Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Anh là người tốt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Yến Thanh trong lòng căng thẳng, vội bước tới bên cô, "Nam Ca."

Anh lại gọi tên cô, bắt gặp cô đang ngây ngốc nhìn trợ lý Viên không có chút phản ứng.

Thẩm Yến Thanh nhíu mày, nhìn sang phía trợ lý Viên.

Đôi mắt đen dưới cặp kính của anh hơi nheo lại, mang theo một cảm giác áp bức vô hình.

"..."

Da đầu trợ lý Viên tê dại, thiếu chút nữa là đánh rơi cái cốc trong tay.

Từ khi tốt nghiệp anh đã đi theo Thẩm Yến Thanh, quả thực là rất rõ cái ánh mắt này.

"Chính là, Nam tiểu thư cầm rượu hoa quả vào đây, tôi mới nói là ngài dị ứng với cồn..."

Nói đến đây, nội dung phía sau không cần nói cũng biết.

Thẩm Yến Thanh mất kiên nhẫn: "Không phải chuyện của cậu, mấy người các cậu ra ngoài ăn cơm đi."

Trợ lý Viên như được ân xá, chuồn đi thật nhanh.

Rất nhanh, hành lang lại yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại hai người Thẩm Yến Thanh và Nam Ca.

"Chúng ta vào trong nói chuyện được không?" Thẩm Yến Thanh thấp giọng hỏi.

Nam Ca chớp chớp mắt, không dám nói chuyện.

Thấy vậy, Thẩm Yến Thanh do dự một lát, đưa tay ra nắm nhẹ cổ tay cô, "Chúng ta vào trong kia nói chuyện."

Nam Ca hé môi, định nói nhưng lại thôi, để mặc cho anh kéo đi.

Sau khi bóng dáng của hai người kia khuất xa, những người khác mới dám ngẩng lê từ sau máy tính, dẫn đầu là trợ lý Viên.

Chị Miêu Miêu cắn một miếng pizza, không sợ lớn chuyện hỏi: "Cà phê của Nam Ca có cần đưa qua đó không?"

"Có mắt nhìn chút đi!" Trợ lý Viên liếc cô, "Chuyện đang nước sôi lửa bỏng như này còn lo cà phê nữa!"

"Giờ mà cô đi vào, sáng sớm ngày mai cô sẽ bị đuổi việc vì đã bước chân trái vào cửa Hoa Thịnh."

Chị Miêu Miêu: "Anh có chắc là trong hai chúng ta tôi là người bị đuổi trước không?"

Trợ lý Viên: "..." Cút!

——

Nam Ca bị ấn ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, trong tay cô vẫn còn cầm đồ ăn trưa của Thẩm Yến Thanh.

Do dự một chút rồi cô nhẹ nhàng đặt hộp cơm lên trên bàn, sau đó lại lặng lẽ đẩy về phía đối diện, đẩy rồi lại đẩy——

Thẩm Yến Thanh quay người ngồi xuống, ngước mắt lên liền nhìn thấy hành động này của cô.

Sau khi bị phát hiện, Nam Ca lập tức ngồi thẳng người, tay nắm lại rồi đặt lên trên đùi. Cô mặc một chiếc áo lông vũ dày, sau khi cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Yến Thanh, cô cúi thấ đầu, gần như nửa khuôn mặt vùi vào trong cổ áo.

Như chú chim cánh cụt.

Thấy cô vô thức trốn tránh, Thẩm Yến Thanh thu hồi lại ánh mắt, rót cho cô cốc nước, "Nước ấm."

Anh đứng dậy, định đặt cốc nước trước mặt cô.

Thấy anh đến gàn, Nam Ca vô thức lùi về phía sau, tay của Thẩm Yến Thanh dừng giữa không trung, ánh mắt nhất thời tối sầm.

Giấy tiếp theo, anh giả vờ như không có gì xảy ra, đặt ly nướv xuống. Rất nhanh, anh lùi về chỗ ban đầu, kéo giãn khoảng cách với cô.

Không khí nhất thời có chút ngượng ngùng, Nam Ca vặn vẹo ngón tay, có chút bất an.

Chuyện này là cô không đúng.

Nhưng mà...haizzz, Nam Ca chậm rãi thở ra, có chút ưu sầu.

Sau một hồi phân vân, cô mở miệng: "Cái đó..."

"Chuyện ngày hôm đó..."

Hai người cùng lúc mở miệng, âm thanh không chút phòng bị hòa vào nhau.

Nam Ca ngây người.

Thẩm Yến Thanh cười ấm áp, "Để tôi nói trước."

"Ừm". Vừa mới tích đủ dũng khí, Nam Ca đành lặng lẽ nuốt về những lời sắp nói.

"Trợ lý Viên thật ra cũng không biết chuyện ngày hôm đó, nếu như ban nãy anh ấy có nói với em điều gì không đúng, thì tôi thay anh ấy xin lỗi em, mong em không cần suy nghĩ nhiều."

"Thực chất là có tôi dị ứng với cồn, nhưng mà ngày hôm đó cũng không có uống nhiều. Chắc em cũng nhớ, tôi chỉ uống có một ngụm thôi."

"Sự việc lúc đó cũng không nghiêm trọng. Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, nếu như khi đó em biết tôi dị ứng với cồn chắc chắn cũng sẽ không ép tôi uống rượu đâu nhỉ?"

Giọng điệu anh ôn hòa, kiên nhẫn giải thích.

Nam Ca gật mạnh đầu, thuận theo nói: "Đúng thế đúng thế!"

Chính xác là như vậy!

Nếu mà cô sớm biết anh ấy nói không biết uống rượu thực ra là vì dị ứng với cồn thì lúc đó cô chắc chắn không nói lời thứ hai quay người đi luôn.

Chắc chắn sẽ không ép anh đâu!

"Thế nên, là tôi đã không nói rõ sự việc, sau đó em cũng không bắt ép, là tôi chủ động nhắc đến. Nói cho cùng, vấn đề là ở tôi."

"Em không cần thiết phải tự trách bản thân."

Nam Ca lại phân vân, do dự một hồi, cô phản bác: "Nhưng mà...bất kể là thế nào thì em cũng gián tiếp khiến anh bị dị ứng."

"Thực ra ngày hôm đó lúc đó là yêu cầu thua cuộc trò chơi, ngay lúc đầu anh từ chối thì em đáng lẽ nên rời đi luôn."

Cô có ngốc đến mấy cũng biết, Thẩm Yến Thanh lúc đó nhận ra cô nên mới chọn giúp cô uống rượu.

Anh nói dối, nói mình không biết uống rượu.

Nhưng cô không nghĩ đây là lời nói dối.

Hai ngày trước cô mới nhắc đến chuyện này, anh vẫn còn nói xin lỗi, không hề đề cập chuyện bản thân dị ứng cồn với cô, chính là sợ cô tự trách bản thân.

Nghĩ đến đây, Nam Ca mím môi, cảm thấy vẫn nên xin lỗi người ta.

"Vẫn là nên nói xin lỗi với anh."

"Em biết là dị ứng cồn rất nguy hiểm, sẽ ảnh hưởng đến tính mạng."

Có lẽ cảm thấy lời xin lỗi chưa đủ chân thành, Nam Ca đứng dậy, nhìn thẳng vào anh, cúi người 900 :"Anh là người tốt! Xin lỗi anh!"

Thẩm Yến Thanh vốn luôn bình tĩnh, sau khi nhìn thấy một màn như vậy, cũng ngây người mất 2s. Sau khi phản ứng lại, anh tiến lên đỡ cô, vừa đau lòng vừa buồn cười, có chút bất đắc dĩ: "Nam Ca, thật sự là không có nghiêm trọng đến thế."

Cô gái này sao mà lại đáng yêu như vậy...

Đổi người bên cạnh là người khác, cũng có lẽ anh sẽ cảm thấy người ta đang làm màu, nhưng mà nếu là Nam Ca thì anh lại nghĩ khác.

Anh cảm thấy nếu theo mạch não của Nam Ca, cúi người xin lỗi, chắc chắn là thật lòng.

Dùng lời nói đùa của trợ lý Viên ngày hôm đó thì là Nam Ca chân thành đến mức suýt chút nữa đã hôn anh một cái...

Nam Ca không dám ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không khống chế được đảo quanh.

"Ngày hôm đó tiền viện phí của anh hết bao nhiêu? Để em trả."

"Cũng không hết bao nhiêu, bởi vì không nghiêm trọng đến độ truyền dịch, chỉ lấy mấy liều thuốc thôi."

"Thế thì cũng không được." Nam Ca móc điện thoại ra, không nghe lời anh, trực tiếp chuyển Wechat cho anh 500 tệ, "Cái này vẫn phải trả."

"Anh nhận đi nhé."

Nam Ca nén đau nhập mật khẩu, Ai ui thế là hết chỗ tiền một ngày đi làm của cô.

"Anh nhất định phải nhận đó! Nếu mà không nhận thì từ giờ về sau em sẽ chuyển đơn của anh cho đồng nghiệp khác đó, chính là không giao đơn của anh."

"Vì sao?"

"Nam Ca một tay ôm ngực, "Bởi vì anh quá tốt, lại đến đây nữa em sẽ cảm thấy áy náy."

Nhưng thực chất, cô sợ nếu tiếp tục như vậy, cô ngày nào cũng đăng bài lên vòng bạn bè mất!!!

Cô đến là vì kiếm tiền đổi xe! Chứ không phải đi làm từ thiện đâu huhuhu~

Thẩm Yến Thanh nhìn cô, rồi lại nhìn 500 tệ cô chuyển đến, như là gặp vấn đề khó của thế kỷ, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Trước kia trợ lý Viên có giải thích qua cho anh, những công việc giao hàng như này thì đều là dựa vào hoa hồng, một đơn chỉ có mấy tệ. Hoa hồng ở nhưng nhà hàng tư nhân như của Nam Ca thì có lẽ cao hơn một chút.

Có lẽ 500 tệ này là tiền công từ rất lâu mới có của Nam Ca.

Như nghĩ đến điều gì, Thẩm Yến Thanh ấn nhận, sau đó vội mở App giao hàng, chọn mục Phần thưởng và nhập số tiền——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top