Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là do ngày nghĩ gì đêm liền mơ thấy vậy, đêm đó tôi ngất đi, trong mơ tôi đánh Hạ Nghiêu Tầm rất nhiều lần, ra tay càng lúc càng độc ác, còn có bug, ở trong đầu tôi loảng xoảng ầm ầm, khiến cho ngày hôm sau tỉnh lại bên tai tôi vẫn như cũ có tiếng ong ong, phảng phất còn có âm thanh.

Phản ứng đầu tiên sau khi tôi mở mắt là đưa tay cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường, chuẩn bị đập một nhát vào đầu Hạ nghiêu Tầm, một lần không chết thì đập thêm lần nữa, kết quả vừa quay đầu, phát hiện trong phòng ngủ chỉ còn một mình tôi.

Tôi cầm đồng hồ báo thức sững sờ một lúc, ngay sau đó là lửa giận ngập trời ập đến, xen lẫn một chút chút ủy khuất.

Ý gì đây? Làm chuyện đó với tôi xong ngày hôm sau quay đầu liền chạy? Mặc quần xong thì trở mặt không nhận người? Không định cho tôi một lời giải thích?

Tôi nhịn không được trong miệng bắt đầu hùng hổ mắng, bỏ đồng hồ báo thức xuống, cố gắng đứng dậy mặc quần áo.

Ai ngờ vừa động một cái, một dòng điện cực nhỏ dường như tập trung ở đùi trong, nhanh chóng kích thích các đầu dây thần kinh nhạy cảm của tôi, gây ra những đợt đau kinh khủng.

Tôi cảm thấy trên đùi một mảnh đau rát, hơn nữa tôi phát hiện, cảm giác đau vẫn còn, nhưng chân không nhúc nhích được.

Đậu! Ông đây sẽ không trở thành người tàn phế luôn chứ?

Từ sáng thức dậy đến giờ, tôi đã quan tâm mà mắng Hạ Nghiêu Tầm rồi, cũng chưa kịp kiểm tra tình hình thân thể của mình, lúc này tôi mới nhấc chăn lên, liếc nhìn bắp đùi của mình, mạnh mẽ hít một ngụm khí.

Tôi nghĩ tôi có thể phải đến bệnh viện một chuyến rồi.

Tôi lê nửa người dưới dường như tê liệt, chật vật đi về phía mép giường, duỗi tay hồi lâu, rốt cuộc móc được tay cầm tủ quần áo, run rẩy mở cửa, lại cố gắng dùng ngón tay nhón vào bên trong tùy tiện kéo lấy một cái ra, cố nén đau nhức khi mặc vào, tuy rằng vẫn còn trần như nhộng, nhưng ngay lập tức khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Tiếp theo tôi lại mò tìm quần.

Nhưng mà ngón tay tôi còn chưa chạm đến mảnh vải, cửa phòng ngủ đã mở ra.

Tôi vừa quay đầu thì đã thấy lão cẩu hại tôi rơi vào tình cảnh này quay lại, trong tay còn cầm một túi đồ.

Vốn dĩ trong đầu đã nghĩ ra mười nghìn cách giết anh ấy, nhưng vào lúc này lại biến mất gần hết, tôi đột nhiên không muốn giết anh ấy nữa, nhưng cũng không muốn nói chuyện với anh ấy.

Vì vậy, tôi bình tĩnh liếc nhìn anh ấy, thu hồi ánh mắt và tiếp tục với lấy quần của mình.

Tôi chọn cách phớt lờ anh ấy.

Nhưng có một số người không biết nhìn mặt người khác mà làm việc.

Tôi dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn anh ấy đến gần, thành giường hơi chìm xuống, anh ấy ấn vào góc chăn muốn kéo nó lên, tôi cảnh giác co người lại và kéo chăn, tôi có thể cảm giác được sắc mặt mình rất khó coi: "Anh làm gì vậy?"

Anh ấy giơ túi đồ lên, giọng nói bình tĩnh, không chút xấu hổ: "Giúp em bôi thuốc."

Anh ấy không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc tới cơn tức của tôi lại trỗi dậy.

Một người tí hon trong đầu tôi nói với tôi rằng tôi nên đập chỗ thuốc này lên đầu anh ấy sau đó kêu anh ấy cút đi, một người tí hon khác lại nói với tôi không thể ủy khuất chính mình, dù sao đau cũng là bản thân đau.

Hai người tí hon đang tranh cãi dữ dội trong đầu tôi, cuối cùng lý trí chiến thắng sự bốc đồng.

Vì vậy tôi nắm lấy chiếc túi, nói: "Anh có thể cút rồi."

Anh ấy nhìn tôi một cái, nói: "Em có thể tự mình bôi thuốc không? Có cần anh giúp không?"

"Không cần, cảm ơn, anh bò đi cho ông đây."

Anh ấy gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng mà trước khi đi có để lại cho tôi một cái áo sơ mi, nói: "Em mặc cái này, như vậy có thể tránh đụng tới vết thương, trường học bên kia anh đã nói với giáo viên rồi."

Tôi nhặt chiếc gối ném qua. Tôi hiện tại không muốn thấy anh ấy.

Anh ấy đã ra ngoài.

Tôi mở túi lấy từng lọ thuốc ra, sau khi đọc hướng dẫn sử dụng, tôi bắt đầu thoa thuốc lên người.

Mỗi lần thoa tôi đều run lên bởi vì mẹ nó quá đau.

Cuối cùng, tôi đau đến không chịu nổi nữa rồi, buộc phải đặt lọ thuốc sang một bên, đợi một lát lại thoa.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, anh ấy đi thẳng về phía tôi, không kịp đề phòng bị anh ấy nhắc chăn lên, tôi cảm giác trên người mát lạnh, cả người đều bại lộ trong không khí.

Tôi nảy mình, đầu nóng lên, adrenaline trong người tăng vột, miệng đầy thô tục chuẩn bị thốt ra.

Một giây tiếp theo, tôi cảm giác trên đùi mát lạnh, xúc cảm nhẹ nhàng lành lạnh bao phủ làn da đỏ ửng trầy xát bên trong.

Tôi thoáng cái ngây người.

Anh ấy bôi thuốc cho tôi rất nhẹ nhàng, vừa lau vừa nhẹ giọng nói: "Sao em vụng về vậy, tự bôi thuốc còn dùng lực mạnh như vậy, ai không biết còn tưởng em lấy giẻ lau gạch."

Đây là lỗi của ai?

Nhưng tôi không nói ra, tôi chỉ cụp mắt nhìn mái tóc đen mềm mại và phần gáy lộ ra của anh ấy, hàng mi thu lại tạo lên một độ cong rất đẹp, vừa đen vừa dài, như một bàn chải nhỏ, dưới đôi mắt thâm thúy ấy tạo thành một chiếc bóng, đẹp đẽ tựa như ngài quý tộc ưu nhã trong bức danh hoa thế giới, anh ấy dường như được sinh ra trong sự cưng chiều và chiếu cố của thượng đế, mỗi một nét bút vẽ ra đều được tỉ mỉ chọn lọc mà thành, hết thảy đều là dáng vẻ hoàn mỹ.

Tôi nhìn đến có chút xuất thần, chợt nhớ ra, đây hình như là năm thứ mười lăm tôi và Hạ Nghiêu Tầm quen nhau.

Mà một đời người có bao nhiêu cái mười lăm năm?

Không hiểu sao, một chút chua xót và buồn bã dâng lên trong lòng, nhưng sự thoải mái lành lạnh tỏa ra từ đôi chân khiến tôi càng buồn hơn.

Nước đá luôn tỏa ra rất nhiều nhiệt trong quá trình tan chảy, và cuối cùng biến thành một vũng nước, chỉ còn lại nhiệt độ còn sót lại rải rác trong không khí.

Tôi bây giờ dường như đang ở trong tình trạng này.

"Xin lỗi," Hạ Nghiêu Tầm đột nhiên lên tiếng, "Hôm qua uống say rồi, không còn tỉnh táo, không cẩn thân làm ra chuyện quá giới hạn với em, em đừng để trong lòng."

Anh ấy giúp tôi bôi thuốc xong, bàn tay khô ráo ấm áp đặt sau gáy tôi xoa xoa, gục đầu nhìn tôi, đáy mắt cất giấu hối hận và áy náy sâu đậm.

Tôi nhìn vào mắt anh ấy.

Hạ Nghiêu Tầm có một đôi mắt cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác, giống như đại dương sâu thẳm mênh mông, bên trong có xanh thẳm, ngân hà, trăng trong nước, luôn khiến người ta không nhịn được mà đắm chìm, đánh mắt bản thân trong đó, cuối cùng bị nuốt chửng, trở thành con kiến nhỏ bé trong đó.

Tôi bất giác hỏi điều mà mình đã kìm nén trong lòng bấy lâu: "Nếu như là người khác, anh cũng sẽ làm vậy với người ta?"

Bàn tay xoa sau gáy tôi bỗng dừng lại.

Anh ấy nói: "Sẽ không."

Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy một cái, trái tim nhưng lại không vì hai chữ này của anh ấy mà buông xuống.

Tôi nói: "Ồ, tốt."

Tôi biết anh ấy đang nói dối tôi.

Hai chúng tôi làm hòa quá đột ngột, dường như ngày hôm đó chẳng có chuyện gì xảy ra, cứ như dòng chữ khắc trên đá có thể theo gió, cát xói mòn mà biến mất, lại không biết càng lấp càng sâu, cuối cùng sâu tới tận xương tủy.

Hạ Nghiêu Tầm có vẻ hơi ngạc nhiên vì thái độ của tôi thay đổi nhanh như vậy, nhưng anh ấy không đi hỏi tôi tại sao.

Anh muốn hỏi em? Thực ra lí do rất đơn giản.

Trong lòng anh ấy, tôi chỉ là một người bạn bình thường quen biết anh ấy lâu hơn một chút, không phải là người đặc biệt nhất.

Giống như đang nhai lườn gà vậy, bỏ đi thì tiếc, ăn thì vô vị.

Tôi từng nhìn thấy anh ấy cùng người khác thân thiết, lúc đó tôi mới nhận ra rằng, cứ nghĩ chúng tôi gần trong gang tấc, trên thực tế lại cách nhau cả chân trời góc bể.

Vì vậy tôi cũng không cần vì loại chuyện này mà phiền lòng.

Chưa từng yêu đương, nhưng đạo lí cơ bản này tôi vẫn hiểu.

Nhắc tới cũng thật châm biếm, năm mười bảy tuổi ấy, tôi từng trải qua một mối tình đầu, đó là lần đầu tiên tôi nhận thấy sự khác biệt giữa bản thân và người khác.

Tôi thích nam sinh.

Hơn nữa, tôi... dường như đã thích trúc mã của mình.

Tôi ôm tâm sự thầm kín của thiếu niên mà ở bên cạnh anh ấy mơ một giấc mộng đẹp.

Sau đó, mộng tan, trăng trong nước cũng chẳng thấy hình bóng.

Từ đó vè sau, tôi chưa từng yêu ai khác, bao gồm anh ấy.

Tôi muốn yêu bản thân mình thật tốt, vì vậy tôi đã từ bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#1vs1