Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

tôi đã yêu một con mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả :Thanh Kiến Thiếu Niên

Nguồn: VNSharing.net

Đã được sự chấp thuận của tác giả từ vài tháng trước, nhưng đến hôm nay mới có ca đảm lập nick trên táo xanh và coi đây như quà ra mắt.

Tôi đã yêu một con mèo.

Vì đây là truyện bạn tác giả viết để chúc mừng sinh nhật seme bạn ấy nên rất nhẹ nhàng.

Genres: SA.

Rating: 13+

Note 1: Tranh thủ chút thời gian rảnh hiếm hoi để viết fic này làm quà chúc mừng sinh nhật Ngô. Hơi sớm nhưng hy vọng có thể hoàn thành đúng vào ngày sinh nhật của Ngô. À, Ngô thử đoán xem nhân vật nào trong đây là Kiến nhé.

Note 2: Nguyên yêu động vật nhưng không hiểu sao lại không thích mèo. Cũng không hẳn là không thích mà chỉ là khi nhìn thấy mèo, trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ nào đó khiến cậu không tự nhiên, thế nên trong bằng đấy năm, cậu không bao giờ nuôi mèo. Nhưng khi cậu chuyển đến gia đình mới thì…

Chiếc xe hơi lao nhanh trên đường. Trời đã khuya lắm rồi nên đường rất vắng, chỉ có một vài chiếc xe cũng đang vội vã như thế. Hai bên đường, hàng cây đứng im lìm trầm mặc với một màu đen trong bóng đêm khiến cho lòng Nguyên thấy tĩnh lặng vô cùng. Cậu nhìn chiếc đồng hồ dạ quang đeo trên tay, đã gần hai giờ nhưng cậu không thấy buồn ngủ. Bên cạnh cậu, người phụ nữ đang lim dim, gục đầu vào cửa kính. Cô là Phương, bạn thân của bố mẹ cậu, cậu sẽ tạm thời ở nhà cô khi hai người đi công tác nước ngoài, có lẽ sẽ khoảng hai ba năm gì đó.

Chiếc xe cuối cùng cũng đỗ lại trước một ngôi nhà bốn tầng nằm ngay sát mặt đường. Người lái xe- chồng cô Phương bước xuống gõ nhẹ vào cửa kính:

- Cháu đánh thức cô dậy đi! Về đến nhà rồi.

Cả ba bước vào nhà, bên trong tối om. Cô Phương với tay bật công tắc đèn, dẫn cậu vào trong phòng khách, vừa đi vừa giải thích:

- Cô có hai thằng con sinh đôi, nhưng giờ này chắc chắn chúng đã đi ngủ cả rồi, trời có sập chắc cũng không lôi dậy nổi đâu. Sáng mai cô sẽ giới thiệu cháu với chúng nó. Cháu mệt không, để cô dẫn cháu về phòng nhé.

Nguyên gật đầu và cúi xuống xách túi hành lý nhưng cô Phương lại cầm lấy tay cậu kéo đi:

- Thôi cứ để đấy, sáng mai chuyển vào cũng chưa muộn. Cứ lên phòng đi nghỉ đi đã.

Người phụ nữ dẫn cậu lên tầng ba và mở cửa một căn phòng. Cô chỉ vào cánh cửa bên trái:

- Đó là phòng của Nhữ, thằng thứ hai, còn kia- Phương chỉ về phía cuối hành lang- Là phòng của Xương- thằng thứ nhất. Phòng này là phòng của cháu, vội quá nên cô chưa chuẩn bị được nhiều. Tạm thời cháu cứ ở đây, nhắm chừng cháu không chịu nổi hai thằng thì cứ nói, cô sẽ cho cháu ở hẳn một mình một tầng.

Nguyên bước vào bên trong. Căn phòng khá rộng rãi và đầy đủ tiện nghi: một chiếc giường rộng trải ga trắng muốt, bàn học, điện thoại... Có cả giá sách và máy tính nữa. Cô Phương ấn cậu xuống chiếc giường:

- Thôi cháu tranh thủ ngủ đi, ở nhà thì được chứ cô nghĩ ở đây cháu không ngủ nướng nổi đâu. Đồng hồ báo thức nhà cô đúng giờ lắm. Cô cũng phải đi ngủ đây.

Người phụ nữ đưa tay lên che một cái ngáp rồi ra ngoài và khép cửa lại. Nguyên thả mình xuống giường, lún người sâu vào chiếc đệm êm ái. Mắt cậu nhìn như thôi miên lên trần nhà. Lần đầu tiên cậu ngủ một nơi không phải là nhà của mình, cảm giác thật lạ lẫm. Nhưng rồi cơn buồn ngủ kéo đến một cách nhanh chóng, mí mắt cậu trĩu xuống. Một lát sau trong căn phòng chỉ còn tiếng thở đều đều. Hết một ngày mệt mỏi.

Vừa chợp mắt được một lát, Nguyên đã bị đánh thức bởi một chuỗi âm thanh vang lên bên ngoài hành lang. Đầu tiên là tiếng bước chân người dậm thình thình lên sàn, nghe cứ như là tiếng máy đầm ở các công trình. Sau đó là tiếng rầm một cái . Lười biếng, cậu kéo chăn trùm lên đầu, cố níu kéo giấc ngủ quay trở lại. Nhưng rồi tiếng thét chói tai vang lên khiến cậu phải bật dậy ngay lập tức:

- Năm giờ sáng rồi đó! Mày có dậy ngay không thì bảo hả?

Nguyên vội vã lao ra mở cửa, trố mắt lên nhìn sự việc đang diễn ra trước mắt mình. Một người con trai nhỏ nhắn trong chiếc áo pijama rộng thùng thình và chiếc quần đùi, đang đưa chân đạp thô bạo vào cánh cửa phòng bên cạnh. Vừa đạp cửa cậu ta vừa thét:

- Tao bảo mày dậy ngay, có nghe không hả? Cái thằng lười biếng kia!

Có vẻ như ngần ấy sự ồn áo chưa đủ để đánh thức người trong phòng đó. Cáu tiết, cậu ta đạp mạnh một cái nữa, nhưng đúng lúc ấy, cánh cửa bật mở và có ai đó đã phải lãnh trọn cái chân:

- Á ui!- Một tiếng nói còn ngái ngủ vang lên.- Anh có để yên cho em ngủ không? Hôm nay em được nghỉ học mà. Thôi em vào ngủ tiếp đây.

Người con trai xông vào căn phòng:

- Mày được nghỉ nhưng tao thì không!

- Mắc mớ gì đến em. Yên cho em ngủ đi mà.

- Mày phải dậy nấu cơm cho tao ăn sáng chứ. Dậy!!!!!!!!

- Kệ anh, em buồn ngủ lắm! Anh tự nấu lấy mà ăn!

Dưới cầu thang, cô Phương bứơc lên, vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, mặt vừa phờ phạc vừa cáu kỉnh. Cô đứng gần cửa căn phòng, khoanh tay lại chờ đợi. Trong phòng tiếng giằng co vẫn tiếp tục vang lên. Nguyên nghe thấy người con trai đổi giọng, không còn quát tháo ra lệnh như trước mà đổi sang tông nhẹ nhàng nhưng trầm bổng- một thứ âm thanh khiến cho người khác phải nổi da gà:

- Mày không dậy phải không? Được rồi, tao sẽ cho mày một cơ hội cuối cùng, tao sẽ đếm từ một đến ba, nếu mà mày không dậy thì đừng trách tao không nể tình anh em nhá. Môt…- Không có động tĩnh gì- Hai…- Vẫn im phăng phắc.- Hai rưỡi…b….

- Em dậy, em dậy là được chứ gì!- Tiếng càu nhàu vang lên.- Anh thật là quá đáng.

- Cám ơn lời khen của mày.

Hai người bước ra. Một cười tươi hí hửng, một mắt vẫn còn nhắm nghiền nhưng miệng thì đang lụng bụng vài từ gì đó. Bỗng nhiên cả hai đứng sững lại khi nhìn thấy vật thể màu hồng đang cản đường mình. Một giây,… hai giây, có tiếng hít vào và sau đó là…Nguyên vội bịt tai lại:

- Hai đứa chúng mày có để cho người khác ngủ không hả? Hàng xóm đang đứng đầy ngoài cổng họ chửi kia kìa. Chúng mày cũng phải để cho bố mẹ chúng mày nghỉ ngơi chứ!

- Thấy chưa, tại anh đấy.

- Sifff! Mày có im không?

- Lại còn cãi nhau được hả! Ơ Nguyên, dậy rồi hả cháu?- Đến bây giờ người phụ nữ mới nhận ra sự có mặt của cậu, giọng trở nên dịu lại.- Thôi cháu cứ vào ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm lắm.- Quay sang hai đứa con đang lườm nguýt nhau, cô trừng mắt.- Chúng mày còn đứng đây làm gì, sao không xuống nhà đi.

Mặc dù cô Phương cứ cố đẩy Nguyên trở lại phòng ngủ của mình vì biết cậu chưa ngủ được là bao, nhưng cuối cũng cậu vẫn theo cô xuống nhà. Sau việc vừa rồi, cơn buổn ngủ của cậu đã bị thổi bay đi mất rồi còn đâu.

Dưới nhà ăn, chú Hoàng ngồi trên chiếc ghế gà gật. Cô Phương kéo Nguyên đứng trước mặt hai thằng con của mình, nghiêm giọng:

- Đây là anh Nguyên, hơn hai đứa một tuổi. Anh ấy là con một người bạn của mẹ, tạm thời sẽ ở nhà chúng ta một thời gian. Bố mẹ thường xuyên đi vắng, hai đứa ở nhà nhớ mà cư xử phải phép với anh ấy, nghe chưa, Nhữ?

- Vâng ạ!- Thằng con trai lúc nãy bị đánh thức lễ phép.

- Xương!- Cô Phương nhấn giọng, nhìn thằng nhóc đã đánh thức cả nhà dậy.

Xương nhìn Nguyên một cách hờ hững rồi miễn cưỡng:

- Vâng!

- Thôi hai đứa đi nấu bữa sáng đi!

Nguyên ngồi xuống cạnh chú Hoàng, đưa mắt nhìn xung quanh. Mắt cậu lướt qua chiếc tủ lạnh, ti vi, tủ trưng bát đĩa và cuối cùng dừng lại ở hai thằnh con trai đang hí húi bên bếp. Lạ thật, nói là sinh đôi nhưng hai đứa khác nhau một trời một vực, có lẽ là sinh đôi khác trứng. Xương, thằng anh có vóc dáng trung bình, tóc đen hơi dài, da trắng. Nó có gương mặt khá dễ nhìn, không, phải nói là sáng sủa với cái trán cao có vẻ rất thông minh. Đôi mắt lanh lợi nhìn thẳng vào người đôí diện với tia nhìn rất sáng. Còn Nhữ thì trái ngược hoàn toàn. Nhữ tuy thấp hơn Nguyên nhưng lại cao hơn Xương cả cái đầu, da ngăm đen, tóc cắt ngắn. Lúc nãy Nhữ nhìn Nguyên có vẻ e dè, nhưng giờ đây khi nó đang đứng bên cạnh Xương thì mắt lại ánh lên lấp lánh. Hai anh em vừa nấu nướng vừa trêu chọc nhau, chốc chốc lại quay đầu nhìn về phía Nguyên rồi cười khúc khích. Cô Phương vỗ nhẹ vào vai Nguyên:

- Cháu đợi hai thằng nấu xong rồi ăn sáng nhé, có lẽ cô và chú phải lên ngủ thêm một chút nữa.

Vừa thấy bóng bố mẹ khuất trên hành lang tầng hai, Xương bỏ đôi đũa mà nó đang cầm để rán thịt xuống, nhìn Nhữ rồi cười rất đểu:

- Mày chịu khó nấu một mình nhé. Tao phải lên phòng chuẩn bị sách vở đây.

Nhữ bặm môi:

- Anh, mẹ bảo hai đứa cùng nấu cơ mà?

- Thế vừa nãy tao mất công gọi mày dậy để làm gì hả? Mẹ đi ngủ rồi thì mày phải nghe lời tao, hô hô mà dù có phản đối cũng vô hiệu lực, cưng à.

Và chưa để cho Nhữ kịp phản ứng gì, nó đã phòng tót lên lầu với vẻ mặt vô cùng đắc thắng. Nhữ nhìn theo bực bội rồi lẩm bẩm:

- Cái đồ…

- Tao nghe thính lắm đấy nhá.

Tiếng Xương vọng xuống làm Nhữ nuốt vội từ định nói xuống. Nhìn Nhữ loay hoay với chảo thịt và nồi canh, mặt đỏ gay vì nóng, Nguyên đứng dậy:

- Để anh giúp em nhé!

- Vâng ạ!- Nhữ nở ra một nụ cười làm mặt nó sáng bừng lên.

Hai anh em vừa nấu nướng vừa trò truyện. Nguyên cố gắng kết thân với Nhữ vì cậu biết cái “một thời gian” kia sẽ không ngắn ngủi gì. Nhữ hỏi Nguyên thân mật, cậu là một người dễ gần:

- Anh hơn em một tuổi, vậy là anh đang học lớp 11 à? Anh học trường gì vậy?

- Trước kia là Lê Hồng Phong, nhưng vì về đây ở nên anh phải chuyển trường. Trường gì nhỉ, à XTS!

- A!- Nhữ reo lên như một đứa trẻ.- Vậy là cùng trường với em rồi. Vậy là từ gìơ trở đi em sẽ có người cùng chiến tuyến để chống lại anh Xương rồi.

- Chống lại Xương?- Nguyên nhướn mày lên.

- Anh ấy đang học ở TVT, mà TVT là trường đối thủ của XTS nên dù là về nhà anh ấy cứ bắt nạt em hoài. Mà anh ấy biết anh cũng học với em thì chắc chắn anh ấy cũng không tha cho anh đâu.

- Ghê nhỉ?- Nguyên cười.

- Anh đừng xem là trò đùa. Em bị anh ấy đày đoạ bằng đấy năm em thấu tận xương tuỷ rồi.

- Mày đang nói xấu ai đấy hả?- Một giọng nói bất thình lình vang lên phía sau làm cả hai giật mình. Xương đang đứng đó vẻ mặt vô cùng đen tối. Nó lẩm bẩm- Lại một XTS nữa à?- Trên gương mặt thiên thần của nó vẽ ra một nụ cười cực kỳ Evil làm cả hai lạnh sống lưng.

- Thấy chưa, em bảo mà- Nhữ thì thầm với Nguyên.

Đột nhiên, Xương quát lên:

- Sao còn đứng đấy. Bữa sáng xong chưa. Đói lắm rồi đây này.

Cả hai gật bắn người, đồng thanh:

- Xong rồi!

Nói rồi, Nguyên mới chợn người:

- Sao mình lại có phản xạ như thế nhỉ?

Ba người ngồi xuống ăn sáng. Nhữ vừa ăn vừa lấm lét nhìn Xương- lúc này đang ngân nga một bài hát với vẻ mặt sung sướng. Hô, kiểu này lại sắp có bão rồi. Không hiểu sao, Nguyên cứ thấy một luồng khí lạnh lởn vởn trong căn phòng, duy nhất chỗ Xương là ánh mặt trời đang rạng rỡ. Bỗng nhiên, Nguyên thấy mình như bị điện giật khi có một cái gì đó vừa mềm vừa ấm chạm vào tay mình. Xương đang nắm chặt lấy cổ tay cậu, mắt nhìn trân trối vào chiếc đồng hồ. Ngay sau đó, một vẻ kinh hoàng đá bay ánh mặt trời ban nãy để ngự trị trên gương mặt nó. Tiếng thét vang lên làm cho óc Nguyên choáng váng và hai tai đau nhức:

- Chết mẹ con rồi!

Ba giây sau đó, Nguyên không còn biết gì nữa ngoài những tiếng va đập, tiếng đỏ vỡ và tiếng cánh cửa bị tông cái rầm. Cô Phương cùng chú Hoàng lao từ trên tầng xuống, hoảng hốt:

- Cái gì vậy?

Chiếc ghế lúc nãy Xương ngồi trống không, bát cơm đổ vương vãi trên sàn. Ngoài sân, một chậu hoa vỡ tung, cây hoa nằm tội nghiệp và gần như bị giẫm nát bét. cửa cổng mở toang. Nhữ nhún vai bình thản nhìn mọi người, dường như câụ đã quá quen thuộc với cảnh này:

- Ảnh bị muộn học!

Nguyên và Nhữ đứng ở cổng trong khi cô Phương và chú Hoàng bước vào xe. Cô Phương ló đầu ra ngoài, nhìn hai đứa:

- Bố mẹ đi lần này chắc là phải hai tháng nữa mới về được. Mấy đứa ở nhà cẩn thận nha. Nhữ nhớ trông chừng thằng Xương đấy, đừng để cho nó đi gây chuyện khắp nơi. Còn Nguyên, cháu là khách nhưng cô phải phiền cháu lo cho hai em dùm cô, nhất là thằng Xương.

- Cô cứ yên tâm.- Nguyên cười.

- Thôi, cô chú đi. Có gì thì cứ gọi điện.

Chiếc xe lăn bánh và khuất dần. Nhữ nhìn theo thở dài:

- Nếu không phải vì hôm qua anh đến thì có lẽ bố mẹ em cũng chẳng về đâu. Hai người ấy cứ đi suốt như thế nên bọn em phải tự lo cho mình. Có anh ở đây nhà cửa có lẽ cũng đỡ trống trải hơn.

Hai anh em đi vào trong nhà. Nguyên nhìn đống lộn xộn mà Xương để lại, rồi nhìn Nhữ. Nhữ nhún vai:

- Chúng ta phải dọn dẹp thôi.

Nhữ lấy chiếc hót rác và bắt đầu với bát cơm vỡ tung toé dưới sàn, còn Nguyên thì đem bỏ mấy chiếc bát bẩn vào trong bồn rửa. Với tay lấy lọ Sunlight, cậu hỏi:

- Sao bố mẹ em không thuê người giúp việc mà lại để hai thằng con trai tự nấu nướng thế này?

- Trước kia cũng có thuê nhưng chẳng ai ở được quá một tuần. Hầu hết đều vì anh Xương mà xin thôi việc, cuối cùng thì bọn em phải tự lo lấy vậy.

- Sao chuyện gì cũng nhắc đến Xương vậy? Anh thấy có vẻ như mẹ em lo cho cậu ta nhiều lắm.

- Ôi dào.- Nhữ dài giọng.- Anh cứ ở khoảng một tuần là anh hiểu. Không có rắc rối nào mà em mắc phải không liên quan đến anh ấy. Anh cứ để đó rồi lại đây một chút.

Nhữ bỏ chiếc hót rác ở đó, ngồi xuống bàn rồi vẫy Nguyên. Cậu cũng thôi không rửa bát nữa, đến ngồi đối diện với Nhữ. Nhữ làm bộ mặt hình sự:

- Anh muốn yên ổn thì tốt nhất nên hiểu về Xương một chút. Có ba quy tắc bắt buộc phải tuân theo. Thứ nhất không bao giờ làm trái ý Xương. Thứ hai, tốt nhất là đừng có mon men đến gần phòng anh ấy mà chưa được sự cho phép.

- Tại sao?- Nguyên tròn mắt, trong óc thoáng qua hình ảnh một cánh cửa nằm xa tít cuối hành lang.

- Thế anh nghĩ vì sao mà nhà có hai thằng con trai nhưng mẹ em lại phải để anh ấy ở cái phòng đó thay vì phòng cuả anh bây giờ? Thứ ba phải tuân thủ triệt để giờ giấc, Xương rất ghét những ai cao su. Và em nghĩ anh nên đi ngủ sớm nếu có ý định ngủ đủ tám tiếng một ngày. Vậy thôi, những điều luật khác sau này em sẽ bổ xung sau hoặc anh phải tự rút ra.

Cả hai đứng dậy và trở lại với công việc của mình. Nguyên đang định bước đi thì đột ngột cánh tay bị kéo giật lại. Nhữ kề sát mặt mình với mặt cậu, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cậu. Mặt Nhữ lúc này trông rất đáng sợ, giọng nói thầm thì đầy đe doạ:

- Quên mất, cái này đơn giản là một lời khuyên cá nhân của em thôi: Anh đừng bao giờ yêu Xương.

- Yêu Xương?

Nguyên đẩy Nhữ ra, mắt mở to đầy ngạc nhiên, trong đó còn có cả sự thảng thốt, miệng há hốc:

- Sao…anh…Xương…

Nhữ thản nhiên đến lạ kỳ:

- Mà có khuyên cũng vô ích thôi, anh sẽ yêu Xương. Tin em đi, anh chắc chắn sẽ yêu Xương.

Giọng của Nhữ làm Nguyên có cảm giác điều nó nói hiển nhiên chẳng khác nào mặt trời luôn luôn mọc đằng đông vậy. Đôi mắt màu nâu nhìn xoáy vào Nguyên như thôi miên. Rồi nó bỏ mặc Nguyên đứng đó với hàng tá các câu hỏi. Một lát sau, Nguyên mới bừng tỉnh. Cậu lẩm bẩm:

- Không thể nào!

Đồng hồ vừa điểm chuông 12 giờ trưa, Nhữ lật đật chạy ra cổng, người vẫn mặc chiếc tạp dề và trên tay là đôi đũa. Cánh cổng vừa mở ra thì có một tiếng thét chói tai vang lên:

- Tránh ra mày!

Nhữ nhảy phắt sang một bên và sau đó một giây, Nguyên thấy một cái gì đó lao vút vào trong sân, tông vào chậu cây si. Rầm! Nhữ quay mặt đi, nhắm chặt mắt lại. Ngày nào có cũng chứng kiến cảnh này nhưng vẫn không thể nào quen được. Chiếc xe đạp nằm chỏng trơ, bánh vẫn còn quay tít. Trong khi đó, Xương ngồi bệt trên đất, mặt mày nhăn nhó:

- Ôi cái mông của con! Thằng kia- Xương quát Nhữ- Thấy anh mày ngã mà còn đứng đó được à? Mau đỡ tao dậy!

Nhữ bỏ đôi đũa vào túi tạp dề, cố nín cười và bước lại gần Xương. Nhưng nó chưa kịp đến nơi thì đã có một đôi tay vững chắc kéo Xương dậy và đỡ cho Xương khỏi ngã. Xương nhìn Nguyên với đôi mắt đầy ngạc nhiên, hai giây sau nó nở một nụ cười toe toét:

- Thanhk kìu!

Lại một lần nữa, Nguyên thấy cơ thể mình co giật như có dòng điện cao thế chạy qua. Dưới ánh nắng đầu hạ, nụ cười của Xương chói chang đến lạ kỳ. Chiếc cằm nhọn, má lúm đồng tiền, mắt nhắm tít, hai chiếc răng khểnh xinh xinh. Trong đời Nguyên chưa từng thấy nụ cười nào đẹp đến thế, nhất là khi nó lại thuộc về một thằng con trai. Nó đẹp vì sự tự nhiên và trong sáng, một nụ cười theo vô thức và phản xạ, nụ cười mà Nguyên nghĩ chỉ có ở những đưa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện đời. Bắt gặp ánh mắt Xương đang nhìn mình một cách khỏ hiểu, Nguyên gượng cười cúi xuống dựng lại chiếc xe cho Xương để che đi sự ngượng ngùng trên gương mặt mình.

Xương phẩy những vết bẩn trên quần áo, miệng càu nhàu:

- Sao mình luyện bao nhiêu lần rồi mà không thể nào tiếp bãi an toàn thế nhỉ. Chung quy cũng tại mày- Xương lườm Nhữ- Tại mày mở cổng chậm nên tao mới mất đà.

- Sao lại lôi em vào?- Nhữ giãy nảy.- Em không mở cổng đúng lúc ấy thì anh sẽ hôn cái cánh cổng chứ không phải là cây si đâu. Xém chút nữa là anh tông chết em rồi.

- Sifff! Cấm cãi!- Xương hất mặt một cái rồi tập tễnh đi vào nhà. Nhữ bước ngay theo sau. Khi nó lướt qua Nguyên, cậu lại nghe thấy tiếng thì thầm như gió thoảng:

- Anh chắc chắn sẽ yêu Xương…

….nhưng đừng bao giờ yêu…

Xương ngồi lên trên mặt bàn, mặt nó vẫn còn đỏ bừng vì đi nắng. Hai chiếc quạt máy chiã thẳng vào mặt nó quay vù vù, thổi tung mái tóc và lau khô dần những giọt mồ hôi trên gương mặt. Thế nhưng cái miệng nó vẫn cứ chu ra, léo nhéo, hai tay cầm hai chiếc quạt giấy phẩy như điên:

- Nóng quá! Nóng quá! Nóng quá! Nhữ ơi xong chưa?

- Anh im miệng đi một chút được không? Sắp xong rồi!

- Đợi được cốc nước của mày chắc tao chết khát quá!

- Đây này- Nhữ dộng ly sinh tố lên bàn.- Em có phải ngừơi hầu của anh đâu.

Xương chộp lấy chiếc ly, ngẩng cổ tu một hơi. Nó khà ra:

- Đã quá. Mày không phải người hầu của tao nhưng là em trai kiêm ôsin không công!

- Anh..

- Sifff! Cấm cãi!

Nguyên nãy giờ ngồi nhìn hai anh em sinh đôi cãi nhau, miệng tủm tỉm cười. Thật là thú vị, Nguyên là con một nên không hề biết là có anh em lại vui như thế này. Xương liếc xéo Nguyên:

- Mắc mớ gì mà cười?

- Thấy anh em cậu cãi nhau vui quá!

- Cãi nhau mà vui hả? Vô duyên!- Xương bĩu môi, trông nhìn nó lúc này đáng yêu không thể tả.

- Lần đầu tiên có người chê tôi vô duyên đó.

- Cám ơn vì lời khen ngợi. Ê cậu kia- Xương gắt lên khi thấy Nguyên cúi xuống ôm bụng cười rũ rượi.

- Anh hai.- Nhữ đưa tay xoa đầu, xem chừng có vẻ rất mệt mỏi.- Anh phải gọi anh ấy là anh, không được nói là cậu kia như thế?

- Tại sao?- Xương ngây thơ.- Vì cậu ta cao hơn tao một cái đầu rưỡi à?

- Vì tôi hơn cậu một tuổi.- Nguyên lấy lại vẻ nghiêm chỉnh của mình.

- Thì sao chứ? Hơn tôi một tuổi nhưng tôi lại học bằng lớp với cậu. Thời đại này con người ta ăn nhau ở cái đầu, còn những cái khác không là gì cả.- Xương vênh mặt lên.

- Nói vậy nếu tôi thông minh hơn cậu, cậu sẽ gọi tôi bằng anh?

- Có lẽ! Thôi- Xương tuột xuống dưới đất.- Mười hai rưỡi rồi, Nhữ, tao đi ngủ đây.

Nhữ đang dọn cơm ra bàn, nhìn thấy Xương bước lên lầu thì gọi với theo:

- Còn bữa trưa thì sao?

- Sáng tao ăn vẫn còn no!

- Nhưng sáng anh đã kịp ăn cái gì đâu.

Nhữ nhìn đống thức ăn trên bàn, thở dài cái thượt:

- Ôi, sao cái số tôi lại khổ thế này!

Nhữ bới cơm vào một bát tô to, chan canh và gắp thức ăn vào đó. Nó nhìn Nguyên:

- Anh ăn đi, muộn rồi đó!

- Còn Xương?

- Anh cứ ăn đi, không phải lo đâu. Anh thấy Xương thế nào?

- Rất trẻ con và dễ thương.- Nguyên cười.- Trông thấy cậu ấy , không hiểu sao anh lại thấy rất thoải mái.

- Chỉ có vậy thôi sao?

- Em lại nói rằng anh sẽ thích cậu ta chứ gì? Làm sao có thể chắc chắn như thế?

- Anh sẽ thích anh ấy, đó là một chuyện đương nhiên. Nhưng em vẫn giữ ý kiến của mình. Anh đừng bao giờ như thế.

- Tại sao?

- Hồi sau sẽ rõ.- Nhữ nói mà không nhìn Nguyên, nó gắp cho đến khi cái tô không còn chỗ nữa rồi đứng dậy.- Anh cứ ăn đi nhé. Lát em xuống ăn sau.

Nhữ đi lên lầu và mang theo tô cơm. Nguyên vừa cầm bát lên, thấy vậy cũng bỏ xuống và đi theo. 

Trên tầng bốn, có một ban công rất lớn và đặt nhiều cây cảnh. Gió thổi lồng lộng, át đi tất cả cái nóng nực của mùa hè. Dưới sàn gạch hoa mát lạnh, một người đang nằm đó, uể oải và lười biếng. Xung quanh cơ man là truyện tranh, một cốc nước đá vĩ đại cùng một đĩa trái cây lớn. Trông Xương lúc này chẳng khác nào một con mèo đang nằm sưởi nắng. Nó nghiêng người, ôm chặt lấy cái gối dài, gác chân lên đó, miệng lúng búng ngậm một cục đá. Nhữ cầm tô cơm, ngồi xuống bên cạnh nó, giọng ngọt ngào:

- Anh hai!

- Gì?

- Ăn cơm đi!

- Tao không đói.

- Em nấu ngon lắm, toàn món mà anh thích thôi nè!

- Tao không thích ăn.- Xương quay lại nhìn tô cơm rồi lại quay đi, dí mắt vaò quyển truyện.

- Ăn đi mà! Nếu anh không ăn, đi học làm sao mà có sức để chống lại mấy tên kia chứ. Anh đợi bị đè ra rồi mới ăn thì quá muộn rồi.

- ….

- Ăn đi! Rồi em giặt quần áo cho!

Xương ngồi bật dậy:

- Một tuần nhá!

- Ừ thì một tuần. Nhưng mà phải ăn hết nhá

- Rồi, để đó đi.

Nhữ để bát cơm xuống sàn:

- Anh phải ăn hết đấy. Nếu không là em không có giặt cho đâu.

- Biết rồi khổ lắm nói mãi! Thôi, xuống đi cho tao đọc truyện.- Xương xua tay.

Nhữ kéo ghế ngồi xuống, tự bới cơm cho mình:

- Anh thấy rồi phải không?

- Đó là lý do em bảo anh không được yêu Xương hả?

- Chỉ là một trong ngàn lý do thôi. Chẳng biết em là em trai hay mẹ kiêm người hầu của anh ấy nữa. Một tuần không biết phải dỗ anh ấy ăn cơm bao nhiêu lần. Mà bỏ mặc thảo nào anh ấy cũng nhịn đói luôn, có khi là mấy ngày liền. Haiii- Nhữ chống tay lên cằm, mắt xa xăm- có lẽ trên đời này chỉ có mình em chịu nổi anh ấy mà thôi.

Xương cầm tô cơm đã vơi đi một phần, ngó quanh quất. Sau khi chắc chắn không có ai, nó rón rén đến bên thùng rác, mở nắp ra và định gạt số cơm thừa vào đó. Một giọng nói vang lên phía sau làm nó giật mình:

- Tôi không nghĩ làm như thế là hay đâu!

Nó quay phắt lại, nhìn thấy Nguyên đang đứng đó rồi đưa tay lên ngực thở phào:

- Là cậu à? Làm tôi sợ chết khiếp!

Nguyên vẫn nhìn nó đăm đăm:

- Tôi nghĩ nếu Nhữ biết cậu không ăn hết cơm thì cậu ta sẽ không thực hiện giao ước của mình đâu.

Xương đáp trả Nguyên bằng một cái nhìn đầy bướng bỉnh. Nó xoay người lại, dùng chân đạp mạnh xuống chiếc cần bẩy bên dưới làm nắp thùng rác bật ra rồi đổ ụp bát cơm xuống đó. Nó hất mặt thách thức:

- Tôi cứ đổ đấy! Làm gì được tôi nào!- Rồi ngúng nguẩy bỏ đi.

Nguyên tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có người cứng đầu và ăn thua đến thế. Cậu thầm nghĩ nếu mình không nói gì có lẽ Xương sẽ không đổ bát cơm đi vì trông nó lúc ấy cũng lưỡng lự lắm. Nghĩ xong cậu bật cười, thế chẳng hoá ra chính cậu có lỗi khi vô tình khiêu khích Xương à. Anh em nhà này thật là…

Trời đã về chiều. Nhữ lục đục chuẩn bị đi chợ để làm bữa tối còn Xương thì vẫn thơ thẩn nằm ở ban công tầng 1, Nhữ đã lôi nó từ tầng bốn xuống đây, ba chiếc quạt mở hết công suất quay vù vù. Nhữ lay Xương:

- Anh hai, dậy!

- Gì?- Xương hé mắt nhìn Nhữ rồi lại nhắm vào, có vẻ như nó không thể nào kéo mình ra khỏi giấc ngủ được.

- Anh dậy dọn dẹp nhà cửa đi!

- Tao buồn ngủ lắm, mày đi mà làm, không thì bảo Nguyên làm ấy.- Xương ngáp một cái thật to rồi lại bắt đầu ngáy.

Nhữ cố kéo và dựng nó ngồi dậy, người nó mềm oặt như cọng bún:

- Em còn phải đi mua đồ về nấu cơm, mình anh Nguyên sao dọn hết được?

Nhữ vừa thả tay ra, người nó lại đổ ụp xuống sàn, không có một dấu hiệu nào cho thấy nó nghe được lời Nhữ nói. Nhữ bặm môi đứng dậy, dí dí chân đẩy người Xương lăn đi lăn lại nhưng nó vẫn không có một phản ứng gì. Cuối cùng Nguyên phải lên tiếng:

- Thôi, em cứ đi đi, để anh dọn một mình là được rồi.

Nhữ nhìn cậu lo ngại:

- Nhưng anh đã bao giờ phải làm việc này đâu.

- Thì tập dần đi là vừa, chẳng phải em nói có thế mới sống nổi với Xương sao? Mà anh cũng đói lắm rồi, em không nấu nhanh là anh chết đói đấy.

Nhữ liếc con mèo đang ngáy khò khò không biết trời chăng đất gì kia, miễn cưỡng:

- Phiền anh vậy! Còn lão này, tối nay em cho nhịn đói!

Nhữ dí chân vào người Xương một cái nữa rồi đi ra. Nguyên nhún vai với chiếc máy hút bụi, cậu chưa dùng đến nó bao giờ cả nên khi ấn phải nút khởi động, chiếc máy rồ lên làm cậu giật mình. Từ từ, Nguyên bắt đầu từ nhà bếp. Thực tình mà nói cũng chẳng có gì mà dọn dẹp cả, bản thân Nhữ vốn rất cẩn thận làm xong là để đâu ra đấy, lau dọn kỹ càng. Nguyên bật cười khi nghĩ Nhữ thật đảm đang. Trong óc cậu thoáng qua hình ảnh một thằng con trai cao lêu nghêu, đen nhẻm, cơ bắp cuồn cuộn trong một chiếc tạp dề màu vàng choé có hình lợn pug, vừa nấu ăn vừa ca cẩm một người thì càng không nín được cười.

Nguyên di chuyển chiếc máy hút bụi đến chỗ Xương đang nằm ngủ. Tiếng máy rè rè cũng không thể phá rối giấc ngủ của nó. Tuy trước khi nằm lăn ra sàn, Xương đã bắt Nhữ lau sạch, nhưng Nguyên nghĩ tốt nhất là không nên bỏ sót chỗ nào. Cậu tắt máy, ngồi sụp xuống bên cạnh Xương suy nghĩ xem nên vần nó đến chỗ nào cho thích hợp. Xương khẽ cựa mình rồi quay mặt về phía cậu. Đến lúc này cậu mới có cơ hội nhìn rõ gương mặt nó. Phải thừa nhận một điều rằng Nguyên bị gương mặt của Xương thu hút. Xương không đẹp trai sáng láng như kiểu con trai vẫn được miêu tả trong những Shoujo manga, cũng không dễ thương như con gái. Gương mặt nó bầu bầu, hai má phúng phính như hai bọng sữa. Da không trắng quá mà hơi cháy nắng và hồng hồng. Cằm nhọn, môi phớt đỏ và dẩu ra mỗi lần nó cái nhau với Nhữ, trán cao, cặp mày đen và rậm tạo thành hai đường cong hoàn hảo, mi nó dài và đen. Gío từ quạt thổi phần phật vào mặt nó khiến cho mái tóc bay rối tung. Nhữ có vẻ cứng cáp và va chạm hơn nhưng Xương lại khác, gương mặt nó còn giữ nguyên nét thơ trẻ. Nguyên không phải đã thích Xương, mà đơn giản chỉ bị hút mắt vào gương mặt ấy không thể nào dứt ra được.

Cậu đứng dậy, chống hai tay lên hông và nhìn ra ngoài vườn. Trời đã tắt nắng, gió chiều lồng lộng thổi. Vì Xương luôn miệng kêu nóng dù có tu hết vài cốc nước đá hay trưng dụng tất cả quạt máy trong nhà nên Nhữ đã chọn cho nó một chỗ nằm thẳng hướng gió. Nhưng nhiệt độ đã giảm dần, không còn nóng như hồi trưa nữa, chỉ có hơi từ dưới sân bốc lên hầm hập. Xương mặc độc một chiếc áo ba lỗ và chiếc quần đùi, gió cứ thổi vào tốc áo nó đến lưng. Nó thôi không nằm dạng hết người ra như hồi trưa nữa mà co quắp lại như một con ngài nằm trong kén. Nếu cứ để mặc Xương nằm đây chắc chắn nó sẽ bị cảm.

Nguyên thở ra rồi hít vào một hơi thật sâu. Cậu tắt bớt quạt đi và cúi xuống xốc Xương lên. Cái thằng… vẫn ngủ tít mà không hay biết gì, lại còn rúc đầu vào người Nguyên dụi dụi đúng chất một con mèo nữa chứ. Từ người Xương toả ra một mùi hương nồng nồng như được hoà quyện giữa nắng và gió, cơ thể nó áp vào Nguyên âm ấm. Không biết có phải vì đây là lần đầu tiên Nguyên gần người khác như thế này không mà cậu thấy mình hơi choáng váng. Nguyên bế Xương vào phòng khách, nhẹ thật- cậu thầm nghĩ và đặt nó xuống ghế. Sau khi kéo áo nó xuống che hết lưng, cậu xách một chiếc quạt vào, quay về hướng nó và bật lên,lòng thầm hỏi vì sao mà nó lại thấy nóng đến mức độ như thế.

Nguyên trở lại với công việc dọn dẹp của mình nhưng đầu óc cứ mông lung, văng vẳng câu nói của Nhữ:” Anh chắc chắn sẽ thích Xương”. “Không thể nào!”, Nguyên lắc đầu xua tan đi ý nghĩ đó. Có lẽ cậu có những cảm xúc kia chỉ vì bị ám ảnh bởi câu nói của Nhữ mà thôi.

Cánh cửa cổng kêu ken két khi trượt trên rãnh, Nhữ bước vào hai tay lỉnh kỉnh những túi. Nguyên vội bỏ dở công việc của mình chạy ra đỡ lấy chúng cho Nhữ. Cậu đặt chúng lên bàn và mở ra, nửa trong số đó là sữa tươi và hoa quả. Đáp trả lại ánh mắt ngạc nhiên của cậu, Nhữ uể oải giải thích:

- Cái đó là để cho anh Xương. Anh ấy không chịu ăn cơm nên em phải mua hoa quả về để sẵn trong tủ lạnh, ít ra nếu ăn chúng thì anh ấy cũng không bị xỉu vì đói.

Nguyên xếp hoa quả vào tủ lạnh trong khi Nhữ bật bếp lên và bắt đầu nấu nướng:

- Sao mà Xương lười ăn thế?

- Không phải anh ấy lười ăn mà chỉ là chán ăn thôi. Chỉ vì trời nóng quá nên anh ấy bảo ăn cái gì vào cũng như bò nhai rơm vậy.

- Anh thấy mới đầu hè thôi mà, đã nóng quá đâu.

- Xời, với Xương thì trên 20 độ là quá nóng rồi. Đến giữa hè thì anh ấy còn khổ sở hơn nữa kia, lúc ấy đố anh lôi được anh ấy ra khỏi bồn tắm và cốc nước đá. Mùa hè là địa ngục với Xương và bây gìơ là địa ngục với cả em nữa.

Nguyên nhún vai tự rút ra cho mình một kết luận: Con mèo rất sợ nóng.

Nhữ đảo tay nhanh trên miệng chảo, đúng chất của một đầu bếp chuyên nghiệp. Mùi thức ăn dậy lên thơm nức cả căn phòng khiến cho Nguyên bắt đầu cảm thấy bụng mình cồn cào. Nguyên là người kén ăn nhưng cũng phải thừa nhận Nhữ nấu ăn rất tuyệt, với một thằng con trai thì đó là một điều khá đặc biệt. Cậu đoán rằng việc Nhữ biết nấu ăn chắc chắn cũng liên quan tới Xương. Cậu hỏi:

- Em học nấu ăn từ lúc nào mà nấu ngon vậy?

Nhữ quay sang nhìn Nguyên cười:

- Chỉ có anh khen ngon thôi, chứ suốt ngày em bị Xương kêu là nấu tệ đấy. Nấu kiểu gì anh ấy cũng không chịu ăn nhiều.

- Xương kén ăn?

- Ngoài thức ăn của em và mẹ em nấu ra, anh ấy không bao giờ đụng đến một đũa đồ của người khác nấu.

Con mèo ăn uống rất khó chiều- Kết luận thứ hai Nguyên rút ra trong vòng nửa tiếng.

Xương cựa mình thức giấc. Nó ngồi thừ ra trên ghế, tóc rối bù, mặt còn ngái ngủ. Nó vươn vai và ngáp thật to, khịt khịt mũi. Xương đứng dậy và lững thững bước đến chỗ Nhữ, tay nó dụi dụi trong khi hai mắt đang cố mở ra mà cứ dít lại. Nó đứng lại, người ngất ngưởng như sắp đổ xuống, giọng đều đều:

- Nấu gì mày?

Nhữ gắp một đũa thức ăn lên, thổi phù phù rồi đưa vào cái miệng đang há to ra của nó. Xương nhai chậm rãi, nuốt xuống. Nhữ nhìn nó hồi lâu, mặt căng thẳng chờ đợi một lời nhận xét:

- Thế nào, anh có ăn không?

- Không thích!- Xương lại lừ lừ đi ra trước khi ném lại hai từ cho Nhữ đang xụ mặt ra vì thất vọng- Hơi nhạt.

Xương quay trở lại chiếc ghế, leo lên và đổ người xuống, hai giây sau, Nguyên lại nghe thấy tiếng nó ngáy pho pho. Cậu nhìn Nhữ đầy cảm xúc:

- Mộng du hả?

Nhữ nhún vai rồi quay lại với chiếc chảo, đưa một đũa khác lên miệng:

- Chết tiệt, nhạt thật.

Bữa tối cuối cùng cũng chỉ có hai người. Xương, sau một hồi nỗ lực gào thét của Nhữ, đã bỏ chiếc ghế và leo lên phòng của mình trong trạng thái nửa mộng du, nhất quyết không thèm liếc qua mâm cơm lấy một cái. Nhữ dọn bàn, gạt thức ăn mà nó để phần trong nồi vào hộp và bỏ vào tủ lạnh, nó giải thích:

- Để cho Xương có đói thì đêm đã có sẵn mà ăn. Trông vậy chứ đêm anh ấy hay dậy lục tủ lắm.

Lôi một nửa số hoa quả trong tủ lạnh ra, Nhữ hỏi Nguyên có thích uống sinh tố không. Nguyên gật đầu, xắn tay giúp Nhữ rửa chúng và cho vào máy xay. Mười lăm phút sau hai anh em đã làm được một ca sinh tố to và một ca khác lớn gấp ba lần ca đó. Nhữ đem ca to hơn cất vào ngăn thức ăn hồi nãy, lại là để cho Xương. Nguyên rót một ly ra, nhấp miệng:

- Mát quá. Em nghĩ Xương có thể ăn hết bằng đó sao?

- Anh cứ yên tâm, đồ ăn có thể anh ấy không đụng nhưng chắc chắn là sinh tố sẽ không còn một giọt. Nhiều khi em nghĩ sao anh ấy không biến thành cái cây di động cho rồi.

Nguyên bật cười với suy nghĩ một ly sinh tố có hình dạng con mèo.

Đêm trăng sáng vằng vặc, ánh trăng theo gió luồn qua cánh cửa sổ mở toang vào phòng ngủ của Nguyên. Sau khi sắp xếp và chuẩn bị cho ngày mai đến trường mới, cậu ngã người xuống giường. Đồng hồ mới chỉ tám rưỡi, nhưng lời khuyên của Nhữ vẫn trong đầu Nguyên:” Muốn ngủ đủ giấc tốt nhất là nên đi ngủ sớm”. Cậu quyết định làm theo, hy vọng ngày mai sẽ thức dậy với một gương mặt tươi tỉnh. Nguyên nhắm mắt lại, giấc ngủ kéo đến nhanh một cách bất ngờ. Nguyên mơ màng thấy cơ thể mình dần dần trở nên nhẹ bẫng như được nằm bồng bềnh trên mây.

Nhưng chưa ngủ được là bao thì có một tiếng động rất nhẹ vang lên làm Nguyên choàng tỉnh giấc. Cậu ngồi bật dậy và cứng người khi nhận ra mình đang nhìn thấy những gì. Dưới ánh trăng bàng bạc, một bàn tay nhỏ nhắn và trắng muốt đang lần lên bậu cửa. Sau đó là một bàn tay khác, cuối cùng là một cái đầu. Nguyên há hốc miệng:

- Xương?!

Đúng là Xương. Nó đang ngồi trên bậu cửa sổ phòng Nguyên trong tư thế chống hai tay xuống, lưng duỗi thẳng. Gió thổi làm mái tóc của nó phất phơ bay, vướng vào cả khuôn miệng nhỏ nhắn. Đôi mắt đăm đăm nhìn vào Nguyên và cậu sững sờ khi thấy đồng tử đen nhánh của nó lúc này thu hẹp lại chỉ còn một dải dọc trong mắt, y như mắt một con mèo. Một con mèo- Nguyên sửng sốt lặp lại ý nghĩ đó trong đầu. Xương chuyển mình và đáp xuống đất nhẹ nhàng không một tiếng động, nó vẫn di chuyển bằng cả hai tay và chân về phía Nguyên. Cậu không còn cảm thấy sợ nữa mà có cái gì nghẹn ứ ở cổ và tim đập liên hồi trong lồng ngực. Chiếc quần đùi và áo phông bó chặt lấy người Xương khiến cho Nguyên nhìn rõ cơ thể nó uyển chuyển một cách lạ kỳ, chân và tay thanh mảnh đưa lên hạ xuống, tấm lưng thon dập dềnh như lượn sóng. Đẹp đến ma mị.

Hơi thở của Nguyên trở nên gấp gáp hơn khi Xương lúc này đã kề sát mặt mình với mặt cậu. Xương leo hẳn lên giường và ngồi lên chân cậu. Nguyên có thể nhận ra hơi thở nóng hổi của Xương đang phả vào mặt mình, lẫn trong mùi nắng hoà mùi gió, Nguyên thấy cả mùi sinh tố hoa quả ngọt ngào. Mồ hôi Nguyên vã ra như tắm. Xương vẫn nhìn cậu chờ đợi. Bàn tay nhỏ nhắn của Xương khẽ vuốt ve mặt cậu rồi lần xuống cổ. Da thịt Nguyên cứng lại và co thắt dữ dội mỗi khi bàn tay ấy lướt qua, cả người nóng bừng lên đến mức ngột ngạt. Một cách từ từ, gương mặt Xương tiến lại gần mặt Nguyên hơn cho tới khi mũi hai người chạm vào nhau. Vô thức, Nguyên nhắm mắt lại , chờ đợi một sự va chạm nhẹ nhàng với đôi môi của mình.

Thình! Thình! Thình! Tiếng dộng mạnh ngoài hành lang làm Nguyên vụt mở mắt. Cậu ngổi bật dậy và thở hồng hộc. Thì ra chỉ là một giấc mơ! Nguyên đưa tay vuốt trán mình, đẫm mồ hôi. Chiếc quạt máy đầu giường cánh thẳng đơ, hình như tối qua cậu đã đặt chế độ hẹn giờ. Ánh sáng yếu ớt của những tia nắng đầu tiên len lỏi vào căn phòng. Mới năm giờ sáng.

Từ ngoài hành lang vọng vào tiếng cánh cửa bị đá thô bạo và tiếng thét không biết lúc nào đã trở nên quen thuộc với Nguyên:

- Nhữ! Dậy ngay! Dậy nấu cơm rồi còn đi học.

- Cho em ngủ thêm một chút nữa đi mà!

- Muộn học mày ráng chịu nhá!

Cúi xuống, bật cho chiếc quạt quay trở lại, Nguyên nằm úp mặt xuống dưới gối, hy vọng có thể ngủ thêm một chút nữa trước khi Xương chuyển hướng sang cánh cửa phòng mình.

Vừa nhắm mắt lại, hình ảnh Xương trong giấc mơ lại hiện ra mồn một khiến Nguyên vội mở ra ngay. Cậu miễn cưỡng bước xuống giường và chường mặt ra ngoài hành lang. Lúc này, Xương đang đứng trước cửa phòng Nhữ với vẻ mặt vô cùng tức tối. Nó kéo vạt áo lên phẩy và thở phù phù. Đột nhiên Nguyên có cảm giác không lành khi miệng Xương kéo ra một nụ cười vô cùng…nham hiểm. Nó hít một hơi thật sâu và đưa chân lên. Hai giây sau, một tiếng rầm chát chúa vang lên và cánh cửa phòng của Nhữ trở thành một thứ phế thải. Người gì mà… nhỏ con nhưng khoẻ khiếp. Xương xông vào bên trong, cùng lúc ấy Nguyên cũng chạy đến. Trong phòng, Nhữ vẫn say sưa giấc nồng mà không hề hay nguy hiểm đang cận kề. Xương cúi xuống, tay kéo vành tai Nhữ ra và hét vào đó. Vô ích! Nó cầm tay Nhữ và cố lôi thằng em quý hoá dậy. Phí công! Dù gì thì thằng Nhữ cũng đô gần gấp đôi nó nên chỉ năm phút sau nó phải buông cánh tay kia ra ngồi xuống mép giường mà thở. Dường như sự kiên nhẫn của nó đã đến cực hạn. Con mèo xắn ống áo, bẻ tay rôm rốp và leo lên giường. Nó chui vào bên trong, bặm môi đưa chân lên đạp mạnh vào người Nhữ. Thân hình như cái bao tải kia rơi phịch xuống đất khiến Nguyên đứng ngoài cũng phải nhắm mắt mà quay đi. Nhưng trời đất quỷ thần ơi, tiếng ngáy vẫn vang lên đều đều. Nguyên chỉ thiếu mỗi việc quỳ xuống đất mà lạy Nhữ. Khả năng ngủ say- như- chết của anh em nhà nãy đã đủ tu thành chính quả rồi. Đầu tiên là Xương và sau đó là Nhữ khiến Nguyên đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Vô đối.

Nhưng nếu Nhữ luôn biết phải chăm sóc anh trai thế nào cho khỏi bị suy dinh dưỡng thì Xương cũng tỏ ra mình là một siêu cao thủ về việc hành hạ người khác. Nó nhìn kẻ đang nói mớ linh tinh, nước dãi chảy ròng ròng, tay sột soạt gãi lên bụng, tướng ngủ cực kỳ xấu kia mắt loé lên nguy hiểm. Chậm rãi, nó cúi xuống thì thầm vào tai Nhữ bằng giọng nói trầm bổng và nhẹ nhàng một cách khác thường:

- Nếu mày không dậy sau khi tao đếm đến ba thì tao sẽ “ba chấm”. Lúc ấy thì đừng có trách thằng anh này độc ác! Một…hai…bờ…a….

Bằng tốc độ ánh sáng, Nhữ ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh:

- Em dậy, em dậy rồi đây nè! Mấy giờ rồi anh?

- Năm giờ mười lăm phút!- Nguyên liếc đồng hồ ngao ngán trả lời, tự thắc mắc xem “ba chấm” kia là gì mà có tác dụng bất ngờ đến thế.

- Dậy rồi thì mau đi làm bữa sáng đi.- Xương đưa tay che miệng và ngáp, nó đi lừ đừ ra ngoài.- Tao vào ngủ tiếp đây, dựng được mày dậy tốn calo quá.

Xương vừa đi ra, Nhữ lại đổ phịch xuống nền gạch hoa:

- Anh đúng là ác quỷ mà!

- Bằng đấy năm mà giờ mày mới nhận ra thì đã quá muộn rồi cưng!

Dưới nhà bếp, Nhữ vừa ngáp vừa tìm đôi đũa, rõ ràng hôm qua nấu xong nó đã để lên ống rồi cơ mà. Nguyên ngồi trên ghế, người bò ra mặt bàn và đôi mắt thì sưng húp vì thiếu ngủ. Nhữ bật bếp ga lên, với cái chảo bắt đầu chiên trứng. Nó nói trong cơn ngái ngủ:

- Anh mất ngủ à?

- Không, tại đêm qua anh mơ nên có cảm giác như mình không ngủ được chút nào vậy.- Nguyên trả lời, mắt trôi lơ đãng về phía chiếc ca to nằm trên bồn rửa mà tối hôm qua còn đựng đầy sinh tố.

- Em đoán giấc mơ đó có liên quan đến một con mèo!

Nguyên bật dậy:

- Sao em biết?- Hỏi xong cậu mới thấy mình hớ, mặt đỏ rần rần.

- Em luôn biết những điều cần biết!

- Mày thì biết cái gì hả?- Nguyên và Nhữ giật mình quay sang thấy Xương đang đứng đó, miệng ngồm ngoàm nhai, trên tay cầm quả táo bị cạp mất một nửa.- Tao cá một ăn mười là bổ đầu mày ra sẽ chẳng có gì ngoài đồ ăn trong đó.

- Anh!

- Sifff! Cấm cãi! Còn cậu kia- Xương liếc xéo Nguyên- Làm cái gì mà nhìn tôi ghê vậy? Muốn ăn táo à?

- Không, không có gì…- Nguyên quay mặt đi để giấu gò má đang đỏ bừng của mình. Nhìn thấy Xương là hình ảnh xấu hổ của giấc mơ đêm qua cứ hiện về quấy rối đầu óc cậu.

Xương thả mình xuống đối diện với Nguyên. Nó ngả người ra ghế và gác chân lên bàn. Thằng này không có tí chút khái niệm nào về phép lịch sự cả. Đôi mắt đen láy của nó tập trung chuyên môn vào việc giải quyết quả táo. Nhờ thế mà nó không hề hay biết chốc chốc Nguyên lại nhìn trộm mình. Nó ăn một cách ngon lành, miếng cuối cùng của quả táo đã bị nuốt trôi, cái lưỡi của nó liếm qua liếm lại đôi môi hồng hồng có vẻ còn thèm thuồng làm tim ai đó hẫng đi một nhịp. Không, Nguyên không có thích Xương mà, chỉ tại trông nó khi ấy đáng yêu quá thôi.

Cầm đôi đũa chọc chọc vào bát cơm, Xương đưa mắt lén nhìn em trai mình. Nhữ nhướn mày:

- Anh mới ăn đựơc có hai miếng!

- No rồi!

- Mới có hai miếng thôi!- Nhữ rít lên- Ruột anh không phải là ruột mèo.

- Nãy ăn quả táo.

Xương bỏ lên phòng mặc cho những tiếng cằn nhằn của Nhữ bám theo sau:

- Không ai ăn táo trừ cơm cả!

Nó vừa đi khuất, Nhữ quay sang Nguyên nét mặt thay đổi nhanh hơn trở bàn tay:

- E, em thấy rồi nha. Anh nhìn anh Xương từ nãy đến giờ!

Sặc! Nguyên cố nuốt miếng cơm và ho sù sụ:

- Anh đâu có!

- Vậy a. Chắc em nhìn nhầm. E hèm- Nhữ hắng giọng.- hôm nay là ngày đầu tiên anh đến trường mới nhỉ. Vậy thì phải ăn nhanh lên, ngày đầu mà đến muộn là không có hay đâu.

Nguyên cắm cúi ăn, không ngẩng lên nữa, tự nhiên cậu thấy cơm hôm nay khó ăn một cách lạ thường.

- Anh…!- Nhữ sửng sốt

Cậu vội ngẩng lên và ngay lập tức thấy quai hàm mình rớt bịch xuống đất. Xương đang đứng đó, không phải là trong bộ đồng phục như thường ngày. Nó mặc một chiếc áo trắng bằng vải lụa, hai chiếc cúc đầu tiên phanh ra để lộ khuôn ngực rám nắng, vạt áo giắt hờ trong quần. Chiếc quần nó mặc là quần da bóng loáng, ôm chặt lấy hai cẳng chân gầy tong teo( nhưng vẫn rất đẹp). Và điều đặc biệt nhất, nó đi một đôi bốt đen cao đến tận đầu gối, đế bốt dầy áng chừng cũng phải gần chục phân.

Hàm Nguyên vẫn chưa đựơc kéo trở lại. Nhữ lắp bắp:

- Anh…anh…không phải là…?

- Đúng thế đấy! Thế mày nghĩ là có lý do gì hơn để tao phải mặc cái bộ này? Thôi tao đi đây!

Xương bước ra ngoài để mặc hai thân hình bị đông đá bên trong nhà. Phải hơn hai phút sau quai hàm của Nguyên mới hoạt động bình thường như cũ. Cậu quay sang Nhữ, lúc này đã trở lại với bát cơm của mình- hình như dù bất cứ chuyện gì sảy ra cũng không thể nào làm ảnh hưởng đến tâm hồn ăn uống của một nửa trong cặp sinh đôi thì phải. Nhữ giải thích cho Nguyên bằng cái giọng đều đều chán ngắt:

- Anh ấy mặc bộ đó đi chỉ có một mục đích thôi: trả lời thư tỏ tình.- Hình như có ai đó trong nhà tự nhiên thấy tim mình đau ghê gớm.- Anh khoan hãy vội hiểu lầm

Nhữ tiếp khi thấy lời nói của mình đang vô tình gây một hậu quả lớn.

- Tám mươi phần trăm thư tỏ tình đến tay của Xương là từ con trai trường khác.- tiếp tục đau tim mà không hiểu lý do.- Xương là người có sức vóc èo uột nhất mà em từng biết, anh ấy lại rất lười hoạt động tay, anh cũng thấy mà Xương luôn tìm cách thoái thác việc nhà cho em. Bởi anh ấy quan niệm đôi tay mình là thiêng liêng chỉ được dùng vào những việc cao cả như cầm bút, giở sách…Thế nên những việc cần đến sức lực anh ấy đều dồn cho chân cả, đến cả đánh em anh ấy cũng chỉ đá mà thôi. Chân anh ấy đủ sức phá tan cánh cửa phòng em cơ mà. Đôi giầy ấy chỉ là tăng thêm tính sát thương thôi.- Nhữ chống tay lên cằm.- Em đoán chắc hôm nay bệnh viện cũng đón được vài ca cấp cứu vì bị gãy xương hoặc tương tự. Nghĩ đến là thấy rùng mình. Thế nên…- Nhữ nhìn Nguyên cười- đó cũng là một trong những lý do để em khuyên anh đừng nên tương tư Xương nếu không muốn tuổi thọ bị rút ngắn vô ích.

- Anh không có yêu Xương.- Nguyên phản đối có phần yêu ớt.

- Tạm thời cứ cho là vậy đi.

Trời đã trưa lắm nhưng chưa thấy Xương về. Bên ngoài, nắng đổ xuống như những cục lửa. Nguyên, người vẫn mặc đồng phục, ngồi ở bàn nhìn Nhữ nấu ăn, chốc chốc lại ngóng ra ngoài cổng. Nhữ phì cười:

- Tin em đi, đồng hồ chưa chỉ 12 gìơ anh ấy chưa về đâu.

Lúc này mới có 12 giờ kém 15 phút. Nguyên lo lắng:

- Em có nghĩ rằng Xương sẽ gặp chuyện gì không? Nếu như bọn chúng đông quá thì sao?

- Em đã bảo không sao mà. Đây đâu phải là lần đầu tiên anh ấy trả lời thư tỏ tình theo cách này đâu. Một thằng hay một trăm thì cũng vậy cả. Bên ngoài thì chỉ có một mình anh ấy nhưng đằng sau ít nhất cũng có chục người chờ sẵn lúc cần thiết sẽ xông ra. Người của Đòan do Thiên Sama chỉ thị, thành viên của hội kỷ luật này, lại còn cả của hiệu trưởng nữa. Dù gì thì anh ấy cũng là người phụ trách vấn đề mĩ thuật của TVT mà.

Thế nhưng những lời đó của Nhữ không đủ để trấn áp nỗi lo trong Nguyên. Cậu cứ đứng lên đi đi lại lại. Không nhìn ra cổng thì lại đi pha nước đá để sẵn cho Xương, hoặc quay năm cái quạt về phía chiếc ghế, mặc cho Nhữ nhìn mình cười đầy ẩn ý. Cuối cùng thì cánh cửa cổng cũng mở ra, Nguyên thở phào khi thấy cái dáng nhỏ bé của Xương lướt qua sân để vào nhà. Vừa bước vào trong, Xương vung chân đá bay hai chiếc bốt lăn lóc mỗi cái một góc. Dẫm chân trần xuống nền gạch hoa mát lạnh, nó lao vào thiên đường của mình- chiếc ghế giữa năm chiếc quạt và thả phịch người xuống:

- Mệt quá! Nóng quá!- Nó thở không ra hơi, tay giật phăng gấu áo ra khỏi cạp quần- Nhữ ơi nước lạnh, tao chết vì nóng rồi này.

Năm chiếc quạt quay vù vù phả những luồng gió lớn vào người nó. Nguyên cầm một ly sinh tố vĩ đại đến và chìa ra. Nó giật lấy tu ừng ực cho đến khi không còn một giọt nào rồi trả lại cho Nguyên cái ly rỗng:

- Cám ơn! Ôi, mệt quá! Lần này đông gấp đôi lần trước, mỏi rã cả chân.

- Cậu có muốn uống thêm nữa không, tôi đi lấy!

- Ế, khoan đã. Đưa tay cậu cho tôi xem.

Nguyên chìa tay ra, ngạc nhiên. Xương vừa chạm vào tay nó thì lập tức chộp lấy, ngồi phắt dậy với gương mặt háo hức. Nguyên khẽ rùng mình. Tay Xương nóng quá, nóng như có lửa đốt vậy, từ chố tiếp xúc bàn tay, hơi nóng ấy lan ra khắp toàn thân cậu khiến cho cậu tự nhiên cảm thấy bức bối. Xương nắm chặt lấy tay Nguyên, áp vào mặt mình, reo lên:

- Mát quá! Tay cậu mát qúa. Tôi chưa thấy tay ai mát như thế này!

- Đâu…đâu có mát đâu!

- Mát mà, tại người tôi nóng hơn mức bình thường nên khi chạm vào tay cậu thấy mát lắm. Cậu- Xương nhìn Nguyên mắt long lanh- cho tôi mượn tay một chút nhé!

Nguyên thấy tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực, hơi nóng từ tay Xương như thiêu cháy cậu. Nguyên quay mặt đi, thấy hai má mình đang bốc hoả:

- À…ừ…!

- Thật nhá!

Xương kéo chiếc đôn vào đầu ghế mình đang ngồi rồi ấn Nguyên xuống đó. Nó nằm xuống, đầu quay về phía Nguyên, cầm tay cậu và đặt lên trán mình. Nó nhắm mắt lại:

- Một chút thôi, cho đầu tôi hạ nhiệt!

Nguyên ngồi yên, không dám cử động khi thấy hơi thở của Xương chậm lại, nó đang đi vào giấc ngủ. Cậu đành đốt thời gian vào việc ngắm gương mặt của con mèo ham ngủ này. Trong lòng dâng lên một cảm giác thật bình yên, bất giác trên môi cậu nở một nụ cười hạnh phúc.

Gió chiều thổi lồng lộng vào hành lang tầng bốn. Nguyên cúi xuống, cố gắng nhặt những tờ giấy đang bay tứ tung và đem về phía chủ nhân của chúng. Tại đầu hành lang, nơi có nhiều gió nhất. Con mèo đang đứng đó, mái tóc phất phơ bay, trên tay là bảng màu và cọ vẽ. Đằng sau con mèo là khoảng trời rực đỏ ánh hoàng hôn, ráng chiều ôm trọn lấy thân hình nhỏ nhắn, đong đầy trong đôi mắt đen tuyền. Bây giờ con mèo chỉ nhìn duy nhất một thứ- bức vẽ trước mặt với một vẻ khát khao và say mê. Nó không còn biết gì đến xung quanh nữa. Những ngón tay thon nhỏ cầm cây cọ một cách nâng niu, đưa những nét chính xác trên mặt giấy. Nguyên dựa người vào tường lặng lẽ ngắm khung cảnh ấy, thầm nghĩ đó là cảnh đẹp nhất trong đời mà cậu từng chứng kiến.

Hình như…cậu đã thích con mèo.

Ừ chỉ thích thôi mà, có làm sao đâu nhỉ!

Trăng hôm nay tròn và sáng hơn cả hôm qua. Nguyên ra ban công, tựa người vào lan can để hứng những luồng gió mát lạnh. Đôi mắt say sưa nhìn ngắm những vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời. Những ngôi sao ấy như dát kim cương lên nền trời đen thẳm, nhưng dường như ánh sáng của chúng đã một phần bị lu mờ bởi ánh trăng. Đúng thế, vầng nguyệt kia luôn là chúa tể của màn đêm, cho dù là trăm triệu vì sao cũng không thể nào so sánh nổi.

Cửa sổ phòng bên cạnh vẫn còn sáng ánh đèn. Nguyên đoán chắc giờ này Xương vẫn còn mải mê với những bức vẽ. Cho đến hôm nay cậu mới biết, không phải là con mèo quá lười hay ham ngủ trưa, mà bởi vì đêm nào con mèo cũng thức trắng và đắm chìm vào thế giới của màu sắc. Nguyên không hề nghĩ rằng dáng vẻ của một con người khi đam mê một thứ gì đó lại đẹp đến như thế, khiến cho người khác phải sững sờ. Chiều nay, Nhữ đã đến bên Nguyên thật nhẹ nhàng, đôi mắt cũng không dời nơi hành lang lộng gió. Nhữ nói, Nguyên nghe như tiếng gió thủ thỉ bên tai:

- Em chưa bao giờ cưỡng lại việc ngắm nhìn anh ấy khi anh ấy vẽ. Lúc này anh ấy như đang ở hẳn một thế giới khác với chúng ta, một thế giới thanh cao và đẹp đẽ. Em đã làm tất cả những gì mình có thể để anh ấy được mãi mãi cầm cọ.

Nhữ đã kể cho Nguyên nghe sự cố gắng và kiên trì của Xương khi cha mẹ không đồng ý cho Xương học vẽ. Đã có những cuộc cãi vã, đã có rất nhiều nước mắt phải rơi, nhưng con người nhỏ bé kia, tuy không thể khiến phụ huynh đồng ý, vẫn quyết theo đuổi ước mơ của mình. Cô Phương và chú Hoàng phải chịu thua- không phải đồng ý mà chịu thua. Khi nghe những điều đó, bất chợt trong lòng Nguyên dâng lên một niềm khâm phục. Cậu không thể tưởng tượng nổi ẩn trong cái vẻ bề ngoài yếu ớt kia lại là một ý chí mạnh mẽ đến như thế, như vầng trăng dù khuyết bao nhiêu lần rồi vẫn cứ tròn trặn và toả sáng.

Nguyên bất giác mỉm cười, cậu phải đi ngủ thôi nếu không sáng mai sẽ bị la rầy mất. Hy vọng trong giấc mơ sẽ thấp thoáng bóng một con mèo.

Ngủ ngon…

Hôm nay, nắng ghé thăm ngôi nhà sớm hơn thường lệ. Nhữ tuy vừa xoa đầu vừa lụng bụng vì đã bị Xương đạp xuống đất không thương tiếc nhưng lại lao vào bếp hăm hở hơn thường ngày. Vừa nấu nướng nó vừa huýt sao có vẻ hí hửng lắm, còn hí hửng vì chuyện gì chỉ có trời biết đất biết và nó biết. Đêm qua, Nguyên đã có một giấc ngủ ngon không mộng mị thế nên cậu đã chào buổi sáng bằng một nụ cười rạng rỡ trên môi. Xương lết xác xuống nhà bếp với hai mắt thâm quầng, trái ngược với cậu, nó không hề chợp mắt dù chỉ một chút. Nhữ đã nói, một khi Xương đã cầm cọ lên thì nó sẽ không bỏ xuống chừng nào bức tranh được hoàn thành. Xương thả người xuống ghế và gục đầu xuống bàn, trông nó như một tấm mền rách. Nguyên lo lắng:

- Cậu mệt lắm hả?

- Buồn ngủ muốn chết luôn, thế mà vẫn phải bò sang phòng để lôi thằng trời đánh thánh vật kia dậy.

- Nếu biết trước thì tôi đã nói để tôi đánh thức Nhữ dùm cho, dù sao tôi cũng dậy sớm.

- Mời cậu cứ tự nhiên- Xương ngẩng mặt lên nhìn Nguyên mà mắt cứ chực sụp xuống.- Cậu mà lôi được nó dậy tôi lạy cậu làm thánh sống. Bố mẹ tôi đã từ bỏ ý định đó và phó mặc cho tôi từ khi hai đứa còn học tiểu học kia.

- Anh, đâu có đến mức ấy.- Nhữ phùng má, dọn thức ăn ra bàn.

- Còn oan à? Tao không chơi trò một-hai-ba thì có kéo mày dậy nổi không hả ông thần ngủ? Sifff, cãi nữa là tao cho ăn đá à!

Nhữ không nói gì nữa. Trong mọi cuộc cãi vã nó có bao giờ thắng được Xương đâu. Xương vốn lắm lý lẽ, luôn giành phần đúng cho mình mà dù nó biết Xương sai lè cũng không dám ngoặc lại, anh trai là cha mẹ mà. Nhữ đặt đĩa thức ăn cuối cùng xuống bàn, hỏi Xương:

- Anh ăn gì?

- Kem đào!

- Em bảo anh ăn cơm!

- Hoặc là kem hoặc là không gì cả!- Xương không thèm quan tâm đến sự phản đối của đứa em trai.

- Anh định ăn kem trừ cơm chắc? - Nhữ nói nhưng vẫn đi đến tủ lạnh để lấy kem cho Xương. Nguyên nhăn mặt:

- Em đừng chiều cậu ấy thế, hư ra đấy.

- Này cậu kia!- Xương lườm Nguyên bằng con mắt đỏ ngầu thiếu ngủ.- Đợi cậu làm người yêu của tôi rồi hẵng nói đến việc ăn uống của tôi nhé. Còn bây giờ tôi ăn gì là quyền tự do cá nhân không ai xâm phạm được.

Nguyên đột nhiên mỉm cười và nháy mắt:

- Nói vậy nếu tôi là người yêu cậu thì tôi bảo gì cậu ăn nấy hả?

Biết mình lỡ lời, Xương gân cổ lên, má hồng hồng:

- Trăm năm nữa đi cha!

Đồng hồ đã chỉ sáu giờ mười lăm. Xương đã giải quyết hết ba li kem và sửa soạn đi học. Vừa bước chân ra đến cửa, nó sựng lại, mặt tái mét:

- N..Nhữ…Nhữ…ra đây!

- Gì vậy anh?

Nhữ và Nguyên lật đật chạy ra. Xương bám tay vào tường, thở dốc:

- Nó…nó…là nó. Nó đang ở trong sân. Mày tìm ngay đi!

- Làm gì có anh!- Nhữ lo lắng.

- Nó là cái gì vậy?- Nguyên hỏi.

- Tao biết là có mà! Mày cứ tìm đi.- Xương gắt lên, mồ hôi rịn trên má.- Nếu không tao không đi ra được đâu. Tìm mau!

Nguyên chưa từng thấy Xương hoảng loạn như bây giờ. Theo ấn tượng của cậu con mèo trời không sợ, đất không sợ mà chỉ sợ có chính bản thân mình. Vậy thứ đó là cái gì mà khíên cho Xương trở nên như thế này? Nhữ ra ngoài sân, ngó nghiêng mấy chậu cây cảnh, vạch vạch từng chiếc lá một rồi nhìn Xương lắc đầu:

- Không có mà, anh lại thần hồn nát thần tính rồi!

- Tao bảo là có mà, mày tìm lại đi. Khoan đã! Hình như…

Xương từ từ nhìn xuống chân mình. Mặt nó chuyển từ tái xanh sang trắng bệch, nó hít một hơi thật sâu rồi …AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Tiếng cửa kính và ly tách bể loảng xoảng. Xương trợn mắt lên rồi lăn đùng ra, Nguyên chỉ kịp đỡ lấy thân hình nó trước khi nó ngã xuống đất.

Nhữ bỏ chiếc khăn ra khỏi trán của Xương và thay lên đó một chiếc khăn lạnh khác. Nó đưa tay gãi cằm ra chiều suy nghĩ rồi lại bỏ chiếc khăn ra, cầm tay Nguyên đặt thế vào đó:

- Có vẻ như này sẽ có tác dụng hơn!

Xương nằm trên ghế, mắt nhắm nghiền. Đã mười phút rồi mà nó chưa tỉnh lại. Nguyên nhìn gương mặt của nó, lòng đầy lo lắng. Nhữ đã bảo cậu đi học trước đi nhưng cậu không nghe.

- Nguyên!

- Hửm?

- Nếu người nằm ở đấy là em anh có lo lắng như vậy không?- Nhữ ngồi xuống bên cạnh Nguyên, mặt hai người kề sát nhau. Nguyên dịch xa một chút, tay vẫn đặt trên trán Xương, lắp bắp:

- Sao…sao… em lại hỏi như thế?

Nhữ cười:

- Anh không cần trả lời nữa! Anh yêu Xương rồi phải không?

Mặt Nguyên đỏ bừng, lúng túng hơn bao giờ hết:

- Cái…cái gì? Đâu có đâu?

Nhưng Nhữ vẫn nhìn Nguyên chờ đợi. Mắt Nhữ không đen và sáng như mắt Xương, nó nâu như màu của đất, vẻ hơi ngờ nghệch nhưng có những lúc lại sắc sảo đến lạ thường. Nguyên cảm giác như mình không thể nói dối đôi mắt ấy.

- Ừ thì, không phải là yêu, mà chỉ thích thôi…Hơn thích một chút xíu, một chút xíu à- Nguyên đưa ngón tay trỏ ra- Bằng này này…

Xương cựa mình làm gián đoạn câu chuyện của cả hai người. Nguyên đỡ Xương dậy, nó lấy hai tay day day đầu:

- Mấy giờ rồi mày? Muộn học chưa?

- Muộn đứt rồi còn gì? Tại ai ấy nhỉ?- Nhữ nhìn Xương có vẻ giễu cợt. Sao mà bỏ qua được cơ hội quý giá này để trêu chọc Xương cho thoả những tháng ngày bị đè đầu cưỡi cổ cơ chứ.- Hay là tại con sâu róm?

Nhìn mặt Xương lúc này có thể đoán ra nó đang khao khát có một cái lỗ để mà chui. Thế nhưng Nhữ làm sao mà đủ trình để chọc vào ổ kiến lửa cơ chứ. Xương gân cổ lên, chống chế:

- Ừ thì tao sợ sâu róm đến ngất xỉu đấy, mày làm gì được nào? Mày cứ thử bị dị ứng với lông sâu xem, cứ thử đi qua cái cây có sâu mà về nhà lên cơn sốt phát ban xem mày có sợ không? Sợ con vật đầy lông lá ấy còn hơn đứa nào đó sợ con cào cào!

- Em…- Nhữ á khẩu. Ai mà biết được Xương lại lấy việc nó sợ cào cào ra để bật lại kia chứ.

- Này cậu kia, cười cái gì?- Xương nạt Nguyên- lúc này đã thu tay về.

Nguyên cố lấy thái độ nghiêm chỉnh nhất:

- Không có gì, tôi thấy cậu còn sức cãi nhau với Nhữ là yên tâm rồi. Lúc nãy cậu hét to quá làm tai tôi bây giờ vẫn còn ù đây này.

- Siffff!

Xương lách người vào giữa Nhữ và Nguyên rồi ngúng nguẩy bỏ lên phòng, không quên dặn Nhữ:

- Gọi người đến phun thuốc trừ sâu ngay đi!

Xương vừa cười vừa ghé vào tai Nguyên thì thầm:

- Em cá một ăn một trăm với anh, chừng nào chưa phun thuốc trừ sâu, chừng ấy Xương sẽ không bước chân ra khỏi nhà.

Bốp! Chiếc giầy của Xương hạ cánh một cách chính xác trên đỉnh đầu của Nhữ và nằm yên vị ở đó. Cứ để chiếc giầy như thế, Nhữ quay sang nhìn Xương trong khi tiếp tục thì thầm với Nguyên:

- Không, em đổi ý rồi, cá một ăn một ngàn nhá anh!

Xương đứng trên cầu thang, vai vác chiếc chổi lau nhà, nhìn cả hai với gương mặt cực kỳ phần khởi:

- Để kỷ niệm ngày cả ba chúng ta cùng bùng học, chúng ta sẽ làm một việc cực kỳ ý nghĩa đó là: Dọn phong cho Xương…tèn tèn tèn tèn ten.

- Ôi!- Nhữ bỏ quyển truyện tranh xuống.- Sao tự nhiên em lại đau đầu thế nhỉ, thôi em lên phòng nghỉ một chút đây. Hai người cứ làm đi nhé.

Nhữ bước qua Xương rồi đi một mạch, nhưng khi nó vừa đặt tay vào nắm cửa thì:

- Mày cứ thử mở cửa ra xem. Một…hai…

- Biết rồi, biết rồi! Lại giở cái trò đếm ra lệnh ấy ra. Nói vậy thôi chứ- Nhữ tót đến bên ôm lấy một cánh tay của Xương- đâu dễ dàng gì được vào phòng của anh đâu. Nghe nói ở trong đó có ma, em phải vào còn khám phá chứ.

- Có ma cái đầu mày ấy.- Xương đẩy Nhữ ra rồi quăng cho nó cây chổi.

Nhữ chạy xuống, lôi Nguyên lên. Nó chỉ cho Nguyên thấy cánh cửa cuối hành lang hun hút, nói bằng cái giọng rùng rợn nhất có thể:

- Anh xem nhé. Cuối hành lang ấy lúc nào cũng tôi tối dù có đèn, âm khí thì mù mịt. Sao anh ấy không thích ở các phòng khác mà lại chui vào cái xó xỉnh ấy làm gì. Từ lúc anh ấy chuyển vào đó thì bỗng nhiên đối xử với em dã man hơn.

Xương nhắm mắt, đập cốp một cái vào đầu Nhữ:

- Bắt đầu dọn dẹp đi, đứng đấy mà dựng chuyện linh tinh.

Bây giờ Nguyên đã hiểu tại sao Xương lại ở căn phòng này chứ không phải bất kỳ phòng nào khác. Đây là nơi rộng nhất trong nhà, thậm chí hơn cả phòng khách, khoảng gấp bốn hay năm lần gì đấy phòng của Nguyên. Rộng thì rộng thật nhưng năm phần sáu diện tích đã được trưng dụng làm nơi để sách. Sách la liệt khắp nơi, giá sách cao ngất đến tận trần nhà, đến cả kẻ lười đọc như Nhữ cũng phải trầm trồ:

- Anh sưu tập từ hồi nào mà nhiều như vậy? Em nhớ trứơc kia có khoảng vài nghìn cuốn gì đó thôi, chỗ này thì sao mà đếm hết đựơc.

Phần còn lại của không gian là tranh và giá vẽ. Khắp căn phòng toả ra một mùi giấy lẫn với mùi màu pha cồn nồng nồng thật dễ chịu. Cả buổi hôm ấy, ba người lao vào dọn dẹp không ngơi tay: phủi bụi và màng nhện, xắp xếp lại tất cả sách trong phòng và đó là công việc nặng nề nhất. Xương ngồi phịch xuống đất thở dài:

- Đâu có nghĩ là nhiều đến thế cơ chứ.

- Cậu đọc hết số sách này à?

- Thế cậu nghĩ tôi phí tiền mua về để ngắm chắc. Thôi, tôi nghỉ, hai người làm tiếp đi.

Một lần nữa, Xương lại làm Nguyên ngạc nhiên bởi trí nhớ siêu phàm của mình. Nó ngồi im một chỗ mà đọc vanh vách tên sách và vị trí cần để cho hai người:

- “Cuốn theo chiều gío” Giá thứ hai, tầng thứ nhất, thứ nhất bên phải. “đồi gió hú” đặt bên cạnh “Jenơro”, giá thứ nhất, tầng thứ nhất, thứ hai bên trái…

Nguyên để ý một điều rằng, đầu mỗi cuốn sách, Xương đều ghi chú ngày tháng rất cẩn thẩn, lại có những dòng note rất đáng yêu:

“ Ngày 2/3/2001. Mùa xuân là mùa buồn ngủ”

“ Ngày 4/7/1998. Hiệu sách Mùa Thu, nhưng bây giờ là giữa hè, nóng chết đi được”

“ Ngày 15/3/2003. Mua bằng tiền được thưởng. Nhữ là một thằng đầu đất chỉ biết ăn”.

Đến khi hai người xếp hết số sách lên giá,, quay sang thì con mèo đã ngủ ro ro. Nhữ chống tay vào hông, lau mồ hôi trên trán:

- Thế đấy, trong khi người ta dọn dẹp hộ cho thì mình lại ngủ mất. Anh ơi là anh, Xương ơi là Xương. Rủa cho anh mơ ác mộng.

Ông trời nếu có thật chắc chắn sẽ bị Nhữ cho một trận vì dám chơi đểu nó. Nó rủa cho Xương gặp ác mộng mà không ngờ ác mộng lại đến với mình.

Nhữ đi đi lại lại trong phòng, nhìn tờ giấy trên tay rồi lại nhìn ra ngoài cổng. Nó hết đứng rồi lại ngồi, hết thở dài rồi lại lắc đầu chán ngán. Nguyên, chóng mặt vì cuộc diễu hành vòng tròn của nó, cuối cùng cũng phải lên tiếng:

- Em làm sao vậy? Không đứng yên được à?

- Này, anh xem đi!- Nhữ ném cho Nguyên tờ giấy.

Nguyên cầm lấy và đọc:” Giấy kết quả khám sức khoẻ tại trường”.

- Anh xem mục chiều cao ấy!

- 1m75. Sao hả?

- Năm ngoái em cao có 1m68.

- Em cao thêm những 7 phân cơ hả. Phải chúc mừng chứ?

- Chúc mừng cái nỗi gì, sắp sửa làm đám ma thì có.

Nguyên vẫn nhìn Nhữ một cách khó hiểu. Nhữ ngồi phịch xuống bên cạnh cậu, giật lại tờ giấy:

- Là thế này ông anh ạ. Xương rất ghét kẻ nào cao hơn mình bởi mỗi khi nói chuyện anh ấy lại phẩi ngẩng cổ lên.- Nguyên tái mặt một cách vô thức- Anh chớ lo vội, chỉ mình em phải chịu cái cách nghĩ quái gở ấy mà thôi. Trước đây khi em còn thấp hơn, anh ấy cưng em lắm, rồi một ngày anh ấy nhận ra thằng em trai bé bỏng dễ thương ngày nào vượt cả mình thì ác mộng bắt đầu diễn ra. Anh ấy bắt đầu đày đoạ em một cách dã man và tàn bạo. Bây giờ em đã quen rồi thì không sao nhưng- Nhữ ôm lấy mình khẽ run rẩy- Những ngày đầu thì quả là địa ngục trần gian. Thậm chí để em không cao lên nữa anh ấy còn cấm em uống sữa và bất cứ cái gì có canxi.

Trông Nhữ thế này, Nguyên động lòng thương xót. Cậu là con một nên đâu thể nào hiểu có anh em như thế nào đâu. Ban đầu mới ở đây thì thấy thật vui, gìơ mới thấu giữa anh em, nhất là sinh đôi quả có nhiều điều phải nói.

- Em cứ giấu tờ giấy này đi là được mà!

- Giấu được bao lâu kia chứ? Chết trước hay chết sau thì cũng vậy mà thôi. Bố mẹ em đi vắng suốt ngày, anh ấy thay quyền quản lý, đến sổ liên lạc đơn từ gì từ nhà trường cũng bằng anh ấy ký, thậm chí có lần anh ấy còn đi họp phụ huynh cho em cơ. Chuyện trường lớp của em anh ấy nắm rõ còn hơn cả em nữa. Chuyện em nhận được giấy báo sức khoẻ chắc chắn là Xương cũng biết rồi.

Đúng lúc ấy, cánh cửa cổng dịch mở. Nhữ hoảng hốt đứng lên, nó nhẩy tâng tâng:

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

- Bình tĩnh!- Nguyên cố gắng trấn an.

- Có gì anh phải cứu em đấy!

- Được rồi.

Nguyên đẩy Nhữ đứng ra phía sau mình, nó nắm chặt tờ giấy trong tay và giấu sau lưng. Xương bứơc vào nhà, mặt ửng lên vì nóng. Xương quăng chiếc cặp xuống ghế và tới tủ lạnh lấy nước, vừa đi nó vừa hát khe khẽ. Nhữ đứng sau lưng Nguyên run cầm cập như đang ở giữa nam cực. Bất giác trống ngực của Nguyên cũng đập mạnh lên theo. Xương tu hết ca sinh tố to đùng rồi lướt về phía hai người, nó trưng ra một bộ mặt cực kỳ hớn hở và ngửa bàn tay phải, chìa ra phía trước:

- Đâu rồi?

- Cái gì cơ ạ?- Nhữ thẽ thọt.

- Giấy báo sức khoẻ của em. Anh nghe Thuần- đội trưởng đội kỷ luật trường em nói hôm nay sẽ có giấy báo cho phụ huynh cơ mà.- Xương vẫn cười toe toét.

Nhữ bậm môi, giấu tờ giấy sâu hơn phía sau, ngập ngừng. Nguyên nghe rõ tiếng nó thì thầm:

- Làm gì đi anh!

Nguyên giật mình, cố vận dụng trí thông mình của mình và may mắn thay có gì đó lóe sáng trong óc cậu:

- A, cậu học ở TVT cơ mà, sao lại quen với đội trưởng đội kỷ luật của XTS vậy?- Nguyên nói, cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của Xương trong khi Nhữ tìm chỗ nào đó để nhét tờ giấy.

- Thằng cha đó tháng nào chẳng sang TVT quậy phá đòi thách đấu vơí Tiến- Đội trưởng đội kỷ luật của trường tui.- Bỗng nhiên Xương sa sầm nét mặt.- Gần đây nhất lại còn phá hỏng hai tấm biểu ngữ hình Conan khó khăn lắm tôi mới vẽ xong.

Sao tự nhiên Nguyên thấy mình chọn nhầm chủ đề để nói. Nhưng ngay lập tức Xương lấy lại nét mặt tươi cười:

- Thôi, mặc xác cái tên khùng đó. Nhữ giấy báo của em đâu?

- Dạ, anh hai…em…em…

- Trong túi quần bên phải đó…móc ra đưa đây.- Xương nghiêm nghị.

- Anh hai à.

- Đưa đây!- Xương dằn giọng.- Một….hai…ba…

Như mọi lần, chỉ cần Xuơng đếm đến ba là mọi ý chí phản kháng của Nhữ đều bị đánh bay. Nhữ miễn cưỡng móc túi ra và đưa cho Xương với vẻ mặt thà-chết-còn- hơn. Xương mỉm cười:

- Vậy có phải là ngoan không.

Nó cầm tờ giấy lên đọc. Nhữ vặn vẹo tay khổ sở. Nguyên thậm chí còn không dám thở, từng ấy thời gian là quá đủ cho cậu hiểu nếu Xương giận lên thì hậu quả sẽ thế nào. Mặt Xương từ hồng hào tươi tốt, chuyển dần sang đỏ, rồi xanh và cuối cùng là đen ngòm, theo dõi biểu hiện đó, mặt Nhữ cũng cắt không còn giọt máu. Tay Xương run lên, hai giây sau tờ giấy chỉ còn là những mảnh vụn rơi trên sàn nhà. Nhữ cố gắng vớt vát:

- Anh à…không phải là em cố tình cao lên đâu. Chỉ là tự nhiên nó thế…em đâu có muốn cao lên nữa đâu…

Xương nhìn Nhữ và cười, nhe hai chiếc răng khểnh lúc này trông chẳng khác nào răng nanh của qủy hút máu. Nhữ và Nguyên bất giác ôm chầm lấy nhau. Xương nói bằng cái giọng du dương trầm bổng đủ sức giết chết bất kỳ kẻ nào yếu tim:

- Đừng lo, em trai yêu dấu. Việc gì cũng có cách giải quyết mà.

Nói rồi, nó lẳng lặng đi vào bếp. Nhữ và Nguyên nhìn nhau thầm hỏi:

- Chúng ta có nên viết di chúc đi là vừa không?

Xương đi ra, hai tay giấu sau lưng và mặt thì vô cùng ám muội:

- Em trai yêu dấu, em có cho rằng việc kẻ dưới mà qua mặt người trên là đi ngược với lẽ thông thường không?

- Dạ….v..vâng!- Nhữ sắp khóc.

- Em trai mà cao hơn anh là không nên một chút nào. Anh cũng biết đó không phải là điều em muốn. Nhưng việc đã rồi, chúng ta chỉ có một cách là phải sửa sai. Đó là…gọt bớt.

Xương nói một cách rành rọt và giơ cao cái vật mà nó giấu sau lưng ra: Một con dao sáng loá. Nhữ chỉ kịp hét lên một tiếng:

- Không!!!!!!!

Và sau đó Nguyên phải chứng kiến một màn đuổi bắt bất đắc dĩ. Nhữ vừa chạy vừa hét, Xương vác dao đuổi sau lưng cười một cách khả ố:

- Không đau đâu mà em trai.

Thấm mệt, Nhữ đứng lại thở phì phò, Xương đã sát phía sau. Không còn cách nào khác, Nhữ bám lấy người Nguyên và núp ra sau:

- Anh Nguyên cứu em!

- Tránh ra!!!!!!!

Hai anh em vờn nhau xung quanh Nguyên, con dao vẫn đưa lên sắc lẻm.

Keng! Xương thả con dao rơi xuống sàn nhà, tay ôm lấy miệng hoảng hốt. Từ cánh tay áo của Nguyên, một dòng đỏ thẫm đang chảy ra.

- Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!

Hai anh em Xương và Nhữ ngồi trước mặt Nguyên, vẻ mặt vô cùng hối hận.

- Tôi đâu có biết là trò đùa này lại làm cậu bị thương. Tôi xin lỗi.

- Em không nên lấy anh làm vật chắn. Em xin lỗi anh.

Mặt Nguyên hơi tái đi, nhưng đôi môi trắng bệch vẫn gượng nở một nụ cười:

- Tôi đâu có nhiều lỗi thế mà cho đủ hai anh em. Thế không định băng vết thương cho tôi à?

- A, quên!

Nhữ lật đật chạy đi lấy hộp cứu thương còn Xương ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vén tay áo cậu lên. Nó nhăn mặt khi nhìn thấy vết thương vẫn còn đang rỉ máu. Nguyên khẽ cười, vẻ mặt nó lúc này cứ như là nó đau chứ không phải cậu đau vậy. Ngón tay nóng hổi của nó chạm vào da thịt khiến cậu khẽ rùng mình.

- Đau hả?

- Không?

Xương băng vết thương rất khéo như một ý tá thực thụ vậy. Trông nó lúc này thật dịu dàng.

- Mắc mớ gì mà đau nhưng cứ cười vậy?

- Có đau đâu, chỉ lúc nãy thôi, giờ hết rồi.

Hình như, cậu lại thích con mèo hơn một chút nữa rồi thì phải.

- Dù cậu không trách, nhưng lỗi của tôi thì vẫn là lỗi của tôi. Để đền bù tôi sẽ làm cho cậu một việc. Cậu hãy nói đi.- Xương nói.

- Bất kể việc gì à?

- Ừ,..nhưng chỉ một thôi nhé.- Giong Xương nhỏ dần.

Nguyên ngồi im lặng một lát rồi mỉm cười:

- Vậy thì…ăn nhá.

Bữa sáng hôm nay diễn ra khác hẳn mọi ngày. Khác vì bình thường chỉ có hai người nhưng hôm nay lại có đến ba. Xương nhìn bát cơm chán ngán nhưng rồi nó cũng miến cưỡng đưa lên miệng. Ai bảo nó hứa với Nguyên làm gì. Ban đầu nó hơi lo, sợ Nguyên bảo nó làm điều gì khó khăn lắm, ai dè lại bắt nó ăn đủ ba bữa trong một tháng. Với người khác là chuyện bình thường nhưng riêng với Xương là một viêc khó hơn lên trời. Nhưng nó là người đã nói là làm nên đành chịu. Ít ra, sau một tuần, nó đã thấy việc ăn cơm đỡ chán hơn, hay là tại Nhữ nấu ngon hơn nhỉ. Chỉ có điều, cơm hôm nay vị hơi khác.

- Nhữ!

- Dạ!

- Lại đây tao bảo?

- Em làm gì sai à?- Nhữ hơi lo.

- Tao bảo thì mày cứ lại đây.

Nhữ bước tới gần. Xương đứng lên, đưa tay ra làm Nhữ vô thức nhắm chặt mắt lại chờ đợi một cái tát. Nhưng không ngờ, má nó không thấy đau mà chỉ có một bàn tay âm ấn dịu dàng đặt lên trán. Nó vụt mở mắt ra thì thấy Xương đang nhăn mặt:

- Biết nay mà, sốt rồi con ơi. Không ngờ trâu vật vã như mày cũng có ngày ốm. Thôi lên phòng đi, hôm nay nghỉ học.

- Nhưng em…

- Không nhưng nhị gì hết, tao ký giấy phép rồi bảo Nguyên mang đi cho. Còn bây giờ…lên phòng ngay.

Vừa bước chân vào đến cổng, Nguyên đã ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt. Lạ thật Nhữ đang ốm kia mà, sao lại dậy nấu ăn rồi. Nguyên bước vào nhà bếp, thấp thoáng một dáng người nhỏ nhắn đang lúi húi thái rau. Người đó ngẩng đầu lên, Nguyên há hốc mồm:

- Xương!

- Làm gì mà ngạc nhiên thế. Bộ chưa từng thấy đầu bếp nào đẹp trai như tui hả?

- Không, có gì đâu.

Nguyên bỏ cặp xuống, ngồi xuống ghế, chống tay lên cằm và nhìn chăm chăm vào Xương. Trông nó lúc này thật lạ. Nếu chiếc tạp dề có hình lợn pull vàng choé làm cho Nhữ trông thật buồn cười thì với Xương lại trở nên rất đáng yêu. Mặt nó hồng hồng lấm tấm mồ hôi, môi mím lại chăm chú vào việc nấu nướng. Nguyên lại phát hiện ra một ưu điểm của Xương: làm gì cũng để hết tấm lòng của mình vào đó.

Nguyên không thích mèo, lý do vì sao thì bây giờ cậu đã hiểu. Vì mèo là một loài vật rất đẹp đẽ, có phần hơi kiêu sa, vì đẹp mà rất ngạo đời và cố chấp. Loài mèo không bao giờ để cho bất cứ điều gì làm ảnh hưởng đến cách sống của chúng, duy ngã độc tôn. Chính điều đó đã thu hút người khác, đến khi nhận ra thì đã không thể nào rời mắt khỏi nữa rồi. Nguyên sợ mình bị cuốn theo vào cái vòng xoáy ấy mà không dám gần gũi và trở nên khó chịu. Nhưng có vẻ như cậu không chạy trốn được nữa rồi.

Xương quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình thì vênh mặt lên:

- Nhìn chi mà dữ vậy? Bất lịch sự!

Lại bắt đầu rồi đấy, Nguyên cười:

- Tôi cứ tưởng cậu không thích nấu ăn và cũng không biết chứ?

- Tôi không biết nấu ăn dễ thường có mà chết đói. Ai dạy cho thằng Nhữ biết cách lăn vào bếp chứ? Không phải tôi thì ai? Trên đời này tôi chỉ có hai quan niệm: việc thích làm và việc không thích làm. Chứ không bao giờ là: Việc làm được và không làm được.

Quả đúng là khẩu khí của con mèo.

- Tôi thấy cậu rất dịu dàng!

Mặt Xương đỏ bừng như trái cà chua, nó lắp bắp:

- Cái gì mà dịu dàng chứ!- Nó xấu hổ thật đáng yêu.-Cậu ngồi đó làm gì? Mang dùm tôi bát cháo này lên cho thằng Nhữ cái.

Nhữ cầm bát cháo hành lên húp sột soạt một cách ngon lành. Người ta nói khi ốm thì chán ăn nhưng hình như Nhữ là ngoại lệ thì phải. Nó làm gọn cả tô to đùng, lấy tay quệt ngang miệng có vẻ còn chưa no. Nhìn bộ mặt của Nguyên nó hỏi:

- Sao nhận ra rồi phải không?

- Nhận ra điều gì cơ?- Nguyên chột dạ.

- Thì việc anh thích Xương ấy!

Nguyên luỡng lự rồi gật đầu:

- Sao em lại biết!

- Chẳng phải ngay từ lần đầu tiên gặt mặt đã quá rõ rồi sao? Anh nhìn Xương chằm chằm không chớp mắt, fall in love rồi ông ạ, ai chứ em nhìn một cái là nhận ra luôn.

- Sao em…

- Anh có biết số thư tỏ tình mà Xương nhận được chỉ là 10% so với thực tế không? Bởi 90% còn lại là bị em xử lý đấy. Không để ý có mà mất anh trai như chơi, em nuôi ảnh lớn tới chừng này còn lành lặn như thế đâu phải chuyện đùa đâu.

- Vậy việc em khuyên anh đừng nên yêu Xương là vì…

- Vì em sẽ không bao giờ để cho anh dễ dàng như thế.- Nhữ ngồi dậy, mặt nó dí sát vào Nguyên đầy đe doạ.- Nhưng nếu em ngăn cản, anh có từ bỏ không?

- Không bao giờ.- Nguyên nói mà không kịp suy nghĩ.

Nhữ đanh mặt, tay nó nắm chặt và lao thẳng vào mặt Nguyên và dừng lại khi cách mũi cậu đúng hai li, Nguyên ngồi yên không hề nhúc nhích, mắt bình thản đến lạ thường. Nó hạ tay xuống rồi ngã phịch vào đống nệm:

- Rất thẳng thắn và thành thực, chính điều đó khiến em đã thích anh. Ban đầu em cứ nghĩ cho anh thấy tất cả về Xương thì anh sẽ từ bỏ nhưng không ngờ anh lại là một thằng ngốc thích lao đầu vào bụi rậm như thế. Em chịu thua rồi.

Phải một phút sau Nguyên mới nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Nhữ:

- Nói vậy là em…

- Hãy cảm ơn vết thương kia đi, khi anh ra điều kiện bắt Xương phải ăn cơm, em đã nghĩ nếu giao anh ấy cho anh có lẽ em sẽ không phải lo lắng gì nhiều. Em hỏi lại một lần nữa, anh có nghiêm túc không?

Nguyên gật đầu:

- Chưa bao giờ anh nghiêm túc đến như thế!

- Anh không phiền về tính cách quái dị của Xương chứ?

- Anh cho rằng chúng rất đáng yêu.

- Anh sẽ không làm Xương đau chứ?

- Không bao giờ, thà anh tự làm mình đau.

- Và nếu như Xương không dễ dàng chấp nhận…

- Anh sẽ theo đuổi đến cùng- Nguyên nói đầy quyết tâm.

- Tốt, em sẽ giúp anh có đủ tiêu chuẩn để có thể chinh phục ông anh trai quý hơn vàng ngọc của em. Anh có biết bước đầu tiên là gì không?

Nguyên lắc đầu.

- Huấn luyện anh thành hầu cậu số 2 của anh ấy.

Cuối cùng thì đã xong.

Ngô ơi Happy birthday. Kiến yêu Ngô nhìu lắm.

Ngô đừng trách cái kết thúc ngang xương này nhé. Vì Nguyên có cưa đổ được Xương hay không là ở ý chí của cậu ta thôi, Kiến không can thiệp được. Hy vọng là sẽ có một cái Happy ending.

Nếu có một uke như Xương, seme có tự nguyện lao đầu vào bụi rậm như Nguyên không?

Một lần nữa chúc sinh nhật vui vẻ.

By Thanh Kiến Thiếu Niên.

6/5/2009.- For my seme.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#gay