Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 84 - CHÚNG TA YÊU NHAU ĐI


Trong phòng bếp Chaeyoung pha một ly cà phê rồi theo thói quen cho rất nhiều đường. Bưng ly cà phê đi về phía thư phòng, đẩy cửa vào thấy Lisa đang ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ lim sau bàn đọc sách, xem giấy tờ trong tay.

*CỐC...CỐC...CỐC...!*

Chaeyoung nhẹ nhàng gõ cửa.

Lisa ngẩng đầu, kính mắt viền vàng khiến cô càng có dáng vẻ thư sinh hơn so với bình thường, có điều nụ cười trên môi vẫn ôn hòa như vậy, cười khẽ nhìn nàng.

"Vào đi."

Chaeyoung mỉm cười đi vào đưa ly cà phê trong tay cho cô - "Li xem cũng lâu rồi, uống ly cà phê đi."

Hình như tối nay cô hơi bận, tắm rửa qua loa, ăn cơm tối xong liền đi thẳng vào thư phòng.

Lisa đưa tay nhận lấy ly cà phê từ nàng, bưng lên uống một ngụm, đúng như cô dự đoán, vừa đắng vừa ngọt, cô thật sự không thể nói ra ly cà phê này có vị gì, nhưng vẫn nể tình uống một hớp lớn, để cái ly xuống một lần nữa cầm lấy giấy tờ trên bàn lên xem.

Chaeyoung nhìn giấy tờ trên bàn cô, tất cả đều là công văn, đề xuất, kiến nghị, toàn những thứ chi chít chữ, nàng nhìn không khỏi thấy nhức đầu.

"Công việc rất khó giải quyết sao?" - Nàng không biết có phải công việc của cô có vấn đề hay không, nàng có cảm giác tối nay cô rất lạ.

Lisa ngẩng đầu nhìn nàng, nhíu mày như đang hỏi tại sao nàng lại hỏi thế.

Dường như hiểu được thắc mắc trong mắt cô, nhìn cô Chaeyoung đưa tay chỉ vào mặt mình nửa cười cợt nói - "Ở chỗ này của Li, nói cho người khác biết Li không vui."

Lisa cười khẽ một tiếng vươn tay về phía Chaeyoung.

"Lại đây!"

Chaeyoung không biết Lisa muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời vòng qua bàn làm việc, đi về phía cô đưa tay đặt vào tay cô.

Nắm tay nàng Lisa dùng sức kéo nàng xoay người để nàng ngả ngồi lên đùi mình, tay vòng đến bụng nàng, cằm đặt trên bả vai nàng.

"Em muốn biết sao?"

Chaeyoung gật đầu ngoảnh đầu nhìn Lisa - "Có lẽ em không hiểu biết nhiều, nhưng mà em hi vọng có thể cùng chia sẻ với Li."

Lisa chăm chú nhìn vào mắt nàng rồi lên tiếng nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

Nhìn nàng nghiêm túc nói - "Chaeyoung, có thể nói thật với Li không?"

"Huh?" - Chaeyoung khó hiểu nhìn cô.

Lisa cười khẽ - "Tối nay vốn là có hội nghị, nhưng vì vài nguyên nhân mà phải lùi lại sáng mai. Chiều nay trên đường lái xe về thì gặp mưa xối xả, Li nghĩ có lẽ vì mưa, em sẽ phải ở lại, cho nên liền quay đầu xe chạy về phía công ty em."

Chaeyoung sửng sốt nhìn cô có chút xấu hổ vì lời nói dối của mình, không nói thật chỉ vì không muốn cô suy nghĩ nhiều, dù biết cô sẽ không như vậy nhưng nói về bạn trai cũ trước mặt chồng mình thì nghĩ thế nào cũng thấy kì quặc, nên nàng mới né tránh nói dối cô. Lại không ngờ càng khiến cô hiểu lầm hơn.

"Li nhìn thấy hết rồi sao?"

Lisa nhìn nàng không gật đầu cũng không lắc đầu chỉ nói - "Li chỉ muốn chính miệng em nói thật cho Li biết thôi."

"Em không hề đi siêu thị, khi Li gọi em đang ở trong quán cà phê cùng với Nichkhun. Khi tan việc em mới gặp anh ta, không nói cho Li biết là vì em không biết Li có phiền lòng hay không?" - Chaeyoung nhìn cô thẳng thắn nói.

Lisa nhìn nàng, đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, cô thích nàng để tóc dài như thế này, bởi vì công việc nàng luôn buộc ra sau đầu một cách cứng nhắc, hại cô luôn muốn đưa tay tháo chiếc dây buộc tóc ra.

"Khi Li lái xe đến đúng lúc thấy em lên xe Nichkhun rời đi."

"Em xin lỗi!"

Lúc đó mưa rất to, nàng lại bị Nichkhun khiến cho phiền lòng, dù mắt nhìn ra bên ngoài nhưng cũng không chú ý tới cô lái xe đến.

Lisa lắc đầu ôm nàng ngồi, ngón tay vuốt ngón tay nàng, cằm vẫn đặt lên bả vai nàng nhẹ nhàng thẳng thắn nói.

"Li không trách em, nhưng vì em nói dối cố ý giấu diếm Li nên không vui thôi, Li biết thật sự chúng ta tiến triển quá nhanh, từ khi biết nhau kết hôn đến bây giờ, không hề đủ thời gian để hiểu rõ nhau, do đó chỉ có thể dựa vào từng việc nhỏ trong cuộc sống, nên giữa chúng ta càng cần có sự thẳng thắn."

Lisa đưa tay xoay thân thể của nàng lại, nhìn chăm chú vào mắt nàng rất nghiêm túc.

"Chaeyoung, em thẳng thắn với Li, có lẽ lúc ấy Li sẽ phiền lòng một chút, bởi vì Li thừa nhận không ai, không một người chồng nào hoàn toàn không ngại vợ mình gặp gỡ mối tình đầu, em nói là hẹp hòi cũng tốt, ghen tuông cũng được, đó là bình thường, vì người chồng nào cũng đều quan tâm vợ mình. Thế nhưng vì sợ Li phiền lòng mà em lựa chọn giấu diếm, Li sẽ không vui, suy nghĩ lung tung, phiền lòng càng lâu, đến lúc đó không phải phiền lòng vì em ra ngoài với ai mà là phiền lòng vì em nói dối Li, dù đây là lời nói dối thiện ý, muốn tránh cho Li khỏi những cảm xúc vô nghĩa kia."

Chaeyoung nhìn chằm chằm vào mắt Lisa, nghiêm túc lắng nghe những lời từ tận đáy lòng của cô.

Thấy nàng không nói gì Lisa lại chăm chú hỏi - Chaeyoung à, em hiểu ý Li nói chứ?"

Chaeyoung nhìn cô khóe miệng hơi nhếch lên cố ý nói - "Hiểu, cũng không hiểu."

Lisa nhìn nàng cũng cười - "Li nói là những người làm chồng rất hẹp hòi, trong lòng rất phức tạp, nhưng mà thỉnh thoảng em cũng phải để cho bọn họ tùy hứng khó chịu, sau khi tùy hứng, họ sẽ rất lí trí. Nói thế có dễ hiểu hơn chút nào không?"

Chaeyoung cười, ngồi ở trên đùi cô, giơ tay vòng lên cổ cô, gật đầu nghiêm túc trả lời.

"Vâng, dễ hiểu hơn so với vừa rồi." - Cô nói dù cho cô biết nàng uống cà phê cùng với Nichkhun, cô có phiền lòng, nhưng điều khiến cô phiền lòng hơn là nàng cố ý lừa cô không cho cô biết, đây là sự tùy hứng và kì quặc của một người chồng mà cô nói.

Lisa buồn cười nhéo cái mũi tinh nghịch của nàng, khom lưng hôn lên môi của nàng. Chaeyoung không từ chối, chỉ mỉm cười hé miệng đón nhận và đáp lại cô.

Sự đáp lại của nàng khiến Lisa càng thêm phấn khởi, tay giữ đầu nàng làm sâu sắc nụ hôn của hai người.

Đến khi Lisa buông Chaeyoung ra hai người đã thở hồng hộc, Chaeyoung ngồi ở trong lòng cô, hô hấp dồn dập không ổn định, mà người ôm nàng là Lisa cũng không khá hơn chút nào, bộ ngực cũng phập phồng kịch liệt.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, tựa vào ngực cô Chaeyoung nghe thấy tiếng tim cô từ từ ổn định lại, tay vòng qua thắt lưng gầy gò của cô chậm rãi mở miệng.

"Li, có muốn nghe chuyện quá khứ của em và Nichkhun không?"

Bàn tay nhẹ vỗ về lưng Chaeyoung dừng lại giữa không trung, một lúc lâu mới chậm rãi hạ xuống, thanh âm trầm thấp giàu từ tính vang lên trên đỉnh đầu nàng.

"Em sẵn sàng nói sao?"

Chaeyoung khẽ gật đầu trong lồng ngực cô - "Vâng, hôm nay một lần nữa em và anh ta đến quán cà phê gần trường đại học, thì ra là em thấy mình vẫn còn để ý, chưa vứt bỏ được." - Chaeyoung lắc đầu cười khẽ tiếp tục kể về cuộc gặp mặt với Nichkhun.

"Hôm nay em mới biết được, thật ra quá khứ đã qua, cùng anh ta trở lại quán cà phê mà hồi đó em và anh ta từng đến, ngồi vào vị trí mà hồi đó em và anh ta thường ngồi, uống cà phê và trà sữa, ăn bánh ngọt đã quen thuộc. Nhưng mà thời gian đã qua rồi, cái loại cảm giác hạnh phúc khi xưa cũng không còn nữa, mọi thứ đều trở nên xa lạ, đối diện với anh ta, em không có hận, không hề để ý kéo dài đến tận bây giờ, chẳng qua cũng giống như là đối diện một người xa lạ, đến mức uống một trà sữa, ăn một miếng bánh ngọt trước mặt anh ta cũng cảm thấy không được tự nhiên."

Lisa không nói gì chỉ im lặng lắng nghe.

Chaeyoung dừng lại một lát rồi tiếp tục - "Năm đó tụi em là bạn cùng lớp, nữ sinh học khoa kiến trúc rất ít, cả lớp có ba mươi mấy người mà chỉ có sáu nữ sinh. Nichkhun có thành tích học tập rất tốt, học rất chăm chỉ. Anh ta rất khao khát được thành công, nên đã thi được thủ khoa vào trường đại học của tụi em. Với thành tích đó anh ta có thể lên đại học JYP, nhưng cuối cùng anh ta lại lựa chọn vào trường học em, đó chẳng qua là trường đại học không thu bất kì học phí nào, có thể chu cấp cho anh ta học bốn năm."

"Thật sự khiến chúng em giao tiếp với nhau là sau khi Jessica và Donghae quen nhau, vì Donghae và Nichkhun cùng phòng, còn em và Jessica cũng ở cùng phòng, dần dần chúng em tiếp xúc với nhau. Anh ta không phải là một người lãng mạn, sẽ không nói lời âu yếm, cũng không tặng hoa gì, anh ta tỏ tình cũng dùng phương thức trực tiếp nhất, khi đưa em về dưới kí túc xá anh ta nói thích em, rồi vào lúc em còn kinh ngạc thì lấy đi nụ hôn đầu của em, anh ta cười sờ đầu em, bảo sáng mai sẽ mua bữa sáng cho em."

Chaeyoung nhàn nhạt cười giống như thật sự trở lại khoảnh khắc đó, cái tuổi còn ngây ngô đó.

"Hôm sau anh ta thật sự đã đến căn phòng tồi tàn của em, tay cầm đồ ăn vừa mua ở căn tin. Chúng em cứ mơ hồ như thế mà bắt đầu, không có hoa tươi lãng mạn, cũng không nói lời yêu thương ngọt ngào. Tất cả đều rất bình thường, không có ý tưởng gì mới. Vì biết tình trạng kinh tế của anh ta không tốt, nên chúng em hẹn hò rất đơn giản, lúc đầu không hề đi nhà hàng, cũng không đi xem phim, chúng em luôn ăn cơm ở căn tin trường, ăn xong thì dạo quanh sân thể dục trong trường, thỉnh thoảng nắm tay đi qua từng gốc cây trong khu rừng nhỏ, đôi khi dắt tay nhau đi quanh hồ vô danh ở đó, đề tài chủ yếu nhất là về học tập. Nichkhun là người có lí tưởng và hoài bão, từ hồi đó em đã biết anh ta khao khát thành công, cái anh ta thiếu hụt chính là cơ hội và vận may."

"Tình yêu của tụi em rất ổn định, không lãng mạn kích thích, không mãnh liệt không thể nào quên, nhưng lại như dòng suối nhỏ chảy dài, từng bước ấm áp. Có lẽ do tính cách hai người, tình cảm nhìn thì bình thường nhạt nhẽo không hề có kích thích như vậy mà chúng em lại để tâm, quý trọng giữ gìn."

Chaeyoung nói rất nhẹ và nhạt, như đang kể lại chuyện của người khác còn nàng chỉ là người ngoài cuộc.

"Em nói về anh ta tốt như vậy, không sợ Li ghen tỵ sao?" - Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp rầu rĩ của Lisa, giọng điệu thật tình không giống đang nói đùa.

Chaeyoung nhẹ nhàng cười không trả lời vấn đề của cô mà tiếp tục câu chuyện.

"Cứ như vậy chúng em trải qua ba năm đại học, năm cuối vì thực tập mà thời gian gặp nhau không nhiều, hai công ty chúng em ở hai bờ đối diện, ở giữa chỉ có một chuyến xe, phải đi mất hơn một tiếng đồng hồ, cũng vì khoảng cách xa như thế, thời gian và tần số gặp mặt cũng giảm đi. Mặt khác khi chúng em quyết định gặp nhau thì không phải anh ta vội vàng thiết kế cho dự án, thì là vì em mới tiếp nhận công việc mà bận bịu, vì thực tập, vì muốn ra sức được ở lại khi thực tập kết thúc, khoảng thời gian đó chúng em đều rất cố gắng, ngay cả ngày nghỉ cuối tuần chúng em đều ở công ty làm thêm giờ. Nhưng mỗi tối sẽ gọi điện, anh ta là một người bạn trai biết quan tâm chăm sóc, bất kể là bận đến muộn cỡ nào, thì sau khi xong việc anh ta sẽ gọi cho em, vì ít gặp mặt, công việc bận bịu, anh ta nhất định sẽ gọi điện cho em, dù là hôm đó anh ta làm việc mệt đến thế nào, anh ta nói anh ta muốn nghe tiếng của em, đôi khi đang nói thì không nghe thấy tiếng của anh ta, đó là vì anh ta mệt mỏi ngủ thiếp đi. Anh ta từng bảo với em, nói anh ta sẽ thành công, sẽ cho em một hôn lễ thật long trọng, để cho em trở thành cô dâu xinh đẹp, hạnh phúc nhất thế giới, anh ta còn mua cho em một chiếc nhẫn kim cương rất lớn, bao trọn một nhà hàng ở Kangnam, rồi sau đó cầu hôn em, chẳng qua là những thứ này đều phải chờ sau khi anh ta thành công. Lúc đó em đã khóc, nhưng là khóc cười, cầm điện thoại em vừa khóc vừa gật đầu, dù biết anh ta không nhìn thấy em gật đầu, nhưng vào thời khắc đó, em, trừ khóc và gật đầu thì không nói được câu nào hết, dường như anh ta biết phản ứng của em ở bên này điện thoại, nên chỉ cầm điện thoại cười ngây ngốc."

"Cứ như vậy qua năm thứ tư, qua quá trình nỗ lực, chúng em đều thuận lợi được ở lại chính thức sau khi thực tập xong. Năm đó chúng em dù không ngày nào không nói chuyện điện thoại, đều biết rõ mọi thứ của nhau, nhưng số lần gặp mặt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần dường như chỉ thoáng qua, anh ta phấn đấu cho bản thiết kế, mà em bất cứ lúc nào cũng phải ra công trường. Em tưởng là một năm đó dù gặp mặt ít đi, nhưng năm mà tình cảm của chúng em phát triển nhanh nhất, chúng em càng hiểu rõ nhau hơn, có thể nói, tình cảm còn tốt hơn quá khứ. Trong lúc em cho là như thế, em thậm chí không biết xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng nghe người bên cạnh đồn về anh ta, nói anh ta thường xuyên đi cùng với một nữ sinh khác, hai người tay trong tay, trên mặt luôn nở nụ cười, quan hệ rất ngọt ngào. Tất nhiên là em không tin, cho là người trong miệng bọn họ và người vẫn khăng khăng hằng đêm gọi điện nửa tiếng cho em, nói từng chuyện thú vị xảy ra trong công ty không phải là một người. Còn nói anh ta gần đây nhận được rất nhiều dự án, tổng giám đốc công ty khen ngợi năng lực làm việc của anh ta như thế nào, anh ta nói, anh ta có cảm giác đang từng bước từng bước tiến tới thành công, anh ta nói nếu thuận lợi thì trong hai năm anh ta có thể cho em tất cả những gì mà anh ta hứa hẹn khi xưa. Thế nhưng, nói dối vẫn chỉ là nói dối, nó càng đẹp thì lại càng đau thương, em có thể không tin mọi người nói rằng anh ta thay lòng đổi dạ, anh ta bắt cá hai tay, hết lần này đến lần khác em tự nhủ phải tin tưởng anh ta, vì chính mình đã ở cùng anh ta ba năm qua, là người hiểu rõ con người của anh ta nhất, nhưng tất cả đều không thể triệt tiêu được thực tế mà em chứng kiến tận mắt, ngày đó em......."

Chaeyoung nói có chút nghẹn ngào, nước mắt không biết đã tràn đầy trong hốc mắt từ lúc nào.
Lisa buông nàng ra, bình tĩnh nhìn nàng đưa tay giúp nàng lau đi mệt mỏi nơi khóe mắt nhẹ nhàng nói.

"Nếu khó chịu, những hồi ức kia khiến em không vui vẻ gì, thế thì đừng gắng gượng, Li biết em đã vứt bỏ được là được rồi." - Cô không muốn ép nàng, dù vô cùng kì vọng nàng có thể chính miệng nói với cô, nếu nàng khó xử cô cũng không muốn nàng không vui.

Chaeyoung cười với cô, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình, vừa lắc đầu vừa tiếp tục nói.

"Hôm đó công ty cử em đi tham dự dạ hội, lại không ngờ rằng gặp phải anh ta ở trong bữa tiệc, khi đó bên cạnh anh ta là một người con gái xinh đẹp, bọn họ rất xứng đôi, đêm đó bọn họ chắc chắn là điểm sáng của toàn hội trường, nhiều người vây quanh bắt chuyện với họ, em đứng phía sau cách bọn họ chưa đầy năm mét, anh ta không hề phát hiện ra, em thấy anh ta dịu dàng nhìn chăm chú người con gái bên cạnh, chu đáo lấy thức ăn cho cô ta, sủng nịnh nhéo mũi cô ta, càng nực cười nhất là lúc đó em còn kiếm cớ cho anh ta, an ủi mình rằng cô ta chỉ là bạn nhảy của anh ta, là đồng nghiệp trong công ty, nhưng sau đó em mới biết được, cái cớ này buồn cười đến thế nào, bởi vì đứng ở phía sau bọn họ, chính tai em nghe thấy mỗi khi người con gái kia giới thiệu anh ta với mọi người, thì luôn mỉm cười nhìn anh ta, rồi vui vẻ nói cho mọi người biết đây là bạn trai của cô ta. Haha, Li nói có phải lúc đấy em đáng thương một cách nực cười lắm không?" - Nhớ lại toàn bộ quá khứ, Chaeyoung cười tự giễu chính bản thân mình quá ngu ngốc khi đó.

"Chaeyoung à!" - Lisa nhìn nàng, trong mắt có sự lo lắng - "Chúng ta không nói nữa, Li đều biết hết rồi."

Hồi ức như thế nhớ lại một lần là thêm một lần đau đớn, cô hiểu cảm giác đó, không phải là không buông ra, không phải là còn suy nghĩ viển vông không nên có với người đàn ông hoặc người con gái khác, mà nhớ lại như thế chỉ lặp lại một lần quá trình và cảm giác bị phản bội, vết sẹo đau đớn nhất là ở đó.

Chaeyoung quật cường lắc đầu - "Em không sao, để cho em nói, nói hết rồi, thì thật sự có thể vứt bỏ được."

Lisa nhìn nàng không nói gì cả.

"Đêm hôm đó thừa dịp anh ta đi vệ sinh, em đã chờ anh ta ở cửa, khi anh ta nhìn thấy em rõ là bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, em vẫn còn nhớ vẻ mặt của anh ta lúc đó, là sự áy náy, anh ta quay đầu đi không nhìn em, cũng từ vẻ mặt của anh ta em đã thấy được đáp án, chúng em không nói gì, khi em đi lướt qua anh ta, có lẽ là thấy có lỗi với em, anh ta đưa tay ra bắt lấy tay em cầm thật chặt, em có thể cảm giác được lực của anh ta rất mạnh, như không muốn em đi, nhưng khi cô gái kia đi ra cười với anh ta, trong nháy mắt nhìn thấy cô ta, anh ta đã nhanh chóng buông tay em ra rồi cười đi về phía cô gái đó, giọng nói, còn hàm chứa ý cười."

"Một tuần sau buổi tiệc đó, rốt cuộc anh ta cũng gọi điện cho em, hẹn em ra quán cà phê gần trường học mà bọn em thích đến nhất khi còn học. Lúc đó anh ta nói chia tay với em, sau một tuần ngồi trước mặt anh ta, em chỉ thấy anh ta rất xa lạ, khi anh ta nói xong, chúng em đã im lặng rất lâu, em sững sờ mở miệng hỏi tại sao, đúng vậy, khi đó em thật không hiểu, tại sao một con người có thể thay đổi nhanh như thế, người đàn ông hôm qua rõ ràng còn nói chuyện điện thoại rất ngọt ngào, lập tức có thể ôm người con gái khác vào lòng, mấy hôm trước còn nói sẽ cho em một hôn lễ thật long trọng, mua cho em chiếc nhẫn tốt nhất, để cho em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất thế giới, tại sao mới có mấy ngày, là có thể dễ dàng nói chia tay như vậy. Em hỏi anh ta nguyên nhân thì anh im lặng, hai người cứ ngồi đối diện nhau như thế, ly cà phê còn nóng từ từ lạnh như băng, anh ta từ đầu đến cuối đều không mở miệng nữa, chỉ mím chặt môi, một câu cũng không chịu nói thêm. Anh ta im lặng khiến em hoàn toàn thất vọng, em không ép buộc anh ta nữa, đứng dậy chuẩn bị bỏ đi, thì nghe thấy phía sau, anh ta nói xin lỗi, tuần sau anh ta đi Mỹ. Em không quay đầu lại mà xoay người liền rời khỏi quán cà phê. "

Chaeyoung nói xong thì cười với cô, trên mặt còn đọng lại nước mắt vừa rồi rơi xuống.

Lisa cảm giác được cô đang đau lòng vì nàng nên đã ôm nàng vào lòng, cô không biết nên nói gì chỉ đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

Chaeyoung tựa vào trong ngực cô, đưa tay ôm thắt lưng cô, lỗ tai áp sát vào tim cô tiếp tục bổ sung câu chuyện cũ.

"Ngày anh ta bỏ đi, em ngồi trong quán cà phê suốt một ngày, từ sáng đến tối, trước khi quán cà phê đóng cửa, Jessica tìm được em, trông thấy em, không nói tiếng nào đã ôm em, khóc còn to hơn em nữa, vừa khóc vừa mắng anh ta không phải người. Còn Donghae thì đứng bên cạnh, qua hơn nửa tiếng Jessica cũng ngừng khóc, Donghae cũng giao ra bức thư trước khi đi Mỹ mà Nichkhun để lại cho em. Nội dung rất đơn giản, chỉ có bảy chữ, nhưng từng chữ từng chữ đều viết rất mạnh "Chờ anh nhé, anh sẽ thành công!" . Chaeyoung thở dài, dường như đã có thể vứt bỏ được thứ gì đó trong tim mình, vô cùng nhẹ nhõm nói.

"Đấy chính là toàn bộ câu chuyện giữa em và Nichkhun trước đây."

Lisa gật đầu, bàn tay từng nhịp từng nhịp vỗ lưng nàng, dường như những việc nàng đã trải qua còn phức tạp hơn so với cô suy đoán. Lúc này cô không biết có thể làm được gì cho nàng, có lẽ cách tốt nhất chính là ôm Chaeyoung trong lòng, tiếp sức lực cho nàng.

Chaeyoung rời khỏi lồng ngực cô, nhìn thẳng vào mắt cô khóe miệng nở nụ cười, dù trên mặt còn đọng nước mắt.

Lisa thấy tim mình nhói đau đưa tay vuốt ve mặt của nàng, lau đi nước mắt trên mặt nàng, không nói lời nào rồi đưa tay nâng mặt nàng lên, từng chút từng chút hôn xuống chi chít, theo đó làm khô từng giọt nước mắt của nàng, Chaeyoung nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để mặc cô hôn vào mắt mình, vào mi, không bỏ sót chỗ nào trên khuôn mặt, rồi rơi vào môi nàng, nhẹ nhàng kề sát lấy, từ từ mút lấy rồi khẽ cạy mở hàm răng nàng, quấn quýt lấy cái lưỡi của nàng, nụ hôn vốn nhẹ nhàng từng chút trở nên sâu hơn, biến thành triền miên và dai dẳng.

Nhiệt tình đến rất nhanh cả hai còn không kịp về phòng, hai người ôm chặt nhau, hôn nhau, dường như đều chìm đắm trong cơn say tình này, Lisa nhanh chóng cởi hết đồ của nàng ra rồi quăng vào góc nào đó rất tội nghiệp, còn Chaeyoung cũng không chờ được mà giúp cô cởi hết đồ cô ra, hai thân xác trần trụi không mảnh vải va chạm vào nhau, cô gấp gáp hôn lấy nàng, ôm chặt nàng giống như muốn nàng chỉ có thể dính sát vào cô, Chaeyoung bật ra tiếng rên ngâm nga, giọng khàn đặc đi rất êm tai, nhiệt độ trong phòng bỗng chốc tăng lên thiêu đốt thân thể hai người. Cả hai ôm chặt nhau giống như chỉ có như thế, mới có thể xoa đi sự trống trải và cô đơn ở trong lòng, triệt để làm tan đi thân ảnh đã ẩn nấp sâu tận đáy lòng.

Ly cà phê mà Chaeyoung pha cực kì ngọt vô ý vì động tác của hai người mà rơi xuống, cái ly có chất lượng không tồi, rơi từ độ cao như thế mà không vỡ ra, lăn vài vòng rồi dừng lại ở góc tường, chỉ có chất lỏng nâu sẫm rơi vãi ra sàn nhà mà thôi.

Giấy tờ trên bàn bị đẩy sang một bên, Lisa ôm Chaeyoung để nàng nửa nằm trên bàn sách đã được dọn dẹp, nhìn nàng chăm chú khóe miệng nở nụ cười mị hoặc, Chaeyoung thề nàng sẽ chết đứ đừ sáu chín lần nếu cô cứ cười dụ hoặc người khác như vậy, cô nâng cằm nàng lên buộc nàng phải nhìn thẳng vào cô, kèm theo đó tiến lên đặt nàng ở dưới thân mình.

"Nói Li nghe đi, đêm nay em muốn thế nào hả bảo bối!" - Giọng nói như quỷ ám pha lẫn sự tà mị quyến rũ nàng trong cơn kích tình, nhẹ nhàng, trầm khàn vang lên bên tai nàng.

Giống như cô là chúa tể phù thủy có sức mạnh thôi miên nhấn chìm nàng trong biển tình, khiến Chaeyoung cho dù không đồng ý cũng tình nguyện hiến dâng thân mình cho quỷ dữ.

"Ưm.... Em muốn Li....."

"Thế nào?"

"...."

"Hửh?"

"Lisa, yêu em đi!~"

"..."

Tình yêu chính là thiên đường cho dục vọng mãnh liệt trào dâng...............

Em cần tôi đêm nay để lấp đầy khoảng trống trong nỗi đau của em.

Tôi tình nguyện yêu em.............. cho em cả cuộc đời và tình yêu của tôi.

Em chỉ cần ở bên cạnh tôi nói em hạnh phúc!

Tôi yêu em! Park Chaeyoung.

...

Trên bàn sách, Chaeyoung đỏ mặt nằm đưa lưng về phía Lisa, hai người không một mảnh vải che thân, sau khi kích động Chaeyoung mới thấy hối hận, trong lòng vì sự cởi mở vừa rồi của chính mình mà khiếp sợ. Ôi trời! Nhìn bọn họ đã làm cái gì đây, nàng đã cùng cô ở trong văn phòng, còn ở trên bàn đọc sách làm.........., sau này nàng làm sao còn không biết xấu hổ mà vẽ bản thiết kế trên bàn này, hoàn thành công việc mà ở công ty còn chưa làm xong.

Lisa nghiêng người nằm ở phía sau nàng, khóe miệng hàm chứa nụ cười thỏa mãn, tay nhẹ nhàng thăm dò trên người nàng, đến mức theo bản năng, thân thể nàng khẽ run, nụ cười trên khóe môi càng đậm hơn, tay càng đùa dai đi chuyển trên người nàng.

Chaeyoung bị cô đụng chạm liền có chút buồn bực nhưng lại không tiện xoay người, đưa tay đánh lấy cái tay cô, đẩy ra cái tay đang gây chuyện trên người nàng.

Lisa cười ngay cả khóe mắt cũng tràn đầy ý cười, ôm nàng từ phía sau, dùng sức hơn ôm nàng vào trong lòng mình, lồng ngực dính sát vào lưng nàng nhẹ nhàng lên tiếng bên tai nàng.

"Chaeyoung à..."

Chaeyoung không nói chuyện vì cái ôm của cô lúc này mà tim đập rất nhanh, tâm tình hơi buồn bực, vừa rồi nàng chỉ là thẳng thắn với cô chuyện giữa nàng và Nichkhun, nhưng cuối cùng hai người lại biến thành như thế này, nàng không nhớ nổi là ai bắt đầu trước rồi ai chủ động trước nữa.

"Chaeng à..." - Lisa lại nhẹ nhàng gọi, thanh âm mang theo ý cười có loại tâm tình tốt đẹp sau khi thỏa mãn.

"Vâng." - Chaeyoung nhẹ nhàng đáp lại, nàng chưa bao giờ nghĩ mình lại dũng cảm và cởi mở như thế.

Lisa ôm nàng chặt hơn, thân thể hai người dán sát nhau lại nhẹ nhàng gọi bên tai nàng.

"Chaeng à..." - Lần này còn cố ý kéo dài như có ý nghĩa đang chơi đùa.

"Vâng." - Thanh âm vừa rồi quá thấp, tưởng là cô không nghe thấy Chaeyoung liền đáp lại.

Lisa chỉ cười không nói càng ôm nàng chặt hơn, hai chân hơi cong lại, nhìn thân thể hai người cong như hình vòng cung vậy.

"Chaeng ơi..." - Lisa giống như là thích gọi như vậy lại một lần nữa khẽ gọi tên nàng.

Lần này Chaeyoung đã hiểu, cô chỉ là buồn chán nên gọi tên nàng chơi chứ chẳng có chuyện gì cả. Còn vì chút kích động của mình vừa rồi mà hối hận không thôi, Chaeyoung không vui quay đầu lại nhìn cô trừng mắt nói.

"Lalisa, có việc gì thì Li nói đi, đừng có gọi tên em mãi như thế!"

Thấy bộ dạng tức giận của nàng Lisa chỉ cảm thấy cực kì đáng yêu, không giận mà chỉ cười nhìn nàng trợn to mắt và cái miệng không vui hơi vểnh lên, cô liền không khống chế được xúc động trong lòng nghiêng người hôn lên môi nàng.

"Lalisa!" - Chaeyoung tức giận đẩy cô ra, tay chống lên lồng ngực cô để giữ khoảng cách với cô, vì cô không chỉ hôn môi mà tay còn đang lộn xộn trên người nàng.

Lisa cũng không vì vậy mà giận, nhìn nàng cười càng vui vẻ hơn lại dùng sức kéo nàng vào trong lòng, lần này cái tay ngoan ngoãn không lộn xộn nữa, chỉ ôm chặt nàng nhìn thẳng vào mắt nàng nghiêm túc lên tiếng.

"Chaeyoung, chúng ta yêu nhau đi."

Chaeyoung đang giãy dụa lập tức dừng lại sững sờ nhìn cô, như là vô cùng không xác định được mình vừa nghe thấy cái gì, nghi hoặc hỏi lại.

"Lisa........ Li vừa mới nói gì?"

Lisa thu lại nụ cười nghiêm túc mà chăm chú nhìn nàng, đưa tay nâng mặt nàng lên vô cùng chân thành nhắc lại.

"Chaeyoung, chúng ta yêu nhau đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top