýt nữa phải tắt điện thoại đi.

"Lalisa, có phải cậu đưa số của tớ cho con bé Jennie không, hai ngày nay tớ bị nó làm phiền muốn chết đi được!" - Còn tiếp tục nữa cô nhất định sẽ ngất mất.

Lisa cười, trong lòng cảm thấy Jennie nói được làm được, bảo nó gọi hai chục cuộc thật đúng là gọi hai chục cuộc.

Thấy cô cười nhạt không nói Jisoo coi như mình đoán đúng, bất mãn kêu lên - "Yahhh, Lalisa, gần đây tớ đắc tội gì với cậu hả?!"

Lisa vẫn duy trì ý cười trên mặt kéo Chaeyoung ở bên cạnh vào lòng, nửa ôm thắt lưng nàng nói với nàng - "Chaeyoung à, giới thiệu với em đây chính là Kim Jisoo!"

Lúc này Jisoo mới chú ý tới Chaeyoung đang đứng cạnh Lisa, vừa nhìn lập tức ngây người khó tin trừng mắt to.

Park Chaeyoung!

Người vợ mà Lisa đột nhiên cưới là Park Chaeyoung................

Ông Choi nhìn Jisoo rồi nhìn Lisa lại nhìn Chaeyoung đứng bên cạnh đang sửng sốt, khóe miệng nổi lên ý cười, vỗ vỗ bả vai cháu mình.

"Lúc đầu cậu đã nói với cháu rồi, quan hệ phía sau của Chaeyoung không đơn giản mà."

Cái đứa cháu này còn ngây ngốc đi chọc vào chỗ không nên chọc, phải biết rằng, Lalisa nổi tiếng là phúc hắc, con hổ biết cười, rất đáng sợ.

Tuy là không kinh ngạc như Jisoo, Chaeyoung cũng không khỏi bất ngờ, không nghĩ đến Roxanne miệng lưỡi trơn tru, nói năng ngọt lịm lại là bạn tốt của Lisa, Kim Jisoo.

Một lúc lâu Jisoo mới từ từ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Lisa lớn tiếng kháng nghị - "Lalisa, cậu hành động nhanh quá rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top