Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Chớm nở.

   Kể từ chuyện ngày hôm đó xảy ra, Cảnh Nghi bỗng tới chỗ làm việc của anh Khẩm Du nhiều hơn. Thỉnh thoảng còn hay đi ngang qua phòng tôi, có khi lại kêu tôi lên gấp chỉ để rót trà cho anh ấy. Hai người kia! Các anh còn mặt mũi không vậy hả???

  Hôm nay tôi đang có lịch hẹn khám bệnh, bỗng tiếng chuông điện thoại lại vang lên, tôi phải bỏ dỡ nửa chừng vì sợ đó là cuộc gọi khẩn cấp.

  " Bác sĩ Hạ là tôi, xin nghe! " tôi vừa áp điện thoại vào tai để trả lời, vừa ghi chú lại tình trạng bệnh nhân.

  " Là Vũ Hiên đấy à? Em rảnh không? Lên rót cho anh cốc trà với! Cảnh Nghi lại đến rồi- "...

  " này!"

  Tôi không kịp để anh ấy nói xong hết chữ cuối đó, hậm hức tắt máy sau đó tắt luôn điện thoại, tập trung khám bệnh. Hai anh vạn lần đừng quên tôi là bác sĩ, nếu cần tìm người phục vụ thì thuê đi, đồ chết bầm!

  Cũng may nhờ tôi nhanh trí vứt điện thoại qua một bên, vì thế mới tránh được kiếp nạn phiền phức của anh ta, khám bệnh một mạch thuận lợi đến trưa. Cả ngày hôm nay tôi vẫn chưa cho gì vào bụng nên có chút đói. Hình như đây cũng là lần đầu tiên tôi đi ăn ở nhà ăn của bệnh viện này, dù tôi làm ở đây cũng đã được vài tháng...

  Tôi cởi vội chiếc áo blouse ngoài ra, xếp ngay ngắn rồi đặt trên bàn, định sẽ ra ngoài ăn. Bỗng ở ngoài cửa lại truyền đến một tiếng gõ, chắc là có bệnh nhân đến tìm tôi.

  " Xin lỗi, hiện tại đang là giờ nghỉ trưa của bệnh viện, phiền mọi người quay trở lại sau vào giờ làm việc hành chính"...

  Tôi vừa mở cửa, vừa nói như thế với bệnh nhân ngoài phòng, nhưng lực tay của hắn ta rất mạnh, đẩy ngược tôi trở lại vào phòng sau đó từ từ tiến vào trong, giọng hơi đùa cợt nói với tôi:

  - Bệnh nhân này bệnh nặng như vậy, bác sĩ thật lòng không muốn cứu sao?

  - Hàm hồ, là bác sĩ sao lại không cứu người...

  Tôi bỗng có chút cứng họng không nói được nữa, nguyên nhân chính là do người đang đứng trước mặt tôi. Cảnh Nghi, anh lại giở trò gì nữa vậy?

  - Bụng tôi đột nhiên đau quá, bác sĩ có thể khám cho tôi được không? Là đau ở đây này!

  Anh ấy vừa nói, vừa nắm lấy tay tôi dán sát lên cơ bụng ngồn ngộn của anh, tôi không khỏi ngại ngùng mà nhanh chóng rụt tay về. Cảnh Nghi thế mà vẫn không buông tha tôi, đè tôi vào tường, dán hai tay tôi chặt đến mức không cử động được.

  - Cảnh Nghi, mau buông em ra! ( Tôi cố né tránh ánh mắt của anh ấy đang nhìn thẳng vào mình, nói với anh như thế)

  - Ha...Vũ Hiên, chẳng phải trước kia cậu thèm thuồng tôi lắm sao? Bây giờ sao lại cự tuyệt tôi thế?

  - Đây là nơi làm việc, đừng nói lung tung!

  - Được, thế cậu nhanh khám cho tôi đi, bụng tôi đang đau lắm đây này!

" Cảnh Nghi, từ khi nào mà anh học được cái thói vừa nói chuyện, vừa mơn trớn vào mặt người khác như vậy hả? "

  - Anh đi tìm bác sĩ khác đi, tôi không chuyên khoa này!

  - Cậu xem, mọi người đã đi nghỉ trưa cả rồi, ở đây chỉ còn mỗi cậu thôi. Cậu là bác sĩ mà không cứu người, là muốn để bệnh nhân chết trước mặt mình à?

  Haizz, Tử Phong, cái danh độc miệng của cậu nhường lại cho hắn ta được rồi!

" Lại là tấn công ánh mắt... đời này của Vũ Hiên tôi sợ nhất chính là thứ đó "!

  - Được rồi, nằm xuống đi. Tôi khám cho anh.

  Cảnh Nghi ngoan ngoãn nằm xuống giường cho tôi khám, tôi chẳng hiểu đầu anh ấy hiện giờ là đang chứa toàn bã đậu, hay là đỗ thối nữa. Vén áo cao như thế làm gì? Hơn nữa còn để lộ hết cả vùng ngực! Tôi vội dùng áo ngoài của mình che lại cho anh ấy, sau đó kiểm tra sơ bộ. Thỉnh thoảng tôi sẽ vô tình chạm mặt anh ấy, lúc đó tôi lại bỗng thấy gương mặt anh ấy lộn rõ một nét cười nham nhỡ!...

  - Xong rồi, không có gì đáng ngại. Chỉ là đau dạ dày bình thường, ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng giờ sẽ khỏi.

  - Còn nhìn tôi làm gì? Mau kéo áo lại đi! ( tôi vội thúc giục anh ấy, vì thân người nóng bỏng của anh ấy thật sự làm tôi ngượng đỏ mặt ).

  " Cảnh Nghi...bao nhiêu năm không gặp, não anh bị tha hóa rồi à? "

  Tôi bảo Cảnh Nghi kéo áo lại nhưng anh ấy chỉ đứng đó nhìn tôi rồi cười khẩy một cách lạ lẫm. Hết cách, tôi cũng chỉ đành tự mình cài lại từng nút áo sơ mi cho anh ấy. Cảnh Nghi, bao năm rồi không gặp, anh vẫn có nhiều điểm không thay đổi! Nhất là mùi hương, là thân ảnh, là ánh hào quang ấm áp.

  - Xong rồi, anh mau cầm toa thuốc này đến quầy chờ đi. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.

  Tôi vốn muốn ở cạnh Cảnh Nghi lâu hơn nữa, nhưng nút áo cũng đã cài xong, bệnh cũng đã khám, tôi chẳng còn cớ sự nào để tiếp tục ở lại. Nếu còn ở đó, có lẽ bản thân tôi cũng sẽ tự biến mình thành một kẻ xấu xa, thật sự giống như lời anh ấy nói. Giây phút tưởng chừng như tôi sẽ lướt qua anh ấy một cách bình thường như thường ngày thì đột nhiên Cảnh Nghi nắm chặt tay tôi, kéo tôi xoay người đến mất thăng bằng mà ngã vào lòng anh ấy. Cảnh Nghi...lại hôn tôi!

   Chỉ là nụ hôn này rất đầm ấm, không ngấu nghiến như lần trước, toàn bộ hơi ấm nơi đầu môi của anh ấy đều truyền vào người tôi. Tôi cảm thấy thân nhiệt và cả nhiệt độ trái tim mình bỗng chốc dâng lên rất cao, từng ngón tay nóng rát vô cùng khó chịu. Anh ấy thế mà lại đang trong lúc tỉnh táo mà hôn tôi? Có lẽ người đang say men lúc này chính là tôi, phải đi rửa mặt, phải tỉnh mộng!

  Tôi vùng vẫy người, thoát ra khỏi nụ hôn đó của anh sau đó ngượng ngùng chạy đi mất. Đến nhà vệ sinh, tôi tát vào mặt mình từng dòng nước lạnh điếng người, lại không ngừng tát vào mặt. Tôi biết đau, nghĩa là tôi không nằm mơ, càng không say rượu. Đó là sự thật!

  Cảnh Nghi...anh có biết bản thân đang làm gì không vậy?

  Tôi là loại người kì lạ nhất thế gian, khi không có sẽ luôn ao ước có được. Còn khi có được rồi lại sợ hãi mà chạy mất...

  Thời gian thật sự trôi qua nhanh đến không ngờ được. Chuyện khi nãy tưởng chừng như vừa mới xảy ra, nhưng giờ đây đã là chuyện của năm trước. Hôm nay là ngày giao thừa, chúng tôi đang chuẩn bị đón một năm mới lại đến. Trong suốt năm vừa qua, Cảnh Nghi luôn thường xuyên tới lui, quan hệ giữa anh Khẩm Du và anh ấy đã tốt hơn rất nhiều, còn riêng bản thân tôi thì đã sớm quen thuộc sự hiện diện của anh ấy từ lâu.

  Tôi chỉ không gặp Cảnh Nghi hai năm, nhưng vì cớ sự gì mà anh ấy lại thay đổi nhiều đến vậy? Là bạo gan hơn trước, là bám người hơn trước, hay phong hoa hơn trước? Cảnh Nghi...anh thay đổi rồi!

  Buổi tối giao thừa hôm ấy, chúng tôi ba người hẹn nhau cùng đi ăn ở nhà hàng cũ. Anh Khẩm Du lại lái xe đến đón tôi, còn mở sẵn cửa cho tôi vào. Đôi lúc đến cả tôi cũng phải tự hỏi, tôi là sếp hay anh ấy mới là sếp đây...

  - Vũ Hiên, cho em! Năm mới vui vẻ.

  Anh Khẩm Du móc trong túi áo ra một phong bì đỏ rực, lại còn dày cộm đưa cho tôi.

  - Cảm ơn anh, nhưng như thế nhiều quá, em nhận một ít tấm lòng của anh là được!

  - Em đừng ngại, sau này anh sẽ cho em nhiều hơn thế. Với anh, em là người đặc biệt!

  Lời sến súa như thế này sao lại có thể nói một cách dễ nghe, trơn tru thế hả? Đàn ông các anh thật sự không có mặt mũi à?

   Tôi ngại ngùng nhận quà của anh ấy, sau đó lại lấy một hộp quà đã chuẩn bị từ trước tặng cho anh.

   - Anh Khẩm Du, em cũng có quà cho anh. Năm mới vui vẻ!

   - Anh cũng có quà ư? Có thể mở ra xem ngay không?

  Khẩm Du vô cùng hớn hở, suýt chút nữa quên mất là bản thân đang lái xe...

- Anh đừng vội, về rồi hẵn xem!

- Được, nghe lời em. Cảm ơn em Vũ Hiên!

- Đừng khách sáo!

  Chúng tôi một lúc cũng đến nơi, ngay khi vừa gọi món xong thì anh Cảnh Nghi vừa hay cũng đến. Trên tay anh ấy cầm một phong bì đỏ, bên cạnh là thứ gì tôi cũng không nhìn rõ...

  - Cảnh Nghi, tôi ở đây!

  - Ừm! Khẩm Du, cho cậu.

  - Tôi cũng có phần nữa cơ à? Cảnh Nghi, cậu đúng là người anh em tốt của tôi!!

  " Ặc!!! Sao chỉ có một tệ thôi hả???"

- Cảnh Nghi...tên chết tiệt nhà cậu. Đầu năm mới lại phong cho tôi chỉ một tệ thôi à?

- Thế cậu muốn sao? Tôi có lòng là được rồi.

  Tôi ngồi giữa hai người họ, chứng kiến màn kịch thú vị đầu năm mới. Cảnh Nghi ngồi xuống cạnh tôi, bỗng đưa cho tôi hai vé tham quan công viên giải trí, sau đó cười ôn nhu bảo tôi:

  - Cái này, cho cậu! Cuối tuần này có thời gian thì đi với tôi.

  "???" Đi chơi cùng anh ấy? Vũ Hiên, mày đang nằm mơ rồi!

   - Cảnh Nghi...anh vừa nói gì?

   - Tôi bảo cậu có thời gian thì cuối tuần này đi cùng tôi...

   - À...được, được! Em sẽ đi.

  Vui? Phấn khởi? Hạnh phúc? Không đủ...phải hơn cả thế! Đó sẽ lần đầu tiên tôi đi cùng với anh ấy sau bảy năm. Nếu chỉ xét theo tình cảm của riêng tôi thì chúng tôi như vậy, có thể gọi là đang hẹn hò không?

  Có lẽ...đừng nghĩ lung tung vẫn là tốt! Tận hưởng một chút, cũng không tệ.

  Tôi chợt cảm thấy sống lưng mình có chút lạnh mặc dù con tim thì đang rất nóng. Anh Khẩm Du đang nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt vô cùng đáng sợ, như muốn nhai trọn cả người tôi vậy!

    Tửu lượng của tôi vốn cũng đủ dùng, vì thế hai người bọn uống đến say khước rồi còn tôi thì vẫn tỉnh. Thật hết cách, tôi đành phải tự lái xe đưa anh Khẩm Du về, sau đó lại đến nhà hàng đón anh Cảnh Nghi.

  - Cảnh Nghi, hiện tại anh đang ở đâu? Em đưa anh về.

  Cảnh Nghi...thường ngày anh rất lẻo mép, sao hôm nay em cần thì anh lại không trả lời vậy hả? Uống đến say không biết gì rồi, thuê tạm khách sạn cho anh ấy vậy.

  Tôi chọn bừa khách sạn gần nhất, sau đó đưa anh ấy lên phòng nằm nghỉ. Cảnh Nghi, anh càng ngày càng nặng rồi, em sắp bị anh đè ngạt thở rồi đây này!

  Tôi đỡ anh ấy nằm ngay ngắn trên giường, tháo giày và tất ra, lau sơ người cho anh ấy. Gương mặt của anh ấy khi ngủ, thật sự chẳng có chút thay đổi, chỉ là tướng mạo đã đẹp hơn khi xưa rất nhiều. Cảnh Nghi, bảy năm rồi em mới được chúc anh một câu năm mới vui vẻ,  được cùng anh trải qua ngày giao thừa, hơn nữa là còn được rất nhiều thứ...cùng anh!

  Cảnh Nghi, em mãn nguyện lắm!

  Nước nguội rồi, em đi thay cho anh!

Tôi đứng dậy muốn tìm chút nước ấm, nhưng đột nhiên tay tôi bị kéo giật về phía sau, ngã bổ nhào lên giường, chậu nước rơi thẳng xuống sàn gạch, nước bắn tung tóe...

  - Cảnh Nghi, anh tỉnh rồi à? Em đi tìm cho anh chút đồ để giải rượu.

- Ở đây với tôi, đừng đi! ( Có lẽ là vẫn còn say nên nói mớ, giọng anh ấy vẫn còn thều thào khàn đặc)

- Em đi chút sẽ về, đừng lo!

  Anh ấy càng siết chặt người tôi hơn, dán sát thềm môi vào cổ tôi, từng hơi nóng phà thẳng vào gáy làm tôi không khỏi rùng mình...

  - Đường Ân, em đừng đi! Đừng bỏ tôi...

Đường? Ân?...

Ra vậy, ra anh ấy lầm tôi là Đường Ân.

Ra tôi chỉ là cái bóng của cô ta, là kẻ thay thế.

Tôi tách người mình ra khỏi hai tay anh ấy, sau đó đặt anh ấy nằm ngay ngắn rồi lại ra ngoài ban công.

  Gió thật to, cũng thật lạnh!

    Đường Ân, giờ cô đang ở đâu thế? Cô    cũng không còn ở đây nữa, có thể buông tha cho tôi một chút được không?

  Đừng bao giờ nhặt một chú mèo hoang bị mù khi bạn không chắc chắn sẽ dành đủ tình thương cho nó. Cứ để nó lang thang như vậy, không gia đình, không tình thương, không thấy con đường trước mặt...còn hơn là được người ta hiến cho đôi mắt, chập chững bước từng bước đầu tiên, tiếp nhận ánh sáng của cuộc đời, sau đó lại tàn nhẫn lấy lại đôi mắt của nó.

   Cảnh Nghi, em đã từng nghĩ, rằng em có thể có cơ hội để tiếp tục theo đuổi anh. Nhưng kể cả khi Đường Ân không có ở đây, em vẫn chỉ là cái bóng của cô ta.

   " Người cũ vừa khóc, người mới liền thua ". Nhưng cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ. Cho dù người cũ có gào khóc như thế nào, có hi sinh nhiều như thế nào, đau khổ nhiều như thế nào, chỉ cần người mới có được trái tim của người mình giữ trong lòng thì họ liền thắng!

  Tôi...thua rồi!

  Là thua đau, thua hoàn toàn trong suốt bảy năm.

  Cảnh Nghi, hai vé tham quan này trả lại cho anh. Em không phải Đường Ân, càng không thể đi cùng anh.

  Tôi trả tiền phòng cho Cảnh Nghi, dặn dò nhân viên khách sạn đợi anh ấy tỉnh thì pha cho anh ấy cốc chanh ấm. Ngày khởi đầu năm mới, một mình tôi uống cho đến sáng nhưng vẫn không say được, vẫn còn cảm nhận rõ nỗi đau khủng khiếp đang quặn chặt lấy trái tim mình...

   Vài ngày sau đó, tôi bắt đầu trở lại bệnh viện làm việc. Hôm ấy vừa tan làm xong, tôi có chút mệt nên vội về nhà, lại bị một dáng người cao ráo đứng đắn chặn thẳng trước mặt.

  - Vé tôi cho cậu, sao lại không lấy?

  Cảnh Nghi, anh thừa biết rõ...lại còn hỏi em sao?

  - Cảnh Nghi, tôi là Hạ Vũ Hiên. Tôi không phải Đường Ân, nếu anh muốn thì mời cô ta đi cùng đi.

  Anh ấy nghe tôi nói thế thì không khỏi có chút khó hiểu, phẫn nộ nắm lấy cổ tay tôi, sau đó hỏi:

  - Vũ Hiên, cậu lại giở bệnh gì nữa vậy? Tôi bảo là muốn đi cùng Đường Ân khi nào?

  - Hôm tôi đưa anh về khách sạn, anh cứ liên tục nhắc tên cô ấy, trong mơ cũng gọi tên cô ấy, nên tôi nghĩ...

"......."

  - Xin lỗi, đừng giận. Tôi...là muốn đi cùng cậu!

  Nghe những lời này của anh ấy, đôi mắt mới vừa khi nãy còn ngậm ứ nước mắt của tôi đã lập tức sáng rực lên, tựa như vừa hút trọn ánh sáng của dải ngân hà rực rỡ ngoài kia.

  - Cảnh Nghi, lời anh nói có thật không?

Anh ấy bị tôi hỏi ngược lại thế, chợt gương mặt có chút ửng hồng lên, ngại ngùng hất tay tôi ra.

  - Nhiều lời làm gì? Có đi hay không thì bảo!

  - Tôi đi! Hẹn cuối tuần gặp!

  - Ừ.

Cuối tuần sao lại trôi qua lâu thế nhỉ? Nhanh lên chút được không?

Cuối cùng ngày này cũng đến rồi, cả đêm qua tôi háo hức đến không ngủ được, sáng nay quầng thâm ở mắt lại đậm thêm rồi...

Nên mặc gì đây? Bộ này không được, không hợp! Bộ này trẻ con quá, không được! Bộ này trông lại quá trưởng thành, càng không! Tôi lục tung cả tủ quần áo, lại chẳng vừa ý nỗi một bộ. Lại chợt thấy phía trong có cất giữ một chiếc áo phông rất kĩ, lại rất sạch sẽ, nhìn vào đều không nghĩ chiếc áo này đã ở đó rất lâu rồi.

  Đây, là áo anh ấy tặng cho mình khi còn cao trung! Cảnh Nghi, anh còn nhớ không? Em thì vẫn nhớ rất rõ, vẫn trân quý nó như vậy. Em mặc chiếc áo này, xem như chúng ta cùng nhau trở về khoảng thời gian hạnh phúc trước kia một chút!

   Tôi đến sớm hơn một chút đợi Cảnh Nghi, đứng chờ cả buổi cuối cùng anh ấy cũng đến.

  Thật là, ánh hào quang chói lói này thật chỉ muốn giấu nhẹm đi. Nơi nào anh ấy đi qua, mọi người cũng đều dán ánh mắt si mê vào người anh ấy cả rồi...

  Dáng vẻ của anh ấy thu hút người khác như vậy, tôi cũng không thể trách hay bàn cãi. Vì ông trời đã cho anh ấy nhan sắc mê người từ khi còn bé, lại rất có gu ăn mặc, vì thế anh ấy luôn là hình mẫu lí tưởng của rất nhiều người.

  - Đến rồi à? Đợi tôi có lâu không?

  - Không lâu, em cũng vừa mới đến! ( tôi đáp lời anh ấy ).

  - Có vé rồi, mau vào trong chơi đi!

  - Được!

Công viên chúng tôi đi rất lớn, vì thế có rất nhiều trò náo nhiệt. Tôi lôi kéo anh ấy chơi hết trò tàu lượn siêu tốc, lại đến vòng xoáy vũ trụ, rồi lại leo núi thám hiểm... tôi thì chơi rất vui vì tôi vốn đã mong đợi ngày này từ lâu, chỉ là có chút không ngờ tới, vẻ ngoài anh ấy mạnh mẽ như thế, ấy mà lại sợ chơi những trò cảm giác mạnh...

   Chơi được một lúc, Cảnh Nghi đã mệt lừ cả người rồi, còn suýt chút nữa là nôn tại chỗ.

  - Anh không chơi được cảm giác mạnh sao không nói với em? Đằng kia có đoàn thuyền, chúng ta qua đó đi!

  Tôn ti của đàn ông, quả là thứ không dễ chạm vào!...Anh ấy vừa đỡ trán, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn cố trả lời tôi:

  - Ai bảo tôi không chơi được, lại đây, tôi chơi cho cậu xem!

  Nhìn dáng vẻ của anh ấy lúc này, thật sự rất đáng yêu! Tôi không khỏi nhịn được mà bật cười một cái.

  - Được rồi, là em sai. Chúng ta nhanh qua ngồi thuyền đi, họ sắp đi rồi. Nhanh lên!

  Tôi vừa nói, vừa kéo tay anh ấy lôi đi, cả người anh ấy nhẹ tênh, phối hợp với tôi chạy về phía con thuyền.

  Cảnh Nghi, khoảng khắc đó em thật sự rất hạnh phúc. Vì chúng ta khi ấy tựa như một đôi tình nhân, không có tư thù, không có khoảng cách!

  Chúng tôi ngồi ngay vị trí vừa đẹp để ngắm cảnh, cứ thế dạo quanh một vòng. Cảnh xung quanh đây rất đẹp, lại còn có chút gió nhẹ, giá như sau này tôi cũng có thể mơ đẹp như vậy...

  - Cảnh Nghi, anh xem cảnh có đẹp kh..?

  Tôi quay người lại, muốn cho anh ấy xem vài cảnh lung linh trước mặt, nhưng khoảnh khắc tôi vừa xoay người đã vô tình chạm môi mình vào mặt anh ấy, hơn nữa môi của anh ấy cũng cách rất gần tôi, có lẽ là còn chưa đến một ngón tay cơ...

  - Xin lỗi, em...em không cố ý! Chỉ là em muốn cho anh xem cảnh, có hoa hướng dương, là loài hoa anh thích!

  Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt anh ấy, sợ sẽ ngại đến mức đầu móc bốc khói mất. Vì thế tôi không biết lúc đó anh ấy đang có biểu cảm gì, chỉ nghe thấy tiếng anh ấy nhàn nhạt đáp lại, tựa hồ còn có chút ý cười: " Ừ ".

   Dạo xong một vòng, nền trời cũng đã đến lúc khá thích hợp để kết thúc chuyến đi hôm nay, tuy rất không nỡ, nhưng cũng đành chịu vậy.

  - Cảnh Nghi, hôm nay cảm ơn anh! Em sẽ tự đón taxi về, không cần phiền anh đưa.

  - Khoan đã, đi theo tôi.

   - Muộn rồi anh còn muốn đi đâu thế?

  Anh ấy lại nắm tay tôi, dắt tôi đi về phía công viên. Tôi thật sự rất tò mò, không biết anh ấy sẽ đưa tôi đi đâu, nhưng vẫn là đang đi cùng anh ấy nên tôi có chút yên tâm.

  Cảnh Nghi đưa tôi đến trước một căn phòng khá rộng rãi, chỉ là nơi này rất tối, đến mức chẳng thấy đường đi, tôi sợ sẽ va phải mà làm hỏng đồ ở đây mất.

  - Vào đi! ( Cảnh Nghi bảo tôi, tôi cũng nghe theo lời anh ấy mà tiến vào )

  - Nhắm mắt lại!

  - Nơi này tối như vậy, em có mở mắt cũng chẳng thấy gì cả!

  - Bảo cậu nhắm thì cứ nhắm đi!

  - Thôi được.

  Tôi nghe theo anh ấy, từ từ nhắm mắt lại, không gian yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe rõ nhịp tim thình thịch của mình. Lúc đó lại còn có một âm thanh khác, là tiếng đếm của anh ấy!

  - 3...2...1

- Mở mắt ra đi.

  Theo tiếng nói của anh ấy, tôi từ từ mở mắt ra...

  Mặt trời, mặt trăng, thiên thạch, còn có cả sao trời nữa!

Từng luồng ánh sáng chiếu lên trần nhà đen thẫm, rực rỡ xoay quanh tôi. Là vũ trụ, là dải ngân hà!

   Đẹp thật! Còn có cả sao bắc đẩu nữa. Vẫn lấp lánh hệt như khi xưa tôi cùng anh ấy ngắm. Đây là vũ trụ, là nơi mà tôi luôn hằng mong ước được đặt chân đến, được tự mình khám phá, ngắm nhìn vẻ đẹp rộng lớn của nó. Cảnh Nghi, đứng giữa nơi này cứ như em đang ở trong lòng anh vậy! Vô cùng rực rỡ, vô cùng ấm áp.

  - Cảnh Nghi, anh làm cái này là vì em sao?

  - Xem đi. Hỏi nhiều làm gì?

  Anh ấy bảo tôi như thế, sau đó lại quay mặt đi hướng khác, nhưng vẫn là đứng đó ngắm vũ trụ này cùng tôi. Tối đó quả nhiên là tôi vẫn phiền anh ấy đưa mình về nhà. Chỉ khi tôi tận mắt nhìn thấy xe của anh ấy dần xa khỏi tầm mắt của mình, tôi mới để lộ ra ngoài mặt cảm xúc thật lúc này.

  Tôi không trồng gì trong sân vườn, nội thất trong nhà cũng không mấy đẹp. Nhưng hôm nay tôi bỗng thấy trong vườn có cây cối đang nở hoa, không gian trong nhà cũng ấm áp, ngọt ngào đến kì lạ, tựa hồ có thể làm tôi chết ngộp trong mớ kẹo ngọt này.

  Ông trời, có phải ông đã thấy được sự chân thành của tôi không?

  Cảnh Nghi, có phải em đã thật sự chạm đến anh rồi không?

Mẹ ơi, mẹ ở trên trời có nghe thấy con không? Hôm nay con vô cùng vô cùng hạnh phúc. Hóa ra ông trời không đối xử tệ với con như vậy! Mẹ nói xem, nếu con kiên trì một chút, có phải sẽ tìm được về cho mẹ một chàng rể tốt không? Mẹ ơi...cuối cùng cuộc đời này cũng đã yêu thương con một chút! Mẹ yên tâm nhé! Con nhất định sẽ sống tốt!

  Hôm nay con trai của mẹ rất vui, rất hạnh phúc. Mẹ Tử Y, mẹ có nghe thấy không?

  

  

 

 

 

  

 

  

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top