Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 139: kí ức lãng quên(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tránh trường hợp tay trơn làm rơi mất chai rượu, tôi ôm chặt nó và liếm đôi môi khô khốc của mình. Nửa đêm, một bóng người xa lạ chập chờn trong căn nhà lờ mờ chỉ còn vài ngọn đèn.

Sau khi do dự một lúc, tôi cẩn thận gõ cửa phòng làm việc.

"Mời vào."

Giọng nói cất lên ngay lập tức. Tôi bước vào căn phòng trong căn phòng đc trải một tấm thảm đỏ giữa phòng là một trái sofa và bàn trà sau nó là bàn làm việc chất đầy giấy tờ bên cạnh còn có thêm một giá sách. Người đứng trước giá sách nhếch lên khóe miệng mỉm cười.

“Tại sao lần này cậu lại đến đây?"

"...."

"Cậu đang trốn tránh điều gì sao?"

Tôi ngẩn người trước giọng nói vui tươi, lôi chai rượu và hai cái ly đi đến trước mặt anh ra. Tak, người đàn ông đó quanh người để cuốn sách lại giá.

" Tôi khá bất bờ khi cậu đến, thậm trí lần này cậu còn mang theo rượu..."

Mái tóc vàng bạch kim của người đàn ông đó tỏa sáng như một viên ngọc quý dưới ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn. Anh ấy chậm rãi bước qua phòng làm việc đến chỗ tôi và nhận lấy chai rượu từ tay tôi.

"Chả phải sẽ tốt hơn nêu tôi mang theo thứ gì đó sao.”

"...tất nhiên nếu cậu thấy ổn.”

"Tôi đương nhiên ổn. Chả phải, chính anh là người mời tôi trước sao?"

Anh ấy ôm lấy eo tôi và dẫn tôi đến ghế sofa. Cầm lấy chai rượu anh mở bật nắp ra và rót rượu vào ly.

"Sao vậy?"

Anh mỉm cười với tôi khi tôi đứng yên nhìn ly rượu dần dần được rót đầy.

"Ngồi xuống."

Buồn cười thay, ý nghĩ muốn chạy trốn chợt hiện lên. Bây giờ không còn đường quay lại nữa. Sau khi do dự một lúc, tôi từ từ ngồi xuống ghế sofa. Bộ đồ tôi mặc hôm nay giống như một con rắn quấn quanh người tôi.

"Vậy thì..."

Sau khi rót rượu vào hai ly rượu, anh ngồi đối diện và thong thả bắt chéo chân. Một cảm giác ớn lạnh hiện rõ trong đôi mắt xám bạc dưới hàng mi dài.

"Dường như cậu có điều gì đó muốn nói với tôi."

"Cái đó..."

Tôi xoa lòng bàn tay lạnh giá, nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh này. Khi sự im lặng bao trùm trong phòng làm việc, anh là người đầu tiên mở miệng xoay ly rượu với vẻ mặt thoải mái.

“Nếu không có thì đi ra ngoài.”

"Không."

Anh ấy vốn là người đàn ông ko có tính nhẫn nại. Tôi vội ngẩng đầu lên nói.

"Hội trưởng. Hôm nay tôi..."( raw ở đây vốn là giám đốc nhưng tôi nghĩ đoạn này là ai đó đang nói với Cheon Sa-yeon mà ông ấy là hội trưởng nên tôi để hội trưởng nha nếu về sau có tiết lộ thêm gì thì tôi sẽ sửa sau)

"Ừng."

"Seok-jae bị thương và tôi được biết anh ấy sẽ không được điều trị." (Seok-jae đã được nhắc đến ở chap 98)

"Di tôi đã ra lệnh thế mà."

Tôi cắn môi trước câu trả lời được thốt ra không hề do dự.

“Lý do... tôi có thể hỏi được không?"

"Lý do sao..?"

Một ngón tay dài với xương nổi rõ gõ nhẹ vào ly rượu. Tiing,âm thanh trong trẻo vâng lên, rượu trong ly rung lên nhè nhẹ.

“Có lý do để làm điều đó. Hắn chỉ đang bị trừng phạt vì làm việc không tốt mà thôi."

“Anh ấy bị thương nặng."

"Thì sao."

Tôi bắt đầu lo lắng trước thái độ buồn tẻ của anh ấy.

'Bình tĩnh'

Không có lợi ích gì khi vội vàng. Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình một lần nữa.

“Bác sĩ phụ trách nói với tôi rằng chân phải của anh ấy có thể bị dị tật suốt đời. Chúng tôi cần phẫu thuật càng sớm càng tốt".

"Ừ."

Anh nhìn chằm chằm vào môi tôi một lúc rồi chuyển ánh mắt sang chai rượu.

"Hội trưởng."

"Cậu đến đây chỉ để nói thế thôi à? Cậu đến chỉ đển xin cho Park Seok-jae đc phẫu thuật thôi à?

Vừa cười nhạo tôi vừa vuốt cằm, anh ta lập tức ra lệnh.

"Đến đây."

"...."

Tôi từ từ đứng dậy và đi về phía anh ấy.

"Gần hơn."

Tôi dừng lại bên ghế sofa, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi kéo tôi vào giữa hai chân, ngửa đầu ra sau và nhìn vào mắt tôi.

Sau đó, tôi biết phải làm gì ngay cả khi không phải nghe lệnh. Chớp mắt chậm rãi, tôi co chân lại và quỳ xuống sàn.

"Chính xác."

Như thể đang tự hào về tôi, một bàn tay trắng nõn, lạnh ngắt chạm vào trán tôi.

Túc, tuduk. Tiếng mưa rơi nhẹ vào cửa sổ phòng làm việc vang lên. Anh vuốt ve mặt tôi không nói một lời trong khi vài giọt mưa rơi xuống ướt đẫm cửa sổ.

"Se-hyun-ah."(Se-hyun-ah là ai vậy???)

Đến lúc đôi chân gập lại của tôi run rẩy yếu ớt, đôi môi mịn màng cuối cùng cũng mở ra. Tôi hơi cúi đầu và trả lời bằng giọng phục tùng nhất có thể.

"Vâng."

"Sao lại mang rượu tới? Đút lót?"

"Không có tác dụng."

"Cậu rất dễ thương."

Anh ấy dụng bàn tay đầy sẹo bóp cằm tôi bắt tôi phải nhìn lên anh ấy. Một cái ôm mạnh mẽ nhấn chìm tôi trong đau đớn. Tôi nuốt một tiếng rên, cố gắng không nhíu mày.

“Tôi có cảm giác như cậu đến đây để bán thân vì lý do nào đó. Không phải sao?"

“xin lỗi..."

“Không, đừng xin lỗi. Tại sao cậu không bán cơ thể của cậu cho tôi? Để tôi vui sao."

Dù có vui thật gay không thì anh ấy cũng cười rạng rỡ như thể đang rất vui.

"Lâu lắm rồi tôi mới thấy một bộ dáng phục tùng như vậy nhờ Seok-jae. Từ bây giờ tôi có nên trừng phạt anh ta thường xuyên hơn không?"

"Hội trưởng."

"Tôi chỉ đùa thôi."

Ngón tay cái của anh lướt qua lông mày rồi xuống má, chạm đến môi. Anh hỏi, vuốt ve môi tôi với vẻ mặt khó hiểu.

“Tôi nên làm gì đây, Se-hyun-ah?"

"...."

“Tôi không muốn tha thứ cho Seok-jae chỉ bằng rượu."

".....tôi."

Toàn thân tôi lại căng thẳng trước lời nói lạnh lùng đó. Tôi cảm thấy tay mình run lên từng đợt.

“Thay vào đó tôi sẽ bị trừng phạt."

".”

“Vì vậy, anh hãy cho phép Seok-jae đc phẫu thuật."

Ngón tay cái của anh ấy đưa vào trong khi môi tôi mở rộng. Tôi nổi da gà khi cảm giác xuyên qua hàm răng cứng rắn, ấn lưỡi và quét xuống vòm miệng.

“Thay vào đó sẽ bị trừng phạt..."

Anh lẩm bẩm theo lời tôi, đưa ngón cái và ngón trỏ vào miệng tôi.

"Tôi nghĩ tôi quá mềm yếu đối với cậu, Se-hyun-ah."

"Hu, ừm..."

"Nhưng chỉ rượu là không đủ đâu."

Những ngón tay của anh ấy tăng lên bốn ngay lập tức. Chiếc cằm rộng mở bị kéo cứng ngắc. Khóe mắt tôi méo mó bởi những ngón tay tự nguyện khuấy động trong miệng và hơi thở của tôi trở nên khó nhọc.

“Ít nhất thì cậu cũng nên cởi quần áo ra."

Việc cố nuốt cơn buồn nôn càng ngày càng khó khăn hơn. Tôi vội nắm lấy đùi anh ấy rồi ngước lên. Tuy nhiên, hắn tỏ ra kiên quyết không dễ dãi với tôi.

"Cậu sẽ lm gì đây."

Tôi nhắm chặt mắt trước giọng nói trầm thấp đó và buộc cái lưỡi cứng đờ của mình phải cử động. Tôi liếm những ngón tay rắn chắc của anh và nuốt nó thật sâu như thể tôi đang mút nó. Anh cười nhẹ như thể hài lòng với cách cư xử của tôi.

***

Một ánh sáng trắng lấp đầy tầm nhìn mờ ảo. Tôi chớp mắt trong đầu óc mơ hồ và ngước mắt nhìn bàn tay đang gõ lên mũi mình.

"Good morning^^"

".....!"

Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của Park Geon-ho với nụ cười sảng khoái phù hợp với ánh nắng ban mai. Theo phản xạ, tôi quay người sang hướng khác, nhưng lần này, tôi kinh hoàng khi phải đối mặt với Woo Seo-hyuk, người trông rất mệt mỏi.

"Ô, anh Woo Seo-hyuk."

"Cậu tỉnh rồi à?"

Tôi giật mình nhận ra mình đang nằm giữa Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk nhanh chóng đứng dậy. Park Geon-ho, người đã nằm bên cạnh tôi một lúc lâu và nhàn nhã quan sát, nói với giọng vui tươi.

“Anh cảm thấy thế nào rồi?"

“Tôi ổn, ừm. Tôi ổn."

Tôi nhìn xung quanh. Nhìn thấy Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk mặc đồ ngủ trong một căn phòng ngủ xa lạ gợi lại ký ức về buổi uống rượu tối qua.

“Anh sẽ không được phép đi đâu đó và uống rượu một cách liều lĩnh, Han Yi-gyeol."

"...vâng. Tôi biệt rồi."

Park Geon-ho cười khúc khích rồi nâng nửa thân trên lên, có lẽ thấy tôi sờ trán và thở dài thật sâu cũng khá buồn cười.

"Cậu nhớ được bao nhiêu?"

“Tôi hầu như không nhớ những gì sau khi đội trưởng sấy tóc cho tôi..."

“Thế là đc rồi."

Tôi gật đầu và đồng ý. Nói đúng ra là do tôi không chịu nổi cơn buồn ngủ nên ngủ quên chứ không phải do say nên không bị mất trí nhớ.

'Từ giờ trở đi mình sẽ phải cẩn thận hơn khi uống rượu.'

Trong tình trạng mệt mỏi, tôi uống mà không ăn gì và nhanh chóng say, nhưng Han Yi-gyeol lại rất yếu uống rượu dù cậu ấy là hạng A. Khá may cho tôi khi biết mình có thể uống bao nhiêu trước khi phạm phải sai lầm lớn hơn.

“Có sao không?"

Woo Seo-hyuk, người cùng tôi bước xuống giường, hỏi.

"Tôi ổn."

Tôi mỉm cười ngượng nghịu và nhìn anh ấy một cách cẩn thận. Woo Seo-hyuk, người luôn mặc vest với mái tóc đc chải gọn gàng, giờ đang mặc bộ quần áo rộng rãi với mái tóc xõa xuống. Ngoại hình còn rất khác lạ so với thường ngày.

"Han Yi-gyeol?"

Khi tôi tiếp tục nhìn chằm chằm mà không nói một lời, anh ấy chớp mắt và hơi nghiêng đầu.

"Anh trông rất mệt mỏi."

“Đó là bởi vì tôi không thể ngủ được, nhưng điều đó không thành vấn đề trong khoảng một ngày.”

"Thật sự?"

Tôi nhìn lại Park Geon-ho. Không giống như Woo Seo-hyuk, Park Geon-ho, người dang rộng đôi tay dài của mình, trông rất sảng khoái. Có vẻ như chỉ có Woo Seo-hyuk còn thức trong khi tôi và Park Geon-ho đang ngủ ngon lành.

“Tôi bảo anh ấy đi ngủ. Chính Thư ký Woo Seo-hyuk đã từ chối tôi."

Park Geon-ho nhún vai và nói như một lời bào chữa trước câu hỏi của tôi.

“Hơn thế nữa, làm sao mà cả ba chúng ta lại nằm chung một giường? Anh nói rằng anh có một phòng trống.

"Tôi xin lỗi. Hắn nói ngay cả khi hắn chết thì nhất định hắn phải ngủ cạnh Han Yi-gyeol-ssi."

“Tôi chỉ định ngủ trên giường của mình thôi."

“Tôi không nghĩ mình phải nghe nó nữa."

Park Geon-ho cười nhạo lời nói của anh ấy, bước ra khỏi giường và mở cửa phòng ngủ. Tôi theo anh ta ra khỏi phòng khách và kiểm tra đồng hồ. Lúc đó mới hơn 9h30 sáng.

“Dù sao thì cũng cảm ơn vì đã cho tôi ngủ qua đêm. Tôi đã gây rắc rối cho anh rồi.”

“Nếu cậu muốn xin lỗi, tại sao hôm nay chúng ta không đi ăn ở một nơi nào đó nhỉ?"

“Để lần sau đi."

Khi tôi qua đêm tại nhà Park Geon-ho, tất cả lịch trình tiếp theo của tôi đều bị đảo lộn. Khi đang sắp xếp lại kế hoạch trong đầu, tôi nhận được cốc nước từ Park Geon-ho.

“Hãy ăn sáng trước khi quay trở lại hội. Thư ký Woo Seo Hyuk. Cà phê?"

“uh. Hãy để tôi giúp cậu chuẩn bị bữa sáng.

"Cảm ơn."

Tôi uống nước, ngơ ngác nhìn Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk đang hoà hợp làm việc trong bếp.

Nghiêm túc mà nói, họ thường đánh nhau ngay cả khi chỉ chạm mắt, nhưng những lúc như thế này, họ lại rất hợp nhau.

'Nghĩ lại thì, khi chúng ta chiến đấu ở cổng Khu N23, tình cảnh cũng giống như bây giờ.'

Nếu họ có quan hệ tốt thì đó sẽ là một sự kết hợp tuyệt vời. Tôi đặt cốc nước mình đã uống xuống với một suy nghĩ ngớ ngẩn trong đầu.

“Tôi có thể giúp gì được không?"

“Hừm... Nhưng Han Yi-gyeol. Tôi nghe nói cậu nấu ăn rất tệ."

"???"

Park Geon-ho mỉm cười rạng rỡ khi xắn tay áo lên và chặn tôi vào bếp.

“Min Ah-rin đã nói với tôi rằng cậu thậm chí không thể cắt được một củ hành tây."

“Đúng là tôi chưa từng làm điều đó trước đây, nhưng tôi tự tin rằng mình có thể sử dụng dao tốt..."

“Tôi và Thư ký Woo Seo-hyuk ở đây đủ rồi, nên đi tắm rửa đi."

"Đợi đã...!"

Park Geon-ho nắm lấy vai tôi và đẩy tôi ra khỏi bếp, đích thân mở cửa phòng tắm. Tôi vô tình bước vào phòng tắm và mỉm cười bất lực khi nhìn Han Yi-gyeol ngu ngốc phản chiếu trong gương.
_________________
Hơi muộn tí giời mới 22:25 chưa hết ngày:33333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top