Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 138: kí ức lãng quên(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Um."

Park Geon-ho vừa nhìn tôi vừa vuốt ve cánh môi mình, hạ ánh mắt xuống ly bia.

"Anh nghĩ là tôi say sao?"

"Có vẻ thật vậy rồi trông cậu như đang say thế này cơ mà."

" Tôi say á?"

Tôi đã uống bao nhiêu để say? Cơ thể tôi hơi nóng, nhưng tôi không yếu đến mức say sau khi uống thứ này...

'Đợi tí. Bây giờ tôi đang ở trong cơ thể của Han Yi- gyeol.'

Cậu ta không thể uống đc rượu sao? Nghĩ lại thì tôi không biết gì về khả năng uống rượu của Han Yi-gyeol.

Tôi nuốt ngụm rượu cuối cùng trong miệng rồi nhẹ nhàng đặt ly xuống. Park Geon-ho lặng lẽ theo dõi những gì tôi đang làm, mỉm cười.

“Từ biểu hiện của cậu, cậu chắc chắn đã nhận ra tình trạng thể chất của mình bây giờ thế nào.Cậu uống nhiều như vậy còn gì"

"....."

Tôi không thể tin được người rót đầy ly rượu của tôi lại nói vậy. Có chút oán giận, nhưng tôi cũng không thể phản bác. Tôi ghi nhớ tất cả các loại và nhãn hiệu rượu, và tôi tự tin vào lượng rượu mà mình có thể chịu đựng được ngay cả khi tôi uống khá nhiều...!

“Nhìn vào mắt cậu đi. Cậu đang buồn về điều gì? Thôi nào, đừng làm vậy, uống thêm đi."

“ Park Geon-ho."

Woo Seo-hyuk cau mày trong khi ngăn Park Geon- ho rót rượu vào chiếc ly đã cạn một nửa.

"Dừng lại đc rồi đấy. Không ổn nếu cậu ấy quá say đâu, chúng tôi còn phải về nữa."

"Ngay cả khi say ngoắc cần câu, cậu ấy vẫn có thể ngủ ở đây. Tuy nhiên, cậu ấy đã trưởng thành và là một năng lực giả hạng A"

"Anh đang cố thuyết phục tôi đề lại cậu ấy ở đây với anh?"

“Nơi này có vấn đề gì sao? Không có mấy nơi an toàn như nhà tôi đâu".

“Đừng đùa nữa."

"U..."

Khi tôi lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, tâm trí tôi quay cuồng. Tôi mệt mỏi sau khi đổ cái đống kia vào chiếc bụng rỗng có vẻ tôi say thật rồi.

"Han Yi-gyeol, cậu ổn chứ?"

Khi tôi cúi người xuống và chạm vào trán mình, Woo Seo-hyuk vội vàng đỡ lấy vai tôi.

"Haha, tôi đoán là tôi không ổn mấy."

"Ôi trời."

Park Geon-ho, người đã lau sạch chiếc ly đã được đổ đầy như một trò đùa, đổ đầy nước vào một chiếc ly mới.

“Tôi thậm chí không thể uống với cậu quá lâu. Có thực sự là hạng A không? Cậu quá yếu đó."

“Khả năng uống rượu có liên quan gì đến thứ hạng à...?"

“Tất nhiên là không. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy hạng A nào uống rượu kém như thế này."

"Han Yi-gyeol trước đây từng bị trấn thương nghiêm trọng . Nên anh cũng không thể nghĩ cậy ấy như hạng A bình thường đc."

“Không phải... đến mức đó."

Ngay cả khi tôi cố gắng nói thẳng, điều đó cũng không dễ dàng vì cổ họng tôi gần như không phát ra đc âm thanh nào cả. Woo Seo-hyuk thở dài khi nhìn thấy tôi nức nở.

“Tôi sẽ lái xe, vậy chúng ta quay lại thôi."

"Wa, đợi một chút."

Đang định gật đầu, tôi vội che miệng lại vì cảm thấy bụng khó chịu.

“Nếu cậu ấy mà lên xe thì chiếc xe ấy toang đấy."

Cơ thể tôi được nhấc bộng lên ôm trong vòng tay trong lúc đó Woo Seo-hyuk trừng mắt nhìn Park Geon-ho với ánh mắt khó chịu.

“Đừng nhìn tôi như thế được không? Tôi thực sự không có ý làm cậu ấy say. Han Yi-gyeol, cậu nên uống chút nước trước đã."

Park Geon-ho nhẹ nhàng nhún vai và đưa ra một cốc nước. Tôi cố gắng đưa tay ra cầm lấy cốc nước trong khi đang nhắm mắt.

“Trước tiên hãy bình tĩnh lại sau khi tỉnh rượu tôi sẽ đưa cậu về hội."

“Sao cậu không ngủ lại đi?"

Woo Seo-hyuk hoàn toàn phớt lờ lời đề nghị đó rồi đặt tôi xuống ghế sofa. Toàn thân tôi nóng bừng, tôi cảm thấy mắt mình quay vòng vòng, tôi lấy tay che đi đôi mắt đang nhắm nghiền của mình.

'Ôi, thật là xấu hổ...'

Dù cơ thể có mệt mỏi đến đâu, tôi cũng không thể tin được mình đã gục ngã chỉ vì uống một chút. Tôi đã từng cảm nhận được điều đó trước đây, nhưng cơ thể này thực sự vô dụng.

“Anh có nên cho anh ấy uống thuốc hay gì đó không?"

“Tôi nghĩ sẽ tốt hơn sau khi nghỉ ngơi một thời gian. Hãy đặt một cốc nước bên cạnh anh ấy."

Có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Park Geon- ho và Woo Seo-hyuk từ nhà bếp. Tôi nằm yên với đầu óc mơ hồ, cái nóng tăng vọt đến mức khó chịu. Cuối cùng, tôi đứng dậy và cởi chiếc áo sơ mi đang mặc.

“Vấn đề là ngay từ đầu anh đã cho anh ấy uống quá nhiều rượu. Han Yi-gyeol vừa rời khỏi phòng bệnh... Han Yi-gyeol?"

"Han Yi-gyeol?"

Woo Seo-hyuk liên tục cằn nhằn với giọng điệu bực bội với Park Geon-ho, họ đi đến và gọi tôi cùng lúc. Tôi cởi nửa chiếc áo thun đang mặc và ngơ ngác ngẩng đầu lên.

"Vâng?"

"Anh cởi quần áo ra lm gì?"

"Hôo."

Đằng sau Woo Seo-hyuk đang bước nhanh đến, Park Geon-ho bật cười.

"Sao vậy?"

"nóng..."

“Dù có nóng cũng không nên cởi ra như vậy chứ."

"Ai quan tâm. Chúng ta đều là đàn ông..."

Tôi cởi áo phông và vò rối mái tóc rối bù của mình. Woo Seo-hyuk nhìn tôi với vẻ bối rối, vội vàng nắm lấy tay tôi khi tôi chuẩn bị cởi dây quần.

"...cậu có thể bị cảm lạnh."

"Nhưng thật sự không mấy dễ chịu..."

“Tôi sẽ lấy bộ đồ khác cho cậu ấy thay."

Park Geon-ho, người đang cười khúc khích trong khi lấy tay che mặt, can thiệp bằng một giọng nhẹ nhàng.

“Tôi đã bảo cậu ấy nên ngủ lại qua đêm mà, Thư ký Woo Seo-hyuk."

"Nhưng."

"Nên thay quần áo cho cậu ấy nhanh thôi chốc cậu ấy bất tỉnh là chúng ta phải làm đó."

Tôi ngơ ngác nhìn Woo Seo-hyuk trong khi đang ôm eo quần anh ấy có vẻ đang đắn đó điều gì đó,sau đó anh ấy bế tôi dậy.

"Nhà vệ sinh ở đâu?"

"Lối này."

***

Woo Seo-hyuk than thở trong lòng làm sao chuyện này lại xảy ra day day huyệt thái dương .

"Nào, Han Yi-gyeol. Nói ah...Ah."

"Ah..."

Tôi lặng lẽ mở miệng trước lời nói của Park Geon-ho, cầm bàn chải đánh răng. Park Geon-ho mỉm cười sâu sắc khi đặt bàn chải đánh răng vào miệng tôi.

"Rồi."

"Dừng lại đi.”

Woo Seo-hyuk không thể nhìn thấy điều này nữa nên đấy thân xác tôi vào phòng tắm rồi đóng cửa phòng tắm lại. Woo Seo-hyuk đứng quay lưng về phía cửa, nói trong lúc nhìn Park Geon-ho.

"Anh muốn tôi làm gì? Tôi chỉ giúp cậu ấy đánh răng thôi mà."

"Trạng thái hiên tại của Han Yi-gyeol không ổn, vì vậy chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngủ lại qua đêm, nhưng xin vui lòng giữ khoảng cách."

"Khoảng cách gì?tôi có làm gì quá đáng sao^^?"

Park Geon-ho khoanh tay tỏ vẻ cách trơ trẽn mỉm cười. Woo Seo-hyuk quay người lại khinh bỉ trước vẻ ngoài trơ trẽn đó.

“Có chỗ nào để ngủ không? Anh không thể đặt cậu ấy ngủ trên ghế sofa hoặc sàn nhà.”

“Tất nhiên là anh ấy nên ngủ trên giường của tôi rồi.”

Nghe câu trả lời đó, Woo Seo-hyuk ngồi xuống ghế sofa day day thái dương. Hôm nay là một ngày mệt mỏi đối với anh khi những việc ngoài ý muốn liên tục xảy ra.

Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày sẽ kết thúc như thế này từ lúc anh theo Han Yi-gyeol đến Khu C12. Anh nghĩ mình chỉ cần ngồi trong xe đợi Han Yi-gyeol quay lại.

Nhắm đôi mắt mệt mỏi  lại, anh nhớ lại hình ảnh Han Yi-gyeol mà anh nhìn thấy lúc sáng. Khi thấy Han Yi-gyeol đang loạng choạng bước xuống cầu thang với tay chống vào tường, Woo Seo-hyuk đã ném tài liệu đang xem và vội vã chạy ra khỏi xe cùng Park Geon-ho.

“Không, không phải vậy..."

Đôi mắt màu caramel mềm mại ẩn hiện dưới mái tóc rối bù sáng ngời như những viên ngọc ngâm trong nước. Woo Seo-hyuk đưa tay ra như bị ma nhập lau lấy những giọt nước mắt của người đang dựa vào Park Geon-ho.

"....."

Woo Seo-hyuk nhìn bàn tay đang lau nước mắt đó một lúc, rồi ngay lập tức nhìn ra phía sau về phía sau có tiếng cửa phòng tắm mở.

"Han Yi-gyeol."

"🎶."(Tôi không biết tiếng huýt sao như thế nào cả(⁠╥⁠﹏⁠╥⁠))

Park Geon-ho, người đang lau bàn, huýt sáo phía sau Woo Seo-hyuk đang tỏ ra xấu hổ. Han Yi-gyeol lau phần tóc ướt của mình với khuôn mặt có phần trống rỗng, mở miệng bước ra khỏi phòng tắm, chỉ dùng khăn che những khu vực quan trọng.

“Tôi không có quần áo để thay..."

Nghe những lời đó, đôi mắt dữ tợn của Woo Seo-hyuk hướng về Park Geon-ho. Park Geon-ho đọc được sự ghê tởm trong ánh mắt của anh ta, tỏ ra bối rối hiếm thấy và vội vàng nói một lời.

“Tôi đặt nó ở trên cửa."

"Ah."

Chỉ sau đó Han Yi-gyeol mới tìm thấy một chiếc áo phông và quần treo trước cửa phòng tắm và bắt đầu mặc quần áo. Woo Seo-hyuk, người gần như không quay mắt lại, cúi đầu thở dài, còn Park Geon- ho uống nốt ly rượu mà anh ta đã rót trước đó.

“Tôi không thể chuẩn bị đồ lót vì không có kích cỡ vừa vặn."

“ Park Geon-ho(⁠╬⁠☉⁠д⁠⊙⁠)."

“Tôi sẽ ngủ ở đây à?"

"Cứ làm cái cậu muốn.”

Park Geon-ho mỉm cười rạng rỡ trước câu hỏi ngây thơ của tôi. Anh ấy nói chuyện như thể đang định đi ngủ vậy. Woo Seo-hyuk chết lặng trước thái độ thay đổi rõ ràng của anh ấy.

"Còn Woo Seo-hyuk thì sao?"

Tôi nhìn Woo Seo-hyuk với khuôn mặt mông lung. Anh ấy dù không có tí dấu hiệu nào là say rượu, nhưng đôi mắt anh như dại ra tỏ vẻ đờ đẫn thái độ như mặc kệ sự đời từ bỏ tất cả của anh ta đều khác với bình thường.

“Tôi sẽ không bao giờ để Han Yi-gyeol ở đây một mình."

Anh không biết mình đã nói điều đó bao lần rồi. Woo Seo-hyuk gấp tay áo dài của Han Yi-gyeol lên và mở miệng.

“Tôi sẽ đi tắm lấy hộ tôi bộ quần áo."

“Cả đồ lót nữa à?"

Đáp lại câu hỏi trêu chọc, anh lặng lẽ nhìn Park Geon-ho với vẻ mặt vô cảm. Sau một lúc im lặng, Park Geon-ho giơ tay đầu hàng trước rồi đi lấy quần áo.

Trong khi Woo Seo-hyuk nhận quần áo và đợi đồ lót đang giặt, Park Geon-ho ngồi trên ghế sofa và vuốt ve mái tóc ướt của Han Yi-gyeol, người đang chậm rãi chớp mắt.

“Hãy lau khô tóc trước khi đi ngủ, Han Yi-gyeol."

“Ừm, khó chịu..."

Park Geon-ho mang theo máy sấy tóc và đặt Han Yi-gyeol đang lẩm bẩm ngồi giữa hai chân và sấy tóc. Han Yi-gyeol bắt đầu ngủ gật vì nhiệt độ vừa phải của máy sấy tóc và những cái vuốt ve anh.

"Cậu buồn ngủ rồi à?"

"Ưhm."

Woo Seo-hyuk bước ra sau khi tắm rửa, đã tiếp quản Han Yi-gyeol đang gà gật. Park Geon-ho lắc đầu than thở trước vẻ ngoài ngoan ngoãn hiếm thấy.

“Khi cậu ấy tỉnh lại, chúng ta phải dặn anh ấy ăn uống cẩn thận."

"Tôi đồng ý."

Woo Seo-hyuk ôm Han Yi-gyeol ngủ gật trong vòng tay, đứng dậy.

“Tôi phải đặt cậu ấy nằm xuống. Phòng ngủ ở đâu?"

"Lối này."

Khi anh mở cánh cửa trong cùng, một chiếc giường lớn được trải chăn trắng tinh xuất hiện. Woo Seo- hyuk đặt Han Yi-gyeol lên giường và tặc lưỡi.

"Anh làm gì với một chiếc giường lớn thế này khi anh sống một mình?"

"Có những lúc sẽ cần nó ngay cả khi sống một mình. Như ngày hôm nay."

"....."

Anh ấy không thể nói bất cứ điều gì. Bỏ qua những điều vô nghĩa, anh kéo chăn và đắp cho Han Yi- gyeol. Vào lúc đó, Han Yi-gyeol từ từ mở đôi mắt vốn đã nhắm nghiền.

“...hội trưởng, tôi..."

"Hử?"

Han Yi Gyeol lẩm bẩm những từ không rõ nhanh chóng nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ. Woo Seo-hyuk ghé sát và Han Yi-gyeol sau khi không nghe đc cái j thì đứng lên.

"Sai vậy?"

"Không có gì."

Woo Seo-hyuk lắc đầu trước câu hỏi của Park Geon-ho vừa đi lại với chiếc bàn chải đánh răng trong miệng. Chắc là anh đã nghe nhầm. Nghĩ như vậy, anh quay lưng lại với Han Yi-gyeol đang ngủ.
________________
Xong rồi đây🥲🥲
Thế là hết deadline của tuần này nhen
(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top