Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Sao Heinrich lại ở đây?

Chuyển ngữ: Mạc Điềm
—————

Lâm Tự ngồi xuống bậc thang trước nhà, lật chiếc quang não bị mình bỏ quên đã lâu ra kiểm tra hòm thư công việc.

Phản hồi từ biên tập viên, nhà xuất bản tặng sách, thư mời tọa đàm,...thư mời tham gia đoàn khảo sát của đế quốc, tin nhắn hẹn trò chuyện của Arnold...

Còn có một đoạn chào hỏi gửi từ mười ngày trước của... Heinrich Sở? Lâm Tự nhíu mày mở ra.

"Ngài Lâm Tự, thời gian này hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ không làm phiền nữa."

Phía dưới đính kèm ảnh chụp màn hình một chuỗi lời dặn của bác sĩ cùng những điều cần chú ý khi sử dụng dịch dinh dưỡng. Chân mày Lâm Tự dần thả lỏng, nhìm chằm chằm hàng chữ cuối cùng một lúc rồi ném quang não sang một bên, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm yên tĩnh.

Gió đêm thôi tan áng mây dày đặc, vô số ánh sao trong vũ trụ tỏa sáng lấp lánh, thế nhưng thứ còn sáng lạn hơn cả ngôi sao lại là những chiếc đèn pha khổng lồ của thang máy vũ trụ nối liền với chủ tinh. Ngoại trừ mấy năm đầu tiên đến với thời đại tinh tế này, Lâm Tự hầu như không tiếp xúc với vật dụng công nghệ cao, viện trưởng nói hắn là người theo chủ nghĩa phản khoa học kĩ thuật, thật ra cũng không đúng.

Lâm Tự không có ý kiến gì với sự phát triển khoa học công nghệ của loài người, chỉ là hắn hay tức cảnh sinh tình, chìm vào trong hồi ức.

Năm thứ mười sau khi tận thế bắt đầu, tại căn cứ những người sống sót, loài người dựng lên một bức tường đồng vách sắt nhằm chống lại làn sóng zombie, ngăn chặn bức xạ hạt nhân và ngày đông giá rét.

Vào năm thứ ba Lâm Tự tiếp nhận cải tạo dị năng, quá trình cải tạo đã tiến hành đến hạng mục thứ năm, cấy ghép gen dị năng từ biển sâu. Hắn tự nguyện làm cải tạo, nhưng vô số lần nằm dưới ánh đèn trong phòng phẫu thuật chịu đựng sự thống khổ của gen bị biến dị làm hắn khó tránh khỏi việc nảy sinh chống cự với những dụng cụ kim loại lạnh như băng kia.

Trong thời gian trò chuyện làm phục hồi, vị bác sĩ chính phụ trách việc cải tạo từng hỏi hắn, nếu như tận thế kết thúc thì hắn muốn làm gì. Lâm Tự trả lời: "Muốn tìm một nơi không có người không có phòng phẫu thuật, dựng một căn nhà gỗ để ở, nuôi chó, nuôi mèo, đi câu cá."

Bác sĩ vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Tự nên rất hiểu hắn, nghe xong cười hỏi: "Cậu thật sự có thể chịu được một cuộc sống yên lặng như hồ nước chết sao?"

"Sao lại không thể?" --

Tiệc rượu chúc mừng được tổ chức vào chạng vạng tối ngày thứ hai sau khi hạm đội Thâm Uyên khởi hành.

Lâm Tự thay một bộ chính trang, mang theo thư mời chạy xe đi về hướng viện bảo tàng Trái Đất cổ. Kết cấu bề ngoài và cách bài trí bên trong của viện bảo tàng đều được mô phỏng theo lối kiên trúc tân cổ điển của Trái Đất cổ, ánh sáng lấp lánh từ những chiếc đèn treo bằng pha lê chiếu xuống từng viên đá cẩm thạch nhẵn bóng trắng tinh.

Buổi tiệc còn chưa chính thức bắt đầu nhưng trong phòng khách đã có không ít người. Lúc Lâm Tự bước xuống cầu thang mới phát hiện phòng khách chính lúc thường dùng làm phòng trưng bày đã được cải tạo thành phòng tiệc, bồi bàn liên tục qua lại giữa những vị khách ăn mặc hoa lệ, nét mặt tươi cười đang thưởng thức bữa tiệc linh đình.

Chiếc đàn dương cầm cổ lớn nhất trong những vật triển lãm tại phòng khách chính đã được chuyển đi, chỉ còn lại một vài đồ vật nhỏ xinh an tĩnh được trưng bày trong lồng kính để làm tăng thêm một chút bầu không khí cổ xưa cho bữa tiệc chúc mừng này.

Chủ nhân của bữa tiệc - Thái tử điện hạ vẫn chưa đến, trong đại sảnh ngoại trừ những người trong ngành Lâm Tự quen biết chút ít ra, còn có rất nhiều quân nhân trên người mặc quân phục, cổ áo đính quân hàm, những quý tộc đeo huân chương cùng hoa văn tượng trưng cho gia tộc, và những chính khách luôn xuất hiện tại trang đầu tin tức trên mạng lưới toàn tinh tế.

Lâm Tự không có ý định tham gia bất cứ cuộc trò chuyện nào, hắn đi đến một góc hẻo lánh không có ai, nhưng mới đi được nửa đường đã bị khóe mắt Marlene Anna bắt gặp, sau đó bị kéo vào trong một đám người. Bà biết Lâm Tụ không thích nói chuyện nên chỉ đành mỉm cười giới thiệu học sinh của mình với những người đồng ngành.

Hôm nay Marlene Anna mặc một chiếc váy trắng, trên người nồng nàn hương thơm tựa như một đóa hồng nở rộ. Trần Tĩnh Sơn đứng cạnh bà, ông tốt nghiệp từ trường quân đội nên cũng không tiện chen vào cuộc đối thoại của một đám học giả cho lắm, chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt chăm chú nhìn Marlene Anna.

Lâm Tự đứng ở một bên, cùng Trần Tĩnh Sơn yên tĩnh làm phông nền.
Trước mặt là một đám học giả về Trái Đất cổ không thể gia nhập đoàn khảo sát hết than thở tiếc hận rồi lại tham vọng sự phát triển của học thuật trong tương lai, xa xa còn có mấy vị quý phu nhân Omega mặc váy dài hoa lệ đang dùng quạt che mặt, nhìn về phía Marlene Anna rồi thảo luận gì đó.

Marlene Anna chuyên nghiệp, dịu dàng, chói mắt lại giàu có, bà luôn có thể trờ thành trung tâm trong các đề tài, mãi đến khi có một người đột nhiên chuyển hướng câu chuyện sang Lâm Tự, nghi ngờ hỏi: " Tiến sĩ Lâm chuyên nghiên cứu ngôn ngữ Trái Đất cổ, ngay cả giáo sư Châu Bình Ba, người dẫn đầu đoàn khảo sát lần này cũng phải tán thưởng tiến sĩ Lâm là học giả ngôn ngữ Trái Đất cổ xuất sắc nhất, tại sao lại ở lại tinh cầu Endymion theo mấy người chúng tôi tám chuyện vậy?"

Người này hỏi chuyện tưởng chừng rất chân thành nhưng lại ngấm ngầm lộ vẻ hoài nghi và châm biếm bất thiện. Lâm Tự quá trẻ tuổi, quá thông tuệ khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực, nhưng những cái này cũng không phải điều quan trọng nhất, càng để ý hơn là Lâm Tự vĩnh viễn tự do bên ngoài hệ thống của bọn họ, đoạt lấy vinh dự và tán dương vốn thuộc về nội bộ đoàn thể.

Thế mà Lâm Tự lại dứt khoát rời xa quần chúng, ngay cả cơ hội khuyên bảo dụ dỗ cũng không có, dần dà một vài người đã thay đổi cái nhìn về hắn.

Không có ai ngăn cản người đặt câu hỏi, nụ cười của Marlene Anna cũng nhạt dần, trước khi bà kịp mở miệng phản bác lời đồn, Lâm Tự đã đáp trả: "Tôi không quen Châu Bình Ba."

Hắn trả lời đơn giản dứt khoát khiến đối phương nghẹn một họng hầu như không thể đáp lời.

Đối phương che giấu tất cả mỉa mai trong từng câu nói, nói cách khác, Châu Bình Ba dẫn dắt đoàn khảo sát đi về Trái Đất cổ nhưng Lâm Tự lại ở lại Endymion mà không đi cùng, có lẽ mấy lời khen ngợi của Châu Bình Ba chỉ là lời thuận miệng khích lệ hậu bối, còn Lâm Tự cũng chưa chắc có thực tài.
Kết quả Lâm Tự trực tiếp nói một câu, hắn không quen Châu Bình Ba, phá tan mạch suy nghĩ của người nọ.

Không quen, thế nên đương nhiên sẽ không đi trò chuyện với Châu Bình Ba.
Nếu như nói toan tính chế giễu trong lời nói của đối phương là sự ăn ý ngầm giữa đám người này, vậy thì câu trả lời của Lâm Tự lại nhắm thẳng vào sự logic, bóc trần suy nghĩ dơ bẩn ẩn trong lời nói ra cho người khác xem, nhìn như bình tĩnh nhưng thực ra không chút lưu tình.

Sắc mặt người nói chuyện hết xanh lại đỏ.
Marlene Anna hừ nhẹ một cái, có chút nở mày nở mặt, học sinh của bà chỉ là không thích nói chuyện không có nghĩa là không biết nói chuyện, đám ăn hại này ở chỗ này xem thường ai đó?

Lâm Tự không đổi sắc mặt, cũng không thèm để ý suy nghĩ của mấy người đang lúng túng này, hắn và Marlene Anna thấp giọng nói vài câu sau đó rời khỏi vòng xã giao này, Marlene Anna cũng xoay người bỏ đi tìm các chị em Omega của bà nói chuyện phiếm.

Rốt cuộc Lâm Tự cũng đi tới góc không người mà hắn đã nhắm trúng thì lại có một bóng người đột nhiên thò đầu ra, dọa hắn sợ hết hồn.

"Thầy Lâm!" Thụy Ân phấn khích hét bên tai hắn.

Lâm Tự bị dọa đến lùi về sau vài bước, gắng sức kiềm chế bản năng chiến đấu của lại mới không vung một đấm lên mặt Thụy Ân.

"Chào buổi tối." Xuất phát từ lễ nghi xã giao, Lâm Tự gật đầu đáp lại một câu, Thụy Ân lại giống như bật mở một cái công tắc nào đó, líu la líu ríu nói liên tục, từ chuyện công việc của viện bảo tàng gần đây đến chuyện du khách kỳ quái, ngẫu nhiên còn nhắc đến người cha ruột không còn ngăn cản cậu ta học về Trái Đất cổ, nói hết chuyện của mình lại bắt đầu nói những tin tức vừa qua.

Mọi người trong đại sảnh nhiệt tình chào hỏi, tiếng người hợp lại thành một chuỗi tiếng vo ve, bao vây dưới mái vòm của viện bảo tàng khiến Lâm Tự cảm thấy đau đầu, thứ dễ chịu duy nhất là Thụy Ân tuy rằng lắm lời nhưng cậu ta không cần Lâm Tự phải trả lời cái gì, một mình cũng có thể nói liên tục không ngừng.

Bỗng nhiên giữa lúc đó, tiếng vo ve ngừng lại, tiếng người còn lại càng thêm rõ ràng, giống như cánh bướm bay lên, nhưng rất nhanh chút âm thanh của người cuối cùng cũng biến mất không tung tích, chỉ nghe thấy tiếng hít khí nhè nhẹ cùng tiếng bước chân có quy luật của giày quân đội vững vàng đáp đất.

Không có người chỉ huy, mọi người lại đồng loạt nghiêng đầu nhìn về cùng một chỗ, nhìn theo ánh mắt của mọi người, một bóng người thẳng đứng xuất hiện trong tầm mắt đã hoàn toàn giải thích cho sự yên tĩnh ăn ý không hẹn mà có.

Người bước xuống bậc thang, đi vào hội trường là Heinrich Sở.

Y mặc một thân lễ phục quân đội đen như mực, càng thêm hoa lệ phức tạp hơn so với những bộ quân trang mặc thường ngày, đường may gọn gàng càng tôn thêm bả vai rộng cùng đôi chân dài của y, huân chương công trạng khâu đầy trước ngực tỏ rõ người này đã chinh chiến sa trường cả trăm ngàn lần, đánh đâu thắng đó. Đôi mắt vàng cùng mái tóc bạc dưới chiếc mũ quân đội đến từ huyết thống Long tộc, vành mũ đổ xuống một bóng râm trên khuôn mặt nghiêm nghị thâm thúy, lạnh lùng và oai phong.

Theo bước chân của y, đám người trong phòng tiệc bất giác tách thành một con đường để y đi qua, đồng thời cung kính cúi đầu chào.

Heinrich không mỉm cười cũng không nói lời nào, chỉ có ánh mắt sắc bén xuyên qua đám đông.

Đứng xa xa phía sau đám người, Lâm Tự đang tự ẩn náu vô cùng nghi hoặc: "Tại sao nguyên soái Sở lại ở tinh cầu Endymion?"

Bữa tiệc chúc mừng hôm nay là vì hạm đội Thâm Uyên thành công hộ tống đoàn khảo sát mà tổ chức, mà hiện tại, chủ nhân của hạm đội Thâm Uyên lại không ở trên Victoria, trái lại xuất hiện tại hiện trường bữa tiệc. Qủa thực vô cùng hoang đường như thể chủ nhân của chiếc quan tài đột nhiên đứng dậy, tự mình chủ trì tang lễ của bản thân vậy.

--------
Tác giả có đôi lời:
Nguyên soái: Ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top