Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Itona và ngôi làng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"À ừm... Shelly... tôi gọi thế được không?"

"Eh? A vâng ạ! Chẳng phải ngài đã gọi em vậy trước đó rồi mà. E-Em là Moonlight Shelly ạ, được ngài dũng giả gọi bằng tên thì còn gì vinh dự bằng."

Đúng là tôi trước đó đã tự tiện gọi bằng tên của cô ấy, nhưng tôi thoáng nghĩ nên xin phép trước. Có vẻ danh hiệu dũng giả này của tôi có tác động khá lớn đối với họ.

"Xin lỗi nhưng cô biết phép thuật chữa trị không?"

"A vâng, em có biết ạ. Chính xác thì nó là một trong những phép thuật mà em thông thạo nhất."

Có vẻ á nhân ở thế giới này có thể sử dụng phép thuật, không giống với mô tuýp "thú nhân không thể sử dụng phép thuật, bù lại họ có cơ thể vật lý" nhưng trong mấy tiểu tuyết tôi từng đọc. Cơ mà nghĩ lại, việc xuất hiện một dị giới giống như tưởng tượng của con người ở Trái Đất liệu có phải là ngẫu nhiên?

Dường như Shelly tự động điều chỉnh lại cách xưng hô lịch sự hơn so với xưng "tôi" đầy kiêu ngạo trước kia. Nói thật thì tôi không hài lòng lắm, giống như cô ấy quay ngoắt 180 độ khi biết tôi là người quan trọng vậy.

"Nếu thế thì tốt quá. Liệu cô có thể chữa trị cho tôi không? Tôi không thể di chuyển nữa mà bà lão kia đã đi mất hút rồi."

"A."

.

.

.

Nhờ phép trị liệu tuyệt vời của Shelly mà mọi cơn đau do dùng "Overload" đều không còn nữa. Có lẽ tôi nên xem xét lại giới hạn chịu đựng của bản thân, nó chưa mạnh như tôi nghĩ. Chắc tôi phải tìm ra một phương pháp nào đó để đo mức chịu đựng của bản thân, kẻo tàn đời lúc nào không biết.

Thay vì bà lão kia, Shelly là người dẫn tôi đi đến nơi mà bà lão đó nói.

"Này Shelly này."

"V-Vâng!"

"Cô không cần phải cư xử như thế đâu. Cô cùng tuổi với tôi, cứ xưng hô bình thường thôi."

"K-Không được ạ, như thế sẽ là bất kính với ngài dũng giả ạ."

"Hah..."

Tôi thở dài. Nói thật chứ tôi không thích cách đối xử này lắm. Thà bị ghét còn hơn được đối xử đặc biệt như thế này... à không, bị ghét vẫn tệ hơn.

Có vẻ tin tức tôi là dũng giả được lan truyền nhanh chóng, sỡ dĩ vì tôi nhận thấy ánh mắt của các á nhân trong làng không giống với ánh mắt căm thù. Nó kiểu như một chút hi vọng, ngưỡng mộ như cũng sợ hãi vậy.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đến gốc cây đại thụ, cành lá phát triển trải rộng như che cả bầu trời. Dưới gốc cây có một cánh cửa gỗ, có vẻ á nhân thích sống cùng thiên nhiên, điều này không quá bất ngờ khi thú nhân cũng phần nào mang bản năng của loài nguyên thủy. Nhắc đến điều này, tôi không biết cách á nhân, đặc biệt là thú nhân, sẽ trở nên như thế nào khi tới mùa trăng, nghĩ đến mà xấu hổ quá.

Liệu họ sẽ đi tìm "con mồi" mà chén bất cứ ai họ thấy chăng?

"Thưa bà, con đã dẫn ngài dũng giả đến rồi ạ."

Vừa dứt lời, Shelly mở cánh cửa ra, một mùi hương nặng xộc thẳng vào mũi tôi. Nó giống như mùi thuốc bắc.

"Chà, đến rồi à. Ta còn chưa kịp chuẫn bị."

"Cho hỏi... cô là ai? Bà lão lúc nãy đâu?"

Tôi ngó quanh cũng như đánh ánh nhìn sang Shelly thì thấy cô ấy cười bối rối.

"Ufufu, là ta đó, cậu bé con người."

Giọng của cô ta vang lên đầy gợi cảm, cả thân hình quyến rũ đó, từng chuyển động của cô ta như đang hấp dẫn tôi. Bàn tay mảnh mai nhẹ nhàng vuốt má tôi khiến tôi rùng mình.

"Oái!"

"Ufufu, phản ứng thật là đáng yêu."

Cô ta nở một nụ cười quyến rũ, tôi vô thức nuốt nước bọt và lùi mình về góc phòng.

"Cậu bé thật thú vị."

"L-Làm thế nào mà một bà lão có thể biến thành một mỹ nhân..."

"Ufufu, cậu quá khen. Thật ra cậu biết đấy, ta là Hồ Ly, mà khả năng của Hồ ly là hóa trang mà."

À, ra là vậy.

"Nhưng ta đã hơn bốn trăm tuổi rồi đấy."

"Sặc!"

Bốn trăm tuổi mà trẻ thế à? Tôi không rõ lắm định nghĩ tuổi tác ở thế giới này.

"Có lẽ cậu được triệu hồi đến nên cậu vẫn chưa rõ về thế giới này nhỉ? Có cần ta giải thích hết cho không?"

Hết à? Tuy tốn thời gian như cần thiết vì mục đích sau này.

"Ổn chứ?"

"Đương nhiên, thư ngài anh hùng. Đầu tiên ta nên giải thích về cậu trước nhỉ, vị anh hùng trong truyền thuyết."

"Truyền thuyết?"

"Đúng vậy. Nó được truyền từ hàng nghìn năm trước, từ những đời tổ tiên của cả thú nhân lẫn tiên tộc. Nội dung bảo rằng, phải đối xử tốt với các dũng giả đến từ thế giới khác bởi vì dù là nhân tộc, họ là một trong số ít người yêu quý á nhân vô cùng."

Vậy hóa ra trước kia đã từng có những người khác được triệu hồi đến thế giới này à? Nhưng thế thì căn cứ cho việc các dũng giả đều yêu quí á nhân cũng không lạ lẫm gì nữa.

"Còn ngài thì sao, thưa ngài dũng giả? Ngài có yêu quý á nhân chúng tôi, hay ngài cũng chỉ như lũ mọi rợ ngoài kia?"

Ánh mắt của cô ấy trở đên đáng sợ trong phút chóc khiến tôi lạnh sương sống.

"Hm... Nếu chọn giữa ghét với thích, tôi sẽ chọn thích. Chả phải á nhân là chủng tộc bật cao hơn so với con người sao? Tôi nghĩ loài người chúng tôi đang đố kị với các người."

"Không sai."

Nghe tôi nói vậy, bỗng tôi thấy gương mặt của Shelly dãn ra trông dễ chịu.

"Này, liệu hai người có thể ngừng xưng hô trang trọng như thế không?"

"Không lẽ ngài dũng giả không thích vậy sao?"

"Ừ. Bộ những lời trong truyền thuyết không có kể là những dũng giả từ thế giới khác ghét việc xưng hô phân cấp bậc này à? Cứ ứng xử như những người bạn với nhau, như thế sẽ tạo sự thoải mái cũng như thân mật, tôi nghĩ vậy."

Tôi tự liên hệ với chính bản thân mình.

"Ra vậy. Thế ngài anh hùng... à không, ta nên xưng hô như thế nào nhỉ?"

"Ùm... vì cô cũng đã 400 tuổi, tôi sẽ gọi cô là bà cố?"

Vừa dứt lời, tôi cảm nhận được sát khí ngùn ngụt từ phía bên kia.

"Không được đâu, ngài dũng giả, ohoho. Tuy đã 400 tuổi như tôi vẫn là một thiếu nữ đấy."

Thiếu nữ cái đầu cô ấy.

"Thưa ngài dũng giả..."

Shelly chủ động bắt chuyện.

"Kotetsu là được rồi. Hoặc cô có thể gọi Tetsu cho ngắn."

"Um... Thưa ngài Tetsu..."

"Hah..."

Tôi thở dài ngao ngán. Có vẻ việc này cần nhiều thời gian.

"Thật ra đối với á nhân chúng tôi nói chung, thú nhân nói riêng, cơ thể chúng tôi sẽ dừng phát triển ở tuổi mười tám và sẽ như thế cho đến khi chết ạ. Thú nhân có giới hạn về độ tuổi nhưng không ai biết đó là bao nhiêu vì hầu hết mọi người đều mất do bị giết hoặc tai nạn, chưa ai chết vì tuổi lớn cả. Riêng tiên tộc thì gần như không có giới hạn."

Ra vậy. Thật thú vị, như thế chẳng phải là trường sinh bất lão sao?

"Nhiều con người cũng từng muốn hòa trọn dòng máu với á nhân với tham vọng kéo dài tuổi thọ của họ nhưng hầu như đều thất bại vì họ không thể thụ thai với chúng tôi. Phần lớn phụ nữ bị bắt đi để làm điều đó, họ ít khi dùng đàn ông vì khó mà ép nam á nhân làm việc đó với sức mạnh cơ bắp yếu ớt của loài người. Ngược lại, nữ á nhân lại thiên về khả năng thao túng ma lực hơn. Nhưng đừng có hiểu lầm, sức mạnh cơ bắp của nữ á nhân vẫn hơn rất nhiều so với con người. Thứ chúng tôi sợ chính là cái nguyền chú nô lệ gướm ghiết đó. Một khi vị ghi lên cơ thể thì y như chúng tôi không thể chống mệnh lệnh."

Tự dưng nhắc đến việc này, nó có hơi khó nói...

" Bộ cô từng bị rồi à, Itona?"

"Hmm? Xưng hô bằng tên như thế..."

Đột nhiên cô nàng hồ ly trừng mắt nhìn tôi một lúc.

"Có vẻ cậu xem tôi là một thiếu nữ rồi nhỉ? Hihi, thật ngại quá!"

Cô ta ôm mặt rồi uống éo một cách khó hiểu. Thú nhân ai cũng vậy sao? Cô ta trông như trẻ con ý, khác với cái vẻ quyến rũ trước đó.

"E hèm."

Cô ta hắn giọng, mặt hơi đỏ.

"Cách đây gần ba trăm năm, tôi từng là một nô lệ của loài người, thật là một ký ức tồi tệ. Nhưng cũng vì là nô lệ, tôi mới có thể gặp được định mệnh của mình. Tôi đã được một cặp đôi nam nữ là dũng giả cứu giúp. Cái tên Itona này, có vẻ nó khá quen thuộc với cậu, đây là cái tên tôi được hai người đó đặt cho. Đến giờ, tôi vẫn mãi mang ơn họ. Giống như cách cậu đã làm với Floria, hay tôi nên gọi là Sakura nhỉ?"

Đột nhiên cô ta nhắc đến Sakura khiến tim tôi bỗng thắt lại. Từ nãy giờ Shelly vẫn yên lặng lắng nghe.

"Sao cô biết? Cơ mà em ấy ổn chứ?"

"Cậu cứ yên tâm. Em ấy được đối xử rất tốt. Chắc hẳn em ấy sẽ rất vui khi được cậu quan tâm như thế."

"Ahaha... Hy vọng vậy."

"Ara? Bộ cậu không thân thiết với em ấy à? Nếu thế thì lý do gì cậu lại đưa em ấy về?"

"À không, tôi thật sự lo cho Sakura. Nhưng em ấy lạnh nhạt lắm, tôi hơi buồn."

Nghe lời bộc bạch của tôi, Itona và Shelly nở một nụ cười thương hại.

"T-Thưa ngài Tetsu, em nghĩ nhất định Sakura rất biết ơn đấy ạ."

"Cảm ơn cô Shelly. Cơ mà Sakura đã biết chuyện tôi là dũng giả chưa?"

"Um, có lẽ chưa. Vì nhà của Sakura khá xa khu trung tâm. Chắc em ấy đang đoàn tụ với gia đình."

Vậy hóa ra cha mẹ em ấy còn sống, thật tốt quá.

"Thế thì mong mấy người giữ bí mật với Sakura. Tôi không muốn em ấy biết chuyện vì một vài lý do."

Bản thân tôi cũng không rõ lý do đó là gì, chỉ là linh cảm thế thôi.

"Được thôi nhưng cậu ổn chứ?"

"Ổn. Bên cạnh đó, phiền cô nói kỹ hơn về thế giới này."

"Được rồi..."

.

.

Thế giới này đã tồn tại gần một triệu năm, cũng được chia ra thành các mốc thời gian trước và sau công nguyên. Trên thế giới tồn tại những chủng tộc: thú nhân và tiên tộc (á nhân), nhân tộc, quỷ tộc, ma tộc,...

Ngoài ra còn có một số thực thể đặt biệt được xem là bán thần, những dũng giả là một ví dụ. Nhưng họ vẫn được xếp theo chủng loại của mình. Những chủng loài cao quý như rồng cũng được xem là bán thần.

Bên cạnh đó còn có người lai, tức là sự kết hợp giữa hai chủng tộc với nhau. Đã từng có người lai giữa á nhân với nhân tộc, quỷ tộc với nhân tộc.

Cơ mà lai giữa á nhân với nhân tộc thì sẽ được gọi là á á nhân nhỉ, đùa thôi.

Những chủng tộc phân bố theo một khu vực nhất định trên thế giới, trong đó quỷ tộc và nhân tộc chiếm số lượng đông nhất. 

"Khác với quỷ tộc và nhân tộc, việc sinh sản và duy trì giống nòi của á nhân không hề dễ dàng. Muốn thụ thai với á nhân cần phải có một vài điều kiện đặc biệt, đó là điều mà chỉ những á nhân chúng tôi biết."

Cô ta vừa ngoe nguẩy ngón tây trong không trung vừa nói. Mái tóc cam dài bỗng tung bay khi có một cơn gió thoảng qua. Shelly thì đang đỏ chín cả mặt khi nói về vấn đề này.

"Cái đó có gì đáng tự hào để nói đâu chứ? Nói về điều tế nhị này, cô không xấu hổ à?"

"Có gì phải xấu hổ cơ chứ? Cậu biết đấy, tôi đã bốn trăm tuổi nên kinh nghiệm đầy mình."

Cô ta càng tỏ ra tự hào hơn. Tôi nghi ngờ về điều này.

"Thế à? Thế cô có thể cho tôi biết cơ chế thụ thai là gì được không? Phải làm gì mới có thể thụ thai, ý tôi là điều cơ bản."

"Eh? C-Cái đó... Um... đúng rồi, chẳng phải hôn nhau là được à?"

"Eh?"

Shelly không hiểu sao cũng gật đầu hùa theo.

"Này, có thật cô đã sống bốn trăm năm và có rất nhiều kinh nghiệm à?"

"Ơ? Không phải à?"

Cô ta bắt đầu tỏ ra lúng túng.

"Không."

"B-Biết sao được! Tôi dành toàn bộ thời gian để nghĩ cách bảo vệ cho á nhân đấy. Cậu có biết phải cực khổ thế nào mới gom được toàn bộ á nhân để cùng chúng sống không hả? Như tôi đã nói, các á nhân không thường sống tựa vào nhau như bây giờ đâu, đều là thành quả của tôi đấy."

Cô ta giận dỗi quay mặt đi. Ra vậy, đều nhờ cô ta à.

Cơ mà tôi cứ tưởng cái vẻ quyến rũ ban đầu mà cô ta cho tôi thấy, cô ta phải thuộc tuýp chị gái dâm đãng chứ. Ai dè cũng chỉ là một thiếu nữ trong trắng chưa biết gì.

"Bốn trăm năm mà chưa từng làm chuyện đó một lần, tuy tôi hiểu sự vất vả của cô nhưng tôi cũng chia buồn. Hẳn là cô đơn lắm nhỉ?"

"Đ-Đồ ngốc! Tôi không có cô đơn."

Lúc đầu là một nàng Ngân lang kiêu ngạo, nhưng thật ra là một cô gái nhút nhát. Sau tưởng chừng là một cô nàng hồ ly quyến rũ, nhưng thật ra là một trinh nữ suốt bốn trăm năm.

"Hah..."

"Gì chứ? Cái vẻ thất vọng và thương hại đó là gì."

"Không sao. Dù có hơi tế nhị như ít nhất tôi cũng biết rõ hơn. Chỉ hôn nhau mà có thai... có cái ếu ấy!!!!"

"Kyaa! Đột nhiên hét lên như thế..."

Thật đau đầu. Bộ á nhân ai cũng kỳ hoặc thế à? Coi bộ trước khi họ giải thích kỹ hơn cho tôi về thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top