Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất ngờ trước câu nói và vẻ mặt của Chu Tử Huyền, Mặc Vũ ngại ngùng gãi mũi, anh ho nhẹ:

"Ai, ai cần cậu quan tâm chứ! Dù sao tôi cũng lớn hơn tuổi cậu đó!"

"Được rồi! Anh không sao là tốt. Tôi về đây!" Thu lại nụ cười của mình, cậu nói.

"Đi dùm cái!" 

Nói xong anh đóng cửa lại, chạy vào dọn hết đống đồ vẽ trên bàn đi. Buổi tối đó, Chu Tử Huyền nhẹ nhàng vào nhà Mặc Vũ, cậu biết thế này là không được nhưng cậu muốn biết anh giấu cậu cái gì. Loanh quanh một chút, cậu nhìn thấy một tập giấy, lấy xuống, lật từng tờ xem, khuôn mặt cậu lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

__Hóa ra là thế!__

Xem xong, cậu cất lại đúng chỗ cũ, đi vào phòng của anh, nhìn anh ngủ, hơi thở đều đều, bước tới, cậu nhẹ nhàng không tiếng động trao cho anh một nụ hôn. Chu Tử Huyền nói:

"Chúc anh ngủ ngon! Em thích anh lắm ý!"

Hai con hệ thống của giời nào đó thấy cảnh này chẹp miệng, 025 nhìn 003, nó nói:

"Hay quá nhỉ! Chưa cho vào mà đã tự tiện rồi! Xâm nhập bất hợp pháp ghê!"

"Cậu bớt nói lại! Hôm trước ai là người nói muốn xem tình cảm họ tiến triển vậy cà?" 003 nhìn 025 với ánh mắt khinh bỉ.

"Ai, ai nói chứ không phải tôi à nha!" 025 chột dạ nói.

"Xí mặc kệ cậu! Tôi đi đây!"003 lại xoay người bỏ đi.

Lần này cũng như mấy lần trước, 025 đuổi theo 003. Hôn ngủ ngon xong, Chu Tử Huyền rời đi. Sáng hôm sau dậy, Mặc Vũ sờ lên môi mình, hôm qua anh mơ một giấc mơ kì lạ, anh thấy Chu Tử Huyền hôn anh. Mặc Vũ đỏ mặt, anh thấy giấc mơ thật quá, trong mơ, môi Chu Tử Huyền rất mềm. Xua tan ý nghĩ không trong sáng, anh bước xuống giường vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, anh tự làm cho mình một cái bánh mì, anh cũng làm thêm mấy cái cho bữa trưa. 

Thấy không còn thiếu cái gì, Mặc Vũ định bước ra khỏi nhà, chợt ánh mắt anh liếc tới đống giấy anh đã giấu đi. Anh cầm xấp giấy lên, định bụng sẽ vứt đi nhưng nhìn khuôn mặt mình vẽ anh vẫn không nỡ thế là anh đem cất trong phòng của mình.

Vẫn như mọi ngày, Mặc Vũ đi trên đường lại gặp khuôn mặt khó chịu của Thẩm Uyên, cứ thấy anh cô ta lại nổi khùng lên chẳng biết vì sao. Mở cửa vào phòng Chu Tử Huyền, anh đầu vẫn nhìn Thẩm Uyên vừa hỏi:

"Cô ta làm sao vậy? Mắc bệnh hay sao mà mặt lúc nào cũng hằm hằm thế?"

"Chắc bẩm sinh." Vừa xem tài liệu anh đưa, cậu nói.

Mặc Vũ gật gật đầu, anh đứng cạnh, hỏi tiếp:

"Sao rồi? Cái tên nhóc Văn Nam với Lâm Phong ấy, chúng dạo này thế nào?"

"Chúng vẫn tiến triển rất tốt nhưng có lẽ chưa phát hiện được ra vị trí của chúng ta." Miết cằm nhìn xấp tài liệu, cậu thở dài.

"Tôi nghĩ là nên cắt đứt nghi ngờ của bọn chúng. Tốt nhất là cắt đứt manh mối luôn!" Anh đọc theo kịch bản.

"Được quyết như vậy đi! Anh làm việc này được chứ?"

"Nếu là lệnh của cậu thì tôi cái gì cũng có thể làm."

"Tốt lắm! Nhưng với điều kiện khi anh hoàn thành nhiệm vụ không được có vết thương nào trên người."

"Cậu quản nhiều như vậy làm gì chứ!" Mặc Vũ đỏ mặt, muốn chạy trốn khỏi hiện trường thả thính.

"Tôi đã nói rồi đó thôi! Vì quan tâm anh!" 

Mặc Vũ thừa nhận anh là người rung động không ai vào đây cả. Bỏ lại một câu "Tôi biết rồi!" anh trối triết khỏi hiện trường phát thính của ai đó. Đi ra khỏi phòng, anh tự vả cho mình một cái, lẩm bẩm:

"Không được nghĩ đến nữa! Tập trung làm nhiệm vụ thôi nào!"

Lại mang trên mình bộ làm nhiệm vụ quen thuộc, di chuyển đến nơi được giao nhiệm vụ, nhìn Văn Nam và Lâm Phong, anh lắng nghe Văn Nam phân tích:

"Có lẽ bọn chúng chỉ cử những người thực lực tầm thường làm khó chúng ta thôi!"

"Nhưng tôi thấy cái tên cướp đồ của chúng ta với ngăn tôi với cậu thăng cấp cũng trên cơ chúng ta đó!" Lâm Phong nói.

"Tôi đồng ý nhưng tôi đoán hắn chỉ xuất hiện khi chúng ta làm những việc có hại cho boss của hắn mà thôi!"

"Vậy chúng ta đến đây làm gì?"

"Mấy hôm trước tôi thấy tên cạnh nhà chúng ta đi ra đây, thấy nghi ngờ nên tôi bám theo, phát hiện hắn là người của tên boss chúng ta đang tìm." Dừng lại xem Lâm Phong có hiểu không, Văn Nam tiếp tục. "Có lẽ hắn là người báo cho mấy tên kia ngăn cản kế hoạch của chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top