Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 137: kí ức lãng quên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Han Yi-gyeol, bình tĩnh lại!"

"Cậu có ổn không?"

Đó là Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk. Tôi muốn lắm lấy cánh tay Park Geon-ho ngưng cánh tay không lấy chút lực nào.

"Ha, tôi... tôi đã bảo anh đừng ra ngoài rồi mà..."

" giờ nó còn quan trọng à?"

"Xem khuôn mặt cậu đi."

Một bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy cằm tôi và nâng nó lên. Khuôn mặt họ nhìn tôi không mấy dễ chịu đôi lông mày họ cau chặt như thể muốn kẹp chết tôi vậy.

"...chuyện quái gì đã xảy ra vậy?"

"Haa."

Woo Seo-hyuk thở dài và lau má tôi bằng ngón tay cái. Lúc này tôi mới nhận ra những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.

"Không, không phải vậy. Cái này..."

Tôi không khóc.

'Han Yi-gyeol đang khóc.'

Tôi không thể nói gì cho đến khi cảm súc bình ổn lại. Park Geon-ho, người nhìn xuống tôi với ánh mắt phức tạp, buộc tôi phải đứng dậy.

"Chúng ta đi thôi."

Park Geon-ho choàng tay qua vai tôi tay còn lại ôm chặt lấy eo tôi. Tôi quay lại xe và đc Park Geon-ho đặt nằm xuống ghế sau. Woo Seo-hyuk, người ngồi cạnh tôi đang lau nước mắt, hỏi Park Geon-ho, người đang ngồi ở ghế lái.

"Cậu định đi đâu?"

"Không biết."

Trái ngược với lời nói của mình, Park Geon-ho khởi động xe không chút do dự. Cho đến lúc đó, nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi và tiếp tục chảy.

" Nín nào."

Woo Seo-hyuk nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi, chặn bàn tay đang chà cố xát vào đôi mắt của tôi. Tôi hơi xấu hổ vì hành động lau nước mắt cho tôi như một đứa trẻ của Woo Seo-hyuk, nhưng tôi chấp nhận nó với lòng biết ơn vì tôi mệt đến mức khó cử động dù chỉ một đầu ngón tay.

***

Khi những giọt nước mắt tuôn rơi như vỡ tan chưa kịp dừng lại thì xe đã tới nơi nào đó. Woo Seo-hyuk hỏi tôi, người đang dựa vào vai anh ấy.

"Cậu có thể dậy không?"

"Ổn rồi. Tôi ổn hơn chút rồi không sao đâu."

Park Geon-ho mở cửa xe ra và Woo Seo-hyuk bước xuống đợi tôi với vẻ mặt lo lắng. Tôi gần như không còn sức lực, đôi chân run rẩy không ngừng cố gắng bước ra và mỉm cười ngượng nghịu với họ.

" Tôi ổn mà."

" Cậu nói những điều khó tin một cách dễ dàng nhỉ."

Park Geon-ho cười nhẹ, vội vàng tiến lại gần và bế tôi lên.

"A, gì vậy?"

Nó xảy ra quá đột ngột theo phản xạ tôi ôm lấy cổ Park Geon- ho và bảo anh ấy thả tôi xuống , nhưng anh ấy bước đi và giả vờ như không nghe thấy.

" Cơ thể cậu không ổn đâu. Đừng cố quá."

"Uhm."

Park Geon-ho vừa nghe tiếng cằn nhằn của Woo Seo-hyuk vừa bế tôi đi lên thang máy qua bãi đậu xe.

"Để tôi xuống đi, Park Geon-ho."

"Ở Yên đó. Chúng ta đã đến nơi."

Khi tôi đang cố gắng leo xuống trong tư thế khó xử, Park Geon-ho đã ôm tôi chặt hơn. Thang máy dừng lại, lộ ra một hành lang rộng với tông màu xám sáng.

"Đây là..."

Park Geon-ho,nhấn phím mở khóa cánh cửa ra vào duy nhất ở hành lang, mở cánh cửa ra.

"nhà của tôi."

Anh ấy đơn giản trả lời tôi, Park Geon-ho thả tôi xuống. Anh ấy cởi giày ở lối vào và bước vào trước, ra hiệu cho tôi và Woo Seo-hyuk.

"Mời vào."

Tôi nhìn sang Woo Seo-hyuk với cảm súc khó hiểu. Không giống như tôi, người đang xấu hổ vì chuyến thăm bất ngờ đến nhà Park Geon-ho, Woo Seo-hyuk vẫn giữ khuôn mặt điềm nhiên như thế.

Không có gì tôi để làm. Tôi thở dài, cởi giày rồi thận trọng đi vào trong. Sau khi cởi giày, Woo Seo- hyuk bước vào và bắt tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

"Han Yi-gyeol."

Park Geon-ho xắn tay áo sơ mi lên mang theo một cốc nước. Tôi cũng đang rất khát nước nên tôi nhận lấy và cảm ơn.

"Ừm, tôi đến đây không đột ngột thế này có ảnh hưởng đến gia đình anh không?"

Park Geon-ho mỉm cười rạng rỡ, khoanh tay và hơi nghiêng đầu.

"Đi đến hội thì xa quá, tôi không chịu được. Tôi sống một mình trong ngôi nhà này, nên hãy thư giãn đi."

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi biết anh ấy đang sống một mình. Khi tôi thả lỏng đôi vai cứng ngắc của mình và uống nước, Woo Seo-hyuk thở ra một hơi mệt mỏi, cởi áo khoác vest và nơi lỏng cà vạt.

"Cảm ơn. Chút nữa tôi sẽ rời đi."

Tôi đã nghĩ đó là nước lạnh nhưng khi uống vào tôi mới biết đó là nc ấm. Khi tôi đặt chiếc ly rỗng xuống bàn và nói, Park Geon-ho nhẹ nhún vai.

"Sao cậu không ngủ lại đi? Còn rất nhiều phòng."

"Ừm..."

Tôi cũng không một mình còn có Woo Seo- hyuk... Điều đó không phải là quá phiền toái sao? Có lẽ anh ấy cũng có suy nghĩ giống tôi, Woo Seo- hyuk lắc đầu với cả hai tay đút trong túi quần.

"Vẫn chưa muộn, trở về vẫn kịp."

"Anh có thể đi một mình, Thư ký Woo Seo-hyuk. Bên ngoài còn có một ga tàu điện ngầm gần đó."

"Tôi sẽ không bao giờ để Han Yi-gyeol ở đây một mình với anh đâu."

Sau khi kiên quyết thốt ra những lời đó, Woo Seo-hyuk quay sang nhìn tôi.

"Dù sao thì bây giờ hãy nghỉ ngơi đi, Han Yi-gyeol. Tôi không nghĩ rằng cậu đang trong tình trạng tốt đâu.

"Đc chứ?"

Tôi ngượng ngùng sờ lên khóe miệng, nói ra điều mà tôi đã muốn hỏi bấy lâu nay.

"Tình trạng của tôi thế nào khi anh tìm thấy tôi?"

Tôi vẫn không thể biết được mọi thứ tôi nhìn thấy ở khu C12 là mơ hay ảo giác. Woo Seo-hyuk và Park Geon-ho nhìn nhau một lúc trước câu hỏi của tôi, họ ngồi trên ghế sofa đối diện nhau.

"Đúng hơn là chúng tôi muốn hỏi. Han Yi-gyeol, chuyện quái gì đã xảy ra ở đó thế?"

"Cái đó..."

Woo Seo-hyuk cởi một vài chiếc cúc trên áo sơ mi mà anh đóng chặt đến tận cổ.

"chúng tôi đợi cậu trong xe."

Park Geon-ho nhếch khóe môi và mỉm cười tiếp nhận lời của Woo Seo-hyuk.

"Không lâu sau, cậu đi xuống cầu thang. Nói đúng hơn là vừa bò vừa thở hổn hển trên đất.

"......"

"Tôi" đã thở hổn hển và bò như điên xuống. Tôi dựa lưng vào ghế sofa, nhìn chằm chằm vào Park Geon-ho. khi tôi dõi theo quá khứ của Han Yi-gyeol , cơ thể tôi thực sự chuyển động...

Đây là lần đầu tiên tôi bị như thế này nên cod chút bối rối. Cảm thấy đầu óc phức tạp, tôi vuốt tóc mái của mình, Woo Seo-hyuk mở miệng với vẻ mặt do dự.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy... Cậu có thể cho chúng tôi biết được không?"

"Ừm."

Tôi không biết phải giải thích thế nào. Thật khó để đưa ra câu trả lời vì ngay cả tôi cũng đang cảm thấy khó hiểu.

Tôi phải nói gì đó vì trông tôi như đang khóc đến hụt hơi. Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

"Thực ra tôi có những kỷ niệm không mấy tốt đẹp về Khu C12 đó."

"Đó là một ký ức tồi tệ."

Park Geon-ho, người đang đảo mắt theo lời tôi, đột ngột đứng dậy.

"Khi cậu nói về điều này, cậu cần một cái gì đó."

"Hả?"

Park Geon-ho quay lại bếp và lấy thứ gì đó ra khỏi tủ lạnh.

"đến đây, Han Yi-gyeol."

Park Geon-ho mỉm cười khi đặt chai thủy tinh lên bàn Ailen.

"Thư ký Woo Seo-hyuk cũng lấy đi nếu anh muốn."

Trên bàn giờ chỉ đặt toàn những chai rượu và bia lon còn có nho, pho mát cùng với đĩa salad. Park Geon-ho vừa trổ tài làm đồ ăn nhẹ ngay lập tức, vừa nói vừa chạm vào cằm.

"Ba người chúng ta uống rượu như thế này thì hơi buồn. Không có thức ăn nào được chuẩn bị sẵn nên đây là giới hạn rồi."

"Đột nhiên sao lại uống rượu?"

"Không gì bằng uống rượu khi nói về quá khứ không muốn nhớ lại đâu."

Soju, bia và thậm chí cả vodka? Park Geon-ho rót bia vào chiếc ly rỗng, đặt một ly trước mặt tôi và Woo Seo-hyuk, người đang ngồi cạnh nhau.

"haha, đội trưởng Park Geon-ho."

"Ừm?"

Park Geon-ho lấy rượu soju và rót vào ly của mình. Anh ấy định uống hết chỗ đó à?

"Tôi xin lỗi vì đã gây khó sử cho anh."

"ko sao."

Park Geon-ho uống rượu soju như thể đang uống nước, nháy mắt với tôi.

"Lần sau đến ăn cơm với tôi là đc giờ thì uống chút gì đó đi."

"Ừ..."

Khi tôi nhìn cốc bia vàng nhạt sủi bọt trc mặt, nước bọt của tôi chảy ra. Cơ thể và tâm trí tôi mệt mỏi, nhưng trớ trêu thay, điều đó lại khiến tôi muốn uống nhiều hơn.

'Nghĩ lại thì, đã lâu rồi mình mới uống như thế này.'

Lần cuối tôi uống rượu chỉ là tình cờ ở nhà Ha Tae- heon, nên đây là lần đầu tiên tôi uống đúng cách kể từ khi trở thành Han Yi-gyeol.

Woo Seo-hyuk nhìn thấy tôi có vẻ muốn uống, thở dài và đẩy ly của mình ra.

"Chúng ta cần người lái xe nên tôi sẽ không uống rượu."

"Không sao đâu. Tôi đã bảo cậu ấy ngủ lại đây lên cậu ấy sẽ không về đâu ".

"Cậu ấy không thể nghỉ ngơi đầy đủ ở những nơi không đảm bảo an toàn."

"Anh nói chuyện lạ quá vậy, Thư ký Woo Seo-hyuk? Nhà tôi có gặp nguy hiểm không?"

Tôi bỏ lại Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk đang đấu khẩu nốc hết cốc bia. Vị đắng nhẹ vừa phải làm dịu cổ họng đang khó chịu của tôi.

Sau khi tôi uống hết bia trong ly, Park Geon-ho vừa tranh cãi xong với Woo Seo-hyuk, rót bia và rượu soju vào ly của tôi với vẻ mặt phấn khích.(Nghe cải tổ hợp ấy không ổn tí nào đâu:)))

"Uống nhiều hơn đi, Han Yi-gyeol."

"Han Yi-gyeol."

Tôi cảm thấy như những căng thẳng tích tụ bấy lâu nay đã được giải tỏa, tôi tiếp tục uống mà không hề hay biết Woo Seo-hyuk đang cau mày nhìn tôi, đẩy món ăn nhẹ đến trước mặt tôi.

"Uống từ từ."

"Được rồi. Hãy uống và nói chuyện. Cậu kể đi?"

Sau khi uống ly rượu soju và bia thứ hai, tôi bắt đầu kể lại mọi chuyện.

"...Tôi có một em gái. Cô ấy bị thương nặng ở khu C12 và hiện đang được điều trị."

Cô ấy không bị thương, cô ấy đã chết, nhưng thành thật mà nói thì điều đó quá nguy hiểm. Tôi thậm chí còn không chắc liệu Park Geon-ho và Woo Seo- hyuk có đủ đáng tin cậy hay không.

"Nếu cô ấy bị thương ở khu C12... Chẳng lẽ là vụ phá cổng vào tháng 10?"

"Đúng rồi."

Park Geon-ho rót đầy ly lần thứ ba. Vì lý do nào đó, lượng rượu soju dường như cao hơn trước, nhưng điều đó không thành vấn đề. Tôi vẫn một hơi uống hết ly.

"Tôi ghé qua để tìm hiểu điều gì đó, nhưng sau đó tôi chợt nhớ ra một chút... Tôi nghĩ mình đã bị cảm súc chi phối trong chốc lát."

"Tôi hiểu rồi."

Bầu không khí nặng nề rơi xuống bàn. Tôi cảm thấy nặng trĩu bởi bầu không khí u ám nên tôi đưa ly thứ tư lên môi.

"Thư ký Woo Seo-hyuk. Cậu cũng không biết điều đó à?"

"Tôi không biết."

Woo Seo-hyuk, đưa tôi một quả nho,tiếp tục nói.

"Tháng 10, tôi đến Nhật Bản theo lệnh của thầy. Ngay cả sau khi trở về Hàn Quốc, tôi vẫn chưa nghe thấy bất kỳ thông tin nào về Han Yi-gyeol."

Tôi rất ngạc nhiên trước câu trả lời. Như được mô tả trong 'Abyss', hầu hết những người tham dự đều biết rằng em gái của Han Yi-gyeol có quan hệ họ hàng với Cheon Sa-yeon. Vì vậy, tôi đã mong đợi rằng Woo Seo-hyuk sẽ nhận ra vấn đề với em gái mình.

'...tất nhiên, có khả năng những gì anh ấy vừa nói là dối trá.'

Khi tôi đang uống đồ uống của mình, một bàn tay to lớn từ bên cạnh đưa ra và giật lấy chiếc ly tôi đang cầm.

"Woo Seo-hyuk?"

"Đừng vội."

Woo Seo-hyuk cầm lấy ly rượu của tôi với vẻ mặt không hài lòng, chớp mắt nhìn quả nho mà anh ấy đã đưa cho tôi trước đó.

"Anh nên ăn nót dạ trc khi uống đó... Han Yi- gyeol?"

"Vâng?"

"Mặt anh có vẻ hơi đỏ. Nhiệt độ điều hoà cao quá sao?"

"Ừm? Vâng?."

Tôi chớp mắt ngơ ngác. Nóng?

"Một chút...?"

Tất nhiên, tôi cảm thấy nóng nực vì chúng tôi nói chuyện quá nhiều. Họ đã hỏi tôi rất nhiều. Bỏ qua chuyện đó tôi lấy lại về chiếc ly bị Woo Seo-hyuk đánh cắp.
_________________
Chương 2 của mấy bác đây hơi muộn tí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top