Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Về nước ăn dưa lớn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vất vả khổ cực mang được sâu lười này đến sân bay, Vân Thanh lại tiếp tục chịu thêm tra tấn.

Nguyên nhân chính là: Cô đi được một đoạn đường dài mới phát hiện Dịch Dư biến đâu mất rồi!

Vân Thanh vội vàng mà lộn ngược trở lại tìm nghệ sĩ nhà mình, má ơi, tại sao cô lại quên mất rằng, tiểu tổ tông nhà cô không những mắc chứng ung thư lười mà còn có bệnh mù đường nghiêm trọng cơ chứ!!

Vân Thanh sắp khóc tới nơi, gấp gáp chạy đi tìm người, nơi tìm kiếm trọng điểm là những cửa hàng ăn uống ở sân bay.

Ha ha, còn tại vì sao ấy à?
Bởi vì vị kia nhà cô có cái mũi rất nhạy, luôn nắm bắt được vị trí chuẩn xác của những tiệm đồ ăn ở bất kì đâu, cũng không biết người này thật sự có chứng mù đường hay là mù đường có chọn lọc.

Vân Thanh dựa vào hiểu biết của bản thân đối với Dịch Dư, rất nhanh đã tìm thấy Dịch Dư ở một cửa hàng thức ăn nhanh. Aiza, thật ra cũng phải cảm ơn màu tóc sáng chói của Dịch Dư, nguyên một bộ tóc dài màu đỏ rượu, còn có thể ảm đạm nổi sao?

Dịch Dư thanh toán xong tiền phần thức ăn, hưng phấn bưng khay thức ăn xoay người lại. Chợt, cả người Dịch Dư như bị ấn nút tạm dừng, tầm mắt đối diện trực tiếp với cái nhìn tử vong của quản lý Vân đang đứng cách cô không xa...

Hai người nhìn qua nhìn lại 15 phút, biểu cảm Dịch Dư từ hoảng loạn chuyển dần sang bình tĩnh, cô nở một nụ cười sượng trân, chậm rãi đi đến trước mặt Vân Thanh, tựa như hiến vật quý đưa khay thức ăn ra:

"Chị Vân, chị...chị...ăn không?"

"Cảm ơn, tôi không đói. - Vân Thanh nở một nụ cười nhẹ, lời nói cũng nhẹ tênh nhưng lại khiến Dịch Dư thấy lạnh hết sống lưng."

"Vậy, vậy, em...ăn...nha? - Dịch Dư hỏi trong lo sợ."

"Được chứ, bạn cứ ăn đi, không cần hỏi ý kiến tôi. - Vân Thanh vẫn cười nhẹ nhàng."

"...Vâng... " - Dịch Dư ngoan ngoãn ngồi một bên ăn uống, không dám nhìn Vân Thanh, thở cũng không dám thở mạnh.
Vân Thanh nhìn Dịch Dư ngoan như vậy, tức giận cũng giảm đi một ít, vươn tay gõ đầu Dịch Dư 1 cái:

"Lần sau không được phép chạy lung tung vậy, muốn ăn thì phải nói với tôi một tiếng, biết chưa?"

Dịch Dư biết bản thân đuối lý, gật đầu đồng ý, không dám phản bác.

Vân Thanh đợi Dịch Dư ăn xong rồi cả hai mới đi làm thủ tục.

_______________

Dịch Dư cùng Vân Thanh lúc này đã an vị ở trên máy bay. Vân Thanh vì bận rộn cả ngày nên vừa ổn định xong đã ngủ thiếp đi. Dịch Dư ngủ đến chiều mới dậy nên không cảm thấy buồn ngủ chút nào, cô lấy từ trong túi ra vài quyển tiểu thuyết chưa đọc, bắt đầu đọc giết thời gian.

"Kì lạ, nhân vật nam phụ này..." - Dịch Dư đọc được một lúc, cô bắt đầu nhăn mày.

Gia thế, tính cách, nghề nghiệp, tên họ,... mọi thứ đều trùng khớp.

"Ầy, đừng nói là quyển sách này do antifan của cậu ta viết nha. Đến mức lưu lạc thành người làm nền cho câu chuyện tình yêu đẹp rạng ngời của người ta thế này, đúng là tạo nghiệt mà."

Lục Vân Sâm ơi là Lục Vân Sâm, thật là đáng buồn mà, hahahahaha.

Dịch Dư vừa đọc vừa nở một nụ cười rất là thiếu đạo đức.

5 tiếng sau, Dịch Dư đã đọc xong toàn bộ câu chuyện có nam phụ là Lục Vân Sâm, vừa đúng lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, Vân Thanh cũng đã tỉnh dậy.

Cả hai vừa bước ra ngoài sân bay đã thấy rất nhiều người cầm băng rôn, quà tặng chờ sẵn ở đó. Bắt mắt nhất là tấm biển to ghi rõ ràng: TAM GIA UY VŨ! MỪNG NGÀI TRỞ LẠI!

Dịch Dư sau khi nhìn thấy tấm biển kia thì ngay lập tức kéo mũ xuống thấp chút, trong lòng gào thét bất lực:
Đây rốt cuộc là fans của cô hay là anti giả danh vậy!!!!

Dịch Dư quay sang kéo tay áo Vân Thanh muốn cầu xin trợ giúp thì lại thấy Vân Thanh đang nhìn mình với ánh mắt rất hài hước, cô lập tức rùng mình.
Chị Vân không phải lại có ý nghĩ xấu gì rồi đấy chứ...

"Mọi người nhìn kìa, mái tóc đỏ rực kia, hình như là tam gia của chúng ta!!!!!" - Một fan nữ tinh mắt đã tia được Dịch Dư.

Hiện trường trong chốc lát đã trở lên vô cùng náo động...

...

"Chị Vân, lịch trình của chiều nay có thể hoãn không, em sắp tiêu rồi..." - Dịch Dư sau khi đã an toàn trở về nhà, nghĩ lại trường hợp lúc nãy mà lòng vẫn còn run sợ, như con cá bị vớt ra khỏi nước nằm hấp hối trên sofa.

Vân Thanh - người quản lý đã từng thấy và trải qua quá nhiều bão táp mưa sa, cô rất bình tĩnh và vui vẻ trả lời:

"Không thể :))."

"..."

Và sau đó, dù muốn hay không thì Dịch Dư vẫn sẽ bị Vân Thanh kéo lê đi làm việc.

"Nước đây." - Vân Thanh áp chai nước lạnh lên má Dịch Dư - "Vất vả rồi, giờ thì đi ăn khuya thôi."

Mắt Dịch Dư vụt sáng, cả người như được nạp thêm năng lượng, phấn khích hỏi Vân Thanh:

"Ăn lẩu được không chị?"

"Lẩu quá nhiều dầu mỡ!" - Vân Thanh nhíu mày - "Nhưng mà được rồi, tháng này chỉ được ăn một lần này thôi đấy!" - Vân Thanh sau khi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Dịch Dư thì đành phải đồng ý.

"Được ạ! Chị Vân tốt nhất!" - Dịch Dư vui mừng khoác tay Vân Thanh, âm thanh ngọt lịm như mật.

Sau đó, khi đã ngồi trong quán lẩu, nhìn thức ăn bày ra trước mặt, Vân Thanh lại cảm thấy hơi hối hận. Nhưng đã muộn rồi, Dịch Dư đã bắt đầu ăn rồi... Vân Thanh đành ngậm ngùi... cầm đũa lên ăn cùng =))

Ăn được một lúc thì Vân Thanh có việc nên rời đi trước. Vân Thanh vừa đi thì có một nhóm người bước vào, Dịch Dư đang chú tâm ăn nên cũng không thèm để ý đến, nhưng có vẻ một người quen của cô lại không muốn để cô ăn uống yên ổn cho lắm.

"Ồ, khi nãy tôi còn tưởng tôi nhìn nhầm, hoá ra là Dịch đại ảnh hậu của chúng ta thật nha. Chậc chậc, nghe đâu là rất nhiều nhãn hàng tìm cô hợp tác, ra là xem trọng sức ăn của Dịch ảnh hậu ha." - Giọng nam nghe rất hay, nhưng lời nói lại chó má...

Dịch Dư dừng lại chút, sau đó ngẩng đầu nhìn người tới, mỉm cười không chút hoang mang:

"Dĩ nhiên là vẫn thua xa Lục ảnh đế rồi, ai mà lại không biết ngài đây nhiều tài nguyên đến mức thừa để nâng đỡ người trong lòng của ngài chứ~"

Dịch Dư ngoài mặt ung dung đánh trả, trong lòng thì ảo não, chết rồi đọc truyện nhiều quá bị nhiễm rồi, lỡ mặc định Lục Vân Sâm theo thiết lập nam phụ si tình kia rồi, aaaaaaaaa, lần này bị mất mặt mất thôi...

Dịch Dư vốn chuẩn bị sẵn tinh thần bị cười nhạo vì đã mỉa mai sai sự thật nhưng mà... Sắc mặt của Lục Vân Sâm có vẻ không đúng lắm.

Không lẽ những chi tiết mình đọc được đều là thật à - Dịch Dư ngạc nhiên trong lòng, quyết định thử chọc thêm vài câu xem Lục Vân Sâm phản ứng ra sao.

"Ai da, tôi quên mất, người trong lòng của ngài không cần ngài nâng đỡ ha."

"Tài nguyên của ngài nhiều quá mà người ấy của ngài không cần thì có thể cho tôi xin một ít nha."

"Nghe nói ảnh đế của chúng ta dốc lòng che chở vị tiểu thư ấy nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối?"

"Chậc chậc chậc, nghe nói...."

Dịch Dư chưa nói hết câu thì đã bị Lục Vân Sâm nhét cho một miếng thịt to, Dịch Dư vừa chậm rãi nhai thịt vừa nhìn sắc mặt Lục Vân Sâm giờ đang đỏ bừng vì giận, trong lòng đã xác định được chi tiết trong quyển truyện kia có vẻ là sự thật.

Dịch Dư ăn miếng thịt xong, nhìn mặt Lục ảnh đế và nở một nụ cười vô cùng vui sướng khi có người gặp nạn.

"Nhà của cậu ở biển à*? Chuyện của tôi mà cậu quan tâm nhiều thế làm gì?" - Lục Vân Sâm không cam lòng yếu thế, mỉa mai lại.

"Đúng rồi, nhà của tôi ở bên cạnh nhà của cậu đấy :))"

"..."

*: ý là người nhiều chuyện, hay lo chuyện bao đồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top