Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Will Graham không phải là người cẩn thận. Bất kỳ ai, những người đã quen biết anh đều nhận ra điều này một cách khá nhanh chóng, vì nó được viết trên tất cả những gì anh ấy dùng và những gì anh làm. Chiếc xe của anh là một ví dụ khá tốt cho điều đó

Nó đã cũ, màu xanh rỉ sét, hầu như không lết nổi và đang trên bờ vực giẫy chết với mỗi ngày trôi qua, bên trong được phủ kín những trang giấy kế hoạch và tài liệu mà anh phải phát cho lớp học. Cho những ai không biết, vài quyển từ điển đã bốc cháy trong xe nhưng Will Graham đảm bảo cho bất kỳ ai hỏi rằng anh đã có một hệ thống. Anh có thể mua được một chiếc xe tốt hơn, nhưng anh sẽ không bỏ đi thứ mình có cho đến khi nó hoàn toàn hư hỏng

Với việc đó, trên đường đi làm vào một ngày sáng sớm thứ bảy đã khiến anh mắc kẹt tại Nowhere, Maryland cách 20 dặm giữa anh và thị trấn kế tiếp. Anh ủ rũ dán mắt vào động cơ xe cho một khoảng thời gian nguyền rủa, suy nghĩ rằng nếu chỉ cần nhìn chăm chú đủ lâu và trông đủ buồn thảm, bộ tản nhiệt cuối cùng sẽ khởi động lại và tự sửa chữa mà không cần đến sự giúp đỡ của mình. Dứt đầu ra, anh hít một hơi thở sâu để từ bỏ thúc giục muốn đá vào chiếc xe, và rồi trời bắt đầu đổ mưa. Hơi thút thít, một điều mà anh chưa bao giờ làm nếu nghĩ đến việc có bất kỳ ai đang quan sát, anh kéo mũ trùm lên để bảo vệ cho cặp kiếng khỏi cơn mưa. Nếu có ai đi ngang qua trên con đường này, sẽ hoàn toàn là một phước lành 

Anh đang trên đường đến Oakfield, Pennsylvania để giúp Đặc vụ Crawford với một vụ án khác bởi tên Thợ Xẻ Chesapeake. Đây là lần đầu tiên Chesapeak Ripper giết người trong ít nhất hai năm và Jack thì liều mạng để bắt hắn lần này, đến nỗi ông ta đã rất vui kéo Will Graham ra khỏi lớp học và đưa anh ra cánh đồng. Will không chắc đã bao nhiêu lần anh được sử dụng. Anh đã dành toàn bộ các buổi tối qua nhìn vào những tấm hình hiện trường vụ án từ lần cuối anh soi ra và đang bỏ lỡ điều gì đó, anh biết mình đã bỏ qua vài điểm, nhưng không thể nhận ra đó là gì. Anh hy vọng sẽ tìm ra nó vào hôm nay, tại hiện trường tội phạm, nhưng  chỉ có thể phát hiện ra điều bí ẩn nếu thật sự có thể đến đó, mà điều đó dường như không có khả năng. Đáng buồn thay, anh lại bỏ quên điện thoại ở nhà, kể từ lúc anh không bao giờ sử dụng nó. Anh nằm lại trên ghế, để cho cơn mưa trong khoảnh khắc và chiếc xe đánh bại mình

Ánh đèn pha chói sáng phía sau và đôi mắt anh mở to. Anh mò mẫm để mở chiếc xe và nhảy khỏi một vũng nước, giơ tay qua mắt để cố gắng quan sát. Một chiếc xe màu đen, có vẻ đắt tiền đang tiếp cận, Will cầu nguyện anh ta sẽ có thể nhìn thấy anh qua cơn mưa. Anh đứng bên vệ đường và vẫy tay, hy vọng để có vài sự chú ý và chiếc xa tăng tốc. Anh buông ra một hơi thở dài. Phỏng chừng, điều đó có nghĩa anh phải đi hết con đường đến thị trấn để gọi điện, bắt taxi và hoàn toàn ướt đẫm, chiếc xe màu đen đi không quá 15 bước từ Will và anh ngẩng đầu lên. Những nét mặt của người đàn ông sắc bén và điển trai một cách vương giả, tóc của ông ta dày và chải ngược ra khỏi những nét đẹp của mình, nhưng thứ thực sự mê hoặc là đôi mắt của ông. Chúng là một sắc thái kỳ lạ, đâu đó giữa màu vàng sáng và nâu, từ hình ảnh phản chiếu lóe lên trong xe; đôi mắt ông ta dường như, đỏ tươi trong khoảnh khắc

Dr. Lecter

" Xe gặp sự cố ư ? " Hắn hỏi, giọng nhẹ nhàng và xa lạ, đôi mắt lấp lánh một chút với sự hài hước. Will buông ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm. " Cám ơn trời, là ông Bác Sĩ. Tôi thật sự đang hy vọng mình sẽ không cần phải xin đi nhờ một người lạ " 

" Không vấn đề gì ". Hannibal nói kèm một nụ cười dễ chịu. " Tôi rất vui khi được giúp đỡ một người bạn trong lúc cần. Xe của cậu, nó chết rồi à ? "

Cười ngượng, Will nhún vai. " Nó đã ở bên bờ vực của cái chết trong nhiều năm. Tôi đang tự hỏi liệu mình có thể mượn di động của ông? Tôi bỏ quên cái của mình tại nhà "

" Chắc chắn rồi, nhưng trước tiên tại sao cậu không ra khỏi cơn mưa đó. Nó trông thật kinh khủng ngoài kia ", mũi của hắn nhăn lại. Thực tế, nó đang bắt đầu trở thành một cơn lũ xuống cấp trong tỉ lệ sử thi. " Sau tất cả, tôi sẽ không muốn bệnh nhân yêu thích nhất của mình bị bệnh đâu "

" Cám ơn ", Will nói với một nụ cười, trượt vào, cố gắng để giữ cho chỗ ngồi khỏi bị ướt. Anh gọi cho công ty kéo xe trước, dặn dò họ phải đặc biệt cẩn thận với chiếc xe của anh và không được dịch chuyển xung quanh bất kỳ đồ đạc trên sàn xe và những chỗ ngồi. Cuối cùng, anh nhìn vào Hannibal. " Ông sẽ không đi đến Pennsylvania, phải không ? "

" Thực ra thì có ". Hannibal nói sau một khoảng dừng không đáng chú ý và ngắn ngủi. " Oh, tốt quá, tôi mừng là Jack cũng đã gọi cho ông. Tôi ghét phải giải quyết vụ Thợ Xẻ một mình, nó thật. .. ". Anh cố gắng tìm những từ đúng cho điều đó

" Ghê rợn ? " Hannibal hỏi với một nụ cười nhẹ

" Không, không phải thế " Will nghiêng đầu qua một bên, e thẹn. " Well, tôi cho rằng ông là nhà trị liệu của tôi, hoặc... tôi không biết nữa, một người bạn? Một loại cảm giác khi tôi nhìn thấy những nạn nhân của Thợ Xẻ... "

" Yes ? " Hannibal hỏi, hầu như không thể kiềm chế bản thân

" Tôi nhìn thấy chính mình trong họ ". Will cuối cùng nói và cảm giác của một nụ cười thực sự xuất hiện trên khuôn mặt của Hannnibal, thực sự đầu tiên trong nhiều năm. " Thật khó để giải thích "

" Vậy cậu không cần phải cố ". Hannibal nói. " Có một số điều không thể đưa vào ngôn ngữ của con người. Nói tôi nghe, cậu đã thu thập được gì từ những nạn nhân của hắn ? ". Họ dần đi vào tuyến đường cũ của những câu hỏi. WIll đang trở nên thoải mái hơn đáng kể

" Well, đây ít nhất đã là nạn nhân Ripper thứ năm mà tôi tham gia vào, nên tôi nghĩ mình có một cảm giác khá tốt về việc hắn là ai . Hắn... thông minh, tinh vi và hắn nghĩ... không, hắn ta biết hắn hơn cả những nạn nhân của mình. Hắn nghĩ họ là rác rưởi, là động vật, không xứng đáng...nhưng mặc dù thế sau tất cả, hắn vui vẻ với khoảng thời gian dành cho họ, với... những gì mà hắn nhận được, hắn vô cùng tự thỏa mãn ". Will nói, nghiêng nhẹ đầu sang bên khi anh suy nghĩ. Đôi mắt của Hannibal bừng sáng và nụ cười của hắn biến thành một điệu nhếch mép. Will là một trong vài người hắn muốn nghe nói về ' Thợ Xẻ ', bởi vì anh luôn luôn... đúng. Trong thực tế, mọi thứ về Will đều hoàn hảo. Hannibal đã tạo ra nhiều tên sát nhân trước đây, nhưng... không ai như Will Graham. Anh rất đặc biệt. Hannibal nhìn thấy chính mình trong Will, nhìn thấy một người xứng đáng lần đầu tiên trong những gì dường như là tồn tại. Hắn muốn biến Will thành một sát thủ, nhưng hơn cả điều đó. Tất cả những kẻ khác chỉ đơn thuần là những thử nghiệm, những điều gây xao lãng và hắn thích thú khi thấy chúng bị bắt. Will, mặt khác, hắn muốn giữ lại mãi mãi. Hắn muốn biến Will thành một sát thủ hoàn hảo không thể chạm đến, như chính hắn. Hắn muốn Will trở thành cộng sự của hắn bằng mọi cách. Họ sẽ săn người và giết chóc cùng nhau - nó sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trí tin tưởng của Will, đặc biệt với việc sử dụng thuốc và sự đồng cảm của cậu. Sau đó họ sẽ ngấu nghiến những thi thể, và... và. Hắn tưởng tượng đang hạ dần xuống cơ thể đáng tin của Will, khiến chúng trở nên trọn vẹn, hoàn toàn, cùng nhau. Những điều mà hắn sẽ làm với anh...

" Nó thật kích thích " Will nói, không để ý một cách sung sướng, " phải không ? "

" Hmm? " Hannibal hỏi, thoát ra khỏi giấc mơ

" Jack không nói với ông ? Thợ Xẻ đã để lại vài bắng chứng, vì vậy họ sắp tìm thấy hắn. Rõ ràng nạn nhân vẫn còn sống đủ lâu để thực hiện một số cuộc gọi, và biết được kẻ nào là Thợ Xẻ. Anh ta nói đó là kẻ trong băng ghi hình " Will nói, vẫn hân hoan nhưng Hannibal có thể cảm nhận được máu đang dồn lên trong tai hắn. Con giòi nhỏ bé Harrison ! Hắn biết mình nên làm chắc chắn, nhưng hắn đã bóp cổ anh ta và cắt bỏ gan cùng thận. Làm thế nào mà... ? Và Jack. Gọi cho hắn bằng giọng nói nhẹ nhàng đó, dẫn hắn đến sự bắt giữ của ông ta. Thật là một sai lầm ngu ngốc. Hắn không thể tin được nó lại sắp kết thúc như thế này

" Thật thú vị ", Hannibal cuối cùng cũng xoay sở được

" Đúng vậy, thật sự, tôi định gọi cho Jack, báo với ông ta rằng tôi có thể bị trễ một chút. Ông không phiền chứ ? ". Hannibal tỏ vẻ không phiền hà gì và Will nhấc điện thoại. Hắn có thể nghe thấy âm thanh quay số đủ rõ ràng, và tâm trí hắn rực cháy. Tất nhiên, hắn đã có một kế hoạch dự phòng để rời khỏi Hoa Kỳ cho chính tình huống này, nhưng hắn không thể bỏ Will lại phía sau. Tất cả kế hoạch của hắn... kể cả khi Jack trả lời điện thoại, Hannibal đã có quyết định phải làm gì. Chiếc xe bắt đầu đi chậm lại. " Chào, Jack ? Tôi có một chút sự cố với chiếc xe nên sẽ đến trễ ". Một cách mờ nhạt, anh nghe Jack đang nói chuyện qua điện thoại. " Oh, phải rồi " Will nói, khi chiếc xe tăng tốc ngày càng nhiều. " Tôi cùng đi với Hannibal. HÌnh như ông ấy cũng đang trên đường đến đó, phải không ? ". Sự yên lặng tuyệt đối bên đường dây kia, ngoại trừ những tiếng thở hổn hển không rõ ràng, nói cho Hannibal mọi thứ mà hắn cần biết. Bánh lái của xe đã đang trôi đi và Hannibal đã tự mình chuẩn bị cho nó. Sau đó Jack bắt đầu hét lên, quá lớn thậm chí Hannibal có thể nghe thấy ông

" Ra khỏi đó, Will ! Hắn ta là Thợ Xẻ ! Hannibal là Thợ Xẻ ! ". Có một sự tạm dừng mờ nhạt nhất của thời gian, khi Will hiểu rõ những lời nói đó, yếu ớt quay lại nhìn vào Hannibal ra khỏi khóe mắt. Hannibal đã nghiêng người qua ghế, đi vào ngăn đựng găng tay và Will vẫn không hề cử động, nhìn chằm chằm vào Hannibal với một cái nhìn không thể giải thích được về cái sốc và sự phản bội trên gương mặt anh, vẫn không nhúc nhích. Hannibal lôi ra một cây kim khỏi ngăn và rồi cuối cùng Will phản ứng, xô đẩy khỏi cánh tay của Hannibal và vật lộn chống lại đai an toàn để thoát khỏi. Hắn nắm lấy Will một cách mạnh mẽ bằng một tay không giữ kim tiêm, ép lưng Will vào ngực hắn, một cánh tay dưới cằm anh. Nó gợi cho Hannibal về tất cả những lần của hắn cùng nạn nhân, mặc dù lần này rất khác. Will là khác biệt. Trái tim có điều gì đó đang đau đớn, thậm chí với cả Hannibal, khi nhìn thấy nỗi tuyệt vọng, nỗi sợ hãi và sự phản bội trên khuôn mặt Will, dù cho khuôn mặt anh hầu như luôn vô cảm. Một cách bình tĩnh, tự tin, Hannibal xoay sở để đâm cây kim vào cánh tay Will Graham và tiêm thuốc anh, bất chấp sự vùng vẫy. Cuối cùng, chống cự của Will ngày càng giảm dần, cho đến khi Will hoàn toàn thiếp đi trong vòng tay của hắn. Hắn kéo kim tiêm ra và đặt lại vào ngăn bao tay, chỉ dừng lại để trao một nụ hôn dịu dàng và thương xót lên mái đầu Will. Hắn đã không muốn nó trở nên như thế này, nhưng hắn tin rằng vẫn còn nhiều cách để làm cho Will chính xác theo cách hắn muốn anh trở thành. Qua điện thoại, Jack hét lên và la lối, nhưng Hannibal đã thực hiện lựa chọn của mình để nhặt lên và rời đi, và rồi hắn khởi động xe trở lại cùng Will tại chỗ ngồi cạnh bên và bắt đầu một chặng đường dài. Vẫn còn nhiều cách để khiến Will trở thành của hắn, và giờ hắn đã có mọi thời gian trên thế giới để thực hiện điều đó 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top