Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Làm ơn ăn chút gì đi, Will." Chiếc cốc vang lên ngay khi được đặt xuống cạnh đầu Will. Anh hầu như không quay đầu lại, chọn tập trung vào chiếc ly trong suốt cùng các hạt nước thay vì Hannibal, người đang quay đầu sang một bên; đôi mắt của hắn ta đánh giá. Đôi mắt của một nhà trị liệu

Will không muốn nhìn thấy chúng. Anh nhắm mắt lại và Winston rên rỉ một cách đáng thương, mũi nó ướt đẫm dưới bàn tay của Will. Hai tuần. Đó là khoảng thời gian anh bị giam cầm, hàng giờ đồng hồ trôi dần đi bởi ảo giác và những cuộc thăm viếng ngắn ngủi của vị bác sĩ tâm lý cũ, nhưng thời gian trôi đi thường xuyên hơn, Hannibal không kéo chiếc ghế bên cạnh giường Will. Đôi khi hắn nhìn chằm chằm vào Will, đường cong trên má anh, những mép tóc xơ xác, và Hannibal sẽ lướt một ngón tay lên môi anh, không ngừng lần theo cơ thể Will bằng đôi mắt màu hạt dẻ của mình.

Lần khác, hắn nói chuyện với Will, nói với anh một cách nhẹ nhàng về những việc hắn đã làm. Trên thực tế, những bí mật dường như tràn ra. Augustus Smith, thợ sửa xe. Lilian Daniels, người giúp việc. Adam Peithrou, người đàn ông vô gia cư đã nhổ vào hắn. Hắn nói bằng một giọng điệu du dương, êm đềm về cách hắn cắt họ ra, giống như cách hắn ta nói về nấu ăn và về tâm thần học. Hắn nói chuyện với Will với một niềm đam mê cho những gì hắn đã làm. Không giống như một gã điên cuồng mà anh mong đợi...

Không... Anh biết Thợ Xẻ, bởi vì hắn đã đi sâu vào tâm trí anh. Cách anh luôn hình dung về Thợ Xẻ giống hệt như Hannibal. Cầu kì. Tinh tế. Không thể so sánh với bất kỳ con người nào khác. Để nói rằng anh mong đợi Hannibal là một kẻ điên chỉ vì anh muốn hắn như vậy, để xác nhận tất cả những điều khủng khiếp Will muốn nghĩ về hắn. Anh muốn một cái gì đó để so sánh với Hannibal, để hiểu rõ tất cả.

Bất chấp những gì Jack và những người còn lại đã nghĩ, sự đồng cảm của anh thực sự có giới hạn của nó, và một trong số đó là khi cảm xúc của anh xen vào các mối liên hệ mà anh thường tạo ra. Anh tuyệt vọng không muốn kết nối, thậm chí không định thần được mục đích của việc bắt giữ anh từ Hannibal. Anh thậm chí không chắc liệu mình có thể làm được hay không. Hannibal có thể kỳ lạ đến mức Will không có cách nào kết nối được với hắn ta.

"Tôi đã nấu cho cậu món súp miso, một bữa tối nhẹ nhàng và ngon miệng, tôi nghĩ cậu sẽ thấy khá hài lòng, kết hợp với cơm cùng điểm tâm nhẹ. Tôi hy vọng cậu sẽ ăn được chút gì đó." Hannibal ngồi lại, cau mày trước tình thế khó khăn này. Winston tiến về phía trước và đặt chiếc mũi ướt của mình dưới lòng bàn tay của Will. Hannibal biết nếu để mặc họ như vậy, Winston sẽ chén sạch thức ăn của Will. Hắn hy vọng với món súp nhạt, Will có thể tự mình nếm thử một chút. Hắn muốn Will trong sáng và sắc sảo như ngày nào, vì hôm nay hắn đã có một món quà dành cho anh.

"Tôi không hứng thú," Will ngả đầu sang một bên. Anh thở dài thườn thượt. Anh không muốn chết, bởi bàn tay của Hannibal hay chết đói. Anh nghi ngờ dù sao thì mình cũng có đủ ý chí để làm một việc như vậy. Anh chỉ thiếu đói, thiếu cảm giác, thiếu... chính mình. Anh đã bị xé nát, và giờ anh thậm chí không thể có được năng lượng để ăn bất cứ gì

Về mặt tình cảm, anh đã cạn kiệt.

Nhưng hai tuần là đủ để Will hồi phục một chút. Hannibal đã thực hiện tốt lời hứa tránh xa của mình. Có một ngày, hắn nghiêng người một chút, cho một nụ hôn nhỏ, nhưng anh đã từ chối. Dù sao thì hắn cũng không nghĩ rằng mình sẽ thích Will theo cách này, với đôi mắt trống rỗng và một thân hình quá gầy. Phần duy nhất về sự yếu ớt và trạng thái tinh thần mong manh của Will mà hắn thích thú là những tưởng tượng về việc an ủi Will, về việc tái dựng lại anh. Vòng tay ôm lấy thân hình gầy guộc mềm mại ấy, đút những món ăn ngon nhất vào cái miệng ẩm ướt, đỏ au... kể cả thịt người. Hôn lên mái đầu của những lọn tóc đen, quấn anh trong chăn cho đến khi anh còn ấm.

Điều hắn không biết là đằng sau cơ thể đau nhức và tâm hồn bầm dập, tâm trí của Will không bị tổn thương, không phải là không hoàn thiện. Nếu cảm xúc của anh tan vỡ, nếu anh cảm thấy như mình đang lơ lửng trên một đám mây, bằng cách nào đó, phần lâm sàng trong tâm trí của anh, tách biệt với sự đồng cảm đã giữ nó lại với nhau. Phần tâm trí của anh đã lớn lên trong một gia đình nghèo và làm việc chăm chỉ để vào FBI. Đúng vậy, họ đã sử dụng anh và thấy anh hữu ích cho những khả năng được chọn lọc mà anh có, anh đã làm việc chăm chỉ để vượt qua trường học. Tất cả những lớp học đó, tất cả thời gian ở trong trường bắn, tìm ra giải pháp... Cơ bắp của anh đã lành đến mức anh có thể đi khắp tất cả các phòng anh muốn. Hannibal dường như không bận tâm. Ngay cả sự đồng cảm của anh cũng sẽ hữu ích nếu có thể sử dụng nó khi anh cần, đớp thời cơ khi Hannibal dễ bị công kích nhất.

Vì vậy, không, mặc dù bị dày vò, anh cũng không như những gì mà Hannibal đã nghĩ. Có lẽ điều đó tốt hơn, ít nhất là đối với Hannibal, bởi vì tâm trí mà bản thân đang thể hiện do mong muốn trốn thoát của anh gần với những gì Hannibal muốn hơn những gì hắn ta nhìn thấy. Hannibal đã phải cân bằng giữa việc muốn một Will dịu dàng, mềm mại trên giường của mình, để an ủi và yêu thương, và muốn một kẻ săn mồi đi săn cùng. Trong khi mong muốn của hắn đang ở trên bờ vực đi theo cả hai cách, thì tâm lý của Will cũng vậy.

Anh có thể trở thành kiểu sát thủ mà Hannibal luôn mong muốn, và tìm cách lao dao vào giữa những vết nứt trên áo giáp vì những gì hắn đã gây ra cho Will, hoặc anh có thể chạy thật xa, trốn thoát và có thể một ngày nào đó sẽ tìm thấy bình yên với những gì đã xảy ra với hắn. Nhưng ngày anh quyết định đang đến rất nhanh.


Mọi chuyện bắt đầu khi Hannibal quyết định sẽ thực hiện một chuyến đi vào thị trấn một lần nữa, để bổ sung cho các món ăn tinh tế mà hắn bắt buộc phải có nguyên liệu mới làm được. Đương nhiên, Will không nói gì được về điều này, nhưng khi Hannibal ngồi với anh, hắn đã mắc sai lầm khi để lọt một chi tiết nhỏ, và trí óc nhạy bén của Will đã bắt kịp nó ngay lập tức. Hannibal, tất nhiên, cho rằng Will không giữ lại thông tin nào mà anh thu được.

Khi nghe thấy tiếng đóng cửa yếu ớt, khác thường, Winston rên rỉ khi nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của chủ nhân. Đôi mắt sáng ốm yếu thu hút sự chú ý, và anh dễ dàng nhấc mình ra khỏi giường, chân sột soạt trên sàn nơi Winston đang nằm lo lắng. Thành thật mà nói, Winston đã là một người bạn đồng hành vô giá trong những tuần anh phải ở trong nhà, và bây giờ anh hy vọng một cách tuyệt vọng rằng mình có thể trả ơn bằng cách đi ra ngoài cùng nó. Trong khi tay Will lần mò nắm đấm cửa, Winston đã bám gót anh. Cánh cửa trượt mở.

Bên ngoài, một hành lang được trang bị nội thất phong phú khi anh mơ hồ nhớ lại, anh đã nắm bắt được những chi tiết mà lần trước anh không thể. Khung vàng của bức tranh sơn dầu trang nhã, nét thô ráp của tấm thảm cổ, những bức tường nhẵn bóng và cũ kỹ. Dù họ ở đâu, Will cũng có một cái nhìn sâu sắc rằng Hannibal đã chọn nó dựa trên phong cách hơn là thực tế. Hắn ta đã quen sống một lối sống giàu có và xa hoa, suy cho cùng, đó là bản chất của hắn. Bây giờ nó sẽ khiến hắn chết.

Hy vọng vậy.

Will loạng choạng bước xuống cầu thang, bị một cơn phấn khích ập đến. Nếu Hannibal đã chọn một ngôi nhà đầy phong cách, một nơi để hắn và Will sinh sống, bên trên một căn nhà gỗ biệt lập và tiện dụng trong rừng, thì điều đó có nghĩa là anh vẫn còn cơ hội, cho dù ngôi nhà gần nhất cách đây hai mươi phút đi bộ hay chỉ vài bước chân. Họ không ở giữa hư không.

Căn bếp như anh vẫn nhớ, và anh vẫn có thể nếm được vị thịt trên đầu lưỡi của mình. Điều đó khiến anh rùng mình, và khiến anh nổi gai ốc. Nó hoàn toàn sạch sẽ, gọn gàng, và thép không gỉ là một loại lực lạnh. Giống hệt Hannibal Lector.

Will mở toang cánh cửa hiên ra bên ngoài, phớt lờ đôi chân đang run rẩy, hít thở sâu không khí mát lạnh. Xung quanh anh là rừng, và trong giây lát anh kinh hãi rằng giả thuyết của mình đã sai, rằng họ đã cố thủ sâu trong rừng đến mức không thể thoát ra được, cho đến khi anh nghe thấy tiếng vo ve yên tĩnh của đường cao tốc và sự căng thẳng trong anh chùng xuống. Nó có thể đã cách xa hàng dặm, trong sự yên tĩnh của khu rừng, nó chỉ có thể nhận ra một cách mơ hồ. Will cứng rắn quyết tâm và quay trở lại nhà bếp.

Anh sẽ cần quần áo ấm hơn, giày, điện thoại di động nếu có thể tìm thấy một ý tưởng—

"Làm ơn !" Giọng nói gào thét, mòn mỏi và mờ nhạt hơn những tiếng ồn ào của con đường cao tốc. Đầu Will nghiêng sang một bên. Không. Nếu Hannibal giữ một nạn nhân trong nhà - anh cho rằng hắn đã ăn thịt cô ấy rồi - hắn sẽ nói về điều đó với Will. Trừ khi hắn để dành cô ấy cho một dịp đặc biệt, như một loại rượu ngon hoặc một món nướng hảo hạng. Một sự kiện mà anh không thể đoán trước, như khi nếu Will trở thành của hắn— Đó chắc chắn sẽ là một sự kiện đáng để lại một nạn nhân.

Chính suy nghĩ đó đã khiến anh tê liệt, và buộc anh chạy tán loạn về phía cửa tủ đựng thức ăn, chỉ để tìm thấy một ngõ cụt của nguồn cung cấp thực phẩm. Cánh cửa sẽ ở xung quanh một nơi nào đó; có lẽ ngôi nhà từng có một hầm rượu cũ mà hắn đã phong tỏa? Anh cảm thấy như mình đã thu hoạch được từng chút, biết rằng mỗi giây trôi qua là một lần Hannibal ngày một gần hơn trở về nhà.

Vào thời điểm những ngón tay của anh tìm thấy một vết khía trên gỗ, anh gần như thổn thức vì tuyệt vọng. Biết rõ rằng không thể rời đi một cách thiện chí, và ghét ý tưởng ở lại lâu hơn một giây. Cuối cùng, chính cô gái và Winston đã dẫn đường cho anh tìm thấy cánh cửa, giọng nói khàn khàn của cô gái cao vút khi đáp lại những cuộc gọi của Will, và Winston nghiêng đầu về hướng phát ra âm thanh lạ.

Will lao xuống cầu thang, chân tay run rẩy yếu ớt, tất cả sức lực mà anh gây dựng gần như đã tiêu tan. FBI! Anh gần như muốn hét lên, nhưng không thể.

"Tôi ở đây," thay vào đó anh nói. "Tôi đây."

Cô gái thật bẩn. Rõ ràng là cô ấy đã được chăm sóc — có bằng chứng về thức ăn, nước uống, xô, chăn — nhưng giống như một con lợn bị bỏ lại trong một cái chuồng vừa đủ lớn, hầu như không có bất kỳ sự thương hại nào của con người. Tóc và mắt cô ấy màu nâu, và chiếc váy cô ấy mặc đã từng rất đẹp. Sự dữ tợn trên người cô ấy và sự kinh hoàng trong đôi mắt khi đảo đi hướng này sang hướng khác như một con thú đang giật mình, khiến chiếc váy trông không hề phù hợp. Anh khuỵu gối trước mặt cô, hai chân dạng ra và cảm giác nhẹ nhõm khi thấy cô.

"Làm ơn," cô ấy nói. "Đưa tôi ra khỏi đây - Tôi chỉ muốn về nhà thôi, làm ơn. Tôi sẽ không nói với ai về chuyện này. Tôi-Tôi sẽ im lặng. Tôi sẽ giả vờ đi thăm bạn bè, được không? Làm ơn đừng đưa tôi đi như những người khác, làm ơn đi ... "

"Tôi làm việc cho FBI," cuối cùng anh cũng nói được, nhăn mặt trước những từ ngữ khi chúng cộng hưởng với anh, mặc dù anh không biết tại sao. "Tôi cũng là một người bị giam cầm. Chúng ta cùng thoát ra ngoài, được không? Chỉ cần bình tĩnh. Cô có thể cho tôi biết chìa khóa ở đâu không?" Cô câm lặng, nhìn anh chằm chằm với đôi mắt khổng lồ và khung hình run rẩy. "Cô ơi! Cô ơi! Chìa khóa ở đâu?"

Cô ấy giơ một bàn tay run rẩy lên, và Will bắt lấy, những lời nói đột ngột tuôn ra từ anh. "Tôi không biết chúng ta còn bao lâu nữa cho đến khi hắn quay lại, tôi có thể cầm chân hắn nếu cô có thể trốn thoát ..."

"Ý anh là hắn không bị nhốt?" Cô gái khóc. "Hắn sẽ quay lại và giết chúng ta!"

"Bình tĩnh. Bình tĩnh, chỉ cần hợp tác với tôi. Đầu tiên, hãy cho tôi biết tên của cô, chỉ cần nói chuyện với tôi cho đến khi tôi có thể đưa cô ra khỏi đây, được không?" Cô hít một hơi thật sâu, rõ ràng đang đấu tranh với sự sợ hãi. "Được. Tên tôi là Elizabeth Bryant, tôi làm việc tại siêu thị trong thị trấn và tôi ... ừm ..."

"Thị trấn nào? Chúng ta đang ở đâu, Elizabeth?" Chìa khóa cuối cùng cũng mở được khi anh thử lần thứ tư, và cô gần như bám víu anh trong cuộc đấu tranh để thoát ra khỏi cái lồng mà cô đã bị mắc kẹt trong bao nhiêu tuần. Đôi mắt của cô và Will nhìn nhau trong giây lát khi họ thừa nhận và im lặng đồng ý rằng thời gian để bình tĩnh và trật tự đã kết thúc, và cả hai bắt đầu đi lên hầm cầu thang. Will ở ngay sau cô khi cả hai cùng xông vào phòng bếp. Winston giật mình, mở to mắt nhìn cả hai và phát ra một tiếng sủa nhẹ, nhõng nhẽo. Có lẽ dấu hiệu duy nhất mà họ nhận thấy là có điều gì đó không ổn. Ngoại trừ sau khi đến nhà bếp - căn bếp trắng bóng láng, tâm trí Will thì thầm, mùi vị của tỏi và thịt người - có một túi tạp hóa trên quầy. Nó lướt qua không được chú ý đến bởi trong sự tuyệt vọng của cả hai. Winston tiến lên từ phía sau, Will lần mò với cánh cửa hiên, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng khi nhận ra nó chưa được khóa trước đó.

"Will?" Anh nghe thấy từ phía sau. Giọng nói đó, giọng nói đó, cùng một chút tổn thương và buồn bã trong giọng điệu của hắn. Đôi mắt hắn nhắm lại trong giây lát để thay cho những giọt nước mắt muốn rơi.

Elizabeth hét lên và những ngón tay của Will cuối cùng cũng tìm thấy ổ khóa, anh xô cô, run rẩy qua cánh cửa trước khi quay mặt về phía Hannibal. Hannibal bằng cách nào đó đã tìm cách di chuyển khắp căn phòng trong khoảng thời gian chỉ vài giây, đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào mặt Will, trước khi vòng tay anh siết chặt. Hắn đập đầu Will vào tường với độ chuẩn xác lão luyện, vừa đủ mạnh để đôi mắt Will nhắm nghiền lại, trước khi lao đi và đuổi theo cô gái. Will tỉnh táo đủ lâu để biết rằng dù anh đã cố gắng nhưng cô gái vẫn không có cơ hội.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top