Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Vị khách không mời mà đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thanh của bánh xe quay và chuông xe đạp.

Ngôi trường chứa đầy những bước chân bận rộn và những cuộc trò chuyện nhộn nhịp vào buổi sáng.

Đi ngang qua khuôn viên yên bình, tôi đến cổng nơi các học sinh đến trường gặp nhau. Một "cảnh tượng vui vẻ" được lan truyền khi bạn bè, trong số đó có cả những cặp đôi đanh trao nhau lời chào vào buổi sáng.

Đó là một buổi sáng rất sảng khoái.

Ngoại trừ xung quanh tôi.

'Tôi tự hỏi tại sao bạn lại là em trai của tiền bối Makoto"

Mặc dù tôi đang có một tâm trạng vui vẻ, nhưng việc đột nhiên phải tiếp nhận những từ ngữ đó khi đang thay giày khiến tâm trạng tôi giảm xuống rất nhanh, đó là một sự cố lớn.

Giọng nói đó tỏ thái độ vô cùng gay gắt một cách bất thường.

Nguồn gốc của giọng nói chính là Kaede Akihito- người đang đứng trước mặt tôi.

Cậu ta là một trong những đối tượng bị anh trai tôi từ chối dẫn đến tổn thương sâu sắc.

Cậu ta là bạn cùng lớp của tôi, cho đến gần đây, chúng tôi không đặc biệt thân thiết và cũng không có mối quan hệ tồi tệ nào cả, nếu có thì tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều có ấn tượng tốt đẹp về nhau. Nhưng, có vẻ như bây giờ chúng tôi bây giờ như nước với lửa.

Kaede là một cậu bé xinh đẹp trông giống như một thiên thần với đôi mắt to tròn màu đỏ, cậu ta có mái tóc vàng trông giống như bộ lông mèo mềm mại.

Lưng cậu ta không nhỏ nhưng lại thấp hơn tôi một nắm đấm.

Đồng phục học sinh không có áo cộc tay nên cậu ta mặc một chiếc áo len màu xám nhạt dài tay trên tay

Cậu ta nổi tiếng nhờ dáng vẻ đáng yêu của mình và câu "Bạn quá dễ thương!" từ những cô gái đã biến mất, đôi mắt đỏ đó nhìn tôi lạnh như băng.

Tôi dường như bị đóng băng khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau. Ngay lúc này, cậu ta chẳng đáng yêu chút nào. Nhưng không có gì nhiều khi tôi đã quen với điều này. Chuyện này đã diễn ra mỗi sáng tại nơi này suốt cả tuần.

Tôi không nhớ bản thân đã gây thù gì với cậu ta.

"Bạn có nghe không vậy!?"

Tôi có thể nghe thấy, nhưng tôi không có ý định trả lời cậu ta.

"...."

Ổ, giọng nói của trái tim bạn đã bị rò rỉ? Bầu không khí giữa chúng tôi ngày càng giảm sâu.

Ngay cả khi cậu ta lườm tôi như vậy, tôi cũng không cảm thấy gì cả. "Không có gì". Một loạt từ hư không..đó sẽ là sự thờ ơ, có thể gọi là "sự phớt lờ"

Như thể Kaede không tồn tại, đó là một màn "Xuyên qua rực rỡ".

"Chào!"

Ahhh tôi không thể nghe thấy gì cả.

Được rồi, đến đây là câu chuyện buổi sáng đã kết thúc.

Tôi tự hỏi liệu chuyện này có xảy ra vào ngày mai không. Tôi không muốn như vậy, tôi cảm thấy chán nản từ sáng tới giờ.

"Huh?"

Tôi cảm nhận được có ánh mắt của ai đó đang hướng về phía tôi, khi tôi nhìn xung quanh để kiểm tra, tôi thấy một số học sinh đang tập trung nhìn về phía này. 

Có vẻ như người đó đang xem xét tình hình như thể đó là một vấn đề rắc rối.

Tôi không thích điều này, nếu có bất kỳ tin đồn kỳ lạ nào bắt dầu......

"!?"

Tôi cảm thấy một ánh mắt đặc biệt quan tâm và khi tôi nhìn về hướng đó, bạn cùng lớp Nousa Manami dang nhìn tôi.

"X-chào buổi sáng, Shirausa."

"Hừm!"

Shirausa rời đi, để lại một luồng khí lạnh lùng dường như có thể đẩy xa mọi người khỏi cô ấy.

Tôi nhìn bóng lưng đó rời đi.

"Quá sợ hãi."

Cô ấy thấp hơn tôi nhưng lại có chiều rộng khá lớn...

Tôi không nói cô ấy béo, cơ bắp và sự dẻo dai là một điều tốt.

Nhìn kỹ hơn, khuôn mặt của cô ấy khá nghiêm nghị nhưng thay vì kiểu tinh thần chiến dầu, nó giống như khát máu thể hiện trên khuôn mặt cô ấy nhiều đến mức bạn chỉ có thể cảm thán  "Cô ấy trông mạnh mẽ".

Ngay cả chùm tóc tết màu bạc đung đưa sau lưng trông giống như một trò Kéo co làm bằng bạch kim.

Nếu bạn kéo cả hai bên theo một, nó có thể sẽ không bị gãy.

"Nhưng, nó là gì vậy?"

Tôi đang bị nhìn chằm chằm bởi một cái nhìn đáng kinh ngạc.

Tôi tự hỏi liệu mình có gây hiềm khích gì với cô ấy không.

Lẽ nào cô ấy là fan của Kaede?

Không, nhưng tôi có cảm giác như lần nào cô ấy cũng trừng mắt nhìn tôi.

Khi mới vào trường này, tôi đã vô tình gọi cô ấy là "Shirousa" vì đôi mắt đỏ và làn da trắng của cô. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi bị ghét.

Tôi nghĩ đó là một biệt danh dễ thương nhưng có vẻ như cô ấy không thích nó.

Dù sao thì tôi vẫn sẽ tiếp tục gọi cô ấy như vậy!

Tôi không thích bị Shirausa, Kaede hay các bạn cùng lớp nhìn thấy.

Tôi không muốn ở trong lớp học này nữa.

Chà, ngay từ đầu tôi là người đã mắc "sai lầm" với Kaede.

Tôi muốn thấy biểu cảm của một đối tượng chinh phục đang trong trạng thái tan vỡ trong một thế giới BL nên tôi đã quan sát Kaede nhưng đã bị phát hiện.

Tôi trông có vẻ ngỡ ngàng, bây giờ tôi đang bị nhìn chằm chằm trong lớp và điều đó thật khó chịu.

Ngay cả trong giờ học, tôi có thể cảm nhận được một ánh mắt đang dõi theo mình.

Thật là mệt mỏi.

"Thở dài..."

Hôm nay, tôi kết thúc buổi học với ánh nhìn sắc bén về phía mình.

Hãy nhanh chóng về nhà thôi, tôi muốn được nhìn các anh của mình càng sớm càng tốt để tự chữa lành vết thương.

Chưa đủ, chưa đủ để chữa lành.

Trong khi tôi đang khao khát một số hình ảnh Bl trong đầu, từ lúc nào, tôi đã chảy nước miếng dọc hành lang......nhưng.

"Haizhhh......"

Tôi thở ra một hơi dài ở lối vào mà bằng cách nào đó tôi đã đến được.

Đó là bởi vì tôi nhìn thấy một mái tóc vàng giữa các học sinh xung quanh tôi.

Người kia dường như cũng đã chú ý đến tôi và nhìn tôi với vẻ mặt dữ tợn quen thuộc.

"Sao tan học rồi tôi vẫn phải gặp cậu. Cậu là kẻ bảm đuôi à?"

"Chứ không phải cậu hả?"

Một sự kiện đã xảy ra một lần vào sáng nay, nhưng hôm nay nó lại xảy ra khi tan trường.

Đúng như tôi nghĩ, sự dễ thương của anh ấy đã biến mất.

Mặc dù bình thường anh ấy rất dễ thương nhưng giờ tôi chỉ cảm thấy anh ấy thật khó ưa.

Khi sự mệt mỏi chồng chất, tôi dần trở nên cáu kỉnh.

"Sao cậu chỉ ra vẻ khó chịu này với một mình tôi? Tôi sẽ nói với anh hay đấy!"

"Cái-!"

Tôi có con át chủ bài của mình, thanh kiếm huyền thoại "anh trai", hãy đến với tôi!

Nếu tôi nói với người anh trai đáng yêu của mình về chuyện đó, cậu ta sẽ gặp rắc rối.

Và đúng như tôi nghĩ, Kaede đứng nhìn tôi với dáng vẽ sững sờ.

"Nếu cậu không muốn điều đó xảy ra thì hãy ngoan ngoãn và...."

"......Có nói cho anh ấy cũng không sao... Tôi không quan tâm."

"Huh?"

Anh ấy không những không đợi tôi nói xong mà còn nói không quan tâm.

Hừ, lạ thật.

"Này, đợi một chút."

Tôi gọi cậu ta nhưng bị phớt lờ.

Có chuyện gì với cậu ấy vậy?

Nhưng, có cảm giác như khuôn mặt anh ấy khi rời đi trông buồn bã hoặc thậm chí có thể trông bị tổn thương......ah. Bây giờ tôi nhớ rồi.

Bản thân hoàn toàn quên mất vì mình đang bực.

Nhưng Kaede đang thất tình.

Tình yêu bị từ chối, tình trạng hiện tại của cậu ấy rất đáng thương.

Anh trai có lẽ là giới hạn chịu đựng của cậu ấy.

"Vừa rồi... chắc chắn là tôi đã sai rồi"

Tôi muốn xin lỗi ngay lập tức nên vội vàng chạy theo cậu ấy. Khi tôi chạy ra khỏi lối vào, tôi nhìn thấy ngay bóng dáng của Kaede.

Vừa đi qua cổng trường.

Khi tôi gọi, cậu ấy dừng lại một lúc rồi tiếp tục bước đi một cách thờ ơ như thể đã quyết định phớt lờ tôi.

Tôi chạy đuổi theo anh ta và chẳng bao lâu sau, tôi đã duối kịp anh ta.

Tôi đứng bên cạnh cậu ấy nhưng không có phản hồi.

"Này!......."

Tôi mở miệng nhưng không biết phải xin lỗi thế nào.

Sẽ thật kỳ lạ nếu tôi biết rằng cậu ấy đã từng đơn phương anh trai tôi.

Vì vậy, tôi không thể chỉ nói "Mặc dù bạn bị tổn thương bởi việc bị từ chối tình cảm và tôi đã nói những lời tổn thương như vậy, tôi đã sai" và xin lỗi như thế.

Hmm......chà, bây giờ tôi chỉ nên xin lỗi thôi.

"Xin lỗi tôi sai rồi"

".....Vì cái gìì?"

Cách cậu ấy nói giống như một lời từ chối thẳng thắn.

Tất nhiên là tôi đã mong đợi anh ấy sẽ nói như vậy.

"Thật ra cũng không có gì nhiều đâu, chỉ là trông cậu có vẻ bị tổn thương thôi. Tôi chỉ tự hỏi liệu mình có nói điều gì tổn thương không. Tôi xin lỗi."

Tôi đang lừa dối cậu ấy nhưng khi tôi đang xin lỗi chân thành thì cậu ấy đột nhiên dừng lại và nhìn tôi.

Sau đó Kaede lại bắt đầu bước đi.

Phản ứng đó nghĩa là gì, bạn nên nói gì đi!

Tôi không biết mình có đang xin lỗi hay không.

"Tôi không thấy sảng khoái chút nào. Ah."

Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy một máy bán hàng tự động trước mặt tôi.

Đã đến nước này thì coi như một món quà xin lỗi.

Tôi nhanh chóng bỏ một ít tiền lẻ vào máy bán hàng tự động và mua một lon cà phê nóng.

Khi tôi đang mua, Kaede đã đi trước nên tôi vội đuổi theo anh ấy và đưa lon cafe au lait vào tay cậuấy.

"Nóng! Cái gì đây?"

"Đây, là để tạ lỗi! Hẹn gặp lại!"

Tôi đưa nó cho cậu ta và bỏ đi một cách thờ ơ.

Với điều này, vẫn đề đã được giải quyết.

Ừm, tôi cảm thấy sảng khoái.

Trên thế giới này, như tôi nghĩ, tiền bạc, hàng hóa là giải pháp tuyệt vời cho những rắc rối trong tương lai.

_________________

Ngày hôm sau.

Tại lối vào buổi sáng.

Giống như cảnh tượng ngày hôm qua đã lan truyền.

Trong lúc đó, "sự kiện tủ giày" lại bắt đầu.......hoặc tôi nghĩ vậy, không thấy sự xuất hiện của Kaede ở đâu cả.

"Ahhh vui quá!"

Miễn là tôi không bị làm phiền vào buổi sáng.

Nhưng chờ một chút, thế này có vẻ khá cô đơn.

Tôi tự hỏi liệu những gì tôi nói hôm qua đã kết thúc hay chưa.

Không phải tôi không cảm thấy thất vọng.

Chà, từ giờ trở đi tôi phải cẩn thận với Kaede- người đang có một trái tim tan vỡ.

Nhưng tôi muốn được nhìn thấy anh trai tôi và anh Haru nghiêm túc nhìn nhau.

Hôm nay, sau khi chuông ro cuối cùng đã đến lúc tan học.

Tôi lấy giày ra khỏi tủ đựng và khi tôi ngồi xổm xuống để mang nó , một lon cà phê au lait đã chắn tầm nhìn của tôi.

Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, khi tôi ngãng đầu lên nhìn, Kaede đã ở đó.

"Cậu biết đấy, tôi không thích dò ngọt"

"Huh?"

Cà phê au lait trên tay cậu ta dường như là một món quà dành cho tôi.

Nó gần quá đến nỗi nó có thể đập vào mắt tôi mất.

Tôi sẽ không uống thứ này nên tôi sẽ trả lại, tôi tự hỏi liệu đó có phải ý anh ấy không.

"Cậu đâu cần phải tới trả đâu. Với lại tôi từng thấy cậu mua loại đó mà?"

"Đó là vì tôi nghĩ tiền bối Makoto sẽ thích"

"Huh!?"

Tôi mở lời mà không cần suy nghĩ.

Thế là đã tặng nước cho anh trai rồi!

Đúng là một cậu bé đáng yêu.

Thật vui khi được nhìn thấy Kaede đáng yêu như vậy.

Ahh, nhìn thấy điểm dầu tiên của chàng trai uke ướt át làm tim tôi đập thình thịch.

Nếu Kaede bám lấy anh trai, nó thực sự sẽ giống như trò chơi, cậu ấy sẽ nhận được một lời mời kỳ diệu và có thể trở thành một uke.

Tôi muốn xem trực tiếp...... đợi dã, nhìn mặt Kaede có vẻ rấtnguy hiểm.

Hừm, nhưng......đợi chút đã?

"Anh hai uống cà phê đen mà....... à, hiểu rồi anh Haru thích đồ ngọt và thế là ảnh mua loại này-"
Anh hai đã trở thành một chàng trai chịu ảnh hưởng của bạn trai mình.

Hửm?

Tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh.

Hơn nữa, nó hơi mơ hồ nhưng tôi nghĩ mình đã nghe thấy một giọng nói tuyệt vọng.

Khi tôi đang nghĩ về vấn đề đó, tôi chạm mắt với Kaede.

Khuôn mặt cậu ta căng thẳng.

"Ah."

Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy, tôi đã hiểu.

Và không cần suy nghĩ, tôi vô tình thốt lên suy nghĩ của mình.

Đây là thông tin tình cảm riêng tư của anh tôi, nên theo quan diểm của Kaede thì đó là "Điều mà tôi không muốn nghe".

Ahh.......có lẽ cà phê au lait mà Kaede đưa cho anh trai đã được đưa cho anh Haru uống!?

Ôi không, thật khốn nạn...... Tôi xin lỗi, tôi rất xin lỗi, tôi đã nói điều gì đó không cần thiết!

"À, v-vậy cậu cũng thích cà phê đen giống anh hai à? Giống nhau ghê!"

Tôi định nói tiếp nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy đã trở nên dữ tợn hơn.

Ahhh......diều này thật tệ! Thật tệ! Tôi nên làm gì!

Cuối cùng, tôi cúi đầu xấu hổ và bắt đầu rùng mình khi nghĩ cách giải quyết tình huống này.

"À, được thôi! Vậy thì, tôi sẽ mua lại cho cậu loại không ngọt nhé, đi mua thôi!"

Tôi nắm lấy tay Kaede và kéo cậu ấy đi mà không có nghĩa vụ gì.

Nếu tôi bị đồn rằng tôi đã làm cho người dễ thương này phải khóc ở một nơi đông người thì thật là khủng khiếp!

Tôi kéo tay cậu ấy cho đến khi chúng tôi đến máy bán hàng tự động, tôi vội vàng mua một lon cà phê den nóng.

"Đây, cà phê đen!"

Tôi có đưa nó cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không cử động và cũng không nói chuyện!

Vui lòng cho tôi xin một chút phản ứng có được không!

Sự im lặng là điều đáng sợ nhất.

Hửm?

Tôi nghe thấy một giọng nói ở đâu đó.

Khi tôi nhìn về phía Kaede, một cảnh tượng khiến tim tôi quặnlại.

"Ưu"

"Hả!?"

Đó là..... giọt nước sáng bỏng chạy xuống một cách đáng thương!

Thời gian như đóng băng, tim tôi cũng tan chảy, thứ gọi là nước thánh đôi khi có thể làm sống lại cuộc đời của một người chỉ bằng một giọt, giọt sáng bỏng chảy xuống má cậu......đó chính là "Nước mắt"!

A, cậu ấy đang khóc......cậu ấy thực sự đang khóc, một mỹ thiếu năm xinh đẹp đang khóc!

Cậu ấy khóc như thể tôi đã làm gì vậy.

Tôi có cảm giác thật tội lỗi!

Kể cả khi khóc cũng dễ thương nữa, dù tôi muốn thấy cậu ấy khóc vì một lí do khác cơ

.......Mắt quỷ giờ đúng là phiền phức!

"Tại sao cậu lại khóc!? Cà phê đen không tốt à!?"

"Im đi! Tôi ghét cậu!"

"Hả!? Cậu khóc vì ghét tôi sao!?"

Tôi không hiểu, nhưng ánh mắt của mọi người nhìn chúng tôi thật khó chịu.

Khuôn mặt ấm ức xinh đẹp của một chàng trai xinh đẹp đáng yêu như thiếu nữ đang khóc, ánh mắt phán xét của họ như đang nói kẻ phạm tội chính là tôi.

Vô tội, tôi vô tội!

Tôi phải thoát khỏi cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống từ phía họ.

Tôi nhìn thấy một chiếc ghế dài phía trước nên tôi kéo cậu ẩy đến chiếc ghế dài và bắt cậu ấy ngồi xuống.

"Thở dài"

Tôi ngồi cạnh Kaede và nhìn vào mắt cậu ấy.

Ngay cả bây giờ, Kaede vẫn đang khóc.

Tôi tự nhiên thở dài nặng nề.

Chính xác thì tôi phải làm gì đấy, giúp tôi với...

"Tôi không hiểu lắm..."

Tôi lầm bầm trong im lặng mà không suy nghĩ.

"......Nếu là tiền bối Makoto, anh ãy chắc chắn sẽ dịu dàng an ủi tôi."

Dù cậu ấy nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được.

"Cậu không may rồi, tôi là người em bất tài."

"Đúng vậy đấy"

Trong tình huống này, nếu là anh trai thì ảnh đã nhẹ nhàng an ủi.

Kiểu bao dung bao bọc và xoa dịu bạn ngay cả khi không nói chuyện, tiếc là tôi không có kĩ năng đó.

Nếu đó là điều này "Tôi có thể làm được"... Để tôi thử.

"Ngoan nào, ngoan nào"

Tôi đưa tay về phía Kaede và xoa đầu cậu ấy như cách xoa đầu một đứa trẻ.

"Cái-"

"Cậu không muốn tôi dịu dàng sao?"

"Nói đến dịu dàng chính là xoa đầu người khác" là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tôi. Thật là một suy nghĩ đáng tiếc.

Hoặc có lẽ tôi nên nâng cầm anh ấy lên và thì thầm, "Đừng khóc, mèo con".

Kaede đứng hình vì ngạc nhiên.

Phản ứng của anh ấy trông rất thú vị nên tôi tiếp tục xoa đầu anh ay.

"Ngoan nào, ngoan nào"

Khi tôi nói vậy, mặt Kaede đỏ bừng.

Cậu ấy trông giống như một quả táo.

Đây là......có lẽ, cậu ấy đang cảm thấy xấu hổ?

Quá dễ thương!!

Thở hổn hển!! Đây là!!

"Đây là Nadepo!"

"Ngu ngốc"

Tay tôi đang vỗ về cậu ấy dường như bị trúng đạn và rời khỏi đầu cậu.

"Thái độ lồi lõm gì vậy?"

"Ui"

Kaede nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

"......Cậu có chắc mình cùng huyết thống với tiền bối Makoto không?"

"Thô lỗ quá đấy, khuôn mặt bọn tôi y hệt mà?"

Tôi mỉm cười thật ngọt ngào nhìn về phía khuôn mặt đáng yêu kia.

Hiện tại, đây là nụ cười mãn nguyện nhất từ trước đến nay.

".......Chỉ được cái mặt thôi!"

Khoảnh khắc tôi nhìn qua, khuôn mặt cậu ấy đã quay đi phía khác.

Dễ dàng nhận thấy đôi tai đỏ bừng của cậu ấy và có cảm giác như chúng còn đỏ hơn trước, cậu ấy lại xấu hồ nữa à?

Nụ cười của tôi trông có đẹp không?

Thở hổn hển! Tôi hiểu rồi!

"Đây là Nicopo!"

"Cậu thật phiền phức! Đừng nói nữa!"

Mặc dù lần này tôi đã nhẹ nhàng nhưng tôi vẫn bị la mắng.

Tuy nhiên, tôi rất vui khi thấy cậu ấy có tinh thần để nói chuyện phiếm với tôi.

Xung quanh mắt anh ấy vẫn còn đỏ nhưng nước mắt đã ngừng rơi, nên anh ấy có vẻ ổn.

"Haiz......Tôi cảm thấy như mình trở nên ngu ngốc vậy." 

Cậu ấy bình tĩnh và bắt đầu uống cà phê den.

"Đúng như tôi nghĩ, nó rất ngon"

"Hmm. Tôi là hội cafe au lait"

"Tôi không hỏi cậu."

"Lạnh quá."

"Cafe au lait à, Vậy là tiền bối Makoto thích người đó tới mức cả đổi khẩu vị"

Kaede cúi đầu và lầm bầm.

Khi tôi nhìn xuống, có một đôi lông mi dài được nhấn mạnh. Nó thật đẹp.

Vẻ dễ thương đã mất đi dường như đã quay trở lại và hiện rõ trên gương mặt cậu ấy.

Ngoài ra, cậu ta còn lầm bầm với một giọng nhỏ nhưng tại tôi vẫn nghe rõ.

Hiện tại cậu ấy là đang ghen tị phải không?

Tôi đã nhặt được một mỹ thiếu năm!

Thật là một bữa ăn tuyệt vời!

"Cậu cười cái gì?"

"Tôi không"

"Này, cậu thật kì lạ"

Gần quá, cơ mặt tôi căng lên một cách khủng khiếp, nguy hiểm lắm.

Kaede đang cười bằng cách nào đó tôi vẫn an toàn, nhưng tôi vẫn phải cẩn thận!

"Này, Akira."

"Huh, sao đột nhiên lại gọi tên tôi vậy."

"...... Chúng ta chuyển qua gọi tên được không?"

"Không, không hẳn."

Vì từ trước đến giờ cậu ấy chỉ gọi tôi bằng xưng hô xã giao nên tôi rất ngạc nhiên khi anh ấy đột nhiên gọi tôi bằng tên.

Trong giây lát, tôi không thể nhận ra Akira.

"Hãy cho tôi biết phương thức liên lạc của cậu"

"Cái gì, không dời nào."

"Nhanh đưa điện thoại cho tôi."

Cậu ấy nhìn tôi lạnh lùng khi tôi từ chối yêu cầu của cậu ấy.

Đáng sợ! Thật dáng sợ!

"......Vâng."

Đúng như tôi nghĩ nó đã biến mất, "Sự dễ thương" của anh ấy lại không còn..

"......Tôi đã cáu giận tới mức hành động ngu xuẩn, cà phê thật ngon. Cảm ơn cậu." Khi tôi lục túi để lấy điện thoại ra, tôi nghe thấy một tiếng thì thầm.

"Hửm? Cậu có nói gì cơ?"

"Đừng phớt lờ tôi!!"

Cậu ta lấy điện thoại của tôi, lưu xong số diện thoại rồi đưa lại cho tôi rồi bỏ đi.

Tôi về nhà và cảm thấy hơi mệt.

_______________

Ở lối vào có một đôi giày và có vẻ to hơn giày của tôi 2 foot. Đúng như tôi nghĩ hôm nay anh Haru cũng ở đây.

Chỉ cần hai anh thân yêu của tôi hạnh phúc bên nhau thì đứa em này cũng mừng cho họ.

"Em về nhà rồi"

"Mừng em trở về"

Tiếng trả lời từ trong phòng khách truyền tới.

Tôi không biết họ đang làm gì trong phòng anh trai, nhưng có vẻ như họ chưa chuẩn bị trước.

"Haiz, em mệt quá."

"Aki, em cứ như một ông già vậy."

Lớp băng vỡ ra khi anh Haru chế nhạo tôi trên ghế sofa.

"Aki, em nên thay quần áo đi, em sẽ làm nhăn đồng phục đấy."

"Lát nữa~"

Anh trai tôi, cách nói chuyện như mẹ của tôi, vẫn là một ikemen.

Dù anh ấy là anh trai tôi nhưng tôi cũng cảm thấy anh ấy là một người rất đẹp trai.

Tại sao lại có sự khác biệt tới vậy dù mặt hay đứa cùng một khuôn.

"Em mệt lắm à, có chuyện gì sao?"

"Bỏ tay ra."

Không sao đâu, tôi sẽ không trộm ăn một người nào đó. Anh có thể ôm anh ấy cho đến khi thỏa mãn, hehe.

"Aki, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Rất tiếc, anh trai đang lo lắng cho tôi mặc dù tôi vẫn đang có những suy nghĩ xấu xa về họ.

Tôi xin lỗi, tôi đã tưởng tượng cả hai bạn đang làm "Cái đó" và "Cái kia"

"Em chỉ nghĩ là anh hai với em khác nhau quá thôi. Ngay hôm nay có người hỏi em "Hai người có thật là anh em không".

"...Là ai nói"

Anh Haru vẻ mặt có vẻ rất lo lắng nhìn về phía tôi.

Tuy nhiên, đây không phải là một vấn đề nghiêm trọng.

"Không sao đâu! Chỉ là hỏi vu vơ thôi."

Đó là những gì tôi đã nói, nhưng cả hai người họ vẫn có vẻ lo lắng.

"Này, Aki. Em cãi nhau với ai à? "

"Bọn anh có nghe đồn em cãi vã với Kaede trước cổng trường."

Vậy là họ nghĩ mình gặp rắc rối với chuyện của Kaede.

"Anh nghe nói người kia là Kaede, có chuyện gì à"

Anh trai có vẻ rất lo lắng.

Vì tôi đã đưa chủ đề này ra ngoài, tôi có nên lo lắng về việc có gây rắc rồi hay không.

"Không sao, bọn em chỉ nói chuyện chút thôi"

"Vậy là em ấy à?"

"Em có thân thiết với em ấy không?"

"Em nghĩ là gần đây chúng em vẫn nói chuyện như bình thường"

Gần đây, ý tôi là một giờ trước.

"Nếu có chuyện gì xảy ra hãy nói với anh về điều đó." 

"Được rồi"

Trong khi các anh tôi đang lo lắng cho tôi, tôi đã vội trở về phòng.

Ahh, tôi tự hỏi liệu điều đó có diễn ra vào ngày mai không, sự kiện Kaede,

_____________

Sáng hôm sau.

Anh trai đã pha cafe au lait cho tôi và tôi uống cạn nó như thường lệ. Tôi thay đồ xong và khi bước ra cửa, bóng dáng ai đó đã chờ ở đó.

Bình thường bây giờ đáng lẽ không có ai cả.

Tôi tưởng đó là giao hàng tận nhà......nhưng tôi đã nhầm.

"Chào buổi sáng"

Đó là Kaede.

Lạ thật, tôi không nhớ đã gọi cậu ấy đến dây.

"Bạn có phải là "Mary" mới hay gì không?"

"Cái gì vậy"

"Cái Tôi là Mary. Tôi đang ở trước cửa nhà bạn"

"Ahh. Đợi đã, đừng coi tôi như ma trong phim kinh dị!"

"Vậy tại sao cậu lại ở dây"

"......Cái này"

Cậu ta lấy một lon cafe au lait đưa cho tôi.

"Cậu đã đãi tôi hôm qua, cho cậu này"

"Huh... Huh, cậu đến vì chuyện này à?"

Nhưng lẽ ra cậu ấy có thể đưa nó cho tôi ở trường, cậu ấy không cần nhất thiết đến đây chỉ vì việc này.

"Vậy chúng ta cùng đến trường nhé. Hãy coi đó như lời cảm ơn của tôi nhé"

"Tôi từ chối"

"Hả? Tôi thậm chí đã đến tận đây rồi mà!"

"Ai mượn cậu đến"

Tôi không thể tin được điều này.

Khi chúng tôi tranh luận, cánh cửa phía sau chúng tôi mở ra.

"Aki, có chuyện gì thế?......Kaede?"

Người xuất hiện tất nhiên là anh trai thiên thần của tôi.

Kaede cứng người khi nhìn thấy anh trai.

"Sao em lại tới đây?"

"Ờ, ừm, em..."

Kaede có vẻ lúng túng không biết phải làm gì, hành vi của cậu ấy trông thật dáng ngờ.

Khi anh trai nhìn thấy hành vi kỳ lạ của Kaede, anh ấy bước tới với vẻ mặt khó chịu.

Vì anh ấy hỏi liệu có chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi ngày hôm qua nên tôi không muốn làm anh ấy lo lắng quá nhiều.

"Cậu ấy đến đón em. Thế nhé bọn em đi đây"

"Hả? Aki, Chờ......"

"Hẹn gặp lại sau"

Anh trai vẫn mang vẻ mặt lo lắng, nhưng tôi đã Kaede và tăng tốc bước về phía trước.

"Huh? Bọn em đi đây, tiền bối Makoto!"

Kaede chào tạm biệt anh trai và đuổi theo tôi.

Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của Kaede đang di bên cạnh tôi, không hiểu sao anh ấy lại mỉm cười một chút.

"Cậu cười cái gì"

"Không có"

Dù sao đi nữa, có vẻ như chúng tôi sẽ không nước lửa bỏng nữa.

Dường như trái tim cậu ấy đã mở rộng hơn một chút.

Tự nhiên tâm trạng tôi cũng trở nên vui vẻ.

"Với lại sao thái độ khác biêt hả? Cậu bồn chồn trước mặt anh tôi quá đấy"

"Im đi!"

Khi chúng tôi đang tranh luận, chúng tôi đi ngang qua anh Haru, người đang đến đón anh trai.

Anh nhìn qua với vẻ mặt khó hiểu.

Anh Haru có lẽ cũng đang lo lắng.

Tôi nhẹ nhàng vẫy tay trong không khí với ý nghĩa Không sao đâu trong đó.

"Cà phê au lait đây mau uống đi"

"Tôi đã bảo không muốn mà"

"Huhh? Thế thì cậu nên ăn cái này đi!"

Vì lí do nào đó mà cậu ta tức giận dưa ra một chiếc bánh ngọt, trông như thể đây là đồ tự làm.

Trông ngon quá nên tôi lấy bánh ra xem.

Nó có mùi thơm đến nỗi tôi vô thức ăn nó.

"Ngon quá! Bánh quy mềm à?"

"Hmmm. Đợi đã, cậu đã bỏ gì vào đây à, nó ngon một cách kì lạ luôn-!"

"Cái-"

Hai học sinh năm nhất vừa đi vừa cãi cọ với nhau, giọng của họ nghe ồn ào thay vì sống động. 

Và phía sau họ là hai sinh viên năm ba, họ đi phía sau chừa một khoảng cách nhỏ ở giữa. 

Hai người phía trước ồn ào, không để ý đến hai người đang nhìn mình từ phía sau.

"......Không biết có ổn thật không?"

Một trong những học sinh năm ba, người có khuôn mặt giống với một trong hai học sinh năm nhất, đang lẩm bẩm với khuôn mặt méo mó.

"Tên lùn- Kaede đâu phải người xấu? Nó sẽ không làm hại Akira chỉ vì cậu từ chối nó đâu."

Anh thở ra một hơi dài một cách đau khổ, rồi lại nhìn hai người trước mặt.

Người bên cạnh cũng dõi theo tầm mắt của anh.

Nhìn cậu bé với mái tóc vàng đang đung đưa trong không trung, mỉm cười từ một bên và hiểu ra.

"À, vậy ra đó là ý cậu. Ý cậu là hướng đó"

"Uh huh. Đó là vì Aki vô thức thu hút mọi người"

"Mà tình địch bớt được một đứa nên tớ cũng không phiền đâu"

"Haruki, cậu...... thở dài..."

Thế giới đang vận hành theo một trình tự nhất định.

Có bắt đầu thì cũng có kết thúc.

Một câu chuyện đã được bắt đầu và tiếp diễn mà chúng ta không hề hay biết.

Không ai nhận ra rằng người được gọi là nhân vật chính  lại chính là nhân vật chính trước đó.

Cũng như một nhân vật chính mới đã được sinh ra........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top